Người hầu của đại ma vương - Chương 18 - 19 - 20 - 21

Chương 18

Cô đột nhiên cả kinh, khăn lau trong tay cũng bị dọa sợ
tới mức rơi xuống trên mặt đất.

“A... Thượng... Thượng Quan
tiên sinh... Thật xin lỗi, tôi... tôi vừa mới không cẩn thận quét nhà anh...
Quét qua một lần...”

Lời nói xin lỗi này thật đúng
là không có ngữ pháp, mặc cho ai nghe xong đều đã cảm thấy kì quái vô cùng.

Nhưng Thượng Quan Nghiêu
chẳng những không trách, ngược lại cảm thấy cô thật thú vị, cặp mắt xếch dài
nhỏ kia lóe lên giống như tiểu động vật hoảng sợ hoang mang, cũng không biết là
khẩn trương hay là sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ đến nỗi phải dùng hết
sức mới nghe được.

“Sorry! Tôi hình như để cô
chờ thật lâu.”

Khó có được ngày chủ nhật có
thể thả lỏng một chút, hắn không cẩn thận liền ngủ đến giữa trưa, sau khi tỉnh
lại mới nhớ đến hôm nay hình như có hẹn người nào, hơn nữa vừa rồi xuất thần
nhìn dáng vẻ cô chăm chỉ làm việc, tâm trạng cũng trở nên rất tốt.

“Ack... Không sao...” - Kì
thật cho dù có quen biết cô cũng không dám nói rõ, hiện tại hắn đang là chủ nợ
của cô.

“Việc kia... Tôi nghe Tiêu
tiên sinh nói, anh có việc tìm tôi... Đúng rồi...” - Nghĩ nghĩ, cô lại vội vàng
mở túi lấy phong thư trong đó ra, cẩn thận dùng hai tay đưa đến trước mặt hắn.

“Bên trong tổng cộng có bốn
vạn chín ngàn tám trăm hai mươi bốn đồng, tất cả tiền tháng này tôi kiếm được
đều ở bên trong... Dĩ nhiên tôi có lấy một ít trả phí điện nước, bởi vì còn
chưa tìm được chỗ trọ mới, cho nên...”

Cô vừa ngẩng đầu, vừa vặn
nhìn thấy hai tròng mắt đang cân nhắc, khóe môi còn nở nụ cười tà khí, “Cô thật
sự một ngày làm mấy phần công việc sao?”

Cô vội gật đầu không ngừng
như là sợ hắn không tin cô vì trả nợ cố gắng làm công việc, vội vàng biểu hiện
thành ý bản thân, “Mặc dù tôi biết đưa sữa, báo chí, hoặc rửa chén và các công
việc linh tinh kiếm được cũng không nhiều, nhưng mà tôi thật sự rất cố gắng. Nếu
Thượng Quan tiên sinh còn thấy không đủ, tôi còn có thể làm thêm mấy phần công
việc...”

“Ngồi!” Thượng Quan Nghiêu
không có hưởng ứng hơn nữa còn trực tiếp cắt đứt lời cô, dùng ánh mắt ý bảo cô
ngồi vào ghế sô pha.

“Sao?”

“Cô bận rộn nãy giờ không
thấy mệt sao?”. Nhìn hai cánh môi của cô hé ra sau đó khép lại, tuy rằng cũng không
phải thật gợi cảm nhưng làm cho hắn nhịn không được có một loại xúc động muốn
âu yếm.

Thật là kì quái đối với tình
cảm nam nữ hắn từ trước đến nay đều giữ bình tĩnh, nhưng vì sao hai lần tiếp
xúc với cô ấy, nội tâm lại chấn động lớn như vậy?

Ngay cả tay cũng không chịu
khống chế muốn giúp cô lau đi mồ hơi trên mặt, hơn nữa khi nghe đến cô thật sự
làm mấy phần công việc trong một ngày, hắn cảm thấy không hiểu vì sao đau lòng.

Khó trách cô gầy, cằm cũng
nhọn, vì kiếm mấy vạn đồng lại phải mệt nhọc như vậy.

Ngay cả chính hắn cũng không
dám tin tưởng, hắn đối với mấy phụ nữ khác luôn luôn lãnh khốc, tại sao lại
quan tâm đến một cô gái bình thường đang thiếu nợ hắn.

Hắn không vội nhận lấy phong
thư trong tay cô, phải nói căn bản không tính hỏi nhưng lại nhìn phải ngón tay
non mịn, hiện giờ lại thô ráp làm cho người ta không đành lòng, “Mỗi ngày làm
nhiều công việc như vậy, thân thể cô chịu được sao?”

Lăng Thủy Nguyệt nghĩ đến hắn
lại muốn kêu cô đi bồi rượu, cho nên sợ tới mức hoa dung thất sắc, “Đương nhiên
chịu được! Tôi hơi gầy nhưng thân thể thật ra rất tốt, làm nhiều hơn mấy phần
công việc cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”

Thấy hắn nhăn lại mày rậm, tảng
đá lớn trong lòng cô lần nữa rơi xuống đáy cốc, hai mắt hàm chứa tuyệt vọng, “Anh
có phải vẫn còn chê tôi kiếm tiền mỗi tháng thật sự quá ít hay không? Mặc dù có
thể cả đời tôi cũng không trả hết, nhưng mà tôi sẽ trả anh, tôi nhất định sẽ
thật cố gắng... anh...”

Một tay cô nắm chặt phong thư,
một tay bất an níu chặt cổ áo, “Có thể đừng ép tôi đi hầu rượu không, tôi... Ta
sẽ không uống...”

Thượng Quan Nghiêu đến bây
giờ mới hiểu được ý của cô, cô gái này lại cho là...

Hắn nhịn không được lắc đầu
bật cười, “Cô có biết hôm nay tôi muốn gặp cô là có mục đích gì không?”

Cô ngây ngốc lắc lắc đầu, vẻ
mặt cảnh giác sợ hãi.

“Lăng tiểu thư, người chân
chính thiếu tiền chúng tôi là Lăng Diệu Tổ, cũng chính là cha của cô, vì thiếu
nợ mà ông ấy bỏ trốn, loại này hành vi này cũng có thể xem là lừa dối.”

Hắn nghiêng người về phía
trước lấn về phía cô, “Tôi muốn phái người nơi ông ấy, chỉ cần tôi vận dụng một
chút thế lực, tin tưởng không quá ba ngày, ông ấy sẽ bị xách về Hongkong, quỳ
gối bên chân của tôi...”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô bởi vậy ngẩn ra, hắn dừng lại một lúc lâu, không khí bên trong cũng trở nên
nguy hiểm.

“Tôi từ trước đến nay chỉ cần
công bằng, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nhưng cha cô dường như
không đem tập đoàn Thịnh Thế đặt vào mắt, như vậy...”

Hắn cười âm tàn, “Cô cho rằng
ông ấy sẽ có kết quả thế nào?”

“Anh sẽ giết ông ấy sao?” - Giọng
của cô không tự chủ run nhè nhẹ.

“Giết người là phạm pháp.”, hắn
tao nhã quay về dựa vào lưng ghế, hai tay mềm nhẹ chắp tay trước ngực, “Bất quá...
Chỉ cần không động đến phạm pháp luật, thủ đoạn trừng trị của tôi bình thường
cũng rất tàn nhẫn.”

“Nếu tôi thay cha tôi trả hết
nợ thiếu anh, anh... anh sẽ bỏ qua cho ông ấy sao?”

“Xin hỏi Lăng tiểu thư, cô
chuẩn bị sẽ tốn bao nhiêu thời gian trả hết khoản nợ này?”

Cô vặn tay suy tư hơn nửa
ngày, cuối cùng không thể làm gì bèn ngẩng đầu, cam chịu hỏi: “Vậy... đi bồi
rượu trong quán bar, một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?”

Chương 19

Thượng Quan Nghiêu không nghĩ
tới cô lại chủ động muốn đi bồi rượu, dáng người trong sáng như vậy, khuôn mặt
đơn thuần như vậy, mặc dù không xinh đẹp lắm, nhưng khí chất kiên cường của cô
làm người ta đau lòng. Nếu thật đem cô vào nơi tối tăm, hắn làm sao có thể chịu
được nha!

A! Khi nào thì Thượng Quan
Nghiêu âm lãnh quyết tuyệt cũng trở nên nhân từ như thế.

“Nếu cô thật sự nghĩ muốn
thay cha cô trả nợ, không bằng ở lại nhà của tôi làm người hầu đi.”

...

Sáng sớm hôm sau, lúc Thượng
Quan Nghiêu rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị đi đến công ty, vừa đi xuống lầu
liền ngửi được mùi thơm từ phòng bếp truyền đến làm hắn cảm thấy thèm ăn.

Chậm rãi đi đến phòng bếp
liền nhìn thấy Lăng Thủy Nguyệt mặc tạp dề trong phòng bếp bị hắn xem nhẹ năm.

Đúng vậy, hắn thật sự không
hiểu được chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hắn luôn luôn chán ghét bị làm
phiền, bây giờ lại có thể dễ dàng tha thứ cho một người ngoài vào nhà mình, bước
vào lãnh địa của hắn.

Thật giống như hắn không muốn
để cho cô cực khổ, mỗi ngày làm nhiều công việc. Nếu cô còn tiếp tục như vậy
thân hình gầy nhỏ thật sự sẽ mệt mà suy sụp.

Thật ra hơn ba nghìn vạn với
hắn mà nói cũng không phải là gì, chẳng qua hắn từ trước đến nay chán ghét
người dám làm không dám nhận như Lăng Diệu Tổ.

Thiếu nợ bỏ trốn, còn đem tất
cả trách nhiệm đổ lên trên đầu con gái mình, người cha như thế này thật đáng
chết!

Ngày hôm qua hắn cũng biết
hắn không đúng lắm, mở miệng nói muốn cô đảm đương người hầu, dù sao công việc
của cô đơn giản chính là quét đồ bẩn trong nhà, cùng với người làm trong nhà
không khác là bao.

Nhưng hắn tuyệt đối không
nghĩ tới cô lại là người biết nấu ăn.

Nhìn trên bàn đầy đủ sắc
hương vị mỗi thứ một chút, nước miếng hắn đều nhanh chảy ra.

Lăng Thủy Nguyệt đem sữa nóng,
rót một ly để tới trước mặt, lại đem bộ đồ ăn từng cái đặt bên tay trái của hắn.

Động tác rất nhỏ, làm Thượng
Quan Nghiêu nhịn không được ngẩn ra, hắn nhớ là không có nói qua cho cô hắn
thuận tay trái nha, nhưng vì sao cô biết để đồ ăn về phía tay trái của hắn nha?

Hơn nữa trên bàn có một khay
rau trộn, theo lẽ thường mà nói đậu phộng và rau cần trộn cùng một chỗ, nhưng
khay rau trộn này chỉ dùng một chút đồ gia vị tăng thêm hương vị bên ngoài
những thứ khác thật sự không có.

Toàn bộ thế giới đại khái
không ai biết, hắn từ nhỏ đến lớn đều quen ăn rau trộn như thế.

Lòng tràn đầy nghi vấn, để
cho hắn kinh ngạc đánh giá Lăng Thủy Nguyệt đang bận rộn, cô gái này... giống
như một câu đố bí ẩn, chẳng những có thể dễ dàng tác động hắn lòng hắn, còn
hiểu thói quen sinh hoạt của hắn, tất cả những việc này nếu thật sự chỉ là
trùng hợp thì có thể là quá kì diệu hay không?!

“Thượng Quan tiên sinh, buổi
sáng mỗi ngày ăn một chén cháo, đối với dạ dày tốt lắm! Không biết những món này
có hợp khẩu vị của anh không, anh thử một chút xem, có cái gì cần cải thiện thì
cứ nói với tôi.”

Thượng Quan Nghiêu dần dần
hoàn hồn, theo lời uống một hớp, cháo trơn rơi vào cổ họng, độ ấm vừa đủ nhẵn
nhụi mà mềm mại, bên trong còn có một chút thịt băm và không biết có thêm gia
vị gì nữa.

Về phần rau trộn ăn sang kia,
hương vị thiên nhiên hoàn toàn phù hợp khẩu vị hắn.

Hắn cảm thấy được rất nhiều
năm trước, hắn giống như từng ở nơi nào nếm qua loại hương vị này, độc đáo lại
xa lạ. Hắn thoáng kích động mỗi một món đều ăn thử một miếng, nhịn không được
sửng sốt, sao lại thế này? Vì sao mỗi một món ăn đều có cảm giác rất quen thuộc?

Mặc dù sáng sớm đối mặt nhiều
chuyện không tầm thường như vậy, nhưng hắn nhiều năm qua lịch lãm đã sớm thành
thói quen bình tĩnh xử lí, mặc kệ trong lòng cảm xúc dao động lớn bao nhiêu, theo
vẻ mặt của hắn hoàn toàn nhìn không ra, lấy tịnh chế động mới không làm cho
chính mình rơi vào nguy hiểm.

Có lẽ chính là hắn đa tâm, vì
vậy gọi Lăng Thủy Nguyệt là bạn gái, hắn thật sự một chút ấn tượng cũng không
có, càng không thể có thể quen biết cô.

Ngay cả ba người bạn cũng
chưa có nói qua, khi hắn ở trường học cho tới bây giờ không có bạn gái, đối với
những nữ sinh chủ động hắn đều trốn tránh, căn bản không để cho nữ sinh có cơ
hội tiếp cận hắn.

Hắn hiện tại tuy rằng mất trí
nhớ nhưng bản tính lại không thay đổi, đối với tình yêu thủy chung không có
hứng thú gì quá lớn, cho nên trước khi mất trí nhớ hắn hẳn là cũng không có thể
cho người nào cơ hội.

Mang suy nghĩ mâu thuẫn và
không được tự nhiên ăn xong bữa sáng, động tác Lăng Thủy Nguyệt nhanh nhẹn
nhanh chóng đem chén cháo dọn dẹp sạch sẽ.

Cô mặc dù đang làm người hầu nhà
hắn để trả nợ, nhưng công việc ở công ty quảng cáo không thể nghỉ nha, vẻ mặt
cô lộ ra nụ cười xin lỗi nói muốn đi làm, Thượng Quan Nghiêu cũng không biết
đâu ra xúc động, lại chủ động yêu cầu đưa cô đi công ty.

Lăng Thủy Nguyệt tự nhiên cảm
thấy vừa mừng vừa lo, ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có. Hắn biết cô sợ
hắn, điểm này làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Cho nên dọc theo đường đi hắn
đều hé ra bản mặt tức giận như bị ai chọc, sau khi đưa cô đến công ty, vừa mới
quay đầu lại ngoài ý muốn nhìn thấy xe Cận Tư Trạch chạy đến.

Hai người thuận tiện bắt
chuyện lẫn nhau, ánh mắt Cận Tư Trạch mập mờ hướng về nơi Lăng Thủy Nguyệt dần
biến mất.

Thượng Quan Nghiêu tức giận
trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đừng nghĩ nhiều, cô gái kia thiếu tập đoàn Thịnh
Thế một khoản tiền thật lớn, hiện tại làm người hầu ở nhà của tôi trả nợ, tôi
chỉ là tiện đường đưa cô ấy đi làm mà thôi.”

Cận Tư Trạch lộ ra nụ cười
trêu chọc, “Mình chưa có nói gì nha, bất quá...”

Hắn vỗ về cằm có chút đăm
chiêu, mày cũng không tự giác nhíu lại, “Cô gái kia nhìn có chút quen mắt...”

Trầm tư vài giây sau, hắn đột
nhiên gầm nhẹ một tiếng, “Cô ấy là học sinh trong học viện Bạch Kim!”

“Cái gì?!” - Điều này làm
Thượng Quan Nghiêu cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc.

Chương 20

“Tôi nghĩ tôi hẳn là không có
nhớ lầm, hình như có gặp qua một lần tên gọi là gì thì quên rồi, bất quá năm ấy
cậu gặp chuyện không may, cô ấy từng hỏi thăm tình hình của cậu, lúc ấy dáng vẻ
khúm núm, đúng rồi, đúng vậy! Chính là cô ấy.”

Mang theo tâm tình phức tạp, Thượng
Quan Nghiêu qua loa chấm dứt đề tài với Cận Tư Trạch, đi trước đến công ty, cả
ngày này gương mặt Lăng Thủy Nguyệt lơ đãng hiện lên ở trong đầu. Hắn căn bản
không có cách chuyên tâm làm việc, thật vất vả nén đến tan việc. Hắn vội vàng
đi về nhà, Lăng Thủy Nguyệt đã về rất sớm lại đang ra sức quét nhà.

Vừa thấy đến hắn trở về, cô
còn rất lễ phép lên tiếng chào hỏi hắn, tiếp theo lại tiếp tục quét nhà.

Cô loay hoay giống như chú
ong nhỏ chăm chỉ hút mật, dáng vẻ thích thú, thân ảnh nhỏ gầy khi ngồi chồm hổm
khi đứng, khăn lau trong tay cũng lưu loát nhảy múa theo.

“Cô trước kia học ở trường
nào?”

Đang chuyên tâm làm việc Lăng
Thủy Nguyệt nghe được bỗng nhiên thân thể chấn động, động tác lau chùi cũng
chậm dần, nâng bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt cực khó hiểu nhìn hắn.

Thượng Quan Nghiêu giống như
không thể không biết đáp án, ngữ khí thập phần kiên định lại hỏi thêm một lần, “Cô
trước kia học ở học viện Bạch Kim sao?”

Vẻ mặt cô mờ mịt, hắn rốt
cuộc... có ý gì chứ?

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt
cô, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Tôi trước kia từng bị
tai nạn xe cộ nghiêm trọng, thương tổn đến não, mất đi rất nhiều trí nhớ về quá
khứ, cho nên có một số việc... không nhớ rõ.”

Hắn cúi người xuống ngồi xổm
ở trước mặt cô, ánh mắt nguy hiểm mà chấp nhất, “Lăng tiểu thư, tôi chỉ muốn
biết, chúng ta trước kia... Có phải quen biết nhau hay không?”

Tin tức này đối với cô thật
sự là đả kích quá lớn!

Cô trừng lớn hai mắt theo dõi
mặt hắn, cố gắng tiêu hóa chuyện xảy ra thình lình này. Mất trí nhớ?! Thượng
Quan Nghiêu... Hắn mất trí nhớ?!

Hai con ngươi đen trước mắt
này cùng tám năm trước giống nhau như đúc, chẳng qua trong con ngươi không hề
có bướng bỉnh trêu đùa, hoàn toàn xa lạ, lạnh nhạt không có một tia tình cảm.

Cô phải trả lời hắn như thế
nào?

Chẳng lẽ muốn nói cho hắn, chúng
ta trước kia thiếu chút nữa sẽ cùng một chỗ. Anh tỏ tình, chờ đợi câu trả lời
của tôi. Khi tôi hiểu rõ tâm tình của mình chuẩn bị trả lời thì anh lại bị tai
nạn xe cộ, sau đó tin tức hoàn toàn không có?!

Như vậy cũng kịch quá!

Như vậy kế tiếp thì sao? Hắn
sẽ xem cô như người trước kia mình thích, và xóa bỏ số tiền mà cô thiếu? Hay là
cô lên tiếng xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ, xem mọi chuyện trước kia như
chưa từng xảy ra?

“Chúng ta trước kia... Hình
như là có học chung một trường học, bất quá... Không quá quen thuộc. Ack... Là
rất không quen, Thượng Quan tiên sinh là phó hội trưởng hội học sinh, bình
thường ít đi học, chẳng qua là ngẫu nhiên...”

Cô vốn định nói cô trước kia
thường xuyên ăn cơm trưa ngoài trời với hắn, còn muốn nói cho hắn biết khi đó
chính mình thật ra sớm yêu hắn.

Chẳng qua là nhiều năm như
vậy, cô chỉ cần có cơ hội sẽ lén thám thính tất cả về hắn, thậm chí vì lời tỏ
tình năm đó, cô còn cự tuyệt những người khác lấy lòng.

Nhưng cuối cùng vẫn là nghẹn
ở cửa miệng, “Chẳng qua là ở một số lễ hội của trường thấy qua Thượng Quan tiên
sinh.” - Lời nói dường như thật nhẹ nhàng nhưng ở sâu trong nội tâm của cô đã
sớm rối loạn.

Lời này nói ra thật không có
chỗ sơ hở, hơn nữa hoàn toàn phù hợp tác phong làm việc của hắn, chẳng qua ánh
mắt cô có chút trốn tránh, giọng nói lại bán đứng vẻ mặt như không có việc gì
của cô.

“Thật sự chính là... rất
không quen mà thôi?”

Lăng Thủy Nguyệt dùng sức gật
đầu, “Thật sự.”

Ánh mắt hắn nóng rực dường
như muốn đem cô hòa tan, đối mặt với tình huống này cô nên nói như thế nào nha?
Thân phận hai người như thế cách xa, huống hồ cô lại thiếu hắn một khoản tiền
lớn, lúc này nói có tình cảm không khỏi rất giống làm bộ.

Nếu hắn mất trí nhớ nhiều năm
như vậy, thế giới của hắn như cũ không có sự tồn tại của cô, xem ra duyên phận
hai người trong lúc đó cũng quá mỏng manh đi.

Không dám hi vọng xa vời, không
dám ảo tưởng, cô thậm chí ngay cả mộng cũng không dám.

Cô chỉ cần còn sống là tốt
rồi, mặt khác, cô có tư cách gì chứ?

Thượng Quan Nghiêu không hề
hỏi nhiều, trong lòng hắn đương nhiên như cũ tràn đầy nghi hoặc. Khi lần đầu
tiên hai người gặp mặt cô liền gọi hắn là Nghiêu, mà không phải học trưởng hoặc
Thượng Quan tiên sinh, còn có việc cô biết hắn quen dùng tay trái, biết khẩu vị
hắn, ngay cả thức ăn vào miệng đều có một cảm giác quen thuộc chết tiệt.

Tất cả chuyện này chẳng lẽ...
đều là trùng hợp sao?!

“Thượng Quan tiên sinh...
Ngày mai là cuối tuần. Tuy rằng tôi biết đưa ra yêu cầu này không tốt lắm, nhưng
mà... ngày mai không thể đến đây được.”

Lúc Lăng Thủy Nguyệt thật cẩn
thận đưa ra thỉnh cầu này, Thượng Quan Nghiêu theo bản năng cảnh giác, không
chút do dự hỏi: “Tại sao nha?”

Hắn biết rõ ba chữ này hắn
không có tư cách hỏi, nhưng mà tư tưởng đã không chịu khống chế, đối với sinh
hoạt cá nhân của cô, hắn lại bắt đầu cảm thấy tò mò.

Cô cũng không nghĩ tới hắn sẽ
hỏi, trong chốc lát kinh ngạc mới trả lời: “Bạn tôi nhờ tôi làm giùm một việc, cho
nên...”

“Nam?” - Ngữ khí của hắn có
chút chua chát.

“Ack...” - Cô giật mình ngạc
một chút, vả mặt khó hiểu, “A! Là Nam.”

“Gì cơ!” - Thượng Quan Nghiêu
nhíu mày đứng lên, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, “Cô thật tùy tiện.” -
Nói xong liền bước đi trở về phòng, thuận đường mang theo ẩn nhẫn tức giận.

Chỉ để lại một mình Lăng Thủy
Nguyệt giật mình sững sờ ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn. Hắn...
Làm sao vậy?

Chương 21

“Lăng tiểu thư cô thật là có
tâm, tám năm như một ngày chỉ cần có thời gian sẽ tới nơi này chăm sóc hoa cỏ.”

Người làm vườn nhìn Lăng Thủy
Nguyệt ở trong phòng thủy tinh chạy đông chạy tây, hai bàn tay nhỏ bé đã dính
đầy bùn, khuôn mặt thanh tú tinh mịn mồ hôi, mặc giày đi mưa dẫm đất bùn xốp, cho
dù váy bị dơ cô cũng không chút nào để ý.

Cô ngây ngốc cười vừa ngại
ngùng vừa đáng yêu, còn giơ một bình tưới nước thật to, “Bởi vì được người bạn
nhờ vả, cho nên đương nhiên phải tận tâm hết sức, a còn nữa, A Nguyên mấy năm
nay cũng muốn cám ơn cậu, lúc tôi không có thời gian cậu đã giúp tôi chăm sóc
hoa trồng trong nhà ấm này!”

“Nhưng mà Lăng tiểu thư kiếm
tiền không được nhều, còn đưa tôi tiền lương, rõ ràng tôi cũng không lỗ gì...”

A Nguyên vừa nói, cũng phụ
tưới nước một bên, khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười giản dị, “Còn nữa... người
bạn này của Lăng tiểu thư nhất định rất quan trọng?”

“Ack... Đã thật nhiều năm
không có liên lạc...”

Nghĩ đến Thượng Quan Nghiêu, ngực
của cô không khỏi co rút đau đớn.

Năm đó hắn nói nơi này là nơi
riêng của hắn, ngoài trừ cô không có ai biết, cho nên tám năm qua cô luôn dành
thời gian đến chăm sóc đám hoa cỏ này, tựa như hết lòng tuân thủ hứa hẹn đối
với hắn.

Cô nghĩ đến hắn đã quên tất
cả, quên cả cô nhưng không nghĩ tới chân tướng sự việc... Hắn mất trí nhớ!

Này đại khái gọi là tạo hóa
trêu người sao.

Nhìn hoa cỏ trước mắt so với
trước kia càng ngày càng tươi tốt, cô không biết nên vui vẻ hay là đau buồn, chẳng
qua là thì thào tự nói, từ nay về sau tôi Lăng Thủy Nguyệt, mới là chủ nhân
chân chính của các ngươi.

Một mặt đau buồn mất đi cảm
tình, một mặt lại cảm thấy được tâm phiền ý loạn, lúc này Thượng Quan Nghiêu
lại xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, cô thật sự có thể tâm bình khí hòa đón
nhận sao?

Có lẽ duyên phận giữa bọn họ
đã kết thúc ở tám năm trước, cô đến tột cùng còn muốn yêu cầu xa vời gì nữa?

Từ nhà ấm trồng hoa trở lại thành
phố, Lăng Thủy Nguyệt thuận tiện đi đến cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa dịch
vụ mua rất nhiều đồ dùng thường ngày.

Diện tích nhà Thượng Quan
Nghiêu tuy rằng rất rộng, xa hoa, nhưng cô phát hiện vật dụng hàng ngày lại
thật ít ỏi, trong nhà chỉ có duy nhất quản gia Chung Bá, cũng chịu trách nhiệm
trồng hoa và quét sân vườn.

Nhà Thượng Quan Nghiêu thật
đúng là cái quái thai, rõ ràng là nhà lớn như vậy phòng ở cũng nhiều, lại không
có mấy người giúp việc.

Hơn nữa hắn ít ăn chung, tủ
lạnh lí chỉ có chân giò hun khói và mấy chai bia, cho nên cô một lần mua đầy đủ,
rau quả, thịt đương nhiên không thể thiếu, mặt khác mua hộp may vá, đơn giản
vài hộp thuốc, v.v... cũng đều mua.

Cô từ cửa hàng lớn và đa dạng
về hàng hóa dịch vụ đi ra, mới nghĩ đến hôm nay là cuối tuần cho nên rất khó
đón xe taxi, mang theo bao lớn bao nhỏ đi một đoạn đường ngắn, hai cánh tay
mảnh khảnh cũng đã sắp đứt ra.

Cô đem đồ vật này nọ đặt ở
lối đi, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút. Lúc này từ không xa truyền đến một
tiếng kinh hô của một đám người, cô vừa nhấc mắt, chỉ thấy một chiếc xe thể
thao Ferrari màu đỏ dùng tốc độ cao chạy thẳng về phía trước.

Mã lực gào thét qua, nhanh
như chớp vòng lại một trăm tám mươi độ, cùng với tiếng thét chói tai của một
đám người, xe lại trở về, thẳng tắp nhằm phía Lăng Thủy Nguyệt ngồi nghỉ.

Lăng Thủy Nguyệt sợ tới mức
trợn tròn ánh mắt, chỉ có thể sững sờ đứng im tại chỗ, mắt thấy xe nhằm phía
chính mình, tốc độ nhanh đến muốn trốn cũng trốn không xong, cô liền gắt gao
nhắm mắt lại, chờ đợi giây tiếp theo truyền đến đau nhức, bất quá ngoài dự tính
chính là, đột nhiên truyền đến một đạo dài chói tai sắp xếp gọn gàng.

“Phanh!”

Sau tiếng phanh xe gấp, cô dự
trù đau đớn lại không có xảy ra, nhưng tiếng thét chói tai bên tai lại thiếu
chút nữa đem bao phủ cô.

Cô chậm rãi mở to mắt, chỉ
thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ, đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào đèn đường, cô
nhìn qua cửa kính xe, thấy người ngồi bên trong là một thanh niên khoảng hai
mươi.

Hắn nhuộm một đầu tóc vàng
làm cho người ta lóa mắt, trên mặt còn có kính râm màu đen, bởi vì tốc độ xe
vừa rồi quá nhanh, lại khẩn cấp phanh lại, cho nên trán hắn trực tiếp đụng vào
kiếng thủy tinh, ấn ra một vết máu đỏ sẫm đang theo kính chắn gió chậm rãi chảy
xuống.

Lăng Thủy Nguyệt sợ hãi, vội
vàng chạy đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa kính xe, khẩn trương hỏi: “Cậu, cậu không
sao chứ?”

Người đàn ông tóc vàng nghe
được giọng của cô, mở cửa kính xe ra, chậm rãi lấy xuống kính râm, lộ ra gương
mặt tuấn tú.

Da hắn trắng bóng, mái tóc
nhuộm vàng nhìn như hỗn độn cũng rất có hình, trên trán độ cong tuyệt đẹp, lông
mày sắc bén như mũi kiếm.

Bên trái cái trán lúc này nứt
ra một vết thương thật to, máu tươi nồng đậm chậm rãi chảy ra, đâm vào mắt Lăng
Thủy Nguyệt cô cảm thấy khó chịu.

“A... Cậu bị thương...”

Trong xe cậu nhóc đó cho dù
cái trán đổ máu, cằm như trước giương cao, dáng vẻ tàn khốc.

“Liên quan gì đến cô?” - Ngay
cả nói chuyện thanh âm đều thật quật cường vô sỉ.

“Nhưng... nhưng mà cậu bị thương.”
- Cô ngây ngốc lại nhấn mạnh thêm một lần, sau đó hoang mang vội vàng chạy về
phần đường dành cho người đi bộ, lấy từ trong túi ra một hộp cứu thương, trong
có thuốc và băng gạc, “Tôi giúp cậu thoa chút thuốc trước.”

“Cút ngay!” - Cậu thanh niên
ấy thủy chung không chịu xuống xe, đối với quan tâm của cô cũng cảm thấy khinh
thường, mặt tuấn tú lệch sang bên, né tránh bàn tay bé nhỏ của cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3