Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt - Chương 05
5. Tiên hạ thủ vi cường
Khuya
hôm nay, Hoa Thiên Cốt đang ngủ say thì đột nhiên chăn bị xốc lên.
“Cha,
để con yên.” Hoa Thiên Cốt lật người ngủ tiếp.
“Cốt
Đầu, là ta.” Đông Phương Úc Khanh lấy áo khoác của mình mặc cho nàng, rồi đi
giày cho nàng.
Hoa
Thiên Cốt mở hờ mắt, nghĩ mình đang mơ.
“Phu
tử, người vào bằng cách nào?”
“Đừng
quan tâm ta vào bằng cách nào, đám Bắc Đẩu uống say rồi, ta đưa nàng ra ngoài
ngắm sao.”
Đông
Phương Úc Khanh ôm ngang lấy quả thịt bé, bay ra từ cửa sổ.
Bên
kia Sênh Tiêu Mặc vội vàng làm bộ không phát hiện ra đóng cửa sổ ngủ tiếp.
“Trước
giờ chưa từng thấy sư huynh thua, Đông Phương, ta nhắm ngươi đó, ha ha...”
Hoa
Thiên Cốt ôm chặt lấy cổ Đông Phương Úc Khanh, sửng sốt tròn mắt nhìn mây bay
liên tục lướt qua mình.
“Phu
tử, con vừa mơ thấy người, người ra khỏi mộng bằng cách nào?”
Đông
Phương Úc Khanh mỉm cười: “Cốt Đầu cũng là giấc mộng duy nhất của ta.”
Hoa
Thiên Cốt lập tức đỏ mặt, lời này có ý gì, sao nghe sến thế?
“Phu tử, người là thần tiên à?”
“Không phải, sau này đừng gọi ta là phu tử, gọi ta là
Đông Phương.”
“Ừm, Đông Phương, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Ngắm sao, đương nhiên là tới ngân hà rồi.”
Đông Phương Úc Khanh đưa nàng bay thẳng lên ngân hà trên
Cửu Trọng Thiên, đây là lần thứ hai họ tới đây.
“Ta, ta nhất định còn đang mơ “
Hoa Thiên Cốt tròn mắt nhìn dải sao vô hạn.
Đông Phương Úc Khanh ném chiếc quạt trong tay ra, bỗng nó
hóa thành một chiếc thuyền lá nhỏ. Hoa Thiên Cốt ngồi bên mép thuyền, cởi giày,
chơi trò giẫm lên sao. Ánh sáng soi tỏa mọi ngóc nghách lấp la lấp lánh.
Đông Phương Úc Khanh vươn tay ôm nàng vào lòng, khác với
vẻ gầy gò trước kia, Hoa Thiên Cốt mập mập bây giờ phổng phao ra phết, Đông
Phương Úc Khanh cẩn thận tránh ngực nàng ra.
Hoa Thiên Cốt tựa lưng vào lồng ngực Đông Phương Úc
Khanh, nhìn cảnh đẹp trước mắt, thỉnh thoảng lại kinh ngạc tán thưởng.
Bỗng một cây củ cải đưa tới trước mặt nàng.
“Ăn không?”
Hoa Thiên Cốt cầm lấy cắn một miếng giòn tan.
“Ngọt quá! Đông Phương, cám ơn huynh. Sau này huynh
thường xuyên đưa ta tới đây chơi được không?”
“Được, nàng muốn ở bên ta mãi mãi không?”
Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, cười thẹn thùng rồi gật đầu, phu
tử muốn kết hôn với nàng ư? Cuối cùng cũng có người muốn nàng rồi? Tiếp theo
nên làm gì bây giờ, phải rồi, một nụ hôn đính ước!
Đông Phương Úc Khanh vuốt đầu nàng, thấy nàng khẽ nhắm
mắt lại ngẩng đầu lên, không nhịn được phì cười, kéo nàng vào lòng, vỗ nhẹ hai
cái, Hoa Thiên Cốt bỗng thấy mình ngày càng buồn ngủ, thoáng nghe thấy tiếng
Đông Phương Úc Khanh thì thào.
“Cốt Đầu ngốc này, giờ nàng là vợ người khác rồi, sao ta
có thể tùy tiện hôn nàng được. Ta biết nàng muốn hỏi ta rất nhiều chuyện, không
phải ta không muốn trả lời nàng, mà ngay cả ta cũng không biết đáp án. Chìm
trong vòng luân hồi chuyển kiếp vô tận, ta đã thấy quá nhiều chuyện, thật ra ta
còn vô tình hơn bất kì kẻ nào. Coi nàng là quân cờ, coi Lục giới là ván cờ,
tính ta sớm nắng chiều mưa, Yêu Thần xuất thế gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một
trò chơi lúc ta buồn chán mà thôi. Ấy vậy mà ta lại thua, cái giá phải trả là
trái tim mình, và vĩnh viễn mất đi nàng. Nếu có thể quay lại, ta sẽ không để
nàng lên Trường Lưu Sơn, cũng sẽ không để nàng thấy hắn. Vụ cá cược này không
phải để trêu nàng. Muốn chữa mắt cho nàng bất kể ra sao cũng phải cần mười lăm
năm, so với việc ngồi chờ, ta chỉ muốn có thêm chút thời gian ở bên nàng. Nàng
quá tốt bụng, dẫu bị lừa bao nhiêu lần vẫn bằng lòng tin tưởng ta, đi theo ta.
Nhưng ta đã làm quá nhiều chuyện khiến nàng bị tổn thương, làm sao nỡ chia cắt
nàng và người nàng yêu đây?”
Đông Phương Úc Khanh khẽ mân mê mặt nàng, đối với hắn mà
nói, tất cả đều là trò chơi, chỉ có nàng là thật.
“Vĩnh viễn, đừng cho ta một kẽ hở có thể chen vào, Bạch
Tử Họa…”
Đông Phương Úc Khanh bỗng quay đầu lại, nhìn ánh sáng cực
chói mắt đằng kia. Bạch Tử Họa chầm chậm bước ra, hàng nghìn hàng vạn vì sao
cũng không át nổi ánh sáng của hắn. Đông Phương Úc Khanh hóa thành một làn khói
mỏng, tan biến ngay tức khắc.
Hoa Thiên Cốt nằm bên mép thuyền, lim dim tỉnh lại, không
thấy Đông Phương Úc Khanh đâu nữa, ngược lại là Bạch Tử Họa đang đứng bên cạnh
nhìn xuống nàng.
“Phu tử, sao người lại ở đây, người cũng là thần tiên ạ?”
Hoa Thiên Cốt tò mò nhìn người, vẻ mặt của phu tử hình
như lạnh hơn bình thường, đang tức chuyện gì à?
Bỗng eo nàng bị kéo lên, áp sát vào Bạch Tử Họa. Đôi mắt
kia sâu như biển, tựa như muốn xoáy vào nơi tận cùng trong linh hồn nàng. Hoa
Thiên Cốt hơi sợ, vừa định mở miệng thì miệng đã bị che lại.
Quá đột ngột, nàng như chiếc pháo bị châm ngòi, trong đầu
không ngừng vang lên những tiếng nổ bùm, chỉ thấy một khoảng mờ sương, một ánh
chớp lóe lên. Nụ hôn của Bạch Tử Họa rất nhẹ nhưng để lại ấn tượng rất mạnh,
chỉ là đặt môi lên môi nàng, nhưng dù là bay qua mây hay ngồi thuyền ngắm ngân
hà vừa nãy cũng không tuyệt bằng giây phút này.
Nhưng không đúng? Sao phu tử có thể hôn nàng? Đây là nụ
hôn đầu của nàng đấy!
Hoa Thiên Cốt mạnh tay cấu mình một cái, ép mình tỉnh táo
lại, sau đó cố gắng giãy ra. Bạch Tử Họa lại ôm chặt lấy nàng, đương giằng co,
chiếc thuyền nhỏ lay chuyển dữ dội, sau đó lật nhào.
Nhưng Bạch Tử Họa vẫn hôn nàng, hai người dần chìm xuống,
xung quanh đầy những đốm sáng lấp lánh như đom đóm. Nơi này không giống nước
bình thường, vẫn có thể thoải mái hô hấp. Những đốm nhỏ ôm lấy nàng, bao phủ,
như thể nàng cũng trở thành một phần trong hàng tỉ ánh sao này, mênh mông vô
tận, kì ảo vô cùng.
Nụ hôn của Bạch Tử Họa dần sâu hơn, Hoa Thiên Cốt mở
miệng thở hổn hển. Nàng thấy mình sắp chết rồi, đây là tây phương cực lạc ư?
Cách đó không xa, Thiên Cơ Tinh Quân và Dao Quang Tinh
Quân trong Bắc Đẩu Tinh Quân đang vò đầu bứt tai, khẽ thì thào.
“Tên nhóc Đông Phương gan lớn thật, dám chuốc say hai
ta.”
“Haizz, chuyện này sau này hẵng nói, bây giờ phải làm sao
đây, Trường Lưu thượng tiên phạm quy rồi, còn ngay dưới mắt chúng ta chứ!”
“Phạm quy thì sao? Ông dám bổ sét à? Không thấy người ta
đang tức giận hả? Ông có muốn sống không?”
“À? Vậy chẳng lẽ cứ để thế? Nếu vậy vụ cá cược không phải
rất bất công sao?”
“Có gì mà bất công, người ta có hôn vợ người khác đâu, dù
sao muốn bổ thì ông đi mà bổ.”
“Ta nào dám!”
“Thế thì thôi, giả vờ không phát hiện ra, về ngủ tiếp…”
Hoa Thiên Cốt bị hôn tới chóng mặt, cả người như nhũn ra,
chỉ có thể vươn hai tay vịn chặt vào cổ đối phương.
Bạch Tử Họa không hiểu sao lần nào nàng cũng nỡ vứt bỏ
hắn? Hắn tin tưởng tình yêu của nàng như thế, tin nó dẫu ra sao cũng không hề
thay đổi như thế, vậy mà nàng thà đi cùng Đông Phương cũng không muốn ở lại bên
hắn, nàng thà chết một mình cũng không muốn chết cùng hắn...
Nếu được quay trở lại, nàng thật sự sẽ không yêu ta nữa
sao?
Ta không tin.
Đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể yêu mình ta, chỉ có
thể là một mình ta.
Kẽ hở? Không có kẽ hở. Dù Đông Phương Úc Khanh có đầu
thai mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, ta sẽ không cho gã một cơ hội!
Hoa Thiên Cốt lún sâu vào trong nụ hôn của Bạch Tử Họa,
cùng chìm đắm theo những vì tinh tú rải khắp bầu trời.
Hôm sau khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Chết rồi, lại đến muộn. Hoa Thiên Cốt bật dậy, lại thấy
người mình mỏi nhừ. Chuyện xảy ra ngày hôm qua hiện lên trong đầu, mặt nàng lập
tức đỏ bừng.
Sau đó xảy ra chuyện gì? Mình về nhà bằng cách nào?
Không đúng, nhất định là nàng mơ rồi, không ngờ lại mơ
thấy giấc mơ đó! Nàng dồn sức xoắn tóc, gõ lên đầu mình.
Bò tới ngồi trước bàn trang điểm thì choáng quá lại nhảy
dựng lên. Khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn tựa một đóa đào nở, hai mắt long lanh ánh
nước, môi vừa đỏ vừa sưng.
Chết cha! Chẳng lẽ là thật!
“Á!” Cuối cùng Hoa Thiên Cốt hét toáng lên, nàng bị phu
tử phi lễ!
Trên đường tới học viện Hoa Thiên Cốt đều ngượng ngùng
không dám ngẩng đầu, tuy xấu hổ chết đi được, nhưng phải tìm Bạch Tử Họa hỏi
cho rõ. Người làm thế này là có ý gì? Chẳng nói năng gì đột nhiên hôn nàng?
Chẳng lẽ người cũng muốn lấy nàng sao? Haizz, gả cho Bạch Tử Hoa thực ra cũng
rất tốt, có điều sau này lấy nhau rồi chắc chắn rất vô vị.
Nàng thấp thỏm cả ngày, cuối cùng chiều nay có tiết của
Bạch Tử Họa, người ta cũng không thèm liếc nàng một cái.
“Thiên Cốt cậu sao vậy? Mặt đỏ thế?”
“Không, không sao...” Hoa Thiên Cốt cúi đầu, ra sức viết
linh tinh lên giấy. Kết quả viết tới tận mặt sau mới phát hiện ra toàn viết
“ngu ngốc”, cũng không biết nàng đang mắng mình ngốc hay là mắng Bạch Tử Họa
nữa.
Hết giờ học, nàng phi vọt tới trước mặt Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa dừng chân, thờ ơ nhìn nàng.
“Phu, phu tử...”
“Có chuyện gì?”
“Người, người hôm qua sao lại...” Hoa Thiên Cốt lắp bắp
hồi lâu cũng không nên lời, ngượng ngùng nói: “Sao lại làm vậy với con?”
Bạch Tử Họa trầm mặc vài giây: “Ta không biết trò đang
nói gì.”
Nói xong đi thẳng không hề quay đầu lại.
Hoa Thiên Cốt méo miệng, suýt òa khóc. Không biết nàng
đang nói gì? Lẽ nào người đã quên hết rồi sao? Hay đó thật sự chỉ là một giấc
mơ?
Từ đó về sau, Hoa Thiên Cốt cực kì để ý Bạch Tử Họa, lúc
lên lớp cứ nhìn chằm chằm vào người, thỉnh thoảng còn bám theo một lúc. Nàng
không tin tất cả những gì xảy ra hôm đó đều là giả.
Nhưng Bạch Tử Họa vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ trước mọi
việc kia, cũng hoàn toàn coi như không thấy những gì nàng bày tỏ.
Nàng cố ý làm nước ô mai ướp lạnh cho người uống, kết quả
người chỉ nói một câu không thích chua rồi rảo bước đi. Nàng đành tiu nghỉu
quay về, còn bị mấy nữ sinh lớp bên cạnh nhìn thấy, chạy ra mỉa mai nàng, bảo
nàng béo như heo còn đòi ăn cỏ non. Hoa Thiên Cốt tức đến nỗi tí thì hắt nước ô
mai lên mấy người đó, bây giờ nàng ghét nhất việc bị chê là béo.
Có điều nghĩ lại vẫn thấy không nên lãng phí, lại mang về
tự uống.
Nàng thấy tủi thân lắm ấy, tại sao hôn nàng lại không
thừa nhận chứ, đúng là đồ bội bạc! Nàng cũng đâu bắt người phải lấy nàng đâu,
chỉ muốn hỏi cho rõ thôi mà.
Lưu Hỏa thấy nàng ở một mình trong rừng trúc đổ sạch chỗ
nước ô mai kia đi, cười đau cả bụng.
“Đang giận chuyện của Bạch Tử Họa à? Có muốn biết vì sao
không? Tớ có thể cho cậu biết đáp án, đi theo tớ.”
Lưu Hỏa dẫn nàng tới phía sau thác nước, lấy ra một chiếc
kính hám thiên cực lớn đặt lên đầu hai người.
“Cậu làm gì thế?”
“Đề phòng thôi, tớ cũng không muốn bị sét đánh chết. Cậu
ngồi xuống, để tớ nói thầm cho cậu.”
Lưu Hỏa ngoắc cái, Hoa Thiên Cốt vội vàng đưa tai qua.
“Không phải tai, đưa tay đây.”
Hoa Thiên Cốt tò mò đưa tay ra, tay phải của Lưu Hỏa và
tay phải của nàng kết lại thành một cái pháp ấn, sau đó Hoa Thiên Cốt nghe thấy
một giọng nói vang lên.
“Mấy ngày trước có phải Bạch Tử Họa hôn cậu không?”
Hoa Thiên Cốt hoảng hốt: “Sao cậu biết?”
“Nhìn cái vẻ mất hồn của cậu tớ cũng đoán được. Vụ cá
cược này vốn đã không công bằng, ai bảo người ta có thân phận đặc biệt?”
“Cá cược? Cá cược gì?”
“Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch, Mặc
Băng tiên và thêm vài phu tử trong học viện cá cược với nhau xem ai chiếm được
lòng của cậu trước. Vậy nên có phải có rất nhiều người đột nhiên xun xoe không?
Tiếc rằng người ta cố gắng cả năm cũng không bằng một nụ hôn của Bạch Tử Họa,
dễ dàng thu phục cậu.” Lưu Hỏa cố ý chỉ nói một phần sự thật.
Mặt Hoa Thiên Cốt lập tức tái mét: “Cậu nói gì?”
Chẳng lẽ hồi bốc thăm đầu năm học, vì nàng bẽ mặt trước
mặt mọi người mà họ quyết định lôi nàng ra cá cược làm trò cười?
“Chẳng lẽ không phải à, cậu nhìn hành động của mình gần
đây đi, không phải chỉ thấy mỗi người ta thôi sao? Dám nói không thích người ta
không? Vụ này Bạch Tử Họa thắng rồi, không quan tâm tới cậu là đương nhiên
thôi.”
“Cậu nói bậy!” Bạch Tử Họa, Đông Phương, Mặc Băng tiên và
cả Sát tỷ tỷ, bọn họ không giống loại người đó.
“Hoa Thiên Cầu, đã bao giờ tớ lừa cậu chưa, tớ coi cậu là
bạn tốt, không muốn thấy cậu đau lòng vì một gã đàn ông. Chẳng qua chỉ là một
vụ cá cược mà thôi, bằng không cậu béo như thế, lại ngốc chết đi được, sao lại
có nhiều người tốt với cậu, lấy lòng cậu đến vậy? Chỉ vì thắng thôi.”
Hoa Thiên Cốt cuối cùng không nhịn nổi òa khóc nức nở,
thảo nào Sát tỷ tỷ và Đông Phương đều nói muốn lấy nàng. Nàng biết rõ với diện
mạo bản thân thì không thể nào có chuyện đó, nhưng vẫn tự lừa mình tin tưởng.
Chẳng trách Bạch Tử Họa hôn nàng xong không thèm để ý đến nàng nữa, thì ra đó
cũng chỉ là thủ đoạn bỉ ổi để giành chiến thắng mà thôi.
Thật quá đáng! Không phải nàng chỉ hơi béo thôi sao, vậy
mà tất cả mọi người đều ghét nàng, lừa nàng, đùa giỡn nàng. Thì ra nàng tưởng
bở, chỉ là một trò chơi, một chuyện cười.
Mặt Hoa Thiên Cốt trắng bệch như tờ giấy, bỗng thấy cả
thế giới đều trở nên u ám. Lưu Hỏa gãi đầu, lau nước mắt cho nàng.
“Được rồi, đừng khóc nữa, tớ không chê cậu! Nếu thật sự
không ai cần thì tớ lấy cậu vậy, nhưng tất nhiên là sau này cậu phải đi kĩ viện
và sòng bạc cùng tớ, không được kìm kẹp tớ.” Một bà vợ như thế tìm đâu ra, ha
ha ha.
Hoa Thiên Cốt khóc nức nở, nắm chặt tay Lưu Hỏa. Nàng vẫn
muốn hỏi Bạch Tử Họa cho rõ ràng, không, nàng muốn tới mắng tên đó một trận, và
tất cả những kẻ đùa giỡn nàng nữa.
Hoa Thiên Cốt xông thẳng tới cửa lớp chặn Bạch Tử Họa,
nổi giận đùng đùng đứng bên ao sen, chống nạnh. Tất cả mọi người đều đứng lại
xem trò vui.
Đông Phương Úc Khanh cười: “Xem ra vụ cược này sắp có kết
quả đây.” Rồi bảo mấy học trò đi mời các phu tử khác tới.
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, Hoa Thiên Cốt không
thèm quan tâm, nhân lúc tất cả đều ở đây nàng phải mắng cho hết! Rảnh rỗi lấy
nàng cá cược, ăn no rửng mỡ hả?
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Bạch Tử Họa, nàng
lại thấy luống cuống, sao thế này, người sai đâu phải là nàng, sao nàng phải
nhụt chí chứ?
“Bạch Tử Họa! Sao lại lôi ta ra đánh cược? Một phu tử đức
cao vọng trọng như người không thấy mình bỉ ổi lắm hả? Dùng cái thủ đoạn đê
tiện như thế còn không chịu thừa nhận! Hôm nay ta muốn người trước mặt tất cả
mọi người ở đây thề với trời, đêm đó không hề hôn ta!”
Viện trưởng đại nhân vừa nghe câu này tí thì nghẹn thở
ngất xỉu, xung quanh xôn xao ầm ĩ, còn kèm theo vài câu phẫn nộ dám phạm quy.
Hoa Thiên Cốt vừa nghe thấy thế, lòng càng khó chịu hơn.
Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu, cuối cùng nói.
“Hôn rồi.”
Xung quanh lại vỡ òa, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc tròn mắt,
nghĩ mình nghe nhầm.
Bạch Tử Họa nhếch mép nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, ý
cười hiện trong mắt.
“Sao vậy, muốn ta chịu trách nhiệm à?”
“Ta, ta...”
Không ngờ Bạch Tử Họa đột nhiên thừa nhận, Hoa Thiên Cốt
bối rối.
Mọi người xung quanh hét lên: “Không công bằng, Tôn
thượng ăn gian!” Lại còn dụ dỗ như thế, thật gian xảo.
Hoa Thiên Cốt lắp bắp mãi, Bạch Tử Họa bước lên một bước,
cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt của Bạch Tử Họa giống hệt như đêm hôm đó,
ngay cả những vì sao rực rỡ cũng không bằng.
“Nàng thích ta không?” Giọng nói đó hơi khàn, tựa như ma
chú, hồn Hoa Thiên Cốt bay mất. Mắt nhìn chằm chằm vào làn môi mỏng của người,
nhớ lại nụ hôn mãnh liệt triền miên của họ đêm hôm đó.
Sát Thiên Mạch đứng bên sửng sốt theo dõi, vừa thả bánh
đậu xanh vào miệng vừa lắc đầu: “Mẹ kiếp, lão Bạch trâu thật, dùng cả mĩ nam
kế, lão tử cam bái hạ phong.”
“Thi, thíc...”
Thấy Hoa Thiên Cốt sắp nói ra, Lưu Hỏa đứng đằng sau hét
toáng lên: “Này, Hoa Thiên Cầu! Khá lên chút coi!”
Hoa Thiên Cốt lập tức bừng tỉnh, mặt sưng thành màu gan
heo. Suýt tí nữa thì bị dụ dỗ! Nàng biết rõ rành rành là Bạch Tử Họa đang lừa
mình, đâu có được, vụ này tuyệt đối không thể để tên đó thắng.
“Ta còn lâu mới thích ngươi! Ta thích Lưu Hỏa! Chúng ta
sắp thành thân rồi!”
…
Toàn trường sửng sốt, lặng ngắt như tờ.
Vụ này kết thúc rồi?
Sát Thiên Mạch phì cả bánh đậu xanh ra. Hả? Sao lại thế
này? Lưu Hỏa là thằng nào vậy?
Tất cả mọi người tham gia vụ cá cược này đều không hiểu
đầu cua tai nheo ra sao, tên Lưu Hỏa này chui từ đâu ra? Vụ này rõ ràng sắp
thắng rồi vậy mà tự dưng lỡ hết cả, kết thúc lại gấp gáp nữa chứ? Bạch Tử Họa
thua? Người thắng lại không phải là Đông Phương Úc Khanh?
Vẻ mặt Bạch Tử Họa hiển nhiên cũng có chút khó coi, rõ
ràng chỉ cần tí nữa thôi...
Có điều tuy Hoa Thiên Cốt mạnh miệng, nhưng trên thực tế,
dù sao hắn cũng thắng rồi, đúng không?
Lưu Hỏa cười sặc sụa đi lên vỗ vai Hoa Thiên Cốt: “Thiên
Cốt, được lắm! Có điều, gái ngoan không gả hai lần...”
Hoa Thiên Cốt lảo đảo, chỉ thấy có rất nhiều thứ đang
muốn trào ra khỏi đầu, trí nhớ dần khôi phục, mắt cũng mờ dần đi, loáng thoáng
thấy mặt Lưu Hỏa đang kề lại gần.
“Thiên Cốt, còn nhận ra tớ không, kiếp này tớ có mặt rồi,
phải nhớ đấy!”
Hoa Thiên Cốt như bị đấm mạnh một cái, thất nguyệt lưu
hỏa, bát nguyệt sóc phong.
“Sóc Phong! Cậu là Sóc Phong... Cậu về rồi...”
Sung sướng trào dâng cùng với hoa mắt chóng mặt, trí nhớ
lại khôi phục quá dữ dội, mắt nàng lại không nhìn thấy gì nữa.