Mù khơi - Chương 07

- 7

“Anh Phúc. Anh mơ mộng thế…”
Hồng đứng cách vài bước. Người bạn gái gầy gò mỏng manh như một tờ giấy, mặc chiếc
áo hồng nhạt. Màu hồng như tiêu tan giữa khoảng không. Phía sau khoảng không vẫn
sự rung ngân mơ hồ biêng biếc. Tôi vừa tỉnh giấc, vẫn ngồi trên đầu chiếc cọc gỗ.

“Xin lỗi chị nhé.”

Hồng bước quanh mấy cục đất
lớn, tiến đến một cây cọc khác ở gần. Nàng đứng tựa đấy, khoanh tay như ủ lấy mình,
hướng mặt về phía tôi. Giữa khung cảnh chập chờn những huyền hoặc, Hồng vẫn khô
cứng tách rời như đôi mắt to sáng nổi bật trên khuôn mặt nhiều nét thẳng cạnh. Đôi
mắt long lanh như đôi mắt cú mèo.

“Ngồi đây dễ chịu thật… ở
trên kia nhức đầu quá, chịu không thấu. Tôi chúa ghét âm nhạc.” “Chị vẫn khó tính.
Thế mà chị còn mắng tôi nhảm nhí…”

“Anh nhảm nhí đáng mắng quá,
còn kêu oan cái gì… Còn tôi khó tính nên cứ ế chồng, anh thấy tôi có kêu ca như
anh đâu.”

Lối nói chuyện của Hồng từ
ngày nào tôi vẫn thích. Tôi cười giễu cợt người bạn gái một cách thật thú vị. Chúng
tôi tìm lại được ngay không khí thân mật ngày còn sinh viên hoạt động chung với
nhau.

“Tôi không gặp chị mấy nay
rồi nhỉ?”

“Năm sáu năm gì đấy… Anh mà
cũng để ý đến thời gian à? Tưởng chỉ loại gái gà như tôi mới lo đến năm đến tháng
thôi chứ…”

“Chị chưa già mà… yên chí,
tôi vẫn nhìn thấy chị như ngày trước… Lâu không gặp, tôi tưởng chị rông luôn rồi.
Một dạo nghe nói chị xuất dương kia mà. Rồi cũng có nghe chị gặp được tình yêu lớn,
đồn tình yêu vĩ đại lắm… đúng không?”

“Đi thì bây giờ mới sắp đi…
Phải đi chứ. Ở đây không ai chịu lấy mình thì phải sang Tây sang Mỹ may ra bắt được
một anh chàng ngỗng đực nào đó mà sống chứ. Đàn ông Việt Nam khôn tổ mẹ.”

“Tôi có khôn không?”

“Anh cũng khôn lắm. Nhưng
chắc là tôi khôn hơn anh… Dạo ấy mà tôi chụp anh thì có lẽ được phải không nào?
Nhưng tính tôi lại cứ thích người khôn hơn mình nên tôi cứ thấy anh nhảm nhí… Bây
giờ tôi nghĩ lại… tôi sẽ bắt mấy anh chàng ngu…”

“Nghĩa là tôi lại có thể bị
chụp…”

“Anh sợ không?”

Tôi rời chỗ ngửa cổ cười thành
tiếng khoan khoái, bông lơn: “Tôi sợ lắm, lúc nào tôi chẳng sợ chị.” Trên hành lang
hình như không còn ai, người ta kéo vào trong phòng khách. Trời bắt đầu khuya lặng,
nhạc nghe rõ thêm, không hiểu sao tôi có thể nhớ ngay chẳng chút khó nhọc khúc nhạc
ấy, khúc lãng mạn kì quặc của Wagner.

“Chị chưa trả lời câu thứ
hai của tôi. Cái tình yêu vĩ đại của chị ra sao?”

“Anh có tin không? Anh có
tin là có người yêu tôi không?”

“Sao lại không nhỉ?”

Hồng sửa điệu bộ đứng, một
bàn tay chống đỡ cằm, đầu nghiêng quan sát tôi, môi dưới trề ra một vẻ giễu cợt.
Nàng luôn luôn sợ thua ngay trong những chuyện lặt vặt không đâu trước đàn ông.
Nàng tự vệ bằng sự kiêu hãnh thừa thãi. Trong tình thế này, tôi phải tỏ ra nghiêm
trang.

“Anh có hiểu tại sao lúc nãy
tôi bảo anh nói dối không?”

“Quên, tôi cũng định hỏi chị…”

“Anh thật tình không biết
hay làm bộ không biết?”

Không khí đột nhiên nghiêm
trọng. Hồng mất hẳn vẻ bông đùa, nét mặt bất động cứng cỏi. “Tôi gặp ông Nguyễn.”

Hồng buông câu nói và chờ
phản ứng. Sự im lặng vây quanh. Con chim rừng không còn thấy hót. Sự im lặng nhẹ
thênh lạ lùng đẩy xa thêm các khung cửa sáng trên nhà sàn.

“Ông Nguyễn là ông…”

Tôi gật đầu như không. Nhưng
tôi vẫn im, chỉ tủm tỉm cười. Tôi không hiểu do đâu Hồng rõ được mối quan hệ giữa
người đàn ông ấy và tôi.

“Anh thấy không, tôi hiểu
khá nhiều về anh. Cả ông Nguyễn nữa…”

Tôi bắt buộc phải đối diện
với Hồng, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt lúc ấy sâu tối như khoảng đất rộng ngả
thẫm màu. Con trăng gầy yếu đang bị mây che. Tôi không nhìn thấy gì cả. “Anh ngạc
nhiên lắm phải không?... Đó là tình yêu vĩ đại của tôi đó.”

Hồng xoay lưng bước, dẫn dụ.
Chúng tôi đi theo những cây cọc sát theo bìa rừng. Và tôi chờ đợi Hồng tiếp lời.
Nhưng Hồng thôi không nói nữa. Nàng tiếp tục bước chậm, ngó thẳng trước, thỉnh thoảng
quay sang nhìn tôi. Trên môi nàng thoáng nở nụ cười hóm hỉnh.

Tôi không hiểu ý định người
bạn gái. Chúng tôi đã tiến đến góc sân và Hồng vượt qua giới hạn các cây cọc. Cánh
rừng dứt ở đây, chúng tôi bước lên đường dẫn vào đồn điền. Con đường bụi đỏ uốn
lượn dưới ánh trăng đã sáng trở lại, chạy về phía ngọn đồi thấp.

“Anh không có ý kiến gì hết
cả à?”

“Ý kiến gì chị?”

“Về mối tình vĩ đại của tôi…
mà anh nói…”

“Tôi không hiểu…”

Hồng đứng khựng ngó tôi chằm
chằm. Nhìn mặt người đàn bà, tôi không thể đoán nàng đang giận hay đang buồn. Thật
tình tôi không mảy may xúc động. Tôi đang lâng lâng hít mùi hoa dại nồng nàn bên
đường. Tôi đã ở thật xa cái khung cảnh tụ tập của bọn trưởng giả mới từ Sài Gòn
lên. Chắc chắn ngày mai tôi rời chỗ này, nơi tôi định nằm nghỉ ngơi đến hết mùa
hè, để khỏi gây rắc rối phiền phức cho Khả.

“Anh không hiểu? Như tôi không
hiểu vậy. Tôi không ngờ gặp anh ở đây. Anh đâu có thích cái không khí này. Chẳng
lẽ mai anh cũng đi săn với bọn họ. Hay ngồi nhà tán gẫu với bọn đàn bà?”

“Khả với tôi là chỗ thân tình.
Tôi ghé chơi, không ở được thì mình đi. Có gì là khó khăn…”

“Anh sống thật sung sướng.”

“Cám ơn chị… Tôi không lo
nghĩ…”

Hồng ghé vào vệ đường ngắt
một cánh hoa trong bụi, cầm xoay xoay trước mũi. Chúng tôi đã đến gần ngọn đồi trọc,
con đường đắp nghiêng leo một độ dốc thoải. Tôi bật cười nhưng không khiến Hồng
sửng sốt. Chúng tôi vẫn bước song song, giữ khoảng cách khá xa.

“Tại sao anh lại cười?”

Tôi không sao trả lời câu
hỏi của Hồng. Tại sao tôi cười? Ừ, tại sao tôi lại cười? Tôi sung sướng. Buồn cười
thật. Sung sướng cũng là thứ quái quỷ cần triệt hạ. Tôi không sao giải thích cho
người bạn gái cô đơn này hiểu sự sung sướng, cái ý niệm hạnh phúc như mầm độc tác
hại, đã bị loại trừ đối với tôi. Hạnh phúc nào cũng là cảnh đày đọa. Sống không
phải là cuộc kiếm tìm hạnh phúc miệt mài như mang án khổ sai. Không bao giờ tôi
dại dột như mang án khổ sai. Không bao giờ tôi dại dột muốn hỏi tôi: Mày sướng hay
mày khổ? Không bao giờ. Không nói ra, ban nãy Khả có vẻ thương hại tôi; cái đầu
trục trặc của tôi làm tôi khổ, bây giờ Hồng nhìn thấy tôi sung sướng. Và tôi không
sao nín cười.

“Tôi hỏi tại sao anh cười?”

“Thôi. Nếu chị không thích
tôi cười, thì thôi. Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện buồn cười.” “Chuyện gì thế?”

“Khó nói lắm…”

“Anh mà cũng có chuyện khó
nói cơ à? Tôi tưởng anh còn kể vô số chuyện gì với chuyện gì nữa.”

“Ấy là chị tưởng thế…”

Tôi quay nhìn lại phía sau.
Chúng tôi đã qua khỏi khúc quanh. Lớp nhà ở của đồn điền không còn thấy. Nhưng tiếng
nhạc vẫn vẳng tới. Cơn thịnh nộ dữ dội của hành âm nghe xa vô nghĩa, chỉ là một
thứ tiếng vang mất hút trong cảnh rộng.

“Chị vẫn chưa nói rõ…”

Hồng dừng bước. Chúng tôi
đã đứng dưới chân đồi. Con đường dốc thẳng chạy khuất vào giữa hai cánh rừng dầy.

“Hình như anh không thích
nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến ông Nguyễn… Tôi có cảm tưởng như thế… Anh thù
ông Nguyễn lắm? Anh có biết là ông ấy nhắc đến anh với tôi luôn…”

“Cám ơn. Cám ơn chị. Nhưng
đó không phải là điều tôi muốn biết. Nếu ông ấy còn… tôi cũng đã nhờ chị chuyển
đến ông rằng tôi cũng thường nhắc đến ông luôn… Nhưng ông ấy không còn nữa và như
thế là tôi…”

“Anh vẫn không thể bỏ giọng
ấy đi sao?”

“Nếu chị không thích… Chị
cũng đứng về phe ông ấy. Ai cũng đứng về phe ông ấy cả. Tôi một mình một phe…”

“Từ ngày xưa anh vẫn thế.
Anh thích làm trái ngược với đa số mà… Phải không?” Chúng tôi tiến lên đồi, theo
một con đường mòn mờ hiện giữa những bụi cỏ khô. Con trăng bây giờ chếch trên đỉnh
đầu chúng tôi nghiêng hai chiếc bóng. Tôi theo sau gót Hồng.

“Có cái gì đâu mà nói rõ…
Tôi đã yêu ông Nguyễn và ông Nguyễn dường như cũng biết. Dạo ấy, tôi tìm đến thăm
ông luôn. Tôi săn sóc ông, lo lắng cho ông. Ông cho phép tôi… Chỉ có thế thôi. Rồi
một ngày tôi không đến nữa thì tôi biết là… tôi không thể đóng trọn đời vai trò
của người điều dưỡng… Giản dị là như thế. Nhưng bè bạn thì đồn um sùm là một mối
tình vĩ đại…”

“Chị không thấy nó vĩ đại
ư? Một nhà cách mạng lão thành… và…”

“Và cái gì?”

“Và một… nữ luật sư… thành
tích tranh đấu từ ngày sinh viên, đâu phải thường…” Hồng vẫn đều bước, không chú
ý đến lời lẽ của tôi. Chúng tôi lên đến đỉnh đồi, khu đồn điền hiện dưới thấp. Từ
những khung ánh sáng nhỏ thoát tỏa điệu nhạc khiêu vũ. Bao giờ người ta mở cuộc
dạ vũ thân mật.

“Kể cũng vui… Dưới Sài Gòn
bây giờ làm sao được tự do như thế kia.”

“Chị cũng bớt khó tính đấy…”

“Có lẽ tại mình đứng đây…
Nếu ở trong chắc là cũng thấy bực.”

“Việc gì mà bực?”

“Anh sẽ phải nghe mấy câu
chuyện tầm phào, nghe mãi… Quanh quẩn về cái gia đình họ Ngô, về vụ Luật gia đình,
về Nguyễn Hữu Châu, vụ bà cố bị thương vì bom…, nhất là cái nhan sắc của bà Nhu.
Tôi lúc nãy đã nghe chán rồi.”

“Chị nghĩ là những chuyện
mình nói với nhau nãy giờ không tầm phào hay sao?”

“Anh đùa nhảm thật… Tối thiểu
anh phải giữ… chút gì với người quá cố chứ.”

“Chút gì? Chị không thấy…
tôi vẫn là… chút gì đấy à. Nếu tôi rũ bỏ hoàn toàn…” Dường như cảnh trên đồi cao
làm tôi nghiêm chỉnh hơn. Sự nghiêm chỉnh lúc nào cũng khiến tôi ngập trong cảm
giác bải hoải váng vất. Buổi trưa, gió ào ào ngoài trời nắng thổi tung cả giấc ngủ
đáng lẽ phải tới sau cuộc hành trình bằng xe đò nhọc nhằn. Bây giờ tôi mới cảm thấy
sự thiếu thốn nôn nao. Mặt mũi ủ ê bứt rứt như có đàn kiến bò nhột.

“Tôi hỏi chị một câu nhé…
Giả thiết như bây giờ tôi ôm hôn chị… ừ, giả thử… tôi hôn chị… chị có nghĩ mình
‘loạn luân’ không?”

Hồng há hốc miệng, đôi mày
chau nhíu. Mặt nàng xanh mét như trúng gió, môi dưới run run mất tự chủ. Tôi trông
rõ người bạn gái đang uất nghẹn trong cổ. Trong trông rõ… Tà áo của Hồng bị gió
thổi bay phất lên mặt nàng, tôi tưởng như nhìn thấy người đàn bà có tang chế trùng
mặt khóc ngất. Hồng gỡ tà áo xuống, tay buông xuôi nắm giữ hai bên mép. Nàng ngó
quanh quẩn rồi ngồi xuống trên đám cỏ.

“Anh ‘xì níc’ quá thể.”

“Đó không phải là câu trả
lời… Chị nhớ đây chỉ là một câu hỏi, một trò…”

“Anh không thể nào đứng đắn?
Anh định cứ như thế…”

“Tôi không định. Tôi không
định gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi chị một câu… Chị sợ tôi làm ẩu à? Đùa đấy thôi… Tôi
hiểu chị nặng tình với ông Nguyễn thật… Chị không đùa… như thế là vĩ đại đấy thôi.”
Hồng cúi đầu như thừa nhận. Tôi ngồi xuống bên Hồng, nghe rõ hơi thở bất thường
của người bạn gái. Tôi phát giác Hồng cũng thay đổi, nàng chẳng còn mấy tự do như
tôi tưởng. Người đàn ông ấy có biệt tài làm cho mọi sự chung quanh mình trở thành
thiêng liêng. Sự thiêng liêng giá buốt vô cùng.

Tôi đành im. Sự im lặng dồn
như một sức mạnh thật khó cưỡng, tôi bị đẩy trôi vào trong quên lãng ngây ngất.
Chúng tôi ngồi im không rõ bao lâu. Sương đêm xuống lạnh. Một lúc Hồng nắm lấy bàn
tay tôi thân ái. Bàn tay người bạn gái thật khô.

“Anh Phúc. Tôi xin lỗi anh.
Tôi hiểu anh.”

“Cám ơn chị… chị lại đang
tưởng…”

“Thì anh cứ để cho tôi tưởng
có được không nào? Tại sao anh cứ thích phá những cái tưởng của người khác thế?”

Tôi không đáp. Không thể có
lời giải thích nào. Mỗi lời nói chỉ càng gia tăng sự ngộ nhận mà tôi muốn đánh tan.
Bây giờ thì Hồng đang nghĩ trái ngược tôi là kẻ đau khổ, đáng thương. Tôi cũng không
thể cười. Tiếng cười vang của tôi sẽ đào cái lỗ huyệt trống trải mà trí tưởng tượng
của Hồng sẽ mang đặt tôi nằm trong đó. Tôi bị gói kín trong sự riêng lẻ đáng lẽ
không có. Nếu Hồng đừng căn vặn. Nếu như thời trước Hồng đã nói: “Không đời nào
tôi để anh hôn tôi đâu hay anh thử hôn tôi xem nào. Có gì đâu, chuyện tầm phào…”
Hồng không còn ưa chuyện tầm phào. Giữa chúng tôi chẳng còn chuyện gì nữa.

Tôi đứng lên trước. Hồng vẫn
ngồi im và tôi ngó mông lung. Đáng lý tôi có thể nói bao nhiêu điều nữa với người
bạn gái lâu ngày không gặp nhưng sao bỗng không được, người đàn bà nào đến một lúc
cũng khớp mỏ tôi lại. Người đàn bà nào cũng xô tôi vào chốn riêng rẽ mù mịt. “Anh
Phúc… Suốt đời anh cứ trốn chạy… anh không mệt à?”

“Tôi trốn chạy cái gì?”

“Tôi làm sao biết được…”

“Giả thiết là chị nghĩ đúng
đi. Ừ thì tôi trốn chạy… nhưng trốn chạy hay không trốn chạy thì khác nhau chỗ nào…
Tôi đoán không lầm thì chắc trong thời gian đó, ông Nguyễn và chị hay lấy tôi làm
đề tài cho câu chuyện giữa hai người.”

Hồng khoanh tay bó gối, mặt
ngước nhìn áng mây trên đỉnh đầu. Nàng nghỉ lâu. Mặt Hồng nhìn nghiêng phơi dưới
ánh đêm trông thanh thoát. Tôi đang muốn nhìn người bạn gái khác hơn cái ảnh tượng
nàng đã cố tạo từ buổi tối.

“Anh không biết là ông ấy
hiểu anh rất nhiều… ông ấy thương anh… Tôi bảo đảm với anh điều ấy…”

Ông ta thương tôi cũng như
tôi có lúc thương hại ông. Lòng thương hại là thứ tình cảm lem nhem mập mờ nhất.
Nó bôi xóa mọi chân tướng. Mối quan hệ giữa đàn ông làm sao có thể chỉ kết bằng
cách hư ngụy ấy.

“Tôi lại phải cảm ơn chị nữa.”

“Anh không tin… Tôi tin là
ông ấy thương tôi như tôi cũng biết thương ông ấy chứ. Nhưng cái đó… không phải
là chuyện đáng nói giữa chúng tôi…”

Dưới khu đồn điền, một bóng
người từ hành lang xuống sân. Cái bóng bé nhỏ quay nhìn, có lẽ tìm kiếm chúng tôi.
Những cử động rõ rệt, khoan thai. Tôi nhận ra Khả. Khả hướng mặt về phía đồi nơi
tôi đứng, dáng điệu trông ngẩn ngơ.

“Thôi mình về… Người ta đang
kiếm mình dưới kia.”

Chúng tôi bước xuống đồi,
trở về. Con đường ngược chiều bầy cảnh lạ lẫm. Lúc ấy trăng lu, chúng tôi đi, độ
dốc kéo nhanh bước và tưởng bị dẫn vào cánh rừng rậm rịt bên dưới. Tiếng chim rừng
quanh quẩn vài nốt đều đặn đã quen thuộc.

Hồng đi hai tay quấn giữ mép
tà áo trước vai hơi co. Dáng điệu của nàng là dáng điệu của người con gái học trò
đi trên một hè phố mùa đông mưa phùn rả rích. Tôi thấy cần nói với Hồng một lời
nào đó, lời nó chỉ có nghĩa lấp đầy nỗi trống vắng ngăn cách chúng tôi. Lời nói
như sự vuốt ve một nỗi cô đơn chung. Nhưng tôi ngại… Hồng không giấu vẻ chán nản
vì thái độ của tôi.

Trông thấy bóng Khả còn ngoài
sân, tôi chậm bước đợi Hồng lên ngang hàng.

“Chị hãy tưởng tượng xem người
đứng kia nếu không phải là Khả nhìn mình đi về thế này sẽ nghĩ gì?... Và cả Khả
nữa, chị tưởng tượng xem hắn ta nghĩ gì? Người ta nghĩ gì nào?” Hồng lặng thinh
không đáp. Tôi choàng tay làm bộ ôm vai người bạn gái nói khẽ. “Mình hãy cố tạo
cho người ta đầy đủ một khúc phim… Một khúc phim mà người ta muốn xem.”

Hồng vẫn lặng thinh và tôi
nắm giữ đầu khớp xương vai nhỏ của người bạn gái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3