Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương 22 - Phần 1

Chương
22:

Sau
đèn Kết Phách, mối bi tình đó tới tới lui lui

Ta tìm Dạ Hoa trong hậu hoa viên của
phủ Thượng thư.

Khi ta tìm đến, chàng vận thường phục
bằng lụa màu đen, đang đứng nâng chén ngắm hoa đào cùng một người con gái vận đồ
trắng. Ở chỗ chàng ngồi, phía trên là một cây hoa đào đang thắm sắc.

Người con gái vận đồ trắng ngồi đối
diện chàng dường như nói câu gì đó, chàng nâng chén rượu trên bàn, cười rạng rỡ
với người con gái ấy, người con gái đó lập tức thẹn thùng cúi đầu.

Nụ cười này của chàng vừa rạng rỡ vừa
thân thiết, nhưng trong mắt ta lại cực kỳ gai mắt.

Sáu ngày không gặp, chàng coi vật
đính ước của ta là đồ bỏ, chẳng phải rước cho ta một món nợ tình tạp nham sao?
Nỗi ghen tức xộc lên, ta đang định đi vào để xem xem ngọn nguồn thế nào, thì
sau lưng vang lên một giọng nói: “Đã lâu không gặp thượng thần, Tố Cẩm xin được
thỉnh an thượng thần ở đây”.

Ta sững sờ, quay người lại.

Phép ẩn thân chỉ là phép thuật che
mắt, có thể che mắt người phàm chứ không thể che mắt thần tiên. Nhìn Tố Cẩm
xiêm y giản dị trước mặt ta thấy không quen cho lắm, bèn hỏi: “Sao ngươi lại ở
đây?”.

Nàng ta nhìn ta, đáp: “Quân thượng
một mình lịch kiếp dưới trần gian, Tố Cẩm sợ quân thượng cô đơn, nên cố ý làm một
người quân thượng nhung nhớ, sắp đặt ở bên cạnh chàng. Hôm nay Tây Vương Mẫu mở
hội trà, Tố Cẩm cũng được thiếp mời, tiện đường qua đây, nên xuống thăm người Tố
Cẩm làm cho quân thượng, xem nàng ta có hầu hạ quân thượng chu đáo hay không?”.

Ta quay lại nhìn người con gái áo
trắng đang đứng bên Dạ Hoa. Vừa nãy không để ý, bây giờ nhìn lại, quả nhiên người
con gái đó chỉ là một con rối đội da người. Ta lấy chiếc quạt ra, lạnh lùng
buông một câu: “Chu đáo quá”.

Nàng ta nhìn ta ân cần, nói: “Thượng
thần có biết Tố Cẩm làm con rối theo mẫu của ai không?”.

Ta nghiêng đầu nhìn dò xét, nhưng
không cảm thấy gương mặt của người con gái áo trắng kia có điểm gì đặc biệt.

Ánh mắt nàng ta trở nên xa xăm:
“Thượng thần có bao giờ nghe tới cái tên Tố Tố không?”.

Lòng ta run rẩy. Tiểu thần tiên Tố
Cẩm gần đây quả có tiến bộ, vừa mới gặp đã có thể xéo đúng lên nỗi đau của ta.
Sao ta lại không biết mẫu thân đã nhảy xuống Tru Tiên đài của cục bột, phu nhân
trước mà Dạ Hoa hết lòng yêu thương tên là gì chứ. Nhưng từ sau khi ta khám phá
ra tình cảm của mình dành cho Dạ Hoa, thì đã gói ghém tất cả tin đồn về mẫu
thân của cục bột nhỏ, vứt vào trong hòm, khóa ba tầng khóa, thề rằng sẽ không
bao giờ mở hòm ra, để bản thân khỏi phải tự tìm đau khổ. Ta không phải là người
đầu tiên Dạ Hoa yêu, mỗi lần nhớ ra lại càng nuối tiếc, đau đớn. Nhưng số phận
đã như vậy, ta cũng không hề oán trách, chỉ có thể thở dài than rằng số không
may, đường tình trắc trở mà thôi.

Tố Cẩm liếc nhìn thần sắc của ta,
nói: “Thượng thần không cần phải lo lắng đâu, bây giờ quân thượng chỉ là một
người phàm trần, mới không nhận ra người trước mặt chàng chỉ là một con rối, có
thể tác thành, khiến giấc mộng mà lòng chàng khao khát trở thành hiện thực. Đợi
quân thượng quay về chính thân, cho dù con rối đó có mang gương mặt của Tố Tố,
thì theo tính cách của quân thượng, sao có thể quan tâm đến một con rối chứ?”.

Có phải nàng ta đang muốn nói cho
ta hay, bây giờ Dạ Hoa đã rất quan tâm tới con rối này không?

Ta cười ha ha, nói: “Ngươi không sợ
sau khi Dạ Hoa trở về chính thân, nhớ ra chuyện ngươi đã lừa chàng, sẽ trách tội
ngươi sao?”.

Nét mặt nàng ta cứng đờ, gượng cười
đáp: “Tố Cẩm chẳng qua chỉ làm một con rối, đặt ở trên đường trước cửa phủ của
quân thượng, nếu quân thượng không có ý với nó, thì hai người cũng chỉ là vô
duyên thôi. Nhưng quân thượng vừa nhìn đã yêu mến, đưa nó về phủ. Nếu đến lúc
đó quân thượng trách tội Tố Cẩm, Tố Cẩm cũng đành chịu”.

Lồng ngực ta căng tức, chỉ mân mê
chiếc quạt không nói gì.

Nàng ta lại nở nụ cười dịu dàng,
nói: “Có thể thấy, nếu đúng là yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, thì dù uống
nước Vong Xuyên của U Minh Ti Minh Chủ, cũng vẫn có ấn tượng, đầu thai rồi vẫn
yêu người đó. Đúng rồi”, nàng ta ngưng lại giây lát, thong thả nói tiếp, “Thượng
thần có biết, ba trăm năm nay, quân thượng luôn chong đèn Kết Phách để tập hợp
khí trạch của Tố Tố không?”.

Trong đầu ta bỗng ầm một tiếng, khiến
ta không phân biệt nổi phương hướng, lồng ngực căng tức, cồn cào.

Chàng, Dạ Hoa trước đây định tái tạo
một Tố Tố sao?

Cái đêm của sáu hôm trước, khi ta
ngồi bên cạnh giường Dạ Hoa, chàng còn không nhận ra ta, chàng nói không nhận
ra. Sáu năm sau, chàng lại dẫn một người con gái không quen biết về nhà. Quả
đúng là chàng yêu ta chẳng sâu sắc bằng chàng yêu Tố Tố khi xưa, nên mới không
nhận ra ta. Hoặc giả, hoặc giả, chiếc hòm có ba lần khóa kia đã mở ra, hoặc là
chỉ vì khi ta băng mắt có vài phần giống với phu nhân trước, nên Dạ Hoa mới dần
dần yêu ta? Đầu óc rối loạn, ngực đau căng tức, tim ta nhói buốt.

Nhưng dù đầu óc hỗn loạn, ta vẫn
khâm phục bản thân, ra vẻ thượng thần rất đạt, ta ung dung nói: “Ngươi quả am
hiểu chuyện ái tình, đúng là am hiểu như thế mới có thể chịu đựng được sự coi
thường của Dạ Hoa, còn có thể làm thứ phi của chàng suốt hơn hai trăm năm.
Trong đám tiểu bối bây giờ, ngươi có thể coi là một kẻ có tầm nhìn, con rối
ngươi làm rất tinh xảo, để nó bên Dạ Hoa cũng tốt, đỡ cho bản thượng thần phải
nhọc công. Sau này nếu Dạ Hoa có trách ngươi gạt chàng, bản thượng thần sẽ nói
đỡ cho ngươi”.

Nụ cười của nàng ta đông cứng trên
gương mặt, mãi sau mới khóe môi, nói: “Đa tạ thượng thần”.

Ta giơ tay xua xua, nói: “Để lỡ hội
trà của Tây Vương Mẫu thì không hay đâu”.

Nàng ta cúi đầu quỳ gối: “Vậy Tố Cẩm
xin lui trước”.

Tố Cẩm đi rồi, ta quay đầu lại
nhìn, con rối đó đang cùng Dạ Hoa uống rượu. Mấy cánh hoa đào nương theo gió rụng
xuống, bay lả tả, vương trên tóc Dạ Hoa. Con rối đó giơ bàn tay trắng như ngọc
như ngà, phẩy nhẹ một cái, mấy cánh hoa đào rớt xuống đấy. Nó ngẩng đầu lên
nhìn Dạ Hoa cười thẹn thùng, Dạ Hoa không nói gì, uống cạn chén rượu. Đầu ta đột
nhiên đau buốt.

Tứ ca hay nói, ta chẳng chịu suy
nghĩ, luôn tùy ý hành động, may mà cha mẹ ta giỏi giang, ta mới không phải thiệt
thòi, nhưng ta cũng không ít lần làm mất thể diện tộc Cửu Vỹ Bạch Hồ nhà ta. Cố
nhiên ta cảm thấy huynh ấy còn làm nhiều chuyện mất thể diện hơn ta, nhưng niệm
tình huynh ấy lớn hơn ta, nên ta cũng nhường huynh ấy.

Giờ đây, ta mới thấy huynh ấy nói
có lý. Ta hành động hết sức tùy ý, không hề suy nghĩ. Ví dụ như lúc ban đầu Dạ
Hoa bày tỏ với ta, chàng nói chàng thích ta, chàng nói còn ta nghe, nhưng chưa
bao giờ nghĩ rằng trong toàn thể nữ thần của bốn bể tám cõi, sao chàng chỉ yêu
mình ta, cho dù sau này ta cũng yêu chàng, hai bên tình nồng ý đượm, cũng không
hề hỏi chàng chuyện quan trọng này. Nếu như chàng thực sự vì mẫu thân của cục bột
nhỏ mới thích ta, thì người thế thân Bạch Thiển ta với con rối đang uống rượu với
chàng kia, đâu có gì khác nhau. Tuy cũng biết rằng so đo với người đã mất là hẹp
hòi, nhưng tình yêu lại thực sự không thể tính tới thể diện hay độ lượng được.

Ngọn lửa ghen tuông ngùn ngụt, ta
day day góc trán, cảm thấy lúc này nên ngẫm nghĩ kỹ một số chuyện về Dạ Hoa,
bèn bắt quyết gọi một đám mây, rồi lú lú lẫn lẫn bay về Thanh Khâu.

Tối nay, ta đem đèn Kết Phách ra ngắm
nghía dưới ánh sáng của viên dạ minh châu. Chiếc đèn này luôn đặt ở chỗ Tây Hải
đại hoàng tử để giúp y dưỡng thần, sau khi Mặc Uyên tỉnh lại đã được Chiết Nhan
lấy về và đặt ở Thanh Khâu. Lúc trên Cửu Trùng Thiên, Dạ Hoa không hỏi tới, còn
ta cũng quên đem trả.

Dưới ánh sáng trắng của viên dạ
minh châu, cây đèn Kết Phách ấy khêu lên một ngọn lửa nho nhỏ bằng hạt đậu,
trông chẳng có gì đặc biệt cả. Đâu có ai ngờ, trong cây đèn không có gì đặc biệt
này lại chứa khí trạch ba trăm năm của một người phàm.

Ta càng nghĩ lòng càng chùng xuống,
lời của Tố Cẩm tuy không thể tin hoàn toàn, nhưng còn lời của tiểu tiên nữ Nại
Nại trên Thiên Đình làm chứng, bây giờ ta đã rảnh rỗi để chắp ghép từng chuyện
lại, ba trăm nay quả nhiên Dạ Hoa tình sâu như biển với mẫu thân của cục bột nhỏ.
Một người nặng tình như chàng, một mối tình sâu như biển ấy, sao chỉ mới ba
trăm năm mà đã có thể tan thành mây khói được, sao có thể vừa nhìn thấy bản thượng
thần là lập tức thay đổi tình cảm được đây?

Ta càng nghĩ càng cảm thấy ngọn lửa
ghen tuông trong lòng bốc lên ngùn ngụt, lan đến tim phổi, cháy bùng lên. Ta
yêu Dạ Hoa vì chính con người chàng, nếu như chàng có tướng mạo giống với sư phụ
Mặc Uyên, ta cũng chưa bao giờ coi chàng là Mặc Uyên, dù chỉ là một khắc. Nếu
như ta coi chàng là thế thân của Mặc Uyên, thì e rằng mỗi lần nhìn thấy chàng
ta đều cung kính thưa hỏi, không dám khinh nhờn một chút nào.

Ta đã yêu chàng như vậy, nên cũng
mong chàng đối xử lại với ta như thế. Nếu như vì ta giống mẫu thân của cục bột
nhỏ, mà chàng lại không nguôi thương nhớ mẫu thân của cục bột nhỏ nên mới chuyển
sang ta, thì Bạch Thiển ta không thể nhận sự yêu mến này của chàng.

Mê Cốc đứng bên ngoài khẽ giọng gọi:
“Cô Cô, có cần ta dâng ít rượu lên không?”.

Ta
im lặng đồng ý.

Rượu
mà Mê Cốc dâng lên đều là rượu mới nấu, hơi cay nồng còn chưa được êm lắng, đi
vào trong miệng, họng lập tức cay xè, đầu óc ta càng trở nên choáng váng hơn.
Có lẽ hôm nay Mê Cốc thấy ta có tâm sự, nên mới cố ý chọn ra loại rượu mạnh
này, hễ được lệnh là đem vào trong phòng ta.

Ta
uống tới mức một cây đèn Kết Phách trước mắt biến thành mười cây, cảm thấy uống
khá say, mới đứng dậy loạng choạng đi ngủ. Mơ mơ màng màng nhưng không ngủ được,
luôn cảm thấy trên bàn có thứ gì đang tỏa sáng, rất chói mắt, chẳng trách ngủ
không được. Ta ngồi bên mép giường, nheo mắt nhìn, hóa ra là một ngọn đèn. A,
có lẽ là cái đèn Kết, kết gì đó…

Ta
nghĩ mãi mà không nghĩ ra.

Ngọn
đèn đó chiếu sáng khiến trái tim người ta rối bời, toàn thân ta mềm nhũn không
bò nổi dậy, cứ ngồi cách bảy, tám bước mà thổi ngọn đèn trên bàn, thổi mãi mà
không tắt, muốn dùng pháp thuật để tắt đèn nhưng nhất thời chẳng nhớ nổi một
phép thuật nào để thổi tắt đèn cả. Ta rên rỉ một tiếng “đen đủi”, dứt khoát bắt
quyết chĩa về phía chiếc đèn Kết gì đó, “choang” một tiếng, ngọn đèn đó hình
như vỡ tan. Cũng tốt, ngọn lửa trong đèn đã tắt rồi.

Sau
cơn giày vò ấy, trời đất quay mòng mòng, ta lập tức ngã xuống giường ngủ say
như chết.

Ta
ngủ li bì hai ngày liền, khi ngủ cũng nhớ ra rất nhiều chuyện cũ.

Hóa
ra năm trăm năm trước, Kình Thương phá vỡ chuông Đông Hoàng, sau khi ta cố gắng
nhốt hắn vào trong, chẳng hề giống như cha mẹ ta vẫn nói là ngủ liền hai trăm
mười hai năm trong động Hồ Ly, mà bị Kình Thương gieo một phong ấn trong người,
rơi xuống núi Tuấn Tật ở Đông Hoang.

Cái
gì mà Tố Tố, cái gì mà mẫu thân của cục bột nhỏ, cái gì mà người phàm nhảy xuống
Tru Tiên đài, đó căn bản đều là bản thượng thần ta - khi ấy vẫn còn vô năng, vô
tri.

Ta
còn thắc mắc là lúc thăng lên làm thượng thần, mình đã lịch kiếp như thế nào,
chẳng qua đánh với Kình Thương một trận, ngủ vỏn vẹn có hai trăm mười hai năm,
rồi trong giấc mộng say lại được thăng làm thượng thần. Ba trăm năm trước trong
động Hồ Ly, khi tỉnh dậy, ta mắt chữ O miệng chữ A nhìn nguyên thần của mình từ
ánh sáng bạc chuyển thành ánh sáng vàng lấp lánh, còn tưởng rằng ông trời ưu ái
ta, cảm kích đến mức cảm thấy ông trời quá nhân từ.

Ta
đâu biết, trận đánh với Kình Thương kia chỉ là một ngòi nổ, mà kiếp nạn ta phải
trải qua để được thăng làm thượng thần, lại chính là tình kiếp. Ta phải hy sinh
trái tim không nói, mà còn phải hy sinh cả đôi mắt. Nếu không phải Kình Thương
phong ấn tiên nguyên của ta, thì nhảy xuống Tru Tiên đài ta còn phải hy sinh
toàn bộ tu vi. Ông trời hành sự chẳng hồ đồ chút nào, nhân từ, nhân từ, ông ta
nhân từ cái cóc khô ấy.

Ta
đã hiểu vì sao khi ở Thanh Khâu, Dạ Hoa ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi; hiểu
được cái đêm ở quán trọ dưới trần gian, cái câu “Ta mong nàng nhớ ra, lại mong
nàng vĩnh viễn không nhớ” ta nghe được trong lúc mơ màng hoàn toàn không phải
là ta ngủ mơ; tất cả đều có trước có sau, là năm đó Dạ Hoa đã để ta chịu oan,
chàng cảm thấy có lỗi với ta.

E
là chàng mãi mãi không bao giờ hiểu được tại sao ta lại đặt tên cho cục bột là
A Ly, mãi mãi không hiểu được tại sao ta phải nhảy xuống Tru Tiên đài.

Chuyện
cũ lần lượt ào về như thác đổ, nỗi đau kéo dài suốt ba năm đó của ba trăm năm về
trước mới như ngày hôm qua, cái gì là đại nghĩa, cái gì là đạo lý, cái gì là bảo
vệ sự an toàn cho một người phàm như ta mà không thể không làm với không thể
làm, đêm đêm một mình vò võ trong “Nhất Lãm Phương Hoa”, từng tia hy vọng nhỏ
nhoi bị bóp nghẹt. Tình cảm ấy ào ạt chảy về, ta cảm thấy cõi lòng bi thương vô
tận. Ba năm đó, bản thượng thần sống vô dụng biết bao, đau đớn biết bao.

Ta
cảm thấy với tâm trạng của mình giờ đây, nếu thành thân với Dạ Hoa vào tháng mười,
e rằng hơi khó. Ta biết rằng mình vẫn còn yêu chàng. Ba trăm năm trước ta bị
chàng mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng; ba trăm năm sau lại bị chàng mê hoặc
đến mức đầu óc mụ mẫm; đây là oan nghiệt. Ta không thể ngăn được mình yêu chàng,
nhưng nghĩ đến chuyện ba trăm năm trước, trái tim yêu chàng như trồi lên một
cái nhọt, cái nhọt này lại chẳng thể tiêu tan. Thế nên, ta cũng chẳng thể tha
thứ cho chàng.


Cốc bưng nước vào trong phòng cho ta rửa mặt, nhìn ta một lúc, lão nói: “Cô cô,
có cần ta đi lấy thêm chút rượu nữa không?”.

Ta
giơ tay sờ lên mặt, mới phát hiện nước mắt đẫm tay mình.


Cốc dâng rượu lên thật. Bữa trước ta uống bảy, tám vò, cứ tưởng đã uống hết sạch
rượu tứ ca cất giữ, Mê Cốc vẫn còn có thể dâng thêm năm, sáu vò, chứng tỏ trong
gian nhà tranh của lão cất giữ không ít rượu.

Mỗi
khi ta uống say thì sẽ ngủ, tỉnh lại uống, lại say rồi lại ngủ, cứ lặp lại một
cách đơn điệu như vậy ba, bốn ngày. Đến chạng vạng tối ngày thứ năm thì tỉnh,
Mê Cốc đang ngồi trong phòng ta, nói: “Cô cô lo lắng đến bản thân một chút đi,
trong động không còn rượu để mang lên nữa rồi”.


Cốc quá lo, bản thân ta đâu cần lo lắng gì, chỉ là mệt mỏi quá thôi, không vô dụng
như Phượng Cửu, thất tình uống tí rượu vào là say đến nỗi ói mật xanh mật vàng.
Qua lần tôi luyện này, tửu lượng của ta còn tăng lên không ít.

Không
có men rượu mạnh, đầu ta lại tỉnh táo trở lại. Đầu óc tỉnh táo khiến ta nhớ một
chuyện quan trọng mà dù thế nào cũng không thể quên. Đôi mắt của ta đang sống
trong hốc mắt của Tố Cẩm, nên đòi nó trở về rồi.

Khi
đó ta trải qua tình kiếp, bị Tố Cẩm nhân đó cướp mất đôi mắt. Bây giờ ta đã lịch
kiếp xong, đôi mắt ta vẫn để trong hốc mắt nàng ta là không được, nàng ta nuôi
đôi mắt của ta hẳn cũng thấy không tự nhiên.

Chọn
ngày chẳng bằng gặp ngày, ta gọi quạt Côn Luân đến, soi gương chỉnh sửa lại
dung nhan. Haizz, sắc mặt ta nhìn không tốt lắm, để không mất thể diện của
Thanh Khâu, ta đành lấy hộp phấn ra, thoa ít phấn lên.

Mặt
mày rạng rỡ, ta lên Cửu Trùng Thiên, ta bắt quyết, dễ dàng lách qua đám thiên
binh thiên tướng canh Nam Thiên Môn, đi thẳng một mạch đến điện Sướng Hòa của Tố
Cẩm nằm trong khuôn viên Tẩy Ngô cung.

Nàng
“mẫu mực” quả rất biết hưởng phúc, nàng ta đang nằm trên giường quý phi an nhàn
nhắm mắt dưỡng thần.

Ta
hiện thân, một tiên nga thị tỳ vừa bước vào điện trông thấy đã kêu “á” một tiếng.
“Mẫu mực” liền mở choàng mắt, nhìn thấy ta thì sững người, miệng vẫn giả lả:
“Thượng thần giá đáo, Tố Cẩm vô cùng sợ hãi”. Động tác trở mình xuống giường lại
cực kỳ chậm rãi, bình thản thong dong, quả là “vô cùng sợ hãi”.

Ta
ngồi một bên. Nàng ta ra vẻ tươi cười, cởi mở, nói; “Tố Cẩm đoán thánh ý của
thượng thần, có lẽ là đến để hỏi thăm tình hình gần đây của quân thượng. Nếu
nói đến quân thượng”, ngừng lại một lát, lại cười vẻ vô cùng cởi mở, “Tố Tố ở
trần gian kia, vẫn sống cùng quân thượng rất vui vẻ, chăm sóc quân thượng rất
chu đáo”.

Nụ
cười làm nền cho đôi mắt sáng lấp lánh trên gương mặt, ta sờ lên mặt chiếc quạt,
ra vẻ ung dung, nói: “Nếu như thế này, tự nhiên là tốt nhất. Dạ Hoa đã có ngươi
chăm sóc, ta cũng an tâm, còn hôm nay, ta lại muốn quan tâm tới ngươi một
chút”.

Nàng
ta nghi hoặc nhìn ta.

Ta
cười đoan trang: “Tố Cẩm, ngươi dùng đôi mắt của bản thượng thần đã ba trăm
năm, dùng có tốt không?”.

Nàng
ta ngẩng phắt đầu, máu trên khuôn mặt từ đỏ chuyển sang hồng nhạt, từ hồng nhạt
chuyển sang trắng bệch, trong nháy mắt đổi ba màu, cực kỳ thú vị. Nàng ta nói với
giọng run rẩy: “Vừa nãy ngươi, ngươi nói gì?”.

Ta
xòe quạt, cười đáp: “Ba trăm năm trước bản thượng thần trải qua tình kiếp, đã
đánh mất đôi mắt vào tay ngươi, hôm nay nhớ ra chuyện này, nên cố ý tới đây
đòi. Theo ngươi, tự ngươi động thủ hay là bản thượng thần đích thân động thủ?”.

Nàng
ta lùi về sau hai bước, va ngay vào thành giường quý phi đằng sau, nhưng dường
như không hề hay biết, miệng lắp bắp: “Ngươi là, ngươi là Tố Tố?”.

Ta
không bình tĩnh được nữa, xòe quạt: “Rốt cuộc là ngươi đích thân móc trả hay là
bản thượng thần móc giúp ngươi?”.

Đôi
mắt nàng ta thất thần, tay vặn xoắn tà áo, há miệng mấy lần, nhưng không nói được
một câu hoàn chỉnh nào, như cười như khóc, nói: “Người đó, người đó rõ ràng chỉ
là một người phàm, sao lại là ngươi, ả rõ ràng là một người phàm”.

Ta
bước tới, rót một chén trà đặc còn bốc khói nghi ngút trên bàn, ngạc nhiên nói:
“Một người phàm thì sao, một thượng thần thì sao nào? Chỉ vì ba trăm năm trước
ta hóa thành một người phàm, yếu ớt vô dụng, một tiểu thần tiên như ngươi có thể
đoạt đôi mắt của ta, lừa ta nhảy xuống Tru Tiên đài được sao?”.

Chân
nàng ta mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống, cứ lắp bắp “ta, ta” hồi lâu mà không
nói được câu gì biện hộ.

Ta
bước tới, đưa tay sờ lên hốc mắt của nàng ta, dịu dàng nói: “Gần đây bản thượng
thần có chuyện vui, uống mấy vò rượu, tay hơi run, động thủ có lẽ sẽ đau hơn
ngươi tự làm, ngươi thông cảm nhé!”.

Tay
ta còn chưa hạ xuống, nàng ta đã kêu thét thất thanh. Ta vung tay phóng ra một
đạo tiên chướng trùm lên trước điện Sướng Hòa, đảm bảo cho dù đám tiểu tiên đồng,
tiểu cung nga có nghe thấy tiếng kêu của nàng ta cũng không vào trong được.

Ánh
mắt nàng ta đã rối loạn, hai tay giữ chặt lấy tay ta, nói: “Ngươi không thể,
ngươi không thể…”.

Ta
buồn cười, vỗ nhẹ lên mặt nàng ta: “Ba trăm năm trước ngươi thích giả vờ yếu đuối,
lúc nào ta gặp ngươi, ngươi cũng giả vờ yếu đuối, không thể để bản thượng thần
mở mắt, nhìn xem lúc ngươi không yếu đuối trông thế nào? Lúc Dạ Hoa móc đôi mắt
của ta nói nợ người ta cuối cùng vẫn phải trả, khi đó đôi mắt của ngươi sao lại
không có, hai chúng ta đều hiểu rõ. Đôi mắt của ta sao lại lọt vào hốc mắt
ngươi, hai chúng ta cũng đều hiểu rõ. Ngươi nói xem, tại sao ta không thể lấy lại
đôi mắt của mình, lẽ nào đôi mắt của ta nằm trong hốc mắt của ngươi ba trăm
năm, thì sẽ biến thành của ngươi sao?”.

Dứt
lời ta ra tay dứt khoát, nàng ta kêu lên thảm thiết. Ta ghé tai nàng ta thì thầm:
“Chuyện ba trăm năm trước, Thiên Quân âm thầm làm, chuyện hôm nay, ta cũng âm
thầm làm. Khi xưa ngươi nợ ta hai món nợ, một là đôi mắt, hai là Tru Tiên đài.
Món nợ hôm nay coi như ta đã bắt ngươi trả. Món nợ Tru Tiên đài, hoặc là ngươi
đường hoàng nhảy xuống một lần, hoặc là ngươi nói với Thiên Quân, dùng tiên lực
bé mọn của ngươi đến nhà lao ở bến Nhược Thủy canh chừng chuông Đông Hoàng nhốt
Kình Thương, vĩnh viễn không lên trời nữa”.

Toàn
thân nàng ta co rúm, có lẽ rất đau đớn. Nỗi đau này ta cũng từng trải qua, nên
cũng đoán ra. Nàng ta đau đến mức không thể thở nổi, nhưng vẫn bướng bỉnh nhả
ra ba tiếng: “Ta… quyết… không…”.

Không
sai, không giả vờ yếu đuối với ta, cố gắng cứng rắn một lần. Ta nâng cao khuôn
mặt đẫm máu của nàng ta lên, cười nói: “Ô? Vậy là ngươi muốn bản thượng thần
đích thân đi nói với Thiên Quân. Nhưng con người ta xưa nay lúc này nói một đằng,
lúc khác lại nói một nẻo. Nếu để ta đến nói với Thiên Quân, không biết lúc đó
ta có nói như bây giờ không nữa”.


thể nàng ta cứng đờ, rồi tiếp tục đau đớn cuộn tròn lại. Ta thầm niệm một câu
kinh Phật, thiện ác quả báo, đạo trời luân hồi.

Tất
Phương lại đi mất, tứ ca lại đi tìm hắn. Trong rừng đào mười dặm chỉ còn một
mình Chiết Nhan.

Khi
ta đưa đôi mắt còn đẫm máu trong tay cho Chiết Nhan, lão kinh ngạc tột độ, đem
ra soi xét cẩn thận rất lâu dưới ánh mặt trời, nói: “Đôi mắt bị trộm ba trăm
năm vẫn có thể tìm lại được, thật là chuyện lạ”, rồi lại nói, “Ngươi đã uống
thuốc của ta, giờ lại nhớ ra quá khứ đau thương khi trước, cũng là chuyện lạ”.

Đôi
mắt này được lấy ra từ một tiên thể chưa đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu
không thì chỉ có nước bỏ đi. Chiết Nhan cảm thấy lạ lùng, có lẽ lão tưởng đôi mắt
ta mất hẳn, chẳng ngờ lại được đặt trên khuôn mặt của người khác, đến hôm nay
mang đôi mắt này về, còn có thể đặt lại vào hốc mắt ta.

Ta
gượng cười một cái.

Lão
liếc nhìn thần sắc trên mặt ta, hẳn cũng đoán rằng ta không muốn nhắc lại chuyện
cũ, nên cũng rất hiểu ý ho hai tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Chiết
Nhan nói lão cần mấy ngày để loại trừ hết những tạp khí trên đôi mắt này, sau
đó mới thay mắt cho ta. Ta vui vẻ nhận lời, rồi nhân thể vòng ra sau núi đào mấy
bình rượu lên, cưỡi mây bay về Thanh Khâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3