Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 2) - Vụ thứ mười hai - Chương 01 - 02
Vụ thứ mười
hai:
MẸ CHỒNG
ĐẾN RỒI
Chương 1: Mẹ chồng nàng dâu
Trích lời
Gia Mộc: Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, bất kể một ngàn
năm trước hay là một
ngàn năm sau, đều luôn là vấn đề nan giải tầm cỡ thế giới.
Dương Luy ngồi trên thành đài phun nước ở tiểu khu, gió lạnh len qua chiếc áo choàng lông ngấm vào thân thể. Cô ta ngẩng đầu nhìn ngôi nhà đèn đuốc sáng choang cách đó không xa nhưng không tài nào đứng
dậy
đi vào được. Mặc dù bên ngoài giá rét nhưng dù thế nào cũng tốt hơn ở
trong “nhà”.
Người đàn ông mà những ngày lạnh giá nhất trong năm vẫn kiên trì chờ ở bên ngoài ký túc xá đưa đón cô ta lên lớp, ngày ngày mua cơm cho cô ta, sau đó năn nỉ bác gái quản lý ký túc xá ban đêm để được vào đưa cơm đó không hề đuổi theo ra đây. Đúng
vậy, là cô ta quá không biết điều, không chịu thông cảm cho sự vất vả của anh ta, không biết thông cảm cho những gì mẹ anh ta đã làm, không hiểu sau khi lấy chồng sinh con mình không còn là cô bé điệu đàng để người khác dỗ dành nữa. Là con một, cô ta không hiểu được tình cảm anh em là thế nào.
Điện thoại
di động đổ chuông, cô ta nhìn thấy tên người
gọi đến, nước mắt lập tức tuôn trào: “Bố…”.
“Luy Luy,
con có ở nhà không? Bố và mẹ chuẩn bị
đến thăm con”.
“Bố mẹ đừng đến, con không ở nhà. Con và bạn học đang ra
ngoài đi dạo phố”.
“Cái con bé ngốc nghếch này! Thời tiết lạnh như vậy, đường lại trơn, trời
cũng tối mịt rồi, con còn đi dạo phố
gì chứ?”.
“Con
chưa chọn được bộ quần áo nào ưng ý mà bố”.
“Cái con này, có thai mua nhiều quần áo như vậy làm gì? Nếu nhất định
phải mua thì cuối tuần đi cùng mẹ con,
bố trả tiền”.
“Bố
à, con có tiền, bố không cần phải trả”.
“Mẹ chồng con thế nào? Nấu cơm có hợp khẩu vị con không? Bà ấy đến thì bố mẹ lại không tiện tới chơi. Mẹ con còn nói không biết mẹ chồng
con có biết con thích ăn gì không”.
“Tốt…”. Nói
tới đây, Dương Luy không kìm
được nghẹn ngào. “Luy
Luy, giọng con sao vậy? Có phải con bị cúm không?”.
“Không,
chỉ là bên ngoài lạnh quá, con hắt hơi sổ mũi chút thôi”.
“Con
gái ngốc của bố, con đang ở đâu thế? Bố
lái xe đến đón con”.
“Không cần đâu bố, con tự bắt taxi về nhà”. Dương Luy ngẩng đầu, người đàn ông đó cuối cùng cũng đi ra, đang nhìn đông nhìn tây tìm cô ta. Cô ta không
muốn nói gì với anh ta nữa, chỉ đứng lên vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện
điện thoại.
“Dương Luy!”. Người đàn ông phát hiện cô ta, nhanh chóng chạy tới. Dương Luy chưa
đi được bao xa đã bị anh ta bắt kịp: “Luy Luy, em có thể đừng bướng bỉnh như vậy không? Mau cùng anh về xin lỗi mẹ”.
“Vì sao em phải xin lỗi bà ấy? Em có bảo bà ấy đến đâu? Bà ấy đến một mình còn đỡ, đằng này lại mang cả cháu anh đến nữa. Trẻ con hơn ba tuổi cả ngày ồn
ào làm em ngủ không yên, nói là một ngày
nấu cho em ba bữa cơm, nhưng có bữa nào có món em thích ăn đâu? Mẹ em mua cho em bao nhiêu đồ ăn ngon, bà ấy có làm cho em không? Mồm thì nói không biết làm, thế sao lúc anh về nhà lại biết làm?”. Dương Luy ngắt điện thoại,
quay lại cãi nhau với anh ta: “Hôm nay em nói rõ với anh, cái nhà này có bà
ấy thì
không có em, có em thì không có bà ấy”.
“Luy Luy!
Em đừng có ăn nói như vậy! Đó là mẹ anh!”.
“Trong bụng em cũng là máu mủ của anh đấy!”.
“Luy Luy, mẹ anh đã nhường nhịn em nhiều lắm rồi. Bình thường em vẫn làm như không nhìn thấy Đại Bảo, mẹ anh cũng dặn Đại Bảo lúc em ở nhà thì không được nói to. Em nhìn thấy thức ăn đầy bàn rồi đứng dậy đi luôn, không biết mẹ anh đã thầm lau bao nhiêu
nước mắt…”.
“Ý anh là em ức hiếp bà ấy đúng không? Anh mau đưa bà ấy về nhà để
em khỏi ức hiếp nữa!”.
Trong tiểu khu có mấy người già đi dạo và những người tình cờ đi qua, thấy hai người cãi nhau to tiếng như vậy đều đưa mắt nhìn về phía họ.
“Luy Luy!
Em hiểu chuyện một chút đi! Đừng có bướng như vậy!”.
“Bướng? Từ bé đến giờ em chưa bao giờ nhẫn nhịn như vậy!”. Dương Luy
lạnh giọng.
“Được! Anh không cãi được em, là anh sai, được chưa? Tất cả lỗi lầm
đều là của anh. Anh xin em đấy, em về cùng anh đi! Mẹ ở nhà khóc hơn một
tiếng rồi”.
“Mẹ
anh khóc hơn một tiếng rồi, thế còn em?”.
“Đừng có mẹ anh mẹ em thế. Nếu là mẹ em thì em có như vậy không?
Dương Luy, em cũng là người có học, có biết hiếu thảo là cái gì không? Cả việc quỳ xuống lau nhà mẹ anh cũng làm, em còn muốn mẹ anh hầu hạ
em thế nào nữa?”.
“Hầu hạ em? Em không tàn phế! Không cần người hầu hạ! Em cũng không phải chủ nô, tay cầm khế ước bán mình của bà ấy, bây giờ em cho bà
ấy được tự do!”.
“Thôi mà bà cô của anh! Em có thể đừng như vậy được không?”.
“Anh đừng gọi em là bà cô, em sợ tổn thọ!”, Dương Luy nói lạnh lùng.
“Tại
sao em…”. Hiển nhiên người đàn ông cũng không còn cách nào khác: “Thế này nhé. Ngày mai anh bàn bạc với anh trai và chị dâu anh, bảo họ tìm
lý
do nào đó lừa mẹ anh về, thế nào?”.
“Thật không?”. Dương Luy cau mày.
“Thật mà”. Người đàn ông giơ ngón trỏ lên thề thốt.
Dương Luy xoa bụng. Nếu không có sinh linh trong bụng này, với tính khí của cô ta trước đây thì chắc chắn là sẽ ly hôn không cần thương lượng. Nhưng bây giờ… nghĩ đến những giọt nước mắt vui mừng của bố mẹ khi mình kết hôn, sự hưng phấn của bố mẹ khi biết mình có thai, những
gì tốt đẹp của người đàn ông này trước khi mẹ chồng đến, rất
nhiều lời khuyên
bảo của đồng nghiệp ở văn phòng dành cho mình,
cô ta nuốt nước miếng, thật sự có cảm giác như nuốt một
nắm mạt sắt: “Được. Chúng ta về”.
Chương 2: Tấm lòng cha mẹ
Trích lời
Gia Mộc: Trên thế giới này người yêu bạn nhiều nhất là người thân, người thương bạn nhiều nhất cũng là người thân. Người đàn ông yêu bạn nhất đã lấy mẹ bạn, người phụ nữ yêu bạn nhất cũng đã cưới bố bạn.
Lâm Gia Mộc đã gặp rất nhiều khách
hàng, nhưng những
người như vợ chồng
Dương Phương và Trình Mạn Như thì thật sự rất hiếm thấy. Dương Phương khoảng năm mươi mấy tuổi, khí chất nho nhã, mặc dù đã đứng tuổi nhưng cũng là một người đàn ông trung niên rất hấp dẫn. Trình Mạn Như thoạt nhìn trẻ tuổi hơn Dương Phương một chút, khá có khí chất, gương mặt trang điểm sơ qua. Nhưng dù có trang điểm đậm hơn thì cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trên mặt bà ta.
“Xin
hỏi cháu có thể giúp gì được hai bác ạ?”.
Hai vợ chồng
nhìn nhau một cái, cuối cùng Dương Phương
mở miệng: “Tôi
muốn nhờ các chị điều tra con gái và
con rể chúng tôi”.
“Cái
gì?”.
Dương Phương thở dài, bỏ kính xuống, dụi mắt: “Tôi và bà nhà tôi đều là bác sĩ, vì lúc trẻ bận bịu công việc nên có con hơi muộn,
tôi ba mươi mốt, bà ấy ba mươi mới sinh Luy Luy. Bất kể là ông bà nội ngoại hay chúng tôi đều rất cưng chiều Luy Luy, vì vậy nó hơi bướng bỉnh, tính khí không được tốt lắm, nói chuyện cũng khó nghe, dễ làm người khác tổn thương. Nhưng nó là một người rất tốt, rất hiểu lý lẽ, cũng rất hiếu thảo. Năm ngoái nó kết hôn với bạn học cùng đại học, sau khi cưới tình cảm của hai đứa nó cũng rất tốt. Tính thằng con rể tôi hơi mềm yếu, lúc nào cũng nghe lời nó răm rắp, nhưng lại rất
khôn khéo, EQ rất cao. Chúng tôi đều cho rằng tính tình hai đứa nó bù đắp cho nhau. Luy Luy cũng có thai ngay, nhưng hai tháng trước mẹ chồng nó đến, tình hình bắt đầu trở nên không tốt… Tôi có một người bạn học ở cùng tiểu khu với vợ chồng nó, ông ấy cho tôi biết một số chuyện rất không hay. Mẹ chồng Luy Luy rêu rao khắp tiểu khu là nó được chiều quá mức, ngay cả đồ lót cũng không biết giặt, quần áo đều phải giặt khô, mọi chuyện ở nhà đều không làm, suốt ngày quát tháo bà ta như sai khiến người giúp việc… Vốn ông bạn tôi không tin chuyện này, nhưng buổi tối hôm qua ông ấy tận mắt thấy Luy Luy và chồng nó cãi nhau nên hiểu được vài chuyện, cảm thấy mẹ chồng nàng dâu có mâu thuẫn. Mẹ chồng Luy Luy tương đối truyền thống, thấy Luy Luy chướng
mắt. Luy Luy cũng không
phải người bao dung, hơn nữa chồng
nó bị kẹp ở giữa cũng khó xử. Cứ tiếp tục cãi vã thế này sợ là sẽ xảy ra
chuyện”.
Lâm Gia Mộc gật đầu. Chuyện này chính là chiến tranh mẹ chồng nàng dâu vẫn thường nghe nói. Trên thế giới này chỉ có hai loại quan hệ thù địch khó hóa giải nhất, một là mẹ chồng nàng dâu, một nữa là bố vợ con rể. Đặc biệt là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quả thực là vấn đề khó nhất
từ cổ chí kim, cả nội lẫn ngoại.
“Hai
bác muốn biết vấn đề gì?”.
“Tôi muốn biết Luy Luy rốt
cuộc có ổn không, nó sống thế nào… Đối với chúng tôi, nó vẫn tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, nhưng tôi và mẹ nó thật sự không yên tâm được”.
Mẹ của Luy Luy dường như có chuyện muốn nói nhưng vẫn nghẹn trong lòng, nghe thấy chồng nói tới đây, bà không nhịn được mở miệng: “Luy Luy tuyệt đối không phải một đứa con gái không hiểu chuyện như họ nói. Mẹ chồng nó mặc dù tự xưng là người nhà cán bộ nhưng cả đời
chỉ làm nội trợ, không
có trình độ, lại có chút xảo trá kiểu tiểu thị dân. Luy Luy
tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta”.
“Mạn Như, bà nói như vậy dễ gây
mất đoàn kết! Nếu Luy Luy biết bà nói như vậy, chắc chắn nó sẽ cho rằng mình
làm ầm ĩ là có lý,
tình hình sẽ ngày càng không thể cứu vãn được”.
“Có cái gì mà không thể cứu vãn? Tôi là chủ nhiệm khoa sản, chẳng lẽ
không biết cách chăm sóc thai phụ hơn bà ta?”.
“Vấn
đề là bà có thời gian không?”.
“Tôi xin về hưu sớm, được chưa? Dù sao tôi cũng chỉ còn một năm nữa là đủ tuổi về hưu”.
“Ôi,
bà bỏ mặc hết bệnh nhân của bà à?”.
“Bỏ mặc hết!”, Trình Mạn Như nghiêm mặt. Hai vợ chồng này, một người ăn nói nhỏ nhẹ, có tình có lý, một
người nói chuyện như súng máy, có
thể thấy
cũng là một đôi trái tính.
“Bác sĩ Dương, bác sĩ Trình, hai bác có thể cho cháu biết tình hình nhà chồng
Dương Luy như thế nào không?”.
“Chồng Dương Luy họ Văn, tên là Văn Minh, nhà không ở đây, là người Hà Bắc. Bố nó vốn là bộ đội, nghe nói còn là sĩ quan, sau khi chuyển nghề làm cán bộ tầm trung ở một xí nghiệp quốc doanh. Mẹ nó vốn là một công nhân bình thường, hai người là do gia đình ép hôn. Trước khi bố nó giải ngũ, mặc dù hai người có hai đứa con trai với
nhau nhưng tổng thời gian chung sống không quá nửa năm. Sau khi bố nó chuyển nghề, quan hệ của vợ chồng ông ta lúc tốt lúc xấu. Bây giờ nghe nói tuổi lớn rồi, không còn sức mà cãi nhau nữa nên quan hệ rất tốt. Anh trai của Văn Minh tên là Văn Anh, lúc trẻ hình như bị tai nạn gì đó nên hơi tàn tật, không học đại học mà mở một siêu thị mini.
Sau đó không biết thế nào
lại lấy một nhân viên siêu thị rất xinh đẹp. Con bé này nói ngọt lắm, địa vị ở nhà nó rất cao. Lần này mẹ chồng Luy Luy không chỉ đến một mình mà còn mang cháu trai đến chính là do đứa con dâu này gợi ý. Theo tôi thì không cần điều tra gì hết, chuyện đã
rõ ràng, bọn họ bắt nạt Luy Luy, chúng tôi đón Luy Luy về nhà, nghe xem
Văn Minh nói thế nào. Mẹ chồng nó thích ở đó thì cứ ở, Luy Luy
về ở với chúng tôi”.
“Bà
làm thế thì sau này vợ chồng nó còn ăn ở với nhau thế
nào?”.
“Thế ông
nói có một mẹ chồng với một thằng
bé ba tuổi xen vào giữa thì
vợ chồng nó có thể ăn ở thế
nào?”.
Lâm Gia Mộc thầm nghĩ, vốn mình chỉ muốn nói sang chuyện khác, không ngờ Trình Mạn Như lại có nhiều chuyện cần nói như vậy. Nếu Dương Luy giống tính Trình Mạn Như, lại gặp một bà mẹ chồng khó tính và một người chồng
vừa nhu nhược
vừa hiếu thảo thì không cần điều tra cũng biết quan hệ không
thể nào tốt được, cô nói: “Cháu
hiểu rồi. Hai bác ủy thác là điều tra chuyện hằng ngày đúng không?”.
“Đúng”.
“Việc này…”. Nói thật, điều tra chuyện hằng ngày rất vất vả mà không lợi lộc bao nhiêu, kiếm tiền kém xa những vụ được ủy thác rõ ràng, Lâm Gia Mộc không hề muốn nhận lời: “Cháu biết một
văn phòng có thể thực hiện
nghiệp vụ như thế này…”.
“Luật sư Lâm, chúng tôi biết tiếng tăm của các chị trong giới luật sư.
Tiền không phải vấn đề”.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc…”.
“Chị sợ mất quá nhiều thời gian đúng không?”. Dương Phương nói: “Thế này nhé, hai tuần được không? Các chị điều tra hai tuần, bất kể có ra kết quả hay
không, chúng tôi đều sẽ trả tiền, chi phí cứ tính…”.
Lâm Gia Mộc lấy báo giá ra, chỉ vào mục điều tra thân thế: “Bọn cháu không có nghiệp vụ điều tra chuyện hằng ngày, tương tự nhất chỉ có điều tra thân thế. Có điều tư liệu bọn cháu cung cấp cũng nhiều hơn điều tra hằng ngày, chẳng hạn như con rể bác làm việc ở cơ quan thế nào, có khả năng thăng chức hay không, việc giao du hằng ngày của anh ta, quá khứ của mẹ anh ta và quan hệ giao tiếp hằng ngày của bà ấy, thậm chí có thể bao
gồm một phần thông tin về tình hình con dâu lớn của bà ấy”.
“Chi
phí thế nào?”.
“Hai tuần… hai mươi ngàn, tạm ứng trước mười ngàn, sau khi kết thúc trả nốt mười ngàn còn lại”. Mức chi phí này cao gấp đôi điều tra hằng
ngày.
“Được.
Tôi đồng ý”.
Tiếng nồi niêu bát đĩa va chạm loảng xoảng phá vỡ sự yên lặng buổi sáng sớm. Dương Luy trở mình, vẫn nhắm mắt đá chồng một cái. Thời gian đầu cô còn giật mình tỉnh giấc, cho rằng có trộm vào nhà, đá chồng dậy để anh ta ra ngoài xem. Bây giờ cô ta đã khá quen rồi, chỉ trở mình, mặc dù không
ngủ được nữa nhưng vẫn có thể nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Biết làm sao được,
mẹ chồng quá mức “cần mẫn”, năm giờ sáng đã rời giường chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, sau đó quét dọn nhà cửa, có lúc còn
bật ti vi nghe thời sự. Đúng bảy giờ ăn cơm sáng, nếu cửa không khóa sẽ mở cửa đi thẳng vào gọi hai vợ chồng dậy, sau khi bị con trai kháng nghị một, hai lần, bà ta cũng biết phải gõ cửa.
Dương
Luy nhắm mắt tính toán mình còn có thể ngủ bao lâu nữa, sự khó chịu trong lòng càng tích lũy càng nhiều. Trước khi mẹ chồng
đến, hai vợ chồng họ đều bảy rưỡi dậy đánh răng rửa mặt, cùng đến quán điểm tâm gần tiểu khu ăn sáng. Sau khi ăn xong, Văn Minh lái xe đưa cô ta đi làm, sau đó mới lái xe đến cơ quan, hai người sống thoải mái không hề có gánh nặng. Nhưng từ khi mẹ chồng đến, ngày nào cô ta cũng thiếu ngủ, bị
đồng nghiệp trêu chọc là mắt gấu mèo.
Văn Minh bị đá trúng, hừ một tiếng, lật người tiếp tục ngủ. Sức chịu đựng tiếng ồn loại này của anh ta cao hơn vợ rất
nhiều.
Dương Luy ngồi dậy, véo mạnh vào phần thịt mềm bên trong
cánh tay anh ta một cái: “Anh
đã nói với anh trai anh bảo mẹ anh về nhà chưa?”.
“Anh quên mất”.
“Thế hôm qua anh hứa hẹn với em thế
nào?”.
“Anh
buồn ngủ quá, để anh ngủ”.
“Ngủ cái gì mà ngủ? Bên ngoài ầm ĩ như có người đập phá mà vẫn còn ngủ?”.
“Đó
là mẹ anh đang nấu cơm sáng”.
“Có ai năm giờ đã dậy nấu cơm sáng, ầm ĩ làm hàng xóm láng giềng không
được yên thân không?”.
“Hấp
bánh bao cần thời gian mà…”.
“Em
không muốn ăn bánh bao!”, Dương Luy oán
hận nói. Từ khi mẹ chồng đến, ngôi nhà này không còn giống như nhà mình nữa.
“Thôi nào, ngủ đi! Buồn ngủ quá!”.
Dương Luy lại đá anh ta một cái rồi thả người
nằm vật xuống giường.
Vừa nhắm mắt lại nghe thấy một tiếng khóc chói tai… Cháu đích tôn nhà họ Văn đã dậy… Nghe động tĩnh thế này chắc chắn là lại đái dầm rồi. Cô ta không dám tưởng tượng giường phòng ngủ dành cho khách nhà mình
đã trở thành thế nào nữa. Cô ta làm ầm ĩ với mẹ chồng, mẹ chồng lại không để ý, nói đằng nào sau khi cô ta sinh con thì cũng bẩn như thế.
Cứ như thể cô ta không biết đóng bỉm, lót đệm cho con mình không bằng! Chuyện cô ta cảm thấy không
thể chịu được không
ngờ lại là một chuyện hiển nhiên đối với mẹ chồng, Dương Luy cảm thấy thần kinh mình căng hết mức, không biết lúc nào sẽ đứt phựt.
Tiếng trẻ con khóc bên ngoài dừng bặt. Dương Luy không cần nghe cũng biết mẹ chồng lại lấy mình ra hù dọa trẻ con: “Ôi ôi, Đại Bảo của bà đừng khóc, để thím cháu nghe thấy là thím cháu sẽ dậy đánh cho một trận
đấy”.
Những lời thế này đừng nói là sau lưng, trước mặt cô ta cũng đã nghe vô số lần, đến nỗi mỗi lần cô ta tỏ ra thân thiện với thằng bé một chút là nó
lại hoảng sợ khóc thét như thể cô ta là
quái vật.
Dương Luy nằm trên giường,
càng nghĩ càng cảm thấy mình kém cỏi, ở trong ngôi nhà do bố mẹ mình bỏ tiền trả lần đầu mà vẫn phải ấm ức như vậy. Đúng bảy giờ, mẹ chồng
gõ cửa gọi hai vợ chồng
dậy, cô ta nhắm mắt
nghe tiếng chồng rời giường, bản thân lại không hề động đậy.
“Luy Luy,
dậy thôi”, Văn Minh đẩy đẩy cô ta.
“Em
chưa tỉnh ngủ, em muốn ngủ tiếp!”, Dương Luy
gào lên. “Đừng bướng thế, dậy đi! Ngày mai là cuối tuần rồi, em muốn ngủ bao lâu cũng được”.
“Biến đi!”. Dương Luy quát tháo: “Tôi bảo anh biến đi, anh có nghe thấy không? Tôi muốn ngủ tiếp!”.
Văn Minh cười cười. Bình thường chỉ có hai vợ chồng, Dương Luy nói anh ta thế nào anh ta cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ Dương Luy quát mắng anh ta lớn tiếng như vậy, anh ta cảm thấy hơi mất mặt. Thấy Dương
Luy kéo chăn trùm kín đầu không muốn dậy, anh ta cũng có chút tức giận.
Không phải chỉ là có thai thôi sao? Cả nhà coi cô ta là nữ hoàng, nữ hoàng cũng coi mình là nữ hoàng thật,
một chút trái ý cũng không chịu nổi: “Không dậy thì thôi!”.
Anh ta mở cửa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ: “Không
sao, Dương Luy có thai, thiếu ngủ”.
“Ờ”. Mẹ chồng gật đầu: “Đây cũng là chuyện khó tránh. Thanh niên bây giờ sướng thật, hồi mẹ có thai con và anh trai con, đến lúc gần sinh vẫn phải dậy từ sáng sớm nấu cơm sáng cho cả nhà, nấu cơm xong lại còn phải nấu cám lợn…”.
“Mẹ,
ăn cơm đi”.
“Ờ, ăn cơm”. Mẹ chồng quay lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Số bà ta khổ vì con dâu, con dâu lớn tinh ranh, cả ngày sai khiến mẹ chồng như người giúp việc, dù bà ta nói phải đến hầu hạ dâu bé có thai, dâu lớn vẫn ép bà ta dẫn cháu trai theo. Kết quả đến chỗ thằng con thứ, dâu bé lại là đại tiểu thư, còn khó hầu hạ hơn… Ôi, bản thân bà ta ấm ức cũng đành, nhưng cả con trai cũng phải ấm ức, bị vợ quát mắng như quát mắng trẻ con. Thằng con cả tàn tật, nhưng con thứ học đại học đàng hoàng, công
việc cũng tốt, tại sao lại cũng như vậy? Lúc đầu bà ta không muốn con thứ lấy một đứa con một, vừa nhìn đã biết Dương Luy không phải dạng vừa, nhưng con trai quyết tâm muốn lấy, chồng bà ta nói thông gia là phần tử trí thức, nuôi dạy con cái có ăn có học có lễ nghĩa đàng hoàng, không phải những đứa con gái không biết điều như ở nông thôn. Bà ta cắn răng, đành phải nhẫn nhịn, không ngờ bây giờ chuyện
bà ta lo lắng đã trở thành sự thật.
Người ta cưới vợ là cưới người có thể sinh con có thể làm việc, còn con trai bà ta thì lại cưới thần tiên về
cung phụng…
Không ăn cơm thì
thôi, để xem rồi ai đói… Bà ta cười trừ xoay người vào bếp, múc cháo gắp thức
ăn cho con trai vừa
đánh răng rửa mặt xong, lại bón cho cháu trai ăn.
Bảy giờ bốn mươi phút Dương Luy mới đi ra, Văn Minh
đã cơm nước xong từ lâu, đang chơi với Đại Bảo: “Đại Bảo, thím sinh cho cháu một em trai
chơi cùng được không?”.
“Thím sinh em gái!”, Đại Bảo nói.
Bà
già lập tức sầm mặt: “Đại Bảo! Cháu ăn nói kiểu gì thế?”. Đại Bảo nhìn bà nội, lại nhìn chú thím, òa
một tiếng bật khóc.
“Đại Bảo, cháu đừng khóc. Sinh em gái rất tốt. Thím cũng muốn sinh con gái,
con gái bao giờ cũng tình cảm”. Dương
Luy nói xong liền thoáng
nhìn mẹ chồng: “Văn Minh, anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì khởi động xe trước đi, em chuẩn bị xong sẽ xuống ngay”.
“Ăn
xong rồi”, Văn Minh đứng lên.
“Luy Luy này, trời lạnh như vậy, con dứt khoát nghỉ việc luôn đi, đừng
làm nữa, ở nhà dưỡng thai cho tốt”.
“Nghỉ việc?”.
Dương Luy không thèm nhìn mẹ chồng: “Nghỉ
việc thì ai trả lương cho con? Vay mua nhà, vay mua xe, tiền sữa cho con, có việc gì là không cần tiền? Chỉ có mấy đồng lương bèo bọt của Văn Minh thì hai mẹ
con con có mà chết đói”.
“Sao
lại thế được? Văn Minh là công chức nhà nước…”.
“Công chức thì làm sao? Một tháng kiếm được còn không bằng số lẻ của con, chỉ được cái danh hão”. Dương Luy nói xong liền vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, để lại bà mẹ chồng mới nói được một nửa đã bị cãi
ngang.
“Văn Minh, bình thường nó vẫn ăn nói với con như vậy à?”.
“Mẹ, cô ấy thẳng tính, nói chuyện bốp chát nhưng không có ý xấu”, Văn Minh cười làm lành.
“Hừ”, bà già hừ lạnh một tiếng. Bà ta và chồng cũng cãi nhau nửa đời, nhưng chưa bao giờ sáng sớm không dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, càng chưa bao giờ dám nói chuyện với chồng như vậy. Sự đời… đúng là điên
đảo hết cả rồi.
Cùng là mẹ, nếu là mẹ chồng mình thì còn có thể cãi lại, có thể trốn tránh, thật sự không nhịn được nữa thì cả chồng cũng ly hôn quách cho xong. Không còn quan hệ về pháp luật nữa, hai bên không khác gì người dưng. Nhưng nếu là mẹ đẻ của mình thì sao? Dù thế nào cũng chỉ có cách
nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn được thì trốn tránh,
nhưng có trốn tránh cũng
không thể thản nhiên mà phải khéo léo.
Lâm Gia Mộc gần như hơn mười ngày không về nhà mình, cũng gần mười ngày không đến công ty. Rất nhiều việc cô đều có thể xử lý ở nơi khác, khách hàng có thể gặp ở quán trà, máy tính mang theo bên người, buổi tối ở lại chỗ Trịnh Đạc, quần áo không đủ mặc thì mua, chỉ cần có thể
tránh mặt mẹ mình.
Nhưng người tránh được, điện thoại lại không tránh được. Đã không thể không nghe lại không thể chặn cuộc gọi, chỉ có thể ậm ờ qua điện
thoại, nói mình nhiều việc bận rộn, thật sự không có thời gian.
Hôm nay nếu không phải về công ty lấy đồ, Lâm Gia Mộc cũng hoàn toàn không muốn lên lầu. Trước khi mở cửa, cô vẫn cầu khẩn mẹ mình không có ở đây, không ngờ cô vừa cắm chìa khóa vào đã có người mở cửa từ bên trong: “Con còn biết đường về à?”.
Đúng
là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện
đó: “Mẹ! Sao mẹ lại ở công ty?”.
“Mẹ đợi ở công ty một tuần mới có thể nhìn thấy mặt con, nếu ở nhà thì có phải một tháng cũng không nhìn thấy
con không?”.
“Mẹ, con bận lắm! Con về lấy ít đồ rồi lại phải đi. Trịnh Đạc vẫn đang nổ máy
xe chờ con ở dưới kia”.
“Con
bận đúng không? Mẹ cùng đi với con, xem rốt
cuộc con bận cái gì mà không có cả thời
gian nói chuyện với mẹ đẻ một, hai câu”.
“Con bận công việc không được sao?”. Lâm Gia Mộc cũng lạnh mặt:
“Mẹ đừng ép con nặng lời. Lần này mẹ
hơi quá đáng rồi đấy”.
“Ý con là gì? Có phải con vẫn trách mẹ đưa con đến nhà bà ngoại từ khi con còn nhỏ không? Mẹ lúc đó cũng không
còn cách nào khác…”.
“Con
không trách mẹ, những năm ở nhà bà ngoại
đó là thời gian con sống sung sướng nhất”.
Lâm Gia Mộc nói: “Mẹ, con đã ba mươi mấy
tuổi rồi, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con, được không?”.
“Không được!
Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải can thiệp
vào cuộc sống của con!
Mẹ muốn con đi đường thẳng…”.
“Con
làm gì mà không đi đường thẳng?”.
“Việc làm ăn của con không hợp pháp! Mẹ đã tìm hiểu rồi, trong nước hoàn toàn không thừa nhận văn phòng thám tử mang tính chất tư nhân loại
này. Cho nên con mới phải đăng ký là
văn phòng tư vấn!”.
“Vậy thì
sao? Mẹ cho rằng việc con làm không hợp
pháp thì đi tố cáo con đi!”.
“Gia
Mộc! Con có thể nói chuyện tử tế với mẹ không?”.
“Mẹ!
Mẹ có thể về Cáp Nhĩ Tân không?”.
“Mẹ nói rồi, con không quay lại chính đạo, không cưới chồng thì mẹ sẽ
không đi!”.
“Cưới chồng?
Mẹ có tin bây giờ con ra ngoài đường
tìm một người đàn ông bỏ vài đồng ra là mang một tờ đăng ký kết hôn về không? Chuyện này thì
có khó gì? Thời buổi này cái tờ đăng ký vớ vẩn đó có tác dụng
sao?”.
“Con…”. Bà Trương
Nhã Lan cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã xuống
đất…