Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 11 - Phần 1

Chương 11:

Quyết
đấu với tình địch, hồi thứ năm:

Bám
chặt không rời

Một ngày, không, không phải một ngày, chỉ là trong khoảnh
khắc, Thượng đế nhẹ nhàng khép lại cánh cửa tình yêu, nhưng lại quên không mở cửa
sổ cho tôi, để tôi không hít thở được không khí tươi mới trong căn phòng tối tăm
ấy, buồn chán tới mức sắp nghẹt thở.

Ngày
hôm sau công ty chuyển phát nhanh đưa quà tới cho tôi.

Người
đưa hàng nói: “Mời cô kiểm tra hàng, khách gửi yêu cầu hồi âm”.

Tôi
mở ra xem, bên trong có một đôi giày thể thao và một chiếc đĩa. Hạ Trường Ninh còn
mặt dày viết là: “Em nhận của anh ta chiếc áo hơn một nghìn tệ, nhận đôi giày vài
trăm tệ của anh coi như công bằng nhé! Chúc em đi đôi giày này cùng với Đinh Việt
vui vẻ du sơn ngoạn thủy. Đôi giày này là loại giày đế cao ngầm, anh tính rồi, độ
cao này vừa hợp với Đinh Việt đó. Phúc Sinh, em thấp quá! Nếu em không vui thì có
thể ném nó đi, anh cũng hiểu mà. Chúc em vui vẻ”.

Tôi
nhìn đôi giày thể thao mà cười khan ha ha hai tiếng, tức không nói nổi câu nào.

Đinh
Việt cao một mét tám hai, đỉnh đầu tôi còn chưa đến vai anh. Hạ Trường Ninh cười
nhạo tôi và Đinh Việt không hợp nhau sao?

“Cô
gái”. Nhân viên đưa hàng đứng đợi thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày liền nhẹ
nhàng nhắc nhở trả lời thư.

Tôi
viết: “Cảm ơn đôi giày của anh, đẹp lắm, rất hợp với tôi”. Muốn chọc tức tôi à,
không có cửa đâu.

Nhân
viên đưa hàng lại chỉ vào cái đĩa và nói: “Khách hàng nói chắc cô sẽ thích cái này,
nhưng không được xem trước mặt mọi người, cô về nhà xem”.

Sắc
mặt người đưa hàng trở nên vô cùng thần bí giống như đêm khuya nấp trong bóng tối
dưới gốc cây bên đường, thấy có người đi qua là nhảy ra ghìm ghìm giọng nói: “Muốn
xem phim gì? Âu Mỹ, Nhật Bản đều chiều em hết”.

Tôi
đang suy nghĩ vẩn vơ thì người đưa hàng nói: “Hi hi, chào cô” cắt đứt dòng suy nghĩ
của tôi.

Đợi
anh chàng đưa hàng đi rồi tôi mới sực nhớ ra, tức đỏ cả mặt. Thái độ gì thế!

Về
tới nhà tôi không nén được sự tò mò nên khóa trái cửa lại rồi nhét đĩa vào ổ đĩa
máy tính, hồi hộp chờ xem bên trong có nội dung gì.

Bạn
học cùng phòng hồi đại học vô cùng đam mê xem phim đen, nói theo cách của họ thì:
“Phúc Sinh, đến thời đại của chúng ta thì không thể không hiểu về khoa học”.

Biết
là như thế tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa con trai
và con gái.

Tôi
vô cùng ngạc nhiên khi những cảnh đầu tiên hiện ra trên màn hình. Trên màn hình
là hình ảnh một chú ngựa đen tuyền, từ đầu tới chân không lẫn một sợi lông màu khác
nào cả. Nhìn cũng có thể đoán được người quay là Hạ Trường Ninh, tôi nghe thấy giọng
anh ta, tên chú ngựa đó là Bảo Thạch.

Hạ
Trường Ninh quay rất nhiều, sau đó cắt ghép thành nhật ký trưởng thành của Bảo Thạch.
Bảo Thạch lớn lên từng ngày, lông cũng dần dần dài phủ sang hai bên sườn. Nó có
một đôi mắt sáng như pha lê, tuyệt đẹp. Nó thong thả bước đi trong trường nuôi ngựa,
lúc tăng tốc độ phi nước đại, lông của nó bay bay trong gió giống như mái tóc của
các cô gái.

Trong
ống kính còn có cảnh Hạ Trường Ninh đi cùng bạn bè, bạn bè quay anh ta và Bảo Thạch.
Anh ta giúp Bảo Thạch dọn phân, vừa làm miệng vừa lẩm bẩm: “Trước đây tao cho lợn
ăn, nó sạch sẽ đáng yêu lắm, còn tự biết đi vệ sinh nữa, còn mày thì sao? Cứ đại,
tiểu tiện bậy bạ”.

Bảo
Thạch ngạo mạn quay lại nhìn anh ta một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.

Tôi
bật cười ha ha.

Lúc
đĩa hết Hạ Trường Ninh thò đầu vào ống kính và nháy mắt: “Bảo Thạch đáng yêu không?
Có muốn đi thăm nó không? Nếu muốn đi thì mười giờ sáng ngày mai anh đợi em ở cửa
công viên”.

Bảo
Thạch đáng yêu quá. Tôi thở dài rồi lấy đĩa ra, anh ta coi tôi là đứa không có óc
chắc? Làm gì có chuyện tôi đi hẹn hò chứ.

Ngày
mai là nghỉ đông rồi.

Tôi
và Đinh Việt đã đặt máy bay ngày kia đi Lệ Giang chơi.

Tôi
đã từng tới Lệ Giang, trong blog của tôi cũng có ảnh tôi và bạn bè chơi điên cuồng
ở đó. Nhưng tôi không hề nói cho Đinh Việt biết, nếu anh ấy biết tôi đã đi rồi sẽ
mất hứng lắm.

Bố
mẹ tôi đều khen cả Đinh Việt lẫn Hạ Trường Ninh. Tôi lựa chọn Đinh Việt họ cũng
không có ý kiến gì.

Tôi
nghĩ chắc vì đây là chuyện của tôi nên họ cũng từ từ buông tay.

Lệ
Giang của tháng một như được tắm trong ánh nắng mặt trời, núi tuyết Ngọc Long xa
xa ẩn hiện trong làn sương mây. Bốn phía du khách đông như trẩy hội, bất giác tôi
mỉm cười.

Đinh
Việt tới Lệ Giang liền hoạt bát hơn hẳn, anh dẫn tôi đi ăn các món ăn vặt của tộc
người Nạp Tây(*), còn tới xem biểu diễn nhạc cổ Nạp Tây nữa.

(*) Nạp Tây: Một dân tộc thiểu số ở vùng Lệ Giang, sống chủ
yếu ở khu vực thành cổ của thành phố Lệ Giang, tỉnh Vân Nam (BTV).

“Phúc
Sinh, Lệ Giang thực ra là được xây mới về sau này. Có điều không khí buôn bán ở
đây và du khách tới từ bốn phương khiến người ta có cảm giác nó giống như chốn đào
nguyên ngoài thế giới”. Đinh Việt nhìn đám người đang nhảy thành vòng tròn rồi cười
ha ha nhìn tôi.

“Nhà
anh thì sao? Lương Hà như thế nào?”. Tôi tò mò.

“Đó
là một nơi rất lạc hậu, rất giản dị. Có thể vào rừng rậm nhiệt đới. Anh sẽ dẫn em
vào rừng rậm nhiệt đới để ngắm thác nước lớn, thác nước ở trong tận rừng sâu”.

Tôi
bị lây nhiễm cảm xúc của anh rồi đâm ra cũng tràn đầy hào hứng với rừng rậm nhiệt
đới.

Đêm
khuya, ánh đèn lồng ngũ sắc chạy dọc con phố nhỏ. Chúng tôi ngồi bên ngoài khách
sạn đón gió đêm lạnh, nghe tiếng nhạc phảng phất trong không trung, trong lòng vô
cùng yên tĩnh.

Đinh
Việt nhìn tôi, gương mặt tuấn tú của anh càng lộ rõ vẻ nặng tình hơn dưới ánh đèn,
đôi mắt anh như ly rượu trong tay tôi, khiến người ta say đắm.

“Phúc Sinh, em không tin anh thích em
sao?”.

Tôi cười, không biết nên trả lời anh
ấy như thế nào.

“Em có thích nơi này không?”.

“Thích”.

Đinh Việt cười khà khà và nói: “Nếu
như chúng ta mở một cửa hàng nhỏ ở đây, nhỏ như quán rượu Anh Hoa kia thôi, sống
cả đời ở đây cũng được lắm”.

Đúng thế, được lắm chứ!

“Bất cứ ai từng tới Lệ Giang cũng đều
nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn rời đi. Ở đây lâu quá sẽ nhớ sự phồn hoa và thời
thượng nơi đô thị sầm uất”. Đinh Việt thở dài.

“Đinh Việt, anh có giấc mơ nào không?
Ví dụ như sau này sống cuộc sống thế nào, hoặc muốn làm gì đó chẳng hạn?”.

Đinh Việt nói với tôi giấc mơ của anh
là làm một người tự do tự tại. Anh muốn tự do, rất muốn!

“Thế nhưng đâu có khả năng kinh tế như
thế, bách tính bình thường đều vì năm đấu gạo mà khom lưng(*)”. Tôi suy nghĩ vô
cùng thực tế.

(*)
Đào Tiềm (365-427) từng than rằng: “Ngã khởi năng vị ngũ đầu mễ chiết yêu” (Sao
ta lại có thể vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng). Người đời sau dùng điển này để
chỉ việc người quân tử không chịu vì lợi lộc mà luồn cúi kẻ tiểu nhân, có quyền
thế, hoặc con người luôn phải canh cánh nỗi lo cơm áo gạo tiền (BTV).

“Anh muốn đi nước ngoài, tới một thành
phố sạch sẽ, có thể một tháng trời không cần đánh giày”.

“Khà khà”. Tôi bị anh chọc cho phì cười.
Tôi muốn nói với anh ấy, tôi không muốn đi nước ngoài, nếu như cả đời tôi không
được ăn cơm Trung Quốc ngon miệng thì tôi phát điên lên mất.

Đinh Việt cười nhạo cái ước mơ vì ăn
mà không muốn ra nước ngoài của tôi. Anh ấy hỏi tôi: “Phúc Sinh, em đã từng có ước
mơ chứ?”.

“Không có”.

Tôi không có lý tưởng, cũng không có
chí hướng to lớn gì, tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, có chút của cải, không
phải ngày đêm lo nghĩ về tiền là được rồi. Ăn no uống đủ, đơn giản thế thôi.

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Em không
có điều gì đặc biệt mong muốn sao?”.

Tôi nghĩ một hồi lâu, điều đặc biệt
mong muốn sao, dường như chỉ có trong tiểu thuyết. Ví dụ như cầm súng săn cưỡi trên
lưng chú ngựa giống như Bảo Thạch, đi săn chó sói trong những ngày cuối thu. Mùa
đông được ngâm mình dưới suối nước nóng, nằm dài trên thảm trắng ở biệt thự cạnh
hồ đốt lá thơm và đọc tiểu thuyết. Như có thể giống Từ Hy thái hậu, mỗi bữa đều
có hơn một trăm món ngon đủ hương vị để thưởng thức.

Ánh mắt tôi càng lúc càng trở nên mơ
màng. Đinh Việt âu yếm nhìn tôi, chờ đợi tôi kể tiếp cho anh nghe về giấc mơ của
mình.

“Đinh Việt, món lưỡi vẹt xào và tương
lưỡi vịt có vị giống nhau không?”. Sau khi hàng loạt giấc mơ chạy qua trong đầu,
tôi mới mở miệng hỏi.

Ánh mắt dịu dàng của Đinh Việt dần dần
thức tỉnh. Anh kéo đầu tôi lại rồi cười: “Thế lưỡi em và lưỡi vẹt có vị giống nhau
không?”.

Gương mặt tôi nóng bừng, tôi đẩy anh
ra rồi cúi đầu: “Ở đây nhiều người lắm”.

Anh buồn bã buông một câu phá hỏng bầu
không khí: “Em và Nguyệt Nhi thực sự khác nhau quá!”.

Những lời đã nói ra chẳng thể nào thu
lại được. Anh ngây người, tôi cũng ngây người.

Ánh mắt tôi nhìn về đám người đang vui
vẻ cười đùa sau lưng anh ấy, đây là Lệ Giang, đúng thế. Những người ở đây cho dù
có hôn nhau trước mặt mọi người thì cũng chẳng có ai nhìn, càng chẳng có ai cảm
thấy nó có ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục.

Ngũ Nguyệt Vy giống như quả ớt chỉ thiên
đặc sản của Vân Nam, cô ấy có thể khiến người ta phát hỏa. Tôi giống như dòng nước
chảy xuống từ trên núi tuyết, lặng lẽ ngắm nhìn loài người thể hiện tình yêu. Cho
dù bản thân ở trong đó thì vẫn lặng lẽ như thế.

“Phúc Sinh”. Đinh Việt gọi tôi, dường
như muốn nói lời xin lỗi, nhưng rồi lại không nói gì.

Tôi uống một ngụm bia rồi nói với anh:
“Không sao, em biết, Ngũ Nguyệt Vy có thể khiến đàn ông phát điên”.

Đinh Việt nhìn tôi đầy cảm kích, ôm
tôi vào lòng và nhẹ nhàng thủ thỉ: “Xin lỗi Phúc Sinh. Anh không hề có ý muốn so
sánh, anh cảm thấy không cần phải nghĩ nhiều thế nữa. Anh muốn sự nhiệt tình của
em”.

Tôi nhắm mắt lại. Sự nhiệt tình của
tôi? Tại sao tôi không nhiệt tình?

“Phúc Sinh?”.

Tôi mở choàng mắt, thấy Đinh Việt đang
nhíu mày, trong đôi mắt ấy như có ngọn lửa đang bùng cháy. Tôi cũng không muốn đúng
lúc vừa lãng mạn, vừa đang lấy lại không khí ban đầu với Đinh Việt thế này thì nghe
thấy tiếng Hạ Trường Ninh.

Trong lòng tôi đầy hoài nghi, sao Hạ
Trường Ninh lại xuất hiện ở Lệ Giang được? Nếu như là ngẫu nhiên thì đánh chết tôi
cũng không tin. Anh ta vốn định hẹn tôi ngày mai đi thăm Bảo Thạch cơ mà. Cho dù
anh ta đuổi theo đi nữa thì cũng đợi ngày mai nếu tôi không tới điểm hẹn thì anh
ta đi check danh sách khách hàng thì mới biết được chứ.

Đinh Việt lạnh lùng liếc nhìn tôi. Tôi
vội vàng giải thích: “Em không hề nói gì, thật đó”.

Anh khẽ cười: “Anh biết, anh không có
ý đó. Chỉ là anh đang nghĩ, Phúc Sinh này, em và Hạ Trường Ninh rốt cuộc là quan
hệ thế nào mà lại khiến anh ta bám theo em không rời thế?”.

Tôi sững người.

Tôi có thể hiểu được nhưng vẫn cảm thấy
vô cùng ấm ức.

Hạ Trường Ninh rảo bước về phía chúng
tôi, cười như hoa nở. Đợi lại gần anh ta nói: “Hai người cũng ở Lệ Giang à, trùng
hợp quá! Giới thiệu với hai người, đây là bạn tôi - Tiểu Đại”.

Bây giờ tôi mới để ý cô gái đi sau anh
ta. Một cô gái có mái tóc đen dài, rất đẹp, thân hình cân đối, mặc chiếc áo len,
quần bò, ra dáng một học sinh ngoan ngoãn.

Khi tới gần Hạ Trường Ninh, cô gái vòng
tay khoác tay anh ta.

Bất giác tôi có cảm giác an tâm hẳn.
Không phải vì tôi, không phải vì tôi. Tốt quá, tôi cười, rồi thoải mái bắt chuyện
với hai người họ: “Đúng thế, hai người cũng tới Lệ Giang chơi à?”.

Dường như Đinh Việt cũng hiểu ra điều
này nên anh lịch sự nói: “Ở đây buổi tối khó tìm chỗ lắm, ngồi đây luôn đi?”.

Hạ Trường Ninh nhìn ngang dọc rồi hỏi
nhỏ Tiểu Đại. Tiểu Đại hình như còn muốn đi dạo nữa nên lắc đầu. Hạ Trường Ninh
cười: “Bây giờ còn sớm, tôi và Tiểu Đại đi dạo một lát đã, nếu khi quay lại hai
người còn ngồi đây thì chúng ta cùng làm ly rượu nhé!”.

Bình thường thế chứ!

Sau khi anh ta và Tiểu Đại rời khỏi
đó tôi và Đinh Việt dường như đã quên mất khoảng cách và sự ngại ngùng ban nãy,
lại bắt đầu nói chuyện cười đùa.

Đinh Việt kể cho tôi nghe về ngọc, anh
nói ban đầu các loại ngọc đều là đá rất bình thường, những viên đá có màu sắc và
độ trong suốt phải trải qua nhiều lần gia công mới trở thành những viên ngọc sáng
lấp lánh được bày bán trong các cửa hàng.

Lương Hà cách Đằng Xung rất gần, Đằng
Xung và Myanmar đều nằm trong khu vực có nhiều khoáng sản, nên gia đình Đinh Việt
và rất nhiều gia đình khác đều làm những công việc liên quan tới đá và ngọc. Bố
anh ấy là một thợ làm ngọc có tay nghề rất giỏi.

Anh rất tình cảm khi kể cho tôi nghe
chuyện ngày nhỏ nhìn thấy bố mình mài, khắc ngọc thế nào. Anh nói ước mơ lớn nhất
ngày bé đó là thỉnh thoảng mỗi lần tới xung quanh khu khoáng sản sẽ nhặt được một
miếng ngọc đẹp tuyệt thế như Biện Hòa(*), sau đó cả gia đình sẽ chuyển tới thành
phố, không cần phải sống cuộc sống giản đơn trong căn nhà cũ kỹ dột nát này nữa.

(*)
Biện Hòa: Xưa nước Sở có người tên là Biện Hòa, tìm được viên đá ngọc quý bèn dâng
cho Sở Lệ Vương, Lệ Vương đưa cho thợ làm ngọc xem, thợ nói: “chỉ là đá”. Vương
bèn sai chặt chân trái Hòa. Lệ Vương mất, Hòa lại dâng lên Vũ Vương, Vũ Vương đưa
cho thợ làm ngọc, lại nói rằng: “chỉ là đá”. Vũ Vương sai người chặt chân phải của
Hòa. Vũ Vương chết, Văn Vương kế vị, Hòa ôm đá ngọc đến chân núi Sở khóc ba ngày
ba đêm, lệ cạn mà chảy ra máu. Văn Vương nghe thấy, sai người hỏi nguyên do, bèn
cho thợ làm ngọc xem kỹ, gia công được ngọc báu, bèn đặt tên là ngọc Biện Hòa. Về
sau, những viên ngọc tuyệt thế đều được gọi là ngọc Biện Hòa (BTV).


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3