Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Ngoại truyện 1 - Phần 1

Ngoại
truyện 1: Hạ Trường Ninh

Chết tiệt! Tôi phải đi xem mặt!

Tôi cũng cần phải đi xem mặt sao?

Tôi gẩy gẩy một ngón tay thì mỹ nữ có
mà nhào tới đè bẹp cả tôi chứ thiếu gì. Tôi cần phải đi xem mặt rồi nghiêm túc giới
thiệu bản thân mình với đối phương, nhân tiện thể hiện tuổi xuân phơi phới của mình
với họ sao?

Khó khăn lắm mới về nhà được một lần
thì lại nghe thấy chuyện này, nếu không phải nghĩ tới chuyện mẹ tôi mắc bệnh cao
huyết áp thì tôi đã tức điên mà phi đũa đi rồi.

Mẹ tôi cứ như đang mật báo tình hình
tuyệt mật vậy, rõ ràng trên bàn chỉ có tôi và bà thế mà bà lại làm ra vẻ thần bí
thì thầm với tôi: “Cô Lưu giới thiệu cho con cháu gái cô ấy, nghe nói là một cô
gái vô cùng trong sáng. Mới tốt nghiệp đại học, học chuyên ngành Trung văn, giờ
làm giáo viên ngữ văn ở Đại học Ngoại ngữ đấy”. Mẹ tôi còn lấy ra một tấm hình rồi
chỉ trỏ này kia.

Tôi không có ác cảm hay thiện cảm gì
với cô Lưu cả. Gần đây cô ấy rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một
lần thì phải tới tám, chín lần đều gặp cô ấy. Tôi biết chồng cô ấy muốn vào Cục
Đầu tư, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi bức xúc nghĩ,
cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, còn đòi làm bà mối cái gì?

“Hạ Trường Ninh! Nghiêm túc xem nào!”.
Mẹ tôi cáu.

Tôi vội cắm mặt nhìn tấm ảnh. Không
phải là học sinh cấp ba sao, bắt tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ,
con mới hai mươi bảy tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.

Mẹ tôi chậm rãi nhai cơm rồi nói đâu
ra đấy: “Mẹ thấy con bé cũng đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm cô nào nhìn thực
thà một chút. Tên con bé cũng hay, Phúc Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng
được”.

“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào
thực thà thì cứ kiếm cô vợ quê là tốt nhất. Xuất thân nông dân, cơ thể khỏe mạnh
dễ sinh dễ nuôi, lại còn đính kèm cả ruộng đất, con trai mẹ còn được lên thẳng chức
địa chủ ấy chứ”. Tôi cười hề hề và bắt đầu nói lung tung.

Với tính cách của mẹ tôi thì thông thường
sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi kệ tôi sống chết mặc bay. Nhưng hôm nay hình như
mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vy Tử tới
đấy. Anh trai Vy Tử làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua vài nghìn mẫu đất
cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được
làm đại địa chủ nữa. Vy Tử xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây
thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”.

Tôi giật mình, con nha đầu Vy Tử mà
ngây thơ sao?

Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng
quân ở vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Cả gia đình Vy Tử chăm sóc tôi, tôi và cô
ta cùng sát vai tác chiến bên nhau, cô ta cứu mạng tôi một lần, coi như sống chết
có nhau. Nhưng lấy cô ta á? Tôi không muốn cùng cô ấy chơi trò đánh nhau trên giường,
hoặc bị cô ta ra tay tấn công ngầm.

“Hi hi, Vy Tử là anh em tốt của con,
bao nhiêu năm rồi không phải không xảy ra chuyện gì sao”.

“Xảy ra chuyện? Mẹ nghe cô Lưu nói,
bố mẹ Phúc Sinh kết hôn mà không có tình yêu đấy, nhưng tình cảm mặn nồng lắm”.
Ánh mắt mẹ tôi thoáng buồn.

Không phải mẹ muốn dùng lời nói đâm
vào tim tôi sao? Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng ba anh em, gọi là kế thừa
truyền thống từ đời bố nhưng thực chất là vì muốn tiết kiệm học phí nên ba anh em
tôi đều học trường cảnh sát. Mười ba tuổi tôi đã phải đi lính để đỡ tiền cơm. Bây
giờ điều kiện gia đình tốt rồi, mẹ tôi cũng không tái hôn. Nói theo kiểu của mẹ
tôi thì con trai lớn rồi, công việc bận rộn, sau này nghỉ hưu ôm cháu nội là xong.

Tôi rời gia đình từ sớm, anh cả đã lập
gia đình, em trai thì cũng có bạn gái, chuyện hôn nhân cũng chỉ trong nay mai. Tôi
biết mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì mười ba tuổi đã bắt tôi đi lính, vì thế nên ngày
nào cũng lo lắng chuyện này.

Mẹ tôi lại than thở một bài nữa: “Con
nói thực cho mẹ nghe xem nào. Con không muốn đi xem mặt, không muốn có bạn gái,
có phải vì con đợi Vy Tử không? Tình bạn giữa nam và nữ lâu dần nảy sinh tình yêu
cũng bình thường mà. Hay là con sợ điều kiện nhà Vy Tử quá tốt nên ngại mở lời?”.

Tôi nghe xong mới nghĩ, thôi xong rồi,
mẹ tôi mà đánh tiếng với bố mẹ Vy Tử thì chuyện này coi như chắc như đinh đóng cột,
chạy làm sao được. Tôi bèn cười xòa rồi cầm bức ảnh lên nhìn thật kỹ.

Đó là tấm ảnh Ninh Phúc Sinh khi học
đại học. Cô này nhìn đoan trang, chỉ có điều nhỏ quá, như học sinh cấp ba vậy, đang
đứng bên bờ biển dang rộng hai tay, miệng cười tươi. Tôi muốn giải quyết cô gái
này chắc chắn dễ dàng hơn Vy Tử nhiều, đợi đuổi được Vy Tử đi đã rồi đá cô này,
quá đơn giản. Tôi quyết định thế, xem mặt thôi.

Lúc Ninh Phúc Sinh bước vào mặt tôi
hơi đỏ. Cô ấy thực sự giống một học sinh cấp ba, để cô ấy làm bạn gái tôi sao, tôi
thực sự muốn đâm đầu vào tường.

Cô Lưu nói không sai chút nào. Ninh
Phúc Sinh rất thục nữ, rất nhẹ nhàng, tư thế ngồi trên ghế của cô ấy cũng rất đoan
trang, hỏi gì đáp nấy. Vừa đúng lúc tụi A Thất tìm tôi có việc, lúc tôi nghe điện
thoại thấy khóe miệng cô ấy nhịn cười. Cái con nha đầu này, coi thường tôi sao,
có phải mong kết thúc chuyện này sớm rồi về chăng? Tôi chậm rãi gọi tụi A Thất tới,
liếc nhìn cô ấy mấy lần, muốn mượn cớ để ra về à? Tôi còn phải dùng cô để đối phó
với sói già Vy Tử và bà mẹ yêu dấu của tôi nữa chứ! Làm sao có thể tha cho cô đi
được?

Tôi chớp thời cơ khẳng định quan hệ
đã rồi tính. Thế là tôi giới thiệu với tụi A Thất: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc
Sinh”.

Nói xong câu này tôi thấy Ninh Phúc
Sinh run run, sau đó nghe thấy tụi A Thất gọi cô ấy một tiếng “chị Sinh”. Tôi cố
nhịn cười, người dần dần ngả ra ghế. Tụi A Thất là mấy thằng nhóc không văn hóa,
cách xưng hô sáng tạo thế mà cũng gọi được.

Biểu cảm trên gương mặt Phúc Sinh vô
cùng sinh động. Nhìn cô ấy chớp chớp mắt lại khiến tôi nhớ tới chú chó ghẻ tôi nhặt
được trong quân ngũ.

Lúc đó, tôi vô tình nhặt được một chú
chó ghẻ, lông rụng từng mảng, xấu xí không để đâu cho hết. Hình như nó bị ốm, nó
nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương. Tôi mềm lòng nên nhặt nó về chăm sóc cho
béo khỏe, sau đó Vy Tử và mấy tên lính làm thịt nó. Từ đó không bao giờ tôi nuôi
chó nữa. Sau này Vy Tử có đối xử tốt với tôi thế nào đi nữa tôi cũng không có cảm
giác gì với cô ta.

Buổi tối xem mặt hôm đó, tôi biết thừa
Phúc Sinh chửi thầm tôi trong bụng. Lúc sắp về cô ấy còn lườm tôi một cái, nếu tôi
là đống củi thì không chừng bốc cháy rồi cũng nên. Nếu không phải vì Vy Tử tới,
nếu không vì mẹ tôi bắt chọn một trong hai thì tôi nghĩ tôi chẳng thèm chọc tức
cô ấy làm gì.

Một cô gái ngây thơ trong sáng, thế
này không phải tôi đã phạm tội sao?

Bạn bè mở cửa hàng mới, vừa hay cách
trường Phúc Sinh không xa. Tôi nghĩ, tặng cô ấy quần áo trị giá năm nghìn tệ, ăn
ngon, uống ngon, cũng coi như bồi thường vậy.

Nha đầu này lại không muốn chứ.

Cho dù cô ấy nhận cũng đâu phải việc
gì to tát lắm. Những lý do và cái cớ của tôi cũng khiến cô ấy an tâm mà nhận chứ
đâu có phải bắt cô ấy nhận đồ rồi phải giúp tôi việc khác.

Tôi xách túi đồ về nhà mà không nhịn
được cười. Ninh Phúc Sinh này cũng thú vị đấy, thời buổi này con gái như cô ấy hiếm
lắm.

Chuyện khiến tôi ngạc nhiên còn khá
nhiều, không ngờ khả năng bắn súng của cô ấy cũng được lắm. Lúc tôi uống rượu, cô
ấy quay lại mỉm cười nhìn tôi, tôi nghĩ lúc đó tôi đã say nên mới nhìn cô ấy trong
men say, trong cơn say nhìn hoa đỏ khác ngày thường, tôi nhìn Phúc Sinh, càng nhìn
càng thấy cô ấy đẹp.

Cái tên Trần Thụ thì cưng A Mẫn như
bảo vật, A Mẫn ăn mặc thì mốt thật nhưng trên người cô ấy không có khí chất như
Phúc Sinh. Trên người Phúc Sinh có khí chất chỉ người học hành mới có.

Khi Phúc Sinh và A Mẫn ngồi cạnh nhau,
dù không xinh đẹp, hoạt bát như A Mẫn nhưng cô ấy rất điềm đạm.

Tôi hiểu, nụ cười của Phúc Sinh có hàm
ý là từ bây giờ cô ấy có thể thoát khỏi tôi. Tôi say nhưng đâu có say “quắc cần
câu”. Hạ Trường Ninh tôi, chưa từng gặp người con gái nào từ chối mình, cho dù kiểu
con gái hung hăng như Vy Tử tôi có đấm có đá thì cô ấy vẫn bám lấy tôi. Ninh Phúc
Sinh, cô chê tôi à? Đợi tới lúc cô bám lấy tôi thì tôi sẽ đá cô, cho cô biết thế
nào là mùi vị bị đá.

Vy Tử tới, tôi dẫn Phúc Sinh đi ăn cơm.

Đây không phải là lần một, lần hai tôi
từ chối Vy Tử. Đêm đó cô ta còn ném cốc chén rồi nhục mạ Phúc Sinh. Ông đây dẫn
chó đi, có đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ! Huống hồ tôi dẫn người con gái của
tôi tới.

Tôi lại nhớ lại cảnh Vy Tử và mấy tên
lính hầm thịt con chó ghẻ. Cô ta hầu như không để ý tới cảm giác của tôi.

Cô ta không nhắc tới chuyện công chứng
tài chính khi kết hôn với tôi còn đỡ, nhắc tới là tôi điên cả người. Năm xưa tôi
làm lính cần vụ cho bố cô ta đồng nghĩa với việc làm bảo mẫu cho cô ta một năm.
Cùng ăn cùng uống cùng đánh nhau, nếu không phải tôi khổ luyện kungfu vật ngã cô
ta thì không biết cô ta còn cưỡi còn bậy trên đầu tôi tới bao giờ nữa.

Thôi,
nói cắt là cắt. Vy Tử nhìn thì nhã nhặn, lịch sự nhưng thực chất tính nóng như lửa,
lợi cái là chuyện đã qua rồi thì cô ta không nhớ thù oán, tức xong là thôi. Cô ta
cũng không phải không biết tính cách của Hạ Trường Ninh này, cho dù cả đời này cô
ta không lấy ai đi nữa thì tôi cũng không có một chút hối hận.

Còn
về Phúc Sinh, cô ấy phối hợp với tôi rất ăn ý. Tôi nhìn ánh mắt cô ấy là biết nha
đầu này đồng tình với tôi lắm, chắc tưởng rằng chuyện tình cảm giữa tôi và Vy Tử
có khúc mắc gì đây.


chuyện gì Phúc Sinh đều thể hiện hết qua nét mặt, tôi rất thích trêu cô ấy. Tâm
trạng tôi rất tốt, tôi cười, nói với cô ấy: “Em coi anh ngốc thật à? Anh cần diễn
kịch cho cô ta xem sao? Chẳng qua anh muốn nói với em, nguyên nhân rất đơn giản,
là anh thích em, thế thôi. Vì em mà anh trở mặt với anh em sống chết có nhau, anh
đối với em sâu nặng như thế cơ mà, em làm bạn gái của anh tốt biết bao!”.

Nói
xong tôi còn thấy khâm phục bản thân. Phúc Sinh muốn biết nguyên nhân, muốn biết
vì sao tôi mở miệng ra nói cô ấy là bạn gái tôi. Ban đầu chỉ có ý định là sau khi
gặp Vy Tử tôi sẽ nói với cô ấy, để cô ấy phối hợp với tôi cho ăn ý, sau đó làm bạn
bè, thế thôi. Nhưng ăn xong cơm tôi lại thay đổi ý định, tôi thực sự muốn bảo vệ
cô ấy, cảm giác khi ở cạnh cô ấy rất vui. Khi nói “bye bye” với cô ấy, tôi thực
sự muốn nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Tôi nghĩ, hình như tôi đã động lòng trước cô
ấy rồi.

Lần
này Vy Tử đến đây là có việc quan trọng, tôi và cô ta ở công ty điều tra mất mấy
ngày. Vy Tử giống một con hổ cái, lúc làm việc nếu không ăn hết sạch sành sanh đồ
ăn được thì sẽ không ngừng miệng. Nể tình bạn bè mấy năm nay tôi ở lại công ty giúp
cô ta, để cô ta có thời gian ra ngoài đi dạo cho thoải mái.

Không
ngờ cô ta đi tìm Phúc Sinh.

Nhận
được điện thoại của Vy Tử hẹn tôi tới nhà hàng ăn cơm, tôi thấy Phúc Sinh cách đó
không xa.


ấy gọi điện cho tôi, nghe giọng rất kích động: “Hạ Trường Ninh, anh muốn tôi làm
bạn gái anh đúng không?”.

Chuyện
này không phải phong cách của Phúc Sinh, trước giờ cô ấy luôn từ chối tôi.

Nhìn
thấy tôi, cô ấy liền co cẳng chạy. Mẹ kiếp! Cả đời tôi chưa bao giờ chạy đuổi theo
con gái trên phố! Không biết Vy Tử lại gây ra chuyện gì cho tôi nữa?

Mọi
chuyện phát triển ngoài dự đoán của tôi. Tôi vốn định đợi chuyện của Vy Tử giải
quyết xong rồi tìm Phúc Sinh để nói về quan hệ giữa tôi và cô ấy. Không ngờ trước
lúc đó cô ấy đã đi xem mặt tiếp, lại còn thích Đinh Việt nữa.

Muốn
giành người với tôi sao? Tôi muốn nói thẳng với Ninh Phúc Sinh, tốt nhất nên từ
bỏ chuyện này đi.

Thỏ
non tức quá cũng biết cắn người. Phúc Sinh tức điên cũng không sợ trời sợ đất gì
cả. Cô ấy không biết chỗ rượu cô ấy đập đắt thế nào đâu, chí ít cô ấy cũng đã đập
tan món đồ trị giá mấy chục nghìn tệ.

Tôi
thì không tiếc chút tiền đó làm gì, thấy tâm trạng Phúc Sinh vô cùng tồi tệ, tôi
thương xót, hối hận, không nên đùa cô ấy như thế.

Tôi
cưỡi chiếc xe Harley đi qua Đinh Việt và cô ấy. Tên đó quay sang liếc nhìn tôi,
không phải nhìn chiếc xe Harley oai phong. Tôi cười nhạt, Đinh Việt cũng không phải
tay vừa.

Tôi
để ý Phúc Sinh vì cô ấy có điểm hấp dẫn tôi. Lẽ nào tên này cũng biết thưởng thức?


biết thưởng thức đi nữa thì Phúc Sinh cũng không phải người của anh ta.

Vy
Tử gọi điện kêu tôi tới siêu thị đón cô ta. Lúc lên xe cô ta thì thầm với tôi: “Đinh
Việt mua áo khoác hơn hai mươi tám nghìn tệ tặng Phúc Sinh”.

Tôi
tặng cô ấy quần áo năm nghìn tệ cô ấy không lấy, hai mươi tám nghìn tệ thì lấy à?
Tôi quyết định ngày mai đi tìm Phúc Sinh.

Sự
xuất hiện của Vy Tử ở thành phố này khiến tôi cảm thấy Đinh Việt không phải người
đơn giản. Tôi giúp Vy Tử điều tra vụ án, nhưng tôi lại phát hiện ra mối quan hệ
vô cùng đặc biệt giữa cô ta và Đinh Việt. Có lẽ do tôi quá nhạy cảm, tôi đã xem
chiếc áo khoác mà Đinh Việt tặng Phúc Sinh, đó không phải hàng fake. Cách anh ta
chơi mạt chược với tôi cũng rất cao tay. Tên này dám tráo đổi bài trước ánh mắt
quan sát của bao nhiêu người, tôi giả vờ không biết nhưng trong lòng rất hoài nghi
về thân phận của anh ta.

Tôi
quá hiểu về Vy Tử cũng như hiểu người nhà cô ta, tôi không muốn Phúc Sinh bị tổn
thương. Tôi không muốn cô ấy và Đinh Việt thành đôi, một phần vì tôi thích cô ấy
rồi, một phần vì sự thần bí của Đinh Việt.

Tôi
dựa vào các mối quan hệ để điều tra Đinh Việt, phát hiện ra vụ án của anh ta rất
đơn giản. Anh ta là người ngoại tỉnh, những chuyện xảy ra trước khi tới đây không
hề được ghi chép tường tận. Tối hôm đó khi tôi đưa Phúc Sinh về nhà, anh ta liếc
nhìn tôi, ánh mắt ấy người bình thường không thể có.

Vụ
án buôn lậu vẫn có kẻ lọt lưới, nhưng Vy Tử chỉ nói với tôi Đinh Việt có việc phải
rời khỏi đây. Cô ta không cần nói rõ với tôi, tôi hiểu.

Sự
ra đi của Đinh Việt cũng không phải chuyện xấu. Bất kể với lý do gì đi nữa, Phúc
Sinh cũng cần phải vượt qua chuyện này, tôi nghĩ đây có thể là cơ hội của tôi, nhân
cơ hội này bước vào trái tim cô ấy.

Trước
giờ tôi luôn tưởng rằng Vy Tử là một người độ lượng, nhưng thực tế chứng minh, chỉ
cần có máu ghen thì người độ lượng đến mấy cũng trở thành bụng dạ hẹp hòi. Rõ ràng
nói giúp tôi nhưng thấy tôi đối xử tốt với Phúc Sinh, cô ta lại ra tay.

Ở Cục
Công an, cô ta cố tình làm khó Phúc Sinh, không ngờ sự nhanh mồm nhanh miệng của
Phúc Sinh đã khiến cô ta không còn hơi sức mà bật lại. Tôi ở bên cạnh nhìn hai người
này đấu khẩu với nhau suýt nữa thì cười văng cả răng.

Phúc
Sinh không phải là mẫu người trầm lặng. Có thể nhìn bề ngoài cô ấy thật thà nhưng
không cứng nhắc. Cô ấy luôn khiến tôi cười, là tiếng cười phát ra từ đáy lòng.

Tôi
nghĩ, tôi cần phải thay đổi sách lược. Bây giờ nhìn thấy tôi là cô ấy có cảm giác
ghét bỏ theo phản xạ có điều kiện.

Tôi
đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chân thành một chút vẫn tốt hơn.

Tôi
thực sự muốn hẹn hò nghiêm túc với cô ấy.

Nhưng
Phúc Sinh lại lấy sự chanh chua của người có học ra làm tổn thương tôi.


ấy chê tôi văn hóa tiểu học, dùng những lời văn chương hoa mỹ nói chuyện với tôi,
mắng tôi lấy vợ chỉ dựa vào tướng mạo chứ không hề có nét đẹp nội tâm. Dù sao ông
đây còn là học sinh lớp nghiên cứu sinh MBA của trường bố cô đó.

Học
Trung văn thì giỏi giang lắm sao? Tôi không học Trung văn thì vẫn nói tiếng Trung
Quốc như cô ấy đấy thôi! Nhưng cô ấy hiểu tài chính, quản lý sao?


ấy thực sự coi tôi là một tên mù văn hóa sao?


ấy không biết tôi thực sự muốn đi học, muốn nghiêm túc học cấp hai, cấp ba, học
đại học. Năm đó nếu không phải vì kinh tế gia đình eo hẹp thì mẹ tôi nỡ để tôi đi
lính khi mới mười ba tuổi sao?

Một
bữa cơm diễn ra trong không khí ngột ngạt rồi ai nấy ra về. Cứ nghĩ tới chuyện này
là tôi tức điên, tôi mà tức điên không trừng trị cô ấy thì không được.

Nếu tôi trực tiếp đi tìm cô ấy thì cái mặt này
không biết giấu vào đâu nữa, trong lòng còn đang tức giận, đành phải đánh từ ngoài
vào.

Các
mối quan hệ xã hội của Phúc Sinh vô cùng đơn giản. Cái lợi của tôi là nhiều bạn
bè bên ngoài, tôi có ý định quen biết với Mai Sơn. Mai Sơn cũng là bạn tốt của Đinh
Việt, anh chàng này cũng là một người vui vẻ. Tôi không cần tốn nhiều công sức đã
có thể kết bạn với Mai Sơn.

Mục
tiêu của tôi đương nhiên không phải Mai Sơn mà là bạn gái cậu ấy - Mai Tử, chính
là bạn thân của Phúc Sinh.


gái này rất đanh đá, luôn bảo vệ Phúc Sinh như con gà mái mẹ vậy. Tôi phải mất hai
tháng ròng rã mới khiến Mai Tử tin tưởng tôi là một người tốt.


lúc tôi cũng nghĩ, sao tôi lại cố chấp chọn Phúc Sinh thế? Là vì tôi si tình, đã
để ý cô ấy hay còn nguyên nhân khác?

Nhưng
trong trái tim tôi luôn có một ý nghĩ nhất định phải theo đuổi cô ấy. Tôi chán phải
phân tích mục đích và nguyên nhân rồi, con người tôi khi làm việc là thế đây, đã
chọn mục tiêu rồi thì không cần nghĩ tới những thứ khác nữa. Bây giờ trong mắt tôi
chỉ có Phúc Sinh, trái tim đã nhận cô ấy là người của tôi rồi.


lần Mai Tử vô tình nói Phúc Sinh đang bị một tên ở quán trà bám theo. Tôi biết Phúc
Sinh hay tới Du Tâm Trai uống trà, tôi cũng không để ý lắm, tôi không có ý định
can thiệp vào sở thích của cô ấy. Nhưng Từ Thành Lượng bám theo cô ấy thì tôi không
thể ngồi yên.

Phúc
Sinh cũng rất ngoan, cô ấy tự mình né tránh Từ Thành Lượng.

Nhưng
tên họ Từ này hình như có vấn đề, những lời từ miệng anh ta truyền tới tai tôi đã
vô cùng khó nghe.

Phúc
Sinh không thể nào xảy ra quan hệ gì với anh ta được, càng không thể để Từ Thành
Lượng chụp ảnh nude. Chuyện này là thế nào? Điều tra một cái là biết anh ta vốn
có tiền án tiền sự.

Buổi
tối tôi dẫn mấy anh em tới quán của Từ Thành Lượng. Tôi làm nghề gì chứ? Nhìn là
biết ngay quán của anh ta lắp đặt máy quay, kết quả tôi tìm được trong quán anh
ta những bức ảnh mà anh ta nói có thể làm bằng chứng.

“Anh
bằng này tuổi rồi còn cô ấy chỉ là một cô bé mới bước vào xã hội, anh không thấy
mất mặt à?”. Tôi nhìn mấy tấm ảnh liền phát điên lên.

Cái
tên này còn không thừa nhận những tấm ảnh nude đó do anh ta ghép. Tôi nghi ngờ anh
ta có vấn đề về thần kinh, lời nói có phần hoang tưởng.

Chẳng
còn gì phải khách khí với anh ta cả. Tôi đập quán của anh ta, đánh cho một trận,
cảnh cáo anh ta tốt nhất đừng xuất hiện ở thành phố này nữa, nếu không tôi gặp một
lần thì sẽ đánh một lần, mở cửa hàng thì sẽ đập cửa hàng.

Tôi
dặn các anh em đi cùng không được loan tin này ra ngoài. Mặc dù chỉ là ảnh ghép
nhưng một khi tiếng xấu loan ra thì Phúc Sinh cũng không thể chịu được.

Mai
Tử biết chuyện, là tôi cố ý để cô ấy biết. Đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía tôi,
mở rộng cánh cửa cho tôi theo đuổi Phúc Sinh. Nếu cô ấy nói cho Phúc Sinh biết cũng
không sao, Phúc Sinh sẽ nhớ mối ân tình này của tôi. Nếu cô ấy không nói ra cũng
không sao, trong lòng Phúc Sinh sẽ không có sự ám ảnh này.

Tôi
vỗ vai Mai Sơn: “Cậu tìm được cô bạn gái nghĩa khí đấy. Ở bên cạnh cô bạn gái thế
này sẽ không khi nào cảm thấy mệt mỏi cả”.

Mai
Sơn cười vô cùng rạng rỡ. Mai Tử lại thể hiện tinh thần nghĩa khí của mình lần nữa,
cô ấy hẹn Phúc Sinh tới Tử Đằng Trà Lâu.

Buổi
chiều hôm ấy, Phúc Sinh ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trong Tử Đằng
Trà Lâu.

Trong
mảnh sân yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng dừng bước chân.

Lần
đầu tiên tôi có cơ hội được ngắm nhìn cô ấy thật kỹ.

Phúc
Sinh không phải là người đặc biệt xinh đẹp, nhưng làn da cô ấy vô cùng trong trẻo
dưới ánh mặt trời, không tì vết, non mềm như quả trứng gà luộc vừa bóc vỏ. Nói chung,
trong mắt tôi cô ấy rất xinh đẹp.

Tôi
ngồi bên cạnh cô ấy, ngắm cô ấy ngủ ngon lành, cảm giác chỉ nhìn thôi cũng không
đủ. Mà không phải là nhìn không đủ, mà nhìn tới mức nuốt nước bọt. Một cô gái thuần
khiết thế này cơ mà! Quyết định rồi, cô ấy là của tôi!

Tôi
về nhà vòng vo hỏi Vy Tử xem con gái thích hoa gì.


ta cảnh giác trả lời tôi: “Anh muốn tặng hoa cho Phúc Sinh à? Anh phải tặng em trước
chứ”.

“Em
thích hoa gì?”.

Mắt
Vy Tử sáng lên: “Hoa hồng, chỉ cần một bông thôi. Một lòng một dạ”.

“Ừ,
anh sẽ tặng nó cho Phúc Sinh”.

“Hạ
Trường Ninh, anh ép người quá đáng!”.

Tôi
thở dài: “Vy Tử, chúng ta không thể, hiểu chứ?”.


ta gườm gườm lườm tôi sau đó truyền đạt lại ý của Đinh Việt, đồng thời nói kế hoạch
của cô ta cho tôi nghe.

Tính
toán được lắm, để tôi nhân cơ hội này nhảy vào, việc lợi dụng này không làm không
được. Lúc nhìn thấy Đinh Việt, nắm đấm của tôi đã lao tới không kiểm soát.

Tôi
có thể tưởng tượng được nỗi đau của Phúc Sinh. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô
ấy hơn nữa. Loại đàn ông nhìn thì có vẻ chân tình nhưng lại khiến Phúc Sinh rơi
xuống địa ngục như Đinh Việt, tôi coi thường!

Nhưng
tôi nghĩ, sớm muộn gì cô ấy cũng phải đau khổ một lần, một lần là được rồi. Có thể
tôi rất ích kỷ khi nghĩ rằng, Phúc Sinh bây giờ rất cần một vòng tay ấm áp, theo
đuổi cô ấy sẽ đỡ mất công hơn. Vì thế tôi chấp nhận lời nói dối của Đinh Việt. Tôi
coi thường anh ta và nghĩ, cho dù anh ta muốn từ bây giờ trong lòng Phúc Sinh luôn
có chỗ cho anh ta, thì tôi nhất định sẽ khiến hình ảnh ấy biến mất hoàn toàn trong
tim Phúc Sinh.

Tôi
đã suy nghĩ rất nhiều, ngoại hình Phúc Sinh chỉ bình thường, tính cách cũng không
hoạt bát. Tại sao tôi phải tốn nhiều công sức thế này chứ? Có thể là mỗi lần trêu
cô ấy tâm trạng tôi đều rất vui, có thể là do Phúc Sinh hiền lành, ngây thơ như
một chú thỏ trắng, khiến tôi có ham muốn dang tay bảo vệ cô ấy. Có thể… tôi cũng
không biết nguyên nhân vì sao nữa. Nói chung, tôi bị cô ấy hấp dẫn rồi. Vỏ quýt
dày có móng tay nhọn, Phúc Sinh chính là kiếp nạn đã được định sẵn trong cuộc đời
tôi.

Tiếp
theo đó tôi đã đặt ra hàng loạt kế hoạch, tôi nghĩ lần này Phúc Sinh chắc chắn sẽ
cảm động. Chiến lược vượt trội kẻ địch, chiến thuật mê hoặc kẻ địch, tôi nghĩ không
còn gì sơ hở.

Khi
nhận bông hồng từ tay tôi Phúc Sinh vô cùng cảm động, tôi đắc ý lắm, nhưng gương
mặt vẫn rắn lại chứ không hề mỉm cười.

Lúc
cô ấy lên xe và chủ động mời tôi ăn cơm, tôi có liếc nhìn cô ấy. Tối qua tôi đã
nói, tặng hoa rồi mời cô ấy ăn tối, tôi đều đạt được một cách dễ dàng. Xem ra, đánh
trận và những chuyện giữa nam và nữ cũng chẳng có gì khác biệt, đều cần phải có
sách lược.

Trước
đây những cô gái tôi liếc nhìn một cái là ngoan ngoãn lại gần, chắc chắn không phải
tình cảm thật, đó đều là vì gia sản và thân phận của Hạ Trường Ninh này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3