Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 08 - Phần 2

Trong nháy mắt, Giai Hòa sững ra, không ngờ lại có người khác ngồi bên cạnh… Cô liền không dám nói nhiều, vội vàng hỏi: “Ở đó còn có ai khác hả?”.

“Ừ”, anh nhẹ nhàng đáp, “Đang họp ở công ti”.

Họp?

Hóa ra vẫn đang họp?

“Thế em ngủ trước đây”, cô nhanh chóng nói rồi cúp máy.

Đi đi lại trong phòng mãi, càng nghĩ cô càng thấy xấu hổ, đành gửi lại một tin nhắn: Thực ra em không để ý đâu…

“Ding” một tiếng, có tin nhắn phản hồi: Không sao, để ý cũng là chuyện thường thôi. Em ngủ sớm đi.

Nếu anh đang trong cuộc họp thì chắc chắn không phải chỉ có một người.

Nhưng nếu Ngô Chí Luân nói những lời như vậy, mọi người nghe là biết ngay Dịch Văn Trạch đang nói chuyện với bạn gái.

Bạn gái… Giai Hòa lắc lắc đầu, đến giờ cô vẫn cảm thấy như trong mơ.

Những ngày sau đó, Giai Hòa bận không ngóc nổi đầu lên, vì cô đến muộn mấy hôm nên bình thường lẽ ra là nửa ngày họp, nửa ngày chỉnh lí tài liệu, nhưng cả tuần nay, cô đều phải ngồi họp cả ngày, tối về lại chỉnh sửa tài liệu đến tận ba, bốn giờ sáng. Cũng chính vì thế, cô chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi để gọi cho Dịch Văn Trạch, hoặc chỉ gửi cho anh vài tin nhắn.

Nhưng cũng may, vì kiểu giao lưu dần dần tiến triển thế này, Giai Hòa mới từ từ hiểu được rõ ràng rằng mình và anh đang thực sự hẹn hò.

Có khi ngượng ngùng, cô sẽ hỏi: “Em bận quá thế này anh thấy có vấn đề gì không?”.

Anh không hề để bụng: “Anh cũng hiếm khi rảnh rỗi như vậy, lúc vào việc rồi thì lịch làm việc cũng xếp kín, em cứ chuẩn bị tâm lí đi”.

Giai Hòa ngẫm nghĩ, chẳng trách, diễn viên yêu đương cũng rất khổ sở. Yêu nhau, chẳng phải là cùng nhau nói chuyện mới có thể duy trì được tình cảm sao?

Cô dựa vào hành lang, khẽ nói: “Không sao, đến lúc đó em sẽ nhận liền mấy kịch bản, viết ngày viết đêm để khỏi nhớ anh”, nói xong, cô mới thấy ngượng ngùng, “Lúc nào anh bận thật thì nói với em, em sẽ không làm phiền anh đâu”.

Có người bước qua hành lang, gật đầu cười chào Giai Hòa, cô vội vàng cười lại, có chút lo lắng không biết những lời mình vừa nói có bị người ta nghe thấy không.

“Em về kiểm tra hộp thư nhé”, Dịch Văn Trạch ngừng lại một chút, nói: “Anh đang có khách, tối nói chuyện sau”.

“Vâng”.

Giai Hòa ngắt máy, quay về phòng họp, mọi người đang cười nói trêu đùa nhau.

Cô lặng lẽ đi rót một li nước, đến chỗ ngồi của mình, mở hộp thư ra, có một thư mới nhận.

Chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: Đây là mới nhất.

Giai Hòa không hiểu, mở tệp đính kèm ra xem, cô mới lặng người, giống như bị chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim, cô chỉ thấy vô cùng cảm động.

Anh gửi lịch làm việc nửa năm tới của mình đến cho cô.

Xung quanh vẫn ồn ào, nhưng Giai Hòa như đang ở một thế giới khác, thậm chí cô không nhận ra mọi người đã bắt đầu chuyển sang thảo luận nội dung giai đoạn tiếp theo của kịch bản mới.

“Giai Hòa này”, đạo diễn Lưu đột nhiên gọi.

Giai Hòa hoang mang ngẩng đầu, một lúc sau mới định thần lại: “Sao ạ, đạo diễn Lưu?”.

Đạo diễn Lưu cười: “Tôi xem trailer bộ phim trước của cô rồi, chắc chắn sẽ nổi đấy”.

Giai Hòa ngượng nghịu cười: “Hi vọng là thế”.

“Vai diễn ấy của Dịch Văn Trạch chắc chắn sẽ lại nổi như cồn cho xem”, đạo diễn Lưu nói tiếp: “Hôm qua tôi còn đang nghĩ không biết có nên nhanh chóng tìm một kịch bản mới gửi đi không, tận dụng sự thành công của Vĩnh an, chúng ta làm thêm một bộ cổ trang nữa”.

Giai Hòa cười trừ, không ngừng cầu nguyện, đạo diễn Lưu, xin anh đừng nói nữa.

May mà đạo diễn Lưu chỉ gật đầu cười cười, rồi không nói gì thêm.

Hết một tuần lịch họp dày đặc, đến tối cô mới có thời gian về nhà. Trong tiếng càm ràm trách móc con gái không có lương tâm của mẹ, cô khó khăn lắm mới thu dọn xong đồ, dụ dỗ được mẹ tiếp tục ngồi chơi bài, còn cô tót vào phòng.

Phía sau máy vi tính là tấm poster hình Dịch Văn Trạch, tấm poster chính tay cô mua tại cửa hàng sách Tây Đơn hồi anh mới nổi, lúc đó cô chưa đến mười lăm, mười sáu tuổi, không ngờ sau mười mấy năm lại có mối quan hệ thế này. Hai tuần trôi qua nhanh chóng, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, có lúc cô nghĩ, thật chẳng khác gì tình yêu qua mạng…

Cô cầm điện thoại, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Máy tính của anh… có webcam không?”.

Anh im lặng một hồi, mới nói: “Chờ chút, anh bảo A Thanh chỉnh lại đã”.

Cô vâng một tiếng, A Thanh đã nhận điện thoại: “Biên kịch, cô dùng MSN không?”.

Giai Hòa nói cho A Thanh MSN của mình, một lúc sau có người kết bạn, mà lại… trực tiếp dùng tên thật - Dịch Văn Trạch. Hai cô gái mần mò một lúc lâu, cuối cùng cũng kết nối được hình ảnh, cô nhìn thấy bên kia là phòng làm việc của anh, đầu A Thanh đang ngó qua ngó lại, nhìn ngắm hồi lâu rồi mới nói qua máy tính: “Biên kịch, phòng của cô cute quá…”.

Giai Hòa cười cười: “Lâu lắm mới về nhà, vẫn giữ nguyên như hồi học cấp ba”.

A Thanh rất biết điều nhường chỗ, webcam bên kia không còn ai, rồi một gương mặt vô cùng thân quen bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô. Giai Hòa chợt thấy hơi xấu hổ, sao mình lại không thay quần áo nhỉ…

Cô đang định nói thì đột nhiên có người mở cửa.

Mẹ cô tay bưng đĩa hoa quả, vừa nói phải ăn nhiều dâu tây chống lão hóa, vừa lướt mắt qua màn hình máy tính, lập tức nói: “Lại là Dịch Văn Trạch à, sao chưa đổi thần tượng hả con?”. Giai Hòa ngẩn người, chưa kịp tắt cửa sổ webcam thì mẹ cô đã nhào vào nhìn thật kĩ: “Video à? Không phải biểu diễn sao? Cũng gần gũi đời sống nhỉ”.

Giai Hòa muốn khóc, hồi hộp buột miệng nói: “Video quay trộm đấy mẹ…”.

Bên kia, Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, nghe thấy lời cô nói, rõ ràng anh ngừng tay trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười.

“Ái chà? Không phải con nói thần tượng của con chất lắm sao? Sao lại có cả phim nóng thế này?”. Mẹ cô vừa nghe đến quay trộm liền hưng phấn, kéo ngay một chiếc ghế đến ngồi cạnh.

“Không phải loại phim đấy đâu mẹ…”.

“Quay trộm, không phải loại ấy thì là loại gì?”, mẹ cô ra vẻ ta thừa hiểu.

“Đương nhiên không phải, anh ấy là người tốt mà!”, Giai Hòa bắt đầu luống ca luống cuống, bịa chuyện: “Đây gọi là theo dõi cuộc sống đó, mẹ không biết đâu, bây giờ đang thịnh hành cái này lắm, các fan thích xem cuộc sống hằng ngày của thần tượng, cuộc thi Tìm kiếm tài năng gì gì đó của đài Hồ Nam năm nay chẳng phải còn yêu cầu người tham gia dự thi chấp nhận có người đi theo ghi hình trong suốt bảy mươi hai tiếng sao? Chính là kiểu này đấy mẹ ạ”, cô vừa nói vừa đạp loạn xạ dưới gầm bàn.

Phích cắm đâu? Phích cắm đâu rồi!

Đột nhiên, Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, quay ra nói chuyện với người bên cạnh, hình như là ở phía cửa.

Mẹ cô lập tức hỏi: “Bắt đầu rồi đấy hả? Thần tượng của con nói chuyện với ai vậy?”.

Cô buồn bực: “Con làm sao biết được”.

Đạp sống đạp chết vẫn không đạp trúng phích cắm, chẳng lẽ đổi chỗ rồi…

“Sao mẹ xem thấy chẳng giống quay trộm gì thế, con gái”, mẹ vẫn chưa nói hết câu thì webcam xuất hiện một người đang cầm cốc nước đi đến sau Dịch Văn Trạch, cố tình nhìn thẳng vào webcam, “Hả? Cậu kia nhìn cái gì thế nhỉ?”.

Nhìn gương mặt đẹp trai thanh tú kia là Giai Hòa khóc không ra nước mắt, nếu gặp Ngô Chí Luân thì nhất định mình sẽ là đập vỡ đầu anh ta ra…

Cũng may, chỉ một giây sau, webcam tắt ngóm.

Những điều mẹ nói sau đó hầu như chẳng lọt vào tai Giai Hòa, cô chỉ đáp qua loa mấy câu rồi đẩy mẹ ra khỏi phòng, đến lúc gần ra tới cửa mẹ cô còn kịp bổ sung thêm một câu: “Từ giờ nếu có mấy thứ như thế này thì gửi vào QQ cho mẹ nhé, chẳng phải con là biên kịch sao? Tốt nhất là gửi cho mẹ cái của Phí Tường nhé, mẹ thích cậu đó”.

“Vâng vâng”. Giai Hòa khóa cửa phòng lại, đứng dựa tường thở dài một hơi.

Rất lâu sau, cô mới gọi điện thoại, khẽ khàng xin lỗi: “Em xin lỗi, em không biết mẹ lại đột ngột vào”.

Dịch Văn Trạch chỉ ừm một tiếng: “Chat webcam nữa không?”.

“Thôi…”.

“Em khóa cửa chưa?”.

Cô nói rồi.

Giọng nói của anh đột nhiên nhỏ hẳn: “Anh rất nhớ em”.

Giai Hòa không nói gì, câu nói của anh cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Đây là… lần đầu tiên anh nói thế, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, ấm áp, còn có chút trầm trầm lôi cuốn. Trước đây khi xem những cảnh anh tỏ tình trên phim, cô đều thấy vô cùng thích thú, có khi còn hưng phấn hơn cả nữ chính, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời này.

Qua điện thoại, cách nhau hơn một nghìn bốn trăm cây số, anh nói với cô: Anh rất nhớ em.

Chỉ bốn tiếng thôi, cũng làm cô như ma xui quỷ khiến mở lại MSN ra.

Góc nhìn của webcam đã đổi sang chỗ khác, có thể nhìn thấy quá nửa căn phòng. Dịch Văn Trạch rót một cốc nước, bước lại, ngồi xuống, chỉ im lặng nhìn cô, không nói gì. Giai Hòa ngượng nghịu ngồi đó, mắt liếc xung quanh, cuối cùng thẹn thùng nhìn anh một cái, nhưng nhìn vào gương mặt không chân thực chút nào kia cô càng ngượng ngùng.

“Bắc Kinh có nóng không?”, anh bỗng nói.

“Không nóng lắm”, Giai Hòa không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn bàn phím.

“Ngày mai có kế hoạch gì không?”.

“Vẫn chưa có kế hoạch gì, cuối tuần này nghỉ”.

Cô tiếp tục đếm bàn phím.

“Anh bay chuyến sáng, tầm mười hai giờ đến Bắc Kinh”.

Giai Hòa ờ một tiếng, tiếp tục đếm bàn phím, đếm mãi đếm mãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sắp đến Bắc Kinh?”.

Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Nghĩ ra xem đưa anh đi ăn gì chưa?”.

Những câu nói tiếp theo hiển nhiên là cô đáp trong sự kinh ngạc, đến tận lúc tắt webcam đi rồi, Giai Hòa mới phát hiện ra, mình chỉ biết anh xuống ở cửa số ba, mười hai giờ tới, đến số chuyến bay cũng chưa kịp hỏi. Thôi vậy, đi ngủ đã, cô đặt báo thức tám giờ sáng, nghĩ mình phải mất một tiếng để chọn quần áo, một tiếng để… tóm lại là phải dậy sớm.

Thế là cô ôm mộng dậy sớm, ôm chăn nằm lăn qua lăn lại đến tận ba giờ sáng, mắt mở thao láo nhìn trần nhà, tức tối đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.

Không ngủ được, không thể nào ngủ được…

Kết quả là, ngày hôm sau, cô ngủ như chết trong taxi.

Chưa đến mười một giờ xe đã đến sân bay, cô xuống tầng một mua một cốc cafe to, ngồi một góc giết thời gian. Nên đợi ở cửa ra, hay đợi ở bãi để xe nhỉ? Hay là theo dõi anh từ xa? Cô nghĩ ngợi hồi lâu mà không có kết quả gì, xem giờ, mới chỉ sáu phút trôi qua.

Hai tay cầm chiếc cốc giấy, cô bắt đầu suy nghĩ vấn đề tiếp theo.

Câu đầu tiên, nên gọi anh thế nào nhỉ?

Anh Dịch? Rõ ràng là không ổn. A Trạch? Có vẻ cũng rất kì. Phía sau cô có một cô bé đang cầm điện thoại, khẽ khàng nói bằng giọng dịu dàng, chỉ cần nghe là biết cô bé đang nói chuyện với bạn trai. Cô bé có thói quen rất giống Kiều Kiều, một câu chồng ơi, hai câu chồng ơi, nghe ngọt ngào hết biết. Chẳng biết từ lúc nào, những người ở quanh cô cũng quen với kiểu gọi bạn trai ấy… nhưng vừa nghĩ đến việc gọi Dịch Văn Trạch như vậy, cô đã thấy không chấp nhận được, càng thấy căng thẳng hơn.

Lại xem giờ lần nữa, mới ba phút trôi qua.

Đột nhiên, điện thoại reo, tên hiển thị với hai màu đen trắng đang nhấp nháy.

Cô giật mình, lập tức nhấc máy.

Bên kia nghe lẫn chút tạp âm: “Ngủ dậy chưa?”.

“Dậy rồi, chuyến bay cất cánh muộn à anh?”.

Giờ này lẽ ra anh đang trên máy bay chứ, vì vậy phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng chuyến bay của anh muộn giờ. Đến muộn chút cũng được, để cô có thêm thời gian chuẩn bị tinh thần.

“Không”, bên đó đột nhiên rất ồn ào, hình như có tiếng của phóng viên, hẳn là còn có cả tiếng của các fan đến sân bay đón anh nữa, nhưng giọng anh vẫn rất dịu dàng, làm cô thấy an tâm hẳn: “Anh đợi em ở hầm để xe, đến thì gọi cho anh”.

Nói xong, anh cúp máy ngay.

Giai Hòa hiểu ra câu nói của anh, lẽ nào anh đã đến rồi, không phải là mười hai giờ sao?

Cô lập tức gọi lại: “Em đến nơi rồi”.

Dịch Văn Trạch có chút bất ngờ: “Sớm thế à?”.

Giai Hòa ngượng ngùng: “Em ngủ dậy sớm, ở nhà chẳng có việc gì nên đi luôn. Sao anh đến nhanh thế?”. Cục hàng không bị sao thế không biết? Bình thường cô đi thì trăm phần trăm là muộn giờ, không lẽ thấy trên máy bay có minh tinh nên tăng tốc? Nhưng nếu thế thật thì cũng đừng sớm tới cả tiếng đồng hồ chứ…

Đầu dây đằng kia, Dịch Văn Trạch có lẽ đang bước ra ngoài, một lúc sau anh nói: “Chuyến bay mười một giờ mười phút là đến nơi, anh cộng thêm thời gian muộn giờ, sợ em phải đợi lâu quá”.

Giọng nói của anh tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.

Mười một giờ mười phút đến nơi, vậy là cộng thêm năm mươi phút muộn giờ.

Giai Hòa chẳng biết trả lời thế nào, đành một tay cầm điện thoại, một tay miết chiếc cốc giấy… Mãi đến lúc “bụp” một tiếng, cô mới phát hiện chiếc cốc giấy đã bị mình bóp méo, khẽ nói: “Anh lên xe rồi nói em biết là khu nào, em đi tìm anh”.

“Ừm, không cần vội, chắc phải một lúc nữa”.

“Không sao, em đợi anh”.

Hai mươi phút sau mới có tin nhắn đến, lúc này cô mới thực sự hiểu thế nào là “chắc phải một lúc nữa”. Hầm để xe của trạm chờ T3, lần nào đi cô cũng bị lạc đường, thế mà lần này không ngờ đầu óc cô lại tỉnh táo, đi một mạch đến nơi, A Thanh đang đứng ngoài xe đợi, nhìn khắp xung quanh, thấy Giai Hòa liền vẫy tay, đợi cô đến gần mới nói: “Anh Dịch ở đằng kia, tôi đi trước nhé”.

Cô ấy nói xong là đi thật, Giai Hòa ngù ngà ngù ngờ đi theo một hàng xe mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trong chiếc xe đỗ cuối cùng, anh ngồi ở ghế lái, có lẽ đã nhìn thấy cô.

Khoảng cách chưa tới mười bước chân, cô lại ngập ngừng, thấy lúc này chẳng giống như khi gọi điện thoại chút nào, thực sự có một người ngồi trên xe chỉ cách mười bước chân đang đợi mình đi tới, vậy mà giờ mình lại không nghĩ ra nên nói câu đầu tiên như thế nào.

Nhưng câu đầu tiên lại là anh nói. Lúc cô vừa ngồi xuống, đang định quan tâm hỏi anh một câu có mệt không thì anh đã nói trước: “Đi ăn trước hay đến công ti trước?”.

Anh vẫn tự nhiên như vậy, ngữ khí giống hệt như hằng ngày cô nghe trên điện thoại.

Đến lúc này cô mới có cảm giác chân thật một chút: “Đi ăn đi, khi nãy có nhiều nhà báo lắm hả anh?”.

Anh khởi động xe: “Không ít, nhưng được Ngô Chí Luân dẫn đi hết rồi”.

Cô thở phào, ngẫm nghĩ: “Hay đến công ti anh ăn? Như vậy có thể tự do hơn một chút”.

“Được”, anh đột nhiên nhìn cô.

Giai Hòa có chút không hiểu, đang định hỏi có vấn đề gì thì anh đã vươn người qua, đưa tay giúp cô thắt dây an toàn.

Thực ra, lúc đầu cô rất lo cho chân của anh, tuy lúc nói chuyện điện thoại anh luôn nói là hồi phục rất nhanh, nhưng cô vẫn không an tâm. Giờ nhìn dáng anh lái xe, cô mới an tâm phần nào. Thời tiết ấm áp, gió lùa vào trong xe qua ô cửa kính mở một nửa, cảm giác vô cùng khoan khoái. Chỉ một lát sau, Giai Hòa đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù, nhưng cô vẫn cố không dám ngủ hẳn.

Dịch Văn Trạch nhìn cô mà buồn cười, hỏi: “Mấy giờ ngủ?”.

Giai Hòa thật thà đáp, thực ra cả đêm qua cô không sao ngủ được.

“Về nhà mình mà không quen giường sao?”.

“Chắc vậy”, Giai Hòa ủ dột, “Chẳng hiểu sao trằn trọc mãi mà chẳng ngủ nổi, tận lúc rạng sáng em mới chợp mắt được một lúc, có phải sắc mặt em trông tệ lắm không?”,

Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn cô: “Hơi nhợt nhạt một chút, đến văn phòng của anh, em có thể ngủ một lát”.

Giai Hòa vâng một tiếng, trong đầu không ngừng luẩn quẩn câu nói: ngủ một lát, ngủ một lát…

Sau đó, cô lại đỏ mặt.

Một lúc sau, Giai Hòa thực sự không thể gắng gượng được nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên xe. Lúc tỉnh giấc, xe đã dừng trước một tòa nhà ba tầng, Dịch Văn Trạch đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, cô không dám lên tiếng làm phiền anh, chỉ chớp chớp mắt để lấy lại độ ẩm cho kính áp tròng, nhưng tự nhiên lại thấy mắt phải nhìn không rõ, rơi mất mắt kính rồi…

Thật là xui xẻo.

Cô buồn bực dụi dụi mắt, mới phát hiện ra Dịch Văn Trạch đã tỉnh: “Rơi kính áp tròng à?”.

“Bình thường không dễ rơi thế, chắc tại hôm qua không ngủ được”.

“Không sao, ở đây anh cũng có”.

Giai Hòa yên lặng nhìn anh.

Anh mỉm cười: “Anh mang theo cho em, lúc nào cần dùng thì có cái dùng luôn”.

Giai Hòa ồ một tiếng, trong đầu liên tục vang vọng câu nói: lúc nào cần dùng, lúc nào cần dùng…

Sau đó, mặt cô lại đỏ lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3