12. Nắng mang người về chân trời đỏ
Nắng
mang người về chân trời đỏ
Bạn
của tôi, đánh mất người mình yêu không có gì là thảm hại, nhưng nếu vì một lần
như thế mà từ chối yêu thương thì bạn thật sự đã sống một cuộc đời thất bại. Bạn
à, chúng ta không có nhiều thời gian trong đời để luôn đi sửa sai và hối tiếc.
*
Bạn thân mến!
Nếu đã từng một lần rất yêu, để rồi
phải rất đau. Nếu đã từng ngậm nuốt sự mất mát cay đắng.
Nếu đã từng bất lực nhìn một người
ra đi mà lòng không muốn.
Hãy lại đây, đứng ngay cạnh tôi,
chúng ta thuộc cùng một nhóm.
Chúng ta là những người không cần
phải hồi tưởng hay hoài niệm, bởi những cảm giác ấy giống như thứ rượu cay đắng,
thấm thẳng vào máu, luôn ở đó nhảy nhót với những cái nhói đau tuyệt tình.
Nỗi đau ấy đồng hành trong từng bước
đi, dù gần dù xa trên đường đời xuôi ngược. Nó kết tinh lại như một quả cầu
gai, rồi ngạo nghễ chiếm lĩnh ngay giữa trái tim ta, lâu dần khiến ta đặt cho
nó một cái tên là “cô độc”.
Ngày xưa tôi từng yêu và đã yêu.
Tình yêu không phải là thuốc phiện gây nghiện, mà nó là không khí ta thở. Tôi
không thể chống đỡ được sự có mặt của nó, thậm chí còn rất cần đến.
Bạn thân mến, bạn có từng yêu một
người như chính sinh mạng của mình?
Người con trai ấy, mỗi khi mở mắt
ra, nhắm mắt lại, khi kết thúc một nhịp thở, khi cử động cơ thể mình, tôi đều
nhớ đến. Người ấy đã chiếm trọn tâm trí tôi, và dìu tôi đến với một nỗi đau mà
tôi phải dùng cả trái tim non nớt của mình để chịu đựng.
Thế nhưng, bạn thân mến, tình yêu
không xấu, dù nó có vỡ tan tung tóe và cứa nát tim bạn, nó cũng không xấu.
Dù tôi đã dùng thật nhiều phần
trong đời để thương đau.
Dù tôi đã tê liệt khi nhìn bóng
lưng người ấy khuất dần phía đường chân trời.
Dù tôi đã khóc cạn nước mắt trong
những đêm nghẹt thở cùng nỗi tuyệt vọng.
Thì với tôi, tình yêu vẫn không xấu.
Hôm đó, tôi nhớ như được ghi tạc vào
tâm trí mình.
Bầu trời hôm đó có một cơn mưa đỏ rực
trong ánh hoàng hôn. Những vệt nắng luyến tiếc trước lúc tàn lụi. Cả một vùng
trời đỏ hoang vu như máu.
Người bước đi về phía quả cầu lửa rực
cháy đang từ từ chìm xuống, tôi có cảm giác như mặt trời đang hút người đi.
Tôi rất muốn chạy theo, nhưng tim
đã chết đứng từ khoảnh khắc người nói lời từ biệt, chân đã rã rời trên đoạn đường
từng cùng đi.
Nhưng bạn thân mến, có thể bạn
không tin, ngay cả lúc ấy, tôi vẫn không nghĩ tình yêu là thứ gì đó tồi tệ, hay
người ấy là một kẻ không đáng yêu.
Nếu không có mặt trời, tôi chẳng thể
hình dung ra được nhân loại chúng ta sẽ đi về đâu. Chúng ta cần quả cầu lửa đó,
nhưng có ai oán trách vì cứ đến xế chiều là nó lại lặn đi để lại màn đêm gặm nhấm
chúng ta hay không?
Thế đấy, bạn thân mến, tình yêu
cũng vậy, lúc cần tàn lụi, chính nó cũng không chống đỡ được sự hấp hối của
chính mình. Giống như điếu thuốc vậy, nó có quyền năng làm bao nhiêu người nghiện
đi nữa, thì cũng không thể cứu lấy chính mình hóa tàn tro.
Và, bạn thân mến, đến thứ vĩ đại và
rực rỡ như mặt trời còn có lúc lặn đi, thì tình yêu có là gì?