Tình muộn - Chương 24 - Phần 1

Chương 24: Tình cũ khó cầu

Những mối tình xưa cũ mà giờ không còn gì cũng giống như một
ly rượu nho đã hóa thành giấm. Rượu lâu năm vẫn là rượu lâu năm, nhưng thật khó
mà uống được.

Dám
thừa nhận sai lầm là ưu điểm của Lâm Tĩnh Lam, nhất là khi đó lại là sai lầm rõ
mồn một. Sau khi hai người có một buổi để nói hết những khúc mắc với nhau, họ lại
đến với

Khi
Mẫn Na trở lại với công việc bận rộn, cô không gặp mặt Tô San một thời gian. Lần
đó, khi họ gặp lại sau nhiều ngày, tíu tít đủ chuyện riêng tư trong phòng của Tô
San. Cùng với thời gian, người phụ nữ càng lúc càng chín chắn hơn, lòng tham muốn
chiếm hữu Lâm Tĩnh Lam của Mẫn Na cũng theo đó mà giảm dần đi. Hiện tại bên cạnh
cô có một số chàng trai chín chắn theo đuổi, trí tuệ và sự lịch lãm, cùng với óc
hài hước và thành công trong kinh doanh của họ đem lại cho cô nhiều hứa hẹn về một
cuộc sống sung túc sau này. Nếu đem so sánh, con người đẹp mã nhưng ít nói như Lâm
Tĩnh Lam thực sự không phải là mẫu hình lý tưởng của phụ nữ.


những lúc, chính cô cũng không biết vì sao lại thích anh. Cô không yêu tài năng
của anh, cũng không hẳn yêu anh vì dung mạo. Đến như gặp nhau, anh cũng rất ít nói
chuyện với cô, cứ như một cục đất lạnh lẽo. Có lẽ, do lần đầu họ gặp nhau là một
kỷ niệm khó quên? Dưới gốc cây long não, một cậu thiếu niên không quen biết phủi
chiếc lá từ trên vai xuống, trông nhẹ nhàng tựa như một áng mây trên bầu trời, khiến
cho người ta như bị thôi miên bởi sự quan tâm nhẹ nhàng và thầm lặng đó.

Tình
yêu làm mù mắt, lời nói có lẽ cũng không phải là giả. Đối với những gì đã qua, cô
không bao giờ hối hận, nhưng bất luận thế nào, thì vở kịch một vai do cô tự biên
tự diễn cuối cùng cũng phải hạ màn.

Tô San vặn hỏi cô: “Cậu cam tâm sao?
Bao nhiêu cố gắng từ bấy đến giờ hoá thành công cốc, không hối tiếc sao?”.

Cô cười nói: “Sớm đã buông tay rồi,
chỉ là trong thời gian này mình quá cố chấp. Hiện tại vẫn còn vương vấn, cho nên
muốn sớm kiếm tìm một tình yêu mới, chẳng phải rất tốt sao? San San, xem ra cậu
có vẻ còn cố chấp hơn tôi đấy, chàng trai nào bị cậu nhắm trúng, chắc là sẽ thảm
lắm!”.

Tô San than thở, “Tôi chẳng xinh đẹp
bằng cậu, ai thèm thích tôi chứ”.

- “Ăn nói hồ đồ!” Mẫn Na nhìn cô nghiêm
nghị, “Giờ tôi bắt đầu tin vào sự sắp đặt của số mệnh. Tình yêu thực sự không thể
đổ tội cho những điều kiện khách quan vì nó chính là do cảm giác chủ quan của ta
mà ra”.

- “Được rồi, nhà triết học…”.

Tô San và Mẫn Na qua những tình huống
như vậy mà vô tình trở thành bạn tốt của nhau, họ cùng nhau chia sẻ những điều thầm
kín trong những ngày tháng mệt mỏi của tuổi trẻ, và rồi biến thành những người có
thể hy sinh vì nhau - chí ít đó cũng là suy nghĩ của Mẫn Na. So với thời kỳ đầu,
giờ Tô San đã hạnh phúc hơn nhiều, có bố và dì Giang chăm lo săn sóc, việc học hành
cũng tiến triển rất thuận lợi.

Trong quãng đường đã qua, Tô San quả
là đã giúp đỡ cô bạn tri kỷ của mình rất nhiều, nhất là về mặt tình cảm. Tại công
viên, đó cũng là trận sinh tử cuối cùng của
cô, chính Tô San là người đã cho Lâm Tĩnh Lam một cái bạt tai tại cửa nhà kho.

Lần đó, Tô San cho rằng nhất định có
thể chia rẽ mối quan hệ giữa Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam, không ngờ lại nhận thêm
thất bại. Mẫn Na cũng không tức giận, trên thực tế, từ chuyện này mà cô dễ dàng
hơn trong việc buông xuôi. Chỉ nghĩ đến Kỉ Hoa Ninh hạnh phúc, cô đã nghiến răng
nghiến lợi không cam lòng. Cho nên khi Mẫn Na nghe nói gia đình Lâm Tĩnh Lam xảy
ra chuyện, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Một âm mưu thực sự, một suy nghĩ ấu
trĩ chợt xuất hiện. Tô San đã diễn một vở kịch trước mặt Kỉ Hoa Ninh, nói sau lần
ở công viên đó, Mẫn Na đã mang thai đứa con của Lâm Tĩnh Lam. Nhưng do tuổi của
cô còn nhỏ, nên không dám nói, ba tháng sau thì sẩy thai. Việc này vốn đã chìm dần
theo thời gian, nhưng mấy ngày trước, khi đến nhà Mẫn Na, cô đã phát hiện hồ sơ
bệnh lý, mới biết rằng cô ấy đã phải chịu đựng nỗi đau đớn lâu như vậy. Từng lời
từng lời đều thấy thấm đẫm nước mắt, và những tiếng nấc nghẹn ngào.

Lòng Kỉ Hoa Ninh bắt đầu dao động. Đúng
là hôm đó, trên áo của Tiểu Lam có vết son môi, nhưng cô thực sự không tin sự việc
đúng như những gì Tô San nói. Thế là càng nghe lòng cô lại càng sáng tỏ. Khi nghe
Tô San nói muốn xin cô nhường lại Tĩnh Lam cho Mẫn Na, chỉ bởi vì cô ấy đã chịu
quá nhiều mất mát với mối tình đầu, Hoa Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng lẽ, đến tư cách
để yêu một người tôi cũng không có sao?”.

Tô San ngạc nhiên trước câu trả lời
của cô:

- “Nếu tôi không có tư cách để được
yêu, lẽ nào ngay đến việc hy sinh cho tình yêu của mình cũng không được sao?”.

- “Người bị tổn thương không thể lấy
đó làm cái cớ để làm tổn thương người khác”. Đây là lần đầu tiên, rất lâu kể từ
trước đến nay, Kỉ Hoa Ninh thu lại nụ cười và nói với đối phương trong vị thế của
chính nghĩa.

- “Rút cục cô muốn gì? Có lẽ người cô
đối mặt là tôi nhưng người mà cô nhắm tới lại không phải là tôi. Những lời này thực
ra chẳng đến lượt tôi nói, nhưng những gì cô nói cũng nên dừng lại được rồi”.

Từ ngạc nhiên, bất ngờ, Tô San chuyển
sang tức giận, cô vốn đã sắp sẵn một kế hoạch cẩn thận, nhưng giờ cô đã mất đi vị
thế người đại diện cho Mẫn Na, chỉ còn cách đi nước cờ này. Cô đã đợi khá lâu cho
thời điểm này, chỉ cần Kỉ Hoa Ninh có chút nghi ngờ, tình cảm của bọn họ đã lại
có một cơ hội để được nhắc tới. Ai ngờ, Kỉ Hoa Ninh chẳng những không động lòng.
Cô không tin, không tin rằng giữa người với người có thể tuyệt đối tin tưởng lẫn
nhau, tất cả đều chỉ là tình giả nghĩa hờ mà thôi.

Tô San gào lên trước mặt Kỉ Hoa Ninh:
“Nực cười, cô dựa vào cái gì để dạy dỗ tôi? Cô nghĩ cô là chị tôi chắc? Cô cũng
giống như bọn họ, cũng chỉ là kẻ vô trách nhiệm đáng thương mà thôi”.

Kỉ Hoa Ninh trợn mắt; “Vô trách nhiệm?”.

“Nhật ký của cô… cô đừng nghĩ rằng không
ai biết, động cơ cô tiếp cận Giang Viễn Ảnh. Chẳng phải vì cô yêu anh ta mà ở cạnh
anh ta, tâm hồn cô đẹp lắm chắc? Lâm Tĩnh Lam đối tốt với cô, cô liền vui vẻ mà
tận hưởng, cô có chịu để ý đến cảm nghĩ của người khác không?”.

Kỉ Hoa Ninh lạnh người đi: “Cô đọc lén
nhật ký của tôi?”.

Tô San cười nói: “Sợ rồi hả? Thực ra
tôi nắm được, nắm chắc là đằng khác. Thế giới nội tâm của cô đen tối như thế nào,
cũng nên để người khác xem thử chứ nhỉ?”.

Tô San dự đoán sau khi nghe được những
lời này, lòng Kỉ Hoa Ninh sẽ rối bời trong lo âu, hoặc là tức tối đến mụ mẫm. Cuối
cùng, một con người đã lâu rồi cất giấu thế giới nội tâm thật sự của mình, nếu bị
người khác rờ đến, thì không thể để yên được.

- “Thế cô thử nói xem, thế giới nội
tâm của tôi xấu xa như thế nào?”.

- “Cô làm gì cũng có mục đích, rõ ràng
là một kẻ rất đáng ghét, cô cũng có thể giả đò là rất thân tình; giúp đỡ người khác
với cô chỉ là để tô vẽ cho bản thân; khi thầy giáo phê bình cô, cô rất muốn gấp
sách bỏ đi; cô tiếp cận Giang Viễn Ảnh chỉ bởi vì bạn của cô thích anh ta…”. Tô
San càng nói, càng cảm thấy vẻ giả dối của Kỉ Hoa Ninh. Đúng cái lúc xem thường
nhất, lúc quay lại nhìn thì thấy Kỉ Hoa Ninh vênh vênh mặt, lạnh lùng và khinh bỉ
nhìn cô, bất chợt quên mất những gì định nói tiếp theo.

- “Còn gì nữa không? Không biết chừng
cô có ý định trở thành người thứ hai hiểu tôi sâu sắc sau Lâm Tĩnh Lam cũng nên,
cô bé yêu quý”.

Lại thế rồi, cảm giác này thật đáng
sợ. Lúc đó, nụ cười của Kỉ Hoa Ninh khiến cô ta giống như một thiên sứ, căn phòng
bỗng chốc trở nên rờn rợn.

- “… Cho nên, cho nên nói”, Tô San bắt
đầu thấy lúng túng, “một con người như cô, dựa vào cái gì để được người khác yêu
thích, được người khác ngưỡng mộ, dựa vào cái gì để dạy dỗ người khác về lẽ công
bằng?”.

- “Cô cũng trơ trẽn đấy… nói cả những
điều này, đừng quên rằng, chúng ta là cùng loại đấy”.

- “Ai cùng loại với cô… tôi với cô khác
nhau!”.

Kỉ Hoa Ninh tiến từng bước lại gần Tô
San, khiến cô ta lui dần từng bước một, nhưng khí thế ép người của cô thì vẫn chưa
giảm bớt. Cô sao có thể giống với Kỉ Hoa Ninh được? Cô là người gặp nhiều long đong,
bị bỏ rơi, không ai yêu thương che chở, tất cả những gì cô có ngày nay đều là do
cô tự mình giành lấy! Còn Kỉ Hoa Ninh thì sao? Chị ta có cha mẹ hết lòng thương
yêu - chỉ một điểm ấy thôi cũng đã là một vũng bùn khoảng cách rồi!

- “Không giống nhau sao? Thế thì cho
cô xem, tôi đen tối khác cô đen tối là được chứ gì…”? Tô San cảm thấy một luồng
khí lạnh gai gai sau gáy. Cô kinh ngạc, không biết từ lúc nào Kỉ Hoa Ninh đã tóm
lấy cô, đến lúc này nỗi sợ hãi đã làm cô lạnh người, sự sợ hãi lan từ tim cô ra
khắp toàn cơ thể.

Cô ý thức được rằng mình cần phải hết
mình chống lại Kỉ Hoa Ninh, nhưng chạy không thoát khỏi đôi tay cô ta, dần bị khống
chế. “Cô đừng tưởng làm thế này là cô có thể dọa được tôi, có giỏi thì cô giết tôi
đi”. Tiếng của Tô San dần yếu ớt nhưng vẫn còn ẩn chứa chút gì đó hơi run rẩy.

- “Nói vớ vẩn, làm sao tôi có thể giết
chết em gái cưng chứ? Cô không tiếc công tiếc sức đến tận đây chỉ cho tôi những
điểm yếu của mình, tôi cảm động còn không hết nữa là”. Kỉ Hoa Ninh mạnh tay hơn
một chút, Tô San bị giữ chặt không nhúc nhích được, với lại chân cô cũng có vẻ hơi
mềm đi, “thực sự cô giống tôi, đều tự mình đương đầu và chiến thắng, những điểm
giống nhau của chúng ta không thể nói cho người khác biết. Nếu nói thực sự có điểm
nào không giống nhau, có lẽ cô thông minh hơn tôi đôi chút. Chí ít, cô cũng có thể
lừa được cả mẹ tôi, và còn thành công trong việc lật đổ tôi để trở thành cục cưng
của cả nhà”. Tô San cố gắng thở, nghiêng mắt nhìn Kỉ Hoa Ninh, mặt hơi tím tái.

- “Cô biết sao không? Cô đánh không
lại tôi. Bởi kẻ địch không phải là tôi, mà là tâm địa đen tối của cô. Cô cho rằng
tôi không hạnh phúc, cô có thể hạnh phúc hơn sao? Nếu không có tôi vẫn còn người
khác. Mở mắt mà nhìn xem, trong lòng cô, có lẽ người trên thế giới này phần lớn
đều hạnh phúc hơn cô!”.

Tô San nhìn trừng trừng, Kỉ Hoa Ninh
thả cô ta ra, để cô ngồi xuống đất.

- “Nếu cô lâm vào cảnh chó cùng đường,
bị sa vào trong những đau khổ đã qua, vậy mà lại đi gặm nhấm ký ức, đi hận, thế
thì tôi nói cho cô biết, cô vĩnh viễn chạy không thoát chiếc lồng của cô. Tình yêu
toan tính cũng giống như con thú hoang, ghen ghét và oán hận sẽ dần nuốt chửng cô.
Mẹ đẻ không cần cô thì cô sẽ thế nào, thế giới ngoảnh mặt lại với cô, cô sẽ thế
nào, cô sẽ dựa vào điều gì để oán trời trách người đây? Cô là diễn viên chính của
vở bi kịch hay là chúa tể của cả thế giới đây?”.

- “Nói thật, tôi đã muốn dạy dỗ cô từ
lâu rồi. Tôi nhẫn nhịn cô tới giờ, cũng bởi cô và tôi giống nhau, đều là những con
người đáng thương không thể tự định đoạt chính số mệnh của mình. Nhưng nếu lúc nhỏ
cô không thể tự chủ, khi lớn lên vẫn không thể sao? Tự mình đã trải nghiệm đau khổ,
thì cần gì phải cùng người khác nếm trải? Tỉnh đi cưng, trừ bản thân mình ra, không
có ai phải vì mình mà đau khổ. Tôi chỉ biết đồng tình với cô, thương hại cô, xem
thường cô và coi rẻ cô!”.

Rõ ràng là đáng ghét, Tô San không thể
cầm được những giọt nước mắt chảy ra. Vì sao, vì nói đúng suy nghĩ của cô rồi chăng?
Có lẽ bản thân đã tự giam mình trong thế giới nội tâm quá sâu và quá lâu rồi. Vì
sao người hiểu cô nhất lại chính là Kỉ Hoa Ninh!

- “Cô không cần thiết phải tưởng tượng
rằng cô là đấng cứu thế, tôi có thể sẽ tỏ lòng ngưỡng vọng cô!”. Tô San vừa gạt
nước mắt, vừa gạt Kỉ Hoa Ninh ra mà bỏ đi, hai bím tóc xù với đôi vai gầy run run
tím tái khiến cô ta trông thật thảm hại. Kỉ Hoa Ninh đứng phía sau cô ta, thở dài.
Hy vọng từ lần này trở về sau, cô ta học được một bài học…

Cô ta nhất định có thể, bởi lẽ những
thứ cảm xúc tinh tế đó, cô cũng đã từng trải qua. Những vết thương giống nhau sẽ
để lại những vết sẹo giống nhau.

Có một số tin đồn được tung ra từ Tô
San khiến cho thanh danh của Mẫn Na bị tổn thương, bị một số người hiểu lầm. Bởi
vậy, Mẫn Na tìm Tô San để xác minh. Cô cũng không sao hiểu được, một người xưa nay
rất thật thà như Tô San vì sao lại bán đứng cô! Con người mà cô hiểu rõ nhất như
San San vì sao lại biến đổi đến vậy, không ngần ngại thừa nhận những việc mình đã
làm, lại còn đáp lại bằng những lời lẽ rất gay gắt, mắng Mẫn Na là ngu ngốc, đi
yêu một người con trai có trái tim sớm đã thuộc về người khác; mắng Mẫn Na vô dụng,
mấy lần tạo cơ hội cho cô mà còn không tận dụng được, cuối cùng còn muốn buông xuôi.

Mẫn Na tất nhiên cũng không chịu thua.
Hôm đó thấy Tô San bị Kỉ Hoa Ninh mắng đến tối tăm mặt mũi, lần đầu tiên cô xếp
hai người đó vào cùng một nhóm, không phân biệt là phe trắng hay phe đen. Mấy năm
nay, hai người cùng chia ngọt sẻ bùi, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, lẽ nào tất cả
chỉ là giả thôi sao? Cô lắc đầu, không có cách nào tin nổi giả thuyết này.

Tô San hùng hùng hổ hổ đẩy cô bạn ra
khỏi nhà, không hay rằng mình đã khóc nức nở từ khi nào. Cô cho rằng quan hệ giữa
cô với Mẫn Na từ xưa tới nay là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng không hiểu
sao trong lòng lại có cảm giác đau khổ đến vậy? Từ bé đến lớn, mọi người chẳng phải
vẫn cười cợt cô, coi thường cô đó sao? Hay là cô cho rằng những sự quan tâm của
người khác đối với mình đều là giả? Sự thực nằm phía sau những hiện tượng bề ngoài.

Lần đầu tiên cô có cảm giác cô đơn và
hối hận, hoang mang như một người đang bị con nước thuỷ triều dâng ngập cả thân
thể.

Cuối thu đầu đông, Kỉ Hoa Ninh nhận
được một tờ giấy mời: Nhân kỷ niệm năm mươi năm thành lập, trường sẽ tổ chức một
lễ kỷ niệm với quy mô lớn. Những thầy cô giờ đã nghỉ hưu, những anh chị em đã tốt
nghiệp cũng được mời, với mong muốn có được một buổi họp mặt vui vẻ.

- “Có nên đi không?” Lâm Tĩnh Lam băn
khoăn cầm lá thư, suy nghĩ một lát. Trên đường đi, anh nhớ về ngôi trường, nhớ về
con đường mà anh đã cùng đi bên cô, cô dường như đã quên rằng anh và cô là bạn học
cùng trường - từ tiểu học cho đến cấp ba.

- “Tuy anh học vượt cấp, nhưng xét đến
cùng chúng ta không phải là bạn cùng học sao?”.

Lâm Tĩnh Lam khẽ mỉm cười khi nghe thấy
câu nói của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô say đắm.

- “Để em xem nào… thời tiểu học đã vượt
hai lớp… hình như em vẫn chưa từng hỏi anh, vì sao sau khi học xong cấp hai lại
không vượt cấp? Chẳng lẽ sợ vì mình ít tuổi hơn bạn học nên ngại sao?”.

- “Có lẽ ngay từ đầu, đã muốn được sánh
vai bên em”…, Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng quàng đôi bờ vai cô vào lòng, giờ này anh có
thể nhẹ nhàng và dễ dàng làm điều này, “Nhưng anh phát hiện, vẫn còn có những đích
ngắm cao hơn cần hướng tới, không nhất thiết phải cùng một thế hệ với em mới có
thể vượt qua được. Sau này anh đã hiểu ra, anh có thể dần dần đứng phía sau em,
nắm lấy em, làm chỗ dựa cho em. Khi em không có chỗ dựa, vừa quay đầu lại, thì có
thể thấy ngay anh”.

Kỉ Hoa Ninh không còn cười với tình
cảm kỳ lạ của anh, mà ngước mắt nhìn anh bằng cái nhìn trìu mến. Lâm Tĩnh Lam cúi
xuống hôn cô, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3