Mù khơi - Chương 04

- 4

Tôi không nhớ đã uống đến
cốc rượu thứ bao nhiêu nữa. Châu bảo tôi uống như hũ chìm, không còn vẻ nghiêm trang
đạo mạo ngày xưa. Tôi nói ngày xửa… ngày xưa… là cách bắt đầu của cổ tích, cổ tích
để kể cho trẻ con, người lớn không ai nghe nổi cổ tích cả. Tôi đi lại giữa sàn nhảy,
loáng thoáng màu ánh sáng đục, và cái hốc tối rộn tiếng thì thào, len lỏi giữa những
bàn ghế và lưng người. Tôi ôm trong tay một tấm thân ấm áp, sẵn sàng chiều chuộng.
Tôi gục đầu trên tóc trên cổ, trên vai của Châu bỏ mặc nàng điều khiển bước đi lui
tới quanh co. Tôi hát nghêu ngao như tên lính Lê Dương nhớ nhà. Chốc chốc Châu bấm
vào lưng tôi ra hiệu dừng, tránh xô vào người khác hoặc xô nhẹ giữ một quãng cách
khi tôi quá sàm sỡ. Nhưng có lúc Châu ghì chặt lấy tôi đứng im một chỗ, vuốt ve
đầu tóc tôi, thân như ngọn lửa đong đưa theo nhịp. Tôi không có gì phải tội nghiệp
nhau, chẳng có gì đáng phải tội nghiệp. Phải chăng có gì đến phải tội nghiệp. Em
không hiểu tình cảm là thứ triệt hủy, đó là đầu mối của mọi sự biến dạng kì quặc,
tình cảm sẽ biến người ta thành quái vật khủng khiếp. Em mà tội nghiệp anh là em
biến anh thành quái vật nữa. Thử xem… Tôi ôm hôn Châu ngay giữa sàn nhảy, hôn được
một lần tôi làm tới mãi. Có lúc tôi tưởng như Châu tan chảy trong tay và tôi ngấu
nghiến muốn nuốt chửng người đàn bà.

Đến một lúc tôi ngã sóng soài
xuống sàn, mắt mở trợn trừng nghẹt thở. Tôi nhìn rõ mặt ván trơn, ngọn đèn giấu
dưới mặt kính dày, những ống cẳng, những chân ghế và nghe những tiếng ồn ào xung
quanh sau tiếng rơi đổ của ly tách. Nhạc trỗi huyên náo. Khi cử động được, tôi áp
má xuống sàn vẫn nằm im. Tôi muốn nghỉ, tôi muốn ngủ, tôi muốn khóc.

Châu cúi xuống vực tôi đứng
lên, tôi loạng choạng bước thấp bước cao, xô nàng chạy chúi nhủi nhưng nàng cố gượng
và chúng tôi ngã được vào một chiếc ghế. Tôi hỏi: “Ai đánh tôi? Ai đánh tôi đâu?”
Châu lắc đầu: “Không có ai cả, anh say quá rồi, thôi mình đi về.” Châu đẩy tôi đứng
lên, xin lỗi xung quanh, dìu tôi đi. Tôi vẫn lải nhải: “Ai đã đánh tôi, ai đã đánh
tôi…”

Qua quầy rượu, Châu bảo tôi
đứng tựa đợi, nàng vòng vào trong lấy mấy món đồ. Tôi gục đầu trên mặt quầy, ngực
bóp thắt, hai chân mềm nhũn không vững. Tôi tụt dần xuống, hết tự chủ, muốn nằm
lăn dưới chân quầy, ngủ một giấc là yên.

“Anh Trường.”

Châu vòng tay ôm xốc ngang
lưng, chiếc sắc tay của nàng rớt xuống gạch. Tôi cúi xuống định nhặt chiếc sắc,
bị Châu giữ chặt không cựa nổi. Một người khác nhặt chiếc sắc trao cho Châu. “Buông
tôi ra. Tôi đi được mà…”

“Anh Trường. Mình về.”

Tôi gạt tay chân, cố sức bước
một mình, vài bước lại dựa vào tường nghỉ. Châu đi sát bên. Tôi xua tay đuổi Châu
ở lại, em ở lại, anh còn đi nữa… em không thể theo anh hết đêm nay. Không thể theo
anh suốt đời mà… cứ mặc anh. Châu lẳng lặng, đẩy mở cửa phòng. Gió rét ùa đập vào
mặt. Những vết thương trên mặt bấy giờ mới tê rát đau đớn. Tôi sờ mó các vết trầy
trụa hai bên má và biết một mắt sưng hít như hết mở nổi.

“Tôi làm sao thế? Anh đánh
tôi có phải không?”

Tôi không nhớ tôi đã ngã vì
rượu hay đã làm gì càn rỡ bị người ta đánh. Tôi không làm sao nhớ nổi. Châu lắc
đầu, nàng đã mặc thêm chiếc áo khoác che kín cổ, đứng sát tôi sẵn sàng đề phòng
mọi bất trắc.

Gần đấy một đứa nhỏ co ro
trên chiếc ghế đẩu giữ cửa, đội chùm hụp chiếc kết đỏ, ngước mắt tò mò. Tôi nhếch
mép, cười giễu mình với thằng bé. Châu mỉm cười theo nhưng thằng bé lại ngoảnh mặt
vào trong cửa kính. Có lẽ cái bản mặt của tôi trông không còn ra hồn. Tôi lục túi,
móc thuốc châm hút.

“Bây giờ anh về đâu?”

“Chưa biết.”

“Anh ở đâu? Anh lên trên này
chơi hả?”

“Anh lên trên này hưởng tuần
trăng mật… nhưng vợ anh đi mất biệt… Em tin không?” Đèn hiệu xanh đỏ nhấp nháy trên
đầu. Ngọn đèn vàng treo trên lối vào chỉ soi sáng mấy bực thềm, bên dưới bóng tối
phủ đặc. Ngang tầm mắt con phố cao với cây đèn sừng sững xào xạc. Dưới xa cây cầu
trắng xóa và mặt hồ ẩn hiện giữa các thân cây như bốc khói lạnh. Tôi ném điều thuốc
dở dang, đóm lửa đỏ bị gió thổi lăn chạy. Tôi đã tỉnh chỉ còn phải mang cái đầu
nặng nề chuếch choáng và cái mặt nhức nhối. Trong người chắc cũng bị xây xát, tôi
nghe ê ẩm đau xót cùng mình. “Anh tỉnh rồi hả? Sao anh tỉnh được nhanh thế?”

“Rốt cuộc trước sau cũng phải
tỉnh. Anh vẫn thế. Đêm còn nhiều quá, phải tỉnh để còn say nữa chứ.”

“Anh khác trước quá đi.”

“Em không thích anh khác trước
hay sao? Anh thấy cũng thế…”

Tôi bước xuống thềm, chân
rời rã mỏi mệt chưa vững hẳn. Tôi chỉ thèm chỗ nghỉ lưng và những cốc nước lạnh.
Cổ họng tôi khô cháy, tôi há miệng hớp hớp những ngọn gió đêm lùa và càng nghe miệng
giá cứng. Tiếng giày cao gót gõ nhịp. Châu khoác cánh tay, níu tôi dựa vào người
như muốn truyền cho tôi chút hơi ấm.

Xuống hết mấy bực thềm, cơn
mệt dội đập thình lình giữa ngực khiến tôi loạng choạng. Châu đẩy tôi đứng dựa gục
vào một chiếc cột thấp. Một luồng gió buốt luồn trong thân, tôi run rẩy ớn lạnh,
mặt mũi tối sầm không còn hơi sức. Tôi cố níu ôm chiếc cột, nhưng người vẫn rũ đổ
xuống như cái cây trốc gốc. Tôi nghe tiếng kêu rú hãi hùng của Châu văng vẳng. Tôi
muốn bảo: Đừng sợ, không sao đâu, anh vẫn thường như thế… Qua hết… cái gì rồi cũng
qua hết.

Một người nào phụ lực với
Châu đẩy tôi vào trong chiếc xe hơi kín gió. Tôi nôn thốc tháo, nôn đến quặn thắt
ruột gan, nước mắt nước mũi đầm đìa. Tôi nôn tới độ không còn gì để trút, có lẽ
hộc cả mật xanh mật vàng miệng đắng chát. Sau đó tôi mệt lả, nằm ươn như cái xác
hấp hối trên nệm xe chạy rầm rì. Gió động ào ào ở ngoài và một lúc hình như trận
mưa trở lại đổ rào rạt trên mui xe. Tôi chợp thiếp nhẹ nhõm, bông bềnh tưởng như
mình chỉ còn là chút hơi hoi hóp nhất trong lồng kính. Chút hơi đó lúc nào cũng
sắp sửa tuột bay mất. Một lúc tôi xoay trở được, nhận ra mình gối đầu trên đùi Châu.
Chiếc xe đã ngừng, máy vẫn nổ đều lẫn trong tiếng mưa trút dữ dội vật vã. “Xe đỗ
hả?”

“Về đến nhà rồi.”

“Nhà ai?”

“Nhà của em chứ nhà của ai?”

“Sao không vào?”

“Mưa thế này anh định đội
mưa vào để chết à? Hay em đưa anh về nhà anh nhé. Chỗ anh ở đâu, xe ghé sát vào
được không?”

“Anh chẳng nhớ anh ở đâu nữa.”

Lúc này thật tình tôi chẳng
muốn nhớ tưởng bất cứ điều gì. Người đàn ông đã chết. Hằng đã bỏ đi cũng như cơn
say khốn nạn đã qua rồi. Người tài xế hỏi bây giờ tính cách nào, không lẽ cứ ngồi
hoài. Châu bối rối không nghĩ ra cách giải quyết. Tôi chống tay vịn vào lưng ghế
trước, nhìn đám mưa trắng xóa bên ngoài.

“Chú cứ cho xe chạy. Chừng
nào tạnh mưa chúng tôi xuống.”

“Đi đâu? Tôi cũng còn phải
về ngủ chứ, ông ơi.”

Nhưng rồi người tài xế vẫn
cho xe chạy. Chiếc xe bây giờ lăn chậm trên những con đường dốc mù mịt không thể
thấy xa. Gió hú thổi lồng lộn, nước đập trên kính, bắn xóa dưới bánh xe lăn. Dưới
sàn xe nước đổ nhầy nhợt bốc mùi hôi nồng bay thoát. Châu mở sắc tay, tìm chai dầu
Nhị Thiên Đường xoa thêm cho tôi hai bên thái dương, dọc theo cần cổ và trong ngực.
Bàn tay người đàn bà mơn man êm ái.

Trong bóng mờ của khoang xe
trôi lập lờ, tôi lặng ngắm gương mặt người đàn bà lạnh lùng. Nàng mệt nhọc, ngả
đầu trong hốc. Gương mặt buông thả mơ màng. Tôi bắt đầu thấy mình lạc lõng bên cạnh
những giấc mộng người đàn bà ủ ấp. Tôi đánh thức nàng: “Châu, Châu.” Tiếng dạ nhỏ
thoáng. “Bây giờ em nói đi.”

“Em nói gì? Anh không thích
nói gì?”

Hình như xe đã quay trở lại
trung tâm thành phố, đang chạy bên bờ hồ. Mưa đổ chạy lan trên một vùng xa rộng,
hoang tịch như trong tâm trí tôi. Những ngọn đèn bên đường tù mù nhòa nhạt sau lớp
mưa dầy. Tôi cúi xuống hôn Châu, môi nàng lạnh ngắt nhưng hơi thở ấm ngọt.

“Thật sự anh không nhớ em,
không nhớ em, không nhớ anh Hoạt tí nào?”

“Thật, quả thật… Anh không
thích nói dối.”

“Anh không nhớ anh còn nợ
em? Nợ tiền hẳn hoi kìa… Em nhớ hôm ấy các anh rủ nhau đi chơi thiếu tiền. Anh Hoạt
không dám vay em, đùn anh vào vay. Anh nhớ không? Em đã cho anh mượn hết cả món
tiền mừng tuổi em vẫn giấu cất để dành… Toàn tiền mới. Món tiền em đã nhất định
không cho ai mượn thế mà em đã đưa cho anh. Em không nhớ cả thảy là bao nhiêu nữa.
Nhưng em nhớ rằng đó là món tiền mừng tuổi cuối cùng trong đời em. Em không quên…
Có lẽ anh đã quên ngay, nhưng em thì không bao giờ quên được. Ít tháng sau anh biệt
luôn không đến chơi. Em có hỏi anh Hoạt anh đi đâu? Anh Hoạt cũng không biết. Mười
mấy năm em vẫn còn nhớ mặt anh như in… không nhớ sao được… cái mặt con nợ của mình.
Anh không nhớ chủ nợ là phải. Hồi ấy… em là cái con bé Châu còn cúp tóc ngắn nhảy
quẫng hai chân mỗi bận chạy mua thuốc lá cho các anh…” Một cô bé tóc Nhật Bản. Tôi
cố mường tượng nhưng chỉ nghe rền một điệu mưa đã dịu nhưng dai dẳng lây nhây như
không thể dứt. Cô bé tóc Nhật Bản đã trở thành người đàn bà ngồi bên. Tôi có một
nón nợ kì cục. Tôi có thể bị nhận lầm chăng? Trường, Trường. Đó là tên tôi, đó đã
chắc là tôi ư?

“Dạo ấy anh bỏ đi đâu?”

Tôi đi đâu? Tôi đã đi những
đâu? Dạo ấy… ôi thật là mơ hồ, mơ hồ như chính lúc này vậy. Tôi bỏ đi từ chỗ này
đến chỗ khác, từ tỉnh này đến tỉnh khác, từ miền này đến miền khác… Tôi rời chỗ
hoài bất cứ lúc nào chợt thấy không thể ngồi yên, tôi bị xô đẩy vào sự xê dịch bởi
chỗ nào tôi ngồi cũng không thấy yên. Làm sao tôi nhớ dạo ấy tôi đã đi đâu? Chỗ
nào cũng giống chỗ nào. Như bây giờ, tôi có thể mở cửa xe, đi thục vào cơn mưa,
mặc Châu ở lại ôm lấy những kỉ niệm riêng mình… Tôi có biết tôi đi đến chỗ nào đâu,
tôi cũng không biết Châu sẽ dẫn tôi đến chỗ nào.

Châu với tay âu yếm đặt lên
má tôi, móng tay nhọn sắc vô tình đụng đến vết thương. Tôi kêu lên một tiếng đau
đớn.

“Em làm đau hả? Anh còn đau
nhiều không? Mấy lúc anh ngã, em sợ không thể tưởng được. Anh vẫn ngã như thế đấy
à? Thế nào cũng có bữa…”

Châu vẫn ngã đầu, hé mắt nhìn
lên, tay duỗi như muốn nắm níu tôi xuống gần. Tôi ngả lưng vào ghế. Giấc ngủ trống
đang ùa tới làm rũ liệt dần mặt mũi. Chân tay như mưng lên nhức nhối cùng cơn buồn
ngủ. Tiếng mưa đổ xa gần. Người tài xế càu nhàu. Người tôi nghe khô héo với những
vết dơ dáy nổi hiện rõ và bốc lên mùi tanh tưởi khắm thối như một tử thi bắt đầu
bị trùng đục khoét. “… Mới lớn, em đã có lúc điên… đi tìm anh đòi nợ… nhắc anh món
nợ… biết anh ở đâu… Anh Hoạt không chịu về nữa… chắc cũng chẳng còn nhớ đến anh…
Các anh đàn ông vô tình ghê đi… (Anh Hoạt làm sao?)… không ngờ… hôm nay em lại bắt
gặp được anh… bắt gặp được anh (bắt được cái xe xình thúi…)… thay đổi hẳn… không
thể lầm… Em không còn cắt tóc ngắn… mai, mai… em cắt tóc ngắn… Trường…”

Tiếng mưa bắt cùng tiếng nói.
Hơi thở thổi nhột nhạt trong tai. Tôi bật choàng người đụng trán vào thành ghế trước.
Mưa tạnh chỉ còn tiếng nước chảy róc rách trong đường mương dốc ẩn dưới cỏ. “Anh
ngủ có lâu không?”

Châu chỉ mỉm cười, không đáp.
Nàng đóng chiếc sắc thay, tiếng khóa tách gọn, vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán
mở lấy cửa xe. Nàng đứng ngoài, khom người, chìa tay vào cho tôi. “Xuống chứ. Liệu
anh đi nổi không?”

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn
tê cóng, xích người ra gần cửa thò chân đặt xuống đường xong mới đứng. Châu đề phòng
ôm giữ hai vai tôi bắt tôi đứng một chỗ. Gió lộng bủa xung quanh giá buốt. Những
khoảng đồi trọc hiện mập mờ dưới nền trời nhếch nhác. Dưới các hũng, nhà cửa vườn
tược nép im. Châu cúi đầu dòm vào xe cám ơn người tài xế. Xe chạy thẳng lên đầu
dốc, ánh đèn đỏ mờ dần.

Tôi nhấc tay Châu ra khỏi
vai, hít hà trong miệng lấy hơi sức. Tôi hơi chóng mặt vì gió mạnh. “Mấy giờ rồi?
Anh ngủ một giấc tốt quá.”

“Hai giờ.”

Tôi bước loạng choạng và Châu
kẹp giữ một cánh tay tôi.

“Anh đi đâu đây?”

“Vào nhà.”

“Nhà em ở phía đằng này cơ
mà.”

Châu cười thành tiếng, tiếng
cười kề sát bên má tôi. Tóc nàng gió thổi bay phất cả lên mặt tôi. Xoa gợi các vết
trầy trợt đã tê rần. Tôi đưa tay rờ mó chỗ sưng trên mắt. Chúng tôi chậm dò từng
bước, men theo bờ cỏ tìm lối sáng mương. Đám cỏ ướt sũng.

“Anh cẩn thận, không thì…”

Tôi bước thụt xuống rãnh đầy
nước. Tôi giẫm chân, ngửa cổ cười sặc như con đười ươi. Châu hốt hoảng.

“Anh… sao không? Có việc gì
không?”

Nàng kéo tôi lên nhưng tự
nhiên tôi trì tay khiến nàng nghiêng ngả hụt bước. Cuối cùng tôi lên được bờ, một
ống quần ướt sũng, vẫn cười dài.

“Suỵt. Khẽ, khẽ chứ…”

Chúng tôi bước lên bờ thềm
xi măng hẹp chạy quanh một ngôi nhà gạch. Tôi dứt cười, miệng khô chát vì hớp vào
quá nhiều gió. Châu dựa lưng tường nghỉ thở, một tay đè trên ngực. Tóc nàng xổ tung,
bâu quanh mặt. Tôi đến gần, áp người lên nàng và tôi cũng nghỉ.

Xong tôi hôn lên trán nàng
như hôn lên đứa em gái. Châu nhắm mắt rúc vào ngực tôi. Tôi ôm lấy nàng, hôn nàng
như hôn một người đàn bà. Châu ghì chặt vì tôi hôn nàng say sưa tuyệt vời, chân
nàng khuỵu dần như sắp ngã.

“Coi chừng em không được ngã.”

Tôi nói thì thào. Và tôi lại
hôn nàng như chưa bao giờ được hôn ai trong đời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3