Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt - Chương 01

Đánh cược

1. Đời như mộng ảo

Nửa
đêm canh ba, một bóng người màu trắng rón ra rón rén vào phòng bếp, bắt đầu lục
lọi. Giỏ rau, thùng gạo... đào lên cả ba thước mà tay vẫn trống trơn.

“Ở
đâu đây, ở đâu đây…”

Tiếng
lẩm bẩm vang lên, trong trẻo lanh lảnh, đượm chút ngây thơ của trẻ con, như
tiếng ngọc lưu ly va chạm, không phải Hoa Thiên Cốt thì còn là ai?

Nhưng
nếu nhìn mặt thì chắc chắn không thể nhận ra được, thật là... Không thu hoạch
được gì trong bếp, nàng quyết định trèo tường. Thở phì phò dịch hai miếng gạch
chèn vào góc tường, tay bám vào tường, chân đá lung tung nhưng vẫn không thể
trèo lên.

Haizz,
đành phải quay về. Đưa chân đẩy cửa ra, người nằm trên giường đang ngủ say,
quay lưng về phía nàng, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống như dòng thác.

Hoa
Thiên Cốt mon men đi tới thành giường, rướn cổ ngó nghiêng, quả nhiên thoáng
thấy một chiếc hộp được bọc kĩ bằng gấm đặt trên đầu giường, cực kì mừng rỡ.

Tay
trái chống mép giường, tay phải cẩn thận nhón lấy.

Cuối
cùng cũng vào tay, lòng nàng nở đầy hoa, bỗng một tiếng “Tiểu Cốt” lạnh lùng
vang lên.

Tay
run bần bật không giữ chắc, chiếc hòm nện bốp cái lên đầu người kia.

“Á!”
Người trên giường lập tức nhảy dựng, ôm đầu hét toáng lên, nhìn nàng hầm hầm,
đích thực là Nho tôn Sênh Tiêu Mặc.

Hoa
Thiên Cốt luống cuống, vội vàng nhào lên hết thổi lại xoa: “Cha, cha không sao
chứ?”

“Đương
nhiên có rồi! Đồ con gái bất hiếu, vì mấy cái màn thầu mà muốn mưu sát cha
mình!” Sênh Tiêu Mặc bi phẫn lên án.

Mặt
Hoa Thiên Cốt buồn như đưa đám, níu tay áo hắn ra sức giật giật: “Cha ơi, con
đói…”

“Chịu
đựng, chịu đựng! Đói thì đi ngủ!”

“Nhưng
đói quá không ngủ được...” Hoa Thiên Cốt bĩu cái mõm heo, tội nghiệp nhìn hắn.

“Không
ngủ được thì tìm việc làm, đun nước bổ củi, lau bàn quét rác. Đúng rồi, mau đi
giặt đống quần áo bẩn cho cha, ngoan.”

“Người
ta chẳng có tí sức nào cả…” Hoa Thiên Cốt không muốn sống nữa ngả vật ra
giường. Sênh Tiêu Mặc lập tức bị cân nặng của nàng ép tới ngạt thở, cố gắng
nhấc chân đá nàng xuống giường, Hoa Thiên Cốt nằm mãi dưới đất không chịu dậy,
lăn lóc khóc ầm ĩ.

“Con
đói con đói con đói con đói con đói, con muốn ăn màn thầu màn thầu màn thầu
thầu thầu thầu thầu thầu thầu thầu thầu...”

Vừa
hét vừa lăn lông lốc mấy chục lần, chiếc áo bông nhỏ in hoa bé xíu đã dính đầy
bụi. Sênh Tiêu Mặc nhìn Hoa Thiên Cốt đang khóc lóc om sòm dưới đất mà dở khóc
dở cười, đây rõ ràng là một quả bóng đang lăn, béo đến nỗi không nhìn thấy cổ
đâu nữa, đã thế còn muốn ăn màn thầu.

“Không
được! Chưa đầy một tháng nữa con sẽ phải tới học viện học. Lần này nhất định
phải giảm béo thành công.”

[Chúc
các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách]

Hoa
Thiên Cốt đẫm nước mắt, ôm đùi hắn tiếp tục lắc: “Con không muốn giảm béo! Con
không muốn tới học viện học!”

Tất
cả chỉ tại cái học viện khỉ gió gì đó! Trước kia vốn ngày nào nàng cũng vui vẻ
ăn ăn uống uống, hống hách khắp làng xóm, thong dong sung sướng. Kết quả cha
bắt nàng giảm béo, nhốt nàng trong nhà, còn không rời xa nàng một tấc canh
chừng không cho nàng ăn gì. Để kiềm hãm cơn đói khát của nàng, Sênh Tiêu Mặc
cũng tự hi sinh ngày ngày gặm màn thầu với nàng, có điều là Hoa Thiên Cốt mỗi
ngày chỉ được ăn một cái, còn Sênh Tiêu Mặc mỗi ngày lại ăn tận chín cái liền.
Ông trời ơi, người bất công quá!

Sênh
Tiêu Mặc giơ tay phát cho nàng một cái: “Phải đi! Cha kham khổ nuôi mày mười
lăm năm, chỉ vì ngày này thôi đấy! Mày dám không gầy bớt cho cha xem!” Haizz,
tất cả đều là do hắn quá mềm lòng, mỗi lần thấy nước mắt cùng với độ dày mặt
của nàng đều phải giương cờ chịu thua, để mặc nàng ăn. Nhưng thật không ngờ,
lời hẹn năm mười lăm tuổi đã đến, nàng lại béo vật ra thế này, chẳng còn tí gầy
yếu khiến người ta thương như xưa gì cả. Đừng nói tới Nhị sư huynh hắn không
biết giải thích thế nào, nếu để đám Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch thấy,
hắn không ngoẻo mới lạ. Hu hu thương thay, sao trước kia hắn lại nhất thời hồ
đồ giành cái cục nợ này về làm gì cơ chứ, hối không kịp, hối không kịp...

Sênh
Tiêu Mặc đau đớn nhìn quả bóng thịt dưới đất, thở dài hết cách. Tất cả mọi
chuyện này đều vì trận đánh cược mười lăm năm trước mà nên.

“Chết
rồi, chết rồi!” Một đệ tử mang cung linh hoang mang vội vàng chạy vào trong
đình nghỉ mát phía sau Trường Lưu Sơn.

Ma
Nghiêm và U Nhược đang đánh cờ trong đình, điều kiện U Nhược được từ chức
chưởng môn Trường Lưu là phải thắng Ma Nghiêm ba ván, để có thể mau chóng thoát
khỏi bể khổ, mỗi khi rảnh rỗi con bé đều quấn lấy Ma Nghiêm chơi cờ, tuy tay cờ
tiến bộ cực nhanh nhưng vẫn không thắng được.

Lần
này đang chơi vui thì bị người tới quấy rầy, Ma Nghiêm khó chịu mắng: “Chuyện
gì mà rối lên thế!”

U
Nhược thừa dịp Ma Nghiêm ngẩng đầu, vội vàng lén giấu hai quân cờ, đắc ý trong
bụng.

“Thế
tôn! Không hay rồi, Đại hội Kiếm Tiên vốn đang cử hành, không hiểu sao Dị Hủ
các chủ lại xông vào đây, còn dẫn theo rất nhiều người, chúng đệ tử không ngăn
được…”

U
Nhược vừa nghe, sửng sốt nhảy bổ lên: “Đông Phương Úc Khanh! Hắn lại hồi sinh
rồi!” Bấm đầu ngón tay nhẩm tính, không đúng, sư phụ hồi phục linh thức còn
chưa tới mười năm, Đông Phương Úc Khanh dù có chuyển thế cũng chỉ mười tuổi,
làm sao có thể đến nhanh như vậy? Không để ý tới ván cờ, con bé xách váy chạy
về phía điện Trường Lưu, quên hẳn thân phận Trường Lưu chưởng môn của mình.

“Đúng
là âm hồn bất tán!” Ma Nghiêm cũng nhíu mày đi theo.

Quảng
trường vốn náo nhiệt giờ đây lại vô cùng yên tĩnh. Đây là Đại hội Kiếm Tiên mỗi
năm một lần, chúng tiên tề tựu, bỗng một tên Đông Phương Úc Khanh xông vào, chặn
ngang vòng đấu loại.

Đông
Phương Úc Khanh giúp Hoa Thiên Cốt lấy được bao nhiêu thần khí trên núi Thái
Bạch, trong đại chiến tiên ma lại xả thân bảo vệ nàng, rất nhiều người đã thấy,
hơn nữa cộng thêm công sức truyền bá của U Nhược và Hỏa Tịch mà cuộc tình tay
ba này, thậm chí là tình tay bốn, tình nhiều tay đã bị suy diễn tới rối loạn,
cảm động rớt nước mắt, vang danh khắp Tiên giới.

Vậy
mà giờ Đông Phương Úc Khanh lại gióng trống khua chiêng trở về, chẳng lẽ là đến
cướp người? Chúng tiên và chúng đệ tử đều thầm phỏng đoán, tò mò háo hức xem
tình hình phát triển.

Đông
Phương Úc Khanh không đến một mình mà còn mang theo mười tám thủ hạ đeo mặt nạ
quỷ giáng từ trên trời xuống, cử chỉ nhịp chân đều vô cùng kì lạ, giống như bị
hắn dùng thuật bù nhìn điều khiển. Tay cầm quạt, gương mặt đó vẫn nở nụ cười
vạn năm không đổi, khiến người khác vừa mới nhìn thấy đã kìm lòng không đậu mà
yêu mến, muốn gần gũi với hắn.

Hắn
cười tủm tỉm nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Tử
Họa ngồi ở chỗ cao nhất, mà bên phải Bạch Tử Họa, người vừa xem tỉ thí vừa ngái
ngủ, lại không dám phủi đít trốn như U Nhược, đang dụi mắt mơ màng ngáp, đúng
là Hoa Thiên Cốt mà hắn ngày nhớ đêm mong.

“Đông
Phương?” Nghe tiếng mọi người xôn xao, biết Đông Phương Úc Khanh tới đây, Hoa
Thiên Cốt lập tức đứng dậy bối rối ngoảnh đầu tìm khắp nơi, nhưng vì không nghe
thấy tiếng Đông Phương Úc Khanh nên không thể xác định vị trí, mắt lại không
thể thấy.

Nàng
vẫn không nhìn thấy.

Nhưng
đã có thể nói, có thể nghe, tốc độ vượt hẳn so với tưởng tượng của Đông Phương
Úc Khanh. Mấy năm nay không biết Bạch Tử Họa dùng cách gì mà có thể khôi phục
với tốc độ kinh người như thế. Nhưng đôi mắt này lại khác, nếu muốn nhìn thấy
thì hồn phách phải khôi phục hoàn toàn, ít nhất phải chờ bốn mươi năm nữa.

Đông
Phương Úc Khanh xuất hiện, Hoa Thiên Cốt vừa vui lại vừa khó hiểu, tâm trạng
rối loạn, vội vàng loạng choạng định chạy xuống dưới, liền bị Bạch Tử Họa ghìm
chặt lại không thể động đậy. Còn Đường Bảo bò trên đầu nàng lén cười thầm, nó
là linh trùng của Dị Hủ các, luôn là tiểu nội ứng của Đông Phương Úc Khanh,
đương nhiên đã thông đồng từ lâu, biết thừa Đông Phương Úc Khanh muốn tới.

“Dị
Hủ Quân đột nhiên giá lâm, chẳng hay có chuyện gì?”

Bạch
Tử Họa thản nhiên nói, mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh mà như thể xuyên hẳn qua.
Khác với Đông Phương Úc Khanh đã chuyển thế mà vẫn không hề thay đổi, Bạch Tử
Họa lại có vẻ càng phiêu dật và xa vời hơn trước kia, mờ ảo như khói mây, trước
kia là với không tới, bây giờ thì có bắt được trong tay cũng sẽ tản ra. Đông
Phương Úc Khanh không quan tâm tu vi của hắn rốt cuộc đã cao tới cảnh giới nào
mà chỉ tò mò, đây mà giống một người đã thành thân ư?

Hoa
Thiên Cốt vô cùng lo lắng, nhưng lại bị mọi người và Bạch Tử Họa cản nên đành
phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Nếu Đông Phương tới đây thì vì sao không nói
gì với nàng? Trước nay Đông Phương làm gì cũng bí mật, một thân một mình, tại
sao bây giờ lại mang theo nhiều người công khai vào Trường Lưu đến vậy, lại còn
vào lúc Đại hội Kiếm Tiên đông khách nhất nữa?

Đông Phương
Úc Khanh khép quạt lại, chỉ vào hai người đang tỉ thí giữa sàn đấu: “Nghe danh
Đại hội Kiếm Tiên đã lâu, lần này ta đặc biệt đưa đệ tử của Dị Hủ các tới dự
thi, không biết có được chăng?”

Phía
dưới lại xôn xao, mọi người đều sôi nổi đoán, không biết lần này hắn thật sự
đến vì tỉ thí, hay còn có ý khác.

Bạch
Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc nhìn nhau, Đại hội Kiếm Tiên này tương đương với Đại
hội võ lâm ở chốn giang hồ, trước nay chỉ cần không phải là tà ma ngoại đạo thì
đều có thể tham gia thi đấu. Dị Hủ các tuy rằng vô cùng kì lạ nhưng thực lực
lại không thể khinh thường, trước kia lại có công cực lớn trong trận giành thần
khí ở núi Thái Bạch, tà hay chính không thể bàn rõ ràng trong chốc lát.

Thấy
Bạch Tử Họa khẽ gật đầu, Sênh Tiêu Mặc nói: “Đương nhiên…”

“Đương
nhiên không được!” Lời nói bị cắt ngang, Ma Nghiêm và U Nhược cùng đáp xuống
đài quan sát, chỉ vào Đông Phương Úc Khanh nói: “Các người không có thiếp mời,
chưa sai người đưa tin đã tự tiện xông vào Trường Lưu Sơn là cực kì vô lễ. Bây
giờ Đại hội đã bắt đầu, bốc thăm cũng xong, nếu thực sự có ý tham gia, lần sau
xin hãy tới sớm.”

Đông
Phương Úc Khanh dường như đã có dự liệu từ lâu, mỉm cười: “Không cần bốc thăm,
điều ta muốn chính là quang minh chính đại đấu với Trường Lưu thượng tiên một
trận.”

Mọi
người xung quanh lại ồ lên, ai nấy đều hưng phấn, quả nhiên là thế, tình địch
tìm tới tận cửa khiêu chiến. Năm đó Sát Thiên Mạch và Đấu Lan Can đều từng vì
Hoa Thiên Cốt mà rút kiếm với Bạch Tử Họa, chỉ có mình Đông Phương Úc Khanh này
vẫn âm thầm vạch mưu, lẳng lặng thờ ơ, không ai biết hắn mạnh yếu ra sao. Không
ngờ bây giờ lại thấy Đông Phương Úc Khanh khiêu chiến, chúng đệ tử ai cũng kích
động xoa tay, chờ Bạch Tử Họa trả lời thế nào. Yêu cầu này quả thực rất xấc
xược, dựa vào tính cách của Bạch Tử Họa chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng Đông
Phương Úc Khanh lại nổi tiếng đa mưu túc trí, không biết lại bày ra trò gì đây?

Quả
nhiên thấy Bạch Tử Họa hờ hững đáp: “Đại hội Kiếm Tiên từ trước tới nay đều là
nơi cho đệ tử giao lưu cọ xát, thứ cho bản tôn không thể tiếp.”

Đông
Phương Úc Khanh trầm ngâm một lát: “Bạch Tử Họa, ngươi không nghĩ trận đấu này
chúng ta đã kéo dài quá lâu rồi sao? Ngươi giành được vị trí sư phụ của Cốt
Đầu, gần quan được lộc, chẳng lẽ không thấy quá bất công với những người khác
ư?”

Bạch
Tử Họa vẫn thản nhiên nhìn hắn.

“Ví
dụ như ta, ví dụ như Sát Thiên Mạch, ví dụ như Hiên Viên Lãng, ví dụ như, Mặc
Băng tiên…”

Ba
tiếng Mặc Băng tiên vừa nói ra, Bạch Tử Họa hơi nhướn mày, rất khó nhận ra.

“Ta
nghĩ ngươi chắc chắn biết ta và Tiểu Cốt đã thành thân rồi.”

Hoa
Thiên Cốt không thấy, nhưng cảm giác được không khí xung quanh càng lúc càng
căng thẳng và kì lạ, không kìm được nuốt nước miếng. Muốn ngăn cản bọn họ, lại
không dám tự tiện chen ngang, dù sao quanh đây có nhiều người như thế, bằng vị
thế của nàng hiện giờ hình như nói gì cũng không được. Rốt cuộc Đông Phương
muốn làm gì? Nàng bỗng thấy hận pháp lực của mình đột nhiên biến mất, không thể
truyền âm hỏi cho rõ.

“Ta
đến đây không phải vì giành Cốt Đầu với ngươi, ta biết trong lòng nàng chỉ có ngươi,
vì thế trước kia mới chủ động rút lui. Lần này ta đến chỉ muốn phân thắng bại
thôi. Ta muốn đấu với ngươi. Bất luận thắng hay thua ta cam đoan sẽ chữa khỏi
mắt cho Cốt Đầu trong vòng mười sáu năm, các ngươi vẫn sẽ là một đôi thần tiên
quyến lữ trong mắt mọi người. Dù có may mắn thắng ta cũng không yêu cầu gì, đi
ngay không quấy rầy các ngươi.”

Mọi
người lại ồ lên, thắng lại không yêu cầu gì, chỉ muốn so một trận với tình địch
thôi sao? Nhưng hắn có lợi hại đến mấy cũng làm sao thắng nổi Trường Lưu thượng
tiên. Chẳng lẽ đây chỉ là cái cớ để chữa bệnh cho Hoa Thiên Cốt thôi sao? Kì
lạ, cần gì phải làm chuyện thừa như thế.

Mười
sáu năm chữa khỏi mắt cho Hoa Thiên Cốt, người Tiên giới đều biết đây là một
điều kiện hấp dẫn thế nào. Bởi vì mười năm gần đây, để có thể khiến Hoa Thiên
Cốt mau chóng hồi phục mà Bạch Tử Họa hầu như đã tới thăm hết các cao thủ Lục
giới, nghĩ hết mọi cách. Ngoài ra còn có sự trợ giúp to lớn của Mặc Băng tiên,
Sát Thiên Mạch, Đấu Lan Can và chúng tiên thiên đình, Hoa Thiên Cốt mới có thể
hồi phục tới mức này. Mọi người đều biết, nếu ai có thể chữa khỏi mắt cho Hoa
Thiên Cốt thì sẽ được rất nhiều lợi ích từ Trường Lưu Sơn và đám Sát Thiên
Mạch, vì thế tất cả dược liệu hiếm quý đều được đưa tới. Nhưng muốn chữa khỏi
đôi mắt này thì hồn phách của Hoa Thiên Cốt phải trọn vẹn, dù có cố gắng thế
nào, ít cũng phải bốn mươi năm mươi năm. Nhưng bây giờ Đông Phương Úc Khanh lại
nói có cách chữa khỏi mắt cho Hoa Thiên Cốt chỉ trong vòng mười sáu năm, đây
chính là chuyện cả Lục giới không làm được.

Quả
nhiên Bạch Tử Họa im lặng, dường như đang cân nhắc.

Ma
Nghiêm nhíu mày, gã cũng biết điều kiện thật rất hấp dẫn, dựa vào tầm quan
trọng của Hoa Thiên Cốt đối với Bạch Tử Họa, đừng nói là đấu một trận, cho dù
là một yêu cầu quá quắt hơn nữa hắn chắc chắn cũng sẽ đồng ý.

Hoa
Thiên Cốt nghĩ bụng không ổn, lo lắng kéo tay áo bào của Bạch Tử Họa, nàng
không muốn thấy sư phụ và Đông Phương đánh nhau đâu.

Bạch
Tử Họa nhìn ánh mắt như chân thành nhưng thực ra lại xảo trá của Đông Phương Úc
Khanh, hắn cũng biết cho dù mình không ứng chiến, nếu Đông Phương Úc Khanh đã
tìm ra cách chữa mắt cho Hoa Thiên Cốt thì chắc chắn sẽ cứu. Nhưng nếu hắn đã
đặt điều kiện thì sao hắn có thể chịu không ân huệ này được. Hắn hi vọng đôi
mắt của Tiểu Cốt có thể nhanh khỏi, có thể nhìn thấy hắn, không muốn đợi mấy
chục năm, nhưng cũng không muốn mắc nợ Đông Phương Úc Khanh, đương nhiên chỉ có
thể đồng ý.

“Mời.”
Bạch Tử Họa chậm rãi đưa tay ra, xem như đã đồng ý, tất cả mọi người đều hít
thật sâu.

“Sư
phụ!” Hoa Thiên Cốt lo tới suýt khóc, bằng sự hiểu biết của nàng về Đông
Phương, đây chắc chắn không thể là một trận đấu giao lưu cọ xát bình thường.

“Từ
đã.” Đông Phương Úc Khanh mở quạt vẫy vẫy, trông cực kì gợi đòn: “Ta chỉ nói
muốn đấu với ngươi một trận, chứ có nói đánh đâu. Ta chỉ là người phàm, sao đấu
nổi với Trường Lưu thượng tiên ngươi, há chẳng phải là cậy lớn hiếp bé sao.”

“Rốt
cuộc ngươi muốn thế nào?” Ma Nghiêm cả giận nói.

Vẻ
mặt Đông Phương Úc Khanh trở nên nghiêm túc: “Bạch Tử Họa, ta muốn đánh cược
với ngươi, thời hạn mười sáu năm, cược câu của Cốt Đầu khi bị ngươi giết, nàng
sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa!”

Mọi
người sửng sốt, đừng nói Hoa Thiên Cốt, đám Ma Nghiêm và ngay cả Bạch Tử Họa
cũng tái mặt.

Lúc
Hoa Thiên Cốt nói câu ấy, có rất nhiều người ở đó. Dáng vẻ điên khùng của Bạch
Tử Họa khi ấy không ai có thể quên được.

“Sao,
không dám cược? Cũng đúng, thật ra lúc Cốt Đầu mất trí nhớ trở thành bé ngốc,
ngươi đã thua rồi. Đúng là nàng không hề yêu ngươi, nàng muốn bỏ ngươi đi với
ta nhưng là ngươi ép nàng ở lại, cuối cùng nàng khôi phục trí nhớ, mới quay trở
lại làm Tiểu Cốt yêu ngươi kia. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo trước nay nàng
vẫn là một kẻ cố chấp chứ.” Khóe mắt Đông Phương Úc Khanh lộ ý cười, nhìn khuôn
mặt lại tái xanh thêm mấy phần nữa của Bạch Tử Họa, biết mình chọc đúng nỗi đau
của hắn.

Mọi
người nhận ra Bạch Tử Họa bất thường, xung quanh lạnh buốt, tất cả đều lùi lại
mấy bước.

“Nếu
không phải ngươi vẫn cao cao tại thượng ở bên cạnh Cốt Đầu thì ai thắng ai thua
còn chưa biết đâu. Ngươi dám cược với ta không?” Sau đó, Đông Phương Úc Khanh
nói ngắn gọn quy tắc một lần. Đại khái là muốn Hoa Thiên Cốt trở về hạ giới,
trong tình huống mất trí nhớ cuối cùng sẽ yêu ai, Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc
Khanh, Sát Thiên Mạch hay ai đó muốn tham gia.

Hắn
càng nói, vẻ mặt mọi người càng phức tạp, Hoa Thiên Cốt khiếp sợ nắm chặt tay.

“Khi
có kết quả, đúng vào lúc Cốt Đầu nói ra tên người mình thích thì cũng sẽ khôi
phục trí nhớ, dù cho người được gọi tên không phải là Trường Lưu thượng tiên
ngươi, thì ta tin nàng vẫn sẽ ở bên ngươi như trước kia. Sau đó khôi phục thị
lực và pháp lực, tất cả đều trở về lúc ban đầu, ngươi chẳng có tổn thất gì cả,
sao nào?” Đông Phương Úc Khanh nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Họa.

“Không
được! Cá cược gì chứ, chỉ là trò trẻ con!” Ma Nghiêm giận dữ nói, Sênh Tiêu Mặc
lại ngồi thẳng người mắt sáng ngời.

Mọi
người cuối cùng cũng hiểu được ý của Đông Phương Úc Khanh và mục đích thực sự
của chuyến đi này. Hắn muốn có một cơ hội được công bằng theo đuổi Hoa Thiên
Cốt, cho nên chỉ có thể dùng cách này. Tuy là nói Bạch Tử Họa không có tổn thất
gì, nhưng nếu cuối cùng Hoa Thiên Cốt lại làm đúng như những gì mình đã từng
nói, không yêu Bạch Tử Họa mà yêu người khác, dù cho tình yêu ngắn ngủi không
sâu đậm, cuối cùng vẫn sẽ về bên hắn, nhưng giữa hai người lại có rạn nứt không
thể bù đắp. Chưa đánh đã bại, chiêu này của Đông Phương Úc Khanh thật là hiểm
độc.

Nhưng
cho dù đối mặt với ý đồ độc ác mà tất cả mọi người đều nhìn ra ấy, Bạch Tử Họa
cũng chỉ trầm tư hai giây, thản nhiên nói: “Ta cược với ngươi.”

Mọi
người nhốn nháo. Đông Phương Úc Khanh cũng nở nụ cười đã biết từ lâu.

Hoa
Thiên Cốt tức điên, sư phụ đồng ý? Có lầm không? Nàng nhảy dựng gào lên: “Ta
không muốn!”

Hai
người bọn họ có ý gì! Dám dùng nàng để cá cược! Nàng yêu ai thích ai thì liên
quan gì tới bọn họ. Nàng thà tiếp tục mù còn hơn phải thử lần này. Vứt một kẻ
chẳng nhớ gì như nàng xuống hạ giới, nếu nàng hồ đồ thật sự thích người khác
thì phải làm sao? Sau này nàng còn mặt mũi nào về gặp sư phụ nữa!

“Cốt
Đầu không muốn? Ta vốn tưởng nàng rất có lòng tin với tình yêu của mình chứ?”
Đông Phương Úc Khanh cười trộm sau cây quạt.

Bạch
Tử Họa cúi đầu nhìn nàng

“Ta ta ta đương nhiên là tin…” Hoa Thiên Cốt đỏ mặt, rốt
cuộc Đông Phương muốn làm gì đây, việc này to thì to mà nhỏ cũng nhỏ, không đùa
được đâu.

“Nếu nàng cũng cảm thấy bất kể trong tình huống nào cũng
sẽ yêu mình Bạch Tử Họa, vậy cược đi, coi là trò chơi cũng được. Hơn nữa sau
khi mất trí nhớ xuống hạ giới, hồn phách cùng dời, có thể nhìn thấy ngay lập
tức, mười sáu năm sau chữa khỏi mắt rồi cũng có thể nhìn thấy, không cần phải
chịu khổ trong bóng tối nữa.”

“Không được! Ta không đồng ý!” Hoa Thiên Cốt giơ đấm tay
lên kiên quyết phản đối việc trở thành đồ đánh cược của bọn họ. Lần trước mất
trí nhớ nàng vẫn còn sợ, lần đó quả thật đã định bỏ trốn theo Đông Phương, nếu
lần này lại phạm cùng lỗi sai thì phải làm sao? Huống chi bé ngốc trước kia
cũng xem như là được sư phụ nuôi nấng, mà lần này theo quy tắc Đông Phương nói
thì phải mười lăm năm sau được gặp, sư phụ và mọi người xuống hạ giới lại không
thể dùng gương mặt thật, nhiều người như thế sao nàng có thể nhận ra người, yêu
người được? Nàng không yên tâm một chút nào. Vụ cá cược này quả thật không có
hại gì cho bọn họ, nhưng cuối cùng, không chừng người thua lại chính là nàng.

“Tiểu Cốt, đừng sợ.” Bạch Tử Họa bỗng vươn tay xoa đầu
nàng, khẽ an ủi.

Hoa Thiên Cốt không hiểu sự tự tin ấy của người đến từ
đâu, sao người dám mạo hiểm cả việc có thể mất đi nàng? Nàng ngẩng đầu nhìn
Bạch Tử Họa, tầm mắt vẫn tối đen.

Nàng ngày càng không thấy rõ, cũng ngày càng không hiểu
người. Không hiểu vì sao thành thân lâu như vậy rồi mà người vẫn không chịu
chạm vào nàng, lại còn viện lí do không muốn làm lúc nàng không nhìn thấy gì,
muốn đợi tới khi nàng hoàn toàn bình phục. Không hiểu sao mấy năm gần đây ngày
nào người cũng thanh tu, thường xuyên bế quan, càng ngày càng thờ ơ với nàng.

Câu “Nếu được quay lại sẽ không bao giờ yêu người nữa”
kia chẳng qua chỉ tiện mồm nói trong lúc đau đớn tận cùng thôi, không phải là
thật. Nàng không biết Bạch Tử Họa lại để ý như thế. Hay là người đã ghét việc
chăm sóc một kẻ không nhìn thấy gì như nàng rồi?

Người thà chia lìa mười lăm năm với nàng, mạo hiểm cả
việc có thể mất đi nàng cũng muốn cược ván này? Người chẳng lẽ không biết, dẫu
có đúng như lời Đông Phương nói, bất kể sự lựa chọn của nàng thế nào, chỉ cần
khôi phục trí nhớ là nàng sẽ mãi mãi không rời xa người, nhưng sẽ tạo nên mối
rạn lớn chừng nào trong quan hệ của bọn họ đây? Người không quan tâm tới những
điều đó sao?

Trên thế gian này, chuyện không thể cược, chuyện dễ thua
nhất chính là tình cảm, “Ta không quan tâm! Ta không đồng ý! Các người muốn
cược thì tự đi mà cược, ta không chơi!” Hoa Thiên Cốt nổi giận đùng đùng quay
người bỏ đi, tiếc là không thấy đường nên thiếu khí thế, suýt tí nữa là té ngã,
U Nhược vội vàng nhảy lên đỡ nàng, mắt Bạch Tử Họa hiện lên vẻ đau lòng.

Nhân vật chính đi rồi, những người còn lại ngơ ngác nhìn
nhau, gặp chuyện thế này chẳng trách một người vốn hiền lành như Hoa Thiên Cốt
lại tức giận đến thế.

Đông Phương Úc Khanh chắp tay với Bạch Tử Họa: “Nếu Tôn
thượng đã đồng ý thì ván cược này đã định, chúng tiên làm chứng. Về phần Cốt
Đầu, ta tin Tôn thượng nhất định có thể thuyết phục nàng.”

Sênh Tiêu Mặc hớn hở khẽ gõ lên mặt bàn: “Xóa luôn trí
nhớ của Tiểu Cốt đi là được, sao phải đợi tận mười lăm năm sau.”

Đông Phương Úc Khanh mỉm cười: “Ta nghĩ tất cả mọi người
đều muốn thấy một Tiểu Cốt chân thật mà không mang một kí ức giả. Huống chi ta
cần thời gian để điều chế thuốc trị mắt cho nàng, tất nhiên, điều quan trọng
nhất là một kẻ chưa tới mười tuổi như ta sao tham gia vào vụ cá cược này được,
phải cho ta chút thời gian chứ! Ha ha…”

Mọi người sửng sốt, không một ai nhận ra Đông Phương Úc
Khanh dùng thuật che mắt gì. Thì ra hắn chuyển thế nhưng chưa lớn, vẫn còn mang
hình dáng đứa trẻ. Đương nhiên không chịu cứ thế mà tham gia vụ cá cược này
rồi.

Đông Phương Úc Khanh mang người của Dị Hủ các rời đi, Đại
hội Kiếm Tiên lại tiếp tục, nhưng mọi người đã sớm mất hứng thú xem tỉ thí. Dù
sao thì Đại hội năm nào cũng có, nhưng chuyện thú vị thế này đã lâu không xảy
ra trong Lục giới rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3