Không yêu thì “biến” - Chương 39 - 40
Chương 39
Nạn nhân Lâm Tuyết,
bốn mươi lăm tuổi, tạm thời thất nghiệp, hai tháng trước ly hôn với chồng là Lục
Khiêm, chết trong phòng khách sạn, được nhân viên phục vụ của khách sạn phát hiện,
nguyên nhân chết...
Ngạt thở.
Nhìn ánh nắng bên ngoài
đồn Cảnh sát, tôi có chút hoang mang, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được
người phụ nữ hôm qua còn mặt gặp mà hôm nay đã rời xa nhân thế - bị bóp cổ tới chết.
Người phụ nữ có tính cách gần như nhút nhát này rốt cuộc đã đắc tội với ai mà bị
báo thù độc ác như thế này?
Trả lời các câu hỏi
của cảnh sát xong, tôi quay trở lại công ty, vẫn chưa hết giờ làm, Tiểu Triệu còn
nghiên cứu bản vẽ thiết kế, tôi mệt mỏi xoa trán, hờ hững nói với cậu ta: “Khỏi
làm nữa, dọn bản vẽ lại đi. Em vào đây với chị trước đã”. Cậu ta không hiểu ra sao,
nhưng vẫn ngoan ngoãn vào phòng làm việc của Tạ Bất Đình cùng tôi.
Tạ Bất Đình ngẩng lên
liếc tôi một cái: “Có chuyện gì thế?”.
“Hợp đồng trang hoàng
lại căn nhà kia không làm tiếp được nữa”. Tôi thở dài.
Tạ Bất Đình lập tức
cau mày: “Cô lại điên khùng gì thế? Đã dỡ bỏ xong hết rồi, cô lại nói không làm
với tôi à? Hà Tịch, cô thật sự cho rằng cô là nhân viên lâu năm thì tôi sẽ không
đuổi cô sao?”.
“Không phải tôi...”.
Tôi cân nhắc từ ngữ đôi chút, bất đắc dĩ lên tiếng, “Lúc nãy tôi ra ngoài vì nhận
được điện thoại của đồn Cảnh sát, chị Lâm khách hàng của chúng ta đã bị người ta
giết hại trong khách sạn rồi”.
Tiểu Triệu hít một hơi
kinh hãi, sau đó lập tức bịt miệng mình. Tạ Bất Đình thì ngược lại, liếc mắt quan
sát tôi một hồi rồi nói: “Cô cứ tìm cái cớ vô duyên như thế này nữa thử đi, cô nghĩ
tôi là đứa trẻ lên ba chắc? Tôi sẽ tin à?”.
“Tổng giám đốc Tạ”.
Tôi nghiêm túc nhìn ông ta, “Là thật đó. Có lẽ chẳng bao lâu nữa cảnh sát cũng sẽ
tìm ông để hỏi han cho mà xem”.
Ông ta khựng lại, lập
tức tin lời tôi, ông ta buồn bực cào cào mái tóc dạo này càng lúc càng hói ghê gớm:
“Chuyện xảy ra lúc nào?”.
“Phát hiện lúc chiều
nay”.
“Được rồi, cô ra ngoài
đi”.
Bước ra khỏi cánh cửa
phòng làm việc, Tiểu Triệu hơi run rẩy hỏi tôi: “Chị Hà ơi, thế giờ chúng ta làm
thế nào? Hợp đồng này không làm nữa à?”.
“Ừ”. Tôi gật đầu nói,
“Việc trang trí khu mua sắm kia vẫn chưa hoàn thành công đoạn cuối, hôm nay cũng
đến giờ về rồi, mai chúng ta tới đó là được”.
Tiểu Triệu vỗ ngực:
“Thật sự gặp phải chuyện thế này ư, đây là lần đầu tiên trong đời em đụng phải đó”.
Tôi thầm cười khổ trong lòng, tôi cũng chẳng gặp phải chuyện này được bao nhiêu
lần… Tiểu Triệu như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi tôi, “Chị Hà, chị có sợ
không?”.
Tôi vào phòng trà nước
rót cho mình cốc trà, hỏi lại: “Sợ cái gì?”.
“Chị nói chị Lâm bị
người ta giết hại, liệu tên hung thủ đó có tới giết chúng ta vì trước đó đã tiếp
xúc với chị Lâm không?”.
Tôi vỗ lên vai Tiểu
Triệu, nói cậu ta xem phim truyền hình nhiều quá rồi, nhưng nghĩ lại, cuộc gọi cuối
cùng khi chị Lâm còn sống là gọi cho tôi, dù tôi cũng chẳng nghe được gì, nhưng
cảnh sát đã thông qua đó mà tìm tới tôi thì liệu tên hung thủ đó có...
Tôi bị suy nghĩ của
mình dọa cho sợ xanh mặt.
Sau khi tan làm, tôi
không dám đi xe bus mà bắt taxi về nhà.
Tối một mình ở nhà,
tôi mở tiếng tivi tới mức to nhất mà vẫn cảm thấy yên tĩnh tới đáng sợ, nhớ tới
gương mặt xanh tím chết vì ngạt thở của chị Lâm, trong lòng tôi thấy lạnh buốt từng
cơn, gió đêm thổi bay rèm cửa sổ cũng có thể khiến tôi sợ hãi tới toát cả mồ hôi.
Tôi không kìm được đứng dậy tới bên cửa sổ, vừa định đóng cửa sổ lại thì chợt trông
thấy một đầu thuốc lá đột ngột bị dập tắt, gã đàn ông dưới ánh đèn đường mặc jacket
đen, đút tay vào túi đi qua bên kia đường, rẽ qua một góc đường rồi không thấy bóng
dáng đâu nữa.
Tôi lập tức đóng chặt
cửa sổ kéo rèm lại, chui vào trong ổ chăn, bàn tay cầm di động cũng hơi run lên,
tôi mở danh bạ ra kéo từ đầu tới cuối, nhưng không biết nên gọi cho ai.
Đúng lúc này, màn hình
chợt lóe lên, di động đột ngột rung rung, tôi kinh hãi, ngẩn ra, mãi sau mới nhận
máy: “Alo?”. Giọng tôi bật ra có chút không thể kiềm chế được, giống như cực kỳ
muốn tìm một người có thể nói chuyện với mình, bất kể là ai cũng được.
“Là tôi đây”. Giọng
Tần Mạch xuyên qua loa truyền thẳng vào tai tôi, lạnh nhạt bình thản như thường
lệ.
Tôi cố ép mình bình
tâm lại, khẽ khàng đáp một tiếng.
Hình như tâm trạng của
Tần Mạch ở đầu bên kia rất tốt, ngữ điệu khi nói chuyện cũng hơi cao lên, tôi có
thể tưởng tượng được cái dáng khẽ nhếch mép lên cười nhạt của hắn: “Hà Tịch”. Hắn
gọi tên tôi, “Bạn trai em là cái gã luật sư tên Phương Thư đó à?”.
Lúc này đầu óc tôi đặc
quánh lại, chỉ nhớ tới việc lần trước mình có nói dối hắn, bảo tôi đã có bạn trai
khác, thế là đáp lại một tiếng “Ừ” theo bản năng.
“Thật đáng tiếc”. Hắn
nhẹ giọng nói, “Tôi theo số liên lạc em cho để xin lỗi anh ta, luật sư Phương rất
thấu tình đạt lý, vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Nhưng anh ta không hề thừa
nhận thân phận em gắn kèm cho anh ta. Ừ, hóa ra cô Hà đây đang yêu thầm người ta”.
Tôi há hốc, chợt phát
hiện ra hình như lời nói dối của mình đã bị vạch trần…
“Nhưng Hà Tịch này,
sao tới yêu thầm mà em cũng thất bại như thế”. Hắn nói, “Lâu như vậy mà tới số điện
thoại cũng phải lấy từ người khác”.
Nhớ tới khoảnh khắc
mình lấy số điện thoại từ chỗ Phương Dĩnh xong thì ghi vào lòng bàn tay Tần Mạch,
tôi gần như muốn ôm mặt hối hận khóc lên, Hà Tịch, mày là đứa hiền lành tới nỗi
không nói dối nổi!
Đương nhiên sỉ vả mình
là ở trong lòng thôi, tôi nghĩ, thua gì chứ cũng không thể thua khí thế được, bèn
lập tức trở mình ngồi bật dậy trên giường, lạnh lùng phản kích: “Nhưng Tần Mạch
ạ, anh còn thất bại đến mức không theo đuổi được Hà Tịch thất bại như thế đấy”.
“Khéo mồm khéo miệng”.
“Quá khen”.
Nói xong câu này, bên
kia lại im lặng, nếu như bình thường, tôi chắc chắn đã ngắt cuộc gọi của hắn rồi,
nhưng đêm nay tôi lại mất mặt mong đợi có thể nghe được giọng của hắn nhiều hơn
một chút, xua đi cái lạnh lẽo của đêm đen và nỗi sợ hãi mơ hồ đang chiếm lấy đầu
óc mình.
Không biết đợi bao lâu,
tôi nghe bên kia có tiếng ngòi bút loạt soạt chạy trên mặt giấy, ký ức chợt quay
lại cảnh tượng hai năm nước khi hai chúng tôi xa cách nhau, nhờ điện thoại để nhận
được tin tức mà đối phương truyền tới một cách thảm thương, hoặc vui mừng, hoặc
kích động vì nó.
“Tần Mạch”. Tôi gọi
tên hắn, mang theo chút dựa dẫm khiến sự kiêu ngạo của tôi đáng phỉ nhổ.
“Em chưa ngắt máy à?”.
Hình như hắn cũng hơi kinh ngạc.
Tôi thấy kỳ quặc: “Anh
đã định ngắt máy thì sao còn không tự ngắt đi”.
Hắn im lặng hồi lâu:
“Tôi nói không nỡ thì em có tin không?”. Tôi cười mỉa mai, chẳng hơi đâu mà để tâm
tới mấy lời dối trá ngọt ngào này. Tần Mạch ngừng lại đôi chút rồi hỏi han tôi:
“Hà Tịch, có phải em lại gây họa không?”.
Da mặt tôi căng lên,
nhớ tới gương mặt xanh tím kia, sau lưng lại có một cơn gió lạnh quét qua, tôi buột
miệng hỏi: “Anh đã từng thấy người chết chưa?”.
“Em đã gặp phải chuyện
gì thế?”.
Tôi nghĩ bụng không
thể kể chuyện này cho Tần Mạch nghe được, đã muốn từ chối hắn thì từ chối triệt
để đi, để cuộc sống của hai người chúng tôi không thể có điểm chung nào nữa, nhưng
cái miệng đã bán đứng tôi, kể lại sự tình từ đầu chí cuối một cách cẩn thận tỉ mỉ
cho hắn nghe, cuối cùng thấp thỏm hỏi: “Tên hung thủ kia liệu có thật sự tới tìm
tôi… giết người diệt khẩu không?”.
Tần Mạch ở bên kia im
lặng một lát, lập tức nghiêm nghị nói: “Rất có khả năng, thế nên khoảng thời gian
này tốt nhất là em đừng ở một mình, đúng lúc bên tôi có phòng trống đây”.
Khóe miệng tôi giật
giật: “Anh cho rằng tôi đang đùa với anh à?”.
“Tôi cũng có đùa với
em đâu”. Tần Mạch nói, “Với tính cách của em mà giờ lại kể chuyện này cho tôi nghe,
đủ để chứng minh em đã sợ tới nỗi không ngủ được rồi”.
Tôi nín khe.
Hắn nói: “Mai hết giờ
làm tôi tới đón em…”.
“Tần Mạch, hành vi thừa
nước đục thả câu là đáng xấu hổ”.
“Bắt được thỏ là vinh
quang”.
Tôi phát hiện, một khi
Tần Mạch đã bước lên con đường vô sỉ thì về căn bản, tôi không thể làm gì được hắn,
cuối cùng chỉ quăng lại một câu: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu!”, rồi thở hồng
hộc ngắt máy.
Nhưng sau cuộc đấu khẩu
này, tôi lại thấy an tâm, dần dần thiếp đi.
Hôm sau, khi tôi và
Tiểu Triệu làm xong công việc ở khu mua sắm thì đã bảy giờ tối rồi, tạm biệt Tiểu
Triệu xong, một mình tôi đi tàu điện ngầm về nhà, di động trong túi đổ chuông mấy
lần, tôi biết là Tần Mạch gọi nhưng vẫn không thèm để ý tới hắn. Hắn cũng gọi đều
đặn không nhanh không chậm, cứ mười mấy phút thì gọi một cuộc, như đang mài mòn
tính kiên nhẫn của tôi.
Khi tàu điện ngầm đã
tới trạm, tôi chậm rãi ra ngoài theo dòng người, vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm,
tôi chợt nghe thấy có người ở phía sau gọi tên mình, ngoảnh đầu lại nhìn, là một
người đàn ông mặc jacket đen lạ mặt, gã vội vội vàng vàng chạy đến, nắm lấy cánh
tay tôi rồi lôi tuột đi.
Tôi thầm kinh hãi, giãy
giụa gạt tay gã ra, lớn tiếng quát hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”.
Giọng nói đầy khí khái
này khiến người đi lại chung quanh đồng loạt dõi mắt nhìn, gã đàn ông kia làm ra
vẻ rất tức giận, cũng lớn giọng quát tôi: “Cô nói tôi làm gì à! Tôi đón cô về nhà!”.
Tôi nghệt mặt, đón tôi
về nhà? Rõ ràng tôi không quen người này mà.
Gã giơ tay ra kéo tôi
lại: “Bao nhiêu người nhìn vào mà cô cũng không sợ mất mặt à? Mau về nhà với tôi,
chúng ta về rồi hẵng nói”.
Tôi đâu để gã chạm vào
mình nữa, vội vàng tránh sang bên cạnh, vừa tránh vừa lớn tiếng kêu: “Tôi không
quen anh!”.
“Cái gì mà không quen?
Cãi nhau một trận là không quen, cô bị bệnh gì thế hả?”. Gã nói, xông lên tóm lấy
cánh tay tôi, “Mau về nhà với tôi”.
“Tôi không quen anh”.
Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng gã túm lấy cánh tay tôi rất chặt, tôi hoảng hốt nhìn
những người đi lại chung quanh cầu cứu, nhưng trên gương mặt của họ đều chỉ có vẻ
cười cợt nhìn vợ chồng cãi nhau, trong lòng tôi có chút tuyệt vọng. Đúng lúc này
di động trong túi lại đổ chuông, tôi vội vàng lấy tay kia nhận máy, gào lên: “Tần
Mạch! Cứu tôi! Tôi đang ở trạm tàu điện ngầm gần nhà, cứu...”.
“Cạch!”. Gã đàn ông
kia vung tay tát một cái lên mặt tôi, đánh tới mức tôi choáng váng đầu óc, đến điện
thoại cũng bị đánh văng đi, gã tức giận thét lên: “Tôi đã cảnh cáo cô không được
phép liên lạc với thằng nào nữa mà!”.
Tôi đờ người ra nhìn
di động trên mặt đất, gã kia lôi kéo bắt ép tôi đi, tôi ngẩn ngơ nghĩ, gã đàn ông
này tát tôi một cái, làm rơi điện thoại của tôi, giờ còn định cướp người. Giận tới
cực điểm, tôi bình tĩnh lại.
“Bỏ tay ra”.
Gã đâu quan tâm tới
tôi, thế là tôi lại nói: “Anh sẽ hối hận”.
Chương 40
Khi Tần Mạch chạy đến
nơi thì người đi đường ở chung quanh đã vây lại thành vòng tròn xuýt xoa kinh hãi.
Gã đàn ông mặc jacket
đen bị tôi cào cho máu me đầy mặt, trên mu bàn tay còn có hai dấu răng rớm máu.
Tôi đang lấy gót giày cao gót giẫm lên mông gã, lạnh lùng cười nham hiểm:
“Đây vẫn còn một mũi
vacxin phòng dại cuối cùng chưa tiêm, mày cứ đếm từng ngày còn lại của mày đi”.
Hai vị cảnh sát chạy
theo sau Tần Mạch vội vàng xông lên, một người kéo tôi ra, người kia lôi gã đàn
ông mặc jacket đen lại, trông cứ như thể sợ tôi nổi điên lên cắn chết gã mất. Tôi
chỉ khai báo lại đơn giản sự tình đã xảy ra với cảnh sát, ánh mắt hai vị cảnh sát
kia nhìn tôi có chút sợ hãi, rồi lập tức dẫn gã mặc jacket đen đi.
Tôi quay đầu lại nhìn
Tần Mạch, hắn cũng đang nhìn tôi trân trối, dường như đã chạy thục mạng suốt cả
quãng đời tới đây, mệt không chịu nổi, còn đang thở hổn hển, hơi thở trong đêm đông
lạnh lẽo biến thành từng cụm khói trắng, chỉ trong chớp mắt đã tan đi không còn
dấu tích.
Đã hết trò náo nhiệt,
người đi đường dần dần tản đi, như hóa thành những cơn gió không có gương mặt, lướt
qua người chúng tôi.
Tôi xòe tay ra, cười
nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân? Anh tới chậm rồi”.
Hắn chậm rãi bình ổn
lại hơi thở, cặp mắt vẫn dán chặt vào tôi: “Thế à?”.
Hắn chợt sải bước đi
tới, dang tay ra, ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm giác được sức lực của cánh tay
hắn, còn cả hơi thở nóng rẫy đang phả lên tai tôi. Hắn nói, “Hà Tịch, nếu em kiên
cường như thế, vậy sao giờ lại run rẩy?”.
Cơ thể tôi dần dần ấm
lên trong vòng tay Tần Mạch, dựa lên vai hắn, tôi trợn mắt tỉnh táo nhìn ánh đèn
lạnh lẽo mà lấp lánh đủ sắc màu trong thành phố, mạnh miệng đáp: “Tôi lạnh”.
Hắn càng siết chặt cánh
tay, nhưng tôi lại run rẩy hơn trong lồng ngực càng lúc càng ấm nóng đó.
Có lẽ ai cũng đều như
thế, khi một mình đối mặt với khó khăn, bởi lẽ biết không có cách nào trốn tránh
được, thế nên có thể kiên cường chẳng khác gì kim cương, nhưng đúng lúc ấy chỉ cần
có người dịu dàng an ủi thì ấm ức và sợ hãi sẽ như thủy triều phá tan bờ đê, chỉ
chớp mắt đã đầy ứ trong lồng ngực.
“Tần Mạch”. Tôi khàn
giọng nói, “Hắn làm rơi di động của tôi, còn tát tôi nữa, người xung quanh không
ai giúp tôi”.
Tiếng thở của Tần Mạch
bên tai tôi hơi nặng nề, hắn im lặng rất lâu, như đang kiềm chế lại thứ tình cảm
nào đó, cuối cùng vẫn bình tĩnh gọi: “Hà Tịch”. Hắn vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi, chậm
rãi nói từng từ, từng từ: “Không sao đâu, đừng sợ, có tôi ở đây rồi”.
Mắt tôi chỉ thoáng cái
đã đỏ hoe, hai năm trước, cũng trong một đêm chật vật như thế này, tôi chỉ có thể
dựa vào một cuộc điện thoại để kể lể nỗi ấm ức, giả vờ khoan dung độ lượng tha thứ
cho cái “không ở bên” của hắn, sau đó tiếp tục chờ đợi trong vô vọng chẳng biết
đâu là điểm dừng.
Hắn ôm siết lấy tôi:
“Hà Tịch, sau này mỗi khi em không vui, tôi sẽ ở bên em”.
Tôi nghe câu nói ngọt
ngào tựa lời dối trá của hắn, hít thở sâu rồi tỉnh táo phản bác: “Điều đó là không
thể. Tháng nào tới kỳ tôi cũng không vui, bị sếp mắng cũng không vui, làm việc mệt
cũng không vui, béo lên cũng không vui”.
Tôi cho rằng hắn sẽ
cười bất đắc dĩ, thế nhưng hắn vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lên tiếng đáp lại như tuyên
thệ: “Nếu em bằng lòng, tôi có thể ở bên cạnh em”. Trái tim tôi không khỏi nhảy
lên loạn nhịp.
“Tần Mạch”. Tôi nhẹ
nhàng khép mắt lại trong vòng tay hắn, “Ăn nói ngọt ngào không phải là phong cách
của anh”.
“Giờ thì phải rồi”.
Cuối cùng tôi cũng tạm
thời hạ sự kiêu ngạo của mình xuống, để mặc cho tâm trạng yếu đuối chiếm lấy trái
tim. Hai tay choàng qua eo, tôi nhẹ nhàng ôm lấy hắn, để mình càng gần sát bên hơi
ấm của hắn hơn: “Nhưng thế này không phải là đồng ý làm lại lần nữa với anh đâu
nhé”. Tôi vừa nhấn mạnh lập trường của mình, vừa gần như tham lam mà chiếm lấy sự
ấm áp trên người hắn, “Anh Tần, mai chúng ta lại đấu tiếp”.
“Ừ”. Hắn nói, “Ôm đủ
rồi thì về nhà thu dọn đồ đạc nhé, sau đó lập tức dọn tới nhà tôi”.
Tôi đẩy hắn ra, vẫn
kháng cự đề nghị này.
Hắn nói: “Nếu chuyện
như thế này còn xảy ra lần nữa, Hà Tịch, em còn có thể giữ được mình toàn vẹn không?”.
“Dù tôi có chuyển tới
nhà anh thì cũng không thể tránh khỏi chuyện như thế này xảy ra”.
Tần Mạch rút chìa khóa
xe ra lắc lắc trước mặt tôi: “Em ở chung với tôi, đương nhiên tôi sẽ đưa đón em
đi làm rồi”. Nghĩ một lát, hắn lại nói tiếp, “Em có thể tiết kiệm được không ít
tiền nữa”.
Trong lòng tôi hơi ngứa
ngáy: “Nhưng không phải anh mua nhà còn chưa trang hoàng à?”.
“Nhà của bố mẹ tôi vẫn
chưa bán đi”. Thấy tôi vẫn chăm chăm quan sát hắn vẻ không hề tin tưởng, hắn làm
bộ như vô tình nói, “Gần đây công việc không bận lắm, hầu như tối nào tôi cũng ở
nhà tự nấu ăn…”.
Bao ăn ở, đưa đón đi
làm miễn phí, mắt tôi sáng lên rồi lập tức tối sầm xuống, nhưng đây là chuyện bán
đứng nhân cách tôn nghiêm của mình, dù hôm nay tôi mềm lòng vì cái ôm ấm áp của
hắn, cũng không thể vì thế mà quên đi hành động đáng ghét muốn đến thì đến, muốn
đi thì đi y hệt Bá Vương của Tần Mạch...
Tần Mạch nhìn ra phía
xa, nói tiếp: “Có khi cũng phải làm bữa sáng”.
Thực ra... Đi tránh
nạn một tý cũng không thể coi là bán đứng nhân cách tôn nghiêm được, tôi nghĩ, dù
sao thì chỉ cần mình không để tâm tới hắn là được rồi. Nếu hắn muốn cưỡng bức tôi,
tôi cũng có một mũi vacxin phòng dại còn chưa tiêm đấy, không cần sợ hắn.
Hắn tiếp tục kiên trì:
“Hà Tịch, hôm qua là chuyện giết người, hôm nay em suýt nữa đã bị bắt cóc rồi, giờ
em ở nhà một mình còn có thể ngủ được sao?”.
Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ
lại đôi chút, đây quả tình là một cuộc buôn bán không hề lỗ vốn, thế là gật đầu:
“Được rồi, giờ tôi về nhà thu dọn đồ đạc”. Khoảnh khắc tôi ngẩng lên nhìn Tần Mạch,
hắn đang hồi hộp quan sát tôi, bốn mắt giao nhau, hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi,
nghe tiếng đồng ý, hắn chỉ thản nhiên ừ một tiếng, như thể mọi việc không nằm ngoài
dự đoán.
Tôi nhận ra được, dù
hắn rất cố gắng đè nén tâm trạng của mình, nhưng khóe miệng vẫn không thể kìm được
mà nhếch lên.
Biểu hiện như trẻ con
thế này khiến tôi có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại, lại phát hiện hành vi của mình
cũng chẳng kém gì con nít. Tôi bĩu môi, bèn gọi hắn: “Anh phải giúp tôi xách đồ”.
“Xe tôi đã đậu ở dưới
nhà em rồi”. Hắn vừa đi theo tôi, vừa nói.
Tôi thấy lạ: “Không
phải anh nói tới đón tôi về à?”.
“Cô Hà ơi, cô có nhận
điện thoại của tôi không?”. Hắn đưa mắt lườm tôi một cái, “Nhưng tôi chắc chắn là
em sẽ không nhận, nên tôi lái xe tới thẳng dưới nhà em luôn”.
“Thế việc gì anh phải
gọi hết lần này tới lần khác như vậy?”.
“Tôi đang theo đuổi
em”. Hắn đáp thẳng thừng, “Có người nói làm thế này có thể thể hiện sự chân thành
và lòng nhẫn nại. Em không cảm nhận được sao?”.
“Tôi cảm thấy rất phiền
phức”.
Tần Mạch gật đầu, rồi
không nói gì nữa.
Bầu không khí chìm vào
im lặng, cứ im lặng mãi tới khi đến nhà Tần Mạch, căn nhà không hề thay đổi, trông
vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Hắn xách quần áo đồ
dùng của tôi về phòng, sau đó cầm một quyển sách màu hồng ở trên sofa vứt vào thùng
rác, trong lòng tôi vẫn tò mò, sao Tần Mạch lại đọc sách có kiểu bìa như thế được,
đưa mắt quét qua, liếc thấy tên sách, tôi suýt nữa thì bật cười ra tiếng - “Chiến
lược hạ gục tình yêu”.
Tôi hỏi: “Đây là cái
gì?”.
Hắn thành thật khai
báo: “Người nói cho tôi biết liên tục gọi điện có thể bày tỏ thành ý”.
Tôi cảm thấy cực kỳ
mắc cười, trong lòng khó tránh khỏi chút rung rinh, thừa lúc Tần Mạch vào nhà vệ
sinh, tôi nhặt quyển sách lên, ngồi trên sofa giở ra đọc. Trong sách có mấy trang
được đánh dấu, tôi tưởng tượng dáng vẻ Tần Mạch mặt mày nghiêm túc cầm quyển sách
màu hồng này nghiên cứu, không khỏi tủm tỉm mỉm cười.
Tên ngốc không biết
yêu đương này...
Đột nhiên, quyển sách
trong tay tôi bị lấy đi, Tần Mạch hắng giọng có chút lúng túng: “Đi thu dọn phòng
em đi”.
Tôi ngồi im, nhìn chằm
chằm vào hắn, nghiêm túc hỏi: “Tần Mạch, anh còn thích tôi không? Thích tới mức
nào? Nếu rất thích, thì sao khi ấy phải đề nghị chia tay với tôi?”.
Nghe tôi hỏi xong, hắn
sững sờ, im lặng rất lâu mới đáp: “Lúc ấy... không thể làm gì khác được”.
Tôi cảm thấy ấm ức,
lại có chút phẫn nộ: “Tôi đã chờ đợi chẳng mong ngày anh quay về rồi, anh có gì
mà không thể làm gì khác được hả?”.
Hắn khẽ thở dài một
tiếng: “Vì em chờ đợi như thế, tôi không chịu được”.
“Không chịu được?”.
Tôi cảm thấy nực cười, “Tần Mạch, tôi gây áp lực tới mức nào cho anh hả? Tôi mặt
dạn mày dày cầu xin anh quay về cưới tôi à?”.
Hắn nhíu mày: “Tôi không
có ý đó”.
Tôi không muốn nghe
hắn giải thích: “Thôi đi, với hiện tại thì có phải hay không đã chẳng có nghĩa lý
gì rồi. Tôi mệt, đi ngủ trước đây”.
Hắn mấp máy môi, cuối
cùng chỉ nói: “Ừ, đồ của em đều để trong phòng trước đây của mẹ tôi”.
Đêm ấy, tôi nằm trên
giường trằn trọc hết nửa đêm, cuối cùng không chống cự được sự mệt mỏi, từ từ ngủ
thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Tần
Mạch tới gõ cửa phòng gọi tôi dậy ăn bữa sáng. Tôi không ngờ hắn thật sự sẽ nấu
cơm cho tôi ăn, đánh răng rửa mặt xong xuôi, đi xuống nhà, thấy bữa sáng thịnh soạn,
tôi ngẩn cả người: “Anh nói đây là bữa sáng à?”.
“Ừ”.
“Anh làm à?”.
“Ừ”.
Tôi kinh ngạc ăn xong
bữa sáng quá mức thịnh soạn này, Tần Mạch ngoan ngoãn đưa tôi tới công ty. Cả ngày
sóng yên gió lặng trôi qua, tối Tần Mạch lại ngoan ngoãn tới đón tôi. Lúc về nhà
hắn, nhân viên đưa thức ăn của khách sạn vừa lúc cũng tới, tôi lạnh lùng đưa mắt
nhìn Tần Mạch trả tiền, sau đó xách một đống thức ăn ngon lành bước vào nhà.
Tôi nói mát: “Anh làm
à?”.
“Tôi dặn bọn họ làm”.
Hắn trả lời tỉnh bơ.
“Đáng xấu hổ”. Tôi đánh
giá như thế, sau đó lại hỏi, “Không phải anh biết nấu ăn à?”.
Tần Mạch nhìn đồng hồ:
“Thế là, vào giờ này mà cô Hà vẫn có tâm trạng đi dạo siêu thị rồi về tự nấu ăn
à?”.
“Đúng thế, từ trước
tới nay tôi đều như thế”. Tôi đáp lại một cách kiêu hãnh, Khang Sư Phụ đủ các mùi
vị lập tức bay qua đầu.
Cuộc sống bình lặng,
thi thoảng lại đấu đá nhau của tôi và Tần Mạch cứ thế chầm chậm trôi qua.
Tôi lặng lẽ quan sát
được mấy ngày, thấy xung quanh mình không hề xảy ra chuyện gì kỳ quặc nữa, mới dần
an tâm, vừa nghĩ tới chuyện rời khỏi nhà Tần Mạch thì tôi đột nhiên nghe nói vụ
án chị Lâm bị giết hại kia đã được phá, kẻ tình nghi đã bị bắt giữ, viện Kiểm sát
đã tiến hành tố tụng, hôm sau tòa án sẽ mở phiên tòa xử án.
Nhưng những tin tức
này không hề khiến tôi kinh ngạc, điều khiến tôi kinh ngạc là kẻ tình nghi kia.
Giám đốc tập đoàn Trì
Ý, chồng cũ của Lâm Tuyết - Lục Khiêm.
Là người chồng cũ nhỏ
hơn chị ba tuổi nhưng nghe đồn là rất yêu vợ, gã trả một cái giá khá lớn để thuê
người bóp cổ vợ cũ của mình đến chết.