Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 13

Chương
13:

Thay đổi sách lược:

Chấp nhận làm thần bảo vệ

Những
ngày xuân đẹp thế này tại sao tôi phải nói chuyện yêu đương với một con gián? Đã
vậy con gián này lại phát huy tinh thần “quật cường” mãi không chịu từ bỏ.

Lại một mùa xuân ấm áp hoa nở nữa tới.
Nghĩ tới câu thơ “Dương xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa sinh thụ,
quần oanh loạn phi(*)”, trong lòng tôi lại cảm thấy một nỗi đau nhè nhẹ và sự chán
chường.

(*)
Trích trong “Thư gửi Trần Bá Chi” của Khưu Trì (464-508, tác gia thời Nam Bắc Triều)
dịch nghĩa: Mùa xuân tháng ba, cỏ cây Giang Nam tươi tốt, hoa cỏ sinh sôi, bầy oanh
chao liệng (BTV).

Mùa đông lặng lẽ bị những ngày xuân
ấm áp dần dần thay thế, duy chỉ có nỗi đau sau khi Đinh Việt bất ngờ ra đi là chẳng
thể nào nguôi ngoai được.

Mai Tử muốn chọc cho tôi vui nên cố
tình nói: “Người ta nói “Tuổi trẻ không biết mùi vị của nỗi buồn, sao không làm
thơ phú để tỏ bày nỗi buồn”, cậu tìm được lý do hay thế để mà buồn. Hơn nữa đâu
phải lỗi của cậu chứ, cậu có thể buồn như đúng rồi, khí thế hừng hực vào!”.

Tôi bật cười.

“Phúc Sinh, hôm hay trời đẹp mình đi
chơi đi. Cuối tuần tới Trà viên(*) không?”.

(*)
Trà viên thường có hai loại, một là nơi trồng trà, hai là nơi uống trà giải trí.
Trà viên ở trong truyện bao gồm cả hai hình thức trên (BTV).

Tôi gật đầu.

Thấy ánh mắt Mai Tử nhìn tôi có phần
buồn bã, tôi biết cô ấy cảm thấy hối hận vì đã giới thiệu Đinh Việt cho tôi, vì
vậy tôi vui vẻ cười nói: “Thực ra mới quen Đinh Việt không lâu nhưng tớ thích anh
ấy lắm, mặc dù chưa tới mức yêu sống chết nhưng dù sao trong lòng cũng có chút không
thoải mái, qua rồi sẽ tốt thôi. Bây giờ không phải rất tốt sao?”.

“Ừ, tớ vốn định giới thiệu một người
tốt tốt một tí cho cậu, không ngờ lại phiền phức thế này. Mai Sơn cũng thật là,
chơi với Đinh Việt thân như thế mà ngay cả công việc của anh ấy thế nào cũng không
rõ nữa. Cuối tuần này hai chúng ta đi, không cho anh ấy đi làm bóng đèn nữa”. Mai
Tử quyết định trừng phạt Mai Sơn vì tội kết bạn không cẩn thận.

Tôi biết cô ấy muốn ở bên tôi, đang
định từ chối thì Mai Tử đã nhún vai: “Ngày nào cũng ở bên Mai Sơn, phiền chết được,
không muốn dẫn anh ấy đi cùng”.

“Tình cảm của hai người tốt như thế
mà cũng phiền sao?”.

Mai Tử nghiêm mặt nói với tôi: “Khoảng
cách sinh nhớ nhung, biết chưa? Xa nhau thời gian ngắn, gặp lại còn nồng thắm hơn
cả tân hôn ấy chứ! Thỉnh thoảng phải tạo ra cảm giác xa cách”. Cô ấy vừa nói vừa
dùng hai ngón tay minh họa khoảng cách.

Tôi cười khà khà rồi nghiêm túc nói
với Mai Tử: “Hiểu, hai ngón tay ngày nào cũng ở bên nhau thì chẳng làm được việc
gì khác cả. Cậu muốn cùng tớ ra ngoài để gặp gỡ chăng?”.

Mai Tử cười gian nói: “Không phải tớ
đi gặp gỡ, đây không phải tớ cùng cậu đi gặp gỡ hay sao?”.

Tôi thở dài: “Không gặp gỡ gì hết, bây
giờ tớ chỉ muốn chăm chỉ học hành, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Tớ nghĩ tớ không
có mệnh đào hoa, phải qua kiếp nạn, kiếp đào hoa”.

Theo thứ tự xem mặt trước sau thì, Hạ
Trường Ninh là tên lưu manh chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, Hà Cổ là tên ngốc khiến
người ta dở khóc dở cười, Đinh Việt mãi mãi là nỗi đau không bao giờ nguôi. Tôi
thực sự có tình cảm với Đinh Việt, mỗi lần nhớ lại khi hai chúng tôi vừa mới gặp
nhau và cảm giác thấp thỏm mỗi lần hẹn hò đều vô cùng hạnh phúc.

Giọng anh ấy vẫn luôn vang lên sang
sảng bên tai tôi: “Phúc Sinh, anh thật lòng với em”.

“Phúc Sinh, em không tin anh sẽ thích
em sao?”.

“Có chứ, anh sẽ luôn đối xử tốt với
em”.

“Phúc Sinh…”.

Khi anh ấy gọi tên tôi, tôi cảm thấy
hai chữ “Phúc Sinh” như một đóa hoa nở bung trên đầu lưỡi của anh ấy, xinh đẹp và
ấm áp.

Nhưng lại chính là người đàn ông đẹp
trai ấy khiến tôi đắm chìm trong sự ấm áp rồi bất ngờ nói lời chia tay, sau đó biến
mất vĩnh viễn trong cuộc đời tôi.

Anh ấy là một cái hố mà tôi cần phải
nhảy qua. Tôi nhảy qua rồi, quay đầu nhìn lại, đó là một tấm ảnh cũ xa xôi đã ố
vàng chứ không còn là vết thương trong đáy lòng nữa. Tôi có thể thở dài, có thể
hồi tưởng nhưng không thể tiếp tục đau đớn nữa.

Trà viên trước và sau Thanh Minh thường
có rất nhiều du khách tới.

Trà ở chỗ chúng tôi nổi tiếng khắp nước.
Vùng này cao hơn mực nước biển năm trăm mét, đủ ánh mặt trời, lượng mưa cũng dồi
dào. Trên núi bốn mùa xanh tốt, mười lần đi thì có chín lần gặp mưa nhẹ. Nửa chừng
núi phía trên mưa bụi bay thành từng vòng. Mặt trời ló rạng một cái là sương khói
tụ lại và bay theo gió, ngọn núi càng trở lên tuyệt vời và huyền ảo.

Du khách tới từ bốn phương đến đây du
sơn ngoạn thủy, sau đó sẽ tới trà viên lựa trà mua trà. Tôi và Mai Tử là người bản
địa cũng không biết đã lên núi chơi bao nhiêu lần rồi. Mai Tử nói cuối tuần đi trà
viên là muốn tự mình đi hái trà. Những búp trà non hái xuống sẽ được các sư phụ
ở trà viên hướng dẫn, trà viên sẽ cung cấp chảo cho du khách tự sao trà, trà tự
mình sao sẽ có cảm giác thành công và thích thú hơn. Ngoài ra, có thể hái những
ngọn dương xỉ non dưới thân cây nữa, vì vậy lần nào đi cũng rất vui.

Thứ bảy chúng tôi tới trà viên, nhận
gùi rồi vào vườn.

Vừa may gặp những cô gái hái trà trong
trà viên đang hát những khúc sơn ca. Tôi và Mai Tử nghe cái cũng thấy vui lây, cả
hai vui vẻ đi tìm dương xỉ dưới gốc trà.

Tâm trạng vui vẻ như ánh mặt trời rẽ
mây rẽ khói chiếu xuống, vô cùng rực rõ.

“Mai Tử, năm nay nhất định tớ phải thi
đỗ”. Tôi cao giọng nói với Mai Tử.

“Được đó, thi đỗ đi, cậu tới đại học
Chiết Giang thi là tốt nhất”.

“Tại sao?”.

“Tớ và Mai Sơn nếu kết hôn nhất định
sẽ tới Giang Nam du lịch tuần trăng mật, cậu là chủ nhà phải mời cơm”.

Tôi tức giận liền túm gùi đánh cho cô
ấy một cái.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp núi, hai
chúng tôi đuổi nhau trên ruộng bậc thang ở vườn chè, tôi nghĩ ai nhìn thấy cũng
sẽ mỉm cười. Đây đúng là một cảnh tượng thanh xuân vô cùng cảm động.

Khi hai chúng tôi tới gian sao trà thì
bên cạnh cũng có một người trung niên đang sao. Người ấy nhìn hai chúng tôi và cười:
“Hai em chắc là người bản địa?”.

Mai Tử gật đầu và nhanh nhẹn nói: “Vâng,
anh cũng thế?”.

Người đàn ông trung niên đảo lá trà
rất điêu luyện, thấy chúng tôi cầm chảo mà như chơi liền hướng dẫn hai chúng tôi,
lát sau là thành thạo rồi.

Anh ấy tên Từ Thành Lượng, có mở một
quán trà trong thành phố, kinh doanh lá trà. Sau khi sao xong trà, anh ấy có đưa
danh thiếp cho chúng tôi, mời chúng tôi khi nào có thời gian thì ghé qua đó chơi.

Cũng trùng hợp, quán trà của anh ấy
cách trường tôi không xa. Có hôm tan ca trên đường về nhà tôi nhìn thấy quán trà
Du Tâm Trai của Từ Thành Lượng. Trước cửa có đặt một bồn đá lớn, trên bồn đá là
hòn giả sơn đang nhỏ nước như những viên ngọc, bên cạnh cái ao nhỏ cũng róc rách
nước, còn có vài chú cá bơi lội nữa. Trong chiếc bát sứ to bằng nắm tay trồng một
cái cây màu xanh, đặt tùy ý bên thành hòn giả sơn, càng khiến cho những bụi rêu
trên bồn đá càng xanh biếc hơn.

Tôi nhìn xuyên qua lớp cửa kính. Chỉ
cách một bước chân nhưng cách trang trí cổ điển, đơn giản của quán trà cùng với
mùi thơm của bánh trà tỏa ra xung quanh như cách xa trần thế. Nếu như trong cuộc
sống hàng ngày cũng có một nơi như thế này, bước một bước là có thể cảm nhận được
sự thanh bình, yên tĩnh thế này thì tốt biết bao.

Tôi vô thức đẩy cửa bước vào.

Từ Thành Lượng mặc đồ kiểu Tôn Trung
Sơn, đang ngồi bên bàn bát tiên kiểu cổ đọc sách. Ngước lên thấy tôi đôi mắt anh
ấy chợt sáng lên: “A, là em à, Phúc Sinh hái trà. Khà khà”.

Tôi đỏ bừng mặt. Hôm đó sau khi giới
thiệu tên mình, anh ấy liền nói: “Ồ, cái tên hay quá, Phúc Sinh, Phúc Sinh, cả đời
có phúc”.

“Em đi qua đây nhân tiện ghé vào thăm”.
Tôi đáp lại.

Từ Thành Lượng đon đả: “Lại đây ngồi,
anh pha trà mời em uống”.

Tay anh ấy rất gầy, các khớp xương nhô
ra, trên cổ tay đeo vòng gỗ, màu nâu đen. Khi pha trà cánh tay rất ổn định, nước
trà màu đỏ đậm chảy ra từ một chiếc ấm màu trắng có hoa văn, sau khi rót vào hai
chiếc bát sứ mỏng nước trà đã có màu đỏ tươi sáng. Đột nhiên tôi nhớ tới câu thơ
“Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu(*)”. Đáng tiếc trước mặt là người đàn ông đã gần bốn
mươi tuổi và chẳng hấp dẫn chút nào. Tôi không nhịn được liền mỉm cười.

(*)
Trích trong bài từ Thoa đầu phong của Lục Du, nghĩa là: Đôi tay xinh đẹp của nàng
nâng chén rượu ngon. Bài từ được làm khi Lục Du và người vợ bị bắt ép phải ly biệt
là Đường Uyển trùng phùng ở vườn Thẩm, ông đề bài từ lên tường, Đường Uyển cũng
họa lại một bài, không lâu sau nàng u uất mà chết (BTV).

“Thử đi”.

Tôi cầm chiếc bát sứ nhỏ đặt lên trước
mũi, cảm thấy không chỉ mùi thơm của trà mà tất cả mọi thứ ở nơi đây. Từ những chú
cá, bụi rêu xanh, bồn đá, những bồn cảnh đặt bên hòn giả sơn cho tới chiếc bát nhỏ
tinh xảo trong tay tôi đã cùng nhau tạo nên vẻ đẹp của trà, khiến tôi có cảm giác
bát trà này uống ngon hơn trà nhà tôi tới vô số lần.

“Thơm lắm!”.

Anh ấy cười khà khà và nói: “Thưởng
trà phải nhìn tâm cảnh, trà đạo chính ở trong lòng thanh thản”.

Cũng chính câu nói này khiến tôi yêu
trà.

Hầu như tuần nào tôi cũng tới Du Tâm
Trai của Thành Lượng thưởng trà, khi thì sau giờ tan ca, khi thì giờ nghỉ trưa,
dần dần chúng tôi trở nên thân nhau hơn. Tôi gọi anh ấy là anh Từ, anh ấy gọi tôi
là Phúc Sinh.

Trong mắt tôi anh ấy là người rất uyên
bác, giống một người anh trai. Nhưng tôi chưa bao giờ suy nghĩ lung tung cho tới
một ngày tôi nhận được điện thoại của anh ấy.

Anh ấy say rượu, giọng nói cũng khác
với bình thường. Anh ấy nói: “Phúc Sinh à, anh biết anh không xứng với em. Anh đã
ba mươi tám tuổi, cũng ly hôn một lần rồi. Anh thích em, em có thích anh không?”.

Tôi sững người lại và đáp: “Anh Từ uống
say rồi, anh nên nghỉ sớm đi”.

“Không, không, Phúc Sinh, em đừng cúp
máy. Mỗi lần em ngồi lặng lẽ trong quán uống trà thật giống một bức tranh. Anh không
xứng với em nhưng anh thích em. Biết không? Em biết không?”.

Giọng anh ấy càng lúc càng lớn, tôi
chỉ biết nhỏ nhẹ nói với anh: “Anh say rồi, anh Từ. Em không có thứ cảm xúc ấy với
anh, sau này em sẽ không tới đó nữa, tạm biệt anh”.

Tôi cúp máy, lắc đầu. Rượu rất hại người.
Nó khiến một người đàn ông trưởng thành, điềm đạm trở nên bộp chộp. Không cần biết
là có phải là sau khi say rượu mới thế không, nhưng nói chung sau này tôi sẽ không
tới Du Tâm Trai nữa.

Nhưng ngày hôm sau tôi nhận được hoa.
Không phải người của cửa hàng hoa mang tới mà Từ Thành Lượng cầm hoa đứng đợi tôi
ở cổng trường.

Tôi không nhận.

Anh ấy cười nói: “Phúc Sinh, cuối cùng
thì anh cũng đã nói ra rồi. Cho dù anh không xứng với em nhưng anh vẫn muốn thử
một lần”.

“Xin lỗi, em không nhận lời được. Em
không muốn tìm bạn trai, và em cũng không thích anh”. Tôi cúi đầu từ chối.

Anh ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi
đặt bó hoa vào: “Không có gì phải xin lỗi cả. Chúng ta là bạn bè, nói chung không
thể vì anh thích em mà chúng ta không làm bạn được nữa”.

Câu nói này dội thẳng vào tim tôi. Từ
ngày tiếp xúc với Từ Thành Lượng, tôi cũng rất yêu thích Du Tâm Trai của anh ấy.
Anh ấy không miễn cưỡng nên tôi cũng rất vui. Cho dù sau này tôi không tới đó nữa
nhưng tôi vẫn quay sang mỉm cười với anh ấy.

“Có thời gian rỗi nhất định phải đến
chỗ anh nhé! À đúng rồi, mai anh nhập một loạt trà thượng hạng về, em tới thưởng
thức nhé”. Anh ấy nói xong rồi về luôn.

Hôm sau tôi không có ý định đến đó thì
anh ấy lại gọi điện thoại, nói tôi nhất định phải tới.

Không từ chối được tôi đành nhận lời.

Từ Thành Lượng thành thục pha trà và
giảng giải cho tôi nghe kiến thức về trà Phổ Nhĩ, cũng không nhắc gì tới chuyện
khác cả.

Tôi rất tò mò không hiểu sao anh ấy
tại tinh thông về trà tới vậy.

Từ Thành Lượng cho tôi xem một cuốn
album, trong đó đều là ảnh anh ấy tham gia các cuộc thi tài về trà, còn có ảnh đoạt
giải nữa, tôi xem mà vô cùng bái phục.

“Muốn học trà nghệ không?”. Anh ấy rửa
cốc và nhìn tôi với ánh mắt khích lệ.

Tôi học cách dùng ấm nước làm nóng cốc.

Sau đó anh ấy nắm chặt tay tôi và nói:
“Phượng hoàng gật đầu ba lần phải thế này!”.

Bị một người đàn ông mình không thích
nắm tay hóa ra lại khó chịu đến vậy!

Tôi run người và rút tay ra, lắp bắp
nói: “Buổi chiều em dạy tiết một, em phải về trường chuẩn bị”.

Anh ấy ngăn tôi lại và dịu dàng nói:
“Phúc Sinh, trước đây trong trà viên em như một chú chim, bây giờ lại giống một
chú thỏ”.

Anh ấy đứng rất gần tôi, gần tới mức
hơi thở của anh ấy phả thẳng vào mặt tôi. Đột nhiên tôi có cảm giác sợ hãi, nhưng
bên ngoài cửa kính là phố lớn, anh ấy có thể làm gì được chứ? Tôi định thần lại
và nói: “Xin lỗi, anh Từ, em không thể yêu anh được”.

“Anh biết, nhưng chúng ta thế này không
phải rất tốt sao? Anh thích pha trà cho em uống, em thích phong cảnh ở đây, không
phải sao?”.

Phong cảnh thì tôi thích, nhưng anh
ấy thế này tôi không chịu được. Tôi cũng không biết phải nói thế nào, đành đi vòng
qua anh ấy để ra ngoài.

Giọng anh ấy trầm hẳn xuống: “Phúc Sinh,
anh không muốn kết hôn với em đâu”.

Trời ơi! Anh ấy đang làm cái gì thế!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, không thể tưởng tượng được chuyện này thế nào nữa.

“Em rất giống vợ trước của anh, dịu
dàng ngồi uống trà anh pha…”. Ánh mắt anh ấy dường như xuyên qua tôi để nhìn về
một phương trời xa xăm nào đó, tiêu điểm không dừng lại trên gương mặt tôi.

Tôi sợ hãi cầm túi chạy vọt ra ngoài
không nói thêm gì nữa.

Sau đó nhiều ngày, mỗi lần tôi đi bộ
về nhà, anh ấy đều ngồi bên bồn đá ngoài cửa kính lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi nói chuyện với Mai Tử, cô ấy cũng
sợ hãi nói: “Không phải anh ấy có vấn đề về thần kinh ấy chứ?”.

Cô ấy nói như thế càng khiến tôi khiếp
sợ hơn.

Sau đó ngày nào đi làm hoặc tan ca tôi
đều ngồi xe hoặc đi đường vòng để về nhà.

Hơn một tháng sau, tôi nghĩ không có
chuyện gì nữa rồi nên tiếp tục đi bộ về nhà. Từ Thành Lượng nhìn thấy tôi bèn rảo
bước tới.

Trên phố đông người, tôi xấu hổ đứng
trước mặt anh ấy mà không biết phải nói gì cả.

“Phúc Sinh, sao em không tới uống trà
nữa?”.

Tôi rướn cổ, nhìn xung quanh không có
người quen nên mặt dày nói: “Em không tới nữa đâu. Anh đừng nhìn em như thế”.

“Chúng ta không phải bạn bè sao?”.

“Em phải về nhà”.

“Phúc Sinh”.

Tôi cắm đầu đi, tim đập loạn xạ, tôi
thực sự sợ anh ấy có vấn đề về thần kinh.

Hôm sau tôi ngồi xe đi làm qua cửa hàng
của Từ Thành Lượng thấy quán trà buông rèm, đóng cửa. Tan ca đi về cũng thấy thế.
Mấy hôm liền đều vậy. Một thời gian dài sau đó Mai Tử mới đột nhiên bảo tôi: “Cậu
biết chuyện Du Tâm Trai đóng cửa rồi chứ?”.

“Đi qua thấy quán đóng cửa rồi”.

Tinh thần Mai Tử vô cùng hưng phấn,
cô ấy tỏ vẻ bí mật nói: “Tớ nghe một người bạn của Mai Sơn nói, anh ta mới ở tù
ra, anh ta có tiền án tiền sự”.

“Hả? Anh ấy phạm tội gì?”.

“Nghe nói vợ cũ của anh ta không chịu
được bạo lực gia đình nên mới ly hôn. Anh ta tìm người ta rồi chém bị thương. Bây
giờ có người đập quán của anh ta, anh ta về quê rồi”.

“Người nhà vợ cũ anh ấy tìm tới đây
à?”.

Mai Tử cười hì và nói: “Hạ Trường Ninh
làm”.

Cách mấy tháng rồi tôi mới nghe thấy
tên Hạ Trường Ninh.

Mai Tử nhìn tôi rồi thở dài: “Phúc Sinh
này, cậu nói xem số cậu là tốt hay không tốt? Cậu và Hạ Trường Ninh rốt cuộc có
chuyện gì thế?”.

Tôi nhớ lại lần cuối cùng ăn cơm với
Hạ Trường Ninh. Hôm đó khi ăn đồ Tây anh ta rất tức giận. Anh ta bảo tôi đi tìm
Đinh Việt, có lẽ tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Nhưng anh ta lại
đập quán trà của Từ Thành Lượng, rốt cuộc có chuyện gì đây? Do Thành Lượng biến
thái, cứ bám lấy tôi? Tôi lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ này. Có lẽ, do Từ Thành Lượng
gây chuyện gì đó với Hạ Trường Ninh thôi. Tôi không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn
thế, cũng không nghĩ rằng Hạ Trường Ninh không có lòng tự tôn.

Mai Tử cười: “Đừng nghĩ nữa, chắc chắn
là vì cậu rồi. Tớ nghe bạn của Mai Sơn nói Từ Thành Lượng nói chuyện với ông chủ
ở quán trà Ngưng Lộ Hương, nói anh ấy mới quen một cô bạn gái. Ông chủ quán nghe
thấy tên cậu là sững lại và vội khuyên anh ấy không nên dây vào những người phụ
nữ của Hạ Trường Ninh. Từ Thành Lượng mắng Hạ Trường Ninh là tên lưu manh dựa vào
gia thế để ra oai, nói kiểu gì cậu cũng không thích anh ta được. Đêm đó Hạ Trường
Ninh liền tìm tới tận nhà, không biết hai người đã nói gì, kết quả là quán bị đập”.

Tôi vội biện luận: “Thấy chưa, là do
Từ Thành Lượng tự gây chuyện với Hạ Trường Ninh, chẳng liên quan gì đến tớ”.

“Tớ bảo này Phúc Sinh, cậu đừng dối
mình dối người nữa, sao lại không liên quan được chứ?”.

Tôi có chút lo lắng, muốn vạch rõ ranh
giới với Hạ Trường Ninh, liền cao giọng nói: “Mai Tử, tớ không phải tuyệt thế giai
nhân, tớ cũng từ chối Hạ Trường Ninh nhiều lần lắm rồi, thực sự tớ không cách nào
coi mình như khổng tước tung cánh, nghĩ Hạ Trường Ninh yêu tớ được. Cậu hiểu chứ?
Hơn nữa, nói anh ta một câu lưu manh mà đi đập quán người ta, hành vi này là hành
vi của lưu manh! Loại người thế này tớ không có hứng!”.

“Biết người biết mặt không biết lòng.
Người đi cùng Hạ Trường Ninh nói, Từ Thành Lượng ăn nói quá khó nghe nên Hạ Trường
Ninh mới ra tay”.

Tôi cứng họng, cố chấp nói: “Anh ta
xông vào quán của người ta thì Từ Thành Lượng đương nhiên là tức giận nên mắng anh
ta lưu manh! Nói vài câu mà bị đập! Anh ta đúng là một tên lưu manh”.

Mai Tử cũng cố chấp: “Nếu Hạ Trường
Ninh không có lý thì Từ Thành Lượng không biết báo cảnh sát sao?”.

“Cũng bị anh ta dọa cho mà thôi”.

“Không chịu hiểu lòng người tốt. Phúc
Sinh, cậu không thể không có lương tâm như thế!”.

Sao tôi lại không có lương tâm chứ?
Tôi mời anh ta đi đập quán sao? Mai Tử nói khiến tôi tức chết!

Mai Tử nhìn tôi mấy lần, định nói gì
đó rồi lại thôi, nhìn tôi lắc đầu.

Tôi và Mai Tử ngồi uống trà trong sân
của Tử Đằng Trà Lâu. Tử Đằng Trà Lâu danh tiếng đúng với thực tế, những dây tử đằng
màu xanh rủ xuống làm râm mát mảnh sân, một tấm rèm trúc buông xuống ngăn cách không
gian trong ngoài.

Rèm trúc được vén lên, Mai Sơn cười
hi hi bước vào và nháy mắt với tôi: “Phúc Sinh, em đừng trách Mai Tử, Hạ Trường
Ninh đang ở bên ngoài”.

Tôi bật dậy theo phản xạ, nhìn Mai Tử
và Mai Sơn, bất giác đỏ bừng mặt.

“Không phải tớ gài bẫy cậu đâu, mà do
Hạ Trường Ninh đã làm tớ cảm động. Cho anh ấy một cơ hội đi, người ta tốt thế cơ
mà”. Mai Tử lắc đầu đứng dậy vỗ vỗ vai tôi: “Tớ với Mai Sơn đi đây, cậu và Hạ Trường
Ninh cứ từ từ nói chuyện nhé”.

Nói cái khỉ gì chứ! Tôi tức quá mà phì
cười: “Mai Tử, Hạ Trường Ninh làm cậu cảm động thế nào?”.

Mai Tử cầm túi và nhún nhún vai: “Anh
ấy mất ba tháng để kết bạn với tớ và Mai Sơn. Hê hê tớ là tớ muốn đá Mai Sơn để
theo đuổi anh ấy lắm đấy! Có bao nhiêu người đàn ông sẵn sàng vì cậu như thế này
chứ?”.

Tôi đứng đó mà không biết phải nói thế
nào nữa. Đợi tới lúc Mai Tử và Mai Sơn vén rèm bước ra ngoài tôi mới sực tỉnh, muốn
khóc mà không có nước mắt, tôi gào lên: “Ê, nhưng tớ không thích anh ta! Xí!”.

Hạ Trường Ninh thong dong bước vào hỏi
tôi: “Em thích ai? Cái tên biến thái đó à?”.

Tôi giật mình nhìn ra ngoài. Lá thường
xuân xanh tốt um tùm bao bọc quanh tường kết hợp với hoa tử đằng tạo nên tấm lưới
màu xanh, giá như tôi biết khinh công, chỉ cần kiễng chân một cái là phi qua tường
có phải tốt không cơ chứ?

“Tôi không nói anh ấy biến thái, anh
và anh ấy ai biến thái còn chưa chắc đâu”.

“Cũng đúng, anh cũng cảm thấy mình biến
thái lắm! Anh rất biến thái”. Anh ta chầm chậm nói, giọng điệu không hề tức giận
chút nào. Giọng điệu này là đang ám chỉ người khác sao?

Ánh nắng lọt qua những cành tử đằng
và hắt xuống dưới. Những ngày xuân đẹp thế này tại sao tôi phải nói chuyện yêu đương
với một con gián? Đã vậy con gián này lại phát huy tinh thần “quật cường” mãi không
chịu từ bỏ.

“Phúc Sinh, chúng ta làm lại từ đầu
được không?”.

Làm lại từ đầu? Anh sẽ không gọi năm
mươi ba người cùng tới xem mặt, anh sẽ không khiến tôi cảm thấy anh là tên lưu manh…
không hiểu sao, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đau xót. Đinh Việt, có thể làm lại
từ đầu hay không?

Tôi quay đầu lại, Hạ Trường Ninh không
hề tỏ ra đùa cợt, anh ta vẫn đứng yên lặng ở cửa, lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta khiến tôi nhớ tới Đinh
Việt, sự dịu dàng ấy dần dần len lỏi vào tim tôi. Chốc lát không còn cảm giác tức
giận nữa, tôi vui vẻ nói: “Anh thích gì ở tôi chứ? Vì tôi từ chối anh? Tôi không
phải là người xinh đẹp tới mức khiến người khác nhìn không chớp mắt. Quan trọng
là, Hạ Trường Ninh, chúng ta có tiếng nói chung sao?”.

Anh ta lắc đầu: “Ở bên cạnh em, anh
có ý nghĩ muốn kết hôn. Anh thích ở cạnh em, nói gì anh cũng thấy vui vẻ. Anh nghĩ
anh thích em rồi, hơn nữa anh không thích em ở bên cạnh người khác. Phúc Sinh, anh
không được học hành nhiều, ngay cả cấp ba cũng chưa học. Anh không nói được anh
thích em ở điểm gì, anh chỉ có thể nói với em những điều này mà thôi”.

Anh ta rất mạnh mẽ, thực sự rất mạnh
mẽ.

Tôi cũng chỉ có thể đáp lại anh ta một
câu: “Nhưng tôi không thích anh”.

Anh ta im lặng một hồi lâu, tôi tưởng
rằng anh ta sẽ quay người bước đi, dù sao từ chối thẳng thừng trước mặt thế này
cũng khá tổn thương lòng tự tôn. Chắc anh ta không phải là người mặt dày đến thế
chứ?

Hạ Trường Ninh mỉm cười: “Anh biết!
Thế này đi, anh theo đuổi em là việc của anh, đợi tới ngày nào đó anh thấy không
thích em nữa thì anh không theo đuổi nữa vậy”.

“Như thế này tôi cảm thấy rất phiền,
hiểu chứ?”.

“Tú tài gặp phải lưu manh, có lý nói
cũng không thắng được, câu này anh hiểu”.

Ý gì? Những lời tôi nói với anh ta không
khác gì đánh rắm?

“Nói đạo lý với anh không khác gì đánh
rắm, hiểu chứ?”.

Ha! Tôi… hiểu!

Tôi không nói nữa là được chứ gì? Tôi
cầm túi đi ra khỏi quán.

Anh ta chặn ở cửa, không cho đi.

Tôi ngẩng đầu lên lườm: “Chó khôn không
chặn đường”.

“Phúc Sinh à, đạo lý này không phải
giống nhau sao? Em cứ muốn qua anh không cho. Có phải là anh không nhường thì em
sẽ không đi nữa?”.

Đầu óc tôi bị anh ta làm cho quay cuồng
rồi.

Tiếng cười của anh ta cứ dội vào đầu
tôi: “Ý anh là, em không thích anh, anh càng muốn theo đuổi em. Em không muốn anh
theo đuổi em, anh sẽ nghe lời em”.

Hả! Ý này à?

Tôi lùi lại, ngồi xuống, cầm cốc trà
lên sưởi nắng, đếm lá thường xuân. Ý này tôi hiểu rất rõ, anh ta chặn đường tôi,
tôi không đi nữa vậy. Đợi đi! Tôi tức giận, xem ai chịu được lâu hơn!

Tôi nhắm nghiền mắt hưởng thụ ánh nắng
mặt trời, thời gian cứ thế trôi đi. Không khí ngập tràn mùi thơm dịu mát của lá
cây, khoảng sân yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, ánh nắng
ấm áp khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đợi tới lúc tôi choàng tỉnh và mở mắt
ra thì ánh tịch dương vàng xuộm đã buông đầy sân, những chiếc lá thường xuân màu
xanh đang lấp lánh ánh vàng. Tôi vươn vai, vặn eo, quay đầu lại, thấy Hạ Trường
Ninh vẫn dựa vào ghế trúc và cũng đang ngủ.

Ký ức giống như từng cơn sóng đánh ập
vào não tôi. Tôi nhớ lại mỗi câu đối thoại hồi chiều, khẽ thở dài rồi nhấc túi đứng
dậy, nhón nhẹ chân rời khỏi đây, ngay cả vén rèm trúc cũng cẩn thận, sợ làm anh
ta tỉnh giấc.

“Cửa cuốn bên ngoài đóng rồi, để anh
giúp em kéo lên”.

Tôi đứng sững, từ từ quay đầu lại. Hạ
Trường Ninh vươn vai đứng dậy, thoải mái ngáp một cái rồi nói: “Thâu đắc phù sinh
bán nhật nhàn(*), ánh mặt trời chiếu dễ chịu quá”.

(*)
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề trên tường
chùa Hạc Lâm) của nhà thơ đời Đường, Lý Thiệp, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân
khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn
(ND).

Anh ta còn biết đọc thơ? Tôi không biết
phải nói gì.

Khi ra ngoài quán trà, Hạ Trường Ninh
nói: “Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em cứ coi như không thấy
nhé! Đường tới chân trời, đường ai nấy đi”.

A! A! A! Tôi nên nói gì bây giờ? Tôi
hoàn toàn bại trận trước anh ta rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3