Boss đen tối, đừng chạy! - Ngoại truyện 3 (Hết)

NGOẠI TRUYỆN 3

ĐẦY TÌNH CẢM CỦA PHÒNG KẾ HOẠCH:
CHIẾC USB XUI XẺO

Tiêu Đại boss dạo này rất giận, rất
rất giận.

Kết quả của việc giận dữ là Nặc Nặc
rất buồn rầu.

Nguyên nhân bắt nguồn từ tối thứ
Sáu, máy tính của Nặc Nặc bất ngờ bị nhiễm virus, cô van nài chồng mình sửa
giúp. Vợ yêu gặp nạn, Tiêu Đại boss tất nhiên sẽ giúp, nhưng trong quá trình
cài lại máy, anh bỗng phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

Vì phải tìm ra ổ virus nên Tiêu Đại
boss đã mở mục “tài liệu ẩn” ra xem, và phát hiện ra một thứ bất thường trong
đó.

--- Video.

--- Một số video… khiến người ta
xem mà đỏ mặt tía tai.

Tiêu Đại boss nheo mắt, thảo nào
máy tính của Nặc Nặc lại nhiễm virus, chẳng trách hệ thống lại sụp đổ. Bình thường
đòi thỏ trắng ôm hôn, cô đều bắt tắt đèn kéo chăn, tỏ ra rất e thẹn, sao lại
xem thứ này chứ? Tiêu Dật không hiểu nổi, cuối cùng lặng lẽ xóa video đó đi.

Tối đó, Nặc Nặc tập yoga và tắm rửa
xong lên giường ngủ, móng vuốt Tiêu sói lại vươn đến theo thói quen, thỏ trắng
mơ mơ màng màng gạt đi, lật người làu bàu, “Mệt lắm, đừng mà.”

Tiêu Đại boss ôm vợ từ phía sau, cắn
tai thỏ trắng như đùa nghịch, “Anh thấy hình như em chưa mệt mà?”

Thỏ trắng vẫn đang mơ màng, “ưm” một
tiếng rồi tiếp tục ngủ, cánh tay ngang eo càng lúc càng siết chặt, “Nặc Nặc, em
chê kỹ thuật của anh không giỏi à?”

Câu nói đó khiến thỏ trắng hơi tỉnh
lại, quay người nhìn Tiêu Đại boss, nhìn trời: Ôi… phải nói từ đâu đây? Từ sau
khi kết hôn, cô luôn bị Tiêu Đại boss đè bẹp, đè bẹp và đè bẹp cả ngày lẫn đêm,
làm sao dám chê ai đó kỹ thuật tồi được?

Tiêu Dật vừa cởi nút áo ngủ của Nặc
Nặc một cách thuần thục, vừa tỏ ra nghiêm túc, “Không chê anh thì sao lại còn
xem những bộ phim ấy? Hay là anh không thể thỏa mãn em?”

Thỏ trắng mù mờ, “Phim? Phim gì
cơ?”

Tiêu Đại boss cười gian tà, ánh mắt
lóe lên tia ranh mãnh, “Nặc Nặc, còn giả ngây à? Nếu em đã đòi hỏi như thế thì
chồng đây sẽ thỏa mãn em.”

“Thỏa mãn” đêm đó, khiến Nặc Nặc
hôm sau không xuống giường nổi.

Sau việc đó, Nặc Nặc bị hành hạ cả
về tâm lý lẫn sinh lý. Biết được ngọn nguồn, Nặc Nặc kêu oan liên tục, “Em
không có, chưa bao giờ tải loại phim đó về mà!”

Tiêu Đại boss vẫn bình thản, mở ổ
D ra đối chất với thỏ trắng, Nặc Nặc nhìn kỹ rồi cấm khẩu. File đó chẳng phải
là tài liệu hạng mục do ông chú dung tục đưa cho cô hai hôm trước hay sao? Vì bận
làm việc chưa xem được hết nên Nặc Nặc chăm chỉ đã copy mang về nhà xem tiếp,
sao trong file đó lại có thêm file ẩn này?

Sáng thứ Hai Nặc Nặc phóng thẳng đến
văn phòng ông chú dung tục, “Chú thật là quá đáng! Mình chú xem loại phim đó
thì thôi, tại sao còn chép vào cho tôi?”

“Sao chú lại gửi loại phim… phim
đó cho phụ nữ chứ, tôi đã thấy những người nham hiểm, mà chưa từng thấy ai nham
hiểm như chú.”

“Huhu, vì cái file ẩn chết tiệt của
chú mà hại tôi bị… tôi bị…” Thỏ trắng mặt đỏ tía tai, chỉ còn nước giậm chân
nghiến răng.

Ông chú dung tục Lan Tuấn Ngạn hiểu
rõ tình hình cũng run rẩy theo. Tình hình bây giờ không giống trước nữa, Tiểu Nặc
Nặc đã không còn là Tiểu Nặc Nặc trước kia, đắc tội với phu nhân tổng giám đốc
thì sau này đừng hòng sống! Nghĩ đến đó, Lan Tuấn Ngạn kéo tay Nặc Nặc, nước mắt
rưng rưng.

“Nặc Nặc, cô đừng giận, đừng giận
nhé, nghe tôi giải thích.”

“Tôi… tôi… tôi quen ẩn file đó để
tránh người khác nhìn thấy, nên lúc chép tài liệu cho cô đã quên xóa file ẩn đó
đi. Đừng giận tôi mà, đừng đuổi việc tôi, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ,
tuần sau game XX ra rồi, tôi không thể mất công việc này, không thể không mua
game đó.”

Thỏ trắng cũng thấy mình hình như
hơi quá đáng. Ôi… nếu ông chú đã vô tâm thì cô cũng chẳng có lý do gì hạch sách
nữa. Nặc Nặc đang định nói “Vậy thì thôi”, thì bỗng ông chú dung tục ngẩng phắt
đầu lên, mắt lộ hung quang, “Chính anh ta!”

Ông chú dung tục ngừng lại, chỉ thẳng
Phì Long lão đại, “Cái đó là do anh ta chép cho tôi, anh ta mới là căn nguyên tội
ác!”

Thỏ trắng đờ người, không ngờ Phì
Long lão đại áo mũ đường đường lại xem thứ đó, trong đầu nghĩ đến cảnh Phì Long
lão đại ôm đứa con gái ngây thơ vừa xem phim vừa tỏ ra háo hức, Nặc Nặc bất
giác run rẩy.

Quá đáng, thật quá đáng!

Không ngờ công ty lại đồi bại thế,
là… hừm… tiểu trợ lý làm việc vặt của phòng Kế hoạch, cô nhất định phải nhổ bỏ
tận gốc. Nghĩ thế, Nặc Nặc nhìn Phì Long lão đại, sát khí đằng đằng, răng nghiến
ken két.

Bên kia Phì Long lão đại thấy thỏ
trắng đến sớm, lại nổi điên bất ngờ thì ngồi cười sung sướng xem kịch. Ngờ đâu
Lan Tuấn Ngạn nham hiểm, gắp lửa bỏ tay người, Phì Long vội vã nhảy lên biện bạch:

“Nặc Nặc, em đừng nghe hắn nói bậy,
anh đã làm cha rồi, làm sao có thể?!”

Lan Tuấn Ngạn thấy Phì Long không
thừa nhận cũng nhảy lên, “Hừ hừ, người tốt hay người xấu thì giờ chỉ cần xem ổ
cứng di động của anh là biết.” Nói xong, Lan Tuấn Ngạn gian xảo chồm lại gần Nặc
Nặc bày mưu, “Nặc Nặc, tôi nói cho cô biết, Phì Long có một ổ đĩa cứng không rời
thân, lúc ấy tôi đã chọn mấy bộ trong đó để copy, không tin cô lấy ra xem là biết
ngay.”

Nặc Nặc chống cằm, “Hình như Phì
Long lão đại có ổ cứng di động thật, thường xuyên thấy anh cầm nó đi lung
tung.”

Phì Long lão đại giật bắn mình,
khó mà biện bạch, đành nghiến răng van nài, “Tiểu Nặc Nặc, em… he he, em cũng
biết đấy, đàn ông mà, lúc nào cũng có sở thích gì đó, anh anh…”

“Ồ, mọi người đang làm gì đó?” Phì
Long lão đại đang van vỉ thì S.K phòng Kỹ thuật đã xuất hiện như thần.

Thấy thế, Phì Long nhanh nhẹn đứng
dậy, “Nặc Nặc, anh cũng là người bị hại, mọi bộ phim anh có đều chép từ S.K đấy!”

“Hả?” S.K lên tìm bữa điểm tâm
không hiểu gì cả, chớp mắt hỏi.

Phì Long lão đại lúc này còn nghĩ
gì đến tình nghĩa anh em, lộ vẻ mặt gian thần bán quốc, “Lúc đầu anh cũng là
đàn ông nhà lành, chính cậu ta, đã lấy những đĩa phim tệ hại kia dụ dỗ anh, anh
đã sa ngã vào biển phim AV (14) rồi!”

(14) AV: chỉ những đĩa
phim sex của Nhật

S.K đâu có ngốc nghe hai chữ AV nhạy
cảm biết ngay là đã xảy ra chuyện gì, cười hềnh hệch định thoái lui. Đang định
bỏ chạy thì chân bị vướng vào cái gì đó, ngã oạch một cái.

Ông chú dung tục hí hửng túm cổ áo
S.K, cười nịnh, “Nặc Nặc, tôi giúp cô bắt được người gian rồi đây!”

Phì Long lão đại lấy công chuộc tội,
cũng sấn đến, “Đúng, cậu mau nói đi, tại sao lại lấy mấy bộ phim đó ra để làm vấy
bẩn tâm hồn trong sáng của chúng tôi?!”

Buổi tối, đến lượt Tiêu Đại boss rửa
bát. Rửa xong, Tiêu Dật phát hiện thỏ trắng đang ở trong thư phòng. Thông thường
thì ăn xong, thỏ mập không chơi game thì cũng xem tivi, hiếm khi ngoan ngoãn đến
thư phòng đọc sách hay làm việc.

Vào thư phòng, Tiêu Đại boss phát
hiện ra điều rất hiếm có là: Nặc Nặc đang ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính,
không chơi game cũng không xem video, mà đang lục lọi tìm kiếm gì đó. Bình thường
Nặc Nặc ít khi vào thư phòng, nếu chơi game cũng chỉ chơi máy trong phòng ngủ,
nên máy tính trong thư phòng gần như chỉ mình anh dùng, chẳng lẽ Nặc Nặc muốn
kiểm tra gì ư?

Tiêu Dật khựng lại hai giây rồi tiến
đến ôm vợ, làm nũng, “Nặc Nặc, chẳng phải em nói muốn giảm cân hay sao? Ăn xong
cơm mà ngồi sẽ mập đấy, hay chúng ta ra ngoài đi dạo?”

Nặc Nặc không nói gì, tiếp tục
click chuột, “Đừng, lần trước eo em bị anh làm đau đến giờ chưa khỏi.”

Tiêu Đại boss khựng lại rồi chuyển
đề tài: “Nghe nói hôm nay có người thị uy trong văn phòng.” Tiêu Dật nói thế mà
không biết đại nạn sắp đến, kê đầu ngay họng súng, thỏ trắng không nói gì, chỉ
cười mà tiếp tục tìm kiếm trong máy, cuối cùng tìm đến đúng chỗ cơ mật của Tiêu
Đại boss.

Trên màn hình, hiển thị một file
tài liệu.

Một file ẩn.

Nhưng tất nhiên, Tiêu Đại boss
thông minh hơn Nặc Nặc, anh đã cài password.

Tiêu Đại boss ho một tiếng rồi sắc
mặt trở lại như thường, “Nặc Nặc, đừng tìm lung tung, đó là tài liệu cơ mật của
công ty.”

Thường khi nói thế thì thỏ trắng sẽ
ngoan ngoãn dừng lại, ai ngờ hôm nay nghe thế, cô chỉ hừ mũi mấy tiếng rồi gõ một
hàng mật mã, sau đó enter.

File đã được mở.

Lần này, Tiêu Đại boss trầm tĩnh
cũng cứng đờ người.

Nữ hoàng thỏ trắng đẩy Tiêu Đại
boss ra, đứng lên chống nạnh hất đầu, “Anh chọn đi!”

Tiêu Dật vẫn còn đờ đẫn, lắp bắp,
“Gì cơ?”

Thỏ trắng nghiến răng, nổi giận,
“Anh đó, đồ đại ngốc! Xem mấy thứ buồn nôn đó, xem rồi thì thôi, còn bất cẩn
truyền ra ngoài, cuối cùng thế nào lại chép vào máy em, còn dám trừng phạt em!
Hôm nay phạt anh quỳ!”

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thì ra S.K bị thỏ trắng hạ độc,
không chịu nổi trọng hình đã khai sạch. Đêm ấy mấy anh em phòng Kỹ thuật uống
rượu xong về văn phòng trò chuyện, nhất thời cao hứng, bàn nhau xem ai có bản
lĩnh công phá máy tính lão đại, những người còn lại sẽ khao.

S.K là tuyệt đỉnh cao thủ, cuối
cùng đã tấn công máy tính riêng của Tiêu Dật. Mọi người chỉ định đùa, không lấy
tài liệu cơ mật gì, chỉ len lén trộm chút “tài liệu riêng tư” của Tiêu Đại boss
để làm chứng cứ thắng lợi vì đã xâm nhập được vào máy tính Tiêu lão đại.

Nhưng ai ngờ trời xanh có mắt, bộ
phim đó đi một vòng, cuối cùng lại vào tay phu nhân tổng giám đốc, Tiêu Đại
boss đêm nay, tất nhiên sẽ không sống nổi!

Tiêu Dật thấy mình ở thế bất lợi
đành cười cầu hòa, “Đàn ông mà, xem tí cũng… không phạm pháp?”

“Anh xem cũng chỉ muốn học… khụ khụ!”
Tiêu Đại boss da mặt mỏng, cuối cùng im bặt, “Nặc Nặc, có thể không phạt quỳ,
phạt cái khác được không?”

Nữ hoàng Nặc Nặc nhếch mép cười nhạt,
“Có thể… Dù sao giờ anh cũng có phim để xem, đừng ngủ cùng em nữa, ôm nó mà ngủ
đi nhé!”

“Nặc Nặc…”

Nói xong, thỏ trắng bỏ vào phòng
ngủ, khóa cửa.

Thời gian sau đó, có lẽ Tiêu Đại
boss khó sống rồi.

LỜI TÁC GIẢ

Năm 2008 tôi cùng mẹ đi du lịch hồ
Lô Cô, hướng dẫn viên người Ma Thoa đã nói một câu để bình luận về người Tứ Xuyên:
tham ăn, rảnh rỗi, tai bồ cào.

Tai bồ cào, về định nghĩa chỉ người
đàn ông yếu ớt, vô dụng, luôn bị vợ quản giáo mọi việc, mọi hành động, nghĩa là
chê bai, phê phán.

Lúc đó, tôi và mẹ cùng mấy người bạn
Tứ Xuyên đều phì cười, mẹ còn giải thích tường tận cho hướng dẫn viên rằng tai
bồ cào ở Tứ Xuyên không phải nghĩa xấu, mà là một cách gọi yêu thương với chồng.
Ai được gọi là “tai bồ cào”, tức là người đàn ông ấy rất yêu vợ, biết nghe lời
vợ.

Tất nhiên ở Tứ Xuyên có rất nhiều
“tai bồ cào”. Xung quanh rất ít cô gái biết nấu cơm, làm việc nhà, mà bố, chồng,
bác… phải nấu cơm, làm việc nhà, giặt giũ v.v… Xin đừng cho rằng đàn ông Tứ
Xuyên yếu đuối, bình thường họ ngoan ngoãn để vợ quản, nhưng một khi trong nhà
có chuyện lớn xảy ra, người làm chủ sẽ là các đức lang quân.

Khi đó, một câu chuyện về “tai bồ
cào” đã dần hình thành rõ rệt trong đầu tôi, nếu có một người đàn ông vô cùng
gia trưởng, hoang tưởng rằng sẽ tìm một cô thỏ trắng ngoan ngoãn về làm vợ, lại
gặp một cô gái Tứ Xuyên độc lập mạnh mẽ lừa hôn, thì sẽ ra sao nhỉ?

Thế là, có Tiêu Đại boss và Nặc Nặc.
Có ông bà Hứa đáng yêu, ông bà Tiêu thích đùa, đương nhiên, cả phòng Kế hoạch dễ
thương nữa.

Có thể nói rằng, câu chuyện này đã
khiến Mèo tôi phải tốn nhiều tâm tư và thời gian nhất để cấu tứ nên, mỗi một
nhân vật đều có phác họa riêng, năm 2010 cuối cùng tôi đã cố hết sức vẽ hết câu
chuyện này.

Ở đây, tôi muốn viết tặng cho tất
cả “tai bồ cào” yêu vợ, có trách nhiệm trong thiên hạ. Cũng giống như một câu
hát trong “Vợ quản nghiêm” do Nhậm Hiền Tề hát:

Đàn ông phải nói được, làm được,
nhiều nhất cũng chỉ để phụ nữ quản hai việc: một: thời gian của chúng ta; hai:
tiền của chúng ta.

Chúc các cô gái đều tìm thấy “tai
bồ cào” của mình. ^_^

Thực
hiện bởi

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Sienna - Du Ca

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3