Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt - Lời giới thiệu

Tác giả vừa là một người mẹ tốt vừa
là một người thầy tốt, cuốn sách này chú trọng kết nối giáo dục nhà trường với giáo
dục gia đình, vì cảm thấy giáo dục gia đình không được coi trọng và không đúng cách
nên đã đặt tên cho cuốn sách là “Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt”.

Một cuốn sách dũng cảm, có tư tưởng,
đầy trí tuệ, là một cuốn sách giáo khoa về giáo dục gia đình hiếm có, đã dám nhìn
thẳng vào vấn đề giáo dục, lại đào sâu suy nghĩ; có quan niệm giáo dục độc đáo,
có trí tuệ giáo dục, và quan trọng nhất vẫn là tràn đầy tình yêu thương.

Cuốn sách này có thể dành cho các phụ
huynh đọc, thầy cô giáo đọc, một người quan tâm tới giáo dục như tôi cũng có thể
rút ra rất nhiều điều bổ ích từ cuốn sách này.

Học
giả nổi tiếng, giáo sư Đại học Bắc Kinh Tiền Lý Quần

LỜI
GIỚI THIỆU

CẢNH
GIỚI TUYỆT DIỆU CỦA GIÁO DỤC – TẬN TÂM NHƯNG KHÔNG ĐỂ DẤU VẾT

Chu
Húc Đông

Tôi quen biết Doãn Kiến Lợi khi cô ấy
đến Đại học Sư phạm Bắc Kinh học thạc sĩ, khi đó Học viện Giáo dục trực thuộc Đại
học Bắc Kinh vừa mới phân thầy hướng dẫn cho những thạc sĩ giáo dục bọn họ. Cô ấy
đã lựa chọn giáo dục giáo viên(1) làm phương hướng nghiên cứu của mình, mà một trong
những phương hướng nghiên cứu của tôi vừa hay cũng là lĩnh vực giáo dục giáo viên
này, chúng tôi đã quen biết nhau như thế.

(1)
Giáo dục giáo viên: tức bồi dưỡng và huấn luyện giáo viên.

Tác phẩm đầu tiên của Doãn Kiến Lợi
mà tôi đọc chính là thơ của cô ấy. Lần đầu gặp mặt, cô ấy đã tặng một tập thơ của
mình cho tôi. Thơ của cô ấy rất hay, đọc xong tôi cảm nhận được cô ấy là một người
rất tinh tế, viết lách tốt, nhưng cũng khiến cho tôi hơi lo lắng. Một “nhà thơ”
có thể tĩnh tâm để nghiên cứu một vấn đề, và dùng ngôn ngữ học thuật hoàn toàn khác
với ngôn ngữ văn học để hoàn thành luận văn của mình không? Thực tế đã chứng minh
sự lo lắng của tôi là thừa thãi, cô ấy không chỉ là một người tràn đầy thi cảm mà
còn là một nghiên cứu sinh hết sức thực tế. Luận văn của cô ấy rất công phu, viết
cũng rất quy phạm, thể thiện được quan điểm riêng của mình. Đồng thời, trong thời
gian viết luận văn, một chuyên đề khác của cô ấy còn đạt giải nhì trong cuộc thi
về học thuật lần đầu tiên dành cho nghiên cứu sinh của Học viện Giáo dục thuộc Đại
học Sư phạm Bắc Kinh. Những điều này đã khiến tôi thêm tin tưởng vào năng lực nghiên
cứu học thuật của cô ấy.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com
– gác nhỏ cho người yêu sách.]

Sau khi Doãn Kiến Lợi lấy được học vị
thạc sĩ từ trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, bắt đầu bận rộn công tác; nhưng hàng
năm vào dịp ngày Nhà giáo cô ấy luôn liên lạc với tôi. Điều khiến tôi bất ngờ là
trước ngày Nhà giáo năm nay, cô ấy đã mang tới bản thảo cuốn sách mới của mình.
Hai mươi mấy vạn chữ, dường như tôi đã đọc liền một mạch.

Trước đây tôi cũng đã đọc rất nhiều
sách vở thịnh hành trong xã hội có liên quan đến phương diện giáo dục, nhưng cũng
chỉ tiếp xúc với mấy quyển, những thứ khẩu hiệu, vô thức tập thể(2) thực sự không
hợp với gout của tôi. Nhưng tôi lại đọc liền một mạch cuốn sách này của Doãn Kiến
Lợi. Không phải vì chúng tôi có quan hệ thầy trò mà chủ yếu vì sách của cô ấy viết
rất dễ hiểu nhưng vô cùng chuyên nghiệp; sự sâu sắc về tư duy và sự đơn giản và
điêu luyện trong thao tác của cô ấy đối với một số vấn đề về giáo dục trẻ em đã
khiến tôi có cảm giác bừng ngộ. Ví dụ như phương diện trẻ em đọc sách, xây dựng
văn hóa gia đình…

(2)
Vô thức tập thể là khái niệm tâm lý học do nhà tâm lý học người Thụy Sĩ Carl Gustav
Jung đưa ra.

Doãn Kiến Lợi đã từng lập chí sẽ công
tác trong trường tiểu học, cho rằng giáo dục tiểu học là quan trọng nhất. Cuối cùng
vì rất nhiều nguyên nhân, nguyện vọng này đã không thành. Hiện tại, cô ấy dùng phương
thức nghiên cứu và viết sách, hết sức truyền bá lý luận giáo dục. Cô ấy nói mục
tiêu của mình chính là dùng tư tưởng giáo dục đúng đắn trực tiếp tác động tới các
học sinh, nhưng không phải chỉ dừng lại ở sách vở hoặc bề mặt lý luận. Cho nên cô
ấy viết cuốn sách này, lấy tư cách một phụ huynh và một nhà nghiên cứu để viết,
dùng những hành vi đời thường để diễn giải những lý luận trừu tượng. Tôi cho rằng
cuốn sách này chứa đựng những kinh nghiệm thực tiễn phong phú, lại mang tính giáo
dục; vừa có chiều sâu tư duy vừa dễ đọc dễ hiểu. Có thể làm được những điều đó thực
không dễ dàng gì, mà lại vô cùng đáng quý. Nó có thể cung cấp cho những vị phụ huynh
con đường nuôi dạy con trẻ hiệu quả và thực dụng. Sau khi đọc xong cuốn sách này,
dường như nó đã ảnh hưởng tới thái độ và phương pháp giáo dục của tôi đối với con
trai mình.

Tôi đã sớm nghe nói rằng con gái của
cô ấy rất xuất sắc, nhưng chỉ khi đọc tác phẩm này mới biết rằng sự xuất sắc của
mỗi một đứa trẻ đều có ngọn nguồn. Từ cuốn sách có thể thấy được cô ấy đã hết lòng
vì con gái như thế nào, và phương pháp giáo dục của cô ấy tự nhiên nhưng không để
lại dấu vết ra sao - đây mới là giáo dục chân chính, là cảnh giới tuyệt diệu của
giáo dục.

Một phụ bếp tận tâm sẽ có thể trở thành
một đầu bếp cao cấp, một người mẹ tận tâm cũng có thể trở thành một nhà giáo dục
nhi đồng. Có đứa trẻ nào là không cần những người cha người mẹ có tố chất giáo dục
đây? Tình hình phổ biến trong xã hội bây giờ lại ngược lại, phụ huynh đối với con
cái hết lòng nhưng không dùng đúng phương pháp, chủ yếu quản giáo là chính, chỗ
nào cũng can thiệp hết sức trầm trọng, cái mà trẻ lĩnh hội được chỉ là sự cưỡng
chế, chứ không phải là giáo dục. Nếu như cuốn sách này có thể khiến các phụ huynh
và thầy cô nhận thấy, khi đối diện với trẻ “tận tâm” như thế nào, khi dạy dỗ trẻ
“không để dấu vết” ra sao, vậy thì đã làm được một chuyện vô cùng hữu ích.

Ở đây phải nói rõ một điều rằng, cuốn
sách của Doãn Kiến Lợi được đặt tên là “Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt” không
hề có ý so sánh giữa người mẹ và người thầy. Trong trường học và trên giảng đường,
người thầy là người dẫn đường, chỉ đạo cho con trẻ thậm chí còn là tấm gương và
hình mẫu về hành vi, sự quan trọng của người thầy là lẽ đương nhiên, huống hồ tác
giả vốn là một giáo viên dạy học đã lâu năm; tựa đề của cuốn sách chỉ là nói lên
một đạo lý rất quan trọng nhưng thường xuyên bị xem nhẹ: Trong công cuộc giáo dục
con trẻ, phụ huynh có một vai trò quan trọng, không thể thay thế. Là tác phẩm viết
về giáo dục gia đình do một người mẹ am hiểu giáo dục, cuốn sách này thực sự đáng
đọc.

(Tác
giả của lời giới thiệu là giáo sư Đại học Sư phạm Bắc Kinh, thầy hướng dẫn của các
nghiên cứu sinh)

LỜI
TỰA

KHI
TRÊN TAY CHÚNG TA CÓ KHỐI NGỌC

Tôi đã từng đọc một câu chuyện ngụ ngôn.
Một người nông dân có một khối ngọc, muốn điêu khắc nó thành một tác phẩm tuyệt
đẹp, nhưng trong tay ông ta chỉ có một dụng cụ là cây cuốc. Chẳng mấy chốc, khối
ngọc này đã biến thành khối ngọc nhỏ hơn, nhưng hình dạng của nó vẫn giống như hòn
đá, đồng thời càng ngày càng mất đi giá trị.

Các bậc phụ huynh trẻ cũng đã có được
một khối ngọc - đứa con đáng yêu - kết quả sau nhiều năm là, một số người đã có
được tác phẩm rất hài lòng, một số người nhìn sự thay đổi của khối ngọc và ngày
càng thất vọng. Sự khác biệt giữa hai kết quả này, chính là do những người bố, người
mẹ càng ngày càng thất vọng kia thường sử dụng cây cuốc để chế tác ngọc.

Nhưng có ai nghĩ mình lại ngớ ngẩn như
vậy? Con người thời hiện đại đều rất tự tin.

Tôi có quen một anh bạn tiến sĩ, dù
là trong lĩnh vực học thuật, công tác hay đối nhân xử thế anh đều rất xuất sắc.
Đến tuổi trung niên mới sinh được một mụn con trai, anh yêu con hơn báu vật. Anh
biết làm người quan trọng hơn làm học thuật, chính vì thế đặc biệt chú trọng đến
vấn đề bồi dưỡng phẩm chất đạo đức cho con. Cậu con trai của anh vừa mới hai tuổi,
thường xuyên tự chơi một mình, không để ý gì đến những lời hỏi chuyện của người
lớn đối với cậu. Người bố cho rằng, ngay từ nhỏ cần dạy cho trẻ biết phép lịch sự,
nhìn thấy con trai như vậy, rất sốt ruột, liền bước đến giằng lấy món đồ chơi con
đang chơi, nghiêm giọng nói với con rằng, người lớn hỏi chuyện con, con buộc phải
trả lời. Cậu bé không hề để tâm đến những lời dạy của bố, khóc một hồi, lần sau
lại “tái phạm”; anh cứ kéo con ra khỏi trò chơi, giáo dục, phê bình con trẻ hết
lần đến lần khác. Anh nói rất quả quyết rằng, tôi buộc phải sửa cho con trai tật
xấu này.

Vị tiến sĩ này không biết rằng, một
đứa trẻ mới hai tuổi chưa hiểu khái niệm giao tiếp. Nói chuyện lịch sự với một đứa
nhỏ như thế này, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, không những trẻ không hiểu, mà
còn cảm thấy sợ. Điều quan trọng nhất là, đây là thời kỳ quan trọng để trẻ bắt đầu
nhận thức thế giới xung quanh, hiếu kỳ trước tất cả mọi thứ, một mẩu giấy nhỏ, nửa
điếu thuốc lá cũng có thể khiến trẻ đam mê. Hoạt động phát triển trí tuệ, bồi dưỡng
khả năng chú ý, phát triển niềm say mê cho trẻ đều không thể tách khỏi niềm “đam
mê” đó. Những trò chơi nhìn có vẻ như vô vị này chính là “công tác chuẩn bị” của
trẻ đối với công việc học tập, nghiên cứu đích thực trong tương lai. Thường xuyên
phá rối con trẻ một cách vô cớ sẽ khiến trẻ mất đi sự chú ý, làm cho chúng sau này
rất khó tập trung công sức để làm một công việc, đồng thời cũng mất đi niềm hứng
thú nghiên cứu đối với sự vật. Ngoài ra, “giáo dục phép lịch sự” thường xuyên gây
ra mối xung đột giữa bố mẹ và con cái, đồng thời còn khiến con trẻ không biết đâu
mà lần trong vấn đề nhận thức, đảo lộn trật tự phát triển tâm lý bình thường của
trẻ, khiến trẻ cảm thấy bực bội, đối địch với môi trường, ảnh hưởng đến sự phát
triển của nhân cách.

Anh bạn tiến sĩ không nghi ngờ mình
là một cao thủ điêu khắc ngọc, nhưng lại không biết rằng lúc này đây anh đang sử
dụng cây cuốc - sai lầm trong giáo dục gia đình đã xuất hiện mà mọi người không
để ý tới, khiến kết quả và nguyện vọng thường đi ngược với nhau, đây là điều khiến
người ta cảm thấy đáng tiếc và đau lòng nhất.

Mấy năm nay tôi được tiếp xúc với không
ít bậc phụ huynh, chủ yếu là phụ huynh của những em được coi là “có vấn đề”. Từ
những ví dụ khác nhau tôi đã phát hiện ra một hiện tượng chung là: Những lỗi nhỏ
mà bố mẹ vô tình mắc phải, tích tụ theo tháng ngày, dần dần sẽ hình thành nên một
vấn đề lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến con trẻ, gây ra nỗi đau sâu sắc cho trẻ, thậm
chí còn bóp méo tâm hồn trẻ. Không phải tình yêu của bố mẹ không bao la, mà chỉ
là do họ không biết rằng một số cách làm của mình là sai lầm.

Phương Tây có câu ngạn ngữ nói rằng:
“Con đường vào địa ngục có những lúc do những ý đồ tốt tạo ra”. Đúng vậy, có ý đồ
giáo dục của bậc phụ huynh nào là không tốt? Khi ý đồ tốt và kết quả khiến người
ta phải thất vọng tạo nên sự đối nghịch lớn, rất nhiều bố mẹ đều trách móc con mình,
nói con trẻ không có chí tiến thủ, ngay từ lúc sinh ra đã là một khúc gỗ mục không
thể điêu khắc - đây là cách nói rất hồ đồ - nếu vấn đề bắt nguồn từ chính bản thân
con trẻ, gọi là những cái bẩm sinh, thì bản thân trẻ biết phải làm thế nào - điều
này giống như việc một người có đôi mắt quá nhỏ không thể trách được mình; nếu vấn
đề chỉ có thể thông qua biện pháp tự nhận thức mình, tự thay đổi mình để giải quyết,
thì cái gọi là chức năng của “giáo dục” sẽ nằm ở đâu?

Cũng có người đổ lỗi một số vấn đề gặp
phải trong giáo dục cá thể cho các nhân tố vĩ mô như “xã hội”, “chính sách”, “thời
đại”. Thói quen đổ lỗi này, điển hình nhất là vài năm gần đây, bất luận trong trường
cấp một, cấp hai hay cấp ba, xảy ra chuyện tiêu cực gì, mọi người đều đi tìm nguyên
nhân trong “thể chế giáo dục”, đến cuối cùng, về cơ bản mọi gậy gộc đều được giáng
vào vấn đề “thi đại học”. Thi đại học - chính sách giáo dục công bằng nhất ở Trung
Quốc hiện nay đã biến thành kẻ chịu tội thay, trở thành “kẻ tội đồ” của mọi vấn
đề giáo dục.

Trên thế giới không có thể chế giáo
dục của quốc gia nào tuyệt vời đến mức có thể giải quyết từng vấn đề cá nhân cho
mỗi học sinh. Mỗi đứa trẻ đều là một thế giới riêng biệt, sự trưởng thành của trẻ
được quyết định bởi “môi trường giáo dục nhỏ” mà bố mẹ và thầy cô giáo - những người
tiếp xúc với em hàng ngày tạo dựng cho em. Trạng thái sinh thái của môi trường nhỏ
này mới là nhân tố mang tính quyết định, ảnh hưởng thực sự đến quá trình trưởng
thành của trẻ.

Với vai trò là người quan trọng nhất,
người tiếp xúc sớm nhất, dài nhất với trẻ, bố mẹ là người quan trọng để tạo dựng
lên “môi trường nhỏ” - trong cuộc sống thường nhật, trong mỗi chuyện nhỏ, bố mẹ
định hướng cho trẻ như thế nào, giải quyết mối quan hệ với con trẻ như thế nào,
gần như mỗi chi tiết đều hàm chứa một yếu tố giáo dục nào đó. Trình độ xử lý chi
tiết tạo nên sự khác biệt giữa việc bố mẹ cầm cây cuốc hay dao khắc trong tay -
nó khiến thế giới và tương lai của con trẻ hoàn toàn khác nhau.

Trong cuốn sách này, tôi đã đề cập đến
rất nhiều chi tiết, vấn đề mà trẻ gặp phải trong quá trình trưởng thành, và cũng
đã đưa ra rất nhiều phương pháp. Cho dù những “phương pháp” này khác nhau đến đâu,
thực ra chúng đều được xây dựng trên một số phương châm giáo dục chung. Cố nhiên,
“phương pháp” là rất quan trọng, nhưng phương pháp dù nhiều đến đâu cũng không thể
giải quyết được mọi vấn đề mà một người gặp phải trong quá trình giáo dục; phương
châm giáo dục đúng đắn giống như một chiếc chìa khóa vạn năng, có thể mở ra mọi
ổ khóa. Nhìn từ bề ngoài, các bài viết trong cuốn sách này đều đề cập một cách độc
lập về một vấn đề nào đó, nhưng trên thực tế mọi quan điểm và phương pháp đều có
tính thống nhất về mặt logic. Sau khi bạn đọc xong cuốn sách này, bạn sẽ có được
một khuôn khổ tương đối rõ nét - về cơ bản bạn sẽ biết phải làm gì, “phương pháp”
cũng đến bên bạn một cách rất tự nhiên.

Hy vọng cuốn sách này hữu ích cho các
bậc phụ huynh, đặc biệt là những bậc phụ huynh trẻ.

Bồi dưỡng tốt một đứa trẻ không những
là thể hiện tinh thần trách nhiệm đối với gia đình mà cũng thể hiện tinh thần trách
nhiệm với sự phát triển của dân tộc và xã hội tương lai. Phương pháp giáo dục đúng
đắn là một con dao khắc xinh xắn; phương pháp giáo dục sai lầm là một cây cuốc -
khi trong tay chúng ta có một khối ngọc, chúng ta buộc phải thực hiện đúng.

LỜI NGƯỜI DỊCH

Tôi thực sự cảm thấy may mắn khi được
dịch cuốn Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt của tác giả Doãn Kiến Lợi. Trong quá
trình dịch, tôi chỉ tiếc rằng mình không được đọc cuốn sách này sớm hơn bởi nếu
được đọc sớm hơn, tôi sẽ rút ra được nhiều kinh nghiệm trong quá trình nuôi dạy
con của mình. Nhưng vẫn còn may mắn bởi con của tôi còn khá bé, hai cháu đang ở
độ tuổi cần đặc biệt lưu ý dạy dỗ, và cuốn sách này đã đem lại cho tôi nhiều kiến
thức bổ ích. Tôi có thể cam đoan rằng, đây là cuốn sách mà tất cả những người bố,
người mẹ có con trong độ tuổi từ sơ sinh đến khi mười tám tuổi và các giáo viên
nên đọc.

Cuốn sách gồm bảy chương, mỗi chương
có một chủ đề, từ các góc độ tình yêu, việc học hành, thói quen, trí tuệ của người
làm bố làm mẹ, chuyện nhỏ trong giáo dục gia đình, những sai lầm trong giáo dục...,
tác giả đã trình bày cho chúng ta một số nguyên tắc giáo dục gia đình rất mới mẻ,
khiến chúng ta học hỏi và ngộ ra rất nhiều điều tưởng chừng như rất đơn giản nhưng
lại rất ít người làm được xung quanh vấn đề giáo dục con trẻ.

Trong cuốn sách này, tác giả đã đưa
ra rất nhiều quan điểm mà khi suy ngẫm tôi cảm thấy rất tâm đắc, ví dụ như trong
vấn đề đọc sách của con, cách đọc sách tốt là đọc chữ, cách đọc sách xấu là đọc
tranh. Hoặc quan điểm không nên vạch rõ ranh giới giữa các môn tự nhiên và các môn
xã hội. Trên thực tế, giữa nhóm ngành tự nhiên và nhóm ngành xã hội không có ranh
giới, mà ngược lại, hai nhóm ngành này luôn hỗ trợ cho nhau. Để con học lệch là
một điều rất đáng tiếc, ảnh hưởng rất xấu đến tương lai của con sau này. Hoặc như
vấn đề nên nhìn nhận thế nào về thành tích học tập của con, tác giả đã đưa ra một
quan điểm rất đáng để các bậc phụ huynh phải suy nghĩ: Điểm tối đa là giới hạn cao
nhất của thành tích, rất nhiều bậc phụ huynh yêu cầu con phải thi đạt điểm mười,
điều này chỉ khiến con trẻ luôn cảm thấy mình là kẻ thất bại. Khi con đạt điểm tám
hoặc chín, bố mẹ cũng đã có thể khen ngợi trẻ. Phụ huynh không nên quá coi trọng
điểm số của trẻ, điều này sẽ ảnh hưởng đến động cơ học tập của trẻ. Điều quan trọng
nhất mà bố mẹ cần bồi dưỡng cho trẻ là thói quen ham đọc sách và niềm hứng thú trong
học tập. Muốn làm được điều này, tác giả nhấn mạnh nên để trẻ được học trong bầu
không khí thoải mái, tuyệt đối không nên dùng việc học để trừng phạt con trẻ, định
hướng cho trẻ cảm nhận được niềm vui trong học tập, ứng dụng những kiến thức đã
học vào cuộc sống. Tác giả đã nắm bắt được tâm lý của trẻ, vận dụng phương pháp
“tư duy trái chiều”, đề ra rất nhiều phương pháp ngược hẳn với cách làm theo thói
quen của chúng ta như không kèm con học mới bồi dưỡng cho con phương pháp học tập
tốt; phạt con, không cho con làm bài tập; học tập không nên “cực khổ, nỗ lực”; không
thi đạt điểm mười; được điểm cao không khen thưởng… Những quan điểm này mới nghe
thì cảm thấy rất “ngược đời”, nhưng đọc xong mới phát hiện ra một chân lý rất đơn
giản: Muốn để con trẻ làm tốt một việc, hãy để trẻ thích làm việc đó trước.

Quá trình đọc cuốn sách này chính là
quá trình phụ huynh tự kiểm điểm lại mình vì mỗi chúng ta còn có quá nhiều ngộ nhận
xung quanh vấn đề giáo dục con trẻ. Giáo dục nằm ngay xung quanh chúng ta, mỗi chi
tiết nhỏ đều là thời cơ giáo dục tốt nhất, quan trọng là bạn dùng phương pháp nào
để định hướng cho con trẻ. Giáo dục con trẻ là một nghệ thuật cần phải học hỏi,
và tôi đã học hỏi được rất nhiều điều bổ ích qua cuốn sách này.

Bảy chương trong cuốn Người mẹ tốt hơn
là người thầy tốt chủ yếu tập trung vào ba vấn đề: Bồi dưỡng thói quen, giáo dục
phẩm chất và phương pháp học tập. Tác giả đã chia sẻ với độc giả rất nhiều kinh
nghiệm của mình trong quá trình nuôi dạy con gái. Tôi cho rằng những kinh nghiệm
này rất thích hợp với tình hình thực tế ở Việt Nam. Đương nhiên, mỗi con người đều
là một cá thể, giữa con người với con người tồn tại sự khác biệt lớn trong trí tuệ
và tính cách, chúng ta không thể dựa vào tất cả những phương pháp mà tác giả đưa
ra để áp dụng đối với con mình và kỳ vọng con em mình cũng thành công như cô bé
Viên Viên - con gái của tác giả. Nhưng những phương pháp mà tác giả Doãn Kiến Lợi
đưa ra vẫn rất có tính thuyết phục. Tôi cảm thấy ưu điểm nổi bật nhất của cuốn sách
này là vừa có lý luận, vừa liên hệ với thực tế, dễ áp dụng vào thực tiễn, không
như nhiều cuốn sách về giáo dục trẻ em chỉ đưa ra lý luận, đọc xong độc giả không
biết nên bắt đầu từ đâu, nên áp dụng thế nào.

Điều cuối cùng mà tôi muốn nói là, cảm
ơn tác giả Doãn Kiến Lợi, người đã chia sẻ với độc giả rất nhiều kinh nghiệm đáng
quý trong mười sáu năm nuôi dạy con của mình. Người mẹ tốt hơn là người thầy tốt
thực sự là một cuốn sách đáng đọc và suy ngẫm. “Mẹ là người bạn, mẹ là người thầy,
mẹ là người dẫn đường chỉ lối cho con, sự khác biệt trong phương pháp giáo dục của
người mẹ sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của con”.

Dịch
giả Trần Quỳnh Hương

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3