Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Tập 2B) - Phần V - Chương 18 - Phần 2

02.

Bên
ngoài Đông Hải, trong Đại Hoang, chính là nước Thanh Khâu.

Lễ
Tàng binh lần trước ở Thanh Khâu là khi thượng thần Bạch Thiển phân phong Đông
Hoang khoảng mười vạn năm về trước. Theo sử sách ghi chép, lễ đài năm đó được dựng
trên núi Đường Đình của Đông Hoang, mấy trăm bậc thang kết bằng các loại hoa cỏ
dẫn thẳng từ lễ đài tới thánh đỉnh cao nhất của núi Đường Đình. Khi thượng thần
Bạch Thiển còn trẻ tuổi, khoác trên mình bộ xiêm y trắng muốt, hai tay giơ cao
hộp kiếm bước lên từng bậc thang được kết từ hoa cỏ, đặt thanh kiếm Đào Chú
trên thánh đỉnh của núi Đường Đình, người có một phong tư khiến các chư tiên
trong cõi hồng hoang tranh nhau truyền tụng.

Núi
Đường Đình không hổ danh là núi thánh của Đông hoang, trải qua mười vạn năm vẫn
xanh tươi um tùm, không hề thấy vẻ già nua. Khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm
ngày hôm nay chiếu xuống, lễ đài dùng để tiến hành lễ Tàng binh trên đỉnh núi lại
xuất hiện trên thế gian, đó là một lễ đài rất cao lớn, rộng rãi, làm toàn bằng
mây lành, không hề lẫn chút tạp sắc nào, lớp mây mù phiêu diêu cuộn bay trên lễ
đài toát lên tiên ý vô biên, quả xứng là nơi dùng để hành lễ của thần tiên.
Khán đài phía đối diện mặc dù được dựng bằng các loại gỗ quý hiếm lấy từ trên
núi, xét về lý thì cũng được coi là xa hoa, nhưng so với lễ đài mây này thì vẫn
còn kém một bậc.

Lúc
này có ba người đang ngồi trên khán đài kém một bậc này. Người ngồi phía bên phải
là thái tử điện hạ Dạ Hoa quân của cung Tẩy Ngô trên Cửu Trùng Thiên, người ngồi
bên trái là Liên Tống quân của cung Nguyên Cực và Đông Hoa Đế Quân ở cung Thái
Thần. Đế Quân dựa vào thành ghế, thi thoảng nghịch hộp lưu ly nhỏ xinh đang cầm
trên tay, nói với Liên Tống: “Đệ đến sớm như vậy ta cũng hiểu được, chẳng qua
chỉ để xem trò vui, Dạ Hoa đến sớm như vậy, hắn nhớ nhầm giờ sao?”.

Liên
Tống quân cười đầy ý tứ sâu xa, nói: “Coi như huynh có phúc, có thể đích thân đến
xem lễ Tàng binh của Phượng Cửu. Thanh Khâu bọn họ hiếm khi tổ chức nghi lễ trọng
đại, nghi lễ quan trọng nhất trong cuộc đời chắc chính là ngày này. Tương truyền
năm xưa, trong lễ Tàng binh thượng thần Bạch Thiển tuổi còn trẻ, dung mạo xinh
đẹp vô song đã khiến chư tiên trong cõi hồng hoang nghiêng ngả. Tên tiểu tử Dạ
Hoa mấy hôm trước khi uống rượu với đệ, đã rất hối tiếc vì không có duyên chứng
kiến thượng thần Bạch Thiển làm lễ Tàng binh, chỉ có thể tưởng tượng ra hình
dáng của nàng ấy năm xưa như thế nào qua ghi chép trong điển tịch, hôm nay hắn
đến vào giờ này chắc là muốn được nhìn ngắm nơi mà năm xưa Bạch Thiển thực hiện
lễ Tàng binh chăng”.

Đế
Quân liếc nhìn Dạ Hoa ngồi đối diện đang trầm tư nhìn lên vân đài, đột nhiên hỏi:
“Đệ nói xem... khi Tiểu Bạch vừa ra đời nàng có dáng vẻ như thế nào nhỉ?”.

Liên
Tống quân bị sặc một ngụm trà, nói: “Câu này của huynh không nên để Dạ Hoa nghe
thấy, chưa biết chừng lại nghĩ rằng huynh cố ý chọc tức hắn, chắc chắn sẽ thầm
ghi thù huynh đấy”. Ánh sáng từ chiếc hộp lưu ly trong tay của Đông Hoa chiếu
vào mắt chàng ta, Liên Tống chỉ chiếc quạt vào đó, hỏi: “Trong tay huynh đang cầm
thứ gì vậy?”.

Đế
Quân xòe tay ra: “Đệ hỏi cái này ư? Đồ ăn vặt Tiểu Bạch làm cho ta, sợ bị chảy
nước dưới ánh nắng nên đã dùng hộp lưu ly để phong kín lại”.

Liên
Tống quân cảm thấy như có sét đánh trúng người mình ngay giữa trời nắng: “Đồ ăn
vặt? Cho huynh ư?”. Sán lại gần nhìn kỹ, bên trong chiếc hộp màu lam nhạt trong
suốt quả nhiên có một ít kẹo mật, còn được làm thành hình hồ ly nữa chứ. Khóe
miệng của Liên Tống quân giật giật, nói: “Đệ quen biết huynh bao nhiêu năm như
vậy mà lại không biết huynh còn có thói quen ăn quà vặt, chuyện này tạm thời
không nhắc đến, Phượng Cửu hôm nay phải tiến hành đại lễ trước mặt hàng nghìn
hàng vạn tiên giả trong bát hoang, nhất định là rất căng thẳng, huynh lại còn bảo
nàng ấy làm đồ ăn vặt cho mình, liệu có phải huynh có phần vô liêm sỉ không
huynh...”.

Đế
Quân vẫn đùa nghịch chiếc hộp trong tay, nhoẻn miệng cười, nói: “Đừng trách oan
ta, ban ngày nàng ngủ nhiều quá, đêm qua không ngủ được, bảo ta thức dậy cùng
nàng làm kẹo. Ngoài ra, lần thứ hai khi ta gặp nàng, nàng còn dám đá cả chậu
hoa về phía đầu ta, lại có thể điềm tĩnh đổ tội cho Mê Cốc nữa”, đưa mắt liếc
nhìn chư vị tiên giả trong bát hoang tập hợp về ngồi kín ba mươi tầng trong ba
mươi tầng ngoài khắp bốn xung quanh khán đài, chậm rãi nói: “Chỉ là một thế trận
nhỏ thôi mà, đệ nghĩ nàng dễ dàng bị căng thẳng như thế sao?”.

Liên
Tống quân cố ý gập quạt lại, gõ gõ trong lòng bàn tay, than rằng: “Nói chuyện với
huynh quả nhiên không thú vị bằng nói chuyện với Dạ Hoa,” nhìn mây lành cuồn cuộn
kéo đến từ phía Đông, nói: “Mấy vị chân hoàng rảnh rỗi chắc cũng đã đến rồi, cả
nhà Bạch Chỉ Đế Quân chắc cũng sắp đến, đệ đi tìm Dạ Hoa để ngồi cùng, huynh
cũng lên trên ngồi đi, nếu không chư vị đến rồi nhìn thấy huynh ngồi ở đây lại
không dám ngồi”. Đưa mắt nhìn về vị trí trên cao, cười một tiếng, nói: “Theo thứ
bậc, gia gia của Phượng Cửu còn phải ngồi phía dưới huynh, ồ, Phượng Cửu đã có
can đảm theo đuổi huynh, trong những trường hợp như thế này nàng ấy quả nhiên
không cần quá căng thẳng”.

Chư
vị tiên giả ngồi kín ba mươi tầng bên trong ba mươi tầng bên ngoài dưới khán
đài đều là các tiểu tiên trong bát hoang. Lễ Tàng binh của thượng thần Bạch Thiển
cách đây đã lâu, chư vị tiên giả của cõi hồng hoang được chứng kiến đại lễ đó
phần lớn đều đã qua đời, lớp tiểu tiên mới đều chỉ được đọc vài điều ghi chép
trong sử sách, vô cùng có hứng thú với nghi lễ cổ xưa này, đã nô nức kéo về chiếm
chỗ ở núi Đường Đình từ ba ngày trước đó. Lúc đám tiểu thần tiên nhìn thấy sự
hoành tráng khi lễ đài làm từ mây lành trong chốc lát tái xuất trên thế gian, đều
mãn nguyện trầm trồ, cảm thấy đã không uổng công tới tranh chỗ. Thấy ba vị thần
tiên tới khán đài từ sớm đều có dung mạo tuyệt thế, hơn nữa vẻ đẹp của mỗi người
lại không giống nhau, lại trầm trồ một cách mãn nguyện, cảm thấy đã không uổng
công tới tranh chỗ. Nghĩ tới việc đại lễ còn chưa bắt đầu đã đẹp như vậy rồi,
không biết khi đại lễ bắt đầu còn đẹp thế nào nữa, lại trầm trồ kích động, cảm
thấy đã không uổng công tới tranh chỗ.

Thời
gian hành lễ vẫn còn sớm, các vị tiên giả ai nấy rôm rả chuyện trò. Ví dụ như
dưới khán đài có một tiểu thần thiên bên ngoài cốc ngồi nói chuyện với một tiểu
thần tiên là người ở Thanh Khâu ngay bên cạnh: “Xin hỏi huynh đài là tiên ở
Thanh Khâu phải không? Huynh đài có biết trong ba vị thần tiên đến sớm nhất, vị
thần tiên áo đen và vị thần tiên áo trắng là thần quân nào vậy?”.

Tiểu
thần tiên của Thanh Khâu chớp chớp mắt tự hào nói: “Vị áo đen là con rể của
Thanh Khâu chúng ta - thái tử điện hạ Dạ Hoa quân ở trên Cửu Trùng Thiên, vị áo
trắng tay cầm quạt kia thì ta không biết. Có điều, huynh đài chỉ hỏi ta về nhị
vị thần tiên này, lẽ nào huynh đài biết vị thần tiên áo tím tóc trắng kia là ai
ư? Vị thần tiên đó thật tuấn mỹ, nhưng những thần tiên đến sau đều phải bái lạy
ngài ấy, mặc dù nhìn còn rất trẻ, ta nghĩ chắc giữ một chức quan không nhỏ đâu
nhỉ?”, lại vui vẻ nói: “Trên trời cũng có nhân vật như vậy, giống như điện hạ
Phượng Cửu của chúng ta, điện hạ Phượng Cửu của chúng ta tuổi rất trẻ, nhưng
cũng là một vị quan không nhỏ!”.

Tiểu
thần tiên bên ngoài cốc nuốt nuốt nước miếng, nói: “Chức quan của vị tôn thần
đó còn lớn hơn điện hạ Phượng Cửu của các ngươi nhiều, tuy ta chỉ mới bái kiến
vị tôn thần đó một lần khi lên trời xin ban phẩm vị”, lại nuốt nuốt nước bọt,
nói: “Nhưng vị đó chính là Đông Hoa Đế Quân, người từng là chủ nhân của trời đất,
sau thoái ẩn về ở cung Thái Thần, Đế Quân thọ ngang trời đất, dung mạo rực rỡ
sánh ngang với nhật nguyệt, điện hạ Phượng Cửu của các ngươi...”.

Còn
chưa nói hết câu đã bị tiểu thần tiên ở Thanh Khâu tròn xoe mắt cắt ngang: “Là…
là Đông Hoa Đế Quân sao? Đông Hoa Đế Quân bằng xương bằng thịt?”, kích động đến
nỗi nắm chặt tay lại: “Quả… quả nhiên hôm nay đã không uổng công tới chiếm chỗ!”.

Thanh
Khâu làm lễ, từ trước đến nay đều không gửi thiệp mời, chư vị tiên giả trong
bát hoang nếu muốn hoặc rảnh rỗi, đến xem đều là khách, nếu ai không muốn hoặc
không rảnh rỗi cũng không miễn cưỡng, đây là phong cách hành xử của Thanh Khâu.
Mặc dù vậy, quy cách như thế nào, trường hợp ra sao, cũng có thể đại thể đoán
trước được những vị thần tiên có phẩm cấp cao nào ở trên trời dưới đất sẽ đến
tham dự.

Nhưng
hôm nay, trong đại lễ của Thanh Khâu bọn họ, tại sao Đông Hoa Đế Quân lại xuất
hiện, Bạch Chỉ Đế Quân người đứng đầu Thanh Khâu cảm thấy mình không hiểu. Bạch
Chỉ thỉnh giáo người bạn thân vốn nổi tiếng nắm tin đồn nhanh nhạy của mình là
Chiết Nhan, thượng thần Chiết Nhan mơ màng nói rằng mình cũng không hiểu.

Liên
Tống quân ngồi bên cạnh Dạ Hoa quân kìm nén một cách khó khăn, ấm ức nói với Dạ
Hoa quân: “Ngươi nói xem tại sao bọn họ lại không tới hỏi ta chứ?”.

Dạ
Hoa quân nâng chén trà lên, nhướng mày nói: “Cháu nghe Thiển Thiển nói, Thành
Ngọc bình sinh ghét nhất là những kẻ hay đưa chuyện của người khác”.

Liên
Tống quân lập tức ngồi ngay ngắn: “Ồ, bản quân chỉ có lòng muốn giúp đỡ người
khác thôi, lúc này xem ra bọn họ cũng không quá cần tới sự tương trợ của bản
quân”.

Thượng
Thần Bạch Thiển dẫn theo Cục bột nhỏ đến muộn, nghi hoặc nhìn hai người, nói:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.

Liên
Tống quân cười gượng, nói: “Dạ Hoa đang khổ sở hồi tưởng phong thái của ngươi
năm xưa”.

Bạch
Thiển thuận tay nâng chén trà lên nhuận họng, lần theo vô số ánh mắt rực lửa
trên người Dạ Hoa quân, nhìn xuống đám tiểu tiên cơ phía dưới đài, chậm rãi
nói: “Em năm xưa ấy à, thực ra nhỏ hơn chàng bây giờ một chút, tuy nhiên phong
tư lại không gây chú ý như chàng bây giờ”.

Cục
bột nhỏ lập tức làm ra vẻ già dặn, phụ họa theo: “Haizz, phụ quân quả thực quá
gây chú ý, gây chú ý như vậy không tốt, không tốt”.

Liên
Tống quân nhướng mày cười nói: “Hai người mười dặm hoa đào, mỗi người năm dặm,
ta thấy rất tương xứng, thực ra không ai cần oán trách ai cả”.

Dạ
Hoa quân thản nhiên nói: “Vậy mười dặm hoa đào của Thành Ngọc, tam thúc có từng
chiếm được nửa dặm?”.

Liên
Tống quân cười trừ, nói: “Hôm nay ta đã trêu ai chọc ai vậy, hễ mở miệng ra là
chẳng gặp việc gì tốt đẹp...”.

Ánh
mặt trời xuyên qua các tầng mây, khiến vạn vật trên núi Đường Đình đều được
khoác lên mình một sắc vàng rực rỡ, càng làm nổi bật lên tiên khí nghi ngút của
ngọn núi này. Mấy tiếng nhạc khe khẽ vang lên, trên lễ đài mây khói ngút ngàn bỗng
xuất hiện một pháp trận, do mười vị tiên giả cầm kiếm kết thành, pháp trận này
là để thử xem thứ binh khí cất giữ hôm nay có đủ tư cách được đặt trên núi
thánh hay không.

Hay
nói một cách khác, Phượng Cửu cần mang theo thanh kiếm Hợp Hư vừa mới đúc xong
vượt qua pháp trận này, nếu qua được mới có thể bước lên các bậc thang kết bằng
hoa cỏ rồi đặt kiếm trên thánh đỉnh, nếu không qua được chỉ có thể làm lại, đợi
một trăm năm sau lại tiến hành lễ Tàng binh. Khoan chưa nói đến chuyện công sức
luyện kiếm trong một trăm năm qua hoàn toàn phí công vô ích, lại còn bị mất mặt,
do đó lúc đầu Liên Tống quân mới đoán rằng hôm nay Phượng Cửu nhất định sẽ rất
căng thẳng. Sở dĩ buổi lễ này long trọng như vậy, còn trang trọng hơn cả lễ
thành thân của các vị tân quân cũng là bởi vì nó liên quan tới sự tôn nghiêm của
tân quân.

Bạch
Dịch, phụ thân của Phượng Cửu làm chủ tế trong buổi lễ ngày hôm nay. Phượng Cửu
ẩn mình phía sau một đám mây trên không trung, nhìn phụ thân của mình lảm nhảm
trên lễ đài, chỉ đợi phụ thân lảm nhảm xong nàng sẽ phi thân xuống dưới, vì
nàng đứng ở trên cao, không phải nghe phụ thân lảm nhảm, nhưng bên cạnh lại còn
một nô bộc trung nghĩa là Mê Cốc đang lảm nhảm nữa.


Cốc ôm hộp kiếm của nàng, nhìn pháp trận mười người phía sau lưng Bạch Chỉ,
trong lòng lo lắng, miệng liên tục nói: “Lát nữa điện hạ cứ bình tĩnh, thực ra
nếu điện hạ không qua được pháp trận này cũng không có gì nghiêm trọng, Thanh
Khâu chưa từng có người nào ở độ tuổi của điện hạ đã phải thực hiện nghi lễ
này, mặc dù là thần tử mà nói ra những lời này có phần không thích hợp lắm,
nhưng trong chuyện này Quân Thượng cũng quả thực đã ép điện hạ hơi quá...”.

Lời
nói của Mê Cốc lọt vào lỗ tai bên trái của Phượng Cửu lại chui ra bằng lỗ tai
bên phải. Thực ra ánh mắt của nàng đang nhìn về phía hai người là gia gia nàng
và Đông Hoa Đế Quân trên khán đài, trong lòng bỗng lóe lên một tia linh quang.
Nàng ngẫm thấy gia gia của nàng mới là người đứng đầu lớn nhất ở Thanh Khâu,
hôn sự giữa nàng và Đông Hoa, nếu thuyết phục được gia gia của nàng, còn cần gì
phải lần lượt thuyết phục lão lão và song thân của nàng nữa, gia gia mới là người
có thể quyết định ngay mà! Nhưng phải làm thế nào mới có thể thuyết phục được
gia gia đây?

Gia
gia của nàng không thích khách sáo, có lẽ cần nói thẳng với người rằng, “Gia
gia, con đã tìm được một phu quân, chính là Đông Hoa Đế Quân người ngồi phía
trên gia gia trong ngày hôm nay đó, xin gia gia ân chuẩn cho hôn sự của chúng
con”. Nhưng nếu nói như vậy, liệu có quá cứng nhắc không nhỉ?

Trước
đây cô cô dạy nàng cách thuyết phục người khác, cô cô đã nói như thế nào nhỉ? Ồ,
đúng rồi, cô cô nói, muốn thuyết phục một người, trong cuộc chuyện trò tốt nhất
là nên lôi kéo một chút quan hệ với người đó trước, nếu có thể gợi nhớ một vài
ký ức của người đó càng tốt, điều quan trọng nhất là phải khiến người đó có cảm
giác thân thiện, ngoài ra cuối cùng thể hiện một chút tình cảm chân thành với
người đó thì càng tốt. Nàng nhớ tới lời dạy đó, cảm thấy được chỉ giáo, liền thầm
sửa đổi lại một chút những lời nói có phần gượng ép cứng nhắc ban nãy, lại thầm
nhắc lại: “Gia gia, con đã tìm được một phu quân, chính là Đông Hoa Đế Quân người
ngồi trên gia gia trong buổi lễ ngày hôm nay đó, nghe nói trước đây khi còn đi
học, gia gia và chàng là bạn cùng trường, gia gia còn từng đánh trận dưới trướng
của chàng nữa!”. Tốt rồi, đã có mối liên hệ rồi, hồi ức và cảm giác thân thiện
cũng có rồi, còn về tình cảm chân thành... “Con và chàng sau này nhất định sẽ
hiếu thuận với gia gia, mong gia gia ân chuẩn cho hôn sự của chúng con!”. Ồ,
tình cảm chân thành chắc cũng có rồi.

Nàng
đang nghĩ tới chỗ quan trọng thì Mê Cốc bên cạnh kéo tay áo nàng: “Điện hạ, đến
giờ rồi, đã đến lúc phải vào pháp trận rồi”.


Cốc lại dặn dò nàng: “Không qua được thì chúng ta không qua nữa, cũng không sợ
bị người khác chê cười, nhất thiết không được miễn cưỡng cố xông lên đâu nhé!”.

Phượng
Cửu chỉ cần bên tai được yên tĩnh, ừm một tiếng. Nhưng nàng thực ra không hề
tán đồng với kiến giải của Mê Cốc. Mặc dù nàng học không giỏi những môn Đạo điển,
kinh Phật, Thơ từ, Văn chương, nhưng nếu luận về việc vác kiếm đánh lộn, năm
nào nàng cũng là người đứng đầu trong số các thần tiên có độ tuổi xấp xỉ với
nàng ở Thanh Khâu.

Sự
lo lắng này của Mê Cốc thực ra hơi thừa.

Bạch
Dịch vừa xuống lễ đài, trong không trung liền vang lên một tiếng nhạc diệu kỳ,
pháp trận trên lễ đài lập tức thành hình, phía sau một đám mây trên không trung
bỗng xuất hiện đường sáng màu bạc khi kiếm sắc rời khỏi vỏ, chém đôi tầng mây
màu vàng, một thiếu nữ toàn thân áo đỏ cầm kiếm đạp gió mà tới, trong nháy mắt
đã vào trong pháp trận.

Trên
vị trí cao nhất của khán đài, Đế Quân - người nãy giờ buồn chán ngồi nghịch chiếc
hộp đựng kẹo hồ ly đã thay đổi tư thế ngồi, hơi ngước đầu lên.

Trong
pháp trận, sắc trắng sắc đỏ giao nhau, bóng kiếm ngút trời, trời đất tĩnh lặng,
tiếng đao kiếm va vào nhau không ngừng vang lên. Trong vòng khoảng mười chiêu,
bóng áo đỏ với thanh kiếm Hợp Hư đã tạo ra được ba thời cơ để vượt trận, nhưng
đáng tiếc là mỗi khi tới thời khắc quan trọng, pháp trận vốn chỉ có mười người
bỗng lại xuất hiện bóng một trăm người, tạo nên một bức tường chắn kiên cố như
thành đồng vách sắt, chặn đứng người đang muốn vượt qua lại.

Đám
tiểu thần tiên phía dưới lễ đài, đặc biệt là đám tiểu thần tiên của Thanh Khâu
đều toát mồ hôi lo cho tiểu Đế cơ của bọn họ.

Pháp
trận này chính là pháp thuật do Bạch Chỉ Đế Quân đích thân dùng một thành thần
lực đặt trong núi Đường Đình từ thời đại hồng hoang khi lễ Tàng binh mới được lập
ra, khi lễ đài bằng mây lành xuất hiện, pháp thuật này cũng tự động mở ra kết
thành một pháp trận khiến người ta khó có thể dự liệu. Phượng Cửu cau mày, ban
nãy nàng dùng những chiêu kiếm sắc bén, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, định tấn
công nhanh, bởi vì ngay từ chiêu đầu tiên đã phát hiện ra mười vị tiên giả kết
trận này thực ra dùng kiếm còn thua kém mình, muốn giải quyết “nhanh” để vượt
qua pháp trận, nhưng không ngờ sự tinh diệu của pháp trận này lại không nằm ở
chỗ người kết trận dùng kiếm thế nào, mà là mỗi khi tới thời khắc quan trọng,
luôn có trăm bóng người bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản nàng vượt trận.

Đúng
là một thế trận ôn hòa.

Nếu
cứ từ từ đánh để kéo dài thời gian thì không được, từ khi cô cô vượt trận trong
đại lễ lần trước, mười vị tiên giả kết trận này đã ngủ suốt mười vạn năm chỉ để
gây khó khăn cho nàng trong ngày hôm nay, tinh lực của họ đương nhiên mạnh hơn
nàng nhiều, xem ra vẫn cần phải tìm ra một biện pháp rồi lấy hết sức tấn công
thật mạnh. Pháp thuật mà gia gia tạo nên này, mặc dù mỗi lần sinh ra pháp trận
đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng trước sau vẫn luôn có mười vị tiên giả kết
trận, không có lý gì khi tới lượt nàng lại bỗng nhiên gọi trăm người tới kết trận,
mặc dù gia gia luôn một lòng mong nàng thành tài nhưng cũng không mong đợi đến
mức đó, mí mắt nàng khẽ giật, nói như vậy... trăm bóng người đó chỉ có thể là ảo
ảnh.

Không
hiểu tại sao, nghĩ tới đây nàng lại bất giác phân tâm liếc nhìn về phía vị trí
khách quý trên khán đài, vừa hay bắt gặp ánh mắt của chàng, Đế Quân đang ngồi
trên vị trí cao nhất, khóe môi nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, hai ngón tay chụm
lại chỉ vào đuôi mắt. Nàng vừa lơ đễnh một cái, một loạt đường kiếm sắc của các
vị tiên giả kết trận đồng loạt lao tới, nàng hít một hơi thật sâu rồi lùi lại
vài trượng, trong đầu lập tức hiện lên trận địa cọc băng mà Đế Quân dựng lên
cho nàng luyện kiếm trong Tật Phong viện ở Phạn Âm Cốc, lúc đó bên cạnh rừng
băng có vài cây hạnh già mờ ảo trong sương khói, khi nàng bịt mắt luyện kiếm, Đế
Quân thích nằm dưới gốc cây hạnh uống trà. Đúng rồi, đôi mắt.

Mẫu
thân của Phượng Cửu đang ngồi cạnh lão lão của nàng, ánh mắt vô cùng lo lắng: “Cửu
Nhi sao lại gặp phải pháp trận xui xẻo này, pháp trận này đến con cũng chưa chắc
đã vượt qua được, Cửu Nhi mới bao nhiêu tuổi, có tu vi thâm sâu bao nhiêu chứ,
mẫu thân, người xem phải làm thế nào đây, phải làm thế nào bây giờ?”.

Ánh
mắt của lão lão Phượng Cửu lại sáng bừng, nói một cách đầy tính toán: “Không
qua được mới tốt, ta luôn không đồng ý với kiến giải của công công (cha chồng)
của con, con gái thì phải nuôi dưỡng như châu như ngọc, gả cho một phu quân tốt
rồi làm một người vợ tốt, đang yên đang lành lại kế thừa quân vị tổ nghiệp gì
đó, tất cả đều là bởi vì khi Cửu Nhi còn nhỏ các con đã bỏ nó cho công mỗ (cha
mẹ chồng) nuôi dưỡng một thời gian, nếu năm xưa giao Cửu Nhi cho ta nuôi, chắc
chắn sẽ không như vậy. Nam tử thời nay có ai thích một cô gái múa kiếm đánh quyền
chứ, nói ngay như tiểu cô (em gái chồng) Bạch Thiển của con đó, chẳng phải mấy
năm gần đây không còn đánh đấm gì nữa mới gả được cho một chỗ tốt hay sao? Hôm
nay nếu Cửu Nhi qua được pháp trận này, đám thanh niên tuấn kiệt trong bát
hoang này còn ai dám lấy nó nữa chứ?”.

Khóe
mắt mẫu thân của Phượng Cửu bỗng chảy ra hai giọt nước mắt vì lo lắng, nói:
“Nghe phu quân nói năm xưa công công lập nên pháp trận này, nguyên nhân quan trọng
nhất chính là muốn khảo hạch tân quân, động viên họ sau khi kế vị phải nỗ lực
phấn đấu, nếu hôm nay Phượng Cửu không qua được, công công nhất định sẽ cho rằng
nó chưa đủ tiến bộ, bất luận thế nào cũng sẽ phải phạt nó, nhưng theo ý kiến của
mẫu thân, nếu Phượng Cửu qua được pháp trận này lại không gả được cho một đám tốt,
đây mới là tiến thoái lưỡng nan, phải làm như thế nào mới tốt đây, phải làm như
thế nào mới tốt đây...”.

Lão
lão của Phượng Cửu khoát tay, nói một cách dứt khoát: “Gia gia nó nếu muốn phạt
nó, các con khuyên nhủ ông ấy là được rồi, việc đó lẽ nào còn quan trọng hơn cả
việc Phượng Cửu được gả cho một đám tốt hay sao?”. Bà quay đầu lại nhìn về phía
lễ đài bằng mây lành, giọng điệu có phần vui vẻ, nói: “May mà Cửu Nhi hôm nay
cũng xuất sắc, đã thể hiện sự yếu đuối một cách không tồi, con xem mấy chiêu
tránh né vừa rồi nó đã tránh né một cách khiến người ta thương mến làm sao,
nhìn tình hình này, bại trận là...”, hai chữ chắc chắn còn đang nằm nguyên
trong miệng của lão lão nàng, hồi lâu, lão lão nàng sững sờ chỉ tay vào lễ đài,
toàn thân run rẩy như một chiếc lá khô trong gió mùa thu: “Nó… sao nó đã vượt
qua rồi!”.

Phượng
Cửu đã phá vỡ thế trận này như thế nào, lão lão của nàng vì còn bận dạy dỗ mẫu
thân nàng nên đã không nhìn thấy, chư vị tiên giả trên khán đài và đám tiểu thần
tiên bên dưới khán đài lại đều nhìn thấy rất rõ.

Vừa
rồi thấy vị tiểu Đế cơ này bị dồn tới sát mép vân đài, trái tim của bọn họ đều
đã nhẩy lên tận cổ họng, lại thấy nàng bỗng nhiên thu kiếm về chém đứt một bên
tay áo, đưa tay ra đón lấy mảnh vải bịt mắt của mình lại. Khi đám đông còn đang
nghi hoặc, nàng đã không chút do dự cầm kiếm lao vào trong pháp trận, khi chiến
đấu thân thủ lại nhanh nhẹn khéo léo hơn cả khi chưa bịt mắt lại, chỉ trong
vòng ba chiêu đã lại tạo được một thời cơ phá trận, đến khi trong trận bỗng
nhiên lại xuất hiện hình bóng của một trăm người, nàng cầm kiếm hơi dịch chuyển
về phía bên phải, đám đông còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã phá vỡ ảo ảnh, đứng
ở phía bên kia của pháp trận, pháp trận đã bị phá.

Tiểu
Đế cơ trẻ tuổi chống kiếm đứng thẳng, giật dải lụa đỏ che mắt xuống, ngẩng đầu
nhìn về phía khán đài trên cao, khuôn mặt không son phấn ửng hồng vì vừa giao
chiến, ánh mắt long lanh, rực sáng, chớp mắt nhìn về một nơi nào đó rồi nhanh
chóng thu về.

Ngày
bình thường thấy nàng có vẻ không nghiêm túc, gặp phải pháp trận rắc rối như thế
này, lại diễn ra trước mắt của chư vị thần tiên khắp bát hoang, nhưng nàng
không hề tỏ vẻ e sợ, tiến thoái ung dung, cử chỉ đĩnh đạc, trong sự yên lặng
trên đài dưới đài, vững vàng trấn áp toàn bộ nơi đây, còn có thể điềm tĩnh thản
nhiên thu kiếm vào trong bao, khe khẽ thở phào một hơi: “Cuối cùng có thể khoe
hộp kiếm làm năm nay rồi”.

Trong
lễ Tàng binh, đến phần cuối cùng khi bước lên cả trăm bậc thang được kết bằng
hoa cỏ đi lên thánh đỉnh giấu kiếm mới dùng đến hộp đựng kiếm, nếu ngay cả pháp
trận thử kiếm cũng không qua được, hộp kiếm quả thực không có cơ hội xuất hiện
nữa.

Phượng
Cửu đưa tay lên khẽ vẫy một cái, một tia kim quang lập tức lóe lên trong không
trung, dừng lại ngay trước mặt nàng, trong luồng kim quang đó thấp thoáng một hộp
kiếm dài hẹp, kiếm Hợp Hư bỗng phát ra một tiếng kêu, hộp kiếm lập tức mở ra,
chỉ trong nháy mắt đã thu gọn thanh kiếm dài ba tấc vào trong đó.

Chủ
tế Bạch Dịch vái lạy thánh đỉnh: “Xin đem Hợp Hư, đặt ở Đường Đình, võ đức mãi
mãi vững bền, bảo vệ Đông Hoang của chúng ta”.

Thánh đỉnh để giữ thanh kiếm trước lễ đài bỗng
nhiên mở ra theo lời tụng, Đế cơ áo đỏ hai tay giơ cao, sắc mặt nghiêm trang,
nâng cao hộp kiếm lên ngang trán, bước từng bước lên cầu thang cỏ. Chư tiên
Đông Hoang đều đồng loạt quỳ xuống vái lạy, lời chúc tụng làm chấn động cả trời
xanh: “Thiếu quân đại đức, tạo nên thần binh, xin đem Hợp Hư, đặt ở Đường Đình,
võ đức mãi mãi vững bền, bảo trợ Đông Hoang của chúng ta”.

Lời
tụng vang vọng khắp núi rừng, mãi không ngừng nghỉ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3