Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương Ngoại truyện 5

Ngoại truyện: Cái gọi là trọng thưởng

Tiểu
tiên quan, tiểu tiên tỳ của Tẩy Ngô cung tự cảm thấy, quân thượng của họ gần
đây không vui.

Tuy
quân thượng xưa nay làm người luôn có chút lạnh lùng, trầm ổn, họ theo hầu ngài
bao năm nay chưa từng thấy trên mặt ngài biểu lộ thái độ gì đặc biệt, nhưng từ
khi thượng thần Bạch Thiển lên Cửu Trùng Thiên, quân thượng ở trước mặt thượng
thần Bạch Thiển, biểu cảm lúc nào cũng rất hòa nhã, ấm áp.

Nhưng
gần đây, cho dù thượng thần có ở trước mặt quân thượng, quân thượng vẫn chau
mày.

Đám
tiểu tiên quan, tiểu tiên tỳ thầm trăn trở, điều này rất bất thường.


dụ như ngày hôm qua.

Hôm
qua quân thượng nghị sự liền mấy ngày, khó khăn lắm mới có một ngày rảnh rỗi,
cùng thượng thần Bạch Thiển đến bên Dao Trì thưởng hoa.

Khi
đó, tiên sương bên Dao Trì mịt mùng, hoa sen trong Dao Trì vươn khỏi tiên
sương, phô những cánh hoa trắng muốt. Thượng thần Bạch Thiển ngắm nhìn, tâm
tình rất vui vẻ, nắm chặt tay của quân thượng, vô cùng quan tâm tới thánh thể của
quân thượng: “Bận rộn mấy ngày, bây giờ còn ở bên thiếp, chàng có mệt không? Nếu
mệt chúng ta đến đình trước mặt ngồi một lát, chàng ngả đầu lên chân thiếp nghỉ
ngơi”.

Trong
ánh mắt của quân thượng ẩn chứa nụ cười, lại nắm chặt tay thượng thần, đang định
trả lời thì tiểu thiên tôn A Ly đột nhiên không biết từ đâu xông ra: “Mẫu thân
mẫu thân, phía trước có một con bướm to lắm, A Ly bắt mãi mà không được, mẫu
thân mau đến giúp A Ly!”. Dứt lời liền chạy đến kéo thượng thần chạy mất, đôi
chân nhỏ ngắn chạy nhanh như bánh xe lửa của Na Tra, chớp mắt đã biến mất dưới
Thước Kiều.

Họ
nhìn thấy rất rõ, quân thượng bị bỏ rơi bên Dao Trì đã chau mày.

Lại
ví dụ như ngày hôm nay.

Hôm
nay thượng thần đột nhiên nảy ra ý định, phải đích thân may một bộ tẩm y (đồ ngủ)
cho quân thượng, và còn tự mình đo số đo của quân thượng trong Trường Thăng điện.

Thượng
thần cầm một đám vải mẫu ướm lên người quân thượng, ướm tới ướm lui, buồn rầu
nói: “Mảnh nào cũng tôn vẻ đẹp của chàng lên như thế”, lại ngẫm nghĩ nói: “Lẽ
nào mỗi mảnh thiếp đều phải may cho chàng một cái…”, quân thượng khẽ giọng cười
nói: “Những lời này, phải là nói nàng mới đúng”.

Đám
tiểu tiên tỳ biết tình biết ý đương nhiên hiểu rằng, đây là lúc bọn họ cần rút
lui rồi.

Đúng
lúc này, tiểu thiên tôn A Ly lại không biết từ đâu xông ra, cánh tay múp míp ôm
chặt lấy chân của thượng thần: “Mẫu thân mẫu thân, bài tập của phu tử giao cho
khó quá, có mấy chỗ A Ly không hiểu, mẫu thân mau đến cứu A Ly với!”.

Bọn
họ vẫn còn chưa định thần, tiểu thiên tôn đã kéo tay thượng thần chạy mất, khi
qua bậu cửa còn suýt chút nữa vấp ngã, được thượng thần dìu dậy bế trong lòng,
không hề lưu luyến bước qua bậc cửa, đi mất.

Một
mình quân thượng đứng trong đại điện, hai mảnh vải vẫn còn rơi dưới chân. Bọn họ
nhìn thấy, quân thượng không chỉ chau mày, dường như gân xanh trên Thái Dương
còn giật giật hai cái.

Lại
ví dụ như đêm hôm nay.

Đêm
hôm nay phát sinh chuyện gì, bọn tiểu tiên quan và tiểu tiên tỳ đương nhiên
không nhìn thấy.

Trong
đêm tối thần bí này, cục bột nhỏ A Ly đang dùng bữa tối trong Trường Thăng điện
của mẫu thân, cái bụng nhỏ ăn đến mức căng phồng, lười cả động đậy, vẫn như lệ
thường, lại một lần nữa lười nhác ngủ trên giường của mẫu thân.

Dạ
Hoa Quân nghị sự với mấy vị Khôi tinh xong, trên đường về hái một cành hoa vô
ưu vừa mới hé nở, bước trên con đường phát sáng lấp lánh quay về Trường Thăng
điện, vén bức trường sa buông rủ trước cửa sổ. Hoa vô ưu rơi “phịch” một tiếng
xuống đất. Cục bột đang ngủ say ngáy khò khò, sờ sờ chiếc bụng căng tròn rồi trở
mình. Đôi mày của Dạ Hoa Quân lại chau, gân xanh trên Thái Dương lại giật hai
cái.

Thái
tử điện hạ cảm thấy đêm nay không nên khoan dung thêm nữa, giơ tay nhấc cục bột
nhỏ khỏi lòng thượng thần Bạch Thiển, đi như một cơn gió đưa cục bột nhỏ trở về
Khánh Vân điện. Khi về Trường Thăng điện, dứt khoát rút Thanh Minh kiếm ra làm
then cửa, cài thật chặt cửa lớn.

Thượng
thần Bạch Thiển chống tay vào má nhìn chàng mỉm cười dưới ánh đèn, đợi đến lúc
chàng tiến đến gần, bỗng đứng dậy chủ động ôm lấy cổ chàng, đôi mắt long lanh
ánh nước, hàm chứa ý tứ sâu xa khác hẳn ngày thường, đẹp như tranh vẽ, dựa sát
vào chàng hơn một chút mới nói: “Hôm nay chàng thú vị thật, sao lại tranh giành
với cục bột vậy”. Hơi thở thơm tựa hương lan, lướt qua vành tai, qua cằm rồi đậu
lên vai Dạ Hoa Quân.

Sắc
đen trong mắt thái tử điện hạ đậm dần, kéo thượng thần Bạch Thiển chuẩn bị tiến
vào phòng trong. Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng móng tay cào cửa, kèm theo
một trận tiếng động do những viên đá nhỏ ném vào cửa, cục bột nhỏ đang ở bên
ngoài rấm rứt kêu khóc thảm thiết: “Phụ quân cho A Ly vào đi, A Ly muốn ngủ
cùng mẫu thân, tại sao phụ quân không cho A Ly ngủ cùng mẫu thân, giường của mẫu
thân to như thế, A Ly chỉ chiếm một góc nhỏ thì có làm sao? Hu hu hu hu hu…”.
Thái tử điện hạ loạng choạng hụt một bước, thượng thần Bạch Thiển vội vàng đỡ lấy
chàng.

Đêm
nay, đôi mày của thái tử điện hạ chau đến mức không giãn ra được nữa.

Cục
bột cuối cùng vẫn được thả vào Trường Thăng điện, khi nó vừa mới vào trong liền
cảm thấy Trường Thăng điện lạnh lẽo hơn rất nhiều so với khi nó còn ở cạnh mẫu
thân hồi trưa, sắc mặt phụ thân sầm xuống nhìn nó, nó rùng mình, lúc ngủ còn phải
đắp thêm hai cái chăn. Nhưng nó lại khôn khéo giở trò trong chăn, lấy chiếc
khăn nhỏ buộc tay của mình và mẫu thân vào nhau, để phòng nửa đêm phụ quân lại
vứt mình ra. Nó cảm thấy gần đây phụ quân rất nhỏ mọn.

Nhưng
ngày tháng nhàn nhã của cục bột không kéo dài được bao lâu.

Ba
ngày sau, phu tử của trường học tuyên lệnh sắp tới phải ra một bài kiểm tra nhỏ,
kiểm tra các học trò về công danh thứ vị trên từ thiên tôn dưới đến địa tiên, mấy
vạn cát thần trong bốn bể tám cõi… Hơn nữa bài kiểm tra này không giống trước
đây, người đứng đầu sẽ có trọng thưởng.

Trường
mà cục bột học, phu tử là Ty Thiên Tào Quế Tịch, Văn Xương đế Tấn Văn Thần Quân
coi sóc văn vận trong thiên hạ. Tấn Văn Thần Quân đứng hàng đầu trong tiên lục,
hơn nữa xưa nay lại giao hảo tốt nhất với Đa Bảo Nguyên Quân gia sản giàu có,
ngài nói là trọng thưởng, chắc chắn sẽ là thưởng lớn trùng trùng. Đám ấu đồng
con cháu của Thiên tộc nhảy nhót phấn chấn, ai nấy đều chuyên tâm học hành chuẩn
bị kiểm tra với dáng vẻ chưa từng thấy.

Cục
bột đương nhiên cũng là một trong số đó. Bởi còn có ba tháng nữa là sinh nhật mẫu
thân nó, gần đây cục bột luôn rầu rĩ vì không biết tặng quà gì vào dịp sinh nhật
mẫu thân? Nó nhỏ như thế, còn chưa tự lập môn hộ, những thứ khác đều là của phụ
quân, lấy đồ của phụ quân để tặng mẫu thân thì làm gì có ý nghĩa, không tỏ được
tấm lòng của mình đối với mẫu thân, vì thế cục bột rất sầu não. Vừa khéo lúc
này lễ vật lại từ trên trời rơi xuống, cục bột cảm thấy, đây chính là ý trời mà
Thành Ngọc vẫn hay than thở. Ý trời đều chiều ý nó, có thể ý trời cũng cũng biết
nó là tiểu thiên tôn của Cửu Trùng Thiên này, ý trời đúng là có ngộ tính.

Tự
nó chăm chỉ chuẩn bị làm bài kiểm tra, dựa vào thực lực bản thân để thắng được
món hậu lễ này, mẫu thân chắc chắn sẽ vô cùng cảm động, cảm thấy mình ngoan như
thế, nhất định lúc nào cũng phải thấy mình mới vui vẻ, sau này dứt khoát sẽ bảo
mình từ Khánh Vân điện chuyển đến Trường Thăng điện ở cùng người, sau này mình
sẽ không còn bị phụ quân vứt ra khỏi điện nữa, hi hi hi hi.

Ôm
mộng tưởng đẹp đẽ đó, cục bột chăm chỉ ôn tập mười ngày, mười ngày này, nó đều
không đến quấy rầy mẫu thân. Những lúc nhớ mẫu thân, nó đều thầm tự cổ vũ bản
thân: “Đứa trẻ có mẹ như báu vật, đứa trẻ không mẹ như ngọn cỏ, hôm nay vất vả
trùng trùng, ngày mai sẽ không bị vứt ra ngoài!”. Nó cắn đầu bút, nắm chặt tay,
đọc thầm những lời này, nó lại có thêm quyết tâm.

Ông
trời chẳng phụ người có tâm, câu nói này đúng là chân lý vĩnh hằng. Cục bột vất
vả mười ngày, lại thêm thân là tiểu thiên tôn, đối với công danh thứ vị của các
thần tiên trên trời dưới đất vốn đã thuộc không ít, bài kiểm tra lần này, cục bột
đã thuận lợi giành ngôi thứ nhất.

Tấn
Văn Thần Quân cười tươi roi rói nhìn nó: “Là tiểu thiên tôn đứng đầu, xem ra tiểu
thiên tôn lần này quả nhiên dụng công, phần thưởng này sẽ thuộc về tiểu thiên
tôn”.

Tiểu
thiên tôn được Tấn Văn Thần Quân khen ngợi tán dương, dải khăn tất thắng trên
trán còn chưa lấy xuống. Tiểu thiên tôn tất thắng nhìn đám bạn học đang ngẩn
ngơ than thở, cảm thấy rất đắc ý. Trong lòng trỗi dậy một cảm giác ngọt ngào,
mình giành được phần thưởng này, nhất định sẽ là một phần thưởng lớn vô cùng đặc
biệt, mẫu thân biết được nhất định sẽ tự hào về mình, nhất định sẽ rất vui.

Cục
bột nhỏ nghĩ rất đúng, nó đứng thứ nhất, giành được trọng thưởng của Tấn Văn Thần
Quân, mẫu thân nó đúng là rất vui, nhưng người vui nhất lại là phụ quân của nó.

Dạ
Hoa Quân tuy xưa nay trầm ổn, thần sắc không bộc lộ cảm xúc, nhưng tiên quan,
tiên tỳ trong Tẩy Ngô cung lại theo bản năng cảm nhận được, thái tử điện hạ gần
đây như tắm trong gió xuân, tâm tình không thể chỉ dùng hai chữ “vui vẻ” để
hình dung, rõ ràng là vô cùng, đặc biệt, cực kỳ vui vẻ. Vì con trai học hành có
chút xíu thành tích đã vui vẻ như thế, thái tử điện hạ đúng là người cha hiền,
khiến họ càng thêm tôn kính.

Thượng
thần Lệnh Vũ của núi Côn Luân đang ngồi trong trung đình trên núi Côn Luân, tâm
sự với cục bột vừa mới được mẫu thân đưa đến mấy ngày trước: “Nghe Tấn Văn nói,
A Ly con ban đầu rất mong có phần thưởng này, còn vì phần thưởng mà dụng công học
hành quên ăn quên ngủ mười ngày. Nhưng bây giờ đã thuận lợi lấy được phần thưởng,
sao con lại không vui đến thế?”.

Cục
bột nhỏ rầu rĩ ôm đầu, nức nở nói: “Bởi vì con, con không biết phần thưởng lớn
không thể trả lại này, là đến núi Côn Luân học nghệ với bá phụ Mặc Uyên những
ba năm, hu hu hu hu hu hu hu…”.

Ngoại truyện: Mười bốn câu hỏi phỏng vấn Dạ - Bạch

1.
Họ tên?

Tiểu
Dạ: Dạ Hoa.

Tiểu
Bạch: Ta nghe nói ở chỗ các ngươi rất coi trọng quy định, nếu có mấy tên gọi,
không biết các ngươi gọi theo thứ tự trước sau không, hay gọi theo tần suất sử
dụng?

Thất(*):
Thì cứ nói cách mà mọi người hay gọi người nhất là được.

(*) Mây đen kéo tới thành thành tất bị diệt; Áo giáp dưới
ánh mặt trời sáng lóa như vây cá.

Tiểu
Bạch: À, cô cô.

Thất:
= =

2.
Tuổi?

Tiểu
Bạch: Tuổi ư? Mê Cốc, năm nay ta bao nhiêu tuổi nhỉ?


Cốc: Thưa cô cô, mùa đông năm nay người đã tròn mười bốn vạn hai nghìn bảy trăm
tám mươi ba tuổi ạ.

Thất:

Tiểu
Dạ: Nàng ấy lớn tuổi hơn ta một chút.

Thất:
= = Nhiều hơn chín vạn tuổi mà gọi là “một chút” sao? ORZ tiểu thuyết tôi viết
lại là mối tình bà cháu ư…

Tiểu
Dạ: Hả? Hóa ra ngươi lại cho rằng nàng ấy giống bà lão ư?

Thất:
Tôi, tôi nhầm, xưa nay tôi không hề cảm thấy nàng ấy giống bà lão, lời nói cử
chỉ của nàng ấy cũng không giống bà lão, mà đều rất “thiếu nữ”, tôi mới giống
bà lão, tôi từ trên xuống dưới đều giống bà lão… = =

3.
Giới tính là?

Tiểu
Dạ: Nam.

Tiểu
Bạch: Nữ. (Trầm tư) Nhưng có lúc ta thực ra là nam. À, đúng rồi (quay sang Dạ
Hoa) không biết ai nói, ngay lúc thiếp là nam giới chàng đã yêu thiếp rồi phải
không?

Tiểu
Dạ: Ta không có ấn tượng gì.

Tiểu
Bạch: (Buồn bực) Chàng thực sự là một kẻ đoạn tụ ư?

Tiểu
Dạ: (Mắt nhìn Tiểu Bạch không chớp, mỉm cười - ing) Tối nay chúng ta có thể thử
xem, rốt cuộc ta có phải là đoạn tụ không…

Thất:
>_< Chuyện này, chuyện này các bạn vẫn nên bàn riêng thì hơn, bạn đọc
ghét nhất là chủ đề H.

4.
Xin hỏi tính cách của các bạn thế nào?

Tiểu
Dạ: Rất tốt.

Tiểu
Bạch: Ta cũng rất tốt.

Thất:
Độc giả sẽ khóc mất…

5.
Tính cách của đối phương?

Tiểu
Dạ: Rất tốt.

Tiểu
Bạch: Phu quân ta chọn đương nhiên cái gì cũng đều tốt nhất.

Thất:
(Bất lực vỗ trán - ing) Hai người không thể kể chi tiết một chút được sao, chi
tiết hơn, thân mật hơn được không?

Tiểu
Dạ: Ví dụ như?

Thất:
(Sán đến gần) Ví dụ như dịu dàng này, gần gũi này, chín chắn này, phóng khoáng
này, chung thủy này…

Tiểu
Bạch: (Xòe quạt) Những điều ngươi nói, mặt nào Dạ Hoa cũng là tốt nhất.

Tiểu
Dạ: (Vuốt tóc Tiểu Bạch) Nàng cũng vậy!

Thất:
… Hai người sến súa phát gớm!

6.
Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?

Tiểu
Bạch: Khi ta là Tố Tố, trên núi Tuấn Tật ở Đông Hoang, trước cửa gian nhà tranh
của ta.

Tiểu
Dạ: Ba trăm năm trước, ngày mùng bốn tháng tám, trên giường.

Thất:
Thái tử điện hạ, ngài nói thật đúng trọng điểm. = =

7.
Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

Tiểu
Dạ: Dường như đã gặp ở đâu rồi?

Tiểu
Bạch: Toàn là máu…

Thất:
Ngại quá, tôi ngắt lời một chút, ngoài toàn là máu ra lẽ nào cô cô không có ấn
tượng nào khác? Ví dụ như toàn thân toàn là máu, nhưng thái tử điện hạ vẫn rất
anh tuấn phi phàm gì gì đó.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tiểu
Bạch: (đắm chìm trong hồi ức) Khi đó bản thượng thần còn thiếu hiểu biết, ngoài
bản thân ra thì chỉ nhìn thấy chàng là giống với con người, nên không thể biết
anh tuấn phi phàm là thế nào.

Thất:
Thái tử điện hạ, cô cô yêu người không phải vì người là mỹ nam, người có cảm thấy
rất vui không…

Tiểu
Dạ: (Tiếp tục nghịch tóc Tiểu Bạch, mỉm cười dịu dàng với Tiểu Bạch) Bây giờ
thì sao?

Tiểu
Bạch: (Không hề do dự) Chàng đương nhiên là nam thần đẹp trai nhất trên đời rồi.

Tiểu
Dạ: (Quay sang nói với Thất) Ta rất vui.

Thất:

8.
Thích điểm nào ở đối phương?

Tiểu
Dạ: Toàn bộ.

Tiểu
Bạch: (Ngẩng phắt đầu nhìn Tiểu Dạ, mặt đột nhiên đỏ bừng, lại cúi đầu) Ta, ta
thực sự cũng không tốt vậy…

Tiểu
Dạ: Nàng chỗ nào cũng tốt. (Cúi đầu thì thầm bên tai Tiểu Bạch) Những điểm nàng
cảm thấy chưa tốt trong mắt ta đều tốt cả.

Tiểu
Bạch: (Tai đỏ lựng, cũng thì thầm) Lâu lắm rồi mới nghe chàng nói những lời
tình tứ, trước mặt đông người thế này, trước khi nói chàng nên thông báo trước
một tiếng, để ta có chuẩn bị chứ.

Thất:
… Cô cô, người đang che giấu sự xấu hổ ư…

9.
Ghét điểm gì ở đối phương?

Tiểu
Dạ: Không có.

Tiểu
Bạch: Ta cũng không có.

Thất:
Lẽ nào hai người gần đây đang hưởng tuần trăng mật? Độc giả thích xem hai người
cãi nhau, hai người lại quấn quýt thế này, khiến độc giả thấy rất khó chịu đấy…

Tiểu
Bạch: (Tay sờ lên quạt Côn Luân) Ai? Ai muốn thấy chúng ta cãi nhau vậy?

Thất:
Ha ha ha, không có, không có ai muốn thấy hai người cãi nhau, mọi người đều thích
hai người quấn quýt thế này, cô cô, người thu quạt lại được không?

10.
Người cảm thấy mình và đối phương có hợp nhau không?

Tiểu
Dạ: Hợp.

Thất:
Cho dù đối phương là nam hay nữ, đều hợp đúng không?

Tiểu
Dạ: Hừm, kiếm của ta đâu?

Thất:
Thái, thái tử điện hạ, tôi lỡ lời, hu hu hu…

11.
Người gọi đối phương là gì?

Tiểu
Dạ: Thiển Thiển.

Tiểu
Bạch: Dạ Hoa.

12.
Người muốn được đối phương gọi thế nào?

Tiểu
Dạ: Tất cả đều tùy nàng ấy, nhưng nếu như, haizz, bỏ đi.

Tiểu
Bạch: Thiển Thiển là được.

Thất:
Thái tử điện hạ, thực ra người muốn nói, nếu thi thoảng cô cô gọi người một tiếng
phu quân cũng rất hay phải không?

Tiểu
Dạ: (Mím môi khẽ ho một tiếng)

Tiểu
Bạch: (Trầm tư) A, hóa ra chàng muốn thi thoảng ta gọi chàng là phu quân, nhưng
cái thi thoảng này, nên vào lúc nào mới hợp đây? (Tiếp tục trầm tư).

Thất:
Chắc chắn là muốn gọi lúc trên giường rồi. = =

Tiểu
Dạ: (Mỉm cười) Tiểu Thất thật nhanh nhạy, ngươi nhanh nhạy như vậy, làm người
phàm thật đáng tiếc, muốn thăng tiên không?

Thất:
Thái, thái tử điện hạ, tôi lại lỡ lời, hu hu hu…

Tiểu
Bạch: (Tai đỏ lựng rồi).

13.
Nếu dùng động vật để so sánh, người cảm thấy đối phương là?

Tiểu
Dạ: Hồ ly trắng chín đuôi!

Tiểu
Bạch: Rồng đen!

Thất:
Ấy, xin lỗi, tôi quên mất hai người vốn là động vật. = =

14.
Nếu như phải tặng một món quà cho đối phương, người sẽ tặng gì?

Tiểu
Dạ: Thứ chỉ cần ta có, chỉ cần nàng ấy cần.

Tiểu
Bạch: Haizz, hay là sinh thêm một đứa cho chàng?

Tiểu
Dạ: (Im lặng một lát, một tay ôm Tiểu Bạch đứng dậy) Hôm nay nói đến đây thôi,
ta có chút việc, ngày mai nói tiếp.

Thất:
(Ôm chân Tiểu Dạ) Thái tử điện hạ người không thể điiiiiiii, cấp trên chỉ cho
tôi thời gian một ngày, mai tôi phải nộp bản thảo rồi, hôm nay hai người không
trả lời hết, ngày mai tôi bị biên tập mắng chết đấy…

Tiểu
Dạ: Ô, ngày mai là nộp bản thảo sao, xem ra ngày mai không cần chúng ta nữa rồi.

Thất:
(Nước mắt đầm đìa bi phẫn) Thái tử điện hạ, người, người thật quá đáng!

Thế
nên, vì thái tử điện hạ và cô cô phải về có việc… nên năm mươi câu hỏi giữa chừng
đứt đoạn = = bye bye các bạn!

(Hết)

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca – Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3