Thịt Thần Tiên (Tập 2) - Chương 11 - Phần 3

Dung Trần Tử ôm Hà Bạng từ trên giường dậy, nàng lười biếng,
đến giờ vẫn còn đang ngủ. Những người khác trong Đạo tông đã thu dọn hành trang
xuất phát đến núi Trường Cương hết rồi, bình thường Dung Trần Tử chỉ mang tạm theo
mấy cái bánh bao để ăn trên đường, cũng coi như là bữa sáng, nhưng hiện giờ có thêm
Hà Bạng nên không thể tạm bợ cho xong được. Nàng là người tham ăn, lượng thức ăn
tuy nhiều, nhưng tốc độ ăn lại chậm. Tuy Dung Trần Tử đang rất nóng ruột, nhưng
cũng không đành lòng thúc giục - Nếu nàng ấy không ở cùng mình, thì đâu phải bôn
ba như vậy?

Sư phụ không tỏ thái độ gì, thì đương nhiên đám đồ đệ cũng
chỉ còn cách đợi. Chín tên tiểu đạo sĩ đứng ngay ngắn chỉnh tề, xếp thành một hàng
dài, đợi nàng ăn no là lên đường. Nàng chậm chạp vét cháo, con rắn ba mắt lại câu
được hai con cá, Thanh Vận liền nấu một nồi canh cá ăn kèm với cơm, nàng ăn hơn
nửa nồi hết gần một canh giờ, mới tạm coi là no.

Một đoàn mười hai người cộng thêm một con rắn, hùng dũng thẳng
tiến đến Lý Gia Tập.

Lý Gia Tập nghèo, thật sự rất nghèo. Đường xá chật hẹp, kẹp
giữa núi Trường Cương và trấn Lăng Hà, nơi hẹp nhất chưa đầy nửa thước, bên tay
phải là vách đá sâu vạn trượng, đi lên đó khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Cũng may sức chân của đoàn người Dung Trần Tử ổn định vững chắc, trừ việc bùn nhão
cỏ dại trên đường đi dính đầy người thì cũng không có gì nguy hiểm. Về phần con
rắn kia thì càng khỏi phải nói - Đừng nói là có đường, dù chỉ có một cái lỗ nó cũng
có thể trườn qua được. Qua một con đường ruột dê, men theo con đường nhỏ khúc khuỷu
dưới chân núi, thì thấp thoáng đã có thể nhìn thấy một thôn trang được bao quanh
bởi hàng cẩm trúc.

Đang là mùa đông nên thời tiết rất lạnh, mây đen che lấp ánh
mặt trời, khiến ánh sáng càng trở nên ảm đạm hơn. Bước gần tới Lý Gia Tập có cảm
giác như bước vào một thế giới khác - Khói bụi khắp mọi nơi, đập vào mắt là cả một
khung cảnh cát vàng, ngay cả bầu trời cũng mang theo màu sắc của đồng cổ. Gió cuốn
những chiếc lá trúc bay tán loạn, vang lên âm thanh xào xạc đìu hiu. Cả vùng Lý
Gia Tập không nghe thấy một tiếng chim hót, không nhìn thấy một người bóng người
sống, lặng ngắt như một tòa thành đã chết. Dung Trần Tử đi trước, Diệp Điềm bám
sát theo sau, tuy vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như thường, nhưng bảo kiếm đã rút ra khỏi
vỏ nắm chắc trong tay. Con người chỉ có khi sợ hãi mới bất tri bất giác muốn bảo
vệ bản thân. Ngược lại Hà Bạng lại đi đứng đường hoàng đằng sau, thỉnh thoảng lại
nhìn ngang ngó dọc, dáng vẻ vô cùng hiếu kì.

Rừng trúc giờ đã sớm trụi lủi trơ cả gốc, lá trúc khô vàng
rụng không ai quét dọn, phủ đầy mặt đất. Men theo con đường nhỏ đi tiếp, cạnh đó
có một hang đá, bên trong là những đống đá nằm ngổn ngang. Dung Trần Tử vừa giẫm
chân vào, thì đột nhiên một luồng gió tanh bốc lên, một trận lá khô lao tới, hắn
nâng kiếm lên nghênh đón, nhưng gió lại chỉ mang theo lá rụng, không có thứ gì khác.
Kiếm của hắn chém vào khoảng không, nhưng lại nhìn thấy trong khe đá có một bóng
đen chợt lóe lên, rồi một con rắn nhỏ lao về phía Diệp Điềm!

Lòng bàn tay Diệp Điềm toàn là mồ hôi, vội vung kiếm lên chặn
lại, thân giữa của bóng đen đứt đoạn, máu bắn lên khắp mặt, nhưng nó vẫn ngoác to
miệng bổ nhào lên mặt nàng. Đầu con rắn nền đen hoa văn đỏ, hai hàng răng nanh sắc
nhọn, nhất thời khiến Diệp Điềm hơi chùn tay. Nàng thu kiếm về bảo vệ thân thể,
Dung Trần Tử cũng lao tới cứu, còn chưa kịp lại gần, đầu của con rắn đã khựng lại
giữa không trung, không xa không gần, vừa đúng ngay chóp mũi Diệp Diềm.

Diệp Điềm sợ hãi hai mắt trợn trừng, không dám cử động, ngón
tay nhỏ nhắn mềm mại của Hà Bạng khẽ trỏ ra, đầu con rắn dữ tợn dường như bị bọc
trong một màn nước trong veo, làn sóng nước khẽ xao động, cũng chẳng kịp nhìn thấy
gì, toàn bộ cái đầu của con rắn tan ra trong nước, quả bóng nước rơi đánh bịch một
tiếng xuống đất, thấm vào lớp bùn đất phía dưới. Diệp Điềm nổi giận lôi đình: “Đúng
là đồ trai nước xấu xa, cô không thể ra tay sớm hơn chút nữa sao?”.

Hà Bạng đứng sau lưng nàng cười hì hì: “Ối cha mẹ ơi, đã cắn
phải cô đâu cơ chứ?”.

Diệp Điềm vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Dung Trần Tử đã ho khan
một tiếng can ngăn: “Được rồi, phải cảnh giác hơn đấy”. Diệp Điềm nghe vậy liền
quay ngoắt mặt đi không thèm để tâm tới hắn nữa: “Huynh đứng về phe nàng ta!”. Hà
Bạng tung tăng chạy đến bên Dung Trần Tử thân thiết dụi dụi vào người hắn, Dung
Trần Tử khẽ vỗ vỗ lên đầu nàng động tác thoáng mang theo sự trách phạt, bàn tay
lúc nhấc lên rất mạnh, nhưng khi hạ xuống lại cực nhẹ: “Không được nghịch ngợm nữa”.

Xuống đến lưng chừng núi thì nhìn thấy một hộ gia đình, hàng
rào bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ cắm đầy tre, trong sân trồng rất nhiều cam, trên cây
từng quả từng quả cam vàng ươm đung đưa lắc lư giữa những tán lá xanh mướt, giống
như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh. Hà Bạng nào đã nhìn thấy cam bao giờ, nàng lập
tức chạy ngay đến bên cạnh Dung Trần Tử: “Tri quan, người ta muốn ăn quýt!”.

Dung Trần Tử đang muốn vào đó xem thử, nên đương nhiên đồng
ý ngay: “Đó là cam, ta đi xem thử căn nhà đó có chủ nhà không, rồi sẽ mua cho người
vài quả”.

Hà Bạng nghe vậy vô cùng vui vẻ, nàng không hề lịch sự, thò
tay đẩy cánh cổng nhỏ bằng trúc ngoài hàng rào ra, Dung Trần Tử vội vàng kéo nàng
lại: “Cẩn thận, để ta vào trước, ngộ nhỡ bên trong có rắn, cũng dễ ứng phó hơn…”.

Hà Bạng cắt ngang lời hắn: “Tiểu tam nhi, nhanh vào đi!”.

Con rắn ba mắt trườn lên từ phía sau, có chút không tình nguyện,
nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Hà Bạng, đành nhẹ nhàng trườn vào dò
mìn. Khi nó mới trườn đến cửa, thì đột nhiên bên trong có người mở cửa bước ra,
vừa nhìn thấy thứ nền xanh vân đen, người đó sợ đến thiếu chút nữa là chết ngất.

Dung Trần Tử vội vàng đỡ lấy. Người ra mở cửa là một người
phụ nữ trẻ mặc áo bông in hoa, tầm hai mươi tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, nhưng cách
ăn mặc lại quá mộc mạc, trên quần áo còn có mấy chỗ vá. Thấy mình ngã vào vào tay
của một người xuất gia, người đó hoảng sợ hét lên một tiếng, cũng may Diệp Điềm
đã kịp tiến lên đỡ nàng ta dậy.

Nhìn thấy Diệp Điềm trang nghiêm, có dáng vẻ của một đạo cô
đáng tin cậy, người phụ nữ mới thấy yên dạ, vỗ vỗ lên ngực mình: “Dọa chết tôi rồi,
các vị là ai?”. Nàng ta lại liếc nhìn Dung Trần Tử, khuôn mặt ửng hồng, đột nhiên
nhớ ra: “Lẽ nào là Dung Trần Tử đạo trưởng ư?”.

Lý Gia Tập là một nơi rất nghèo, ngay cả thầy âm dương cũng
không sao mời nổi, người thường xuyên tới đây cũng chỉ có Dung Trần Tử. Dung Trần
Tử vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ đã thay đổi ngay thái độ:
“Ôi, thật là thất lễ quá”. Nàng ta lau lau tay vào vạt áo, lại lén liếc nhìn Dung
Trần Tử thêm vài lần nữa, tuy rằng Dung Trần Tử thỉnh thoảng có tới đây, nhưng nói
cho cùng thì trong ngoài cũng có khác biệt, nàng cũng đã từng cách một lớp rèm trúc
nhìn thấy hắn vài bận, nhưng hiện giờ không gì che chắn, lại càng cảm thấy nghiêm
trang sừng sững, “Đạo trưởng nhanh mời vào trong, mời vào trong!”.

Dung Trần Tử cũng đang có chuyện muốn hỏi, nên đương nhiên
không từ chối. Cả đoàn người bước vào trong nhà, người phụ nữ vội vàng vào buồng
trong mời người cha già của mình ra. Hà Bạng là người không có tính kiên nhẫn: “Tri
quan, quýt!”.

Dung Trần Tử cười khổ, màn trúc ở buồng trong được vén lên,
một ông lão tầm bảy mươi tuổi chống gậy đi ra, hàng mày trắng chòm râu bạc, đôi
mắt sáng ngời, dáng vẻ rất hiền lành lương thiện: “Tri quan!”. Nhìn thấy Dung Trần
Tử, ông lão liền xúc động, tiến lên trước nắm chặt lấy tay hắn định quỳ xuống: “Tri
quan, coi như đã chờ được ngài đến đây rồi! Ngài nhất định phải cứu chúng tôi!”.

Dung Trần Tử vội vàng nâng ông lão dậy, trong giọng nói mang
theo vẻ đạo nghĩa hiển nhiên: “Lão Hứa yên tâm, diệt trừ tà ma bảo vệ chính nghĩa,
là trách nhiệm hiển nhiên của người tu đạo. Nhưng bần đạo vẫn còn một số chuyện
muốn hỏi lão”. Ông lão liên tục gật đầu: “Có thể giúp được cho Tri quan, thì dù
lấy cái mạng già này của lão đi cũng đáng giá. Lão đã sống đủ rồi, chỉ tiếc cho
lũ trẻ con trong thôn, bọn chúng đều còn quá nhỏ!”.

Dung Trần Tử vô cùng nghiêm túc hỏi vấn đề đầu tiên, câu hỏi
khiến sắc mặt Thanh Huyền, Thanh Tố đều đỏ hồng cả lên: “Lão Hứa… Lão có thể bán
cho bần đạo mấy quả cam trong vườn được không…?”.

Kết quả không cần phải nói, đương nhiên Hà Bạng được ăn quả
to nhất chín nhất. Lão Hứa bảo người phụ nữ tìm một cái thang, chọn hái những quả
cam to vỏ mỏng lại nhiều nước, nhiệt tình đưa cho nàng hẳn một bọc. Lập tức thiện
cảm của Hà Bạng giành cho ông lão và người phụ nữ tăng lên đáng kể: “Oa oa, tiểu
Hứa các ngươi thật là tốt bụng, cam nhà các ngươi cũng rất ngon. Sang năm ta sẽ
lại đến nhà các ngươi ăn cam”.

Nghe vậy lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt: “Sao lại xưng hô
với người ta như vậy, không lễ phép! Gọi là Hứa bá bá!”.

Thanh Huyền đang bóc vỏ cam cho Hà Bạng, nàng liền nhét hai
múi cam to nhiều nước nhất vào miệng khiến cả khoang miệng vàng óng, còn lủng bủng
nói không rõ tiếng: “Nhưng ông ta không gánh nổi đâu!”.

Lão Hứa ngược lại không hề để tâm, nụ cười hiền lành mang
theo chút khổ sở: “Nếu sang năm tiểu lão vẫn còn sống, thì tiểu lão nhất định sẽ
sai bọn chúng mang tất cả cam trong vườn đến cho cô nương, không cho người khác
động vào dù chỉ là một quả”.

Cam vừa to lại vừa ngọt, Hà Bạng lập tức hạ quyết tâm: “Cả
nhà các ngươi đều sẽ sống, không cho chết một ai hết, sang năm ta sẽ lại tới đây
ăn cam!”.

Người phụ nữ mặc áo bông in hoa bưng mấy bát trà ngọt bước
vào, chia cho mỗi người một bát, nhìn thấy con rắn ba mắt đang nhìn ngó xung quanh
kia, nàng vẫn còn có chút sợ sệt, đứng cách hẳn ra xa. Ngược lại lão Hứa sống đã
lâu, cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, hơn nữa lại quen biết với Dung Trần Tử, nên không
hề sợ hãi. Nghe những lời Hà Bạng vừa nói, ông liền nở nụ cười, nhưng trong ánh
mắt lại lấp loáng lệ: “Chỉ đáng tiếc là hai người trong nhà lão sắp chết rồi”.

Ông lão vừa dứt lời, khuôn mặt Dung Trần Tử biến sắc, lập
tức quở trách: “Lão Hứa! Chuyện quan trọng như vậy, lão phải nhắc tới trước tiên
chứ, sao lại để chậm trễ đến giờ?”. Hắn sải bước vào trong buồng: “Người đang ở
đâu…?”. Lời còn chưa dứt, thì hắn đã nhìn thấy trong nhà lão Hứa có hai phòng ngủ,
nằm ở trên giường là cậu con trai gầy như que củi và đứa cháu nội sắp lên tám.

Dung Trần Tử vội vàng bước nhanh đến bên giường, duỗi tay
ra bắt mạch. Lúc bắt mạch hắn cực kì tập trung, Hà Bạng liền cầm một quả cam đã
được bóc vỏ nhảy đến trước mặt hắn, đút cho hắn một múi: “Cam nhà bọn họ rất ngon,
Tri quan, ngươi phải chữa khỏi cho họ đấy”.

Múi cam ngọt mát vào đến miệng, nhưng hàng mày của Dung Trần
Tử lại nhíu chặt lại. Hai người nằm trên giường sắc mặt vàng vọt, chỉ còn thoi thóp
thở. Thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng: “Là do tà vật hút dương khí của họ, nhưng
lại không giống do Minh xà làm”. Khuôn mặt hắn rất nặng nề, Hà Bạng không màng đến
nhiều thứ như vậy, nàng quan tâm đến bệnh tình của hai người này còn hơn cả ông
lão nữa kìa: “Có thể chữa khỏi không?”.

Giọng điệu của Dung Trần Tử trầm thấp: “Tà vật đương nhiên
bần đạo có thể đuổi đi được, nhưng tinh khí của hai người này đã tận, gần như đã
không còn thấy mạch nữa rồi, chỉ sợ là…”.

Lão Hứa nghe vậy, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng đây
cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ: “Đó cũng là số mệnh, không ngờ cả đời lão
làm toàn việc thiện, vậy mà cuối cùng lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”.
Ông lão chấm nước mắt, lại sụp xuống vái lạy Dung Trần Tử. Dung Trần Tử hoảng hốt
vội nâng ông lão dậy, giọng nói của ông nghẹn ngào: “Tri quan, nếu như con trai,
cháu trai của lão đều chết, thì chỉ còn lại một mình đứa con dâu này, Ngân Linh
là một đứa con ngoan, lão cầu xin ngài hãy cứu giúp con bé”.

Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: “Có
phải là lấy nguyên khí bồi bổ, thì bọn họ sẽ không chết nữa đúng không?”.

Nàng duỗi tay ra chạm vào đứa bé, Dung Trần Tử gật gật đầu:
“Ừ, nhưng nguyên khí của con người vô cùng quý giá, chỉ sợ là…”.

Hắn còn chưa nói hết câu, Hà Bạng đã tiến gần đến trước mặt
hắn, nàng vừa ăn cam, vừa nói không chút để tâm: “Lần trước nguyên tinh ngươi truyền
cho người ta, người ta vẫn chưa dùng hết, giờ truyền lại một chút cho bọn họ, thì
bọn họ có thể sống lại không?”.

Người xuất gia khi nhắc đến nguyên tinh, thì đương nhiên đều
biết đó là thứ gì. Đôi mắt tròn xoe của nàng mở thật lớn, ngây thơ thuần khiết vô
cùng, khiến cho một người đức cao vọng trọng như Dung Trần Tử xấu hổ đến độ suýt
chút nữa chui đầu xuống đất. Dường như chín tên tiểu đạo sĩ buồn cười đến sắp vỡ
bụng, nhưng lại không dám thể hiện ra. Diệp Điềm phun thẳng toàn bộ số trà ngọt
trong miệng lên tường. Dung Trần Tử ho khan một tiếng, hạ thấp giọng xuống nói:
“Đã truyền sang cho người rồi… thứ ở trong cơ thể, làm sao truyền được?”.

Hà Bạng lại đút cho hắn một múi cam, vỗ vỗ lên cái vỏ không
tồn tại của mình: “Đều hóa thành nước tinh khiết dự trữ trong đây rồi. Trong một
lúc, người ta không thể tiêu hóa được nhiều như vậy đâu”.

Dung Trần Tử lại ho khẽ vài tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mặt
hơi ửng hồng khả nghi: “Ừ, vậy người truyền cho bọn họ đi”.

Hà Bạn ăn nốt số cam, rồi bò lên giường, ngón tay trỏ như
ngọc mài ấn lên trán đứa bé nằm bên trái giường, không biết nàng đã làm thế nào,
chỉ thấy ở ngón trỏ từ từ nhỏ ra một giọt nước, giọt nước rất nhanh đã thấm vào
mi tâm của đứa bé, trong chớp mắt, đứa bé vốn chỉ còn thoi thóp sắc mặt dần dần
trở nên hồng hào.

Dung Trần Tử vốn là cao đạo, nguyên dương tinh thuần, thứ
truyền cho Hà Bạng lại càng không hề qua loa đại khái. Lại thêm việc hắn là Chính
thần chuyển thế, thứ tinh khí ấy có thể nói là vô cùng quý báu. Chỉ nhỏ một giọt
be bé như vậy, nhưng với một người bình thườngđã là quá dư dật, nếu tiên căn của
hắn đủ, thậm chí có thể xuyên qua âm dương, tu thành chính đạo. Hà Bạng toan trèo
lên người Hứa Thiết Trụ, con trai lão Hứa đang nằm bên phải giường, thì Dung Trần
Tử vội vươn tay ra giữ nàng lại, khiến nàng không trèo qua được, đành bĩu môi nhỏ
một giọt lên giữa lông mày anh ta từ rất xa.

Trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Thiết Trụ đã hồng hào hẳn lên,
lão Hứa muốn quỳ sụp xuống, nhưng Dung Trần Tử liền giữ ông lại. Hà Bạng cũng rất
vui vẻ: “Các ngươi đều sống lại rồi, sang năm ta lại tới đây ăn cam”.

Cả người lão Hứa run rẩy, nói liền một hơi: “Ngân Linh, đi
hái hết cam trên cây xuống đây, để tiên cô ăn cho đã!”.

Nhìn những quả cam vàng ươm xếp chất đống bên ngoài, Diệp
Điềm sợ hãi: “Trai nước xấu xa, hái hết xuống thế này tự cô đi mà khiêng lấy!”.

Một quả cam ngọt nặng bốn lạng, một mình Hà Bạng ăn đến sáu
quả! Tranh thủ lúc nàng ăn cam, Dung Trần Tử cũng đại khái hiểu được tình hình gần
đây ở Lý Gia Tập - Từ sau vụ chó điên ăn thịt người, số người mất tích trong thôn
ngày một nhiều. Gần đây nhất, không hiểu sao bầu không khí nơi này luôn bị bao phủ
bởi một lớp cát vàng, ngay cả mặt trời cũng không thấy xuất hiện nữa. Sau đó vào
một tối, có thằng bé ba tuổi nhìn thấy Lý Bàn bị con chó điên cắn đến mức biến dạng
không thể nhận ra được nữa đang đi lại lung tung khắp nơi. Động tác của Lý Bàn cứng
nhắc, đôi mắt bị móc ra lủng lẳng treo ở vành mắt. Lúc đầu, mọi người cho rằng thằng
bé đó nói vớ vẩn, nên cũng không để ý tới lắm. Sau đó có một đêm, khi Lý Thạch đang
mơ màng ngủ, thì nghe thấy có người gõ cửa, bèn mở ra xem, thì nhìn thấy con trai
mình máu thịt bầy nhầy đứng trước cửa, khuôn mặt lúc nhúc đầy giòi bọ. Lý Thạch
bị dọa cho khiếp đảm, đến tận giờ nói năng vẫn còn lắp bắp.

Về sau, những chuyện kì lạ trong thôn xảy ra càng lúc càng
nhiều, ví như có một gia đình trong lúc mổ gà, khi máu gà vừa chảy xuống đất, thì
lượng máu còn nhiều hơn máu có trong cơ thể người. Gia đình chủ nhà dù thấy kì lạ
nhưng vẫn cho vào hầm canh, đến lúc mở vung thì phát hiện ra canh bên trong nồi
đặc sánh như bánh đúc đậu. Cho thìa vào múc thử, thì phía dưới thứ bánh đúc đậu
ấy rơi ra một con mắt. Đứa con trai út nhà ông ta không hiểu tại sao mất luôn con
mắt trái.

Sắc mặt Dung Trần Tử nặng nề: “Xảy ra những việc quái lạ như
vậy, tại sao không ai tới cầu viện Thanh Hư quan?”.

Lão Hứa thở dài: “Tri quan, không biết bên ngoài thôn bị bao
vây bởi thứ gì, người đi từ ngoài vào thì không cảm thấy gì, nhưng lại không thể
đi ra được. Có rất nhiều tốp người muốn đến thỉnh cầu ngài, nhưng xuống được đến
sườn núi thì chỉ còn lại không quá ba người, bên ngoài giống như được ngăn cách
bằng một bức tường, không sao đi ra được”.

Ánh mắt Dung Trần Tử nghiêm trọng: “Là do bần đạo đã sơ ý
rồi”. Hắn thở dài, giọng nói đầy vẻ tự trách. Hôm ấy, hắn biết việc chó điên ăn
thịt người ở Lý Gia Tập có điểm kì lạ, lúc hắn đến đã thấy bầu không khí ở đây rất
lạ, nên một lòng muốn tìm cho ra ngọn nguồn sự việc. Nhưng sau đó lại bị Hà Bạng
ám toán, hắn lại bị trọng thương, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng rốt cuộc cũng
khó lòng bình ổn lại được, nên nhất thời quên sạch chuyện xảy ra ở Lý Gia Tập.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì Hà Bạng cắm đầu vào
ăn. Nàng không hề có chút cảm giác nào về chuyện mình chính là nguyên nhân gây ra
những tai họa này nọ cho nơi này, dáng vẻ của nàng ngây thơ thuần khiết. Dung Trần
Tử cũng không nỡ trách móc nặng nề, chỉ đưa tay vuốt tóc nàng. Nàng xoa xoa bụng,
vẫn còn thừa rất nhiều cam. Nàng nhìn một lượt, muốn mang theo. Diệp Điềm thấy ánh
mắt như vậy thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nơi khác. Hà Bạng đành nhìn về phía
con rắn ba mắt, nó tiếc rẻ: “Bệ hạ, thật sự ta không vác được hết chỗ này đâu…”.
Nó đảo đảo con mắt, bắt đầu tính toán, rồi quả quyết xúi bẩy Hà Bạng: “Nhưng nếu
ta tu được thành người, thì chút xíu đồ đạc này, khỏi cần phải nhắc đến! Đừng nói
là cam, thậm chí cõng cả một con voi cũng không thành vấn đề”.

Hà Bạng nheo nheo mắt, nàng lại quay ra lấy lòng Thanh Huyền:
“Thanh Huyền, hì hì, người ta thích ngươi nhất!”.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, ngoắc tay gọi nàng
như ngoắc tay gọi con cún con, nhỏ giọng dặn dò Thanh Huyền: “Nhặt lấy vài quả”.

Thanh Vận đành nhặt lấy sáu quả để cho Thanh Minh mang theo,
thầm nghĩ số này vừa đủ cho nàng ăn bữa sau. Ngón trỏ của Dung Trần Tử chạm vào
một ít nước cam, vẽ một lá bùa lên ngôi nhà gỗ nhỏ, sau đó lẩm bẩm niệm chú, làm
xong hắn kết ấn rồi nhập chú ngữ vào trong lá bùa: “Ở đây rất an toàn, cố gắng đừng
đi ra khỏi căn nhà nhỏ này. Đợi ta cứu những người khác xong, sẽ để họ tới đây tập
hợp với lão”.

Lão Hứa đương nhiên đồng ý, đợi đoàn người của Dung Trần Tử
ra khỏi cửa rồi, liền kiên quyết đóng chặt cửa lại.

Hà Bạng nhảy chân sáo đi sau lưng Diệp Điềm, đột nhiên dưới
chân nàng khẽ rung lên, thân thể như có luồng ánh sáng nhấp nháy, bổ nhào về phía
Thanh Thư đang đi cuối hàng, mặt đất bất ngờ nổi lên một trận gió đen, bao chặt
lấy vị trí của Thanh Thư. Dung Trần Tử tay cầm bùa chú, đang định lao lên trước,
thì lại thấy bóng đen trước mặt bỗng vang lên tiếng rên rỉ, vặn vẹo đầy đau đớn.
Hà Bạng lặng lẽ thoát khỏi sự bao bọc của nó, Thanh Thư cũng đứng an toàn phía sau
lưng nàng, khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ hoảng sợ chưa định thần lại được. Bóng
đen phả ra một luồng khí trắng, thoáng chốc liền kết lại thành một tảng băng. Hà
Bạng nghiêng đầu đánh giá: “Ngay cả sương mà cũng thành tinh được!”.

Hàng mày rậm của Dung Trần Tử cau lại: “Theo lí thì đó là
chuyện không thể, phong thủy Lý Gia Tập không tốt, làm gì có linh khí nuôi nhiều
tà vật trú thân đến thế?”. Hắn thu yêu quái sương mù đang bị phong ấn trong tảng
băng vào một lá bùa, rồi thả lá bùa vào chiếc túi thu yêu, thần sắc càng lúc càng
nghiêm trọng: “Mọi người phải cẩn thận đấy”.

Hà Bạng lại chẳng chút để tâm: “Không cần phải lo, ta đã thi
triển pháp môn hộ thân rồi, mấy thứ vặt vãnh này vẫn có thể đối phó tốt”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3