Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới- Quất Hoa Tán Lý- Chương 111 - 112

Bách Thập Nhất: Ai vào địa ngục

Giang Bắc, Hàn Sơn cổ miếu, sáng sớm lão tăng đi
lên gác chuông, vung tay, gõ một trăm lẻ tám tiếng chuông đồng, mấy trăm hòa thượng
bật dậy vì tiếng chuông, ùn ùn kéo vào chính điện, trong hương khói lượn lờ, giữa
bảo tướng trang nghiêm, cầm mõ trong tay, bắt đầu một buổi tu sớm.

Trong phòng trụ trì, phía trên bồ đoàn, có ba người
đang ngồi ngay ngắn, đứng đầu là Tuệ Giác đại sư, trụ trì Hàn Sơn cổ miếu, râu tóc
bạc trắng, ông nhẩm niệm pháp danh giữa tiếng chuông buổi sớm, hai hòa thượng ngồi
đối diện thở dài, khẽ niệm: “Nghe thấy tiếng chuông, phiền não nhẹ bớt, trí tuệ
vươn xa, bồ đề sinh ra, cách xa địa ngục, rời khỏi giường ấm, nguyện cho thành Phật,
phổ độ chúng sinh.”

Hòa thượng trẻ hơn cầm tràng hạt trong tay, hai
mắt khép hờ, như lão tăng nhập định, khí định thần nhàn nói: “Giết một người cứu
trăm người, thực thi bồ tát đạo.”

Hòa thượng già hơn thì mặt mũi bặm trợn, ngồi trên
bồ đoàn vặn vẹo thân mình, đứng ngồi không yên, đông nhìn tượng Phật, tây nhìn bồ
tát, hét lên: “Ông đây làm nhiều việc ác, đã sớm ghi danh ở tầng địa ngục thứ mười
tám dưới Diêm La, dù thế nào cũng không thể quẳng ông xuống tầng thứ mười chín chứ?”

Tuệ Giác đại sư thở dài nói: “Phúc lộc do trời
định, Kỳ Vương lòng tham không ngớt, đòi sửa thiên mệnh, tai họa sinh linh, là tội
lớn. Các ngươi đều không phải người trong Phật môn, lại là quốc sĩ, bây giờ có một
đoạn duyên với Phật, hy vọng lần này đi sa trường, lòng nghĩ về bá tánh, tâm tồn
từ bi, đừng để lê dân bách tính phải trôi giạt khắp nơi.”

Hòa thượng trẻ tuổi chắp tay trước ngực, lạy một
lạy: “Ơn cứu giúp của đại sư, Hồ Thanh xin cảm tạ.”

Hòa thượng lớn tuổi sờ sờ cái đầu bóng loáng, ngây
người nửa khắc, lập tức quỳ xuống, hùng hùng hổ hổ dập đầu ba cái thật mạnh, lớn
tiếng nói: “Lão Hổ cũng cảm tạ đại sư!”

Tuệ Giác đại sư nhìn trời, vẫy tay nói: “Đến lúc
rồi, các ngươi đi đi.”

Giang Bắc màu mỡ yên bình, dân chúng an cư lạc
nghiệp, đương kim thánh thượng anh minh hiền đức, ông tuy là người xuất thế, nhưng
cũng không muốn thấy Kỳ Vương vì tư dục mưu phản, khơi mào chiến hỏa, đúng lúc ấy
đám quân đội đói rách bị lửa thiêu này đến gõ cửa chùa, sau khi ông nói chuyện với
người trẻ tuổi cầm đầu, liền dứt khoát thu lưu các tướng sĩ Đại Tần, đồng thời cũng
cho toàn bộ tăng nhân trong chùa mạo hiểm bao che, cung cấp viện trợ. Nay, là thời
điểm lại một nữa đưa họ trở lại chiến trường.

“Ta không vào địa ngục thì ai vào.” Ông nhìn thật
sâu vào hai bóng người đang xa dần, từ từ nhắm mắt, giống như ngăn cách sự đời lại,
“A Di Đà Phật.”

Tiểu hòa thượng đi vào thành hóa duyên chân nam
đá chân chiêu chạy lại báo: “Hồ thí chủ! Thu thí chủ! Kỳ Vương có động tĩnh! Hắn
phái hơn một trăm binh lính đi về phía đông!”

“Phía đông? Là địa bàn bọn Đông Hạ đã chiếm à?”
Thu Lão Hổ hưng phấn đứng lên, “Thằng ranh con kia cuối cùng cũng không nhịn được
rồi? Hồ ly chết tiệt! Ngươi mà lại cấm động thủ thì ông đây không nhịn nổi mất!
Coi như ngươi thương tình, để ta đi chém người đi!”

Ánh mắt tràn ngập nhiệt tình của hắn làm tiểu hòa
thượng sợ đến mức thụt lùi mấy bước, thầm niệm vài câu phật hiệu tự trấn an.

Hồ Thanh cầm cành cây gạch gạch xuống đất vài cái,
yên lặng suy nghĩ, không thèm để ý đến hắn.

Thu Lão Hổ không thể nhịn được nữa, tự chỉ vào
đầu mình, đau đớn nói: “Lúc đám cẩu tặc Đông Hạ kia phóng hỏa, nếu ngươi không cho
mọi người dội nước lên người, chạy về phía lửa cháy to nhất, ông đây sợ rằng cả
mạng cũng không còn, phì phì, nhưng mà quả thật không ngờ vừa chạy qua khỏi bức
tường lửa được vài bước thì cái gì có thể cháy cũng đã cháy hết rồi, thành ra lại
chẳng còn lửa nữa, tiếc là không kịp thông báo cho nhiều huynh đệ hơn… Món nợ này,
bất kể thế nào cũng phải tính! Nay Diệp tướng quân rời núi, đánh thắng trận, tình
hình phong tỏa không còn chặt như trước nữa, chúng ta nhanh đến hội hợp với tướng
quân! Dẹp tan cẩu tặc Đông hạ xong, ta còn bận về gả con gái nữa.”

“Không, chúng ta không vội hội quân với tướng quân.”
Hồ Thanh bỏ nhánh cây xuống, chậm rãi đứng lên, “Có tin đồn nói là Đông Hạ với Đại
Tần đang đàm phán, Kỳ Vương sợ là không xong rồi, có khả năng đám sứ giả đến trao
đổi vấn đề này.” Hắn khoanh tay đứng dậy, nhếch mép cười ranh mãnh như hồ ly, “Cơ
hội tốt, chúng ta sao có thể không tặng cho bọn chúng thêm chút phiền phức đây?”

Thu Lão Hổ ghi nhớ lời dặn “Tất cả hành động nghe
theo quân sư” trước khi đi của Diệp tướng quân trong đầu, không cần nghĩ ngợi, gật
đầu như bổ củi, hỏi: “Mạng của ông đây là ngươi cứu về, ngươi nói thế nào thì thế
ấy, bảo tặng phiền phức cho ai, ta sẽ tặng phiền phức cho kẻ đó.”

Hồ Thanh hỏi: “Thu tướng quân, một trăm người chúng
ta chống lại một trăm người bọn họ, ngươi dẫn đầu, nói nhanh xem có thắng được không?”

Thu Lão Hổ đắc ý vỗ ngực: “Ông đây kỹ thuật làm
tướng hơi thối một chút, nhưng làm thổ phỉ thì cũng có số má! Chuyện cướp đường
chỉ là cỏn con, hắc hắc, đó là chuyên môn! Chỉ cần quân sư ra lệnh, đảm bảo một
người sống cũng không có!”

Hồ Thanh cười tủm tỉm: “Thế thì tốt, rất tốt.”

Thu Lão Hổ bực bội nói: “Đám khốn kiếp kia đốt
ông đây hết sạch cả tóc tai lông mày! Còn cháy luôn cả bộ râu xồm! Thâm cừu đại
hận! Bọn nó kiểu gì cũng phải dùng đầu đền lại!”

Hồ Thanh tiếp tục cười tủm tỉm: “Ngươi không râu
trông nhã nhặn hơn, nghe nói có vài quả phụ còn đổ vì cái giọng của ngươi.”

“Cút!” Thu Lão Hổ bị chọc phát phiền, hắn nhảy
vào trong chùa, vung tay kêu gọi hơn trăm tướng sĩ đang ẩn mình giữa đám hòa thượng
ngày ngày ăn chay niệm kinh đến đau cả trứng kia, bọn họ bật dậy hưởng ứng, mặc
đồ thổ phỉ vào, xoa xoa nắm đấm, nghe theo lời gọi của tướng quân mà đi.

Phía bên kia, Kỳ Vương nghe thấy chuyện đàm phán,
đứng ngồi không yên, tuy bảo là có dây dưa lợi ích, nhưng vẫn lo đám sói Đông Hạ
kia, vì lợi ích mà bán đứng mình. Gã nghĩ đi nghĩ lại, quyết định phái thủ hạ phụ
tá vài ái tướng, cầm thủ dụ với thư tín, đi đến doanh trại Giang Đông của Đông Hạ,
cùng thảo luận với Đông Hạ Vương. Không ngờ, đến một con đường hẹp, giữa lúc đoàn
sứ giả không hề để ý, một đám thổ phỉ cùng hung cực ác, từ trên trời giáng xuống,
người nào người nấy đầu trọc lốc, người nào người nấy đều to con, nhìn thấy bọn
họ thì hai mắt bốc lửa, mang theo mối thâm thù đại hận cạo đầu mất râu, ra tay tàn
nhẫn, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, giết cho bọn họ kêu cha gọi mẹ.

Hồ Thanh đứng sau màn lập kế hoạch, chặn mấy cái
đường lui, không để lại bất kỳ đường sống nào.

Ác chiến đồ sát, giết suốt đến hơn một canh giờ,
giết đến tan hoang ngổn ngang, xác chất một đống, máu chảy thành sông, Thu Lão Hổ
mới đặt mông ngồi xuống càng xe, vừa lục tìm vàng bạc, vừa khoe với Hồ Thanh đang
chậm rãi bước từ trong góc khuất ra: “Nhớ năm đó, lúc ông đây làm thổ phỉ cũng không
sướng thế này! Hắc, chậu san hô này không tồi, để về cho con gái ta làm hồi môn.”

“Chỗ này để lại hết, đây chính là đại lễ đưa cho
Đông Hạ,” Hồ Thanh tìm ra kẻ cầm đầu trong đám thi thể, đưa tay cẩn thận lục tìm
trong người đối phương, rút ra một bức mật tín có sáp niêm phong, rút một kim bạc,
thành thạo tách ra không để lại dấu vết, lật xem cười nói, “Quả nhiên đứng ngồi
không yên, yêu cầu Đông Hạ đừng ngừng chiến, tiếp tục cùng đối đầu với Đại Tần.”

Thu Lão Hổ ôm một đống lớn vàng bạc, mơ màng hỏi:
“Đi đâu tiếp?”

Hồ Thanh vuốt cằm, “Áy náy” nói: “Kỳ Vương lo lắng
như vậy, chúng ta còn giết sứ đoàn truyền tin của hắn, hình như không được hay lắm?
Dù sao cũng phải có người đưa thư giúp hắn chứ?”

Thu Lão Hổ vẫn không hiểu.

Đàn gảy tai trâu, đối diện với cái gã ngây thơ
không biết dùng mưu kế này, Hồ Thanh thầm than tri kỷ khó cầu, chỉ biết thở dài
một tiếng, biến ám chỉ thành minh chỉ: “Để các huynh đệ lột quần áo của đống xác
xuống, lấy lệnh bài trên thắt lưng ra, rửa sạch mặc vào, chôn thi thể đi, chúng
ta đi sứ Đông Hạ, gặp Đông Hạ Vương đi.”

Thu Lão Hổ mừng rỡ: “Đã hiểu!”

Hồ Thanh sắp xếp vài binh lính lanh lợi thay quần
áo thường dân vào, chạy về quân doanh Đại Tần truyền tin cho Diệp Chiêu, còn mình
dắt Thu Lão Hổ và một đám tướng sĩ, thay trang phục của Kỳ Vương phủ, thắt lưng
đeo lệnh bài Kỳ Vương Phủ, bắt chước bút tích của Kỳ Vương, gian ác thêm vài thứ
vào trong thư, rồi lại niêm phong lại, sau đó chậm rãi, đi về phía quân doanh Đông
Hạ.

Bách Thập Nhị. Kẻ không sợ chết

Giang Bắc có tập tục vấn khăn trên đầu.

Đội sứ giả giả mạo đi được vài ngày, khi tới ngoại
ô Lạc Thương Thành, Hồ Thanh phái người vào mua ít tóc giả và khăn vấn, lại cẩn
thận cải biên, khéo léo dán chắc ở sau ót và thái dương mọi người, mặc quần áo xong
xuôi, nhóm người còn lại khoác mũ giáp bắt chước binh lính võ tướng Kỳ Vương Phủ,
nhìn qua giống y như đúc.

Tướng mạo Hồ Thanh phổ thông, địa vị thấp kém,
chưa từng tiếp xúc với sứ đoàn Đông Hạ lần nào, không lo bị lộ.

Thu Lão Hổ xoa đầu, vô cùng bất an: “Cẩu tặc Y
Nặc từng gặp ta rồi.”

“Đừng lo, ngươi ngồi phía sau canh phòng là được,
chờ chúng ta điều tra quân tình xong trở về gặp tướng quân,” Hồ Thanh đưa mắt đánh
giá hắn từ trên xuống dưới vài bận, vỗ vỗ bả vai hắn, cười xấu xa: “Hắc hắc, chỉ
dựa vào cái bản mặt bây giờ của ngươi, cho dù hoàng tử Y Nặc có đoạn tụ cũng sẽ
không nhìn ngươi chằm chằm đâu. Huống hồ không còn mặt đen râu ria rồm xoàm trước
kia, lông mi dữ tợn cũng không còn, ăn chay đói gầy cả chục cân, bây giờ nhìn vừa
già vừa đôn hậu, về nhà sợ là đến cả con gái cũng không nhận ra.”

Thu Lão Hổ nhớ chòm râu bảo bối đại biểu cho uy
nghiêm mà mình nuôi mất bao nhiêu năm, cõi lòng tan nát, nhổ nước bọt nói, “Con
hồ ly trọc kia, tự thân không mọc nổi mấy cọng râu, lòng sinh ghen tị, lúc nào cũng
chèn ép người khác…” Hắn mắng vài câu, thấy vẻ mặt như cười như không của Hồ Thanh,
dã tâm dụ về làm rể chưa tắt hẳn, nhỡ mà thực hiện được, đời thuở nhà ai bố vợ lại
đi mắng con rể xấu? Hắn nghĩ trước nghĩ sau, rốt cuộc vung tay gạt đi, quét mắt
từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, lòng cân nhắc xem có thể đi cửa sau với tướng
quân, làm lấy một cái tứ hôn mang về, nhét một lúc hai đứa con gái qua luôn thể
hay không.

Hồ Thanh rùng mình mấy cái, tiếp tục làm công tác
chuẩn bị.

Thế là sau đó, trong trận doanh Đông Hạ, chúng
tướng nhìn thấy một vị Hồ tiên sinh ngập tràn tác phong danh sĩ cổ hủ, kiêu ngạo
khinh miệt man di, tuy mở miệng ra lễ nghĩa đủ hết, thế nhưng lời nói chối tai không
thể tả, thái độ đáng ghét đến mức khiến người ta hận không thể lôi ra ngoài đánh
cho một trận. Hồ tiên sinh lại tựa như không nhìn thấy ánh mắt chán ghét của đàn
man di này, vênh vênh váo váo dâng tín thư được viết bằng cả chữ Đại Tần và chữ
Đông Hạ lên.

Trong số những điều kiện hòa đàm được Đại Tần đưa
ra có bao gồm cả việc giao nộp Kỳ Vương.

Kỳ Vương biết tin, bắt đầu lo âu, câu chữ trong
thư có phần cấp bách, đầu thư văn phong coi như khiêm nhường lễ độ, kết thư, hắn
lại nhấm nháy: “Chỗ quân lương Đại Hãn nhờ tìm đã được Tôn tiểu tướng quân chuyển
đi, vì không kịp chuẩn bị, xin tạm giao trước ba phần.”

Giang Bắc màu mỡ, lương thực của quân Đông Hạ đều
do Kỳ Vương phủ thu thập, nay hắn ám chỉ dọa cắt quân lương để ngăn cản việc đàm
phán.

Đông Hạ vương giận dữ, ném thư xuống trước mặt,
phất tay áo nhảy dựng: “Cái chó má gì đây, Kỳ Vương bị thần kinh à? Không đủ lương
thực làm sao đánh vào kinh thành được?”

Trên viết sắp chuyển lương, dưới kêu lương phải
đợi hơn tháng nữa mới chuyển. Bản thư gốc của Kỳ Vương không hề viết như thế này,
Hồ Thanh cười tủm tỉm: “Tuy là đồng minh, nhưng mấy trận chiến gần đây bại lui liên
tiếp, Đông Hạ chủ động đưa hòa đàm, vương gia không lo lắng không được.”

Đông Hạ vương câm họng, lại không tiện nói kế hoãn
binh trước mặt bao người, sắc mặt thay đổi mấy lần, có phần đáng sợ.

Liễu Tích Âm phụng rượu bên cạnh, vội vàng tới
gần Đông Hạ vương, vân vê bả vai hắn, cười nói: “Việc động binh liên quan chặt chẽ
đến tính mạng bản thân, Kỳ Vương cũng chỉ vì sợ hãi mà thôi, Đại Hãn chỉ cần viết
thư lại, nói rõ cho hắn là được.”

Hồ Thanh đã biết Tích Âm lưu lạc vào tay người
Đông Hạ, Diệp Chiêu vô cùng lo lắng, cho nên lần này ngoài châm ngòi ly gián và
dò xét quân cơ ra, hắn còn muốn tìm cơ hội xem có thể cứu nàng hay không. Vốn tưởng
rằng Liễu Tích Âm là người thông minh, sẽ nhân cơ hội phối hợp diễn trò với hắn,
không ngờ đối phương chẳng những không giả như người xa lạ, lại còn thường xuyên
nhìn hắn bằng ánh mắt thân thiết. Thậm chí còn mở miệng tìm cách giải vây cho Kỳ
Vương, áp chế lửa giận bừng bừng của Đông Hạ vương lại.

Kỳ Vương cấu kết với Đông Hạ, là kẻ thù hại chết
cậu nàng, tại sao nàng không giúp mình mà lại giúp Kỳ Vương?

Hồ Thanh là kẻ cực thông minh, chớp mắt trong đầu
đã xoay chuyển tới mấy trăm vấn đề, cuối cùng chuyển tới đáp án đáng sợ nhất.

Ngoài cửa vọng vào từng đợt tiếng động lớn ầm ĩ.

Hồ Thanh nhíu mày, biết là kế hoạch của mình bắt
đầu thực hiện.

Tuy rằng Đông Hạ không nặng lễ nghi, nhưng ngay
lúc sứ giả Đại Tần tới chơi mà lại có chuyện lớn ồn ào, thực sự là tước hết mặt
mũi Đông Hạ vương, hắn gọi cận vệ lại căn dặn: “Đi xem xảy ra chuyện gì.”

Cận vệ đi ra ngoài, ngay lập tức quay lại báo cáo:
“Là người sứ giả Kỳ Vương mang tới tranh cãi với tiểu binh ở bên ngoài, người này
sức lực rất rất khỏe, chủ động xông đến, còn tát tiểu binh kia một tát, lại hùng
hùng hổ hổ, may mà hai bên trái phải kịp ngăn hắn lại.”

Đông Hạ vương giận dữ, đang định nổi giận.

Hồ Thanh lập tức tiến lên, thi lễ nói: “Người này
là thực khách của Kỳ Vương, võ dũng hơn người, xưa nay có tiếng hiệp nghĩa, được
mọi người nể trọng, lần này đi theo làm hộ vệ, có điều trời sinh tính tình hắn có
hơi nóng nảy vô kỷ luật, đắc tội với Đại Hãn, mong Đại Hãn thứ tội.”

Đông Hạ vương hừ mạnh một tiếng: “Dám làm loạn
trên đất Đông Hạ, không sợ chết chắc?”

Hồ Thanh cười nói: “Đại Hãn là người dũng cảm,
cũng biết hai quân giao chiến, không chém sứ giả, huống chi lại là đồng minh?”

Chiến tranh là một phần của chính trị. Trừ khi
hai bên đã hoàn toàn lật mặt, tuyệt không còn đường xoay chuyển, lấy chém giết sứ
giả làm cách thức biểu đạt quyết tâm đối chọi, nếu không đều sẽ không giết người
truyền tin. Kỳ Vương và Đông Hạ vẫn đang là đồng minh lệ thuộc, Đông Hạ vương còn
nhớ đến lương thực của đối phương, cho dù muốn lật mặt, cũng không làm cái việc
mổ gà lấy trứng cỏn con vào lúc này. Huống chi kẻ bị đánh chỉ là tiểu binh thấp
hèn, không phải thủ lĩnh bộ tộc, không đáng làm lớn lên.

Hồ Thanh lại nói: “Người này làm việc vô phép tắc,
sau khi trở về nhất định sẽ báo cáo để Kỳ Vương phạt thật nặng.”

Liễu Tích Âm cũng cười nói hát đệm ở bên cạnh:
“Thì ra là kẻ mãng phu.”

Đông Hạ vương do dự một lát, ra lệnh: “Đánh hắn
mười roi, bảo hắn cút đi!”

Hồ Thanh mỉm cười tạ ơn, vén lều mà ra.

Thu Lão Hổ luyện được một thân ngạnh công, cả người
kim cang hộ thể, hắn nhận roi xong, hời hợt vỗ vỗ chỗ quần áo bị rách, lại còn dùng
thứ tiếng Đông Hạ chưa sõi mà cười nhạo binh lính chấp hình: “Còn bảo là dũng sĩ
Đông Hạ, thử qua đám các ngươi vài lần, cũng chả có gì hơn.”

Ánh mắt đám binh lính Kỳ Vương phủ còn lại nhìn
bọn họ, chỉ toàn là khinh thường.

Binh lính Đông Hạ tức đỏ mặt tía tai, thái độ đối
với đoàn sứ của Kỳ Vương lại càng ác liệt thêm vài lần. Có thủ lĩnh bộ tộc biết
việc này, giận tím mặt, tới tấp giật dây Đông Hạ vương, cứ vứt mẹ tên hèn nhát đáng
ghét kia đi, cướp hết đất đai vào tay, không cần phải lệ thuộc vào ai. Tất cả mọi
người đều cảm thấy đó là một ý kiến hay, đua nhau hưởng ứng, đại hoàng tử ầm ĩ:
“Giết chết con heo Đại Tần trói gà không chặt kia đi, lương thực đều là của chúng
ta, còn cần phải để ý đến hắn sao? Uy hiếp! Ta khinh!”

Y Nặc hoàng tử phản đối: “Kỳ Vương biết rõ sự vụ
Giang Bắc, xây dựng thế lực rất lớn, lại có vài thế gia ở Giang Đông Giang Bắc duy
trì, chúng ta cũng cần một con rối để tạm thời khống chế cục diện, trước mắt tình
hình chiến sự bị vướng mắc, tùy tiện giao hắn ra trên bàn đàm phán, cũng không đổi
lại được lợi ích gì, không phải là thời cơ tốt để giết hắn.”

Đại hoàng tử nhạo báng: “Đệ Đệ tâm địa bồ tát,
mặc cho phế vật làm càn.”

Y Nặc hoàng tử giận: “Sao có thể làm việc khinh
suất được?!”

Đông Hạ Vương nhìn hai đứa con võ dũng tài giỏi
tranh chấp không ngừng, nhẫn nhịn không nói.

Đêm xuống, Liễu Tích Âm đi vào trại của Hồ Thanh,
đuổi mọi người đi hết, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Nhanh
chóng rời khỏi đây, tới nơi nên tới, đừng làm càn nhúng tay vào chuyện của ta.”

Hồ Thanh ngờ vực nhìn nàng.

Trên mặt Liễu Tích Âm lặng như nước: “Cơ hội tới,
không còn thời gian.”

Hồ Thanh nhanh nhẹn chuyển đề tài: “Ngươi thân
là cơ thiếp, nửa đêm vụng trộm tới gặp đàn ông, không sợ bị người thấy à?”

“Thấy thì làm sao?” Liễu Tích Âm chẳng hề để ý,
“Ta thân là nữ nhân từ Kỳ Vương phủ ra, đến thăm sứ giả Kỳ Vương phái đến một cái,
trò chuyện với người quen cũ, có gì phải ngại? Làm nũng vài câu là xong.”

Hồ Thanh thông minh, đoán được quyết định của nàng,
âm thầm hoảng sợ: “Rõ ràng là còn đường sống, ngươi tội gì phải tự đẩy mình vào
chỗ vạn kiếp bất phục chứ?”

Liễu Tích Âm cười đến âm trầm, trời đêm không trăng,
ánh nến chập chờn chiếu xuống, trông nàng thật giống như âm hồn từ địa ngục trở
về đòi mạng, nàng ẩn ý nói: “Đường sống nào? Ta đã ở nơi vạn kiếp bất phục rồi.”

Sắc mặt Hồ Thanh trầm xuống, nhìn về phía Nam,
ám chỉ: “Biểu tỷ ngươi sẽ rất ân hận.”

“Tỷ ấy?” Liễu Tích Âm nở nụ cười, nét mặt sắt đá
hòa hoãn lại, trong mắt ánh lên ba phần dịu dàng như nước, nàng cúi đầu, dùng ngữ
điệu đa tình nhất mà nói, “Để tỷ ấy đời đời kiếp kiếp không thể quên dược Liễu Nhi
đáng thương, lúc nào cũng khắc khắc ghi ghi trong lòng, chẳng phải rất tốt ư?”

Nói xong, nàng kiên quyết rời đi.

Hồ Thanh đứng tại chỗ, nhìn ánh nến chợt nhoáng
lên, lắc đầu thở dài.

Hắn biết bên dưới lớp vỏ bọc xinh đẹp bề ngoài
của Liễu Tích Âm là một tính tình bướng bỉnh mạnh mẽ còn hơn cả lửa nóng.

Chỉ là không ngờ, mưu đồ này của nàng, còn ác,
tuyệt, độc hơn so với những gì hắn tưởng.

Kẻ không sợ chết, thiên hạ vô địch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3