01. Mười năm - một chặng đường
MƯỜI NĂM - MỘT
CHẶNG ĐƯỜNG
Tử nhỏ tôi đã mơ ước trở thành bác sĩ tâm lý. Nhưng càng lớn tôi càng phải
đối mặt với hiện thực nghiệt ngã là tôi không có một giọng nói tròn trịa, một đôi
chân khỏe mạnh - những tố chất tối cần thiết để có thể trở thành bác sĩ tâm lý.
Tuyệt vọng đến cùng cực khiến tôi thấy cuộc đời mình thật vô vị.
Trong chuỗi ngày chán nản và tuyệt vọng ấy, tôi ngồi viết. Bài thơ đầu tiên
của tôi viết xong năm mười sáu tuổi. Nó chưa hay đến mức trở thành hiện tượng nhưng
nhờ đó tôi đã biết tôi có thể bắt đầu từ đâu. Vậy nên, tôi bắt đầu viết văn. Viết
để được trút những suy nghĩ của mình vào đó và được sống với bao số phận nhân vật
khác nhau… Hằng đêm tôi miệt mài với những dòng chữ nguệch ngoạc, khổ sở biết nhường
nào để viết ra một đoạn văn.
Mười chín tuổi, tôi được mời làm cộng tác viên cho đài phát thanh của tỉnh.
Khỏi phải nói tôi hạnh phúc nhường nào khi hàng tuần bài mình viết được chị phát
thanh viên đọc trên radio, số tiền nhuận bút ít ỏi tôi dùng để mua quà tặng, tổ
chức sinh nhật cho những người thân yêu. Cũng qua sóng phát thanh, nhiều người biết
đến tôi hơn. Tôi còn được tặng một chiếc máy vi tính cũ để công việc sáng tác bớt
cực nhọc. Lại một lần nữa tôi tự mày mò học vi tính.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Bản thảo đã có rồi, tôi muốn xuất bản nó để những câu chuyện tôi kể được nhiều
người biết đến hơn. Hai năm gian nan tìm người đỡ đầu cho đứa con tinh thần, cuối
cùng Nhà xuất bản Lao Động đã đồng ý xuất bản cuốn Giấc mơ đôi chân thiên thần
gồm hai mươi truyện ngắn tôi viết trong vòng sáu năm. Tôi thật sự vỡ òa khi ôm trên
tay đứa con đầu lòng của mình.
Thế nhưng từ khi ra sách, tôi nổi tiếng, hàng ngày tôi nhận được rất nhiều
email, thư tay, điện thoại, sms của bạn đọc khắp nơi muốn làm quen và chính điều
đó đã vô tình tạo áp lực cho tôi. Tôi sợ phụ sự kỳ vọng của mọi người khi mà tôi
không có nhiều trải nghiệm thực tế làm nguồn cho những sáng tác tiếp theo.
Thế là tôi quyết định thoát ra khỏi cái vòng an toàn của gia đình để vào Sài
Gòn lập nghiệp. Cuộc sống nơi này khắc nghiệt với người bình thường bao nhiêu thì
với người khuyết tật như tôi khó khăn không thể nào kể hết… Song tôi luôn tự nhủ
mình không được bỏ cuộc.
Khó khăn vất vả là vậy nhưng trong tôi luôn tồn tại một niềm hạnh phúc bất
tận; vì tôi đã được sống như bao người, vì ngoài đam mê văn chương ra tôi còn có
thêm đam mê nữa dành cho ngành PR/EVENT. Ngoài ra tôi cũng hạnh phúc khi gặp được
những người bạn cùng chí hướng để cùng lập ra quỹ từ thiện mang tên: Giấc Mơ Đôi
Chân Thiền Thần, nhằm giúp đỡ những hoàn cảnh còn khó khăn như mình ngày trước.
Một năm sau, tôi xuất bản tập sách thứ hai: Chúng ta chính là mùa xuân gồm
ba mươi chín bài tản văn ghi lại ba mươi chín khoảnh khắc suy tư trong tôi.
Lần này, kỷ niệm mười năm viết văn, tôi tuyển mười một truyện ngắn đăng báo
và được giải của mình thành tập truyện Yêu trên từng ngón tay gửi tặng các bạn độc
giả.
Bạn có thắc mắc sao tôi chỉ chọn mười một truyện ngắn mà không phải là mười
truyện, hay hai mươi, ba mươi truyện? Theo suy nghĩ của riêng tôi thì số mười một
mới thích hợp với tình yêu. Nó là ghép của hai số một lại với nhau, khi mỗi số một
nơi nó có thể khác về kích thước, màu sắc nhưng khi đứng cạnh nhau thì nó giống
nhau đến kỳ lạ.
Tôi tin tình yêu phải là sự điều chỉnh, hy sinh những điều khác biệt để thích
ứng và hòa hợp với người yêu mình.
Bạn đã sẵn sang để thay đổi mình trong tình yêu? Nếu đã sẵn sàng thì xin chia
sẻ với tôi câu chuyện của bạn, biết đâu bạn sẽ là nhân vật tiếp theo trong sáng
tác của tôi.
Xin cảm ơn các bạn!
TRẦN TRÀ MY