Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 8) - Chương 29 - 30

29. CƠN BÃO MÙA HÈ

Tuần lễ đó, hơi nóng tăng lên và sáng chủ nhật tại
nhà thờ, Laura muốn ngộp thở. Những đợt sóng hơi nóng ngùn ngụt dâng lên phía
ngoài cửa sổ và những đợt gió nhẹ phảng phất cũng nóng hực.

Khi tan buổi lễ, Wilder đang đợi sẵn để đưa Laura về
nhà. Khi giúp cô bước xuống xe, anh nói:

- Mẹ đã mời anh tới ăn cơm trưa và sau đó mình sẽ lại
tập dượt cho lũ ngựa này. Chiều nay sẽ nóng.

Anh nói từ trên xe:

- Nhưng đi dạo xe vẫn dễ chịu hơn ngồi nhà, nếu
không có bão.

Laura cười:

- Mấy cọng lông đà điểu đã được khâu chắc lắm rồi. Mặc
sức cho gió thổi.

Ngay sau bữa cơm trưa ngày chủ nhật, họ ra ngoài lái
xe về hướng nam qua đồng cỏ vô tận. Nắng dữ dội khiến ngay cả dưới bóng mát mui
xe của cỗ xe đang lăn bánh, hơi nóng cũng ngột ngạt. Thay vì hiu hiu mát mẻ,
gió như quạt lửa tới.

Những đợt sóng hơi nóng lấp lánh như tráng bạc khiến
đoạn đường phía trước họ lúc nào cũng tựa hồ loang nước và những cơn gió xoáy
tròn trên mặt cỏ cuốn tung mọi thứ ra xa.

Một lát sau, mây đen tụ lại ở phía tây bắc và hơi
nóng càng ngột ngạt hơn. Almanzo nói:

- Đúng là một buổi chiều kì quái. Anh nghĩ mình nên
quay về thì hơn.

Laura hối:

- Đúng đó, về đi, lẹ lên. Em không thích những cảm
giác về thứ thời tiết này.

Đám mây đen lớn lên cực nhanh khi Almanzo quay đầu
ngựa trở về. Anh dừng lại đưa dây cương cho Laura nói:

- Giữ chắc trong lúc anh hạ màn che. Trời sắp mưa rồi.

Almanzo buông nhanh tất cả màn che xung quanh xe và
cột chắc. Rồi anh lấy thêm hai tấm màn che cất dưới ghế che thêm hai bên, phủ
sau ghế ngồi một tấm cao su chắn bão buộc chằng thật kĩ.

Laura thán phục sự khôn ngoan của tấm chắn bão này.
Nó đủ rộng để phủ kín từ mui xe xuống hai bên và được gắn nút rất cứng vào
khung xe. Chỉ có một kẽ hở để Almanzo lòn cương ngựa qua và tiếp tục di chuyển
trong mưa bão.

Mọi việc được làm xong chớp nhoáng. Chỉ một thoáng,
Laura và Almanzo đã ẩn kín thoải mái trong một chiếc hộp bằng cao su. Mưa không
thể thấm qua tấm chắn từ hai bên hoặc từ trên mui xe.

Tấm chắn được kéo cao lên ngang cằm và họ vẫn có thể
nhìn rõ phía trước.

Khi cầm lại dây cương từ tay Laura, Almanzo nói:

- Bây giờ cứ mưa đi!

Laura nói:

- Mưa cũng tốt, nhưng có lẽ mình sẽ phải vật lộn với
bão trên đường về.

Almanzo đã thúc lũ ngựa phóng nhanh. Chúng lướt như
gió nhưng vẫn không vượt khỏi đám mây đen cuồn cuộn lan ra trên bầu trời. Laura
và Almanzo đều im lặng nhìn đám mây. Toàn thể mặt đất đều như chết sững bất động
trong kinh hoàng. Tiếng vó ngựa phi nhanh và tiếng bánh xe hình như nhỏ hẳn lại
trong sự tĩnh lặng.

Đám mây đen phồng lên vĩ đại quật quã, vật lộn xoắn
xuýt lấy nhau tựa hồ đau đớn và cuồng nộ. Những vệt sáng đỏ đâm suốt qua màn
đen. Không khí vẫn im lìm và không có một âm thanh nào.

Hơi nóng như đọng cứng lại. Những cụm tóc của Laura
ướt đẫm mồ hôi xõa xuống trán, xòa xuống mặt và mồ hôi lăn dài trên má, trên cổ.
Almanzo tiếp tục thúc ngựa.

Lúc này, đám mây gần như đã tràn đến trên đỉnh đầu
nhào lộn, xoáy tròn và đổi từ màu đen thành màu tím xanh kinh hoàng. Tất cả những
cụm mây xô theo nhau rồi một ngón tay mò mẫm chầm chậm thò ra, vươn dài xuống cố
chạm vào mặt đất. Nó chạm vào mặt đất rồi rút lên và lại thò xuống.

Laura hỏi:

- Chỗ cách xa bao nhiêu?

Almanzo đáp:

- Ước khoảng mười dặm.

Nó tiếp tục tiến về phía họ từ hướng tây bắc trong
lúc họ chạy về phía đông bắc. Tuy nhiên không một con ngựa nhanh nhất nào có thể
chạy ngang nổi tốc độ của những đám mây đó. Một vùng tím xanh cuồn cuộn giữa bầu
trời trên đồng cỏ không có gì che chắn và nhích dần lại rõ ràng như móng vuốt của
một con mèo đang chụp xuống một con chuột.

Một mũi nhọn lại thò xuống mò mẫm sau mũi nhọn thứ
nhất. Rồi thêm một mũi khác nữa. Cả ba mũi nhọn vươn xuống rồi rút lên rồi lại
vươn xuống từ những cụm mây đang đảo lộn.

Thình lình tất cả chợt nhích về hướng nam. Mũi nọ tiếp
nối mũi kia chạm nhanh xuống mặt đất giữa những đám mù mịt và cuốn vùn vụt theo
chúng. Chúng trượt qua phía sau cỗ xe quẹo về hướng tây rồi tiếp tục đi về phía
nam. Một đợt gió khủng khiếp nổi lên đột ngột mạnh đến nỗi cỗ xe lắc lư, nhưng
cơn bão đã qua. Laura thở ra một hơi dài. Cô nói:

- Nếu mình ở nhà, bố đã lùa hết xuống hầm.

Cô nói thêm:

- Và em rất mừng là được xuống hầm.

Almanzo nhìn nhận:

- Chúng mình cần có một chiếc hầm nếu cơn bão nhắm
thẳng tới. Anh không bao giờ xuống hầm tránh bão nhưng nếu gặp một cơn bão thế
này anh cũng phải xuống.

Gió thay đổi một cách bất ngờ, thổi từ phía tây nam
tới và mang theo một hơi lạnh đột ngột.

Almanzo nói:

- Mưa đá!

- Đúng rồi.

Laura lên tiếng. Một vài nơi, mưa đá trút xuống từ
những đám mây.

Cả nhà đều mừng khi thấy họ. Laura chưa bao giờ thấy
mẹ tái nhợt như thế và không nói nổi lời tạ ơn. Bố nói họ biết quay về là suy
đoán tốt. Bố nói:

- Cơn bão này gây ra những thiệt hại rất nghiêm trọng.

Almanzo nói:

- Nghĩ tới có một chiếc hầm trong xứ này là một ý
nghĩ tốt.

Anh đề nghị bố cùng tới những chỗ bão vừa thổi qua
để coi có ai cần giúp đỡ gì không. Thế là Laura ở lại nhà trong lúc bố và
Almanzo lái xe đi.

Dù bão đã qua và lúc này trời quang đãng nhưng họ vẫn
căng thẳng.

Buổi chiều trôi đi và Laura đã thay quần áo cùng
Carrie giúp làm các việc trong nhà trước khi bố và Almanzo trở về. Mẹ bày lên
bàn bữa ăn nguội buổi tối và trong lúc ăn họ kể về những điều nhìn thấy tại những
nơi bão thổi qua.

Một trại không xa về phía nam thị trấn vừa gặt xong
vụ lúa mì trên cánh đồng hơn một trăm mẫu. Vụ lúa rất tốt có thể giúp chủ trại
trang trải hết mọi khoản nợ mà vẫn còn dư tiền gửi ngân hàng.

Hôm đó, chủ trại và những người đập lúa đang lo hoàn
tất công việc. Ông ta đang đứng trên một đống rơm khi nhìn thấy cơn bão kéo đến.

Ông ta liền cho hai đứa con trai nhỏ đưa cỗ xe mượn
của hàng xóm trở về. Khi cơn bão kéo tới ông chạy xuống tránh trong chiếc hầm
tránh bão. Cơn bão cuốn đi tất cả thóc của ông cùng rơm rạ, máy móc, xe kéo,
kho chuồng, nhà cửa và mọi thứ. Tất cả biến mất ngoại trừ khu đất trại trống
trơn.

Hai đứa con của ông cưỡi trên hai con la cũng không
còn dấu tích. Nhưng trước khi bố và Almanzo tới khu trại đó, đứa con lớn của
ông đã trở về trần như nhộng. Nó tròn chín tuổi. Nó kể rằng nó và đứa em đang
thúc la chạy về nhà thì cơn bão ập đến. Bão nhấc bổng hai anh em lên, cuốn theo
một vòng tròn và vẫn không rời khỏi yên cương. Chúng bị xoáy tít càng lúc càng
nhanh và bốc lên cao mãi cho tới khi nó rối trí hét đứa em ôm cứng lấy con la.
Lúc đó trên không đen đặc rạ bay loạn và tối đen tới mức nó không nhìn thấy gì.
Nó rơi xuống khỏi chiếc yên bị xé ra rồi nó tối tăm mờ mịt hết. Sau đó, điều nó
nhận biết là nó đang một mình lơ lửng giữa khoảng trời trống.

Nó có thể nhìn thấy đất ở phía dưới. Nó vẫn đang bị
cuốn theo một vòng tròn và hạ thấp dần xuống cho tới cuối cùng nó không còn ở
xa mặt đất nữa. Nó cố nhoài người thọc chân xuống rồi chạm được vào mặt đất
nhưng vẫn bị cuốn chạy theo một quãng và ngã xuống. Nằm nghỉ một lúc, nó đứng
lên tìm đường về nhà.

Nó bị cuốn xa khỏi đất trại của cha nó hơn một dặm.
Trên người nó không còn một mảnh vải, thậm chí đôi giày ống cao buộc dây cũng
biến mất nhưng nó không bị một vết thương nào. Thật bí ẩn khi một đôi giày ống
bị kéo ra khỏi chân mà không tạo ra một vết đau nào lớn hơn một vết cào xước.

Những người lân cận đi bọc vòng thật xa để kiếm đứa
bé kia và mấy con la nhưng không tìm thấy một dấu vết nào. Có thể không hi vọng
chúng còn sống sót.

Almanzo nói:

- Vẫn chưa hết, vì còn chuyện chiếc cửa nữa.

Carrie hỏi:

- Chiếc cửa nào?

Đây là chuyện lạ lùng nhất mà bố và Almanzo chứng
kiến trong ngày hôm đó. Chuyện xảy ra tại một khu đất trại khác xa hơn về phía
nam. Tại đây bão cũng cuốn bay hết không còn một thứ gì.

Khi người chủ trại và gia đình lên khỏi hầm trú bão
thì kho chuồng và nhà chỉ còn là hai khoảng trống lốc. Bò, xe, dụng cụ, gà qué
và mọi thứ đều biến hết. Họ không còn lại gì ngoài mấy bộ quần áo đang mặc và một
chiếc mền mà bà vợ quấn quanh đứa nhỏ ở trong hầm trú bão.

Người chủ trại nói với bố:

- Tôi còn là người may mắn. Tôi không có một vụ mùa
nào để mất.

Họ mới đến khu đất trại này vào mùa xuân và chỉ mới
trồng nổi vài khoảnh

Vào lúc chập choạng trong chiều hôm đó, khi bố và
Almanzo đi tìm đứa trẻ mất tích không thấy và quay về, họ lại ghé trại của ông
ta một lát. Người chủ trại và gia đình đã đi gom về tất cả những mảnh ván gỗ bị
cơn bão cuốn tung và ông ta đang tính toán xem có đủ để dựng tạm một mái che
không.

Trong lúc họ đang đứng cùng bàn bạc, một đứa bé bỗng
nhận thấy một vật màu đen nhỏ xíu trên khoảng trời ngay trên đầu họ. Vật lạ
không giống một con chim và càng lúc càng lớn hơn. Tất cả đều chăm chú nhìn.
Trong chốc lát, vật lạ rơi từ từ xuống chỗ họ đang đứng và họ nhận ra đó là một
chiếc cửa. Chiếc cửa rơi thật nhẹ nhàng ngay trước mặt mọi người. Đó là chiếc cửa
ra vào trước ngôi nhà được đánh vec ni bóng loáng của người chủ trại này.

Chiếc cửa còn tốt nguyên thậm chí không có một vết
trầy. Không ai hiểu nổi nó đi đâu suốt một thời gian dài như thế và cũng không
ai hiểu làm sao nó có thể di chuyển từ từ trên bầu trời quang đãng để bay về
đúng ngay địa điểm đã có căn nhà.

Bố nói:

- Khó có khi nào thấy được một người vui mừng như
ông chủ trại đó. Lúc này ông ta không còn phải lo mua cửa cho căn lều mới. Chiếc
cửa đã trở về đúng chỗ cùng với nguyên bộ bản lề.

Cả nhà đều ngạc nhiên. Trọn đời họ, không một ai còn
nghe nói tới một chuyện lạ lùng như sự trở về của chiếc cửa đó. Thật đáng sợ
khi nghĩ tới mức xa và độ cao mà nó đã bay trong khoảng thời gian dài thăm thẳm
đó. Bố nói:

- Xứ này quả là kì quái. Thật nhiều chuyện lạ lùng
đã xảy ra.

Mẹ lên tiếng:

- Đúng vậy. Em phải tạ ơn thật nhiều vì chúng đã
không xảy ra với chúng ta.

Tuần lễ sau đó, bố nghe trong thị trấn nói đã tìm
thấy xác của đứa trẻ mất tích cùng mấy con la vào ngày hôm sau. Toàn bộ xương đều
dập gãy. Thằng bé không còn một manh quần áo và lũ la không còn yên cương.
Không ai thấy dấu vết những thứ này ở đâu.

30. HOÀNG HÔN TRÊN ĐỒI

Một ngày chủ nhật, Laura không đi dạo xe vì là ngày
cuối cùng Mary còn có mặt ở nhà. Cô sẽ trở lại trường vào hôm sau.

Thời tiết nóng tới nỗi trong bữa ăn điểm tâm, mẹ nói
mẹ không tin là có thể tới nhà thờ nổi.

Carrie và Grace ở nhà với mẹ trong lúc Laura và Mary
lên xe đi cùng bố.

Bố đang chờ vì các cô còn phải vào phòng ngủ thay
quần áo.

Laura lại mặc chiếc áo vải mịn màu hồng và chiếc mũ
mới gắn lông đà điểu lúc này đã được khâu lại thật chắc.

Chiếc áo khoác ngoài của Mary bằng vải mịn màu xanh
da trời rải rác những bông hoa trắng nhỏ. Chiếc mũ rơm của cô màu trắng với một
dải băng xanh. Dưới vành nón, mái tóc vàng óng của cô với nhiều lọn buông xõa
trước trán ngay trên cặp mắt xanh như một dải băng.

Bố ngắm các cô một hồi. Mắt bố lóe sáng và giọng bố
đầy tự hào khi bố kêu lên bỡn cợt:

- Chúa ơi, Caroline! Anh không đủ bảnh bao để sánh
cùng với hai cô tiểu thư tuyệt vời như thế kia tới nhà thờ.

Bố cũng có vẻ duyên dáng trong bộ quần áo màu đen với
chiếc cổ áo khoác bằng nhung đen, chiếc sơ mi trắng và chiếc cà vạt màu xanh sậm.

Cỗ xe đang chờ sẵn. Trước khi thay đồ, bố đã chải
lông cho hai con ngựa và phủ một tấm mền ngựa sạch lên chiếc ghế trên xe. Lũ ngựa
đứng như ngái ngủ trong lúc bố cẩn thận giúp Mary bước lên bánh xe rồi đưa tay
dắt Laura lên theo. Các cô phủ thêm trên tấm mền một tấm che bụi và Laura quấn kĩ
quanh chiếc váy vải mịn. Sau đó họ cho ngựa thong thả tới nhà thờ dưới ánh nắng
và gió đượm hơi nóng.

Buổi sáng đó đông người tới mức không tìm nổi Barnum
chỗ trống liền nhau. Thế là bố phải đi lên ngồi chung với các ông già trong
khu dành cho dàn đồng ca trong Laura và Mary ngồi cạnh nhau gần khoảng giữa nhà
thờ.

Cha Brown thuyết giảng một cách hăng hái và Laura
thành thực cầu mong ông có thể nói một điều gì hay ho khi cô nhìn thấy một con
mèo nhỏ mập tròn đang lang thang bước trên lối đi giữa hai hàng ghế. Cô uể oải
ngắm con mèo nhảy nhót đùa giỡn cho tới khi nó bước lên bục giảng và gò lưng
lên cọ mình vào cạnh bàn. Khi những con mắt tròn xoe của nó nhìn về phía đám
đông, Laura tin là cô nghe rõ tiếng nó gừ gừ.

Rồi ngay cạnh cô, một con chó nhỏ phóng qua lối đi
chồm lên một cách nôn nả. Đó là một con chó con lông vá đen trắng, chân thon,
chiếc đuôi cụt dựng lên và dáng điệu lăng xăng. Nó không có vẻ đang đi kiếm ai
hay định đi tới đâu nhưng bị cuốn theo khung cảnh vui vẻ của nhà thờ cho tới
khi phát hiện ra con mèo. Con chó gồng cứng người một khoảng khắc rồi với tiếng
sủa giòn như tiếng pháo nổ, nó nhảy chồm tới.

Lưng con mèo uốn cong như cánh cung, đuôi xù ra và
không khác một ánh chớp nó biến mất khỏi tầm mắt của Laura.

Điều lạ là nó hình như vụt biến đi tức khắc. Con chó
nhỏ đứng im, không đuổi theo. Cha Brown tiếp tục thuyết giảng. Laura không kịp
thắc mắc khi cô cảm thấy một lay động nhẹ của những vành váy vội nhìn xuống và
nhận ra đuôi con mèo con đang biến mất vào dưới những nếp gấp của diềm váy màu
hồng.

Con mèo con đã trốn dưới vành váy của cô và lúc này
nó bắt đầu leo lên bằng cách bám từ vòng dây này tới vòng dây kia. Laura muốn
cười phá lên nhưng cô kìm lại và ngồi nghiêm trang như một vị quan tòa. Rồi con
chó nhỏ đi ngang qua một cách lo ngại, vừa nhìn ngó vừa đánh hơi kiếm con mèo.
Bất chợt cô nghĩ tới điều sẽ xảy ra nếu con chó tìm thấy con mèo và từ đầu gối
tới chân cô rung lên trong một tiếng cười bị nén lại không cho bùng ra.

Cô cảm thấy hai bên sườn căng lên sát chiếc nịt ngực,
má cô phùng ra và họng nghẹn lại.

Mary không biết chuyện gì khiến Laura thích thú
nhưng cảm thấy cô đang cười nên thúc khuỷu tay vào sườn Laura, thì thầm:

- Ý tứ nào.

Laura rung mạnh người hơn và cảm thấy mặt mình đang
tím ngắt. Các vành váy vẫn lay động dưới váy khi con mèo cẩn thận trườn xuống.
Chiếc mũi đầy của nó và cặp mắt nhô ra từ phía dưới diềm váy, rồi không thấy
con chó, nó vụt phóng chạy giữa lối đi về phía cửa ra vào. Laura lắng nghe
nhưng không thấy có tiếng chó sủa nên cô biết con mèo con đã chạy thoát.

Trên đường về, Mary nói:

- Laura, chị rất ngạc nhiên về em. Em không bao giờ
biết xử sự đúng đắn trong nhà thờ sao?

Laura cười tới chảy nước mắt trong khi Mary ngồi im
một cách thất vọng và bố muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng Laura chùi mắt,
nói:

- Không, Mary, em không như thế. Chị cũng chịu thua
như em khi lâm vào tình trạng vô vọng đó.

Rồi cô kể lại câu chuyện và chính Mary cũng bật cười.

Bữa cơm trưa chủ nhật và buổi chiều trôi qua lặng lẽ
trong những câu chuyện giữa gia đình và khi mặt trời sắp lặn xuống, Mary cùng
Laura đi dạo lần chót trên ngọn đồi thấp để ngắm cảnh hoàng hôn.

Mary nói:

- Chị không bao giờ nhận thấy rõ mọi thứ với một người
nào khác. Và khi chị trở lại thì em không còn ở đây nữa.

Laura đáp:

- Đúng vậy, nhưng chị sẽ đến gặp em tại chỗ em đang ở.
Sẽ có hai ngôi nhà cho chị thăm viếng.

- Nhưng những buổi hoàng hôn này…

Mary bắt đầu nhưng Laura cắt ngang:

- Em nghĩ là mặt trời cũng sẽ lặn trên đất trại của
Almanzo. Ở đó không có ngọn đồi nhỏ nhưng có mười mẫu đất trồng cây. Mình sẽ đi
dạo giữa những hàng cây và ngắm chúng. Dĩ nhiên chỉ có cây bông gòn nhưng bên cạnh
chúng cũng có những khóm hoàng dương, những cây thích, cây liễu. Nếu tất cả những
thứ cây đó đều sống, chúng sẽ làm thành một khu rừng tuyệt đẹp. Không chỉ là một
hàng giậu chắn gió quanh nhà như ở đây của bố mà thực sự là một khu rừng nhỏ.

Mary nói:

- Thật lạ lùng khi thấy những đồng cỏ này lại biến
thành rừng.

Laura nói:

- Mọ thứ đều đổi thay mà.

- Phải.

Cả hai cùng im lặng một lát rồi Mary nói:

- Chị mong được có mặt trong ngày cưới của em. Em
không hoãn được tới tháng sáu sang năm sao?

Laura từ tốn đáp:

- Không được, Mary. Hiện nay em đã mười tám tuổi và
đã dạy qua Barnum khóa học, nhiều hơn Mẹ một khóa. Em không muốn đi dạy thêm nữa.
Em muốn được ở yên trong ngôi nhà của mình vào mùa đông này.

Cô nói thêm:

- Muốn sao thì nó cũng chỉ là một buổi lễ. Bố không
có đủ khả năng tổ chức một đám cưới và em không muốn gia đình phải tốn kém chút
nào. Khi chị trở lại vào mùa hè tới, ngôi nhà của em đã sẵn sàng mọi thứ để chị
tới chơi.

Mary nói:

- Laura, chị rất tiếc về chuyện cây đàn dương cầm. Nếu
chị được biết… nhưng lúc đó chị cũng muốn tới nhà Blanche vì ở gần đó và không
muốn bố phải tốn phí khoản tiền đi xe lửa về nhà của chị.

Chị không nhận ra là mọi sự luôn thay đổi, ngay ở
nhà mình tại đây. Chị cảm thấy ở đây cứ mãi thế khi chị trở về.

Laura nói với cô:

- Đúng là vậy đó, Mary. Và đừng nghĩ ngợi gì về chuyện
cây đàn. Chỉ nên nhớ là chị đã có một khoảng thời gian vui vẻ tại nhà Blanche.
Em thực sự mừng là chị đã tới đó và mẹ cũng vậy. Ngay lúc đó mẹ đã nói thế.

Gương mặt Mary sáng lên:

- Mẹ nói thế hả?

Laura kể cho cô nghe mẹ đã nói mẹ mừng khi thấy cô
có những giờ khắc vui vẻ vào lúc còn trẻ để nhớ lại sau này. Mặt trời đã khuất
hẳn và Laura tả lại vẻ huy hoàng của những ánh màu đỏ tía và màu vàng lửa trên
nền trời đang chuyển dần sang màu hồng xám ra sao. Mary nói:

- Bây giờ mình về nhà thôi. Chị cảm thấy đã có một sự
thay đổi trong không khí.

Cả hai nắm tay nhau đứng nhìn về phía trời tây thêm
một hồi nữa rồi chậm rãi bước xuống bờ đồi dốc băng ngang trước chuồng bò.

Mary nói:

- Lúc này thời gian qua thật nhanh. Em có nhớ khi
mùa đông quá dài thì hình như mùa hè không bao giờ tới, thế rồi trong mùa hè,
mình lại gần như quên bẵng cái thời gian dài dằng dặc đã qua.

Laura đáp:

- Ừ, và đã có biết bao thời khắc vui vẻ khi mình còn
nhỏ. Nhưng có thể thời gian đang tới còn tốt đẹp hơn. Chị đâu có biết nổi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3