Cái ghế trống - Phần I - Chương 01
PHÍA
BẮC SÔNG PAQUO
CHƯƠNG
MỘT
Cô tới để đặt những bông hoa
tại cái nơi mà cậu con trai ấy đã chết, còn cô gái thì bị bắt cóc.
Cô tới vì cô vốn vụng về và sở
hữu một khuôn mặt rỗ. Cô không có nhiều bạn bè.
Cô tới vì người ta yêu cầu cô
tới.
Cô tới vì cô muốn tới.
Lóng ngóng và vã mồ hôi, Lydia
Johansson, cô gái hai mươi sáu tuổi, bước dọc theo lề đất của đường 112, nơi cô
đã đỗ chiếc Honda Accord, rồi thận trọng đi xuống đồi, tới cái bờ lầy lội, nơi
con kênh đào Nước đen gặp sông Paquenoke đục ngầu.
Cô tới vì cô nghĩ đây là việc
nên làm.
Cô tới mặc dù thấy sợ.
Vừa mới bình minh, nhưng tháng
Tám năm nay là tháng nóng nhất so với nhiều năm qua ở Bắc Carolina và bộ đồng
phục y tá màu trắng của Lydia đã ướt mồ hôi khi cô bắt đầu bước về phía khoảng
đất trống trên bờ sông, xung quanh mọc đầy liễu, sơn thù du và những cây nguyệt
quế tán rộng. Cô dễ dàng nhận ra cái nơi cô đang tìm kiếm, vì các dải băng vàng
của cảnh sát nổi bật lên trong sương mù.
[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người
yêu sách.]
Những âm thanh của buổi sáng
sớm. Bầy chim lặn, một con vật sục sạo bới thức ăn trong cái bụi rậm gần đó,
những làn gió nóng nực thổi giữa đám lau lách và cỏ đầm lầy.
Lạy Chúa, thật đáng sợ, Lydia
nhủ thầm. Những cảnh khủng khiếp nhất từ các cuốn tiểu thuyết của Stephen King
và Dean Koontz mà hằng đêm cô hay đọc, với thứ bầu bạn là một vại Ben &
Jerry’s hiện lên sống động.
Lại có thêm những tiếng động
trong cái bụi rậm kia. Lydia ngập ngừng dừng bước, nhìn xung quanh. Rồi lại
tiếp tục.
“Này.” Một giọng đàn ông cất
lên. Rất gần.
Lydia thở hổn hển và quay phắt
lại. Suýt nữa thì rơi bó hoa.
“Jesse, anh làm tôi sợ phát
khiếp.”
“Xin lỗi.” Jesse Corn đứng ở
phía bên kia một cây liễu rủ, gần khu vực đã được chăng dây. Lydia nhận ra ánh
mắt họ cùng nhìn chằm chằm vào một chỗ: đường vẽ màu trắng vẫn còn ướt trên nền
đất, đánh dấu nơi người ta tìm thấy xác cậu con trai. Xung quanh vị trí đầu
Billy là một đám thẫm màu mà cô, một y tá, ngay lập tức nhận ra là máu thấm
xuống.
“Vậy chuyện đã xảy ra ở đấy,”
Lydia thì thầm.
“Phải, ở đấy.” Jesse lau trán
và sửa sang lại món tóc vàng lượn sóng. Bộ đồng phục anh ta đang mặc bộ đồng
phục màu be của Sở Cảnh sát quận Paquenoke nhàu nhĩ, đầy bụi. Mồ hôi ra tạo
thành những khoảng thẫm dưới nách áo. Anh ta ba mươi tuổi, có vẻ đáng yêu kiểu
một chú bé con. “Anh ở đây bao lâu rồi?” Lydia hỏi.
“Tôi không biết. Chắc là từ năm giờ.”
“Tôi trông
thấy một cái xe nữa,” Lydia nói. “Phía đầu đường. Có phải Jim không?”
“Không. Ed
Schaeffer đấy. Ông ta đang ở bên kia sông.” Jesse hất đầu chỉ bó hoa. “Đẹp
nhỉ.”
Một lát
sau, Lydia mới nhìn xuống những bông cúc dại trong tay mình. “Hai đô la bốn
mươi chín xu. Mua ở Food Lion[1]. Mua tối
hôm qua. Vì tôi biết là chẳng đâu mở cửa vào lúc sớm như thế này. Ờ, có Deli,
nhưng họ không bán hoa.” Cô tự hỏi tại sao bỗng dưng mình lại nói năng lan man
thế. Cô nhìn xung quanh lần nữa. “Chưa xác định được Mary Beth bị đưa đi đâu
à?”
[1] Food
Lion: Một công ty Mỹ chuyên mở các chuỗi cửa hiệu, siêu thị. (Các chú thích là
của người dịch.)
Jesse lắc
đầu. “Không tăm hơi.”
“Tức là cả
hắn cũng không thấy đâu.”
“Cả hắn.”
Jesse nhìn đồng hồ đeo tay. Rồi đưa ánh mắt khắp mặt nước tối thẫm, những đám
sậy dày đặc và cỏ um tùm, cái cầu tàu mục nát.
Lydia
không thích thấy một anh chàng cảnh sát quân, chưng diện khẩu súng lục bự, lại
dường như căng thẳng chẳng kém gì cô. Jesse bắt đầu đi lên sườn đồi đầy cỏ để
ra quốc lộ. Anh ta dừng bước, liếc nhìn bó hoa.
“Chỉ có
hai đô la chín mươi chín xu thôi à?”
“Bốn mươi
chín xu. Mua ở Food Lion.”
“Rẻ đấy.”
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi vừa nói vừa nheo mắt nhìn về phía một bãi mênh mông
rậm rạp cỏ. Anh ta lại đi lên sườn đồi. “Tôi đi lấy xe.”
Lydia
Johansson bước tới gần hiện trường vụ án hơn. Cô tưởng tượng thấy Chúa Jesus,
cô tưởng tượng thấy các thiên thần, và cô cầu nguyện mấy phút. Cô cầu nguyện
cho linh hồn Billy Stail, bây giờ đã rời khỏi cái xác máu me của cậu, nó được
phát hiện ra ngay chỗ này, mới sáng hôm qua. Cô cầu nguyện để nỗi bất hạnh đang
đến viếng thăm Tanner’s Corner sẽ kết thúc.
Cô cũng
cầu nguyện cho chính bản thân mình.
Lại có
thêm những tiếng động trong bụi rậm. Răng rắc, sột soạt.
Lúc này,
ngày đã rạng hơn, nhưng mặt trời vẫn chưa chiếu sáng cả Bến tàu kênh Nước đen.
Con sông ở đoạn này sâu, ven bờ là những cây liễu rối bời, những thân to của
tuyết tùng và bách - một số còn sống, một số đã chết, tất cả đều bám đầy rêu và
sắn dây. Về phía đông bắc, cách đây không xa, là đầm lầy Sầu Thảm[2], và Lydia Johansson, cũng giống như tất cả các thành
viên Nữ Hướng đạo sinh từ trước tới nay của quận Paquenoke, biết mọi truyền
thuyết về cái chốn đó: Nàng tiên vùng Hồ, Người lái tàu không đầu… Nhưng chẳng
phải những ảo ảnh ấy khiến cô lo sợ, mà là bóng ma của chính Bến tàu kênh Nước
đen - kẻ vừa bắt cóc Mary Beth McConnell.
[2] Nguyên
văn là “Great Dismal Swamp”: Khu vực đầm lầy phía đông nam Virgina và đông bắc
Bắc Carolina, một khu bảo tồn sinh thái ở Mỹ.
Lydia mở
xắc, châm điếu thuốc bằng đôi bàn tay run rẩy. Cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Cô bước dọc theo bờ sông. Dừng lại bên đám cỏ nến và cỏ cao bị gió thổi rạp
xuống, cháy sém.
Lydia nghe
thấy tiếng xe hơi khởi động trên đỉnh đồi. Jesse chưa đi chứ? Cô nhìn lên phía
đó, lo sợ. Nhưng cô nhận ra chiếc xe đứng yên. Chắc chỉ để chạy máy điều hòa không
khí, cô đồ là thế. Khi lại nhìn về phía con sông, cô thấy lau lách, cỏ nến và
lúa dại vẫn đang rạp xuống, rập rờn, xào xạc.
Như thể có
người nào ở đằng kia, tiến tới sát hơn những dải băng vàng, cúi thấp người
xuống.
Nhưng
không, không, tất nhiên không phải vậy. Chỉ là gió thôi, Lydia tự nhủ. Và cô
vừa đặt bó hoa lên chạc ba của một cây liễu đen đúa xù xì, cách nét vẽ đáng sợ
cái hình người nằm sõng soài, vấy đầy máu thẫm như nước sông không xa. Cô lại
bắt đầu cầu nguyện.
***
Bên kia
sông Paquenoke, Ed Schaeffer đứng dựa vào một cây sồi, phớt lờ đám muỗi buổi
sáng sớm bay vo ve gần hai cánh tay thò ra dưới chiếc sơ mi đồng phục cộc tay
của ông. Rồi ông khom mình xem xét tỉ mỉ nền rừng lần nữa, tìm kiếm dấu vết gã
trai.
Ông phải
bám vào cành cây để khỏi ngã. Ông kiệt sức đến chóng mặt. Cũng như hầu hết các
đồng nghiệp trong sở, ông đã thức gần hai mươi tư tiếng đồng hồ, tìm kiếm Mary
Beth McConnell và kẻ bắt cóc cô. Nhưng trong khi các đồng nghiệp lần lượt về
nhà tắm gội, ăn uống và ngủ lấy mấy tiếng, Ed vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm. Ông
là người nhiều tuổi nhất và to béo nhất (năm mươi mốt tuổi và nặng chừng hai
trăm sau mươi tư pound) nhưng sự mệt mỏi, cái đói và các khớp xương cứng đờ
không buộc ông ngừng tìm kiếm cô gái.
Ed lại
kiểm tra nền rừng.
Ông ấn nút
truyền của máy bộ đàm. “Jesse, tôi đây. Cậu ở đó chứ?”
“Tôi nghe.”
Ed thì thầm:
“Tôi phát hiện ra các dấu chân
ở chỗ này. Chúng còn mới. Một tiếng đồng hồ trước là cùng.”
“Ông nghĩ
là hắn à?”
“Thế còn
ai nữa? Vào lúc sáng sớm như thế này, ở phía này sông Paquo?”
“Xem chừng
ông đúng đấy,” Jesse Corn nói. “Thoạt đầu tôi không tin, nhưng ông nói có lý.”
Lúc trước,
Ed đã đưa ra giả thuyết là gã trai sẽ quay lại. Không phải vì cái ý tưởng quá
sáo mòn về việc kẻ tội phạm sẽ quay lại hiện trường gây án, mà vì gã vẫn luôn
sử dụng Bến tàu kênh Nước đen làm địa bàn rình rập, và dù có tự chuốc lấy bất
cứ rắc rối gì trong suốt những năm qua, gã bao giờ cũng trở về đây.
Ed quan
sát xung quanh, sự sợ hãi thay thế cảm giác kiệt sức khi ông đăm đăm nhìn cơ
man những cành lá đan chằng chịt đang bao vây mình. Lạy Chúa, người cảnh sát
nghĩ, thằng khốn kiếp ở đâu đó gần đây thôi. Ông nói vào bộ đàm:
“Dấu vết
có vẻ đang di chuyển về phía cậu, nhưng tôi không chắc chắn lắm. Hắn gần như
chỉ bước đi trên lá cây. Cậu chú ý đấy. Tôi sẽ tìm hiểu xem hắn xuất phát từ
chỗ nào.”
Hai đầu
gối kêu răng rắc, Ed đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng hết mức mà cái thân hình to béo
cho phép, đi theo dấu chân gã trai ngược trở về hướng chúng xuất phát – vào sâu
hơn trong rừng, cách xa con sông.
Ông đi
theo dấu vết gã trai chừng một trăm feet thì nhìn thấy nó dẫn đến một căn chòi
săn đã cũ – căn chòi xám xịt đủ chỗ cho ba, bốn thợ săn. Những khe kê súng tối
đen và chỗ đó có vẻ hoang tàn. Được, ông nghĩ. Được… Hắn có thể chẳng ở đấy
đâu. Nhưng cơ mà…
Thở mạnh,
Ed Schaeffer làm cái việc ông chưa làm suốt gần một năm rưỡi nay: rút súng ra
khỏi bao. Ông cầm súng trong bàn tay ướt mồ hôi và bắt đầu tiến về phía trước,
mắt đảo tới đảo lui đến chóng mặt, lúc quan sát căn chòi, lúc quan sát nền
rừng, quyết định đặt những bước chân sao cho không gây tiếng động.
Thằng nhãi
đó có súng không? Ed phân vân tự hỏi, nhận ra mình đang chẳng được che chắn gì,
y như một người lính bước lên đầu cầu công sự trơ trụi. Ông hình dung ra một
nòng súng trường ngay lập tức xuất hiện ở một trong những cái khe kia, nhắm
xuống ông. Ed cảm thấy nỗi khiếp sợ ập đến và khom lưng cuống cuồng chạy nốt
mười feet cuối cùng tới bên hông căn chòi. Ông nép sát vào những tấm ván gỗ dãi
dầu mưa nắng, lấy lại hơi thở và thận trọng lắng nghe. Ông không nghe được gì
ngoài tiếng vo ve mơ hồ của đám côn trùng.
Được rồi,
Ed tự nhủ. Nhìn xem nào. Nhanh.
Trước khi
hết can đảm, Ed đứng thẳng dậy, nhìn qua một khe kê súng.
Không có
ai.
Rồi ông
nheo mắt nhìn xuống sàn. Gương mặt ông nở một nụ cười trước những thứ ông nhìn
thấy. “Jesse,” ông phấn khởi nói vào bộ đàm.
“Tôi
nghe.”
“Tôi đang
ở chỗ căn chòi có lẽ cách con sông một phần tư dặm về phía bắc. Tôi nghĩ là
thằng khốn khiếp ở đây đêm hôm qua. Có giấy gói thức ăn và vỏ chai nước. Một
cuộn băng dính nhựa nữa. Và cậu đoán xem còn cái gì? Tôi thấy một tấm bản đồ.”
“Một tấm
bản đồ?”
“Phải. Có
vẻ về khu vực này. Biết đâu nó sẽ chỉ cho chúng ta chỗ hắn đang giữ Mary Beth.
Cậu nghĩ thế nào?”
Nhưng Ed
Schaeffer không bao giờ biết được phản ứng của anh chàng đồng nghiệp trước bước
tiến tốt đẹp trong công việc điều tra này. Tiếng người con gái thét lên vang
vọng khắp cánh rừng và bộ đàm của Jesse Corn im bặt.
***
Lydia
Johansson trượt chân về phía sau và lại thét lên khi gã trai nhảy ra từ một đám
lách cao, giữ lấy hai cánh tay cô bằng những ngón tay bấu chặt.
“Ôi, lạy
Chúa, xin đừng làm hại tôi!” cô van xin.
“Câm mồm,”
gã trai giận dữ thì thầm, ngó nghiêng xung quanh, những hành động giật cục, ánh
mắt đầy dã tâm. Gã cao và gầy giơ xương, giống như phần lớn đám thiếu niên mười
sáu tuổi ở các thị trấn nhỏ bang Carolina, thêm vào đó, gã rất khoẻ. Da gã ửng
đỏ và nổi cục – trông có vẻ là do quệt vào những gốc cây sồi độc[3] - và mái tóc gã cắt ngắn nham nhở, y như gã đã tự
cắt vậy.
[3] Một
loại cây bụi chứa nhựa độc, thường hình dáng lá giống như lá sồi.
“Tôi chỉ
mang hoa đến… Vậy thôi! Tôi không…”
“Xuỵt,” gã
trai thì thào.
Nhưng
những móng tay dài, bẩn thỉu của gã bấm vào da Lydia khiến cô đau đớn và cô lại
hét lên. Gã tức tối lấy bàn tay bịt miệng cô. Cô cảm thấy người gã áp sát người
cô, cô ngửi thấy cái mùi chua lòm, không tắm gội.
Lydia vặn
vẹo đầu. “Cậu làm tôi đau,” cô rền rĩ nói.
“Hẵng câm
mồm!” Giọng gã trai rít lên tựa những cành cây bị phủ băng đang nứt ra và những
hạt nước bọt bắn lấm tấm trên mặt Lydia. Gã lắc cô điên cuồng như thể cô là một
con chó không vâng lời chủ. Một bên giày vài của gã tuột ra trong lúc vật lộn
nhưng gã không chú ý và lại bịt miệng cô cho tới khi cô ngừng kháng cự.
Từ trên
đỉnh đồi, Jesse Corn gọi: “Lydia? Cô đâu rồi?”
“Xuỵt,” gã
trai lại cảnh cáo, cặp mắt mở to, điên dại. “Mày mà hét lên là sẽ thiệt thân.
Hiểu không? Mày hiểu không?” Gã thò tay vào túi quần, giơ ra cho
Lydia xem con dao.
Cô gật
đầu.
Gã trai
đẩy cô đi về phía con sông.
Ôi, xin
đừng. Ôi, xin đừng, Lydia thầm cầu cứu thần hộ mệnh của mình. Ðừng để hắn đưa
con đến đó.
Phía bắc
sông Paquo…
Lydia
ngoảnh nhìn lại và thấy Jesse Corn đứng bên lề đường, cách đấy chừng một trăm
thước, dùng bàn tay che ánh nắng của mặt trời chưa lên cao, quan sát xung
quanh. “Lydia?” anh ta gọi.
Gã trai
đẩy cô đi nhanh hơn. “Lạy Chúa, đi nào!”
“Này!”
Jesse kêu lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy họ. Anh ta chạy xuống đồi.
Nhưng họ
đã đến bờ sông, nơi gã trai giấu một chiếc xuồng nhỏ dưới đám sậy và cỏ. Gã đẩy
Lydia xuống xuồng và đẩy cho xuồng trôi, chèo mạnh sang bờ bên kia. Gã đưa
xuồng lên bờ, kéo cô ra khỏi xuồng. Rồi lôi cô vào rừng.
“Chúng ta
đi đâu đây?” Lydia thì thào hỏi.
“Đi gặp Mary Beth. Mày sẽ được
ở cùng cô ấy.”
“Tại sao?” Lydia thì thào, và
lúc này đã nức nở. “Tại sao lại là tôi?”
Nhưng gã
trai không nói gì nữa, chỉ lơ đãng búng móng tay và lôi cô đi theo hắn.
***
“Ed,” Jesse Corn ấn nút truyền
khẩn cấp. “Ôi, thật đẹp mặt. Hắn đã bắt Lydia. Còn tôi thì để hắn thoát.”
“Hắn cái gì?”
Gắng thở hổn hến, Ed Schaeffer dừng lại. Ông đã bắt đầu đi về phía sông sau khi
nghe thấy tiếng thét.
“Lydia Johansson. Hắn bắt cả cô
ấy rồi.”
“Mẹ kiếp,” người cảnh sát to
béo lầm bầm, những câu chửi thề của ông cũng chẳng xuất hiện thường xuyên hơn
cái việc rút súng khỏi bao đeo bên hông. “Tại sao hắn làm vậy?”
“Hắn khùng,” Jesse nói. “Đó là
lý do. Hắn sang sông rồi và giờ tôi tới chỗ ông.”
“Ðược.” Ed suy nghĩ một chút.
“Hắn chắc sẽ quay lại lấy các thứ trong căn chòi. Tôi sẽ nấp bên trong, tóm hắn
khi hắn vào. Hắn có súng không hả?”
“Tôi không nhìn được.”
Ed thở dài. “Được rồi, ờ… Tới
đây càng sớm càng tốt. Gọi cả Jim nữa.”
“Tôi đã gọi rồi.”
Ed thả ngón tay khỏi nút truyền
màu đỏ và nhìn qua đám cây bụi về phía con sông. Không có dấu hiệu gì về gã
trai cùng nạn nhân mới của gã. Thở hổn hển, Ed chạy trở lại căn chòi và tìm
thấy cánh cửa. Ông đá cho nó mở ra. Nó bật về phía bên trong đánh rầm, Ed vội
vã bước vào, khom mình trước khe kê súng.
Ông đang quá lo sợ, quá hồi
hộp, quá tập trung vào việc sẽ làm khi gã trai xuất hiện, đến nỗi thoạt tiên
ông không chú ý gì tới hai hay ba đốm nửa đen nửa vàng vèo qua trước mặt. Cũng
không chú ý gì tới cảm giác ngưa ngứa bắt đầu từ cổ rổi chạy xuống dọc theo
sống lưng.
Nhưng tiếp theo thì cảm giác
ngưa ngứa bùng nổ thành cơn đau bỏng rãy trên hai vai, chạy xuống hai cánh tay
và dưới nách. “Ôi, lạy Chúa.” Ed kêu lên, thở hổn hển, nhảy dựng và bàng hoàng
nhìn chăm chăm vào hàng chục con ong bắp cày – vàng dữ dằn – đang bu túm trên
da thịt. Ông hốt hoảng phủi chúng và hành động ấy càng chọc tức lũ ong. Chúng
chích cổ tay ông, lòng bàn tay, đầu ngón tay. Ông thét lên. Cơn đau này kinh
khủng hơn mọi cơn đau ông đã trải qua – kinh khủng hơn lần gãy chân, kinh khủng
hơn lần ông cầm lấy chiếc chảo gang mà không biết Jean đã nhóm lò.
Rồi bên trong căn chòi tối lờ
mờ đi do đàn ong bắp cày tuôn ra từ cái tổ màu xám khổng lồ ở một góc – nó đã
bị cánh cửa đập vào sau cú đá của Ed. Rõ ràng hàng trăm con ong đang tấn công
ông. Chúng rúc vào tóc ông, đậu trên cánh tay, trên tai, bò vào dưới áo sơ mi
và hai ống quần, như thể chúng biết rằng cắm vòi vào vải là vô ích và bởi vậy
chúng tìm kiếm da thịt ông. Ông lao về phía cửa căn chòi, xé toạc áo sơ mi và
khiếp hãi nhìn thấy từng đám những cái thân cong bóng loáng bám chặt vào ngực
và bụng mình. Ông không cố phủi chúng đi nữa mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy vào
rùng.
“Jesse, Jesse, Jesse!” Ed kêu
lên nhưng nhận ra giọng ông chỉ còn là tiếng thì thầm, những vết ong chích vào
cổ đã làm cổ họng thít lại.
Chạy! Ông tự nhủ. Chạy về phía
sông.
Và ông chạy. Với tốc lực chưa
từng thấy, lao qua cây rừng. Đôi chân guồng lên điên cuồng. Chạy… Tiếp tục
chạy, ông tự ra lệnh cho mình. Ðừng dừng lại. Chạy nhanh hơn lũ quỷ sứ bé tí
này. Hãy nghĩ về vợ mày. Hãy nghĩ về hai đứa con sinh đôi. Nào, nào, nào… Số
ong đã bớt đi mặc dù ông vẫn có thể nhìn thấy ba mươi hay bốn mươi đốm đen bám
chặt trên da thịt, những cái thân sau gớm ghiếc cong về phía trước để lại chích
ông.
Ba phút nữa mình sẽ đến được
sông. Mình sẽ nhảy xuống nước. Chúng sẽ chết đuối. Mình sẽ ổn… Chạy! Thoát khỏi
cơn đau này… cơn đau này… Làm sao những con vật nhỏ nhường này lại gây ra đau
đớn đến thế? Ôi, đau quá…
Ed chạy như một con ngựa đua,
như một con hươu, đạp lên tầng tầng lớp lớp cây bụi, mà qua nước mắt, ông chỉ
thấy mờ mờ như sương mù.
Ông sẽ…
Nhưng, khoan nào, khoan nào. Có
gì không ổn vậy? Ed Schaeffer nhìn xuống và nhận ra rằng mình không hề chạy.
Ông thậm chí còn không đứng.
Ông nằm trên mặt đất cách căn chòi chỉ chừng ba mươi feet. Đôi chân không guồng
lên chạy đang giật liên hồi.
Bàn tay Ed rờ tìm máy bộ đàm và
tuy ngón cái đã sưng to gấp đôi bình thường vì nọc ong, ông vẫn cố gắng bấm
được nút truyền. Nhưng, đúng lúc ấy, cơn rối loạn chức năng bắt đầu từ chân lan
đến thân mình, cổ và hai cánh tay khiến ông đánh rơi cái máy. Trong khoảnh
khắc, ông nghe thấy giọng Jesse Corn phát ra từ loa, và khi giọng anh biến mất,
ông lại nghe thấy tiếng những con ong bắp cày bay vù vù, âm thanh đó dần dần
trở nên mảnh như một sợi chỉ và cuối cùng tất cả chìm vào im lặng.