Người hầu của đại ma vương - Chương 45 - 46 - 47 - 48

Chương 45

Đầu hơi choáng váng!

Khi ý thức dần dần khôi phục, Lăng Thủy Nguyệt khó khăn mở mắt, tầm mắt mơ hồ không rõ, khi cô từ từ thích ứng mới phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

Bất quá hé ra gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô, Thượng Quan Nghiêu?! Hắn chỉ cúi đầu trừng mắt cô, hai tròng mắt lạnh như băng không mang theo tia cảm tình gì.

Môi mỏng của hắn mím lại thẳng tắp, khóe miệng ôm lấy nụ cười lạnh âm tàn, hô hấp cô cứng lại, muốn thử đứng dậy mới phát hiện có chút choáng váng.

“Nghiêu... em làm sao vậy?”. Cô cảm thấy cổ họng khó chịu chỉ muốn uống nước, nhưng cô không có sức lực đứng lên.

Mặt của Thượng Quan Nghiêu không chút thay đổi nhìn cô, đột nhiên khóe miệng chuyển động một chút, “Về vấn đề này anh cũng rất ngạc nhiên, em cả đêm không về nhà, thì ra là đến ngủ trong nhà người đàn ông khác? Ngủ có khỏe không? Xem ra em đã quen cái giường này, được hắn hầu hạ có thoải mái không?”

“Anh rốt cuộc đang nói cái gì?”. Lăng Thủy Nguyệt không hiểu ra sao, cô thật vất vả khởi động thân thể, ngồi xuống đứng lên, mới phát hiện áo của mình đều bị cởi, chỉ còn lại có nội y, sau ót vốn bị tóc đuôi ngựa đâm trúng, lúc này cũng hỗn độn rối tung xuống dưới.

Trong lòng cô thất kinh, cố gắng hồi tưởng đã xảy ra chuyện gì, cùng thời gian, phòng ngủ cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô theo bản năng đem chăn kéo đến lên thân thể, rõ ràng nhìn thấy bảo vệ trói lại chân tay Nghê Kiệt, sau đó đẩy xuống bên chân Thượng Quan Nghiêu.

“Thiếu gia, tôi từ máy tính của hắn phát hiện một ít tư liệu, toàn bộ đều có liên quan đến hệ thống internet của tập đoàn Thịnh Thế.” - Trong tay Tiêu Tĩnh cầm lấy một máy tính siêu mỏng, giải thích nói.

Nghê Kiệt khó khăn quỳ bên chân Thượng Quan Nghiêu, mặc dù không thể thoát khỏi dây thừng trên người, nhưng ánh mắt hắn bất tuân như trước thậm chí không sợ chết mang theo khiêu khích.

“Thượng Quan Nghiêu, tốc độ lần này của anh thật đúng là quá chậm, chơi lâu như vậy mới tìm được tôi, thế nào? Hiện tại hệ thống internet của tập đoàn Thịnh Thế bị khiến cho hỏng bét, anh nhất định rất buồn rầu a, chỉ cần anh cầu tôi, có lẽ tôi sẽ có lòng từ bi, giúp anh làm xong những trình tự khó khăn kia...”

“Rầm!”

Thượng Quan Nghiêu hung hăng đạp vào bụng Nghê Kiệt một cước, “Dán cái miệng hắn lại cho ta, sau đó giam hắn lại.”

Mọi người ba chân bốn cẳng nhét vải vào miệng Nghê Kiệt, kéo hắn ra ngoài.

Phía sau phòng ngủ chỉ còn lại có Thượng Quan Nghiêu và Lăng Thủy Nguyệt, hắn đem quần áo rơi trên đất quăng trước mặt cô, “Dáng vẻ em hiện tại thật khó nhìn a.”

Hắn trên cao nhìn xuống cô, “Không muốn giải thích chút gì sao?”

Chống lại ánh mắt vô tình của hắn, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì, đột nhiên hồi tưởng lại khoảng thời gian thay đổi tình cảm hai người, lòng của cô không khỏi quặn đau.

Trên thực tế... ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, duy nhất còn nhớ rõ hình ảnh cuối cùng, chính là Nghê Kiệt nguy hiểm đánh vào cô một cái, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm, kế tiếp liền không hề hay biết.

Nhưng mà giải thích như vậy Thượng Quan Nghiêu sẽ tin tưởng sao? Hắn đã sớm đã cảnh cáo cô phải cách xa Nghê Kiệt một chút, nhưng mà cô không nghe hắn nói, hắn tức giận như vậy cũng là bình thường.

Tiếp theo cô lại nghĩ tới này hắn và phụ nữ khác chụp ảnh, hơn nữa hắn còn quên sinh nhật của cô, có lẽ hiện tại cô đối với hắn mà nói, căn bản đã không còn quan trọng...

Nhiều đả kích và thương tổn làm cho cô không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

Lăng Thủy Nguyệt cúi đầu, nhìn đống quần áo bị hắn ném đến, muốn nói cái gì nhưng cổ họng co rút, tim bị xé rách, cuối cùng cô lựa chọn trầm mặc chống đỡ.

Thấy cô như vậy, Thượng Quan Nghiêu tức giận khó có thể khắc chế.

“Em bởi vì anh ra ngoài với phụ nữ khác bị chụp ảnh, cho nên muốn trả thù anh sao? Hay là từ đầu đến cuối anh đã sai vì đã tin em?”

Thượng Quan Nghiêu không mang theo cảm tình lên án từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống tới, “Lăng Thủy Nguyệt, em thật là một cô gái quá thủ đoạn...”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức từ trong ánh mắt của cô nhìn thấy vẻ mặt bị thương lướt qua sau đó biến mất.

Nhưng mà cô không chịu giải thích, càng không có cãi lại, chẳng qua vẻ mặt cô trống rỗng ngồi ở trên giường vừa nhếch nhác vừa tiều tụy.

Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, cuối cùng, Thượng Quan Nghiêu vô tình xoay người, giống như quyết định vứt bỏ bảo bối mình âu yếm, dùng sức ra khỏi cửa phòng, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lăng Thủy Nguyệt như trước không nhúc nhích, thậm chí cũng không có cầu hắn trở về.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiêu Tĩnh, “Thiếu gia, Lăng tiểu thư cô ấy...”

“Từ nay về sau, cô ấy không còn là người của tôi.” - Đây là lời cách tấm ván cửa của Thượng Quan Nghiêu để lại cho cô.

Thẳng đến tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, tất cả trở về bình tĩnh, Lăng Thủy Nguyệt mới giống như bình thường, đem cả người vùi vào chăn bông.

Tất cả kết thúc như vậy sao? Thật ra, trước kia hắn đã muốn buông tay sao...

Tình yêu tồn tại một khoảng thời gian giờ đã đến lúc chấm dứt.

Chẳng qua làm cho cô đau lòng chính là... Thượng Quan Nghiêu, thì ra ở trong mắt của anh Lăng Thủy Nguyệt lại... là người như thế!

Chương 46

Ba ngày trôi qua, Lăng Thủy
Nguyệt từ trong thế giới của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Không khí nhà Thượng Quan
trầm trọng không giống như bình thường, thân là quản gia Chung bá cũng không có
hỏi sự việc từ đầu đến cuối, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Nghiêu đều
lộ ra vẻ mặt khó coi, tiếp theo thở thật mạnh một hơi, không nói một câu.

Mà Thượng Quan Nghiêu cả ngày
cũng đem chính mình nhốt trong phòng, cự tuyệt tất cả xã giao, ngay cả công ty
cũng không đi, khiến cho Tiêu Tĩnh không thể làm gì khác hơn là chạy hai bên
giúp xử lí công việc.

Mọi người đều biết Thượng
Quan Nghiêu đang chờ đợi Lăng Thủy Nguyệt chủ động xuất hiện, không sợ cô nói
tùy tiện gì đó, chỉ cần để cho hắn bộc phát tâm trạng một hồi.

Bất quá Lăng Thủy Nguyệt thật
sự không cơ sở tự nhiên biến mất, điểm ấy làm cho Thượng Quan Nghiêu vô cùng
tức giận, cô gái kia có thể vĩnh viễn cũng không biết, khi hắn nhìn thấy cô nằm
ở phòng ngủ Nghê Kiệt, hắn đã ghen tị và khiếp sợ bao nhiêu.

Hắn thừa nhận lúc trước hắn
có một số hành động không để ý đến cảm nhận của cô, chẳng qua khi đó hắn một
lòng muốn cải cách toàn diện tập đoàn Thịnh Thế, đem sản nghiệp lúc cha còn
sống để lại từng cái từng cái xóa tận gốc, làm cho Thịnh Thế rực rỡ hẳn lên.

Cho nên hắn bất đắc dĩ đành
phải áp dụng một ít thủ đoạn tất yếu, bởi vì công việc mà lạnh nhạt cô, hắn
thật sự có chút đau lòng, cũng sớm nghĩ chờ hết bận rộn, rồi nhiều ngày tới
nhẫn nại bù đắp cho cô thật tốt, để cô có một niềm vui thật lớn.

Bất quá rõ ràng hắn đánh giá
cao kiên nhẫn của Lăng Thủy Nguyệt, hắn rõ ràng đã nghiêm khắc cảnh cáo cô phải
nrời xa Nghê Kiệt, không nghĩ tới cô cuối cùng lại lên giường người đàn ông kia.

Phát hiện cô một đêm chưa về,
hắn gấp đến độ thiếu chút nữa không khống chế được, sợ cô bị đối thủ trên
thương trường của hắn bắt đi, hắn còn tăng số người đi chung quanh tìm kiếm, hơn
nữa hệ thống internet của Thịnh Thế liên tiếp bị hacker xâm lấn, phá hủy không
ít hồ sơ công ty.

Thật vất vả hắn phái người
truy tra, rốt cục tìm được người ra tay sau lưng Thịnh Thế, khi hắn dẫn đầu mọi
người xuất hiện ở nhà Nghê Kiệt, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện một màn làm
trái tim người ta băng giá.

Đối mặt sự chỉ trích của hắn
cô ngay cả giải thích cũng không có, đây có phải là ý cô sẽ cam chịu tất cả?

Ba ngày tiếp theo, cô hoàn
toàn không có ló mặt, cho dù cô phải rời khỏi hắn, ít nhất cũng phải về nhà lấy
hành lí, nhưng cô giống như cái gì cũng không muốn lấy, cứ như vậy biến mất.

Lửa giận của hắn càng ngày
càng tăng vọt, tới ngày thứ tư, hắn bắt đầu phái người đi thăm dò phòng ở trước
đó của Nghê Kiệt, nhưng hiện giờ đã thành khoảng không.

Hắn lại tra xét tất cả tài
khoản ngân hàng của Lăng Thủy Nguyệt, cho tới bây giờ hắn mới ý thức được một
vấn đề thật đáng sợ, lúc trước cô đem tất cả tiền trên người trả cho hắn, căn
bản không có tiền thừa gởi trong ngân hàng.

Mà cô bình thường dùng tiền
đều là hắn để lại cho cô, tuy rằng số tiền cũng không ít, nhưng hắn phát hiện
cô đem tất cả tiền để trong ngăn kéo trong phòng ngủ.

Nói cách khác, cô hiện tại
không có đồng nào, ngoại trừ giấy chứng nhận và ví da, còn có quần áo thường bị
hắn lật đi lật lại.

Càng làm cho hắn đau lòng
chính là, hắn nhìn thấy cô dùng bút lông khoanh tròn ngày đặc biệt trên tờ lịch
tường.

Hắn vốn đáp ứng với cô, hắn
vào ngày đó sẽ cho cô một niềm vui lớn, kết quả hắn lại bởi vì công việc phức
tạp mà quên mất ngày sinh nhật của cô.

Mà ngày đó hắn vốn nên ở bên
người cô, nhưng không hắn còn đi ăn tối với người phụ nữ khác, hắn nhẹ nhàng
nhắm mắt lại, Thượng Quan Nghiêu không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, hắn phát
hiện cô đem báo có đăng hình hắn và người phụ khác giấu ở gối nằm, ngay lúc đó
cô nhất định là đau khổ đến muốn chết.

Bỗng dưng mở mắt ra, hắn mới
giựt mình cảm giác tim mình đang đau.

Chương 47

Mấy ngày nay cô ăn ở nơi nào?
Ăn cái gì, uống cái gì? Thân nhân của cô đều bị hắn nhốt trên đảo nhỏ, đồng
nghiệp làm chung công ty trước kia hắn cũng hỏi thăm quá, từ lúc cô từ chức mọi
người vốn không có liên lạc qua.

Lại trôi qua một tuần, Thượng
Quan Nghiêu từ tức giận chuyển thành lo lắng, hắn lúc ấy nhất định là bị ghen
tị lấn áp, mới có thể nói ra lời không suy nghĩ như thế.

Hắn biết cô lâu như vậy, cô
là dạng người gì hắn chẳng lẽ còn không biết sao?!

Nhưng mà... Cô lại mặc quần
áo không chỉnh tề nằm ở trên giường Nghê Kiệt?

Cái tên xú tiểu tử chết tiệt
kia, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, hắn còn nhớ rõ ở một bữa tiệc nhàm chán
khác, hắn bất quá chỉ cùng một người phụ nữ không nhớ nổi tên theo lễ phép nhảy
một điệu, sao đó không lâu lắm, tên xú tiểu tử kia ở trước mặt hắn diễu võ
dương oai cùng cô gái kia thân mật.

Cho đến khi đó hắn mới biết
được, Nghê Kiệt chính là muốn đoạt đi tất cả thuộc về hắn.

Cho nên khi tên xú tiểu tử
Nghê Kiệt xuất hiện ở trong cuộc sống của Thủy Nguyệt, hắn mới có thể khẩn
trương như thế, sợ cô sẽ bị hắn cướp đi, loại cảm giác sợ hãi bị cướp đi, cuối
cùng lại diễn biến thành thương tổn cô.

Nghê Kiệt chết tiệt!

Thượng Quan Nghiêu đột nhiên
đứng dậy đi thẳng đến tầng hầm ngầm, bảo vệ phụ trách trông coi Nghê Kiệt khi
nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, liền vội vàng khom người đón chào. Nghê Kiệt bị
giam nhiều ngày khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đã mất đi rực rỡ ngày xưa.

Tầng hầm dưới đất tản ra mùi
nấm mốc, hắn đẩy đầu tóc vàng lộn xộn, hai gò má lõm xuống, đại khái bởi vì mấy
ngày liền đến không có ăn cái gì, đói đến ngay cả ánh mắt cũng trở nên rời rạc.

Nhưng mà khi Nghê Kiệt nhìn
thấy Thượng Quan Nghiêu xuất hiện, nhuệ khí lại lần nữa bị khơi mào, hắn trời
sinh tính tình kiêu căng, hắn dù có chết cũng không cúi đầu nhận thua trước
Thượng Quan nghiêu.

Hắn khiêu khích trừng mắt
Thượng Quan Nghiêu, lộ ra nụ cười đùa cợt, “Rốt cục đã chịu gặp tôi, Thượng
Quan thiếu gia?”

Thượng Quan Nghiêu cao ngạo
đứng ở cửa, trên cao nhìn xuống nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, đưa tay về
phía bảo vệ, “Roi!”

Nhẹ nhàng hai chữ, làm cho
Nghê kiệt vốn còn muốn kiêu ngạo giờ hơi hơi chấn động, thẳng đến nhìn thấy bảo
vệ đưa cho hắn một đoạn dây thừng, Thượng Quan Nghiêu sau khi cầm lấy, liền như
tử thần quất về phía mình, hắn mới có chút cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi.

Khả hắn vẫn duy trì bản tính
bất cần đời như cũ, không để cho hắn nhìn thấy mình sợ hãi, thẳng đến Thượng
Quan Nghiêu đi đến trước mặt hắn, tay trái giơ roi lên cao, không chút do dự
quất phía sau lưng của hắn.

Đau đến thấu xương làm cho
hắn không thể khắc chế cả người run lên, đau đớn còn chưa kịp lan rộng, roi thứ
hai đã vung xuống.

Nghê Kiệt trốn cũng không
trốn, thẳng đến Thượng Quan Nghiêu đánh tới cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, hắn
mới đưa roi sang một bên, mà cả người Nghê Kiệt đã nhếch nhác quỳ rạp trên mặt
đất, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển thật mạnh.

Phía sau lưng hắn bị đánh cho
máu thịt mơ hồ, nhưng hắn từ đầu tới đuôi chỉ cắn môi, cổ họng cũng không la
một tiếng.

Khi hắn phát hiện Thượng Quan
Nghiêu dừng tay, hắn cố gắng trấn định cười lạnh, “Sao không đánh chết tôi? Vậy
xem ra anh đã hiểu được cái gì là nhân từ rồi? Bên ngoài nghe đồn Thượng Quan
đại thiếu gia là người long dạ độc ác, là bạo quân không nói tình cảm, hôm nay
xem ra bất quá cũng chỉ như thế.”

Thượng Quan Nghiêu lười nhìn
hắn một cái, xoay người, mở chân dài chuẩn bị rời đi.

Nghê Kiệt kìm nén cảm xúc lâu
ngày rốt cục bùng nổ, ngay cả ngữ khí cũng rất hung dữ, “Anh tại sao lại hận
tôi như vậy? Ngay cả một câu cũng không nói với tôi? Nếu như vậy, sao không rõ
ràng trực tiếp đánh chết tôi cho rồi?”

Khẩu khí hắn bốc đồng giống
như đứa bé không được thưởng kẹo, nước mắt cũng không không chịu thua kém chảy
xuống dưới.

Thượng Quan Nghiêu cũng không
quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.

Còn lại Nghê Kiệt sa sút tin
thần quỳ rạp trên mặt đất, cả người đau đớn đã không thể bù được đau lòng lúc
này, không muốn trơ mắt nhìn hắn cao ngạo biến mất như vậy ở trước mắt mình, nước
mắt chảy xuống, hắn đem hết sức lực toàn thân đứng lên nhào đến sau ót Thượng
Quan Nghiêu.

Thượng Quan Nghiêu nghiêng
người né, Nghê Kiệt chụp một cái vô ích, thân thể bị thương mềm nhũn té ngã
trên đất, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Kiệt đột nhiên gắt gao kéo lấy góc
quần của Thượng Quan Nghiêu không cho hắn đi, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ đáng
thương không muốn bị người ta bỏ lại.

“Ngày đó... Thật ra chuyện gì
cũng không có xảy ra, tôi chỉ là muốn trả thù anh, đơn thuần muốn trả thù anh
mà thôi... Bởi vì anh là người xấu xa! Tôi bất quá chỉ ăn bánh sủi cảo do người
phụ nữ của anh làm, đã bị bảo vệ của anh hung hăng đánh một trận, còn ép tôi
nôn hết số sủi cảo vừa mới ăn ra...”

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt
tàn khốc của Thượng Quan Nghiêu, “Khi đó tôi suy nghĩ, sớm hay muộn sẽ có một
ngày tôi sẽ đem tất cả đau khổ mà nhà anh gây ra cho tôi, tất cả đều đòi lại
đến!”

Chương 48

Hắn nói có chút trẻ con, “Tôi
cố ý dẫn cô ấy đến nhà của tôi, cố ý nói cho cô ta biết ân oán của tôi và anh, còn
dọa hù nói tôi muốn hủy cô ấy, thật ra...”

Hắn đột nhiên cười cười, “Tôi
lén cho cô ấy uống thuốc ngủ, cởi áo khoác của cô ấy, ôm cô ấy vào phòng ngủ
của tôi, sau đó cả đêm ngồi ở bên giường nhìn cô ta...”

Nghe thế, Thượng Quan Nghiêu
gắt gao nắm chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn Nghê Kiệt gục bên chân mình.

Nghê Kiệt còn lộ ra dáng vẻ
vô tội đáng thương nhìn thẳng vào hắn.

Hai người giằng co một lúc
lâu, Thượng Quan Nghiêu chậm rãi khom người, bàn tay to dùng sức nắm cằm hắn, trong
mắt hiện lên vẻ mặt phức tạp, “Nhiều năm như vậy, cậu cuối cùng có chơi đã
chưa?”

Nghê Kiệt không chút nào sợ
hãi hất cằm, “Còn chưa đủ!”

Thượng Quan Nghiêu thô bạo
đẩy hắn sang một bên, cũng không thèm nhìn hắn một cái, xoay người hướng về
phía cửa, không bao lâu, Nghê Kiệt chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến mệnh lệnh
thản nhiên của Thượng Quan Nghiêu, “Tìm bác sĩ đến trị thương cho hắn.”

Nghê Kiệt bỗng dưng nở nụ
cười, sau đó rất thỏa mãn hôn mê bất tỉnh.

...

Thì ra hiểu lầm một người
thật sự rất dễ dàng.

Đã muốn một tháng, một người
lớn như cô vậy mà biến mất không căn cứ, chẳng lẽ cô thật sự hoàn toàn không
muốn nhìn thấy hắn nữa sao?

Thượng Quan Nghiêu mỏi mệt
dừng xe ở ven đường, hắn đã không nhớ rõ hắn đã hút điếu thuốc thứ mấy, nhìn
trên đường người đến người đi, một đôi tình nhân khuôn mặt cười, cử chỉ vô cùng
thân thiết.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện
ra thiệt nhiều cảnh tốt đẹp, có ngọt ngào, có khôi hài, nhớ lại tất cả chuyện
vui trong cuộc đời bởi vì có cô ở bên người hắn.

Ngay cả chính hắn cũng không
biết bắt đầu từ khi nào, Lăng Thủy Nguyệt đã trở thành một phần trong sinh mệnh
của hắn, cũng không thể chia lìa.

Hắn là hiểu lầm cô, nhưng cô
vốn nên cho hắn một cơ hội bù lại, tại sao lại có thể biến mất hoàn toàn như
vậy? Chẳng lẽ trong lòng của cô, hắn thật sự một chút cũng không đáng tin sao?
Ngày đó... Khi hắn chỉ trích cô phản bội, cô không thể tùy tiện giải thích vài
câu sao?

Cô gái ngốc kia mỗi lần chỉ
biết yên lặng thừa nhận, cho dù bị oan uổng hiểu lầm, thậm chí bị thương tổn, cũng
không chịu biểu hiện ra yếu ớt của cô.

Tim giống như bị tê liệt, ở
trong ấn tượng của hắn cô giống như chưa bao giờ bởi chuyện gì mà hận hắn, cho
dù bị lạnh nhạt, cũng là một người ngây ngốc chờ đợi quyết định của hắn.

Đồ ngốc này!

Hắn đem đầu mẩu thuốc lá
trong tay dùng sức ném ra ngoài xe, ngón trỏ xoa ấn đường, tại sao tới bây giờ
còn chưa có tin tức của cô, cô đến tột cùng trốn đến đâu rồi nha?

Lăng Thủy nguyệt, em cho dù
có hận anh, cũng nên quang minh chính đại hận anh, không phải sao?

“Chú ơi, viện trưởng nói
không thể xả rác bừa bãi!”

Bên tai hắn truyền đến một
tiếng nói non nớt, hắn quay đầu vừa thấy một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, cột
hai bím tóc đáng yêu, trong tay còn cầm một bó hoa hồng xinh đẹp thật lớn.

“Chú, hôm nay là lễ tình nhân,
chú có muốn mua hoa hồng cho bạn gái không?”

“Lễ tình nhân?” Thượng Quan
Nghiêu nhớ về các ngày lễ, hôm nay... đúng lá lễ tình nhân?!

“Đúng vậy, hôm nay có rất
nhiều anh chị cùng đi chơi! Cho nên chú có muốn mua một đóa hoa hồng hay không?
Rất rẻ nha, mười đồng tiền một đóa...”

Nhìn dáng vẻ cô bé cố gắng
bán hết đống hoa hồng kia, lại nhìn đám người lui tới trên đường, hắn từ trong
bóp da lấy ra số tiền lớn, đưa đến trước mặt cô bé.

“Nhiêu đây đủ mua hết bó hoa
này không?”

Cô bé gật đầu thật mạnh, “Nhưng
mà chú ơi, tiền nhiều quá. con không có tiền lẻ để thối cho chú a.”

Thượng Quan Nghiêu ảm đạm
cười, “Không cần thối lại, nhanh về nhà đi.”

Hắn cằm lấy bó hoa, đột nhiên
ý thức được, hắn giống như cho tới bây giờ cũng chưa tặng hoa cho ai.

Hắn trời sanh tính lạnh lùng,
lại càng không hiểu được như thế nào cảm tình, cho nên căn bản không chú ý
những ngày lễ quan trọng, cũng không hiểu được tạo chút không khí vui mừng là
như thế nào.

Hiện tại hồi tưởng lại, mới
phát hiện ba người bạn tốt lúc theo đuổi bạn gái, mỗi một lần không phải đều
khiến cho mọi người đều biết, hoa tươi quà vật bay đầy trời.

Mà khi Lăng Thủy Nguyệt ở
cùng một chỗ với hắn, chưa bao giờ so đo việc này. Lúc hắn mệt mỏi buồn phiền
cô yên lặng giúp đỡ bên người hắn, khi hắn đói bụng cô sẽ nấu món ngon cho hắn
ăn, khi chịu áp lực công việc cô còn có thể săn sóc giúp hắn xoa huyệt thái
dương.

Cho tới nay, giống như đều là
cô giao ra còn hắn thì hưởng thụ, nhưng hắn lại bướng bỉnh cho rằng này tất cả
đều là đương nhiên.

Thủy Nguyệt... Thì ra trong
lúc vô tình, anh đã để em chịu thiệt nhiều như vậy.

“Chú, chú thật sự là người
tốt, tương lai nhất định cũng sẽ gặp may mắt, chú có ăn cơm tối chưa, con mời
chú ăn bữa tối được không?”

Nói xong, cô bé vui vẻ mở ba
lô ra, lấy ra một hộp cơm giữ ấm đưa đến trước mặt Thượng Quan Nghiêu.

Hắn ngơ ngác một chút nhưng
lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của cô bé. Khi mở nắp hộp ra bên trong lại
có thật nhiều viên sủi cảo nhỏ xinh đẹp, hắn cầm lấy một viên bỏ vào trong
miệng, mùi vị quen thuộc làm cho hắn ngạc nhiên.

“Ăn ngon lắm, bên trong bao
một con tôm bóc vỏ thật lớn, hơn nữa chú nhất định phải ăn số chẵn đó, như vậy
mọi việc mới thành công...”

Thượng Quan Nghiêu đột nhiên
buông hộp cơm xuống, đẩy cửa xe ra, một tay ôm cô bé lên trên đùi, vội vàng hỏi:
“Sủi cảo này, là ai làm cho cháu ăn?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3