Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 12 - Phần 1
Chương
12:
Quyết đấu với tình địch, hồi thứ sáu:
Kiên trì tới cùng
Gương
mặt cố kìm nén của Đinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh thay
đổi, mà là anh cảm thấy nguy hiểm, là từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã
khiến anh không thể không chia tay, không thể không để tôi ra đi.
Kỳ nghỉ đông còn dài, còn lâu mới tới
năm mới. Tôi không về nhà mà mua vé máy bay trở về thị trấn nơi tôi sống hồi nhỏ.
Khi gọi điện thoại cho mẹ yên tâm, tôi đã ngồi trong sân nhà bà ngoại và nghiền
bột giúp bà rồi.
“Phúc Sinh, con không về nhà Đinh Việt
chơi à?”.
Tôi nghĩ, chắc chắn là Hạ Trường Ninh
đã báo cho mẹ tôi chuyện tôi và Đinh Việt chia tay rồi đơn độc rời đi. Tôi bình
tĩnh nói với mẹ: “Mẹ, con và Đinh Việt chia tay rồi”.
Mẹ thở dài và nói: “Vẫn là nhà giới
thiệu thì tốt hơn, biết ngọn biết nguồn…”.
Tôi ngắt lời mẹ: “Mẹ, sau này con không
muốn ai giới thiệu cho con nữa. Con không thích Hạ Trường Ninh và không muốn qua
lại với anh ta. Con quyết định thi nghiên cứu sinh. Con còn nhỏ, muốn học nhiều
một chút…”.
Mẹ nghe tôi nói xong chợt sững lại:
“Giời ơi, Phúc Sinh, con gái thì học lắm làm gì! Bây giờ con đi làm rồi, tìm lấy
đối tượng yêu nhau hai năm là cưới, kết hôn xong nửa năm sau có con là hợp rồi.
Nếu con muốn thi nghiên cứu sinh, dù năm sau thi đỗ thì tốt nghiệp cũng hai mươi
lăm, hai mươi sáu rồi, tuổi càng lớn càng không tốt”.
Tôi hiểu cách tính toán của bố mẹ, nhưng
tôi muốn bước trên con đường của mình. Mẹ tôi vẫn càu nhàu trên điện thoại, tôi
đưa máy ra xa, giọng nói thúc giục của mẹ ẩn sau làn gió. Không thấy tiếng gì nữa,
tôi đưa điện thoại lại gần, mỉm cười và nói: “Con quyết định rồi mẹ ạ!”.
“Ban nãy mẹ nói con có nghe không hả?
Phúc Sinh, sao con đi làm lại trở thành một người khác hoàn toàn thế? Không nghe
lời nữa hả? Sao con không suy nghĩ cho bố mẹ, bố mẹ khó khăn nuôi con ăn học, đi
làm, sao con lại muốn học tiếp? Không muốn bố mẹ an tâm đúng không?”.
Tôi hơi đau lòng. Bố mẹ lúc nào cũng
thế, họ luôn suy nghĩ vì bạn, bạn phải chấp nhận nếu không sẽ làm tổn thương trái
tim họ, sẽ làm khó họ. Quỹ đạo cuộc sống trong mắt họ không phải là thứ bạn muốn.
Tôi muốn đi học tiếp, muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi vòng tay bố mẹ, muốn làm chủ
cuộc sống của mình. Làm con gái ngoan mệt lắm, tôi không muốn làm nữa.
“Con nói gì đi chứ? Bây giờ con đang
ở đâu? Mau về nhà ngay”. Giọng mẹ tôi vô cùng gấp gáp.
“Trước Tết con sẽ về, con đang chơi
ở nhà bạn học”.
“Bạn học nào? Đứa nào chứ?”.
“Có nói mẹ cũng không biết. Nói chung
con lớn rồi, con biết cách tự chăm sóc cho mình, mẹ yên tâm đi”. Tôi không muốn
nói cho mẹ biết tôi đang ở nhà bà ngoại, tôi không muốn mẹ tôi thông báo địa điểm
cho Hạ Trường Ninh. Bây giờ tôi thực sự thấy mệt mỏi khi phải gặp anh ta.
Mẹ tôi thở dài, và nói với tôi bằng
giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng: “Phúc Sinh, con ăn nói với mẹ thế hả?”.
Lòng tôi nặng trĩu, nhẹ nhàng nói với
mẹ: “Được rồi, con ở nhà bà ngoại. Con muốn nghỉ đông ở đây. Mẹ, con mong mẹ đừng
nói với Hạ Trường Ninh là con ở đây. Bởi vì, dù anh ta có tốt đẹp trong mắt bố mẹ
nhưng không hẳn là người con muốn”.
Tôi cúp máy, tắt nguồn.
Bà ngoại kiễng chân bưng cho tôi một
bát lòng đỏ trứng đánh với đường, cười và nói với tôi: “Phúc Sinh à, ăn đi”.
Tôi bưng bát ngồi ăn trên cái ghế nhỏ,
vừa ăn nước mắt vừa rơi.
Bà ngoại lo lắng hỏi: “Phúc Sinh ngoan,
có chuyện gì thế?”.
Tôi làm nũng với bà: “Dì giới thiệu
đối tượng cho cháu tên Hạ Trường Ninh, bố mẹ thích, cháu không thích. Anh ta cứ
bám lấy cháu, anh ta là một tên lưu manh”.
Từ nhỏ bà đã rất chiều tôi, chỉ vài
lời, bà nghe xong đã tức: “Sao lại thế chứ! Cứ mặc kệ dì, cháu không thích là không
được rồi”.
Tôi cười tươi như nhận được thánh chỉ,
vui vẻ ăn một miếng to.
Thế nhưng, chỉ sau một ngày, ngoài sân
vọng vào tiếng gõ cửa. Bà ngoại ra mở, tôi nghe thấy tiếng của Hạ Trường Ninh:
“Cháu chào bà, Phúc Sinh có đây không
ạ?”.
Tôi giật mình, sao anh ta lại tìm tới
đây? Mẹ tôi thực sự bảo anh ta sao?
Chưa đợi tôi có phản ứng gì, bà ngoại
đã ra tay rồi, thể hiện phong cách của giáo viên, hỏi anh ta: “Cậu là ai?”.
“Chào bà ngoại, cháu tên là Hạ Trường
Ninh, cháu là…”.
“Cậu chính là cái tên lưu manh cứ bám
theo Phúc Sinh nhà tôi hả? Phúc Sinh ở đây, tôi không bao giờ để nó gặp mặt một
tên lưu manh đâu, cậu đi đi”. Bà ngoại nghe thấy tên Hạ Trường Ninh một cái là sầm
mặt lại.
Tôi nấp sau cánh cửa sổ vén rèm nhìn
ra ngoài. Ha ha! Bà ngoại giống như một chú gà chọi đang xù cánh chuẩn bị chiến
đấu, Hạ Trường Ninh xấu hổ hết chỗ nói. Tôi cố kìm nén để không cười thành tiếng.
Bà ngoại tuyệt vời quá!
Hạ Trường Ninh cười khan và không biết
phải đối đáp với thái độ của bà ngoại thế nào! Anh ta cười khan chán chê rồi lịch
sự hỏi bà ngoại: “Phúc Sinh không sao chứ ạ?”.
Bà ngoại nghi ngờ nhìn anh ta: “Phúc
Sinh nhà tôi thì có chuyện gì chứ? Có chuyện cũng không cần cậu quan tâm”.
Hạ Trường Ninh gật đầu: “Làm phiền rồi
ạ, chào bà”.
Hạ Trường Ninh quay người bước đi, vừa
đi vừa lẩm bẩm: “Bạn trai Phúc Sinh phạm tội, Phúc Sinh không sao? Lạ thật…”.
Tôi tức điên! Anh ta lẩm bẩm nhưng nói
to đến mức tôi ở trong nhà còn nghe rõ ràng. Anh ta lại có âm mưu gì, bà ngoại đừng
có mắc lừa là được.
Tôi đang định ra ngoài thì bà ngoại
sớm đã phát hoảng, bà tiến lên trước giữ anh ta lại: “Hạ Trường Ninh, ban nãy cậu
nói cái gì? Phúc Sinh nhà tôi làm sao?”.
Xong rồi!
Hạ Trường Ninh có vẻ khó khăn thì bà
ngoại kéo tay mời anh ta vào nhà, ngồi ngoài phòng khách điệu bộ bất an.
Bà ngoại lo lắng hỏi anh ta: “Cậu nói
bạn trai của Phúc Sinh à? Nó có bạn trai từ bao giờ chứ? Phạm án gì?”.
Tôi lạnh lùng đứng dựa cửa, nhìn anh
ta nói: “Đừng giả vờ nữa, nói đi, có chuyện gì?”.
Hạ Trường Ninh cười với vẻ rất sung
sướng, đứng dậy thăm dò tôi, sau đó nói với bà ngoại: “Chuyện không liên quan tới
Phúc Sinh, cô ấy không sao là được rồi. Cháu chỉ tới thăm cô ấy. Chuyện này không
thể tiết lộ được bà ạ! Cháu xin cáo từ”.
Bà ngoại nghe thấy câu “không thể tiết
lộ” lại càng hoảng, thấy Hạ Trường Ninh cũng không có động tĩnh gì, ăn nói lễ phép,
lịch sự, nên nhìn tôi và nói: “Phúc Sinh, cháu tiễn cậu Hạ đi”.
Nhìn ánh mắt bà tôi đoán bà muốn tôi
đi nghe ngóng xem sao. Có gì nghe ngóng chứ, cái tên lưu manh này có cớ nào mà không
tìm được? Đợi tôi tiễn ra ngoài cửa anh ta chắc chắn sẽ nói: “Nói bừa thế thôi”.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tôi vô
cùng tò mò và nghi ngờ thái độ thay đổi quá nhanh của Đinh Việt. Tại sao anh lại
đột ngột đòi chia tay? Sao anh lại muốn đòi lại cái áo khoác? Sao anh lại thay đổi
thành một người hoàn toàn khác?
Tiễn Hạ Trường Ninh ra ngoài cửa, tôi
đứng lại và hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”.
Hạ Trường Ninh sững lại nhìn tôi, rồi
ngáp: “Bên ngoài lạnh quá, lên xe ngồi đi?”.
“Tôi không muốn biết nữa, chào”. Dựa
vào cái gì mà anh ta dắt mũi tôi chứ, tôi hừ một tiếng, tôi sẽ không bao giờ làm
cô gái ngoan ngoãn như trước đây nữa, tại sao tôi phải ngoan ngoãn chứ?
Hạ Trường Ninh không giữ tôi lại. Khi
tôi đóng cổng, anh ta đột nhiên nói: “Phúc Sinh, thất tình… cũng chẳng phải việc
gì to tát”.
Anh ta đến để cười nhạo tôi, hay là
tới đợi tôi nhào vào lòng anh ta khóc lóc?
Tôi nhìn anh ta và cười: “Cảm ơn”. Sau
đó đóng cửa đi vào.
Bà ngoại lo lắng nhìn tôi, tôi bực tức
nói: “Anh ta là tên lưu manh nói trắng thành đen, để đạt được mục đích thì không
từ thủ đoạn nào cả. Bà ngoại, bà đừng tin anh ta, không có chuyện gì đâu ạ”.
Tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa, quay
vào nói với bà ngoại: “Bà thấy chưa, cái tên mặt dày lại tới rồi! Anh ta là loại
lưu manh mặt dày không biết xấu hổ”.
Bà ngoại như hiểu ra định nghĩa lưu
manh về Hạ Trường Ninh. Bà ra ngoài mở cửa, còn nói với tôi: “Dám quay lại thì bà
đánh cho vài chổi”.
Cửa mở, bên ngoài là một viên cảnh sát
và hai người mặc thường phục. Bọn họ nhìn vào sân thăm dò một lúc, thấy tôi đứng
ở cửa liền nói với bà ngoại: “Ninh Phúc Sinh có ở đây không?”.
Bà ngoại giật mình, quay lại nhìn tôi,
không biết làm thế nào.
“Bà, bà đừng lo, chỉ có chút chuyện
cần cô ấy hợp tác điều tra thôi ạ”. Một người mặc thường phục hòa nhã nói với bà.
Trong lòng tôi rối như tơ vò, tôi hỏi
bọn họ: “Là tôi, có chuyện gì không?”.
“Chúng tôi thuộc đội điều tra tội phạm
kinh tế, có việc cần cô hợp tác điều tra”.
Tôi nhớ đến Đinh Việt. Anh thực sự phạm
tội sao? Hạ Trường Ninh đang rảo bước về phía tôi.
Tôi nghe thấy anh ta bắt chuyện với
bọn họ: “Tiểu Trịnh, sao các cậu lại ở đây?”.
“Anh Hạ, lâu lắm không gặp, tụi em giải
quyết công việc”. Người mặc thường phục thân mật bắt tay Hạ Trường Ninh.
“Chuyện gì thế, Phúc Sinh là bạn gái
anh”. Anh ta còn quay sang nháy mắt với tôi, là có ý muốn nhắc tôi đừng gào lên
tôi không phải bạn gái anh ta ư?
Hạ Trường Ninh dùng mối quan hệ này
để giúp tôi, tôi không phải là đứa ngốc nên thừa hiểu. Tôi muốn gào lên nhưng cuối
cùng vẫn câm miệng.
Tiểu Trịnh chớp mắt rồi kéo Hạ Trường
Ninh ra một góc thì thầm, sau đó quay lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Anh Hạ và cô Ninh
cùng tới cục một chuyến, làm bản tường trình là được rồi”.
Hạ Trường Ninh nửa cười nửa không nhìn
tôi, là thái độ đắc ý sau khi ép người ta xong. Tôi hận một nỗi không cho anh ta
một cái tát được.
Tôi nhịn.
Sau khi bọn họ đi, bà ngoại vội vàng
hỏi tôi: “Phúc Sinh, đã xảy ra chuyện gì? Hạ Trường Ninh, đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bà ngoại, không sao đâu. Một người
bạn của Phúc Sinh xảy ra chút chuyện, cần cô ấy hợp tác điều tra, không liên quan
tới Phúc Sinh đâu”.
Hạ Trường Ninh ân cần trả lời bà ngoại:
“Bà cứ yên tâm, cháu đi với cô ấy một chuyến rồi đưa cô ấy về nhà”.
Sợ bà ngoại lo lắng nên tôi cố cười
vui vẻ với bà sau đó cầm túi xách theo Hạ Trường Ninh lên xe.
Mấy viên cảnh sát đang đợi chúng tôi
ngoài cổng, hai xe cái trước cái sau nối đuôi nhau vào nội thành.
Hạ Trường Ninh nhìn xe cảnh sát phía
trước, tôi lo lắng nhìn anh ta. Đinh Việt đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Đinh Việt lén vượt biên nên bị bắt”.
Những lời anh ta nói khiến tôi run rẩy,
lắp bắp hỏi lại: “Anh ấy… sao anh ấy lại lén vượt biên”.
Hạ Trường Ninh cười: “Là anh đánh rắn
động cỏ, theo hai người tới Lệ Giang. Tên đó cảm thấy có chuyện nên muốn bỏ chạy”.
Tôi nhắm chặt mắt, nhớ lại lần đầu tiên
gặp Đinh Việt.
Trái tim đập thình thịch như chú hươu
non, nụ cười ấm áp, gương mặt tuấn tú, thái độ lễ phép của Đinh Việt… Anh làm sao
thế? Tại sao anh phải bỏ chạy? Tại sao Hạ Trường Ninh lại nói “đánh rắn động cỏ”?
Đinh Việt dẫn tôi về Lương Hà không phải vì muốn giới thiệu tôi với bố mẹ anh và
thăm thú phong cảnh Lệ Giang sao?
“Nói thật với em, anh ta lợi dụng chức
quyền ở Cục Ngoại thương để lấy trộm ba mươi tám giấy phép kinh doanh của các công
ty đầu tư nước ngoài sau đó photo và bán cho những tập đoàn buôn lậu. Những tập
đoàn này lại tự khắc những con dấu công để lừa lấy chứng nhận nhập khẩu ô tô, báo
giá xe thấp để nhập một lượng xe hơi lớn lên tới hai trăm chiếc, số tiền liên quan
tới vụ án lên tới hơn bốn tỉ nhân dân tệ”.
"Vy Tử tới đây để điều tra vụ án
về Đinh Việt, điều tra anh ta hơn một năm rồi. Anh ta vô cùng cẩn thận, không có
dấu hiệu xuất nhập gì về tiền bạc cả, không mua xe, không mua nhà, trước giờ không
tiêu món gì lớn cả... Ngoài việc cá cược với anh hơn năm trăm nghìn tệ và mua chiếc
áo khoác hơn hai mươi tám nghìn tệ cho em".
"Anh đánh động một cái là anh ta
biến ngay. Sáng hôm sau cả hai người tụi em đều mất tích. Anh và Tiểu Đại đuổi tới
Lương Hà mới biết anh ta không hề về nhà, mà đi thẳng đường nhỏ vượt biên luôn".
Từng lời từng chữ của Hạ Trường Ninh
như sấm đánh lùng bùng bên tai tôi.
Đinh Việt đột nhiên nói lời chia tay,
sự kìm nén trong mắt anh ấy, nỗi buồn vương trên khuôn mặt, thêm hành động kỳ lạ
khi đòi lại chiếc áo khoác nữa, giống như từng tia điện xẹt qua đầu tôi.
Tôi nhớ lại có lần Đinh Việt nói chuyện
ra nước ngoài, nếu thực sự là như thế, anh định đi nước ngoài thật sao? Tôi là cái
gì chứ? Là một trò giải trí của anh trước khi đi sao?
Không, không, tôi không tin.
"Anh không tới Lệ Giang thì Đinh
Việt sẽ không đi, đúng không?".
Tôi nghĩ giọng nói của tôi quá đỗi mỏng
manh, tới mức Hạ Trường Ninh phải ngoảnh đầu sang nhìn tôi: "Phúc Sinh, anh
ta phạm tội, nếu không bị bắt thì chỉ còn cách chạy trốn mà thôi".
"Ý anh là, nếu anh ấy không mua
cái áo khoác đó, không cá cược với anh thì tụi anh sẽ không nghi ngờ anh ấy?".
Nếu như thế thì tôi phải đối mặt với
chuyện này thế nào đây?
Tôi biết Hạ Trường Ninh đã nói thế thì
có nghĩa là Đinh Việt thực sự đã làm chuyện đó. Nhưng tôi thà rằng bị anh ấy chơi
đùa còn hơn là vì anh ấy đối xử tốt với tôi mà bị lộ chân tướng.
Hạ Trường Ninh nghiêm mặt nói: "Phúc
Sinh, chuyện không liên quan tới em thì đừng nghĩ do bản thân mình gây ra. Đinh
Việt phạm pháp thì anh ta sẽ bị báo ứng. Trong tài khoản của anh ta có mấy trăm
nghìn tiền mặt là tài sản bình thường. Cậu ta mua áo khoác, cá cược thì chúng ta
cũng không thể nói anh ta điều gì. Nhưng anh vừa đánh động là anh ta lập tức vượt
biên, chứng tỏ anh ta chắc chắn có vấn đề. Còn về chứng cớ, đó không phải là việc
anh và em phải lo. Không tìm được chứng cớ cũng là việc của Vy Tử. Anh không phải
cảnh sát, Đinh Việt chẳng liên quan gì tới anh cả".
Tôi nhìn Hạ Trường Ninh mà cảm thấy
buồn lòng, tôi lặng lẽ nói: "Anh đã làm gì đó với chiếc áo khoác đúng không?
Đúng không? Đúng không? Vì thế anh mới tới Lệ Giang nhanh như thế, vì vậy mới khiến
Đinh Việt cảnh giác, vì thế anh ấy muốn chia tay... và lấy lại chiếc áo".
"Em nhầm rồi, Phúc Sinh, anh chẳng
làm gì với chiếc áo cả, là do Đinh Việt đa nghi mà thôi. Còn anh, chỉ là vô tình
nghe được một cú điện thoại, nên rất vui khi nghe được thứ mà anh muốn biết. Còn
chiếc áo đúng là anh chỉ xem xem nó có phải hàng fake giá một nghìn tệ không mà
thôi".
Hạ Trường Ninh đột nhiên cười: "Đinh
Việt là một người quá cẩn thận, cái áo khoác
đó đúng là hàng fake, anh nghĩ do anh ta gặp anh và Vy Tử ở siêu thị nên nghĩ bản
thân không nên mua đồ đắt tiền. Còn vụ cá cược có thể cậu ta chỉ muốn chứng minh
rằng mình có khả năng mua áo khoác đắt tiền, nằm trong thu nhập bình thường của
anh ta. Có điều, hải quan đã để ý anh ta từ một năm trước, Vy Tử đi theo ba ngày
rồi mất tăm là muốn cắt đứt đường dây, cho dù anh ta làm gì cũng không chạy thoát
được".
Một Đinh Việt đẹp trai, một Đinh Việt
dịu dàng, tâm địa của anh thực sự sâu xa đến thế sao?
"Anh ấy đòi chia tay, đòi lại áo
khoác là vì không muốn lằng nhằng với tôi, đúng không?". Tôi muốn biết đáp
án này đến phát điên mất, vô cùng muốn biết. Tôi không rõ có phải trái tim hư vinh
của mình đang giở trò không nhưng tôi vẫn nghĩ Đinh Việt thích tôi. Anh thích tôi,
không phải là giả. Tình cảm hẹn hò trong hai tháng qua không phải giả dối, không
phải anh không quên được Vy Tử, không phải thế.
Hạ Trường Ninh thở dài và nói: "Đinh
Việt thực lòng với em. Phúc Sinh, đừng bao giờ nghĩ rằng anh ta không để ý tới em
nên mới đá em. Cái tên đó cũng còn chút lương tâm, biết có chuyện nên đã vội chia
tay với em".
Trong lòng trống rỗng, không cảm thấy
vui vẻ chút nào.