Trạm Kế Tiếp Hạnh Phúc - Chương 02 - Phần 1

Trạm Thứ
Hai: Rung động đầu đời

Anh ta vừa làm gì?

Mộ Tranh hết sức ngạc nhiên, băng cầu trên tay rơi xuống
tạo ra âm thanh sắc bén, đầu cô trống rỗng, chỉ có đôi môi rõ ràng cảm nhận
được độ ấm của anh, một nụ hôn lạnh lẽo nhưng lại làm cho lồng ngực của cô
nóng hừng hực.

Tim cô đập nhanh hơn, hai má dần dần phủ một tầng mây đỏ
hồng, cho đến khi tiếng huýt sáo vang lên làm cô bừng tỉnh.

Cô đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh đang
đứng bên cạnh sân băng, anh ta cầm máy ảnh trên tay, chắc hẳn đã
chụp được cảnh kia.

“Rất giỏi! Quang Hy, cậu làm tốt lắm.” Jacko vỗ tay huýt
sáo. “Chưa tới một ngày đã hôn được em gái cơm hộp cao ngạo này.”

“Đây là… chuyện gì vậy?” Mộ Tranh hoảng
loạn trong lòng, nhìn về phía Quang Hy, vẻ mặt của anh nghiêm túc không
nói một lời.

“Cô còn không hiểu sao? Em cơm hộp.”
Jacko cười dương dương tự đắc. “Quang Hy cùng chúng tôi đánh cược,
trong vòng một ngày sẽ hôn được cô, quả nhiên cậu ta đã làm được.”

Nói như vậy anh hôn cô vì đánh cược ư? Thì ra những gì
anh sắp xếp hôm nay chỉ để trêu đùa cô.

Trong lòng cô chợt thấy lạnh, thật vất vả mới có chút ấn
tượng tốt với vị đại thiếu gia này thì tức khắc đã hóa thành hư ảo, cô hận
chính mình trong phút chốc đã bị nụ hôn xấu xa kia làm cho say mê.

“Hóa ra là vậy, chúng ta cũng chỉ lợi dụng nhau thôi.” Cô
cố gắng dùng giọng nói lạnh lùng nhất.

“Ý cô là gì?” Ánh mắt Quang Hy tối lại.

“Thật khéo đấy, kì thật tôi cũng cá cược với bạn học
khác, cược trong vòng một tháng thái tử đại học Thánh Đức sẽ tới hẹn tôi,
trong một tuần chúng tôi sẽ hôn môi.” Cô ngước mặt nhìn anh, đôi môi anh đào đã
thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ châm biếm. “Nếu tôi thắng, bọn họ sẽ đồng ý mua
cơm một tháng tại căn tin chúng tôi, tôi phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội
kiếm một số tiền lớn như vậy.”

Quang Hy nghe thế, vẻ mặt liền biến sắc, sau một lúc
lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Tôi sớm nên biết cô mỗi ngày chỉ thái rau ướp cá làm
thịt gà thì sao có thể nghe qua nhạc của Bach chứ? Vì một chút tiền ấy mà cô
có thể bán đứng bản thân, cô không thấy mình rất hèn hạ à?”

Anh khinh thường châm chọc làm Mộ Tranh rất đau lòng, cô
liều mạng quyết không để anh nhìn ra sự yếu ớt của mình.

“Vậy còn anh? Bởi vì cuộc sống quá mức nhàm chán rảnh rỗi
nên cùng bạn anh bày ra trò chơi này, có tiền thì có thể làm như vậy à? Anh
không thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa sao?” Cô sắc bén phản kích.

Quang Hy tức giận, nhất thời lại không biết nên phản bác
như thế nào.

Mộ Tranh cao ngạo ngẩng đầu. “Tóm lại chúng ta đều lợi
dụng nhau thôi, ai cũng không nợ ai, vừa nãy cũng chỉ là môi chạm môi thôi,
anh cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Cô vừa nói vừa nhanh chóng cởi giày
trượt băng đưa cho anh. “Trò chơi kết thúc ở đây, nếu chơi nữa sẽ chẳng còn gì
thú vị.”

Nói xong cô cao ngạo xoay người rời đi.

Quang Hy nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng đứng của cô, ánh
mắt gian tà.

“Lương Mộ Tranh, trò chơi có chấm dứt hay không, tôi mới
là người quyết định.”

“Sao con về sớm
vậy? Hẹn hò với con của chủ tịch sao rồi?” Sau khi về nhà, dì bám đuôi Mộ
Tranh hỏi.

Mộ Tranh không
nói lời nào, cảm giác nhục nhã khó chịu còn đang tràn ngập trong lòng, cô yên
lặng đi vào phòng tắm, nhanh chóng mở vòi nước rửa mặt, cố gắng chà rửa nhưng
vẫn lau không hết hương vị Quang Hy lưu lại trên môi mình.

“Tại sao con
không nói câu nào? Rốt cuộc là như thế nào? Dì hiểu rồi, không phải là con đã
chọc tới cậu chủ nhỏ để cậu ta cụt hứng mà bỏ về đấy chứ? Con bé ngốc
này! Người ta chính là công tử giàu có đấy, con nhịn cậu ta một chút thì có
sao? Con nên làm nũng với nó chứ! Đàn ông rất dễ dụ, con không hiểu hả?”

Đúng! Cô không
hiểu, không hiểu vì sao một vị công tử cao cao tại thượng lại thích trêu đùa
một cô gái quê mùa như cô.

Mộ Tranh cắn môi.
“Dì à, dì đừng nói nữa, tóm lại con với tên Quang Hy kia sau này sẽ không bao
giờ gặp lại nhau nữa.”

“Cái gì?” Nghe cô
nói như vậy, sắc mặt của dì lập tức trở nên rất khó coi. “Con nghĩ hôm nay vì
sao dì giúp con chuẩn bị quần áo chứ? Tại sao dì chịu hao phí nhiều thời gian
như vậy? Chính vì muốn giúp con câu được con rùa vàng, để cuộc sống nửa đời
sau của một nhà ba người chúng ta sẽ khá hơn một chút, con bé ngu ngốc này,
không hiểu đã đành, còn dám đắc tội với đại thiếu gia nữa, ngày mai đi xin lỗi
cho dì!”

“Con không đi.”
Mộ Tranh quật cường cự tuyệt.

“Con không đi?”
Dì cô tức điên lên. “Người ta là con của chủ tịch, chỉ một câu nói đã có thể
bắt chúng ta cuốn gói ra đường, con nịnh bợ cậu ta còn chưa đủ, muốn làm mình
làm mẩy gì chứ? Con vẫn tưởng mình là tiểu công chúa à? Người ta là đại thiếu
gia, dù nó muốn con lên giường, thì con còn phải cảm ơn nó nữa…”

“Được rồi, Lệ Hà,
em có thể nói ít đi một hai câu không?” Chú Tài nhìn thấy hai người cãi nhau
vội tới khuyên bảo. “Tuy chúng ta nghèo nàn nhưng cũng vẫn có chí khí, sao có
thể tự nhiên không lý do đem con gái cho người ta chơi đùa? Như vậy chẳng phải
rất đáng tiếc sao… Không, ý của anh là làm vậy đối với Mộ Tranh rất đáng
thương.” Nói xong hai mắt nhanh chóng trượt trên dáng người duyên dáng của Mộ
Tranh dạo qua một vòng.

Cảm nhận được ánh
mắt có chút dâm tà kia của hắn khiến Mộ Tranh cảm thấy không được tự nhiên, cô
đột nhiên nhớ tới hai năm gần đây chú Tài luôn tìm cách rình coi mình tắm rửa
thì toàn thân không khỏi nổi da gà.

“Nó đáng thương?
Em thì không à!” Dì căm giận bất bình. “Năm đó cha nó chết đi, đem đứa con
riêng này ném lại cho em, nhưng em không hề ghét bỏ nó, còn cực nhọc khổ sở
nuôi nó lớn lên, kết quả anh nhìn xem, nó đã đối xử với em thế nào?”

Mộ Tranh nghe
vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn. “Con sẽ báo đáp dì.”

“Báo đáp? Con
định báo đáp thế nào?” Dì châm chọc. “Con vẫn mơ mộng như hồi bé cứ nghĩ mình
có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm đấy chứ?”

“Con không có.”
Sắc mặt của Mộ Tranh trắng bệch, theo bản năng nắm chặt đôi tay thô ráp
của mình, cô hiểu rất rõ, mình đã không còn xứng với ước mơ đánh đàn nữa rồi.
“Chờ con thi đỗ đại học, rồi sau này sẽ kiếm tiền nuôi dì.”

“Thi cái gì? Hiện
tại con rõ ràng đã có cơ hội báo đáp dì, chỉ cần con chịu đựng hầu hạ vị thiếu
gia có tiền kia…”

“Con đi ra ngoài
một chút!” Mộ Tranh rốt cuộc không nghe nổi nữa, vội vã chạy ra khỏi nhà.

“Con đi đâu? Dì
còn chưa nói hết!” Dì thét chói tai. “Đứng lại cho dì!”

“Được rồi, đừng
nóng nữa.” Chú Tài khuyên bảo. “Đã trễ thế này, một đứa con gái lang thang bên
ngoài sẽ rất nguy hiểm. Để anh đi tìm nó…”

Sau khi Mộ Tranh
rời đi, Quang Hy tiếp tục luyện cầu với các thành viên khác trong
đội, tay anh cầm khúc côn, ở trên băng va chạm liên tục, hung hãn ép người, các
thành viên đều bị anh làm cho sợ hãi, cuối cùng Jacko chống đỡ không được bèn
quỳ xuống đất cầu xin.

“Làm ơn đi, nghỉ
ngơi một chút được không, Quang Hy.” Anh thở hồng hộc. “Tao không có thể lực
tốt như mày, sau khi hẹn hò còn có thể luyện cầu.”

“Đúng thế, ít
nhất nghỉ ngơi năm phút đi, đội trưởng.” Các thành viên khác cũng đồng thanh
cầu xin.

“Đừng lười biếng,
tụi mày đã quên cuối tuần sau chúng ta sẽ có một trận tái đấu với đại học G
sao? Mau đứng lên tập luyện cho tao!” Quang Hy hạ lệnh không chút lưu
tình.

Cậu ta thật sự
muốn bọn họ chết mới vừa lòng sao?

Mọi người nhìn
nhau đồng thời gào thét. “Đội trưởng…”

“Một đám vô dụng,
đứng lên cho tao!” Quang Hy mạnh mẽ vung gậy, một viên băng cầu thẳng tắp bay
tới đám đội viên lười biếng kia.

Mọi người hoảng sợ
kinh hãi, họ rất sợ bị cầu đánh trúng. Khi đám người chật vật đang muốn né
tránh, thì một cô gái xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện rất nhanh chóng tiếp được
băng cầu.

Ai vậy? Mọi người
há hốc mồm, sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đang nhanh chóng
lướt trên sân băng đưa bóng vào cầu môn, càng không ngờ bóng dáng kia lại là
một cô gái, cô đi giày trượt băng, trên người lại không mang dụng cụ bảo hộ
gì.

“Cô là ai?” Quang
Hy lớn tiếng chất vấn. “Dựa vào đâu mà xông vào sân băng của chúng tôi?”

“Thấy chuyện bất
bình, rút đao tương trợ, tôi chỉ không quen nhìn đội trưởng ức hiếp đội viên
của mình.” Cô gái phản ứng. “Nếu anh có bản lĩnh thì đoạt thử quả cầu trong tay
tôi đi!”

Cô gái này không
phải bị điên đó chứ?

Tâm tình của
Quang Hy càng tệ hơn nên không muốn nói thêm điều gì với cô, anh nhanh chóng
lướt tới đoạt lại quả cầu trên tay cô, đem nó vào cầu môn vượt qua cô một
bước.

Cô gái dường như
bị anh đâm phải không chống được liền ngã xuống đất, trên mặt hiện rõ vẻ đau
nhức.

Quang Hy không
kiên nhẫn tháo tấm bảo hộ che mặt xuống. “Cô có biết trên sân băng khúc côn cầu
nguy hiểm cỡ nào không? Lần sau đừng tùy tiện làm như vậy.” Nói xong, anh kéo
cô đứng dậy.

Ngay từ đầu cô đã
giả vờ ngã, thừa cơ lúc anh không để ý, liền đứng dậy đoạt lấy băng cầu, tiến
thẳng tới cầu môn làm một đường đẹp mắt, số điểm nhanh chóng hiện trên bảng, cô
đã thắng anh còn lớn tiếng hoan hô.

Quang Hy tức
giận. “Này, cô điên kia từ đâu xông vào hả? Cô có biết không phải sinh viên của
trường mà tự ý xông vào sân tập luyện của đội bóng thì tôi có thể gọi bảo vệ
đuổi cô ra ngoài không?”

“Thật không có
phong độ!” Cô gái nghe xong chỉ nhún nhún vai. “Nói cho anh biết, tuy bây giờ
tôi chưa phải sinh viên trường Thánh Đức nhưng rất nhanh sẽ phải thôi.”

Cô đưa mắt nhìn
về phía bên cạnh sân băng.

Quang Hy nhìn
theo của tầm mắt của cô thì thấy mẹ mình – Hiệu trưởng Phương Đức Dung đang
đứng cùng một người đàn ông xa lạ.

“Đó là ba tôi.”
Cô gái mỉm cười giới thiệu. “Ông tới cùng Hiệu trưởng để sắp xếp chuyện chuyển
trường của tôi.” Cô dừng một chút. “Tôi là Hà Dĩ Thiến, xin hỏi đại danh của
đội trưởng đại nhân?”

Quang Hy mím môi.
“Chờ khi cô chuyển tới trường này sẽ biết.”

“Thật à?” Hà Dĩ
Thiến cười nhìn về phía cha của mình.

“Con cảm thấy nơi
này thế nào?” Chủ tịch Hà cưng chiều xoa đầu con gái.

“Thật không
ngờ kỹ thuật của vị đội trưởng Câu lạc bộ Khúc côn cầu kia rất tốt,
chỉ là cần phải lịch sự hơn ạ.”

“Thật à?” Chủ
tịch Hà quay đầu sang cười cười với Phương Đức Dung. “Con bé này rất ít khi
khen người khác, xem ra đứa con này của bà đã để lại cho nó ấn tượng không tệ
đâu.”

Phương Đức Dung
cười mà không nói, ánh mắt có chút đăm chiêu cố định trên người Quang Hy.

“Vì Thánh Đức
đường, con kết hôn với Dĩ Thiến đi!”

Nói đùa gì vậy?!
Bà già đáng giận này coi con trai của mình là gì đây? Trai bao à?

Quang Hy tức giận
đạp mạnh chân ga, chiếc xe ô tô phi như bay trong đêm đen.

Không chỉ bị diễn
xuất của nhỏ cơm hộp đùa giỡn, mà đến mẹ mình cũng tham gia một chân, bà nói
tài chính của trường đã xảy ra nguy cơ, nếu không thể thuyết phục Chủ tịch
Hà tăng thêm kì hạn cho vay thì chắc chắn đại học Thánh Đức đành phải hai tay
dâng tặng cho kẻ khác.

“May mắn con gái
Chủ tịch Hà dường như rất có hứng thú với con, nếu con có thể khiến cô ta vui
vẻ, thì nói không chừng ba cô ta sẽ đồng ý cho chúng ta một chút thời gian.”
Đây là ý kiến của Hiệu trưởng Phương Đức Dung.

Anh nghe xong,
thầm nghĩ muốn hung hăng mắng bà một trận, người lạnh lùng vô tình như bà không
xứng làm vợ ba anh, cũng không xứng làm mẹ anh, anh sẽ không nghe theo lời bà,
từ ngày ba mất đi anh đã thề sẽ vĩnh viễn oán hận bà.

Nhưng hết lần này
tới lần khác bà luôn gian dối lấy Thánh Đức đường áp chế anh, bà biết rõ anh
không để ý mọi thứ nhưng không thể mất đi Thánh Đức đường, bởi vì nơi đó tràn
ngập kỷ niệm thơ ấu đẹp nhất của anh.

Nơi đó là Thánh
địa của anh với ba…

“Chết tiệt!”
Quang Hy nhịn không được mà văng bậy, cảm xúc cả ngày hôm nay đã sắp bùng nổ,
anh nghiến răng thật mạnh rồi bỗng nhiên cảm giác đầu mình rất đau.

Đau đầu quá, tật
xấu chết tiệt này rốt cuộc muốn hành hạ anh tới khi nào nữa?

Anh vừa giận vừa
hận, lái xe vào bãi đỗ cạnh trường, sau khi gửi xe cẩn thận liền đi vào Thánh
Đức đường, trong phòng trống rỗng, một cây đàn dương cầm xuất hiện dưới ánh
trăng tĩnh lặng, anh nhìn cây đàn kia không khỏi xuất thần.

Ba đánh đàn cho
con nghe, được không? Đánh bài “Air on the G string” ấy!

Được, chờ con học
tốt bài đầu tiên ba dạy, thì ba sẽ đàn cho con nghe.

Chờ coi đi, con
sẽ học được nhanh thôi…

“Ba.” Quang Hy
vuốt ve cây đàn dương cầm, thì thào gọi, cổ họng chua xót, đầu càng đau hơn,
đau đến mức dường như anh không thể chịu đựng được nữa.

Anh run run lấy
hai viên thuốc từ hộp thuốc luôn mang trên người rồi nuốt vào, sau đó nằm xuống
ghế, cô đơn chờ đau đớn qua đi.

Không biết đã qua
bao lâu, anh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đàn trong giấc mộng, đó là
“Air on the G string”, là hoài niệm của anh, cũng chính là làn điệu thương tâm
nhất.

Là ba sao? Cuối
cùng anh cũng được gặp ba trong mơ ư?

Ba, con rất nhớ
ba, ba có biết không? Con rất muốn gặp ba, rất muốn cùng nhau đàn lại khúc ca
đầu tiên đó, hiện tại chẳng những con đã tập được mà còn rất khá, hơn nữa con
còn là đội trưởng đội khúc côn cầu, rất lợi hại, ba không khen con cũng không
sao…

“Ba.”

Quang Hy giật
mình từ trong giấc mộng tỉnh lại, khóe mắt dường như còn lưu lại nước mắt, anh
ngồi dậy cảm thấy ngỡ ngàng.

Tiếng đàn nhẹ
nhàng kia vẫn quanh quẩn bên tai anh như cũ, anh sửng sốt một chút, cảm
giác kinh hãi này không phải mộng mà là thật, có người đang đánh đàn trong
Thánh Đức đường, mà người kia chắc chắn không phải ba anh.

“Ai cho phép cô
đụng vào cây đàn này?” Anh tức giận rít gào, tiếng hét vang khắp căn
phòng, cũng đồng thời làm Mộ Tranh giật mình, cô ngạc nhiên dừng tay
lại, nhìn về phía Quang Hy đang tức giận quát cô.

Tại sao lại khéo
vậy chứ, cô lại gặp anh ở đây?

“Nói mau! Là ai cho phép cô vào đây?” Anh dường như rất
tức giận, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận làm người khác khiếp sợ.

Bỗng nhiên tay chân Mộ Tranh luống cuống. “Thật xin lỗi,
tôi không cố ý…”

Cô rất muốn chơi đàn dương cầm, chỉ vì rất muốn ôn lại
niềm vui sướng khi xưa, cô biết giấc mộng kia đã là quá khứ không thể trở thành
sự thật, cô chỉ cần vài phút đồng hồ, vài phút đồng hồ là được rồi, để cô có cơ
hội nhấm nháp một chút hương vị hạnh phúc.

“Tôi lập tức sẽ đi ngay bây giờ.”

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Quang Hy thô lỗ kéo bả vai của
cô. “Cô nghĩ đại học Thánh Đức là nơi nào? Sách có thể tùy tiện mượn? Đàn dương
cầm có thể tùy tiện chơi? Nơi này có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hả?”

“Thật xin lỗi.”

“Nếu lời xin lỗi có tác dụng, thì đã không cần có cảnh
sát.” Anh giận giữ quát. “Cô có biết cô đã làm sai điều gì không? Cô dám dùng
bàn tay dơ bẩn của mình làm bẩn cây đàn dương cầm này, dù cô có bồi thường
bằng cơ thể của mình cũng không đủ!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3