Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 2) - Vụ thứ mười - Chương 02

Chương 2: Chuyện năm xưa

Trích lời Gia Mộc: Vận mệnh là thế, hai người
vốn là hai đường thẳng song song, chỉ vì một chuyện nên bị kéo đến với
nhau, ràng buộc với nhau, khó có thể tách
ra được nữa.

Cô là người đại diện của bị cáo trong vụ tai nạn giao thông của nhà họ Trịnh. Khi đó cô chủ yếu phụ trách các vụ ly hôn trong
văn phòng luật sư, đột nhiên có một hôm giám đốc gọi cô vào
văn phòng bảo cô đảm nhiệm một vụ gây tai nạn giao thông
rồi bỏ trốn. Chưa bao giờ ra tòa hình sự, cô sợ mình làm không
tốt, giám đốc lại nói cô cứ bào chữa tùy ý là được: “Vụ án này
đã được dàn xếp nội bộ xong rồi”.

Lâm
Gia Mộc chợt thấy trong lòng lạnh buốt.
Cô từng nghe các đồng nghiệp rỉ tai nhau, có những vụ án trước khi đưa
ra xét xử hai bên cũng đã hiểu ngầm, kết quả xét xử đã được dàn xếp từ
trước. Cô cho rằng mình chủ yếu phụ trách các vụ ly hôn, sẽ không dính
vào những chuyện như thế
này, không ngờ cuối cùng vẫn gặp.

“Không phải em vẫn nói phụ trách các vụ ly hôn phát ngán rồi à? Lần này là cơ hội tốt để rèn luyện đấy”.

“Vâng”. Lâm Gia Mộc nhận tài liệu về vụ án, xoay người đi ra khỏi phòng giám đốc.

Lúc mở hồ sơ ra, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một cô gái mặc áo
len trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tươi cười vui vẻ trước ống kính. Bức ảnh
bên dưới, mặt cô gái sưng vù, trên đầu quấn băng, nằm trên giường
bệnh. Đây là người bị hại thứ nhất trong vụ án này, Trịnh Lâm. Hồ sơ vụ
án cho thấy cô gái này là một học sinh vừa mới thi đại học xong. Kết quả
thi rất khá, dù chưa đến mức đỗ vào đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh
Hoa nhưng cũng có thể vào một trường đại học không tồi. Cuộc đời của cô
bé vừa mới bắt đầu mà đã vội vàng
kết thúc.

Một bức ảnh khác là một người phụ nữ trung niên để tóc ngắn, cầm quạt
in hình Thái Cực đồ tập thể dục. Bà là mẹ cô gái, chết tại chỗ trong vụ
tai nạn giao thông đó.

Vụ án đã được nhận định là đua xe bất hợp pháp với tốc độ cực nhanh trong đêm tối, đột nhiên
xe mất lái đâm lên đường
dành cho người
đi bộ. Tình tiết tồi tệ nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế
lại lái xe chạy trốn, không hề đưa người bị nạn đi cấp cứu, càng không gọi điện thoại báo cảnh sát, hôm
sau xem tin tức mới đến phòng cảnh sát
tự thú.

Lúc xem đến tài liệu về tài xế gây tai nạn Tăng Hào, cô hết sức kinh
ngạc. Tài xế gây tai nạn tuổi không lớn, hai mươi sáu tuổi, ngoại hình
mặc dù không giống minh tinh màn bạc nhưng cũng là một gã đẹp trai theo
tiêu chuẩn của người bình thường, thoạt nhìn rất nho nhã. Tăng Hào xuất
thân gia đình công nhân thông thường,
vừa mới đi làm được ba, bốn năm. Xe
hắn lái là xe của công ty, không phải xe riêng của hắn.

Cô càng xem càng thấy lạ. Theo lý mà nói, những người thích đua xe đa số đều có những ghi nhận về vi phạm luật giao thông,
nhưng hồ sơ của hắn gần như trống không, chỉ có một lần đỗ xe trái quy định. Một người như
vậy tại sao đột nhiên lại biến thành một
kẻ đi bão? Một chuyện kỳ lạ khác là có nhân chứng nói người gây tai nạn cũng bị thương,
trên đầu chảy rất nhiều
máu. Nhưng trong
ảnh chụp khi đến đầu thú ngày hôm sau, trên người
tài xế gây tai nạn lại không
hề có vết thương
nào. Điều này chẳng những không phù hợp với lời khai của nhân chứng mà còn không phù hợp với lẽ thường.

Nhưng lúc gặp mặt thân chủ của mình, cô lại nhận được một câu trả lời
máy móc: “Tôi tuổi trẻ bồng bột, cãi nhau với người khác mấy câu, vì sĩ
diện nên đua xe với người ta, không ngờ lần đầu tiên đua xe đã xảy ra
chuyện. Khi đó tôi quá sợ, chỉ nghĩ đến việc rời khỏi hiện trường,
cho nên tôi đã bỏ chạy. Hôm sau xem tin tức mới cảm thấy mình làm sai,
mới nói chuyện này với người nhà, đến chỗ cảnh sát giao thông tự thú.
Tôi mong nhận được sự tha thứ của người nhà nạn nhân và sự xét xử khoan
hồng của tòa
án”.

Lâm Gia Mộc cau mày
lật xem tài liệu.
Những lời này quả
thực giống hệt những lời hắn nói khi tự thú, một chữ cũng không sai, vẻ
mặt bình thản máy móc, hoàn toàn không có những phản ứng người bình
thường nên có: “Anh có biết vụ án này thuộc về tội gây tai nạn giao
thông nghiêm
trọng hay không? Hơn nữa anh còn bỏ trốn. Một người chết, một người
trọng thương trong tai nạn, cô gái bị trọng thương không chịu nổi việc
có thể bị liệt cả đời nên đã tự tử vào ngày hôm qua, là tình huống cực
kỳ nghiêm trọng. Mức hình phạt cao nhất viện kiểm sát đưa ra là bảy năm
tù, dù có tình tiết anh đến tự thú nhưng tôi cũng chỉ có thể giảm bớt
cho anh
nhiều nhất một năm…”.

“Sáu
năm đúng không?”.

“Đúng!”.

“Thế thì
sáu năm”, Tăng Hào nói thờ ơ như không.

Rời khỏi trại tạm giam, Lâm Gia Mộc không ngừng
hồi tưởng lại tình hình khi đó. Cô từng nghe nói có người gánh tội thay
người khác vì tiền, cảnh sát và viện kiểm sát cũng coi như không biết để
nhanh chóng kết án, không
ngờ chuyện như vậy lại xảy
ra ngay
trước mặt mình…
Cô mở
cửa chiếc Volkswagen bọ
rùa của
mình, lái
đến hiện trường xảy ra tai
nạn. Ngồi trong xe
nhìn hiện trường phía xa, cô
cảm thấy nguyên tắc
làm việc và lương tâm của
mình đều
đang bị
giày vò. Cô biết tình hình của giới luật sư,
cũng biết chuyện này không hề
có gì
mới mẻ,
cô nên
mắt nhắm mắt mở cầm
khoản phí
luật sư của
mình. Trong một vụ án một bên muốn đánh một bên muốn chịu đòn, thậm chí
người nhà
nạn nhân cũng đã
bị mua
chuộc này, cô chỉ
cần giả
điếc vờ
câm đến
cùng là
được. Nhưng cô… Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quân phục xuống
taxi, ngồi xuống hiện trường tai nạn, sờ mặt đường đã được rửa sạch, hai
vai run lên,
hiển nhiên là đang khóc… Cô xuống xe đi tới gần người đàn ông như ma xui
quỷ khiến: “Anh
là… Trịnh Đạc?”.

Cô nhớ đã nhìn thấy tên Trịnh Đạc trong hồ sơ vụ án. Hai mẹ con bị chết là người
nhà quân nhân,
cơ quan quân sự địa phương và cơ quan dân chính
đều đã tới hỏi về vụ án này.

“Vâng”. Trịnh Đạc lau nước mắt, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi rồi
đứng dậy. Lâm Gia Mộc không tự chủ được lùi về phía sau một bước.

Người đàn ông này thật cao to, mặc dù không có hành động gì đặc biệt nhưng
cô lại cảm thấy toàn thân anh ta ngập tràn sức mạnh: “Cô
là…”.

“Tôi là luật sư của Tăng Hào”. Lâm Gia Mộc vốn cho rằng sẽ nhìn thấy
vẻ mặt căm hận của Trịnh Đạc, không ngờ lại thấy vẻ châm biếm trong mắt
anh ta.

“Có
lẽ đây là vụ án đơn giản nhất mà cô từng
tiếp nhận…”.

“Cộc
cộc!”. Trịnh Đạc cầm hai cốc đồ uống
gõ cửa kính xe. Lâm Gia Mộc mở khóa để anh ta lên xe: “Sao đi lâu thế?”.

“Quán cà phê đông quá”. Trịnh Đạc đưa cốc cà phê nóng cho cô: “Cà phê
đen chỉ thêm đường”.

Lâm
Gia Mộc cầm lấy, đưa lên mũi ngửi: “Cảm
ơn”.

“Ha ha”. Trịnh Đạc cười:
“Bao nhiêu năm mà em vẫn không thay đổi, trước khi uống cà phê nhất định phải ngửi, có mùi sữa là không chịu uống”.

Lâm
Gia Mộc cũng cười: “Chuyện đứa bé, anh
định làm thế nào?”.

“Vẫn
phải tìm cảnh sát Lưu”.

“Chẳng
phải cô ta đã nói…”.

“Cô ấy đến nhờ anh làm chuyện này chắc chắn cũng biết anh sẽ tìm cảnh
sát Lưu”.

Khi đó cảnh sát Lưu là người làm mối cho hai người. Lúc Trịnh Đạc do
dự không chịu đón nhận tình cảm của Tiết Văn Vũ, cảnh sát Lưu thường
xuyên động viên khuyên nhủ. Sau đó cảnh sát Lưu xuất ngũ, anh ta vào
trường quân sự, ba người từng đi ăn, đi xem phim cùng nhau, đến tận lúc…
Cảnh sát Lưu và Tiết Văn Vũ thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau. Chuyện
Tiết Văn Vũ ra khỏi quân đội đến bệnh viện địa phương làm việc và
lấy chồng sinh con cũng là cảnh sát Lưu
nói với Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc vừa định gọi điện thoại cho cảnh sát
Lưu, cảnh sát Lưu đã gọi đến cho anh
ta trước: “Trịnh Đạc, cậu gây ra
chuyện gì thế?”.

“Cái
gì?”.

“Trưởng phòng đi họp trên thành phố, chưa được hai tiếng đã gọi điện
thoại cho tôi bảo tôi vào ủy ban thành phố. Thị trưởng gặp riêng tôi,
bảo tôi điều động tất cả lực lượng trợ giúp cậu, nhưng phải chú ý bảo
mật”.

“À…”. Trịnh Đạc suy nghĩ một lát: “Anh đến văn phòng một chuyến,
chúng ta nói chuyện trực tiếp”.

Anh ta vừa đặt điện thoại xuống, trời đột nhiên đổ mưa. Chẳng bao lâu
sau mưa lại biến thành tuyết, hạt tuyết rơi lên xe kêu lách tách.

Anh ta giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất, tăng nhiệt độ điều hòa, chạy
chầm chậm trên mặt đường đang dần dần đóng băng.

“Em
không có gì để nói à?”. Đột nhiên anh
ta hỏi Lâm Gia Mộc đang chậm rãi uống cà phê.

“Không có gì để nói cả”. Không những cô không có gì để nói mà cũng
không có tư cách gì để nói. Hai người thậm chí còn không được tính là
quan hệ nhập nhèm, chỉ hơn quan hệ bạn bè thông thường là có chung hoạt
động hợp tác làm ăn mà thôi. Mặc dù hai bên đều sẵn sàng làm bia đỡ đạn
cho nhau, không bao giờ phủ nhận quan hệ của họ khi nghe thấy những lời
đồn đoán của người ngoài,
nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó.

“Lúc cô ấy gọi điện thoại
cho anh, anh không nhận ra giọng cô ấy, cũng không nhớ số điện thoại di
động của cô ấy. Lúc lưu số anh mới nhớ ra cô ấy không hề thay số”. Trịnh
Đạc nói: “Anh cho rằng anh sẽ nhớ cô ấy
mãi mãi, nhưng hóa ra anh đã quên cô ấy”.

Lâm Gia Mộc nhìn ra ngoài cửa xe, dùng ngón tay vẽ hình người
que trên cửa kính đã đọng đầy hơi nước. Cô không chấp nhận Trịnh Đạc chỉ
vì quá khứ đó sao? Hay là cô chỉ coi quá khứ đó là cái cớ để mình cứ
mãi giậm chân tại chỗ? Chồng của một thân chủ từng mắng cô, nói loại phụ
nữ như cô sẽ độc thân cả đời không ai thèm lấy. Cũng từng có người đi
trước nói với cô, phụ nữ sống quá tỉnh táo là không tốt, sẽ làm cho đàn
ông sợ hãi. Cô không rõ vì sao Trịnh Đạc đã hợp tác với cô nhiều
năm như vậy, biết rõ cả những gì tốt nhất và xấu nhất của cô lại yêu cô.
Thậm chí anh ta từng đến đón cô rời khỏi khách
sạn sau một cuộc tình một đêm. Cô không phải một cô gái truyền thống, cô
là một phụ nữ rất Tây. Tình cảm là tình cảm, dục vọng là dục vọng. Cô
là một phụ nữ trưởng thành, cô thừa nhận mình thỉnh thoảng vẫn có dục
vọng… Nhưng từ bao giờ cô không còn
tìm ai nữa? Ba năm trước? Hay là bốn
năm trước? Đối với cô, hai chữ hôn nhân là hoàn toàn
vô nghĩa, thậm chí ngay cả một tình cảm ổn định cũng không nhất thiết
phải tồn tại. Loài người sinh ra đã không phải động vật một vợ một
chồng. Bản năng của đàn ông là cố hết sức làm cho nhiều phụ nữ có thai
để di truyền bộ gene của mình. Bản năng của phụ nữ là nuôi dưỡng dạy dỗ
con nhỏ, nâng cao tỉ lệ sống sót của con nhỏ, đồng thời cũng hy vọng có
thể sinh con với những người đàn ông khỏe mạnh nhất. Hôn nhân cứng rắn
trói chặt hai người lại với nhau, hình thành thể liên hợp kinh tế, vốn
chính là để tạo ra môi trường ổn định, nâng cao tỉ lệ sống của con cái.
Nhưng ở thời hiện đại, khái niệm này càng ngày càng yếu. Đàn ông đột
nhiên
phát hiện mình có thể ngủ với bất cứ phụ nữ nào mà không cần có trách
nhiệm. Phụ nữ cũng phát hiện thì
ra mình có thể có nhiều lựa chọn hơn.

Cô làm luật sư ly hôn trước đây hay chuyên gia tư vấn bây giờ đều chỉ
là hy vọng giúp người yếu thế giành được sự đền bù về kinh tế nhiều
hơn, cho người yếu thế có thêm một chút an ủi về tâm lý. Trong lòng cô
rất bi quan,
không tin vào hôn nhân.

Đến tận lúc dừng xe dưới lầu, Trịnh Đạc vẫn không nói gì. Lâm Gia Mộc
là một phụ nữ luôn nghĩ rất nhiều. Người khác nghĩ một, cô nghĩ mười.
Người khác nghĩ yêu sẽ phải ở bên nhau suốt đời suốt kiếp, cô lại nghĩ
lúc ly hôn có thể giành được bao nhiêu tài sản. Đừng nhìn cô cả ngày
cười tít mắt mà lầm, cô là người theo chủ nghĩa bi quan từ trong xương
tủy.

Cảnh sát Lưu gầy hơn một
chút, áo sơ mi hơi nhăn nhúm, có thể thấy sau khi giặt không được là.
Trên tay áo len có một vài vết bẩn, có điều tinh thần vẫn rất tốt. Anh
ta vừa vào văn phòng
đã đòi uống trà, lúc uống Thiết Quan Âm loại cao cấp nhất của Lâm Gia
Mộc, lông mày anh ta giãn ra: “Nói
đi, cậu bị cuốn vào việc gì?”.

“Tiết Văn
Vũ”.

Ba chữ này khiến cảnh sát Lưu giật mình: “Thì ra là cô ấy, thảo nào ngay cả thị
trưởng cũng bị kinh động. Cậu gặp cô ấy bao giờ?”.

Nói xong anh ta thoáng nhìn Lâm Gia Mộc, vẻ mặt của cô vẫn như
thường.
Lâm Gia Mộc không bao giờ để lộ tâm tình ra mặt, lúc nào cũng ung dung
thản nhiên, tươi cười thoải mái. Mới tiếp xúc với những người phụ nữ như
thế này sẽ thấy thoải mái như được tắm gió xuân, nhưng tiếp xúc thời
gian dài sẽ cảm thấy rất đáng sợ. Mặc dù anh ta bội phục Lâm Gia Mộc, có
quan hệ tốt với Lâm Gia Mộc nhưng tính ra lại không thân thiết với cô
như với Tiết Văn Vũ. Khi đó mọi người còn trẻ, tư tưởng đều đơn thuần,
cho dù là đóa hoa trong quân ngũ như Tiết Văn Vũ cũng vẫn chỉ là một tờ
giấy trắng. Bây giờ tuổi đã lớn, bị xã hội làm tổn thương quá nhiều, tự
nhiên người ta sẽ học được cách sống với một bộ mũ giáp vô hình trên
người.

“Chẳng phải anh vẫn liên lạc với cô ấy sao?”. Số điện thoại di động
của Trịnh Đạc không công khai vì lý do công việc như Lâm Gia Mộc, không
nhiều người có thể liên lạc trực tiếp với anh ta. Không cần nói cũng
biết
Tiết Văn Vũ lấy số điện thoại của anh ta từ đâu.

“À,
tôi cho rằng cô ấy chỉ muốn ôn
chuyện cũ với cậu, dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, mọi người
đều đã đến tuổi băm, suốt
ngày phân cao thấp cũng không có ý nghĩa gì”. Nói xong cảnh sát Lưu lại
nhìn Lâm Gia Mộc, thấy Lâm Gia Mộc vẫn ngồi yên mỉm cười uống trà. Đột
nhiên một người đi tới sau lưng vỗ vai anh ta, anh ta giật mình, quay
đầu nhìn lại mới biết là Uông Tư Điềm: “Tư Điềm, sao em bước đi không có
tiếng động gì thế…”.

“Đó là tại anh suy nghĩ chăm chú quá đấy”. Nói xong Uông
Tư Điềm đưa cho anh ta một quả
quýt: “Vừa mới mua, anh ăn thử xem”.

“Cảm
ơn”.

“Không có gì”. Uông Tư Điềm nói xong cũng cười rồi ngồi xuống
bên cạnh Lâm Gia Mộc, lấy một
túi quýt bắt đầu chia cho mọi người. Nói đến Tiết Văn Vũ, bất kể vẻ mặt
của ba người họ thế nào thì trong lòng cũng vẫn hơi ngột ngạt. Uông Tư
Điềm đi vào chia quýt làm ba người dần thấy thoải mái hơn.

“Cô
ấy có khó khăn gì?”.

“Con trai bị bắt cóc. Nghe nói hung thủ từng xuất hiện tại thành phố A”.

“Con trai?”.
Cảnh sát Lưu nhíu mày: “Thằng bé đó là bảo bối của nhà họ Lục, bình
thường đến công viên chơi cũng phải một cảnh vệ một bảo mẫu theo sát,
tại sao vô duyên
vô cớ lại xảy ra chuyện?”.

“Tôi chỉ nghe nói lúc xảy ra chuyện thì có bảo mẫu đi cùng, không nghe nói có cảnh vệ”.

“Chuyện này tôi nhớ rất rõ. Có lần Tiết Văn Vũ cho tôi xem ảnh con
trai cô ấy, có một tấm là bảo mẫu bế con. Tôi hỏi có phải cô ấy chụp
không,
chọn góc chụp thật sự rất đẹp. Cô ấy thuận miệng nói là cảnh vệ chụp, bố
chồng cô ấy nhất quyết phải cho
một cảnh vệ đi theo bảo vệ”.

Một mình bảo mẫu trông đứa bé có thể nhất thời sơ suất hay vì nguyên
nhân nào đó mà để đứa bé bị người ta bắt mất. Nhưng có một cảnh vệ đi
theo thì
sao có thể xảy ra chuyện được? “Anh còn giữ những bức ảnh đó không?”.

“Để tôi lên QQ của cô ấy xem có còn không”. Cảnh sát Lưu dùng điện
thoại lên mạng, vào trang QQ cá nhân của Tiết Văn Vũ, phát hiện vốn là
không gian giới hạn một số người có quyền mới được vào, bây giờ đã thành
công khai, nội dung hoàn toàn trống trơn: “Cô ấy xóa
hết rồi”.

“Khi đó anh cũng xem
bằng điện thoại di động à?”.

“Đúng vậy”.

“Là chuyện bao lâu
trước?”.

“Khoảng chừng một tháng trước. Hôm đó là sinh nhật cô ấy, tôi lên
mạng nhắn tin chúc mừng, không ngờ cô ấy lại trả lời và trò chuyện với
tôi vài câu. Tôi hỏi thăm tình hình cô ấy gần đây, cô ấy nói bây giờ cô
ấy rất ổn, con trai rất ngoan ngoãn nghe lời. Tôi nói tôi cũng đã lấy vợ
sinh con, tôi và cô ấy trao đổi quyền truy cập trang QQ cá nhân của
nhau rồi vào xem
ảnh”.

Trịnh Đạc kết nối điện thoại của cảnh sát Lưu với máy tính xách tay,
năm phút sau tìm được bộ nhớ đệm lưu lịch sử lên mạng, tìm được bức
ảnh cảnh sát Lưu nói. Quả nhiên là một bảo mẫu bế một cậu bé khoảng hai
tuổi, địa điểm chụp ảnh có lẽ là công viên. Cảnh vệ không xuất hiện
trong ảnh nhưng có thể thấy bóng anh ta dưới đất, là một người đàn ông
không cao nhưng rất to khỏe, phù hợp với thói quen thích dùng lính Tứ
Xuyên của nhà họ Lục.

“Các anh biết bao nhiêu về chồng của Tiết Văn Vũ?”, Lâm Gia Mộc
hỏi.

Cảnh sát Lưu thoáng nhìn Trịnh Đạc: “Em bảo cậu ta nói đi”.

“Lục Cẩn vốn tên là Lục Trường Phong, nhà họ Lục và nhà họ Tiết là
chỗ thân quen. Anh ta cũng tầm tuổi Tiết Văn Vũ, hai nhà đã mặc định về
chuyện hôn nhân giữa hai người. Lúc Tiết Văn Vũ theo đuổi anh, Lục Cẩn
đã đến gặp anh. Nói thế nào nhỉ, đó là một người nhìn rất chững chạc,
mặc dù tuổi tác ngang bọn anh nhưng thoạt
nhìn lại lớn tuổi hơn khá nhiều. Anh ta là người rất hoạt bát, nói
chuyện rất logic, kín kẽ giọt nước không lọt. Anh ta nói anh ta và Tiết
Văn Vũ cùng lớn lên với nhau
từ nhỏ, mặc dù gia đình có ý định như vậy nhưng anh ta lại cảm thấy anh
ta và Tiết Văn Vũ giống anh em hơn, bảo anh không cần băn khoăn vì sự
tồn tại của anh ta. Sau đó khi anh và Tiết Văn Vũ đến với nhau thì mới
biết lúc đó anh ta đã có một cô bạn gái
bắt đầu qua lại từ thời cấp ba. Tiết Văn Vũ hủy hôn ước, anh ta cũng có
thể danh chính ngôn thuận dẫn bạn gái về nhà. Anh cho rằng anh ta và bạn
gái có thể tu thành chính quả, không ngờ chưa được một năm đã chia tay
rồi. Hình như là nhà họ Lục quá cao ngạo, phép
tắc quá nhiều, người ta không chịu nổi nên tháo chạy”.

Không phải mọi cô gái
con nhà bình dân đều có thể hòa nhập với gia
đình cán bộ cao cấp. Đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói, thậm chí là rót
một chén trà đều có quy định. Mặc dù trong nhà có tiền có của nhưng
không thể sử dụng tùy tiện. Lý
tưởng rất đầy đặn, hiện thực lại rất
xương xẩu.

“Nghe nói lúc chia tay, cô gái đó bị suy nhược tinh thần đến mức gần như sụp đổ. Sau đó Lục Trường
Phong đổi tên thành Lục Cẩn”.

“Anh có thể bảo Tiết Văn Vũ gửi tư liệu về bảo mẫu và cảnh vệ đến
đây không?” “Ờ”. Mặc dù đã nhận được rất nhiều tư liệu, nhưng xem kỹ lại thì còn thiếu không
ít, chỉ có lời tự thuật của bảo mẫu, không hề có lời kể của cảnh vệ, thậm chí cũng không nhắc tới tên anh ta.

Tiết Văn Vũ hơi kinh ngạc trước yêu cầu của Trịnh Đạc: “Hôm đó cậu
Tống không
đi cùng. Cậu ấy
chơi bóng rổ bị trẹo chân. Bố chồng em lại có việc, một cảnh vệ khác
phải đưa đi. Vốn mẹ chồng em không muốn cho cháu ra công viên, nhưng
Tráng Tráng thích đi, không cho đi sẽ khóc ăn vạ. Mẹ chồng em không làm
sao được, đành phải để một mình bảo mẫu đưa nó đi”.

“Em không cảm thấy chuyện này quá trùng
hợp à?”. Trịnh Đạc bật loa ngoài,
Lâm Gia Mộc ghé vào chen ngang một
câu.

Tiết Văn Vũ bên kia điện thoại yên lặng vài giây: “Em sẽ bảo bố chồng lệnh cho cậu Tống đến đó”.

“Tốt nhất em gửi cho anh tư liệu về lý lịch của anh ta”, Trịnh Đạc nói.

Nhà họ Lục dùng
người không thể không tra rõ lý lịch.

“Được. Anh có máy fax chứ? Nhắn số cho em, em bảo họ gửi cho”. Tiết
Văn Vũ nói: “Anh cho rằng không phải bắt cóc trẻ em thông thường à?”.

“Có lẽ thế”.

“Không phải bắt cóc trẻ em, vì sao bọn chúng không đưa ra yêu cầu gì?”.

“Em đừng nghĩ quá nhiều,
bọn anh cũng chỉ tìm hiểu cẩn thận để tránh bỏ sót
manh mối thôi”.

“Vâng”.

Tiết Văn Vũ dừng điện thoại, Lâm Gia Mộc cũng đưa ra câu hỏi đó: “Nếu là bắt cóc có mục đích,
vì sao không có ai đòi tiền chuộc, cũng không đưa ra
bất cứ yêu cầu nào?”.

“Có lẽ bọn chúng đã đưa ra yêu cầu nhưng nhà họ Lục không đáp ứng,
hoặc đã đáp ứng nhưng đối phương lại đổi ý. Tiết Văn Vũ không nói
thật”. Cảnh sát Lưu hoài nghi hết thảy theo thói quen.

“Tiết Văn Vũ nói thật, chỉ sợ có ẩn tình gì ngay cả cô ta cũng không
biết”, Lâm Gia Mộc than. Một phụ nữ để mất con, có bản lĩnh đến mấy cũng
vẫn sẽ rối loạn. Sự sốt ruột của Tiết Văn Vũ không phải là giả, sự nghi
hoặc cũng không phải là giả. Cô ta đã tìm Trịnh Đạc thì chắc chắn sẽ
không giấu Trịnh Đạc những thông tin then chốt
mình biết.

“Dù thế nào cũng vẫn phải nghiên cứu về người cảnh vệ này”. Máy fax
đã bắt đầu tự nhận thông tin, nội dung trang đầu tiên là tư liệu cơ bản
về
người cảnh vệ này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3