Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 09

Chương 9:

Quyết
đấu với tình địch, hồi thứ ba:

Ngang
ngược cướp người

“Em tố cáo anh cũng được. Anh mong làm ầm càng to càng tốt,
để cả thành phố này đều biết Hạ Trường Ninh anh vất vả theo đuổi em thế nào. Bắt
người phi pháp không gây thương tích sẽ bị công an giữ mấy ngày?...”.

Hôm
nay là thứ năm, đã hẹn trước với Đinh Việt là tan ca sẽ đi ăn cơm với anh ấy. Tôi
còn bàn bạc với anh ấy cuối tuần dẫn anh ấy về nhà ra mắt bố mẹ tôi. Không ngờ vừa
ra đến cổng đã gặp Hạ Trường Ninh.

Anh
ta lịch sự nói với tôi: “Phúc Sinh, anh có chút chuyện muốn nói với em”.

“Tôi
hẹn Đinh Việt ăn tối rồi”.

“Thứ
năm trường học nghỉ sớm, giờ mới ba giờ hơn, không làm lỡ việc của em đâu”.

Tôi
lạnh mặt nói: “Anh biết tôi và Đinh Việt yêu nhau rồi, nếu như anh còn bám lấy tôi
nữa thì tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối”.

Hạ
Trường Ninh cười: “Nghe xem em nói đi đâu rồi kìa, nếu anh mà quấy rối em thì em
còn thân mật đi ăn, đi dạo phố với Đinh Việt được sao?”.

Anh
ta nói cũng không sai. Chỉ cần mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi và Đinh Việt, anh
ta nói với Đinh Việt một câu: “Ninh Phúc Sinh là bạn gái của tôi”, thì tôi và Đinh
Việt mười phần thì cũng phải có tám, chín phần bị anh ta làm hỏng chuyện.

Tôi
không kìm nổi, cảm thấy bất an bèn hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh có chuyện gì, nói bây
giờ không được sao?”.

“Lên
xe đi, ngoài này lạnh quá!”.

Tôi
cảnh giác nhìn anh ta, còn Hạ Trường Ninh định thần ngồi trong xe nhìn tôi. Anh
ta có chuyện gì chứ?

“Có
liên quan tới… em xem cái này đi!”. Hạ Trường Ninh đưa cho tôi một tờ giấy.

Tôi
mở ra xem, con số trên đó khiến tôi suýt ngất xỉu: “Đây là gì?”.

“A Thất nhờ anh đưa cho em. Cậu ấy nói
em là bạn của anh nên cậu ấy chỉ lấy giá nhập vào. Cũng không nhiều, có hơn bốn
mươi nghìn tệ thôi”.

“Anh lừa đảo! Những chiếc cốc với đèn
đó làm sao lại đắt thế chứ! Hơn nữa là do anh ép tôi. Tôi… tôi tự vệ chính đáng!”.
Tôi không hiểu lắm về pháp luật, không biết hôm đó tôi tức quá đập trong quán ăn
Tây sẽ do ai đền. Là do Hạ Trường Ninh bảo A Thất đóng cửa không cho tôi đi, nhưng
đúng là do tôi động thủ trước. Tôi càng nói càng yếu thế. Hơn bốn mươi nghìn tệ
cơ mà, sao đồ đạc trong nhà hàng của A Thất lại đắt thế?

Hạ Trường Ninh cười khà khà rồi xuống
xe nói với tôi: “Cốc và đèn bàn thì không đắt, chỉ có mấy chai rượu em đập vỡ thì
đắt một chút. Chai rượu vỡ vẫn còn đó, hay là cầm đi giám định?”.

Đột nhiên tôi muốn mình có thật nhiều
tiền, sau đó vui sướng ném cho anh ta, để anh ta mãi mãi biến mất. Hơn bốn mươi
nghìn tệ, tôi mới đi làm được mấy tháng mà
việc này lại không thể để bố mẹ tôi biết được. Tôi phải làm thế nào bây giờ?

“Việc này anh cũng có trách nhiệm. Thế
này đi, em trả mười lăm nghìn tệ, số còn lại để anh lo, được không?”.

“Tôi phải hỏi luật sư đã”. Không hiểu
từ đâu mà trong đầu tôi nhảy ra suy nghĩ này.

Hạ Trường Ninh cười: “Phúc Sinh, em
có phải đền anh đâu, em đền cho A Thất cơ mà. Em không trả thì ra tòa nguyên cáo
sẽ là A Thất, bị cáo là anh và em. Anh với A Thất là anh em với nhau, anh sẽ thừa
nhận sai sót. À đúng rồi, trên mấy chai rượu đó vẫn còn dấu vân tay của em. A Thất
đã làm giám định rồi”.

Tôi nghe câu này là biết ngay Hạ Trường
Ninh muốn giở trò. Anh ta mở công ty an ninh nên việc này đương nhiên là hiểu rõ.
Anh ta là nhân chứng, dùng dấu vân tay của tôi làm vật chứng. Khi đó chỉ có tôi
và anh ta ở trong nhà hàng, anh ta nhận rồi thì mười lăm nghìn tệ này không trả
cho anh ta được sao?

“Được, tôi ném rồi thì tôi nhận. Bây
giờ tôi không có nhiều tiền đến thế, có thể trả theo từng đợt được không?”. Tôi
nghiến răng thừa nhận. Mười lăm nghìn tệ, một tháng lương tôi hai nghìn, chớp mắt
đã sắp đến Tết rồi, nhà trường sẽ có thưởng cuối năm, tôi cố gắng nửa năm sẽ trả
hết nợ.

Hạ Trường Ninh cười khà khà và nói:
“Anh sẽ trả A Thất hộ em, sau này anh sẽ là chủ nợ của em. Anh biết em không muốn
nợ anh, tiền lãi sẽ tính theo ngân hàng, được không?”.

“Được”.

“Lên xe đi, tới văn phòng công ty anh
làm giấy vay nợ”.

Cuối cùng tôi cũng lên xe anh ta.

Hạ Trường Ninh lái xe đưa tôi tới một
khu căn hộ nhỏ. Nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống văn phòng công ty chút nào,
tôi nghi ngờ hỏi: “Văn phòng của anh đây á? Tôi nhớ là văn phòng công ty Thuẫn Thành
không phải ở đây”.

“Ừ, đây là địa điểm văn phòng khác.
Giải quyết những việc không liên quan tới việc ở công ty”.

Thang máy càng lên cao, lòng tôi càng
bất an. Công ty ở trong khu nhỏ thì thích thuê tầng một hoặc tầng hai, như thế cho
tiện. Thế nhưng Hạ Trường Ninh ấn thang máy lên tới tầng thứ 33.

Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, anh
ta nhìn thang máy nhảy số mà không nói gì cả, tôi cũng nhìn sự thay đổi liên tục
của từng con số và im lặng. Cảm giác yên lặng và bất an khiến tôi không chịu được
nữa, tôi lên tiếng: “Tôi không đi nữa. Tôi sẽ viết giấy nợ và ký tên, thứ hai gửi
anh là được. Tôi không trốn nợ đâu”.

Hạ Trường Ninh quay lại nhìn tôi và
cười, nụ cười đó không có ý gì tốt đẹp cả.

Thang máy dừng lại, Hạ Trường Ninh thong
dong nói một câu cực kỳ vô liêm sỉ: “Thực ra không làm giấy tờ cũng không sao, em
cởi chiếc áo hơn hai mươi nghìn tệ trên người ra gán cũng được”.

Anh
ta nói gì thế? Anh ta muốn tôi cởi áo? Tôi tức điên lên gào vào mặt anh ta: “Anh
là thằng lưu manh”.

“Phúc
Sinh, anh chỉ gợi ý thế thôi. Em muốn mặc chiếc áo hai mươi tám nghìn tệ, hay trả
tiền theo từng đợt cho anh cũng được mà”.

“Anh
nói linh tinh cái gì thế? Cái áo này có hơn một nghìn tệ. Hạ Trường Ninh, anh lại
giở trò hả?”. Tôi điên lắm rồi.

Anh
ta ấn chặt cửa thang máy, ánh mắt đảo đi đảo lại trên người tôi, nói: “Anh không
tin, đây rõ ràng là đồ hiệu A/V, lẽ nào anh nhìn nhầm?”.

Anh
ta nói như thế khiến tôi có chút không thoải mái. Lẽ nào Đinh Việt không hề đi trả
lại áo mà dùng mác giá khác gắn vào? Tôi không hiểu về hàng hiệu nhưng Hạ Trường
Ninh thì lạ gì, anh ta còn nhìn nhầm được sao?

“Hay
là em để anh nhìn lại xem? Yên tâm, Phúc Sinh, nếu anh muốn làm gì em thì em sớm
đã là của anh rồi”. Hạ Trường Ninh tỏ vẻ nghi ngờ và tò mò.

Tôi
cũng rất muốn biết chiếc áo khoác màu đen trên người tôi rốt cuộc là hàng hiệu hai
mươi tám nghìn tệ hay là đồ fake một nghìn tệ?

Tôi
lập tức cởi đai áo.

Hạ
Trường Ninh nhịn cười và nói: “Phúc Sinh, trong thang máy có máy quay. Em định biểu
diễn thoát y trước mặt bảo vệ à?”.

Tôi
đỏ bừng mặt liền đi ra ngoài thang máy.

Hạ
Trường Ninh mở cửa ra nhìn thấy tôi trong tư thế phòng thủ liền cười nói: “Bảo vệ
sẽ nhìn thấy anh và em cùng bước vào. Em có rủi ro gì thì những gì máy quay quay
được sẽ là bằng chứng”.

Tôi
cúi đầu bước vào thang máy, không khí bên trong vô cùng ấm áp, tôi cởi áo khoác.

Hạ
Trường Ninh cầm áo xem đi xem lại, sờ sờ cái áo và nói: “Đúng là hàng fake, bây
giờ kỹ thuật làm giả giỏi thật”.

Anh
ta nói như thế khiến tôi thật yên tâm.

Thực
ra nếu nó thực sự là hàng hiệu hai mươi tám nghìn tệ thì tôi cũng chỉ cảm thấy Đinh
Việt rất quan tâm tới tôi, nếu nó là hàng fake thì tôi nghĩ anh ấy biết cách sống.

“Uống
gì không?”.

Tôi
nhìn xung quanh, thiết kế đen trắng, không giống văn phòng mà giống nhà riêng hơn.
Nhưng bình thường gia đình thì không bài trí thế này, nói hay ho thì là có con mắt
thẩm mỹ, nói khó nghe một tí thì là quái dị.

“Anh
không cần bận rộn thế đâu, tôi ký xong là đi ngay. Tôi hẹn ăn cơm với Đinh Việt
lúc sáu giờ rồi”.

Hạ
Trường Ninh pha trà và ngồi trên ghế sofa màu trắng. Tại sao tôi đứng anh ta ngồi
mà tôi vẫn thấp hơn anh ta một cái đầu?

“Phúc
Sinh, thực ra em rất dễ lừa. Lẽ nào em không nhìn ra là anh chỉ muốn lừa em tới
nhà anh thôi sao?”.

Tôi
run rẩy, sững lại hai giây rồi chạy ra ngoài cửa.

“Em
không mở được đâu”.

Tôi
quay đầu lườm anh ta: “Anh muốn làm gì?”.

“Không
muốn làm gì cả, anh chỉ không muốn nhìn em và Đinh Việt ăn tối mà thôi! Chín giờ
ba mươi phút anh đưa em về nhà. Phúc Sinh, nghe anh một lần đi, đừng qua lại với
Đinh Việt nữa. Cậu ta thực sự không hợp với em”.

“Anh
thế này là bắt người phi pháp”.

“Em
tố cáo anh cũng được. Anh mong làm ầm càng to càng tốt, để cả thành phố này đều
biết Hạ Trường Ninh anh vất vả theo đuổi em thế nào. Bắt người phi pháp không gây
thương tích sẽ bị công an giữ mấy ngày? Anh có thái độ nhận tội tốt, còn có thể
lên báo xin lỗi, chắc vào đó chơi vài ngày là được ra ngay ấy mà, em thấy thế nào?”.

Tôi
tức tới mức lại muốn tìm cái gì đó đập cho anh ta mấy phát. Tay vừa chạm vào cái
bình sứ thì Hạ Trường Ninh nói: “Đừng đập, anh tốn hai trăm năm mươi nghìn tệ để
mua nó đấy, là bản số lượng có hạn chào mừng Olympic. Quan tòa có thể phán em không
phải đền nhưng anh có thể tìm người đòi nợ giúp anh”.

Trong
đầu tôi bỗng chốc hiện lên hình ảnh một đám lưu manh ác bá đến tận nhà tìm tôi.
Tôi hít một hơi nín nhịn, rồi đanh giọng nói: “Hạ Trường Ninh, anh bắt nạt người
quá đáng”. Đôi bốt cao gót dưới chân tôi phi về phía anh ta.

Anh
ta giơ một tay đón lấy như đón phi tiêu, rồi đặt ngay ngắn trên bàn, ngắm nghía
một lát rồi hỏi: “Phúc Sinh, em đi giày size ba mươi lăm à?”.

Tôi
sắp bị anh ta làm cho tức chết mất. Móc điện thoại ra gọi cho Đinh Việt thì điện
thoại không có tín hiệu.

“Bớt
bớt chút đi, điện thoại ở nhà anh không gọi đi được đâu. Phúc Sinh, em ngồi xuống
uống trà cho hạ hỏa, xem phim, thời gian sẽ trôi nhanh thôi. Lát về giải thích với
Đinh Việt sau. Lại đây ngồi, chúng ta cùng xem Điệp viên 007, xem xong anh nấu cơm
cho em ăn. Chín giờ ba mươi phút anh đưa em về nhà”.

Tôi
chân đất đứng ở cửa, cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào nên ngồi bệt xuống đất
ôm gối nhìn anh ta. Hạ Trường Ninh mặc cả cây trắng ngồi trên ghế sofa trắng, ánh
nắng chiều đông phản chiếu vào, cảnh này giống như phim phong cảnh.

Tôi
cúi đầu hỏi anh ta: “Tại sao chứ? Ngũ Nguyệt Vy thích trang phục có màu đen trắng,
anh cũng thích, hai người hợp nhau lắm. Cả hai đều là người có tiền, lai lịch đều
không tầm thường. Sao lại cứ phải khổ vì tôi? Trước đây tôi đã từng gây chuyện với
anh sao?”.

Anh
ta chầm chậm tới bên tôi rồi ngồi xổm xuống, cười nói: “Đúng thế, Phúc Sinh, em
đã gây chuyện với anh”.

“Tôi
thực sự không thích anh”. Tôi không biết gì cả nên thốt ra câu này.

Hạ
Trường Ninh nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm và dịu dàng: “Không phải vội, anh thích
em là được rồi. Anh rút lại những lời nói say sau hôm uống rượu ở trường bắn. Em
là cô gái trong sáng nhất mà anh từng gặp”.

Tôi
nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra vẫn thấy Hạ Trường Ninh ngồi như tượng trước mặt
tôi. Tôi đi lại ghế sofa ngồi xuống, ấn điều khiển, chăm chú xem phim Điệp viên
007.

Xem
hết phim là sáu giờ. Đáng nhẽ đã đến giờ hẹn đi ăn cơm của tôi và Đinh Việt thế
mà tôi lại ngồi trước bàn ăn thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Hạ Trường Ninh. Hai
món rau một món canh rất đơn giản. Tài nghệ nấu ăn của anh ta cũng được, tôi ăn
cũng thấy ngon.

Chúng
tôi ăn no uống say trong im lặng, ăn xong cơm lại ăn hoa quả, uống trà. Cuối cùng
cũng đến chín giờ. Hạ Trường Ninh nói: “Đi đi, anh đưa em về nhà”.

Tôi
tới trước cửa sổ hỏi anh ta: “Sau này anh còn làm thế này nữa không?”.

“Phúc Sinh, cá nhân anh thấy mình hợp với em hơn
Đinh Việt. Em làm bạn gái anh thì có gì không tốt chứ? Anh xuống bếp cũng được mà
lên phòng khách cũng xong…”. Anh ta lại bắt đầu mặt dày.

Tôi
đẩy tung cửa sổ, gió lạnh thổi vào khiến tôi rùng mình. “Anh còn dám làm thế một
lần nữa, tôi sẽ chết cho anh xem”.

“Phúc
Sinh, một khóc hai gây chuyện ba treo cổ, em đều muốn thử à?”. Hạ Trường Ninh cười
và đóng cửa lại, chăm chú nhìn tôi rất si tình, rồi bất lực nhún vai: “Được rồi,
em nói đi, làm thế nào để theo đuổi được em? Anh cũng muốn theo đuổi bạn gái một
cách bình thường, chỉ là, thêm một tên Đinh Việt, chẳng còn cách nào khác”.

“Tôi
đã nói rồi tôi thích Đinh Việt, tôi không muốn một khóc hai gây chuyện ba treo cổ,
tôi cũng không muốn máu dồn lên não rồi lại phát khùng lên, đừng ép tôi có được
không?”. Tôi thực sự bó tay với Hạ Trường Ninh. Nếu thực sự muốn tôi chết thì tôi
không dám, đành phải cầu xin anh ta thế này.

“Nếu
như anh đồng ý thì đã không giữ em lại để em không đi hẹn hò với Đinh Việt được”.


thể nhịn, nhưng không nhịn được nữa rồi.

Tôi
đập nhà Hạ Trường Ninh.

Đầu
tiên là đập thứ gần tôi nhất, tôi với tay nhặt miếng ngọc hoa bày trên giá gỗ cao
và ném về phía màn hình tinh thể lỏng nhà Hạ Trường Ninh, đập cho nó bắn tung tóe.

Tanh
tách từng tiếng, vui chết đi được.

Tôi
thở hổn hển, chỉ vào mặt anh ta: “Tiền thì không có, nhưng mạng có thể đền cho anh”.

Tôi
nghĩ mắt mình đã đỏ hoe, sắc mặt Hạ Trường Ninh dần dần thay đổi, một tay kéo tôi
định đưa tôi ra khỏi phòng, nhưng chỉ chốc lát lại thay đổi quyết định, anh ta chỉ
cái lọ màu đen trên giá đồ cổ và nói: “Đập cái kia đi, đồ đáng giá nhất cái nhà
này đấy. Anh không cần em đền”.

“Anh
có tiền thì hay lắm à? Anh là dân xã hội đen thì hay lắm à?”. Tôi dường như sắp
khóc đến nơi.

Anh
ta sầm mặt lại và nói: “Con mẹ nó, tôi tự sỉ nhục mình đấy! Nói chung là tôi không
để em và Đinh Việt ở bên nhau đâu”.

Tôi
hận quá đi mất, lừ mắt nhìn thẳng vào anh ta.

Cửa
tự nhiên bật mở, Ngũ Nguyệt Vy uể oải đứng dựa cửa: “Người ta yêu Đinh Việt, A Ninh,
anh giở trò gì chứ? Phúc Sinh, tôi giúp cô, cô đi đi, anh ta mà ngăn cô thì đã có
tôi”.

Tôi
cầm túi cầm áo khoác và chạy ra ngoài cửa.

Hạ
Trường Ninh điên tiết: “Vy Tử, cô biến đi”.

Tôi
ấn nút chờ thang máy rồi lo lắng đợi thang máy mở cửa, trong phòng thực sự vang
lên tiếng đánh nhau. Tôi quay người chạy xuống cầu thang dự phòng, căng thẳng tới
mức tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Chạy
được vài tầng tôi mới dám chờ thang máy. Điện thoại dường như đã có tín hiệu, thông
báo nhắc nhở liên tục. Tôi run rẩy vừa chạy vừa xem điện thoại, các cuộc gọi nhỡ
của Đinh Việt liên tiếp hiện lên.

Điện
thoại lại kêu, tôi nghe máy, đầu bên kia là giọng nói lo lắng của Đinh Việt: “Phúc
Sinh, em đang ở đâu?”.

Tôi
khóc hu hu: “Đinh Việt…”.

Khi
gặp được Đinh Việt tôi cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Nói cho anh ấy biết sự tình
thì có lợi gì chứ? Là đàn ông ai cũng sẽ tức giận, tôi sợ Đinh Việt tức quá lại
đi tìm Hạ Trường Ninh đánh nhau. Công ty của Hạ Trường Ninh có nhiều bảo vệ như
thế, quan hệ xã hội của anh ta cũng phức tạp vậy, tôi sợ Đinh Việt bị thiệt.

Khi
Đinh Việt nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi tôi tại sao, tôi nói giảm nói tránh với
anh: “Lần trước cãi nhau với Hạ Trường Ninh em có đập quán của bạn anh ta, họ bắt
em đền, nên lằng nhằng đến bây giờ”.

Đinh
Việt thở phào rồi ôm tôi vào lòng và cười: “Phải đền bao nhiêu tiền mà sầu tới mức
này thế?”.

Tôi
lắc đầu không nói chỉ kéo áo anh: “Muộn rồi, về nhà đi, mẹ em đang đợi cửa”.

Đinh
Việt bắt xe đưa tôi về nhà, anh vẫn tiễn tôi về tới đầu ngõ như mọi lần. Tôi đi
được mấy bước lại quay đầu nói cho anh ấy biết chuyện: “Tiền cũng không nhiều lắm,
hơn mười nghìn tệ, em không nói với anh vì sợ anh sẽ đưa tiền cho em. Em có thể
trả được”.

Anh
cười hiểu chuyện và nói: “Thế này đi, anh đưa tiền cho em trả bạn Hạ Trường Ninh
trước nhé, em nợ anh tiền vẫn hơn là nợ tiền người ta”.

Tôi
không nén được niềm vui trong lòng, Hạ Trường Ninh giúp tôi trả A Thất, muốn làm
chủ nợ của tôi, sao Đinh Việt cũng thế chứ? Nhưng tôi đồng ý, tôi nhìn anh và nói:
“Bình thường anh mời em ăn mời em uống em đều không quan tâm, nhưng món tiền này
khi em trả anh, anh nhất định phải nhận”.

“Ok.
Được rồi em mau về nhà đi”. Ánh điện mờ mờ chiếu trên người anh, khiến bóng anh
như dài thêm. Anh mỉm cười nhìn tôi về nhà.

Tôi
đi được vài bước lại quay đầu lại nói: “Ở chỗ Hạ Trường Ninh điện thoại không có
tín hiệu”.

“Anh
biết, máy báo ngoài vùng phủ sóng suốt. Anh có giận em đâu, ngốc ạ!”.

Tâm
trạng trong chốc lát đã vui vẻ trở lại. Tôi cười ha ha rồi chạy về nhà.

Đinh
Việt gọi tên tôi, tôi quay lại, anh lại vẫy tay bảo tôi đi tiếp.

Tôi
ngập ngừng nhưng cũng không quay lại nữa mà móc điện thoại ra nhắn tin cho anh:
“Mai là cuối tuần, anh tới gặp bố mẹ em không?”.

Sau
khi nhắn tin xong bước chân tôi lại tăng tốc thật nhanh và rẽ vào một góc nhỏ, nấp
cạnh bồn hoa.

Tôi
thấy Đinh Việt xem điện thoại, thấy anh cầm điện thoại và đứng lại một lúc. Vẫn
chưa thấy báo có tin nhắn, anh không đồng ý sao? Đang nghĩ ngợi lung tung thì tin
nhắn đến. Tôi mở ra đọc, anh nói: “Phúc Sinh, anh có phải mua cái gì không? Có chuyện
gì cần chú ý không? Anh hơi hồi hộp”.

Tôi
bịt miệng cười, cố ý nhắn lại thế này: “Em không biết”.

Nhìn thấy Đinh Việt cầm điện thoại đập vào đầu,
tôi toét miệng cười mà không phát ra tiếng, trong đầu cứ nghĩ tới cảnh ngày mai
Đinh Việt tới nhà tôi, trong lòng sung sướng đi về nhà.

Bố
mẹ tôi đang xem ti vi, thấy tôi về mẹ liền dò hỏi ngay: “Phúc Sinh, sao gần đây
tối nào con cũng ăn cơm ở ngoài thế? Con thực sự không đi cùng Hạ Trường Ninh đấy
chứ?”.

Tôi
không nhịn được cười liền lớn tiếng tuyên bố: “Con có bạn trai rồi”.

Mẹ
tôi không thay đổi sắc mặt, bà nhìn tôi một cái rồi nói: “Con và Hạ Trường Ninh
hẹn hò với nhau sao mà giấu được bố mẹ chứ!”.

Sao
lại là anh ta chứ? Từ ngày mai trong nhà tôi tuyệt đối không được xuất hiện cái
tên của tên lưu manh đó nữa!

Tôi
cười hì hì rồi ngồi xuống cạnh mẹ tôi, nhặt một miếng táo trên bàn bỏ vào miệng,
vừa ăn vừa nói với mẹ: “Không phải Hạ Trường Ninh đâu, anh ấy tên Đinh Việt”.

Bố
mẹ đồng loạt quay sang nhìn tôi, sắc mặt bắt đầu nghiêm lại. Động tác gặm táo của
tôi cũng chậm lại dần dần, căng thẳng mở miệng ra đáp: “Là Mai Tử giới thiệu cho
con, anh ấy là bạn thân của Mai Sơn, làm việc ở Cục Ngoại thương, năm nay hai mươi
tám tuổi, ngoại hình cũng được”.

“Nhà
cậu ấy ở đâu?”.

Bố
mẹ tôi bắt đầu công việc điều tra cụ thể. Tôi có chút không ứng phó được. Tôi rất
ít khi hỏi Đinh Việt về tình hình gia đình anh. Tôi chỉ biết anh không phải người
bản địa, là người Lương Hà, Vân Nam, bố mẹ anh làm gì anh không chủ động nói thì
tôi cũng ngại hỏi. Bố mẹ tôi hỏi thêm vài câu nữa tôi liền đẩy hết lên người Đinh
Việt.

“Con
nghĩ để bố mẹ gặp anh ấy rồi hỏi trực tiếp những câu hỏi này thì hơn. Anh ấy đối
với con rất tốt”.

Bố
mẹ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy mai gặp mặt nhau cũng hay.

Về
phòng tôi lo lắng nhắn tin cho Đinh Việt: “Bố mẹ em điều tra hộ khẩu nhà anh, ngày
mai anh trả lời cẩn thận đấy!”.

“Ok,
sẽ chuẩn bị tốt câu trả lời. Còn gì nữa không?”.

Tôi
nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra: “Bố em không thích uống rượu mà thích uống trà”.

Một
lát sau tôi lại nhớ ra điểm nữa: “Mẹ em thích những người thật thà một chút”.

Vài
phút sau tôi lại nhắn tin tiếp cho anh ấy: “Anh mua bó hoa với giỏ hoa quả là được
rồi”.

Đinh
Việt đành gọi điện tới và nói: “Phúc Sinh, em nghĩ xem còn gì nữa để anh ghi lại
một lượt”.

Tôi
hạ giọng nói: “Nói chung anh tùy cơ ứng biến nhé, bố mẹ chắc sẽ thích anh đó”.

“Anh
cũng thế”.

“Gì
cơ?”.

Đinh
Việt dịu dàng nói lại lần nữa: “Anh cũng thích em, Phúc Sinh. Ở bên em trái tim
anh rất bình yên”.

Tôi
chui vào trong chăn và nhắm nghiền mắt. Giọng nói của Đinh Việt cứ không ngừng vang
lên trong đầu tôi. Tôi bỗng nhớ tới những lời Hạ Trường Ninh đã nói, sao người với
người lại khác nhau đến thế chứ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3