Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 16 - Phần 2

Hai viên công an đưa mắt nhìn nhau,
đến khi nhìn sang Phùng Hy ánh mắt đã lạnh hơn. Người đàn bà này không hề dễ đối
phó chút nào, không giống như có người, vừa mới mở miệng ra hỏi đã khóc, cái gì
cần nói cái gì không cần nói đều lôi ra cả đống. Những người phản ứng như Phùng
Hy chỉ có hai loại, một loại là hùng hồn đàng hoàng, trong sạch không có vấn đề
gì, loại còn lại là con cá mập ngoan cố chống cự cho đến cùng. Hồ sơ vụ án đã lập,
hơn nữa cô ta lại là đối tượng tình nghi lớn nhất, ánh mắt hai người lại hào hứng
trở lại.

“Ngoan cố có phát huy được tác dụng
gì không? Tại sao không tìm người khác mà tìm chị? Tôi tiết lộ cho chị một ít
thông tin nhé. Lần này là do tổng công ty các chị báo tin cho cơ quan công an!
Hợp đồng qua tay chị, tập đoàn Giang Thị do chị tìm, đương nhiên chị là đối tượng
bị tình nghi số một rồi. Chị cứ ngẫm nghĩ kỹ về nguyên nhân hậu quả của việc
làm này đi, chị Phùng Hy, chị có biết thế nào là lợi dụng chức vụ để chiếm dụng
của công không? Số tiền lớn một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ đủ
để phạt nặng rồi. Chị cần phải xem xét cho thấu đáo mối quan hệ lợi hại trong
việc này, khai hết cho chúng tôi những gì mà chị biết. Chỉ có như vậy, chúng
tôi mới có thể bảo vệ chị một cách tối đa”.

Nói đến đây, Phùng Hy đã hiểu rồi.
Trước mắt cô lại hiện lên nụ cười phóng khoáng của Vương Thiết. Suýt nữa thì cô
bị tính cách thẳng thắn đầy nghĩa khí của ông ta làm cho cảm động. Khi biết được
cái bẫy mà Phụ Minh Ý gài ra, cô lại còn cảm thấy có lỗi với Vương Thiết.

Chính ông là người đưa cô về công
ty, một tay đưa cô lên làm giám đốc. Vương Thiết làm thế không phải để đối phó
với Dương Thành Thượng, mà là lấy cô về để đối phó với Phụ Minh Ý. Cô đã bị ông
ta miêu tả như thế nào? Nhân tình của tổng giám đốc, kẻ lấy da hổ làm cờ, chỉ
vơ cái lợi về mình và làm thiệt hại lợi ích của công ty? Bên phía công an cho rằng,
cô là một giám đốc quèn, hay là có người cố tình nhắc nhở đằng sau lưng cô còn
một con cá mập? Bọn họ đều mong cô khai ra Phụ Minh Ý.

Đúng là một đám yêu quái thật sự, cô là người
đầu tiên bị đưa ra hành hình.

Phụ Minh Ý đã biết hay chưa? Ánh mắt
anh nhìn cô với vẻ thương hại biết bao, anh đã biết từ lâu kết quả này rồi ư?
Anh không hề nhắc cô nửa lời, cô không hề có sự chuẩn bị về tinh thần, để cô bị
công an lôi đi trước ánh mắt của bao người? Anh tin chắc rằng cô sẽ không bán đứng
anh ư?

Cô nhớ đến rất nhiều cảnh trong các
bộ phim truyền hình, người phụ nữ nổi cơn điên, nhất quyết đòi kẻ phụ tình phải
trả giá. Kẻ cầm đầu không phải là anh đó sao? Tổng giám đốc của công ty mới là
kẻ thao túng bên trong, cô là người thực hiện hợp đồng, không hề biết gì, nếu
khai tốt, có thể còn được kết luận vô tội và thả ra.

Chỉ tiếc rằng cô quá bình tĩnh. Cô
không làm thế được. Cô còn có một cuộc đời đẹp, một mối tình đẹp.

Nghĩ đến Mạnh Thời, trái tim Phùng
Hy như được ngâm trong nước ấm và mềm mại trở lại. Cô khẽ cười nói: “Tôi chỉ có
một câu trả lời, đây là vu cáo hãm hại mà thôi”.

Hai viên công an cũng không sốt ruột,
nếu một kẻ bị tình nghi vừa vào đã khai hết toàn bộ mọi vấn đề thì việc phá án
không còn độ khó nữa. Một người trong số đó liền gấp sổ lại, hai người cúi đầu
nói với nhau điều gì đó. Một viên công an đi ra ngoài, lúc về cầm tờ lệnh bắt
giữ có đóng dấu còn chưa ráo mực, nói: “Đi thôi!”.

“Đi đâu?”. Phùng Hy biết rất rõ,
nhưng vẫn cất tiếng hỏi.

Cảnh sát liền cười: “Không ngoan
khoãn khai ra thì đương nhiên chỉ có thể đưa chị vào trại tạm giam để chị xem
xét lại mình mà thôi, chị tưởng rằng có thể ngủ ở phòng hỏi cung à?”.

Phùng Hy mỉa mai: “Tôi biết, hỏi
cung ở đây không phải sợ tôi nhảy lầu tự tử, các anh không trốn được trách nhiệm
hay sao?”.

Viên công an bật cười vì câu nói của
Phùng Hy: “Ờ, cô cũng am hiểu về chúng tôi đó nhỉ!”.

Phùng Hy không nói gì và theo họ đi
ra, cô nghĩ, cha cô làm ở công an huyện, đương nhiên là cô biết rất rõ về trình
tự phá án rồi.

“Mạnh Thời, công an đến tìm em, em
phải ra đồn công an một chuyến”.

Trong lúc nói chuyện với Phụ Minh
Ý, Mạnh Thời đã nhận được cú điện thoại này. Anh thở hắt ra một hơi, trong điện
thoại xuất hiện khoảnh khắc yên tĩnh ngắn
ngủi. Anh vội giấu đi vẻ kinh ngạc, khẽ nói: “Đừng sợ, anh sẽ đi tìm luật sư
ngay. Hy Hy, em đừng sợ”.

Sự trấn tĩnh của Mạnh Thời khiến
Phùng Hy yên lòng. Nhìn thấy hai viên công an đã đến cửa phòng làm việc, cô khẽ
nói: “Em muốn ăn thịt thỏ rút xương. Ngày mai chúng ta đi ăn nhé?”.

“Ok!”. Lời nói của cô khiến Mạnh Thời
cảm thấy chua xót trong lòng, lồng ngực như bị ai dày xéo đau đớn. Cúp xong điện
thoại anh liền im lặng. Từng đợt sóng phẫn nộ trào dâng trong lòng, nhà họ
Giang, nhà họ Mạnh, Điền Đại Vĩ, Phụ Minh Ý, người nào cũng ra tay với cô. Cô
đã làm nên tội tình gì? Chỉ vì yêu anh ư?

Phụ Minh Ý hé cửa kính ra, rút bao
thuốc hỏi Mạnh Thời: “Anh hút không?”.

Mạnh Thời rút thuốc của mình ra
châm lửa. Anh cố gắng kiềm chế mọi suy nghĩ của mình, anh nghĩ trong đây chắc
chắn vẫn còn một điều gì đó anh chưa hiểu hết.

“Có người báo công an nói cô ấy đã
nhận tiền hối lộ của Giang Thị, đã lập hồ sơ rồi. Tôi biết rất rõ là cô ấy
không làm như thế”. Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Mạnh Thời và Phùng Hy, Phụ
Minh Ý liền nói vậy.

Trong đầu Mạnh Thời chỉ vang lên tiếng
của Phùng Hy, cô thích ăn thịt thỏ rút xương. Lần đầu tiên anh hôn cô cũng là ở
nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia. Lần đó cô tức quá bỏ đi rồi lại quay lại tìm anh, cô
thấp thỏm không yên đứng đợi cạnh xe của anh, ngại gọi điện thoại cho anh. Cô
mâu thuẫn như vậy đấy, tiếp nhận một cách mềm yếu tình cảm này. Vẫn tưởng rằng
là anh đang chủ động, vẫn tưởng rằng anh phải theo đuổi cô một cách đầy khó
khăn. Những tính toán hiện thực của Phùng Hy hết lần này sang lần khác khiến
anh vô cùng sốt ruột, khiến anh lúc nào cũng chỉ sợ cô từ chối. Cho đến lúc này
anh mới ngộ ra rằng, cô bỏ ra nhiều hơn nhiều so với anh. Mỗi khi phải bước đi
một bước, trái tim nhạy cảm mềm yếu của cô cảm thấy khó khăn hơn bất kỳ người
nào.

Làm sao anh có thể không bảo vệ cô
chứ?

Mạnh Thời quay người lại, đối mặt với
Phụ Minh Ý bình tĩnh nói: “Còn chuyện gì nữa thì anh nói luôn đi. Tôi nghĩ anh
đến được đúng theo lời hẹn, chắc là phải có điều gì muốn nói với tôi!”.

Không phải anh cảm thấy Phụ Minh Ý
có điều gì muốn nói với anh, mà là cha anh, ông bảo Phụ Minh Ý có thể giúp anh
tỉnh táo!

“Ở Hàng Châu lần đầu tiên nhìn thấy
anh, tôi nghĩ rằng, con người này không đơn giản. Lần thứ hai nhìn thấy anh lái
một chiếc taxi, nhìn thoáng qua thì tưởng là xe taxi. Lúc đó tôi thầm nghĩ, chắc
chắn anh không phải là người sống bằng nghề lái taxi. Chỉ có điều, tôi không thể
nghĩ rằng gia tộc nhà anh lại có thể mạnh như vậy”. Phụ Minh Ý bình thản nói.

“Điều này thì có liên quan gì đến
Phùng Hy?”.

“Đương nhiên là có chứ. Anh muốn ở
bên cô ấy không hề đơn giản như vậy đâu”. Ngón tay Phụ Minh Ý vẽ vào trong
không khí, ngẫm nghĩ một lát nói: “Lần trước ở đây, không chỉ mỗi lần trước.
Lúc đi Hàng Châu tôi rất muốn nói với Hy Hy một chuyện, sau đó lại không có cơ
hội để nói. Tôi nghĩ, có thể là cô ấy không nghe thấy được nữa, nói với anh
cũng được”.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh,
Phụ Minh Ý đã đi Thượng Hải. Anh muốn kiếm được một số tiền kha khá ở Thượng Hải,
anh không muốn đưa Phùng Hy đi theo. Lúc chia tay, anh bảo cô đợi anh.

“Tôi vào một công ty - công ty có vốn
nhà nước nằm trong số năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới. Bắt đầu từ một
nhân viên bình thường dưới cơ sở, tìm kiếm các đơn đặt hàng, hoàn thành nhiệm vụ
và có được những khoản tiền thưởng lớn là mục đích của tôi. Tôi đã quen với vợ
tôi, hồi đó cô ấy là đối thủ cạnh tranh của tôi, hơn tôi ba tuổi, một người phụ
nữ rất năng động. Bê mới sinh ra không sợ hổ, tôi đã đi tranh đơn đặt hàng bằng
mọi khả năng của mình, cuối cùng vẫn bị thua. Tiếp theo đó sự việc trở nên thuận
lợi đến mức tôi tưởng rằng vận may đã đến. Tôi liên tiếp ký được mấy hợp đồng
liền, lên làm tổ trưởng. Tôi đã tưởng tượng ra tương lai sáng sủa mình. Ngay
sau đó lại có một nguồn tin truyền đến, tôi đã dẫn đầu nhóm của tôi và tập
trung mọi sức lực, cũng giống như đơn đặt hàng của Cừ Giang vậy, giai đoạn đầu
phải mua hai trăm triệu nhân dân tệ vật liệu. Lúc này đây, tôi thật bất ngờ vì
phát hiện ra nhà cung cấp là cô ấy. Từ đối thủ cạnh tranh đến đối tác làm ăn,
chúng tôi đã trở nên quen thuộc đối với nhau”.

Trái tim Mạnh Thời thắt lại, anh ngắt
lời Phụ Minh Ý nói: “Không phải anh sẽ bảo với tôi rằng, trong hợp đồng cung cấp
này cũng xảy ra một sự việc giống hệt như Cừ Giang chứ?”.

Phụ Minh Ý cười chế giễu: “Đúng vậy,
giống hoàn toàn. Tôi như kiến bò trên chảo lửa, không, cảm giác như trời đã sập.
Hợp đồng của tập đoàn quy định, khoản tiền bồi thường lên tới hai triệu nhân
dân tệ này phải do tôi tự chịu trách nhiệm. Nếu không bồi thường được, công ty
sẽ khởi tố tôi về tội đã cấu kết với vợ tôi để gây án. Tôi tìm đến nhà và gặp vợ
tôi, nói ra hết mọi điều hay lẽ phải, nói ra hết những khó khăn của tôi. Tôi
không đền được khoản tiền này. Vợ tôi mỉm cười nói cho tôi nghe sự thật, nói cô
ấy rất thích tôi, mọi việc đều do cô ấy sắp đặt. Tôi không lấy đâu ra hai triệu
nhân dân tệ cũng không vấn đề gì, cô cần tôi lấy cô ấy là được. Cô ấy không được
xinh đẹp cho lắm, rất gầy, nhìn người như một con dao sắc. Tôi bốc máu nóng lên
nói, cô cho tôi vào tù còn hơn. Cô ấy không giận mà nói với tôi bằng giọng rất
buồn, nếu cô ấy có thể mạnh khỏe sống đến hết đời thì chắc chắn cô ấy sẽ không
bao giờ dùng cách này để theo đuổi người đàn ông mà cô ấy yêu”.

Mạnh Thời không nói được lời nào.
Người phụ nữ này trước khi chết cũng muốn ngông cuồng một lần. Anh cũng hiểu được
phần nào hoàn cảnh của Phụ Minh Ý hồi đó. Nếu là anh thì sao? Mạnh Thời khẽ lắc
đầu, anh không phải là Phụ Minh Ý, anh thà đi ngồi tù còn hơn là lấy một người
đàn bà ngông cuồng như thế, cho dù cô ta yêu anh đến đâu, cho dù cô ta đáng
thương đến đâu.

Mọi sắc thái cử chỉ của Mạnh Thời
đã lọt vào trong mắt Phụ Minh Ý. Phụ Minh Ý lạnh lùng nói: “Anh chưa bao giờ gặp
những chuyện trắc trở như tôi đâu, kể cả là có, thì gia đình anh cũng sẽ xuất đầu
lộ diện để lo cho anh. Gia đình tôi rất bình thường, đừng nói là bán nhà, kể cả
bán hết chỗ máu trên người cũng không đào đâu ra được hai triệu tệ. Tôi phải đối
mặt với hai sự lựa chọn, lấy một người phụ nữ giàu có hoặc bị công ty khởi tố.
Người chưa từng một lần phải vào tù ắt sẽ phải cảm thấy sợ hãi. Chỉ có trong tiểu
thuyết mới có kiểu suy nghĩ coi ngồi tù như đi nghỉ mát, ra tù lại vẫn là hảo
hán như thường. Tôi sợ, tôi rất sợ. Có bản án này, cuộc đời tôi coi như là
xong. Vợ tôi cầu xin tôi, cầu xin tôi ở bên cô ấy, cô ấy cũng rất sợ. Tiền dù
nhiều đến đâu cũng không thể mua được sức khỏe. Trước sự cưỡng bách dụ dỗ, cộng
với lòng thương mà tôi dành cho cô ấy, tôi đã đồng ý. Vẫn biết rõ rằng sẽ khiến
Hy Hy đau khổ thất vọng, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không có đủ can
đảm để ngồi tù, cũng không có đủ can đảm để nói cho Hy Hy biết chuyện này. Con
đường do tôi lựa chọn, tôi buộc phải chịu trách nhiệm. Tôi chưa bao giờ quên Hy
Hy, ảnh cô ấy luôn đặt trong ví của tôi. Vợ tôi biết chuyện, cô ấy chỉ nói, cô ấy
có lỗi với Hy Hy. Năm trước lúc sắp qua đời, cô ấy mới nói với tôi, vì tò mò mà
cô ấy đã tìm đến gặp Hy Hy, bất ngờ bị Điền Đại Vĩ phát hiện. Điền Đại Vĩ nói với
cô ấy rằng anh ta yêu Hy Hy, và Hy Hy cũng yêu anh ta, họ sống rất hạnh phúc.
Tôi vẫn tưởng rằng cô ấy rất hạnh phúc. Vì có sự lựa chọn khác nhau mà tôi và
cô ấy đi trên hai con đường khác nhau. Vì cô ấy đã có một gia đình êm ấm nên
tôi không thể quấy rối cô ấy nữa. Mãi cho đến khi đến công ty, sau khi biết
chuyện cô ấy đã ly hôn, tôi mới nghĩ rằng tôi và cô ấy có thể làm lại từ đầu”.

Giọng Phụ Minh Ý rất bình tĩnh. Anh
kể câu chuyện của mình bằng một giọng điệu bình thản, không hề buồn bã không hề
bực dọc, giống như kể chuyện của người khác vậy, cũng có thể vì đó là câu chuyện
trong quá khứ của anh, không ảnh hưởng gì đến tâm trạng và sự quyết định của
anh hiện nay.

“Những gì cần nói với anh tôi đã
nói hết rồi. Mạnh Thời, Vương Thiết đã biết mối quan hệ giữa tôi và Hy Hy từ
lâu. Ông ta đã chơi một vố ép Hy Hy đi vào con đường giống như tôi ngày xưa. Tổng
công ty đi báo công an, hiện giờ đã lập hồ sơ rồi, công ty con của tôi chịu sự
quản lý của tổng công ty, tôi không có quyền rút vụ án này. Có thể tôi còn phải
đối mặt với khả năng có dính dáng đến vụ này”.

Mạnh Thời cười khẩy: “Gậy ông đập
lưng ông, lúc đầu khi cấu kết với Giang Thị tại sao anh lại không nghĩ đến điều
này?”.

Anh đã nghĩ tới, chỉ có điều anh vẫn
làm như vậy.

Đây là một kết cục tuyệt vời. Thua,
không những Phùng Hy bị ngồi tù oan, anh cũng sẽ biến mất khỏi công ty CWE. Thắng,
tất cả mọi người cùng vui vẻ.

Phụ Minh Ý không đếm xỉa gì đến câu
nói châm chọc của Mạnh Thời, tiếp tục nói: “Nếu Giang Thị một mực cãi, thì chắc
chắn Hy Hy sẽ chịu tiếng oan. Họ sẽ nói họ bị Hy Hy dùng đơn hàng để đe dọa và
buộc phải làm như thế, một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ sau khi
đi một vòng trên sổ sách kế toán, rửa sạch sẽ xong quay trở lại trả cho Phùng
Hy làm tiền phần trăm. Không phải không có khả năng, hợp đồng do Giang Du San
ký, người thực hiện hợp đồng không phải là cô ấy, cô ấy đang đi nơi khác chơi.
Giang Thị đã đưa ra một người làm kẻ thế tội, chắc chắn tội của anh ta sẽ nhẹ
hơn Phùng Hy. Nếu dính líu đến tôi, tôi sẽ chối bỏ toàn bộ, bởi vì ngay từ đầu
tôi đã chỉ định hợp đồng của Cừ Giang do Vương Thiết phụ trách. Chỉ dựa vào mối
quan hệ mờ ám giữa tôi và Phùng Hy, không nói lên được vấn đề gì. Trong sự việc
này, Vương Thiết đánh cược rằng tôi sẽ không nỡ ra tay với Phùng Hy, muốn tôi
nhận thua và bị loại ra khỏi cuộc chơi. Tuy nhiên, tôi không có ý định cúi đầu
trước ông ta. Tôi có lập trường riêng của mình, chắc chắn tôi không thể gục ngã
trong chuyện này. Chính vì thế, việc đã đến nước này, tôi không thể làm được gì
hơn”.

Anh ta cúi đầu nhận thua trước
Vương Thiết thì có vấn đề gì? Mạnh Thời nhìn chằm chằm vào Phụ Minh Ý, mặt đằng
đằng sát khí, tay đã nắm thành nắm đấm. Anh nghiến răng, hai gò má giật giật.
Anh không thể hiểu tại sao Phụ Minh Ý không chịu cứu cô!

“Sao anh lại nỡ lòng làm như vậy?!
Anh điên rồi à? Cô ấy là kẻ vô tội? Tám năm về trước anh không nói lời nào mà bỏ
rơi cô ấy, giữa chừng vì vợ anh mà Điền Đại Vĩ đã căm hận cô ấy. Khó khăn lắm
cô ấy mới có thể tự tin trở lại, anh và Vương Thiết lại cấu kết vào hại cô ấy!
Anh và Vương Thiết tạm thời hòa giải thì có sao?”.

“Bởi vì, tôi không muốn bỏ cô ấy một
lần nữa!”, Phụ Minh Ý nói giọng quả quyết, nét mặt bình thản đã bị phá vỡ bởi
câu nói cao giọng của Phụ Minh Ý. “Tám năm, anh có hiểu không? Ngày nào tôi
cũng nhìn ảnh cô ấy và nhớ cô ấy muốn phát điên. Sự hối hận đó khiến ngày nào
tôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn! Tôi điên rồi! Cô ấy ngồi tù, tôi sẽ đợi cô ấy.
Còn anh có làm được như vậy không? Gia đình anh có chấp nhận một người đàn bà
đã từng ly hôn rồi còn bị ngồi tù không?”.

Huyệt Thái Dương của Mạnh Thời giật
lên liên hồi, anh đấm mạnh một cú đấm. Theo phản xạ, Phụ Minh Ý liền giơ tay đỡ
lấy, người đâm rầm một tiếng vào cửa xe. Mạnh Thời xông lên.

Hai người đàn ông bắt đầu vật nhau
trên xe. Phụ Minh Ý kẹp chặt cổ Mạnh Thời, đầu gối đè chặt bụng anh. Mạnh Thời
đè chặt chân Phụ Minh Ý, đấm mạnh từng hồi. Sau khi bị đánh hai quả, Phụ Minh Ý
đã thoát khỏi tay Mạnh Thời. Phụ Minh Ý nhổ miếng nước bọt có dính máu, gầm lớn:
“Tại sao anh không tự trách anh? Tại sao anh không nghĩ vì sao nhà họ Giang lại
nhiệt tình hợp tác với tôi như vậy? Anh có tình cảm với cô ấy? Anh có tình cảm
với cô ấy, cha anh đã sai người chụp ảnh tôi và cô ấy!”.

Mạnh Thời co người trên ghế lái thở
hổn hển, khóe mắt như muốn vỡ tung. Người chụp ảnh là cha anh! “Tại sao?”. Anh
hét lớn.

Phụ Minh Ý xoa cánh tay cười khẩy:
“Tại sao? Chẳng qua là vì cô ấy đã từng ly hôn nên không xứng với nhà họ Mạnh!
Tôi không nói, những tấm ảnh đó sẽ khiến anh cảm thấy xấu hổ với cha mẹ anh,
anh sẽ hiểu được tâm trạng của họ, và chúng sẽ trở thành con bài ép Hy Hy phải
lùi bước! Cha mẹ anh đặt những tấm ảnh đó xuống trước mặt Hy Hy, họ không cần
nói gì cả, Hy Hy sẽ bỏ đi. Cho dù có yêu anh đến đâu cô ấy vẫn sẽ đi! Cô ấy sẽ
không thể chịu nổi sự sỉ nhục đó! Anh sinh ra trong một gia đình có điều kiện,
người bạn gái mà thiếu gia Mạnh Thời tìm, cho dù không lọt được vào cửa nhà họ
Mạnh, họ cũng sẽ không cho phép người ngoài nói xấu cô ấy nửa lời! Gia đình anh
đã cưỡng ép và dụ dỗ Điền Đại Vĩ phải làm theo ý họ. Không phải họ bảo vệ anh
ta, mà là bảo vệ anh! Chỉ sợ có người lấy cô ấy ra để công kích anh!”.

Mạnh Thời vừa nghe vừa không thể
tin nổi tai mình. Anh đã nghe thấy những chuyện dơ bẩn đen tối gì? Người phụ nữ
của anh đã bị đám người này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có kẻ là vì tiền, có kẻ
thì vì lợi, có kẻ vì lòng sĩ diện, có kẻ lại vì dục vọng cá nhân. Cuối cùng Mạnh
Thời đã hiểu ra những suy nghĩ biến thái của Điền Đại Vĩ. Anh ta vẫn còn là tốt,
anh ta giày vò Phùng Hy một cách điên cuồng, cuối cùng lại muốn sống một cuộc sống
yên ổn, vì thế đã đề nghị ly hôn và buông tha cho cô. Phụ Minh Ý bị biến cố của
tám năm về trước giày vò đến tận bây giờ, trong đầu chỉ mơ tưởng về mối tình
trong sáng thời sinh viên, chỉ muốn độc chiếm cô. Nhà họ Giang bị Phụ Minh Ý dụ
dỗ, thừa thế làm những việc xấu xa, quyết tâm trả thù. Cha mẹ anh vì lòng sĩ diện,
mặc kệ để sự việc xảy ra mà không can thiệp, chỉ mong cô bị ngồi tù, chấm dứt mọi
ước mơ của anh.

Và bây giờ anh lại nhớ cô như vậy.

Nỗi nhớ đó vô cùng mãnh liệt, tựa
như một mũi dao đâm sâu vào trái tim anh. Tình thương dành cho Phùng Hy đã khiến
Mạnh Thời run rẩy.

Phụ Minh Ý rút ví tiền trong túi
ra, để lộ ra tấm ảnh Phùng Hy trong đó. Ngón tay anh khẽ lướt nhẹ trên tấm ảnh,
như đang vuốt má cô.

Trước đây cô đáng yêu như thế này
đây. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thời nhìn thấy ảnh chụp trước kia của Phùng Hy, vẫn
còn gầy hơn hiện tại khoảng năm cân, gương mặt nhỏ hơn, cánh tay nhỏ nhắn,
không chín chắn đầy đặn như bây giờ, có nụ cười trong sáng rạng rỡ hơn bây giờ.
Anh nhìn cô như đói như khát.

“Anh chưa bao giờ gặp, đúng không?
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Hy Hy như thế này? Cô ấy là của tôi, cho dù anh cướp
lấy tấm ảnh này, cô ấy cũng vẫn là của tôi!”. Phụ Minh Ý nghe thấy tiếng nghiến
răng. Anh hận Mạnh Thời, hận Mạnh Thời nhanh chân hơn anh một bước cướp đi
Phùng Hy, hận mình buộc phải làm như vậy.

Mạnh Thời chợt nhớ lại cảnh Phùng
Hy liệng đá xuống khe suối. Anh cười, tiếng cười mỗi lúc một to, cười đến nỗi
Phụ Minh Ý phải nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. “Anh nhầm rồi, tôi đã từng gặp.
Hãy cầm tấm ảnh của anh và cút đi! Cái mà tôi cần là cô ấy - một con người sống
động! Anh hãy nhớ đây, cô ấy là người phụ nữ của tôi!”.

Phụ Minh Ý cười lạnh lùng: “Anh định
tranh với tôi, cơ hội chiến thắng không nhiều đâu. Anh chỉ có thể đi cầu cứu
Giang Du San đừng đẩy người đang ngã mà thôi. Tôi nghĩ tập đoàn Giang Thị rất muốn
nhìn thấy sự lựa chọn của anh, tự nhiên họ được ẵm trọn một triệu không trăm
hai mươi nghìn tệ, không phải hy sinh một ai mà lại được hả giận.

“Anh tưởng rằng tôi sẽ rời bỏ cô ấy,
cô ấy sẽ về với anh ư?”.

“Cô ấy đã mệt rồi. Mạnh Thời, một
người phụ nữ đã từng ly hôn sau khi gặp phải những sóng gió này, theo trực giác
cô ấy sẽ ngả vào lòng người nào an toàn hơn, đáng tin cậy hơn. Không hẳn là Hy
Hy không có tình cảm gì với tôi. Anh rời xa cô ấy, tôi chờ cô ấy. Hôm nay không
được thì còn có ngày mai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, cô ấy cần một mái nhà
có thể bảo vệ cô ấy. Nếu ở bên anh, cô ấy còn phải đối mặt với những ánh mắt
khác thường của cha mẹ anh, bạn bè anh, ở bên tôi, ít nhất cô ấy sẽ không mệt
như thế”. Nói xong, Phụ Minh Ý nhìn Mạnh Thời một hồi lâu, đẩy cửa xe loạng choạng
bước đi.

Mạnh Thời nhìn theo Phụ Minh Ý, ánh
mắt lộ rõ sát khí của một con thú. Dần dần, sát khí đó biến mất. Mạnh Thời ngửa
đầu ra phía sau, đầu đập mạnh vào tựa ghế. Anh đập đầu mình hết lần này đến lần
khác, anh phải làm gì đây mới có thể khiến cô mãi mãi có được nụ cười đó? Nỗi
đau ập tới, anh há miệng, lồng ngực khó thở đến nỗi chỉ muốn nổ tung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3