Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 12 - Phần 3

Phùng Hy ngẩng đầu lên, nét mặt Mạnh
Thời lộ rõ vẻ chân tình, đôi mắt sáng ngời. Cô thở dài tựa đầu trước ngực anh
nói: “Mạnh Thời, em thật sự là may mắn như vậy ư? Vừa ly hôn xong thì gặp người
đàn ông đối xử thật lòng với em, thực sự em còn thấy run hơn cả khi trúng xổ số.
Anh không phải là kẻ lừa đảo đó chứ? Thực ra không phải anh học ngành giám định
đồ cổ gì đâu, anh là một tay du côn trong xã hội, chuyên ăn mặc đàng hoàng để
đi lừa những người phụ nữ khát khao tình cảm như em đúng không? Em nói thật
nhé, em cũng chẳng có tiền bạc gì đâu, lúc ly hôn ngay cả nhà em cũng đã nhường
cho anh ta. Năm mươi nghìn tệ được chia em cũng dùng để thuê nhà, mua sắm đồ đạc,
đi chơi Hàng Châu, giảm béo, tiêu gần hết rồi. Nếu anh định lừa tiền lừa bạc
thì sớm mà rút lui đi, anh biến mất em cũng sẽ không buồn đâu. Em sẽ còn thấy mừng
vì em không bị tổn thất gì mà còn được hời từ anh. Lần sau có kinh nghiệm rồi,
em sẽ không dễ dàng bị lừa nữa”.

Mạnh Thời thực sự chỉ muốn đập đầu
ngay vào vách núi. Đến giờ anh mới hiểu được những suy nghĩ và nỗi bất an trong
lòng cô. Cô đã mất lòng tin từ lâu. Anh ghìm cánh tay, kẹp chặt khiến cô phải
kêu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dở khóc dở cười nói: “Em có người quen ở
bên công an không? Anh đọc số chứng minh thư cho em, em đi kiểm tra hộ khẩu của
anh đi. Đừng ngại gì cả, giờ thì anh thấy hối hận vì hồi xưa không đi thi công
chức nhà nước, ít nhiều thì còn có tổ chức làm chứng cho anh”.

Phùng Hy bị anh trêu bật cười, ngượng
ngùng quay đầu đi.

Mạnh Thời đang định thở phào thì
nghe cô nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Được, anh đưa bản photo chứng minh thư
cho em để em đi kiểm tra”.

Anh hậm hực nâng cằm cô lên, nghiến
răng nói: “Anh, như, thế, này, mà, em, vẫn, không yên tâm à?”.

Nói xong anh nhìn thấy Phùng Hy chớp
chớp mắt vẻ ngây thơ, dường như thấy rất lạ trước sự thay đổi thái độ của Mạnh
Thời. Mạnh Thời bực đến nỗi không nói được gì, trợn mắt nhìn cô nghĩ, không biết
có nên luộc chín cô mới yên tâm hay không, và nụ cười mơ màng trên môi cô bất
ngờ biến thành tiếng cười giòn tan.

“Ngốc thật!”. Cô cười ngả người vào
lòng anh, đầu gục vào ngực anh, tay ôm chặt eo anh, không chịu ngẩng đầu lên nữa.

“Trêu anh đúng không? Hả?”. Mạnh Thời
kẹp chặt lấy eo cô, Phùng Hy hét lên một tiếng rồi bị anh bế bổng lên. Tay anh
đỡ lấy mông cô, cô ôm chặt cổ anh, chân quắp ngang lưng. Tư thế này vô cùng mờ
ám. Phùng Hy mặt nóng bừng, không chịu nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Mạnh Thời
trêu ngươi hỏi, “Bế em một chút mà đã ngại rồi hả?”.

Phùng Hy hứ một tiếng, nói: “Anh
không nhắc đến Giang Du San là không ngại hả? Em khai thật nhé, trước khi đến
đây em mới ngồi uống cà phê với Giang Du San đấy”.

Mạnh Thời như bị ai dội vào đầu một
chậu nước lạnh. Anh trợn mắt nhìn Phùng Hy với vẻ hậm hực nói: “Em làm mất cả hứng!”.
Nói rồi buông tay, Phùng Hy tụt xuống đất. Chưa đợi cô có phản ứng gì, đôi môi
Mạnh Thời đã ập tới, anh siết chặt môi Phùng Hy, nghe thấy cô cười khúc khích.
Mạnh Thời cũng cười theo, xoay mặt cô nói: “Đồ quỷ, anh đang định nói chuyện
nghiêm túc với em đây”.

Phùng Hy xoay người, cười: “Chứ sao
nữa? Lôi em đến khe núi này, muốn chạy cũng không chạy được. Có chuyện gì mà
anh phải mất công tìm nơi khỉ ho cò gáy này để báo cáo hả?”.

Bị cô nhìn thấu, Mạnh Thời thẳng thắn:
“Cũng không có gì ghê gớm lắm, nhưng cũng là chuyện, đúng không? Chúng ta vừa
ăn vừa nói nhé”.

Trời đã tối dần, thấp thoáng vẫn có
thể nhìn thấy đốm lửa lấp lánh phía xa xa. Một chùm sáng chiếu ra từ tay Mạnh
Thời, anh xách chiếc đèn khí như xách một chòm sao rơi xuống đất. Sau một hồi bận
rộn, cuối cùng hai người đã ngồi trước bếp nướng và nghe thấy tiếng nổ lách
tách của thức ăn.

Màn đêm buông xuống, bao trùm lên cả
hai người. Bất giác Mạnh Thời ngồi thẳng lưng lại, dường như tấm lưng của anh
có thể chống được trọng lượng của núi đá. Anh nhớ đến cha mẹ, có một ngày anh sẽ
nắm tay cô đưa về nhà, và cái mà anh cần là lòng tin mà cô dành cho anh. Cô đã
gặp Giang Du San và trong lòng đã sinh nghi, nếu không nói cho rõ vấn đề thì
anh sợ cô sẽ vẫy tay tạm biệt anh thật.

Mạnh Thời cầm một xiên khoai tây nướng
đút cho Phùng Hy ăn một hồi, rắc thêm chút gia vị lại nướng thêm một lát nữa,
mãi cho đến khi ăn hết cả xiên. Sau khi đã ấm bụng anh mới chậm rãi nói: “Gia
đình anh là gia đình rất truyền thống, mấy thế hệ đều sống trong khu phố cổ dọc
sông Lan Khê. Từ thời cố nội, ông bà nội, cha mẹ anh, anh, và còn cả chú Tần nữa.
Em có hiểu ý anh không?”.

“Hả! Phố cổ Lan Khê hả! Mạnh Thời,
anh là công tử nhà giàu hả!”. Mắt Phùng Hy sáng rực, kéo tay Mạnh Thời hét lớn.

Mạnh Thời dở khóc dở cười, liếc cô
một cái, nói: “Nghiêm túc chút! Trọng tâm không phải là nhà anh ở khu phố cổ
Lan Khê!”.

“Hiểu rồi! Có phải phụ nữ trong gia
đình anh rất coi trọng tam tòng tứ đức không?”. Phùng Hy lập tức nghiêm túc trở
lại. Cô không ngốc, cô đã hiểu ý của anh. Cô tỏ ra ngạc nhiên như vậy là vì cô
nhận ra được vẻ căng thẳng ở Mạnh Thời, không phải trong lòng cô cũng căng thẳng
đó sao? Thật sự cô rất muốn than một câu, không ngờ nhà anh mấy thế hệ đều sống
ở khu phố cổ Lan Khê!

Sau khi thành phố quy hoạch, sửa
sang lại, phố cổ Lan Khê đã trở thành một trong những khu phố nổi tiếng nhất của
thành phố. Người vùng khác đến đây du lịch đều phải dạo phố cổ Lan Khê, người
trong thành phố cũng thích phong cảnh ở đó. Trước đây cô và Chi Hoa thường đến
đó chơi và ăn vặt, ngồi ở quán trà theo lối kiến trúc cổ để uống trà, đi dạo
trong cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ. Phố cổ Lan Khê không xa lạ đối với cô.

Cho đến nay, còn rất ít hộ gia đình
sống ở phố cổ Lan Khê vì hầu hết đã phá dỡ nhà cũ và chuyển sang khu ở mới. Cư
dân trong thành phố giống như những hạt cát, còn những người sống ở phố cổ Lan
Khê giống như những hạt vàng lẫn trong đám cát đó. Mỗi khi đi qua những ngôi
nhà kín cổng cao tường, cô và Chi Hoa thường nhìn những người sống trong đó bằng
ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Có được một khu nhà ở phố cổ Lan Khê thực sự là quá
hạnh phúc, quá xa xỉ. Chỉ cần có đất là có thể xây những tòa biệt thự trong
thành phố, nhưng những khu nhà cổ từ thời Minh - Thanh lại không thể phục chế.
Càng huống hồ là vẫn giữ được khu nhà riêng của mình sau những năm tháng chiến
tranh loạn lạc. Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy địa vị của nhà họ Mạnh rồi.

Phùng Hy lo lắng bất an.

“Em biết Nhà Gianh không? Trước cổng
có đôi sư tử đá, trên con đường dọc bờ sông ấy. Nhà anh ở đó”. Mạnh Thời cười,
rồi lại cầm một xiên khoai tây lên gặm. Anh cố gắng kể về gia đình mình bằng một
giọng điệu bình thản, cố gắng không quan sát vẻ mặt của Phùng Hy. Anh vẫn còn
nhớ Phùng Hy đã từng nói rằng cô không xứng với anh, chỉ sợ cô lại rụt ngay vào
vỏ ốc của mình.

Phùng Hy lật đi lật lại những xiên
đồ nướng trên tay, ánh lửa hồng rực hắt lên mặt cô, nhìn không rõ là vui hay buồn.
Cô biết Nhà Gianh, đi ngang qua cổng có thể nhìn thấy hai tấm cửa gỗ sơn đen
cao sừng sững. Trên mỗi tấm cửa đều có gắn mặt thú nhe răng, để lộ ra vòng tròn
bằng đồng bóng loáng. Cô và Chi Hoa còn đứng trước cửa tay cầm vòng tròn đó để
chụp ảnh. Cổng kín che hết khung cảnh ở bên trong, bên kia sông Lan Khê có thể nhìn
thấy lừng lững những mái hiên. Nhà anh thật cổ kính, quý phái.

Mạnh Thời ngồi dịch ra phía sau
lưng Phùng Hy, tay ôm eo cô, cằm dựa vào vai cô, uể oải nói: “Trước kia Nhà
Gianh có tên là Mạnh Phủ, con đường đó hồi xưa là gia sản của nhà anh. Sau đó
thì sung công, cuối cùng chỉ còn lại khu nhà anh đang ở mà thôi. Ông nội anh tiếc
không dám ở, nhưng lại không muốn sung công nữa, nên đổi thành Nhà Gianh. Ông
làm rất nhiều chuyện nực cười”.

Phùng Hy là người tỉnh này nhưng
không phải là người vùng này, nghe thấy vậy liền tò mò hỏi: “Gia đình anh là địa
chủ phá sản à?”.

“Ha
ha, cô ngốc này. Câu này không được nói với cha mẹ anh đâu đấy, họ là những người
thanh cao kiêu ngạo nhà nòi. Trong lĩnh vực học thuật, một người có sở trường về
một lĩnh vực nào đó thì được gọi là chuyên gia. Gia đình anh có mấy người được
coi là chuyên gia, và hơn nữa đều có liên quan đến một bộ môn nghệ thuật. Ví dụ
cụ cố nội nhà anh vốn là người chuyên làm ấn cho các vương công quý tộc, sau
này tự thành lập môn phái, và được gắn cho cái danh là kim thạch gia. Đợi đến
khi cụ ấy tích cóp được nhiều của cải, ông nội anh không đi làm ấn cho người
khác nữa mà chuyên đi thu mua các bức tranh cổ, chữ cổ của những công tử con
nhà giàu ham chơi đua đòi. Thực ra ông nội anh là người chuyên buôn bán văn vật,
chỉ có điều vì có con mắt nên được gắn cho là chuyên gia am hiểu đồ cổ. Còn cha
anh, từ nhỏ không phải lo ba chuyện cơm áo gạo tiền, thư họa, làm ấn, đồ cổ ông
đều chơi. Ông không có chí tiến thủ, đi lừa người khác bằng sự hiểu biết từ nhỏ
của mình về giấy bút mực nghiên và tranh cổ. Thỉnh thoảng treo ra một vài chữ,
còn có người khen đẹp, gắn cho cái danh nhà thư pháp là ông đắc ý lắm. Thực ra
là do ông sinh ra gặp thời. Hồi đó Trung Quốc ngay cả sinh viên còn ít, những
người như ông được cầm bút lông từ năm ba tuổi, dùng nghiên đều là nghiên quý lại
càng ít, nghiễm nhiên là ông trở thành chuyên gia trong mắt người khác rồi. Chỉ
đến thời anh, mới gọi là được học hành nghiêm chỉnh. Những bằng cấp mà họ nhận
được đều là bằng danh dự, còn anh là bằng tốt nghiệp đại học có thể kiểm tra hồ
sơ trên bộ giáo dục. Chính vì vậy, mặc dù anh không phải là chuyên gia gì,
nhưng con mắt của anh mới là khách quan nhất, đúng đắn nhất. Còn họ, em không cần
phải để tâm”.

Mạnh
Thời muốn nói rõ tình hình, nhưng lại không muốn để Phùng Hy phải sợ. Anh mỉm
cười nghĩ, nếu như những câu anh nói bị cụ cố nội, ông nội và cha anh nghe thấy,
chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mồm.

Lúc
đầu Phùng Hy còn căng thẳng, nghe đến đoạn sau liền bật cười, quay đầu lại lườm
Mạnh Thời một cái nói: “Em biết. Gia đình anh là gia đình vừa nghe thấy em đã từng
ly hôn là lắc đầu quầy quậy, vì thế anh sợ em bỏ chạy vì hãi đúng không?”.

“Anh
đã từng nói con mắt của anh là đúng đắn nhất, Hy Hy của anh thông minh nhất mà.
Gia đình anh và gia đình họ Giang có quan hệ với nhau từ xưa, cha mẹ anh mong
anh lấy vợ sớm nên có thiện cảm với Giang Du San. Nhưng anh không có tình cảm
gì với cô ấy. Em không phải để tâm đến cô ta”. Mạnh Thời không ngờ Phùng Hy lại
thoải mái như vậy, cúi đầu hôn cô một cái rõ kêu, đứng dậy ra khe suối lấy bia
ngâm dưới đó.

Phùng
Hy quay đầu nhìn theo bóng anh. Xung quanh tĩnh mịch biết bao, anh tuyệt vời
như vậy, tại sao trong bao cô gái anh lại chọn cô? Phùng Hy không thể hiểu điều
gì ở cô đã thu hút anh. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thời nhắc đến gia đình anh, cô
mơ màng nghĩ, tuần trước Mạnh Thời về nhà, gia đình anh đã phản đối ư? Thực ra
cô cũng đã nghĩ tới, đừng nói một gia đình có điều kiện như gia đình anh, kể cả
gia đình bình thường cũng không thích nhận một cô gái đã ly hôn làm con dâu. Nếu
để cô lựa chọn, cô cũng sẽ chọn Giang Du San. Cho dù là hoàn cảnh gia đình, diện
mạo hay tuổi tác, Giang Du San đều phù hợp hơn cô.

Một
giọt dầu rơi xuống cục than hồng nổ tách một tiếng, mùi thơm của gia vị sực lên
mũi, Phùng Hy không giấu nổi sự thèm thuồng. Xúc xích vừa nướng xong, cô liền
đưa vào mồm cắn một miếng. Mùi thịt thơm phức, nước miếng chảy ra ngoài. Cô hận
mình tại sao vẫn theo đuổi. Cô rất sợ béo trở lại, còn hiện tại thì sao, cô lại rất sợ bị gia đình
nhà Mạnh Thời phản đối. Họ không cần nói gì cả, chỉ một cái nhìn lạnh lùng
khinh bỉ cũng đã đủ khiến cô bị tổn thương rồi, và cô chỉ có thể thông cảm với
suy nghĩ của hai cụ được thôi.

Phùng
Hy bất lực nghĩ, làm phụ nữ thật không đơn giản chút nào. Một ý nghĩ lóe lên
trong đầu cô, nếu kiếp này cô sống một mình thì sao nhỉ? Chỉ cần có đủ tiền để
sống, kiên trì luyện tập, có một thân hình khỏe mạnh bình thường là được. Sống
một mình tự do biết bao, thích ăn là ăn, thích ngủ là ngủ, cô phì cười, chẳng
khác gì một con lợn. Xem ra bản tính của con người cũng là lười biếng, lợn
ngoài việc không thể làm chủ số phận của mình ra, thì vẫn được sống một cuộc sống
an nhàn. Ít nhất không phải lo sẽ bị bỏ đói bỏ rét, cùng lắm là cuối cùng béo rồi
thì bị ăn một nhát dao mà thôi.

Mạnh
Thời lấy bia, dưa hấu dưới suối lên, đúng lúc nhìn thấy Phùng Hy đang nhìn chằm
chằm vào thức ăn cười. Anh đặt bia xuống, cầm cái xúc xích trên bếp vừa bị
Phùng Hy cắn lên, nói: “Cái này chắc chắn là chín rồi”.

“Cái
đó em ăn rồi!”. Phùng Hy hậm hực nhìn cái xúc xích đang bị Mạnh Thời gặm.

“Ăn
vụng còn đòi à?”. Mạnh Thời hung hăng trợn mắt nhìn cô, vừa mở bia vừa nói: “Em
nghĩ gì thế? Một mình cười ngốc nghếch vậy”.

“Nghĩ
được sống một mình sẽ thích biết bao…”.

Mạnh
Thời thở dài một tiếng, đặt lon bia xuống giơ tay ôm chặt cô, một Phùng Hy mạnh
mẽ và mềm yếu đang dựa vào lòng anh. Cô không biết rằng vẻ mềm yếu đó khiến anh
yêu biết bao. Mạnh Thời nhẹ nhàng vuốt tóc cô nựng: “Em đừng tránh. Em không thể
sống một mình cho đến hết đời. Hiện giờ em không muốn đối mặt, tương lai kiểu
gì em cũng sẽ phải đối mặt, chẳng lẽ cứ phải tìm một ông đã từng ly hôn, em mới
dám đàng hoàng yêu ông ta hay sao?”.

“Mạnh
Thời, gia đình anh quả là không bình thường thật”. Phùng Hy cúi đầu ấp úng nói.
Cái mà cô sợ không phải là nghe thấy những lời khiến cô bị tổn thương. Cô đã từng
kết hôn nên rất hiểu hôn nhân là sự va chạm giữa hai gia đình, không chỉ đơn giản
là chuyện riêng giữa hai người, không thể bảo ai từ bỏ cha mẹ mình được.

Điền
Đại Vĩ là người vùng này, gia đình cô lại ở một huyện nhỏ cách trung tâm thành
phố mấy trăm ki lô mét. Trước đây cô đã từng có ý định đón cha mẹ mình đến ở
cùng. Điền Đại Vĩ phản đối, anh ta trả lời rất rõ ràng với Phùng Hy rằng, kể cả
có sống chung với cha mẹ thì cũng phải sống chung với cha mẹ anh ta.


cãi lại rằng cha mẹ của anh ta ở ngay thành phố này, còn cha mẹ cô lại ở quá
xa, tuổi tác cao cô không thể chăm sóc. Điền Đại Vĩ nói, cha mẹ cô có thể đến,
miễn là mua nhà khác hoặc thuê nhà.

Lúc
đó cô và Điền Đại Vĩ mới mua nhà, Phùng Hy nghĩ đợi trong tay có tiền dư dả sẽ
đón cha mẹ đến ở cùng. Hiện giờ thì cô chỉ mong cuối năm được thưởng một khoản
tiền kha khá để có thể trả góp đợt đầu, mua một căn hộ dù chỉ có một phòng
khách một phòng ngủ cũng đã là tốt lắm rồi.

Đến
giờ cô vẫn chưa nói với cha mẹ chuyện ly hôn. Biết được tin này chắc chắn họ sẽ
đến ngay. Cô dự định để tết về nhà sẽ nói. Lúc đó tâm trạng của cô đã ổn định,
trong túi có tiền, cha mẹ không đến nỗi phải lo lắng cho cô không có chỗ nương
thân. Nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy lo lắng, biết giới thiệu cho họ như thế
nào về Mạnh Thời? Nhà của Mạnh Thời, danh gia vọng tộc bên bờ sông Lan Khê, dường
như cô có thể tưởng tượng ra thái độ của cha mẹ Mạnh Thời đối với cô. Bản thân
Phùng Hy không sợ, nhưng cô sợ thái độ này sẽ làm tổn thương đến cha mẹ cô.

Mạnh
Thời khẽ cười: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh đi”.

Phùng
Hy không chịu, tay ôm chặt eo anh, mặt gục vào ngực anh tham lam tận hưởng sự ấm
áp trong lòng anh. Cô nghe thấy rất rõ từng nhịp tim của anh, giống như tiếng
trống hoành tráng nhất. Cô thật sự chỉ muốn nhắm chặt mắt lại, để anh ôm cô đến
ngày thiên hoang địa lão, không cần phải đối mặt với cha mẹ, chỉ cần mình anh
mà thôi.

Nếu
cô chưa từng ly hôn, Mạnh Thời nghĩ, có thể anh sẽ ép cô, và sự nhạy cảm và mềm
yếu giấu sâu dưới đáy lòng Phùng Hy đã đem lại cho anh một cảm giác đau đớn như
một ngọn lửa đốt cháy trái tim – anh đã được tận mắt chứng kiến cảnh cô bất chấp
tất cả để giảm béo và sự đau đớn của cô khi phải đối mặt với chồng cũ. Căn
phòng ấm áp với bao bồn cảnh nhỏ xinh là vỏ ốc của cô, cô chuyên tâm chăm sóc,
bảo vệ, không bao giờ tùy tiện cho người khác bước vào.

Mạnh
Thời chậm rãi nói: “Hy Hy, sở thích lớn nhất của anh là thu thập các mẫu đá.
Hàng triệu năm thậm chí hàng chục triệu năm nay, chỉ có đá là thứ trung thành với
bản chất của mình nhất trên địa cầu. Và đá lại được chia thành nhiều loại, như
loại đá cuội dưới lòng sông này, như loại đá trầm tích được hình thành trong
quá trình phong hóa. Đá cuội đâu đâu cũng có thể tìm thấy, nhặt riêng một hòn về
nhà bày mới thấy được sự khác biệt. Đá trầm tích chồng chất thành núi, nhưng lại
có thể bóc ra từng lớp một, mềm đến mức có thể bóp vụn trong lòng bàn tay. Đá
ruby, đá sapphire, kim cương là tinh hoa của các loại đá, sau khi được tôi luyện
trong nhiệt độ cao, áp suất cao, trở thành loại đá quý rực rỡ nhất. Nếu em đi
tìm một người đàn ông bình thường đã ly hôn, có thể anh ta sẽ cho em viên đá cuội
tròn trĩnh bình thường; nếu em tìm một người đàn ông để sống tạm bợ cho qua
ngày, tình cảm sẽ dễ vỡ vụn như đá trầm tích”.

Anh
dừng lại, không nói tiếp nữa. Phùng Hy ngần ngừ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh
Thời đang mở to miệng, trông rất đáng ăn đập, “Chỉ có tìm anh là tuyệt nhất, diện
mạo không xấu, tài cán không tồi, tính tình dễ mến, tình cảm chân thành”.

Phùng
Hy không thể nhịn được, vừa cười vừa mắng: “Chưa bao giờ gặp anh chàng nào tự đề
cao mình như anh!”.

“Hy Hy, anh thích em cười. Tính em
rất lạc quan, vậy thì em cứ tiếp tục lạc quan đi. Người sống với em là anh chứ
không phải người khác. Kể cả là gia đình anh phản đối, kể cả cha mẹ em không đồng
ý, chỉ cần hai chúng ta thật lòng với nhau, sớm muộn cha mẹ cũng sẽ thông cảm
thôi. Từ nhỏ anh đã hiểu ra được điều này, cậy thế ở nhà thích làm gì thì làm.
Hiện giờ không phải anh đã ra ở riêng rồi đó sao?”. Mạnh Thời tỏ ra rất tự hào.

Phùng Hy dựa vào lòng Mạnh Thời nói
với vẻ nghiêm túc: “Liệu chúng ta có mệt không anh?”.

“Có thể”. Mạnh Thời hôn lên tóc cô,
nói: “Hy Hy, em đừng sợ, chỉ cần ở bên anh là được. Anh yêu em là được rồi”.

Cô ngửa đầu lên hỏi anh: “Tại sao
anh lại thích em?”.

“Không tại sao cả. Gặp được em
chính là em thôi”. Ánh mắt anh như ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Phùng Hy không hỏi thêm gì nữa.
Trong cuộc đời, con người gặp gỡ chính là duyên phận, gặp gỡ Phụ Minh Ý, gặp gỡ
Điền Đại Vĩ, gặp gỡ Mạnh Thời.

Cô không muốn nghĩ thêm gì nữa, đưa
tay vuốt lông mày của Mạnh Thời. Lông mày của anh rất gọn gàng, như nét thư
pháp đẹp được viết bằng bút lông. Cô kề sát môi, hôn nhẹ lên má anh, môi anh.
Trong khoảnh khắc đầu lưỡi lướt qua môi anh, thì bị anh ôm chặt hơn. Anh đáp lại
cô nồng nhiệt hơn, bất giác tay đưa vào trong áo cô.

Anh kẹp chặt khiến cô không thể
nhúc nhích, chỉ thấy một cảm giác nóng bỏng từ đôi môi anh ập tới. Cô như con
cá bị vứt lên bờ, ra sức há miệng để thở nhưng vẫn cảm thấy nghẹn thở. Cô chỉ
muốn đẩy anh ra một chút, nhưng giống như kiến rung cây to. Cô thở hổn hển kêu
anh dừng lại, chỉ thấy âm thanh mơ hồ lùng bùng trước đầu lưỡi, chưa nói ra được
lại phải nuốt vào.

Trong lúc cô bắt đầu mềm nhũn người
thì anh di chuyển đôi môi, chuyển sang tấn công dái tai và cổ cô, cảm giác bần
rần khiến cô run rẩy. Cô ôm chặt cổ anh khẽ kêu một tiếng: “Mạnh Thời”.

Thái độ của cô quyết định tất cả, Mạnh
Thời bế cô lên, cúi đầu nhìn thấy mắt cô nhắm nghiền mặt ngượng nghịu, không nhịn
được nữa anh khẽ mỉm cười. Anh bế cô vòng qua tảng đá lớn rồi đặt xuống, khẽ hỏi:
“Em có sợ lạnh không?”.

Phùng Hy mở mắt ra, nhìn sang bốn
xung quanh, núi đá như tấm bình phong lớn. Anh không bế cô vào lều, mắt nhìn thẳng
vào suối nước nhỏ. Cô cười thầm đẩy anh ra, vừa thấy kích thích lại vừa có phần
không dám.

“Anh đã ngắm kỹ khi chọn địa điểm
này rồi, chỗ này là khúc cua, có tảng đá lớn che rồi, có người đến cũng không
nhìn thấy”. Mạnh Thời cười ranh mãnh nói.

Cô phấp phỏng ngó nhìn xung quanh,
chưa bao giờ Phùng Hy được trải qua những giây phút như thế này, hơi thở bắt đầu
gấp gáp.

Ánh mắt Mạnh Thời đột ngột sáng
lên, anh nhanh nhẹn cởi quần áo của mình ra. Anh chỉ mặc một chiếc quần trong đứng
trước mặt cô, dưới ánh sáng leo lét, nhìn anh tựa như thiên thần. Cô không nói
gì cả, nhắm mắt và dang tay ra.

Trong tích tắc cơ thể chìm trong nước,
cô bị kích thích nên bất ngờ mở to mắt, sởn hết gai ốc. Cô như con bạch tuộc bò
lên người anh, chỉ khi được tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh, cô mới không bị chết
cóng.

Mạnh Thời móc ra một bình rượu như
làm ảo thuật, đưa đến bên miệng cô nói: “Rượu Mao Đài năm tám mươi lăm, để hai
mấy năm rồi, thơm lắm”.

Một mùi thơm lan tỏa vào tận cổ họng,
dạ dày cảm thấy nóng bỏng. Cô không kìm được uống liền mấy ngụm, một cảm giác
nóng bỏng, tê tê ăn sâu vào cổ họng. Cô khẽ cười mắng: “Anh có âm mưu từ trước
rồi!”.

“Ừ, em nói đúng rồi đấy. Lần trước ở
Hàng Châu anh đã muốn chuốc cho em say rồi, chỉ tiếc là em lại tỉnh táo quá”. Mạnh
Thời khẽ cười, ôm chặt lấy cô. Anh dịu dàng liếm đôi môi cô, Phùng Hy cảm thấy
một cảm giác nóng bỏng đan xen trong miệng mình, cơ thể lạnh như vậy, nhưng
trái tim lại nóng hổi. Sóng nước trở nên nhẹ nhàng, anh khẽ đỡ lấy eo cô, cô
như người đang bồng bềnh trên mây.

Cô bám lấy anh khẽ mở mắt ra thì nhìn thấy đôi
mắt sáng ngời đó của anh. Tất cả mọi ánh sao trên trời đều hút vào trong mắt
anh, chùm sáng đó từ từ chuyển động, như một vòng xoáy cực lớn nuốt chửng lấy
cô.

“Mạnh Thời”. Cô vuốt ve mặt anh,
thì thào gọi tên anh. Mặt anh kề sát mặt cô, dường như giữa cơ thể anh và cô
không còn khe hở nào. Đột nhiên Phùng Hy thấy vô cùng cảm động.

Bầu trời đêm không biết đâu là chân
trời, chỉ có màn sao dày đặc. Ánh trăng biến khe suối thành một dải lụa bạc bao
trùm lấy cô và anh. Suối chảy róc rách, bên tai chỉ có tiếng thở của anh.

Mạnh Thời hôn nhẹ lên má cô, kéo
tay cô đặt trước ngực anh, nói một cách vô cùng ngoan đạo: “Hy Hy, đây là của
em. Nó rất yêu em”.

Trong tích tắc, sóng lớn xô vào đáy
mắt cô. Bàn tay cô cảm nhận được rất rõ nhịp đập dồn dập của trái tim anh, nó
va đập vào lòng bàn tay cô, cũng va đập vào tâm hồn cô.

Tất cả đã diễn ra một cách rất tự
nhiên như vậy. Tảng đá lớn ngăn cách trời đất, ngăn cách cha mẹ anh và gia đình
cô, chỉ đem lại không gian tuyệt vời cho riêng anh và cô.

Cô khẽ rên lên một tiếng nằm duỗi
người ra, trắng ngần như ngọc, cô khẽ nhíu mày, cảm nhận sự đau đớn và hạnh
phúc mà anh đem lại. Giây phút này đây, Phùng Hy lại nhớ đến buổi tối hôm cô và
Điền Đại Vĩ ly hôn, một giọt nước mắt âm thầm vuột khỏi khóe mắt. Cô siết chặt
Mạnh Thời, anh dùng sự nhiệt tình và nhiệt độ của cơ thể anh để lấp đầy những
khoảng trống trong lòng cô.

Cô như cây rong nước yếu đuối dựa
vào anh. Anh bị cô ghì chặt, một cảm giác hạnh phúc đến tột độ ập tới. Mạnh Thời
khẽ rên lên một tiếng, tay bấm chặt lưng cô, anh dùng lực mạnh đến nỗi như muốn
siết chặt cô vào trái tim anh.

Trong đầu Phùng Hy chỉ thấy quay cuồng,
bò lên người anh không còn chút sức lực nào.

Một nụ hôn từ từ dịch chuyển từ má
lên môi, anh khẽ liếm mà không đưa vào sâu. Tay nhẹ nhàng hơn cả khe suối, vừa
vuốt ve vừa rửa cho cô. Cô mơ màng, cô không còn muốn quan tâm, không còn muốn
nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, có anh là được.

Cơ thể được nhẹ nhàng bế bổng lên,
chiếc khăn mềm mại đã hút hết những giọt nước trên người, anh bế cô vào trong lều,
hai cơ thể ấm áp ghì sát nhau khiến cô liên tưởng tới hai chú chuột nhỏ đang nằm
bên nhau để sưởi ấm. Cô dịch đầu xuống, tìm đúng chỗ bả vai để tựa vào và quay
ra ngủ ngon lành.

Có lẽ ở độ tuổi này của cô, trong
tình huống này càng phải cân nhắc trước sau, coi trọng kết quả. Nhưng giây phút
này, Phùng Hy đã quên hết tất cả. Cô làm theo bản năng của mình, để mình cho và
nhận một cách tự nhiên.

Nhiều năm sau Phùng Hy nghĩ lại, vẫn
cảm thấy lần gần gũi đầu tiên với Mạnh Thời như bị trúng tà, mới lựa chọn cách
làm chuyện đó dưới nước. Và cô lại thích như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3