Hướng dẫn xử lý “rác thải” (Tập 1) - Vụ thứ nhất - Chương 02 - 03

Chương 2: Cô muốn gì?

Trích lời Gia Mộc: Hôn nhân tan vỡ sẽ là một sự
đả kích rất lớn đối với bất kỳ ai, đặc biệt là ly hôn do có người
ngoại tình. Người ngoại tình luôn tìm ra lý do cho việc ngoại tình của
mình, lúc này phải nói rõ cho thân chủ hiểu, bất cứ lý do đường
hoàng nào cũng đều là ngụy biện. Rác chính là rác,
có bao nhiêu lý do thì cũng vẫn là rác. Đương nhiên, đối với bên thứ
ba, điều quan trọng nhất là phải hiểu
rõ thân
chủ mình thật sự muốn gì.

Sau khi nói chuyện với chị họ, Tần Du luôn tự hỏi mình câu hỏi này.
Trước khi bước lên chiếc ghế đó, cô hy vọng Trương
Gia Kiệt gọi điện thoại cho cô, ăn năn hối lỗi với cô, bỏ Điền Kiều Kiều
quay lại bên cạnh cô, hai người cùng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân
hoàn mỹ. Nhưng bây giờ cô không xác định được nữa, cô chỉ có thể xác
định:
“Tôi muốn ly hôn, nhưng tôi không muốn Trương Gia Kiệt nhận được một xu
nào. Tôi muốn Điền Kiều Kiều không thể sống yên ổn ở thành phố này, tôi
còn muốn Trương Gia Kiệt mất việc, trở lại nguyên dạng trước kia”.

Tần Du căm thù hai người này như vậy không phải là vô lý. Trương
Gia Kiệt là mối tình đầu của cô. Khi đó cô là sinh viên đại học, Trương
Gia Kiệt chỉ là sinh viên cao đẳng nghề, không có ưu điểm gì ngoài một
ngoại hình rất đẹp trai. Sau khi tốt nghiệp cô cũng tìm được việc trước,
Trương Gia Kiệt làm việc ở vị trí có mức lương chỉ hơn hai ngàn tệ
trong suốt ba năm, sau đó cô nhận thấy tình hình không
ổn, quyết đoán bảo hắn bỏ việc đi học. Chẳng
những hắn lấy được bằng đại học liên thông mà còn lấy được cả chứng chỉ
chuyên ngành. Khi tìm việc lần hai, nhờ có những mối quan hệ của cô, hắn
thuận lợi tìm được một công
việc với mức lương năm mươi ngàn tệ một năm, cộng thêm tiền thưởng theo
doanh số. Sau đó vì có biểu hiện xuất sắc, hắn được tăng lương thăng
chức mấy lần mới đạt được mức lương cả trăm ngàn tệ một năm như bây giờ.
Nhưng trong thời gian tròn sáu năm trước đó, cô phải nuôi hắn, nộp
học phí cho hắn, trả tiền sinh hoạt, tiền vay ngân hàng mua nhà, tiền
quà cáp thăm hỏi bố mẹ
hai bên.

Không ngờ chuyện đầu tiên hắn làm sau khi “thành đạt” chính là đánh
đòn phủ đầu cô bằng cách cặp bồ. Cô không thể quên được Trương Gia Kiệt
từng nói với cô, hắn vốn là một người không có tham vọng nhưng lại bị cô
ép tiến lên phía trước, sống cùng cô khiến hắn ngạt thở, cô là một
người phụ nữ đáng sợ, không có bất kỳ ai có thể sống với cô được hơn
một năm,
mấy năm nay hắn luôn phải nhẫn nhịn cô… Chính những lời này đã đập nát
ước mơ hoàn mỹ của Tần Du, đẩy cô đến cảnh cả ngày tự trách mình, cũng
khiến cô nảy ra ý nghĩ nhảy lầu tự tử, vĩnh biệt cuộc đời vô vọng
này.

Hôm qua chị họ cô lại nói: “Lúc một tháng kiếm được hai ngàn tệ, tại
sao Trương Gia Kiệt không nói em làm nó ngạt thở? Lúc nó bỏ việc, phải
nhờ em nuôi ăn học, tại sao không nói em bức ép nó? Lúc đó áp lực của nó
còn lớn hơn bây giờ nhiều mà sao không thấy kêu ca? Nó lý do lý trấu
chỉ đơn giản là để che giấu sự thật rằng nó chỉ là một thứ rác rưởi hèn
hạ!”.

Tần Du chẳng qua chỉ đi nhầm vào ngõ cụt, sau khi đã suy nghĩ thông
suốt, không còn ý nghĩ quyên sinh, tư tưởng báo thù cũng lập tức
bùng lên
mạnh mẽ.

Nghe thấy điều kiện của cô, Lâm Gia Mộc gật đầu: “Tốt, sự hài lòng của khách
hàng chính là tôn
chỉ của chúng
tôi. Trước hết cô giao một nửa chi phí, sau khi xong việc chúng tôi sẽ
nhận phần còn lại. Bởi vì chị họ cô là
chỗ thân quen nên tôi bớt cho cô hai mươi phần trăm”.

Trước khi đến
đây, Tần Du đã nghe chị họ nói đến vấn đề này.
Cô lấy mười ngàn tệ vừa rút từ ngân hàng ra giao
cho Lâm Gia Mộc: “Tôi không cần giảm giá. Tôi chỉ muốn lúc anh chị bắt
quả tang thì tôi phải có mặt tại hiện trường”. Tần Du còn tức giận vì
một vấn đề khác, Trương Gia Kiệt vẫn tuyên bố hắn và Điền
Kiều Kiều “trong sạch”, hắn chỉ ngoại tình trong tâm tưởng
chứ không hề ngoại tình thể xác. Hắn trách Tần Du hiểu lầm hắn vô căn cứ
mà cứ bức bách hắn không thôi, còn làm ảnh hưởng đến
công việc của Điền Kiều Kiều, vì vậy hắn
mới buộc phải ly hôn.

“Vẫn là câu nói kia, sự hài lòng của khách hàng chính là tôn chỉ của
chúng tôi”. Lâm Gia Mộc nhận tiền, cất vào trong túi xách: “Đây là danh
thiếp của tôi, chúng ta sẽ duy trì liên lạc”. Lâm Gia Mộc đưa cho cô một
tấm danh thiếp, trên danh thiếp chỉ có ba chữ Lâm Gia Mộc và hai số
điện thoại di động: “Bên trên là số điện thoại của tôi, bên dưới là của
Trịnh Đạc. Nếu
có việc gì cô cứ liên lạc với tôi”.

“Được
rồi”.

Trịnh Đạc tắm xong đi từ trong phòng tắm ra, vừa vặn nhìn thấy Lâm Gia
Mộc đang bỏ tiền vào két sắt: “Vẫn không tin tưởng ngân hàng à?”.

“Tạm thời không tin được”. Lâm Gia Mộc quay lại, nhíu mày nhìn trang
phục của Trịnh Đạc. Áo trắng sát nách, quần soóc ka ki, dép lê, hoàn
toàn không phải trang phục công sở: “Anh… chấp hành quy định ăn mặc
tại văn phòng cho đàng hoàng vào”.

“Nếu em bố trí lại văn phòng cho giống văn phòng theo đề nghị của anh
thì anh sẽ chấp hành đàng hoàng”.

Văn phòng tư vấn của Gia Mộc được mở ngay tại một căn hộ bên trên
quán trà. Căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng sinh hoạt chung, phòng
sinh hoạt chung chính là phòng tiếp khách, nhưng lại bày một chiếc ti vi
LCD hiệu LG 42 inches,
hệ thống âm thanh 3D, một máy chiếu, một bộ sofa bọc da, thoạt nhìn
không khác gì một căn hộ bình thường. Điểm khác biệt duy nhất so với các
căn hộ khác chính là các loại thiết bị bày la liệt trong tủ thiết bị
chuyên dụng.

Một gian phòng ngủ bày hai cái bàn, cũng chất đầy các loại thiết bị.

Phòng
ngủ còn lại dùng làm phòng tư liệu.

Trịnh Đạc không
chỉ một, hai lần yêu cầu bố trí lại thành một văn phòng đúng nghĩa, đồng
thời thuê một trợ lý đến làm các việc vặt vãnh nhưng Lâm Gia Mộc vẫn
không đồng ý. Kết quả là hai người phải thay phiên dọn dẹp vệ sinh, vì
Lâm Gia Mộc thật sự không biết làm việc nhà nên cuối cùng người
làm vẫn là Trịnh Đạc - người
đã được huấn luyện chu đáo trong quân đội. Anh ta có oán trách cũng là
phải lẽ.

Lâm Gia Mộc vẫn không để ý tới yêu cầu của anh ta: “Đàn ông các anh thường mở những loại tin nhắn quảng cáo
nào?”.

Trịnh Đạc cười cười: “Tin nhắn quảng cáo bình thường thôi”.

“Đã thử rồi nhưng hắn không mắc lừa”. Lâm Gia Mộc vừa nói vừa
mở trang weibo(*)và QQ(**)của Điền Kiều Kiều ra, quả nhiên đều là xuân buồn thu nhớ, cái gì mà Tôi muốn một tình yêu quang minh chính đại; cái gì mà Tình yêu làm con người thương tổn; cái gì mà Nửa đêm chợt nhớ tới anh không ngủ được;
Anh nói trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba;
Mình chỉ cần đứng nhìn anh là đã đủ, vì sao cô ta lại nhất định phải ép mình? Cô ta lại gọi điện thoại
đến, mình lại khóc
. Lời lẽ cực kỳ ngây thơ trong trắng, ai không biết sự tình sẽ thật sự cho
rằng cô ta mới là người bị hại.

(*) Mạng xã hội lớn nhất Trung
Quốc.

(**) Phần mềm chat online.

Ngoài những thứ này thì chỉ có ảnh các loại giày dép và quần áo cô ta
mới mua. Theo đánh dấu trên các bài viết của cô ta, Lâm Gia Mộc tìm
được cửa hàng trực tuyến cô ta thường
xuyên mua hàng. Cô giả danh chủ cửa hàng online đó, gửi cho cô ta một
tin nhắn quảng cáo sản phẩm mới, quả nhiên cô ta mở ra xem ngay. Phần
mềm giám sát trên chiếc máy tính để bên trái Lâm Gia Mộc thông
báo đã kiểm soát được điện thoại của Điền Kiều Kiều, cô lại giả danh
Điền Kiều Kiều gửi một tin nhắn cho Trương Gia Kiệt. Một lát sau, phần
mềm tiếp tục thông báo đã giám sát thành công điện thoại của Trương Gia
Kiệt.

Lâm Gia Mộc mở lịch sử trò chuyện giữa hai người, lại thông qua
chương trình thanh toán trực tuyến tìm được nội dung chi tiêu của hai
người trên các website lớn. Bắt được chúng rồi! Chỉ là quan hệ đồng
nghiệp thông thường mà lại mua đồ lót gợi cảm cho đối phương? Thậm chí
đơn hàng mua sắm sớm nhất là từ tháng
năm năm ngoái,
theo Tần Du nói, cuối năm ngoái quan hệ giữa cô và Trương Gia Kiệt còn
rất tốt, lúc nói đến chuyện
sinh con, Trương Gia Kiệt còn rất vui vẻ… Trịnh Đạc thoáng nhìn qua
danh sách mua sắm vừa được in ra: “Oa ha ha, họ yêu nhau thật là say
đắm, mua một lúc năm mươi hộp Durex”. Anh ta nhíu mày, có điều cũng
không hề quá kinh ngạc. Làm nghề này của họ, danh sách mua sắm kỳ quái
đến mức nào cũng đã từng thấy, cặp nam
nữ này vẫn còn được coi là “bình thường”.

“Chúng lại à ơi rồi”. Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều lại bắt đầu
tán tỉnh nhau. Sau khoảng hơn năm mươi tin nhắn đong đưa vô nghĩa,
Trương Gia Kiệt bắt đầu nói đến vấn đề chính: “Xin lỗi em, hình như anh
không
thể cho em một mái nhà đàng hoàng được.
Cô ta nói ly hôn thì được, nhưng nhà thì không thể cho anh”.

“Em chỉ cần được sống với anh thôi, những thứ khác em không để ý”.

Xem đến đây, Trịnh Đạc mới bật cười: “Cô ả Điền Kiều Kiều này kể ra cũng
tương đối có khí phách đấy chứ”.

Lâm Gia Mộc lườm anh ta: “Đàn ông các anh vừa sinh ra đã ngu ngốc như
vậy
hay là sau khi trở thành đàn ông mới trở nên ngu ngốc?”. Cô vừa dứt
lời, Điền Kiều Kiều đã cập nhật trạng thái weibo, lại là một đoạn dài
thu buồn xuân nhớ, đại để là mình bất chấp tất cả vì tình yêu, mình
không
cần gì hết, không thực dụng như một số người cho rằng cưới chồng mấy năm
là có thể chiếm được nhà của người ta.

Lâm Gia Mộc suýt chút nữa thì phì cười. Tất cả những ả bồ nhí đều
luôn nói mình vì tình yêu, cuối cùng
lúc nhìn thấy tiền mới lòi bộ mặt tham lam vô sỉ ra. Tần Du nói muốn lấy
căn hộ, xem ra đã chạm đúng chỗ đau của ả Điền Kiều Kiều này.

Lâm Gia Mộc có điện thoại, người gọi là Tần Du, Gia Mộc nói: “Cô đọc weibo
của cô ta rồi chứ?”.

“Cô ta
đã biết tôi follow weibo của cô ta”.

“Bài mới
đăng quả là đặc sắc”.

“Bây giờ đã có rất nhiều người biết cô ta làm bồ nhí nên đương nhiên
phải đăng bài thật đặc sắc”, Tần Du cười lạnh. Khi không còn đau khổ, sợ
người khác biết chồng mình cặp bồ bên ngoài thì
cô cũng là một người đáo để. Mới hơn ba mươi tuổi đã trở thành quản lý
cao cấp của công ty, ả lễ tân Điền Kiều Kiều vừa tốt nghiệp đại học kia
sao có thể so bì độ khôn ngoan sắc sảo với cô được: “Ngày mai là thứ
bảy, tôi dẫn bố mẹ tôi đi xem nhà”.

“Ờ”.

“Số tiền gửi tiết kiệm mấy trăm ngàn dù sao cũng phải tiêu hết mới được”.

Bố mẹ Tần Du là người bản địa, cả hai người đều thành thật chất phác,
một người là công nhân xí nghiệp quốc doanh đã về hưu, một người thôi
việc mở một cửa hàng nhỏ ở nhà. Trước kia ông bà có một căn hộ tập thể
được phân, đến lúc cải cách nhà đất, hai người đã gom góp hơn mười ngàn
tệ để mua đứt căn hộ này luôn. Hơn hai mươi năm trước, nhân dịp khu nhà
tập thể đó bị giải tỏa, ông bà lại được đền bù căn nhà tám mươi lăm
mét vuông đang ở hiện nay, ngoài ra còn có hai căn nhà nhỏ và một gian
cửa hàng cho thuê. Hai vợ chồng không
thích tiêu tiền,
chỉ thích dành dụm, dành dụm rồi cũng không đầu tư gì cả mà chỉ biết mua
nhà
khác. Vì vậy ngoài nhà cửa được đền bù khi giải tỏa, ông bà còn có một
cửa hàng cho thuê khác, tất cả đều là tài sản riêng của hai ông bà.
Nhưng cặp vợ chồng già này vẫn sống rất giản dị, mọi người nhìn vào đều
cho rằng họ chỉ là những người dân thành phố thông thường. Nhìn chung ở
thành
phố này, những người như vợ chồng họ cũng không phải là hiếm.

Như vậy, lẽ ra bố mẹ cô cũng không cần mua nhà nữa làm gì, nhưng Tần
Du lại nhất quyết bắt bố mẹ cô đi mua nhà mới, hiển nhiên là cô đã tìm
ra
cách giải quyết số tiền gửi tiết kiệm
của mình.

“Đã làm thì phải mạnh tay một chút, nếu phải vay nợ thêm thì càng
tốt”. Tiền gửi tiết kiệm của nhà Tần Du toàn bộ đều do một mình cô dành
dụm, hai năm nay Trương
Gia Kiệt mới bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hắn lại phải nuôi
bồ, sao có thể mang tiền về nhà được. Thậm chí ngày lễ ngày tết, với lý
do mang tiền về biếu bố mẹ, hắn còn lấy hơn hai mươi ngàn tệ từ tay Tần
Du. Khi ra tòa, tòa án sẽ không để ý đến những chuyện này, tất cả được
phân xử như tài sản chung của hai vợ chồng. Tần Du mua nhà cho bố mẹ
dưới dạng cho biếu có chứng nhận của pháp luật,
nhà được đăng ký tên ông bà, không có bất cứ quan hệ gì với Trương Gia
Kiệt. Hắn có muốn đòi thì cũng phải kiện tụng, mà các quy định của pháp
luật về vấn đề này lại rất lằng nhằng với vô số phiền phức. Cũng may là
thành phố này còn chưa quy định hạn chế mua nhà đối với người đã có nhà
ở, nếu không cô lại phải giải quyết rất nhiều vấn đề phiền hà khác.
Việc này mà thực hiện thành công thì Trương Gia Kiệt gần như sẽ không xơ
múi gì được số tiền tiết kiệm này.

“Ờ”, Tần Du cười: “Tôi còn vay chị họ thêm một trăm ngàn nữa, chị ấy không tính lãi”.

“Bố mẹ cô biết chuyện này chưa?”.

“Họ còn khuyên tôi hòa giải với Trương Gia Kiệt, tôi nói hắn không
thèm nghe điện thoại của tôi nữa mà suốt ngày dính lấy con bé kia. Chị
họ tôi cũng khuyên bảo thêm, bây giờ bố mẹ đã ủng hộ tôi ly hôn, còn nói
may
mà tôi chưa có con”.

“Thế thì tốt”. Chỉ sợ bố mẹ cô không ủng hộ ly hôn, lại khăng khăng
bắt con gái giữ lấy cái gia đình đã tan nát kia. Tình trạng của Tần Du
đã đủ thê thảm rồi, nếu bố mẹ cô không thông cảm thì sớm muộn gì cô cũng
lại
tái diễn cảnh tối qua.

“Ơ… Trương
Gia Kiệt hẹn tôi đi ăn trưa”.

“Ở đâu?”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn màn hình máy
tính. Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều đang ở cùng một chỗ. Cô có linh cảm rằng người hẹn
Tần Du không phải Trương Gia Kiệt.

Tần Du đọc địa chỉ, Lâm Gia Mộc ghi lại. Đó là một nhà hàng bình thường,
cách công ty của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều không xa.

“Cô cẩn thận một chút, tôi nghi là Điền
Kiều Kiều hẹn cô”.

“Hừ, cô ta hẹn tôi thì càng tốt”. Nói
xong Tần Du chào tạm biệt cô.

Trịnh Đạc cầm mảnh giấy lên, xem qua địa chỉ đó: “Trưa nay chúng
ta xác định được chỗ ăn cơm rồi”.

Lâm Gia Mộc cười hì hì, đưa bản sao chứng minh thư của Trương Gia
Kiệt và Điền Kiều Kiều cho anh ta: “Hẹn tay anh em vào sinh ra tử của
anh đi ăn cơm đi. Tiền cơm em trả, còn chỗ này thì em đến một mình là
được”.

Trịnh Đạc gãi
gãi đầu: “Thế cũng được”.

Chương 3: Cô gái truyền thống

Trích lời Gia Mộc: Trong tất cả các kiểu bồ nhí thì kiểu hoa sen trắng là thường gặp nhất ở Trung Quốc. Hình tượng phổ biến của chúng là ngây thơ thuần khiết, tôn thờ tình yêu, có sức sát thương cực lớn, có thể coi là kẻ thù chung của
xã hội.

Trịnh Đạc từng đi bộ đội, đơn vị cuối cùng trước khi xuất ngũ là một đơn vị đặc công tinh nhuệ nhất cả nước. Trong thành phố này anh ta không có nhiều chiến hữu, nhưng người nào cũng có sở trường riêng.
Chẳng hạn như cảnh sát Lưu hôm nay anh ta mời đi ăn thịt nướng chính là một trong số đó, cảnh sát Lưu và anh ta xuất ngũ cùng năm, vừa xuất ngũ đã vào làm việc tại phòng cảnh sát thành
phố, hiện nay đã là trung
úy, đội phó đội cảnh sát hình sự. Vị cảnh sát Lưu này không phải một người dễ mời, nhưng một khi người mời là Trịnh Đạc thì không những anh ta đến
ngay mà còn tự mang theo rượu nữa.

“Chai rượu này là do một thằng Tây tặng tôi đấy, nghe nói là Vodka chuẩn, cậu thử tí xem thế nào”.

“Em bỏ
rượu rồi”. Trịnh Đạc lắc đầu.

“Đúng là mất hứng”, cảnh sát Lưu nhếch miệng: “Nói đi, tìm tôi có việc gì vậy?”.
Gã Trịnh Đạc này không
có việc gì sẽ không
tìm anh ta, đương nhiên lúc anh ta có việc tìm Trịnh Đạc, chỉ cần Trịnh Đạc đồng ý thì
dù có là nước sôi lửa bỏng Trịnh Đạc
cũng sẽ giải quyết được cho anh ta. Cảnh sát Lưu và Trịnh Đạc từng lăn lê bò trườn cùng một chiến hào, hai người đã nợ nhau không biết bao nhiêu ân tình, từ lâu đã không còn coi
nhau như người ngoài, thậm chí anh em ruột cũng chưa chắc đã thân thiết
được như bọn họ.

“Muốn nhờ ông anh hạ
cố tra giúp em hai cái chứng minh thư này”.

Cảnh sát Lưu nhét chai rượu vào tay Trịnh
Đạc: “Cậu rót rượu giúp tôi…”.

Vừa nói đến đây, một nhân viên phục vụ đã đi tới: “Thưa ngài, ở đây chúng tôi
phục vụ rượu miễn phí, cấm…”.

Nhân viên còn chưa nói xong, quản lý nhà hàng đã vội vàng chạy đến: “Đội phó Lưu, cậu ta mới vào đây
làm…”.

“Không sao, người mới đi làm phải tuân thủ đúng nguyên tắc, đó là chuyện tốt. Anh nói với đầu bếp đừng nướng thịt kỹ quá, thịt phải tai tái mới ngon. Lát nữa bảo cậu nhân viên này mang đồ lên cho tôi”. Cảnh sát Lưu phất tay, bây giờ anh ta cũng đã là nhân vật có số má ở thành phố này, người
có quen biết hay không cũng đều muốn bắt chuyện với anh ta. Như nhân viên này vốn không làm gì sai, nếu cảnh sát Lưu không nói rõ ràng làm công việc của cậu ta bị ảnh hưởng
thì người ta sẽ cho rằng anh ta cố ý làm khó một
nhân viên quèn.

“Vâng, vâng vâng…”. Quản lý nhà hàng dẫn cậu nhân viên đang sợ toát
mồ hôi hột đi ra.

Trịnh Đạc cười hê hê: “Xử lý đẹp đấy”, nói xong anh ta cầm lấy chai rượu: “Em có việc nhờ anh, rót một
chén rượu thì đã là gì…” “Chuyện thế
này cậu cứ gọi điện cho tôi là được, cần gì phải mời đi ăn
uống cho phiền phức”.

“Ông anh chê chỗ này không đủ sang trọng, không xứng với đường đường đội phó Lưu đấy à?”.

“Mệt thật…” Cảnh sát Lưu thở dài: “Khoác bộ quần áo này lên người, đi đến đâu cũng không
được tự do, cứ như cậu lại thoải mái. Ông già nhà tôi
đúng là cổ hủ, cứ nhất quyết bắt tôi phải vào
đây làm”.

“Đừng
có chảnh nữa, có thích đổi ông già với
em không?”.

Cảnh sát Lưu không phải con cháu cán bộ cấp cao gì, bố anh ta công tác
vài chục năm mà vẫn chỉ là một cảnh sát già bình thường. Con trai đi lính đặc công xuất ngũ, ông đến gặp lãnh đạo cũ, xin cho con vào đội cảnh sát hình sự mà không gặp trở ngại gì, còn lại tất cả đều do cảnh sát Lưu tự mình phấn đấu mới lên được chức đội phó bây giờ. Còn bố Trịnh Đạc thì không cần nhắc tới làm gì. Từ khi Trịnh Đạc còn nhỏ, ông ta đã suốt ngày vào tù ra khám, vì lý do này mà Trịnh Đạc suýt nữa không được đi lính, sau khi xuất ngũ vốn cũng có thể tìm được một công việc yên ổn, nhưng lại xảy ra vài chuyện nên mới đến làm cùng Lâm Gia Mộc. Bây giờ quan hệ giữa Lâm Gia Mộc và anh ta là đối tác làm ăn, sau khi trừ chi phí và đóng
thuế, tiền kiếm được sẽ được chia theo tỉ lệ Lâm Gia Mộc sáu, anh ta bốn.

“Hoặc đổi công việc cũng được,
suốt ngày em phải làm mấy vụ ngoại tình, chán muốn chết luôn. Tại sao người ta không thể sống với nhau tử tế
được nhỉ?”.

“Ha ha…”. Cảnh sát Lưu cũng lắc đầu: “Cậu làm ở đó có sai lầm gì cũng dễ sửa chữa, còn tôi mà sai lầm là liên quan đến tính mạng người ta ngay. Thôi không nói chuyện này nữa, tôi sẽ bảo mấy thằng đệ tra thông tin về hai người này cho cậu”. Đây không phải lần đầu tiên cảnh sát Lưu giúp Trịnh
Đạc làm việc này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3