Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 19

Chương
19:

Bên nhau chiêu thứ ba:

Ghen có lợi cho thể xác và tinh thần

Tôi
hiếu kỳ về anh, tôi tò mò về quá khứ của anh, tôi tò mò về những mối tình đã qua
của anh. Hạ Trường Ninh ép tôi khiến tôi nhận ra rằng tôi đối với anh ấy không phải
không có chút tình cảm nào. Tôi thực sự ghen vì anh ấy.

Truyền thống của nhà tôi là đón Tết
ở nhà ông bà ngoại. Năm nay có thêm Hạ Trường Ninh nên bố mẹ tôi tính, ba mươi Tết
anh ấy còn đón Tết với gia đình, vì vậy nhà tôi đã đón Tết hôm hai mươi chín ở nhà
ông bà ngoại.

Sau khi về, chúng tôi tới thẳng thị
trấn, bà ngoại nhìn thấy Hạ Trường Ninh vẫn có chút phòng bị, chốc chốc lại thì
thầm với bố mẹ tôi vài câu. Nhưng biểu hiện của Hạ Trường Ninh luôn khiến gương
mặt bà ngoại ánh lên nét rạng rỡ.

Nước ở thị trấn rất ngon, đậu phụ ở
đây nổi tiếng gần xa. Lúc đón Tết nhà nào cũng tới giếng bát giác cạnh miếu Diêm
Thần lấy nước về làm đậu phụ.

Trước giờ việc này đều do bố mẹ và tôi
làm, lần này Hạ Trường Ninh đến, tự nhiên việc này đến lượt Hạ Trường Ninh làm.

Hạ Trường Ninh mặc áo măng tô, thấy
vậy bà ngoại bèn lấy một chiếc áo bông bảo anh ấy thay vào.

Áo bông là bà ngoại may cho ông tôi,
ông ngoại rất thích mặc chiếc áo bông này, ông luôn nói áo lông sờ cứng lắm, mặc
không thoải mái. Nhưng áo bà ngoại làm đều là áo kiểu Tôn Trung Sơn cũ, chất vải
là vải Âm Đan, màu xanh sẫm. Hạ Trường Ninh vừa khoác lên người là tôi không nhịn
được cười. Anh ấy mặc áo lông đi đôi giày mũi tròn nữa thì chẳng khác gì thổ phỉ.

Cái tên này còn mặt mày hớn hở, không
quên nịnh mấy câu: “Thay bộ quần áo này vào là thoải mái hẳn, còn thoải mái hơn
áo măng tô của anh! Kích cỡ cũng vừa vặn, áo bông co giãn, mềm lắm”.

Bà ngoại bất giác cười hớn hở còn nói
nếu anh ấy thích thì sẽ may cho anh ấy một chiếc khác.

Tôi vô cùng hận mấy bản lĩnh này của
anh ấy, anh ấy cũng dựa vào chiêu này để lấy lòng bố mẹ tôi, bây giờ ngay cả “vườn
hoa sau nhà” tôi để dành cũng chiếm nốt rồi, thực sự không thể đoán được lòng dạ
con người này. Tôi hô anh ấy gánh thùng đi lấy nước, còn cầm theo một cành liễu
đi sau quất mông anh ấy nữa. “Hạ Trường Ninh, anh thật thà một chút đi, đừng ngoan
ngoãn nịnh nọt nữa”.

“Phúc đại gia, mẹ em đi sau lưng đấy”.
Hạ Trường Ninh hạ giọng đáp.

Tôi giật mình ném vội cành liễu đi.
Nếu để mẹ tôi nhìn thấy tôi làm thế này, kiểu gì cũng mắng tôi một trận cho mà xem.

Hạ Trường Ninh phì cười rồi gánh hai
thùng nước chạy về phía trước.

Tôi biết ngay là lại mắc lừa anh ấy,
đuổi theo được vài bước tôi mới phát hiện ra anh ấy gánh nước chạy còn nhanh hơn
tôi nữa! Tôi thở hổn hển rồi kêu anh ấy chạy chậm một chút, Hạ Trường Ninh quay
đầu lại cười: “Phúc Sinh, qua Tết dậy sớm chạy bộ với anh hàng ngày nhé”.

Còn lâu tôi mới làm! Đợi khai xuân,
bố mẹ tôi đi làm, mình tôi ở nhà ung dung đợi kết quả. Cơ hội ngủ nướng thế này
ngàn năm mới gặp.

Giếng bát giác đã sửa thành giếng khoan
để cho tiện việc lấy nước, mái đình bên trên vẫn mang hương vị cổ xưa. Tôi liếc
Hạ Trường Ninh và nói: “Biết nguồn gốc cái giếng này không?”.

Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn mái đình
rồi cười: “Có đình bát giác này”.

Tôi tức điên lên: “Con mắt nào của anh
nhìn thấy cái đình này bát giác thế?”.

Hạ Trường Ninh cười đáp: “Trò chơi động
não chỉ có trẻ con mới thích chơi. Có điều thấy em ngoan thế này anh sẽ nói cho
em đáp án. Cái đình này chỉ có bốn góc, chiếu xuống nước giếng không phải thành
tám góc sao?”.

Cái tên này lúc “cả vú lấp miệng em”
cũng không hề đỏ mặt. Tôi thở dài: “Nghe đây, cô giáo Ninh sẽ lên lớp cho anh. Gọi
là Giếng bát giác vì thành giếng hình tròn, còn miệng giếng dùng đá tảng chạm thành
hình bát giác. Hiểu chưa?”.

Hạ Trường Ninh nghi ngờ nhìn tôi: “Nước
giếng sẽ trở nên ngọt hơn các giếng khác
á?”.

Tôi sững sờ còn anh ấy đã bật cười thành
tiếng và gánh thùng vào trong đình. Tôi tức giận lườm anh ấy một cái. Khi bạn nghiêm
túc nói chuyện với anh ấy thì anh ấy lại bẻ cong lý lẽ, rõ ràng là logic của bọn
cướp.

Người tới đình lấy nước rất đông, nền
đất trong đình ướt nhẹp. Hạ Trường Ninh quay lại dặn tôi: “Em đứng đợi anh bên ngoài”.

“Không sao đâu, năm nào cũng thế”. Tôi
nói rồi đi vào trong với anh.

Anh ấy chau mày quát: “Đứng ngoài đợi!
Đừng làm vướng chân”.

Tôi đành đứng bên ngoài đợi.

Mặc dù giọng anh ấy không vui nhưng
sự quan tâm ấy lại khiến người ta cảm động. Tôi nhìn anh ấy mà không nén được cười.

Hạ Trường Ninh cúi xuống nhấn cần bơm
nước, ánh mặt trời phản chiếu trên gương mặt anh ấy. Khi người đàn ông lao động
luôn là lúc họ hấp dẫn nhất. Còn hấp dẫn hơn những người ngồi trong quán cà phê
ấm áp nói chuyện.

Anh ấy vừa nhấn cần bơm nước vừa quay
sang nhìn tôi: “Si tình”.

“Nói linh tinh! Em đang nhìn xem bao
giờ thì mới đầy thùng”.

“Vậy có nghĩa là em không thích anh?”.

Tôi cứng họng, ngậm chặt miệng.

Anh ấy nhìn ngang nhìn dọc rồi đi như
bay tới nâng cằm tôi lên hôn ngấu nghiến, sau đó tiếp tục nhấn cần bơm nước.

Tôi trừng mắt lườm anh ấy nhưng không
nén được cười.

Đợi khi anh ấy gánh nước về tôi liền
đi sau túm lấy một góc áo anh ấy, giống như cái đuôi nhỏ bám theo.

“Phúc Sinh, em cũng quấn người gớm”.

“Em không thèm quấn người em ghét”.

Nghe câu này xong anh ấy đứng lại, đổi
thùng nước sang vai kia rồi nói: “Phúc Sinh, nói lại một lần nữa, phải nghiêm túc”.

“Nước sánh ra ngoài rồi này”. Cái tên
ngốc này, ai nói nghiêm túc với anh chứ?

Anh ấy nhìn tôi, nói với vẻ coi thường:
“Bạn gái cũ của anh trước đây ngày nào cũng mở miệng ra là nói yêu anh. Rồi bảo
bối yêu dấu, nói không ngừng. Miệng dẻo ngọt lắm, em không so được đâu”.

Tôi nhớ tới Ngũ Nguyệt Vy, cả người
lại thấy gai lạnh, bị shock. Ngũ Nguyệt Vy gọi Hạ Trường Ninh là “bảo bối yêu dấu”?

“Ngũ Nguyệt Vy có gọi anh không, darling…”.

Hạ Trường Ninh ra vẻ đứng đắn nói: “Không
phải Vy Tử, là Dật Trần. Cô ấy còn gọi anh là Hạ Hạ, Ninh Ninh…”.

Tôi ôm ngực làm bộ buồn nôn: “Cũng may,
em chưa ăn cơm trưa, nếu không nôn hết ra thì phí quá”.

Hạ Trường Ninh cười đầy thâm ý rồi đưa
tay bẹo má tôi: “Phúc Sinh, chỉ có em thôi, ngay cả gọi thân mật một tí cũng không,
suốt ngày “Hạ Trường Ninh, Hạ Trường Ninh””.

“Được rồi, còn phải xem biểu hiện của
anh có tốt không đã. Biểu hiện tốt em sẽ đặt cho anh một nickname”. Tôi ưỡn ngực
đi lên đằng trước, không quên dặn dò anh ấy: “Gánh cho cẩn thận, đừng để sánh ra
ngoài, tối em dạy anh xay đậu phụ”.

Anh ấy gánh nước còn ra bộ đủng đỉnh
tự lẩm bẩm sau lưng tôi: “Tối dạy anh ăn đậu phụ(*), ý kiến này hay đấy”.

(*)
Trong tiếng Trung, cụm từ “ăn đậu phụ” còn chỉ hành vi thân mật giữa nam và nữ (BTV).

“Nói cái gì thế hả?”.

Anh ấy cười hi hi đang định trả lời
thì điện thoại reo.

“Giúp anh cầm điện thoại, anh đang gánh
nước”.

Không biết bỏ thùng nước xuống mà nghe
điện thoại à? Nghĩ thế nhưng tôi vẫn thò tay vào túi lấy điện thoại và ấn nút nghe
rồi áp vào tai anh ấy.

Vì đứng rất gần nên tôi còn nghe thấy
đầu bên kia vọng sang tiếng khóc của con gái: “A Ninh…”.

Hạ Trường Ninh cười cười và cố ý gánh
nước để tôi đứng sát gần anh ấy nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc liền đặt thùng nước
xuống và cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.

Phản xạ trốn tránh có điều kiện này
khiến tôi thực sự không vui, không vì điều gì khác mà chỉ vì tiếng khóc của cô gái
trong điện thoại, lại còn gọi thân thiết như thế nữa. A Ninh, A Ninh... tôi giật
mình sực tỉnh, người gọi điện thoại tới có phải Dật Trần không?

Tôi đứng bên cạnh, cố ý không nhìn anh
nhưng tai vẫn vểnh lên nghe trộm.

“Anh sẽ đi chuyến bay cuối cùng của
ngày mai, đợi anh tới rồi nói. Ngoan, đừng khóc”.

Tôi nghe thấy từ “ngoan” trong lòng
vô cùng khó chịu. Nghĩ tới Dật Trần là hình ảnh cô gái trong tấm ảnh lại hiện về
trong đầu tôi.

Hạ Trường Ninh cúp máy rồi nói với tôi:
“Bạn bè gặp chút chuyện rắc rối”.

Tôi “ừ” một tiếng.

Anh ấy không nói gì nữa, tôi cũng không
hỏi.

Hạ Trường Ninh coi như chưa từng xảy
ra chuyện gì, ăn cơm trưa còn nói chuyện vô cùng vui vẻ với bố mẹ và ông bà tôi.
Nhưng có lúc tôi vẫn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh ấy.

Vốn đã định trưa mai ăn cơm trưa xong
Hạ Trường Ninh sẽ dẫn tôi về nhà anh ấy đón ngày ba mươi Tết. Nhưng hôm nay vừa
ăn xong cơm trưa Hạ Trường Ninh đã quyết định đi.

“Anh vẫn muốn đi luôn hôm nay”. Anh
ấy nhìn tôi, trong ánh mắt đượm vẻ hối lỗi.

“Ngày mai, không được sao?”.

“Là
việc gấp, Phúc Sinh”.

Tôi
không phải là người không biết đạo lý, nghĩ tới việc anh ấy đã từng kể cho tôi nghe
chuyện tình cảm của anh ấy và Dật Trần, chắc Dật Trần có chuyện gì đó khó khăn nên
nghe xong anh ấy mới mềm lòng.

Hạ
Trường Ninh chào người nhà tôi xong liền vội vã kéo hành lý đi.

“Khi
nào anh về?”.

Hạ
Trường Ninh chau mày: “Cũng không chắc nữa, chắc là nhanh, nhưng có thể kéo dài
vài ngày”.

Tôi
thực sự muốn anh ấy nói cho tôi nghe rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh ấy không nói.
Tôi muốn anh ấy nói cho tôi nghe người gọi tới là Dật Trần, nhưng anh ấy không hề
nói.

Ngày
hai mươi tám Tết, tiếng pháo trong thị trấn đã bắt đầu lác đác nổ. Tôi nghe thấy
nhưng không cảm thấy vui vẻ náo nhiệt mà cảm thấy yên tĩnh. Ngay lúc này nói chuyện
với Hạ Trường Ninh xung quanh yên tĩnh lạ thường.

“Đi
đường cẩn thận”.

“Anh
sẽ gọi cho em”.

Tôi
gật đầu nhìn anh ấy đi xa. Không hiểu tại sao, từ giây phút ấy tôi không thể nào
vui được nữa.

Ngồi
trong sân xay đậu, tôi ngẫm nghĩ, Dật Trần quan trọng đến thế sao? Quan trọng tới
mức điện thoại một cái là Hạ Trường Ninh cong đuôi lên, ở lại thêm một đêm cũng
không được?

“Phúc
Sinh, thêm đậu vào”.

Tôi
vội sực tỉnh, đổ thêm đậu đã ngâm sẵn vào trong cối.

Men
theo vành cối, dòng nước đậu màu trắng ngà đã tỏa ra mùi ngai ngái, tôi lại nhớ
tới dáng vẻ lo lắng của anh khi nghe chuyện điện thoại. Lẽ nào anh ấy nói chuyện
với con gái đều kêu “ngoan” sao?

Cảm
giác không thoải mái này theo tôi tới tận đêm khuya. Tôi nằm trên giường nhìn điện
thoại rồi tức giận tắt máy.

Hạ
Trường Ninh đến nơi không gọi điện báo bình an, nhưng tôi lại đợi suốt một đêm.

Trằn
trọc cả đêm không ngủ được, tôi lại bật điện thoại, đợi một lúc cũng không thấy
có chuông báo.

Dật
Trần, cái tên cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, ngay cả đêm nằm mơ tôi cũng mơ thấy cô
ấy.

Qua
ngày ba mươi, Hạ Trường Ninh vẫn không có tin tức gì.

Tôi
muốn gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh, nhưng nghĩ tới chuyện ngay cả một tin nhắn
anh ấy cũng không nhắn cho tôi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tức tối. Nghĩ tới
ngày xưa muốn thoát khỏi anh ấy như thoát hủi tôi lại cảm thấy ngại ngùng khi chủ
động nhắn tin, gọi điện cho anh ấy.

Đón
Tết xong tôi và bố mẹ về thành phố. Tôi lười biếng nằm nhà, nghịch điện thoại, nhớ
ra lâu lắm rồi không liên lạc với Mai Tử, tôi liền gọi cho cô ấy.

“Thần
tiên ơi, hiếm có quá, cuối cùng cũng lộ mặt rồi!”. Giọng Mai Tử vô cùng vui vẻ.

“Về
thì bị cảm, sau đó thì bận thi…”. Tôi ngại ngùng kể cho cô ấy nghe chuyện lằng nhằng
giữa tôi và Hạ Trường Ninh mấy ngày qua. Anh ấy đi tới chỗ Dật Trần đã mười ngày
rồi, vẫn không có một dòng tin nhắn hay một cuộc điện thoại, thực sự khiến tim tôi
băng giá.

Mai
Tử tới thăm tôi, sự xuất hiện của cô ấy khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình
bạn, hơn nửa năm không liên lạc thực sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Trong
lúc nói cười vui vẻ Mai Tử nói: “Hạ Trường Ninh thật lòng với cậu đấy, cậu tới Đông
Bắc, quãng thời gian đó anh ấy buồn chán lắm”.

Tôi
uể oải đáp: “Anh ấy tới Đông Bắc đón tớ”.

Mai
Tử cười sung sướng: “Tớ nói rồi, anh ấy thực sự tốt mà”.


tốt, vốn là rất tốt, nhưng… khúc mắc mấy ngày gần đây tôi phải nói với Mai Tử thế
nào đây? Tôi không nói gì nữa, Mai Tử tiếp lời: “Tớ thấy Hạ Trường Ninh cũng được.
Anh ấy có cá tính, khí chất cũng tốt, lại còn nhiều tiền nữa. Anh ấy cũng thật lòng
với cậu. Phúc Sinh, giữ anh ấy thật chặt đi”.

“Đừng
nhắc tới anh ấy nữa”.

Mai
Tử hiểu nhầm ý tôi nên nói một thôi một hồi: “Cậu đừng nhìn phiến diện thế chứ!
Hạ Trường Ninh có lúc giống như lưu manh nhưng anh ấy thực sự rất tốt. Cậu nghĩ
xem anh ấy tới Đông Bắc đón cậu, có bao nhiêu người dám làm thế chứ? Đừng nói tới
bạn trai, có khi chồng còn chưa chắc đã làm được”.

“Anh
ấy lạ lắm, mấy hôm nay không có tin tức gì cả”. Tôi khó chịu nói. Hạ Trường Ninh
trước đây bám tôi như kẹo kéo, nhưng tới bên cạnh Dật Trần rồi e rằng anh ấy đã
sớm quên Phúc Sinh. Tôi càng nghĩ càng tức giận.

Mai
Tử sững lại rồi cười lớn: “Hóa ra cậu và anh ấy sớm đã thành đôi rồi, tớ còn lo
thừa chứ”.

Tôi
vội cãi: “Không phải, anh ấy…”.

Tôi
kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua cho Mai Tử nghe. Cô ấy nghe rất bình thản.

“Hạ
Trường Ninh có phải đã xài chiêu gì đó lừa cả tớ và cậu không? Anh ấy chỉ là không
chinh phục được còn thấy mới mẻ, bây giờ mới không thèm để ý tới tớ nữa. Anh ấy
đi tìm Dật Trần đã mười ngày, ngay cả một dòng tin nhắn cũng không có, không ai
bằng cố nhân, Dật Trần quan trọng hơn tớ nhiều”. Tôi bức xúc nói.

Mai
Tử cười khà khà đáp: “Trước giờ đều là Hạ Trường Ninh chủ động, cậu chủ động một
lần không được sao? Nhắn tin cho anh ấy đi”.

Được
sự cổ vũ của Mai Tử tôi đã nhắn tin cho Hạ Trường Ninh: “Bận không?”.

Mãi
lâu sau Hạ Trường Ninh mới trả lời tin nhắn: “Anh về rồi”.

Tôi
nhìn tin nhắn mà mọi cảm xúc dồn về vô cùng hỗn độn, là cáu, là ngạc nhiên, hay
tức giận? Anh ấy đã về rồi cơ đấy! Tôi sững sờ nhìn điện thoại, mãi lâu sau mới
nhắn tin lại: “Về khi nào thế?”.

“Hôm
trước”.

Như
vậy sao? Anh ấy như vậy sao? Chết tiệt! Cái tên này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt
với tôi sao! Tôi vô cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy rất oan ức.

Tại
sao khiến tôi cảm động rồi lại lạnh nhạt với tôi?

Tôi
không biết cơn tức từ đâu tới nữa, nói chung trong lòng bây giờ là một cục tức.
Tôi không nhắn lại mà ném điện thoại sang một bên.

Cũng
không thấy anh ấy nhắn tin nữa.

Mai
Tử nhìn tôi rồi nói:”Biết đâu anh ấy đang bận việc gì đó”.

Tôi
mím môi không nói gì, không đồng ý với quan điểm này. Chuyện này là sao chứ? Tôi
hận xanh cả ruột. Làm sao tôi phải nhắn tin cho anh ấy?

Mai
Tử đáp đầy nghĩa khí: “Tớ thay cậu đi do thám, xem xem Hạ Trường Ninh đang làm gì”.

“Mai
Tử, cậu nhất định không được để Hạ Trường Ninh biết. Tớ không thể mất mặt được”.

Bây
giờ tôi muốn tiêu diệt anh ấy, tức lắm, nhưng mà thôi, không ở bên anh ấy nữa cho
rồi! Mới được bao lâu mà đã thế này chứ!

Mai
Tử vội vã hứa hẹn sẽ không để Hạ Trường Ninh biết.

Hai
hôm sau, Mai Tử hẹn tôi đi uống trà. Tôi nhớ tới Tử Đằng Trà Lâu nên muốn kéo Mai
Tử qua đó. Mai Tử ngăn tôi lại rồi lúng túng nói: “Phúc Sinh, chúng ta đổi quán
cà phê ngồi nói chuyện được không?”.

“Tại
sao lại không tới đó?”.

Mai
Tử chần chừ một lúc rồi mới nói với tôi: “Hôm qua tớ và Mai Sơn tới quán đó thì
thấy Hạ Trường Ninh ngồi cùng một cô gái. Tớ hỏi riêng ông chủ thì được biết cô
gái ấy là bạn gái Hạ Trường Ninh, mấy hôm nay ngày nào Hạ Trường Ninh cũng ở bên
cô ấy”.

Tôi
cười gượng, trực giác nói cho tôi biết cô gái đó là Dật Trần. Không cần biết có
phải là hiểu nhầm hay thực sự có chuyện gì, nhưng chuyện Hạ Trường Ninh ở bên cạnh
cô gái khác, anh ấy về mấy hôm nhưng không tới tìm tôi đều là sự thật.

Tôi
kéo Mai Tử tới quán cà phê khác.


ấy lo lắng nhìn tôi. Tôi mỉm cười: “Tớ và Đinh Việt ở bên nhau lâu như thế, còn
với Hạ Trường Ninh chẳng qua là cảm động nên mới vừa bắt đầu thôi, không có chuyện
gì đâu. Như thế này lại hóa hay”.

“Hạ
Trường Ninh có chuyện gì thế, tớ phải đi hỏi cho rõ mới được”.

“Đừng
đi, muốn giải thích thì anh ấy sẽ tự nói. Không nói thì thôi. Anh ấy đối xử tốt
với tớ còn tớ chỉ cảm động, không có gì khác”. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng tôi
vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.

Tôi
nghĩ nhất định là do đã quen với việc anh ấy theo đuổi tôi, đối tốt với tôi nên
một khi sự chú ý của anh ấy dồn sang người con gái khác thì tự nhiên tôi sẽ cảm
thấy hụt hẫng và thất vọng.

Tôi
hy vọng kỳ thi cao học của tôi nhanh chóng có kết quả, tôi thầm mong mình đỗ. Thi
không đỗ thì thất vọng biết bao. Tôi đã nghỉ việc, nếu như không đỗ thì tôi phải
mau chóng tìm công việc mới.

Thế
giới này quá nhỏ, khi tôi và Mai Tử rời khỏi quán cà phê chuẩn bị đi ăn tối thì
lại chạm mặt bọn họ.

Dật
Trần khoác tay Hạ Trường Ninh, cô ấy nhìn đầy đặn hơn trong ảnh, chỉ cần thoáng
nhìn là tôi nhận ra cô ấy ngay. Nhưng tấm ảnh không biết nói chuyện, còn Dật Trần
trước mặt tôi sinh động, chân thực… hóa ra cô ấy trông thoải mái thế này, đặc biệt
trên môi luôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào tận sâu trái
tim.

Khuôn
mặt tôi chắc chắn bị gió lạnh thổi tới mức đờ đẫn rồi nên mới cứng đơ ra như vậy.
Mai Tử huých tôi, tôi mới nhìn Hạ Trường Ninh cười: “Lâu quá không gặp”.

Hạ
Trường Ninh vẫn để Dật Trần khoác tay, cười hi hi nói: “Phúc Sinh, giới thiệu với
em đây là Dật Trần”.


ấy nhìn tôi rồi dịu dàng cười, không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng
rất hấp dẫn, có vẻ nữ tính dịu dàng tự nhiên. Cho dù tôi và cô ấy giống nhau, đều
là những cô gái nhẹ nhàng, nhưng tôi lại không có nét nữ tính như thế.

Tôi
thực sự muốn gào lên chửi mắng, nhưng lại không nói gì cả.

Tìm
bạn gái cũ về rồi nên không cần tôi thế thân nữa? Câu Hạ Trường Ninh nói không tìm
người thế thân lại vang lên bên tai tôi, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy chói tai
thế?


cùng tức giận, tối hôm đó tôi đã gọi điện cho anh ấy: “Hạ Trường Ninh, anh đang
chơi em đúng không?”.

Anh
ấy phì cười, cười rất gian: “Phúc Sinh, em đang ghen đúng không? Em có thể tìm một
nickname, không cần gọi cả họ tên anh thế đâu. Lấy anh không?”.

Tôi
khó chịu thế này mà anh ấy lại cười? Bởi vì tôi nói không lấy nên anh ấy mới giở
trò để trêu tức tôi? Tôi xót xa nói với anh: “Anh quá xấu xa, tôi ghét nhất là người
khác giở thủ đoạn với tôi, cả đời này tôi không thèm để ý tới anh nữa. Anh nhớ đấy,
Hạ Trường Ninh”. Tôi cúp máy.

Ngày
hôm sau Hạ Trường Ninh tới, đứng ngoài phòng khách chào hỏi bố mẹ tôi.

Cho
dù bố mẹ tôi gõ cửa thế nào tôi vẫn nhất quyết không mở.

Tôi
ghé sát tai vào cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nhỏ dần, sau đó là tiếng
đóng cửa, tôi mới thở phào, tưởng rằng bố mẹ và Hạ Trường Ninh đều đi rồi nên tôi
mở cửa.

Anh
ấy xuất hiện ở trước cửa với nụ cười đắc ý. Tôi hét lên rồi đóng cửa. Anh ấy dùng
một tay đẩy cửa, tôi cố hết sức cũng không thể nào đóng vào được.

“Hạ
Trường Ninh, anh là đồ lưu manh”.

“Không
lưu manh thì làm sao nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của em chứ?”.

“Tôi
ghét anh! Biến đi”. Tôi buông tay rồi nhân tiện cầm gấu bông đập anh ấy.

Hạ
Trường Ninh vung tay túm luôn con gấu bông, tôi còn chưa kịp buông tay thì cả người
lẫn gấu đều chúi vào lòng anh ấy. Đầu gấu bông kẹp giữa tôi và Hạ Trường Ninh.

Tôi
xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Con người này quá đáng ghét, tôi không muốn nhìn thấy
mặt anh ấy.

“Phúc
Sinh, công bằng với anh một chút”. Anh nhẹ nhàng nói rồi ném con gấu ra ngoài và
hôn tôi tới tấp, thể hiện sự hung hăng không thể thương lượng.

Tôi
mơ hồ nghĩ, lẽ nào tôi thực sự động lòng rồi sao?

“Tập
trung một chút”. Hạ Trường Ninh tranh thủ nói vài câu.

Mặt
tôi đỏ bừng, khi tỉnh táo lại tôi cúi đầu không cho anh ấy chạm vào nữa.

Hạ
Trường Ninh nâng mặt tôi lên cố ép tôi nhìn anh ấy sau đó cười vô cùng gian xảo:
“Nha đầu, còn đấu với anh sao? Bây giờ có lấy không? Nếu không lấy đến lúc hối hận
cũng đã muộn”.

Tôi!
Dù thế nào tôi cũng phải tiêu diệt anh ấy, vịt chết vẫn cứng miệng: “Tôi không lấy,
tôi không muốn ở bên anh nữa, xem anh làm gì được nào”.

Anh
ấy đưa tay bẹo má tôi, dịu dàng nói: “Hiếp xong rồi giết”.

Tôi
bất giác rùng mình còn Hạ Trường Ninh cười ha ha. Tôi nắm chặt tay rồi lừa lừa cù
vào cạnh sườn của anh ấy, tôi không tin anh ấy không buồn.

Hạ
Trường Ninh đứng yên rồi khó chịu nói: “Phúc Sinh, em có máu buồn, đúng không?”.

Tôi
sởn gai ốc hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau: “Không được chơi thế”.

“Lại
đây”.


ràng là anh ấy sai tại sao tôi phải đầu hàng? Đôi chân không nghe lời đã bước tới
rồi.

Hạ
Trường Ninh dựa vào thành ghế với điệu bộ ngạo mạn vốn có của lão gia Ba Y: “Báo
cáo tư tưởng của em đi, trong quãng thời gian qua nghĩ gì thế?”.

Tôi
trừng mắt.

“Không
nói à?”.

“Dật
Trần là ai?”. Tôi chuyển chủ đề.

Trong
mắt Hạ Trường Ninh lấp lánh ánh sáng như ngọc, miệng cười suýt ngoác tới tận mang
tai, vậy mà vẫn làm bộ úp úp mở mở: “Chuyện này à, nói ra dài lắm…”.

Cái
tên này, nhìn bộ dạng đắc ý chưa kìa! Tôi sầm mặt lại: “Tôi không cần người đàn
ông mà người khác đã đụng vào! Anh lượn đi”.

Hạ
Trường Ninh ung dung đáp: “Anh không đi”.

“Anh
ngồi chơi, tôi đi”. Tôi quay người định bỏ đi. Sau lưng vang lên tiếng cười rồi
tôi bị túm lại. Anh ấy chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc vào eo tôi là tôi lại kêu
rống lên như lợn bị chọc tiết.

“Không
đấu võ thì đấu văn! Không được thế này”. Tôi hận anh, hận anh, hận chết đi được.

Tiếng
cười của Hạ Trường Ninh còn chưa ngớt thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Trời ạ, không
được để tôi mất mặt trước bố mẹ, tôi đầu hàng!

Hạ Trường Ninh buông tay. Đầu tóc tôi
bù xù, mặt nóng bừng, đã rơi vào tay anh ấy rồi thì không có cơ hội vùng lên nữa
sao?

Bố mẹ nhìn nhau cười rồi hỏi: “Hai đứa
ăn cơm ở nhà hay ra ngoài ăn?”.

“Ăn ở nhà”.

“Ra ngoài ăn”.

Tôi tức giận nhìn anh ấy, sao anh ấy
có thể thuận lợi vào phòng tôi thế này chứ? Tôi tức giận cũng phí công sao?

Anh ấy ghé sát tai tôi nói thầm: “Ăn
xong cơm anh sẽ báo cáo tình hình mấy hôm nay cho em”.

Tôi lập tức đồng ý.

Tôi hiếu kỳ về anh ấy, tôi tò mò về
quá khứ, về những mối tình đã qua của anh ấy. Hạ Trường Ninh ép tôi khiến tôi nhận
ra rằng tôi đối với anh ấy không phải không có chút tình cảm nào. Tôi thực sự ghen
vì anh ấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3