Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 12 - Phần 1
Chương
12: Sắp đặt
Cô
làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể
vì một cuộc tình mà có những hành động liều mạng như con thiêu thân lao vào lửa
nữa.
Trước khi chính thức ký hợp đồng,
Phùng Hy cảm thấy rất khó xử về việc báo giá thép. Cô biết rất rõ cách báo giá
trong lĩnh vực cơ khí, tìm các mối quan hệ cũ để hỏi giá là nắm được, nhưng
trong lĩnh vực vật liệu cô lại không quen. Cô tưởng rằng Phụ Minh Ý và Dương
Thành Thượng sắp đặt như thế là để làm lung lay vị trí của Vương Thiết trong mảng
vật liệu này, họ sẽ sớm có chuẩn bị. Nhưng đợi đến khi cô hỏi Dương Thành Thượng,
Dương Thành Thượng lại cau mày phủi tay ngay lập tức: “Thực sự là mảng vật liệu
tôi không nắm được nhiều, từ xưa đến nay thị trường thép rất khó nắm bắt, hay
là cô đi hỏi tổng giám đốc Phụ hoặc phó tổng Vương vậy?”.
Dương Thành Thượng cố tình nhấn mạnh
ba chữ “phó tổng Vương”. Phùng Hy đã hiểu,
Vương Thiết không sốt ruột bởi biết chắc chắn rằng cô sẽ đi tìm ông ta để hỏi.
Phụ Minh Ý đã từ Bắc Kinh trở về.
Anh biết rất rõ sẽ chỉ có hai khả năng. Một là Phùng Hy sẽ đi tìm từng nhà cung
cấp để hỏi giá. Đối với những nhà cung cấp mới làm quen, rất khó có thể biết
quy cách và chất lượng thép mà họ đưa ra có phù hợp với yêu cầu trong hợp đồng
hay không, giá báo chắc chắn cũng sẽ cao; một khả năng nữa là hỏi Vương Thiết
hoặc Trần Mông, tìm những nhà cung cấp đã làm ăn quen với họ. Rõ ràng là Vương
Thiết không muốn để mất sự độc quyền trong mảng vật liệu, chắc chắn ông ta sẽ
nhúng tay. Phùng Hy chỉ có thể đi tìm Vương Thiết.
Lần này cái giá mà Vương Thiết báo
sẽ đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty? Liệu anh có thể lợi dụng cơ hội này
để lật Vương Thiết thậm chí chuyển mục tiêu sang người của tổng công ty hay
không? Phụ Minh Ý lặng lẽ dựa người vào ghế suy nghĩ. Điện thoại báo chuông, anh
cầm lên nhìn tin nhắn rồi xóa đi ngay.
Quan hệ giữa Phùng Hy và Mạnh Thời
đã trở nên công khai, anh không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Thời đến công ty đón
Phùng Hy. Nhìn thấy chiếc xe taxi đó đã được đổi thành sơn màu ghi, anh cười một
cách giễu cợt. Chắc chắn là Mạnh Thời không thể lái xe taxi được, chỉ có cô ngốc
Phùng Hy mới lườm nguýt anh vì anh đưa ra câu hỏi này.
Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại hồi lâu
trên tấm ảnh Phùng Hy chụp ở bãi biển để trong ví, nụ cười rạng rỡ, dáng người
nhỏ nhắn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một Phùng Hy năng động với mái tóc cắt
ngắn, mặc áo sơ mi, váy ôm, đi giày cao gót. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên mặt
tấm ảnh, cho dù thế nào, anh cũng sẽ phải nói chuyện với cô. Phụ Minh Ý như đã
hạ quyết tâm, cầm cặp rời khỏi phòng làm việc.
Anh ngồi trong xe gọi điện thoại
cho Phùng Hy, giọng cương quyết: “Bây giờ em xuống ngay đi, anh đợi em ở bãi đỗ
xe. Chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang”.
Sau khi cúp máy Phụ Minh Ý lại thấy
hơi buồn. Anh buộc phải thêm câu cuối cùng, bởi nếu không anh sẽ không dám chắc
rằng có thể khiến Phùng Hy ngoan ngoãn bước lên xe của anh.
Tám năm trước, anh không có đủ dũng
khí để nói cho Phùng Hy biết sự lựa chọn của anh, anh đã nợ cô. Cho dù anh nợ
cô, cho dù cô hận anh, cũng vẫn còn tốt hơn hiện nay.
Anh nhìn về phía cổng ra, trong
lòng vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi. Anh hy vọng rằng Phùng Hy tìm Mạnh Thời
bởi vì cô hận anh. Chỉ vì xuất phát từ sự oán hận đối với anh, chỉ là vì Mạnh
Thời vẫn là một sự lựa chọn không tồi mà thôi. Và người mà cô yêu thực sự vẫn
chỉ là anh mà thôi.
Phụ Minh Ý đợi đến lúc đã có phần sốt
ruột. Đột nhiên anh không xác định được liệu Phùng Hy có đến hay không. Nói là
công tư phân minh, trên thực tế là anh không làm được điều đó, và cô cũng không
làm được. Anh châm một điếu thuốc, dù gì
thì cũng tìm được một việc để làm. Anh lại nhớ đến việc của công ty Cừ Giang, bởi
vì Vương Thiết đã lôi kéo Phùng Hy trước, nên anh đành phải đẩy cô ra chịu trận.
Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, liệu Phùng Hy có nghĩ rằng anh chỉ muốn
lợi dụng cô hay không? Đột nhiên anh thấy bực bội, nhưng đã cưỡi lên lưng hổ,
không thể rút lui được nữa.
Điện thoại lại rung lên một hồi,
anh nhìn tin nhắn, không reply.
Bãi đỗ xe ở ngay mặt đất, lúc ra khỏi
tòa nhà Phùng Hy nhìn sang bốn xung quanh với vẻ cảnh giác, rồi chui tọt vào
xe. Vẻ cảnh giác sợ bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy của cô khiến Phụ
Minh Ý vô cùng bực bội. Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô khi anh quay về công
ty, cô đã không muốn để người khác biết cô và anh quen nhau, dường như anh là một
người rất chui lủi.
Bao nhiêu cô gái muốn công khai cho
tất cả thiên hạ biết, để tất cả mọi người trong công ty nhìn cô với một con mắt
khác vì mối quan hệ này của cô, ít nhất bề ngoài sẽ cung kính, nhường nhịn cô
hơn nhiều. Nhưng cô lại khác, cứ làm như chạm vào anh là chạm phải nọc độc vậy.
Phụ Minh Ý mặt lầm lì lái xe, mắt khẽ liếc
sang bên cạnh. Chiếc áo sơ mi kiểu cổ càng khiến anh thêm nghiêm nghị, còn
Phùng Hy thì tỏ rõ vẻ nghiêm túc bất khả xâm phạm, không hề nở nụ cười.
“Anh không ăn thịt em đâu!”, Phụ
Minh Ý buông ra một câu.
Phùng Hy khẽ sững người, mắt nhìn
xuống, gọi anh một tiếng với vẻ bất lực: “Minh Ý!”.
Tiếng gọi mềm mại đó khiến Phụ Minh
Ý cảm thấy vô cùng chua xót, cô sợ anh gây phiền hà cho cô? Anh nhớ lại mục
đích hẹn cô ra đây, không nói thêm gì nữa, lái xe thẳng đến một nhà hàng cơ động,
dừng xe ở bãi đỗ xe rộng rãi rồi tắt máy. Cho dù có hẹn cô đến quán cà phê,
quán trà, cô cũng sẽ trốn anh thật xa, chẳng thà thế này, có thể thế này sẽ khiến
anh tiếp cận được gần cô hơn.
“Em muốn uống gì? Anh đi mua. Chúng
mình ngồi trong xe nói chuyện nhé, những chỗ khác anh nghĩ em cũng không muốn
đi”. Phụ Minh Ý bình tĩnh nói.
Phùng Hy thấy hơi xấu hổ. Đúng là
cô không còn muốn ngồi riêng với Phụ Minh Ý nữa, càng không muốn cùng anh qua lại
ở những nơi kín đáo. Có lẽ, cô đã thật sự thấy sợ trước những cử chỉ của anh ở
phòng làm việc lần trước. Cô muốn cố gắng duy trì mối quan hệ bình thường này,
không muốn một lần nữa làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng chỉ
vì Phụ Minh Ý muốn tiến gần cô hơn. Có lẽ, cô thầm nghĩ, cô vẫn là một người
theo chủ nghĩa truyền thống. Sau khi quan hệ giữa cô và Mạnh Thời trở nên công
khai, cô không muốn có bất cứ hành động gì thân mật với những người đàn ông
khác, kể cả là Phụ Minh Ý- người đã từng một thời gắn bó với cô.
Con người là động vật kỳ quặc như vậy
đấy. Năm xưa khi còn yêu nhau, chỉ muốn biến thành hai đứa trẻ liền thân, không
bao giờ muốn xa nhau nửa bước, còn khi trái tim đã thay đổi, chạm nhẹ một chút
cũng cau mày.
Phụ Minh Ý vào nhà hàng mua hai cốc
coca cola, đút ống hút vào đưa một cốc cho Phùng Hy.
Cô nhớ tới ngày trước khi còn học đại
học, hai người cũng đi mua coca cola như thế này, vừa đi vừa uống vừa cười nói.
Năm đó Phụ Minh Ý mặc quần bò, áo phông, cô cũng thế. Hiện giờ hai người đều được
bọc trong quần áo công sở, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, không khí trong xe có
phần ngột ngạt, Phùng Hy nghịch ngợm một cách vô vị chiếc ống hút mỏng trong
tay và cố gắng chịu đựng. Phụ Minh Ý cũng không nói gì, mặt mày đăm chiêu chăm
chú uống coca.
Nhìn nghiêng trông các đường nét của
anh rất cương nghị, mái tóc đen dày với vầng trán cao, anh khẽ nhíu mày, dường
như có điều gì đó đang phiền muộn.
Phùng Hy đang định hỏi anh chuyện vật
liệu của công ty Cừ Giang để phá vỡ bầu không khí im lặng, Phụ Minh Ý liền đặt
cốc coca xuống, quay đầu lại. Ánh mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu, giọng nói cũng
trầm lắng: “Hy Hy, kể từ khi anh về công ty, anh luôn cảm thấy giữa chúng ta có
một bức tường ngăn cách. Nghĩ lại ngày xưa, anh luôn cảm thấy không nên như vậy”.
Hàm răng cô đột ngột cắn chặt ống
hút. Phùng Hy thẫn thờ nghĩ, đúng vậy, không chỉ là cách một bức tường, mà còn
cách cả một ngọn núi. Cô nhớ đến Mạnh Thời, dũng khí tự đáy lòng trào lên. Nếu
không nói cho rõ ràng, cô và Phụ Minh Ý sẽ tiếp tục còn dây dưa. Và cô không muốn
để quá khứ này làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
“Minh Ý, tám năm trước việc anh
không nói gì mà đi lấy vợ đã cắt đứt tình cảm của chúng ta rồi. Bây giờ nhắc lại
cũng không có gì là hay ho nữa. Em cũng không hận anh nữa, bao năm đã trôi qua
rồi, anh xem cuộc sống của em đã có quá nhiều thay đổi, và cả anh cũng vậy”.
Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu nhìn
cô: “Em có biết tám năm về trước đã xảy ra chuyện gì không? Lẽ nào em không tự
đặt câu hỏi có thật anh là anh chàng Trần Thế Mỹ(13) bạc tình bạc nghĩa, vì phú
quý vinh hoa mà bất chấp tất cả hay
không? Em không thấy có gì trúc trắc trong chuyện này ư? Hay là tại em không đủ
tin tưởng anh?”.
(13)
Trần Thế Mỹ - một nhân vật trong tích Bao Thanh Thiên xử án, thi đỗ trạng
nguyên, vì được chọn làm phò mã, ham vinh hoa phú quý nên đã vứt bỏ vợ con chốn
quê nhà.
Giọng anh lên cao bất ngờ khiến
Phùng Hy giật nảy mình, cốc nước nghiêng đi, đổ một ít ra váy. Cô khẽ lấy tay
lau đi, đưa ra kết luận giống như kết luận của cô đối với cuộc hôn nhân ngày
trước, “Cho dù là thế nào, chúng ta đều không thể quay về thời quá khứ được nữa.
Cho dù là em hiểu lầm anh hay anh có nỗi khổ riêng của mình, chúng ta đều đã đi
trên hai con đường. Kết quả là như vậy mà thôi”.
“Ha ha, được, hiện giờ em bình tĩnh
thật đấy, tỉnh táo thật đấy! Nếu không phải là Mạnh Thời thì em dám nói chúng
ta không thể bắt đầu lại từ đầu được hay không?”. Phụ Minh Ý hận sự bình thản của
Phùng Hy, hiện giờ ngay cả nguyên nhân cô cũng không muốn nghe nữa, và anh lại
không thể phản bác được câu nào.
Trước lời chất vấn của anh, Phùng
Hy cười nhạo: “Đúng vậy, em đã ly hôn, chỉ còn vài tháng nữa là tròn ba mươi tuổi
rồi. Hiện giờ anh là tổng giám đốc, lại đẹp trai. Anh chịu hạ mình để bắt đầu lại
từ đầu với em, đáng lẽ em phải thắp hương tạ ơn trời Phật. Xã hội không bỏ rơi
em, cuộc sống không bỏ rơi em, tình yêu cũng đã quay về”.
Giọng cô lạnh lùng, cao ngạo: “Anh
nghĩ rằng với điều kiện của em hiện nay mà còn tìm được người như anh, chỉ cần
anh phẩy ngón tay là em sẽ phải sà đến ôm chầm lấy chân anh! Anh tưởng rằng vì
em tìm được Mạnh Thời nên mới hững hờ với anh? Anh nhầm rồi! Phụ Minh Ý anh nhầm
rồi! Em nói thật với anh, nếu không vì tiếc bát cơm manh áo, nếu anh không phải
là sếp trực tiếp của em thì em có thể đối xử lịch sự với anh sao? Ngay từ lần gặp
đầu tiên em đã muốn nhổ vào mặt anh rồi! Anh đừng tưởng em còn có thể tay bắt mặt
mừng với một gã phụ tình!”.
Cô đã trút ra một mạch nỗi hận của
mình, ánh mắt nảy lửa. Anh nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô, giống như viên
kim cương long lanh, khiến anh chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, không muốn
để tia sáng nào lọt qua kẽ tay, càng không muốn để người khác lấy trộm mất.
Anh muốn lấy tay vuốt ve gương mặt
đã từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của anh, anh muốn nói với cô rằng,
cho dù cô béo hay gầy, nhưng trong tim anh, luôn luôn chỉ có một Phùng Hy. Cô
là cô gái anh đã từng yêu nhất, đồng thời
cũng là người khiến anh bị tổn thương nhiều nhất. Cô hận anh, hận có lý do.
Gương mặt in hằn nỗi căm hận đó dễ thương biết bao, Phụ Minh Ý thất thần nghĩ,
lúc này đây cô thật xinh đẹp.
Phùng Hy thở hắt ra một hơi, nói: “Hôm nay anh hẹn em ra để
nói chuyện liên quan đến công ty Cừ Giang, em mong rằng anh sẽ công tư phân
minh. Em bắt xe về đây, từ nay chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!”.
Cô đưa tay ra mở cửa, nghe thấy Phụ
Minh Ý nói rất dịu dàng ở phía sau: “Em nói đúng, cho dù thế nào, chúng ta đã
xa nhau tám năm, mỗi người đi trên một con đường hoàn toàn khác nhau. Hy Hy, hiện
giờ chúng ta lại được gặp nhau rồi, anh muốn lại theo đuổi em từ đầu có được
không?”.
Phùng Hy như bị một cú trời giáng.
Cô đang hối hận vì mình nói thẳng quá. Cô tưởng rằng tiếp sau đó hai bên sẽ chia tay và ra về trong sự
bực bội, không ngờ Phụ Minh Ý lại thốt ra một câu như vậy.
“Hy Hy, tám năm trước chắc chắn là
anh đã sai, anh buộc phải lấy cô ấy, buộc phải kết hôn. Anh không có đủ can đảm
để nói với em, đó là lỗi của anh. Hiện giờ hai chúng ta như hai kẻ lạc quỹ đạo đã quay trở về, cả hai
chúng ta đều đang tự do, chúng ta đã chín chắn hơn ngày xưa. Lẽ nào em không muốn
quay trở lại như ngày xưa ư? Trước đây chúng ta yêu nhau một cách rất trong
sáng, hiện giờ chúng ta cũng có thể làm như vậy. Như thế sẽ tuyệt biết bao,
không có nghi kỵ, không có lợi ích, mãi mãi sẽ là tình cảm thuần khiết nhất”.
Giọng anh bây giờ khiến Phùng Hy
còn cảm thấy khó chịu hơn lúc anh nói to vừa nãy. Cô làm sao còn có thể là
Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không thể vì một cuộc tình mà
có những hành động liều mình như con thiêu thân lao vào lửa nữa. Cô nhớ lại câu
hỏi của Mạnh Thời. Anh hỏi cô nếu anh là một kẻ lông bông không nghề không nghiệp
thì cô có tìm anh không? Có lẽ, đây là câu trả lời tốt nhất cho Phụ Minh Ý.
“Anh đã quay về, nhưng nếu trong
tay anh không có bất cứ cái gì, anh không phải là tổng giám đốc của công ty,
không có của cải địa vị, thậm chí làng nhàng kém cỏi. Anh tưởng rằng em sẽ yêu
anh giống như ngày xưa hay sao?” Phùng Hy lắc đầu một cách đầy khó khăn, “Minh
Ý, em xin lỗi. Chắc chắn em sẽ không yêu anh trong hoàn cảnh đó. Ý em muốn nói
là, những tình cảm trong sáng mà anh cần chỉ thuộc về Phùng Hy của thời học đại
học, Phùng Hy của thời hiện tại rất hiện thực”.
Phụ Minh Ý nói với vẻ sốt ruột:
“Anh có tài sản, anh không phải là người bất tài kém cỏi. Những nhu cầu vật chất
mà hiện nay em cần anh hoàn toàn có thể đáp ứng, anh không hề thua kém Mạnh Thời”.
Phùng Hy mỉm cười. Cô khẽ lắc đầu:
“Anh không hiểu ý em. Mạnh Thời không có điều kiện vật chất như anh, nhưng ở
bên anh ấy, em cảm thấy mỗi ngày đều là một ngày mới. Em thích tiến về phía trước,
nhìn về phía trước. Em không muốn suốt cả cuộc đời chỉ loanh quanh với quá khứ.
Mặc dù rất đẹp, rất hay, em rất thích, cũng rất nhớ, nhưng không thể quay trở lại
được nữa. Ý của em là, anh không thể quay trở về với những tình cảm trong sáng
đó”.
Sự ghen tuông như con côn trùng gặm
nhấm trái tim anh. Anh đã hạ thấp mình như vậy mà cô vẫn không buồn để tâm. Phụ
Minh Ý lắc vai cô hét: “Em mới quen anh ta được bao lâu? Em có hiểu anh ta
không? Có thật là em không tin anh không? Em có dám nói là thật sự em không tin
vào tấm lòng anh dành cho em không?”.
Ngọn lửa trong mắt Phụ Minh Ý như
muốn thiêu cháy Phùng Hy. Cô không thể nhịn được nữa bèn gào lên: “Anh đã khiến
em thất vọng về tình yêu, Điền Đại Vĩ đã khiến em thất vọng về hôn nhân! Hôm ly
hôn đó nhìn thấy anh, em chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống đất! Anh vẫn
đàng hoàng đĩnh đạc, còn em chỉ là đồ bỏ đi, anh có hiểu tâm trạng của em
không? Em ra sức giảm béo, cố gắng dùng hết sức mình để được quay trở lại với một
cuộc sống mới, còn trái tim em thì sao? Tương lai là một màn đêm không biết đâu
là bờ, một màn đêm u ám. Trong tay em, niềm hạnh phúc mà em có thể nắm được ít ỏi
biết bao. Em tưởng rằng mình đã cạn kiệt lòng nhiệt tình, em tưởng rằng em chỉ
có thể tranh thủ lúc còn đang trẻ kiếm thêm ít tiền để sau này phòng lúc già yếu
neo đơn! Thế nhưng, hiện giờ mỗi sáng tỉnh dậy em đều cảm thấy tràn đầy sức sống,
ngày nào em cũng vui vẻ trang điểm cho mình. Tất cả những cái này đều là do anh
ấy mang lại cho em. Minh Ý, cho dù em nắm chưa chắc, nhưng em vẫn... không muốn
buông ra! Anh có hiểu không?”.
Mặt cô đỏ bừng vì phẫn nộ và buồn tủi,
ánh mắt đau khổ, khiến Phụ Minh Ý không
biết nói gì hơn. Phùng Hy gắng sức đẩy tay anh ra, hít thở thật sâu. Cô cố gắng
để mình bình tĩnh, cô không muốn quay đầu. “Tất cả đã trôi qua rồi, em muốn được
yên một chút”. Cô đẩy cửa rồi bước ra khỏi xe.
Phụ Minh Ý muốn gọi cô lại, nhưng
tiếng nghẹn trong cổ không thể bật ra. Bóng cô khiến anh cảm thấy mông lung và
buồn tủi. Anh hận cô không chịu cho anh một cơ hội, đồng thời lại thương cô vì
cuộc đời cô gặp nhiều trắc trở. Anh không nghĩ rằng Mạnh Thời có thể đem lại
cho cô niềm hạnh phúc mà cô cần, Phụ Minh Ý rút điện thoại ra, nhìn tin nhắn
trên màn hình ngẫm nghĩ một hồi lâu. Lúc ấn nút send anh nhắm mắt lại, tay nắm
chặt điện thoại gục đầu vào vô lăng một hồi lâu.
Kể từ hôm đó, quan hệ giữa Phùng Hy
và Phụ Minh Ý trở nên vô cùng mong manh. Phòng làm việc của Phụ Minh Ý nằm ở cuối
hành lang, anh buộc phải đi qua khu làm việc lớn và phòng làm việc được ngăn bằng
những tấm kính trong suốt của các trưởng bộ phận. Thỉnh thoảng Phùng Hy ra khỏi
phòng làm việc gặp anh ngay ở hàng lang, cô vẫn lịch sự cất tiếng chào, Phụ
Minh Ý cũng mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt hai người đều vội vàng lướt qua
nhau và nhìn về phía trước.
Hợp đồng của Cừ Giang đã làm xong,
chỉ đợi báo giá hợp đồng cuối cùng thông qua là được.
Phụ Minh Ý để mặc không động đến
chuyện của Cừ Giang, Phùng Hy cũng không đi tìm anh nữa. Anh không muốn động,
Vương Thiết lại muốn động, về tình về lý cô đều nên hỏi ý kiến Vương Thiết.
Công ty Cừ Giang không yêu cầu phải
tiến hành mời thầu. Phía bên Phùng Hy chỉ cần tìm vài nhà cung cấp đáng tin cậy
thương lượng giá cả là được. Điều này khiến cô buộc phải nhờ đến Vương Thiết.
Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy
này, thực ra bên mảng vật liệu này rất
đơn giản, cô so với giá của Cừ Giang, trừ đi các chi phí là ra giá gốc rồi. Chỉ
cần không vượt quá giá gốc này của cô, đó là sự khác biệt của lãi nhiều hay lãi
ít”.
Phùng Hy bất giác cười đau khổ, nếu
đúng là đơn giản như Vương Thiết nói thì tốt quá.
Khi bắt đầu bàn đến những chi tiết
cụ thể trong hợp đồng với Cừ Giang, cô mới biết rằng hóa ra đơn đặt hàng của vật
liệu và cơ khí lại ngược nhau hoàn toàn. Tiền chi cho vật liệu là hơn một trăm
triệu nhân dân tệ, tiền chi cho cơ khí mới hơn hai mươi triệu nhân dân tệ. Và
điều khiến người ta đau đầu nhất là, vật liệu mà Cừ Giang đòi hỏi phải đa dạng,
quy cách của bản, thép sợi, ống lên tới mấy trăm loại. Đặc biệt là đường ống,
còn phải chia thành nhiều loại có cách xử lý bề mặt khác nhau. Mỗi loại đều phải
báo giá, nếu không có nhà cung cấp quen biết thì cô không thể soạn thảo được bản
báo giá hợp đồng cho Cừ Giang.
Thấy cô vẫn tỏ ra chưa hiểu, Vương
Thiết liền cười, lấy từ trong ngăn kéo ra ba tập giấy báo giá đặt lên bàn làm
việc, “Ở đây có ba đơn báo giá của ba công ty, cô mang về so sánh. Ý kiến của
cá nhân tôi là chọn vật liệu của tập đoàn Giang Thị”.
Phùng Hy nở nụ cười cảm kích, trong
lòng lại thấy hơi bất ngờ. Không ngờ ngay cả bảng báo giá ông ta cũng đã làm
xong rồi, chỉ đợi cô đến mà thôi. Cô thấy hơi lăn tăn, bảng giá vật liệu với
nhiều quy cách khác nhau thế này, tại sao Vương Thiết lại cho rằng bảng báo giá
của tập đoàn Giang Thị là ổn nhất? Kể cả là không tiến hành đấu thầu thì cũng
phải so sánh giá của vài nhà cung cấp mới đúng.
Vương Thiết thổi lớp bọt trên mặt cốc
trà, chậm rãi nói: “Phùng Hy, chúng ta chỉ làm nhân vật trung gian, mua giúp
công ty Cừ Giang mà thôi. Xảy ra vấn đề gì, Cừ Giang kiện chúng ta, chúng ta sẽ
kiện tập đoàn Giang Thị. Cừ Giang mà nợ tiền chúng ta thì chúng ta nợ tiền Giang Thị. Dựa trên cơ sở báo giá của
Giang Thị, cộng thêm phần trăm lợi nhuận của chúng ta là được. Chúng ta không
phải là phòng mua sắm vật tư của công ty Cừ Giang, chúng ta cũng là nhà cung cấp
kiếm tiền từ họ. Giá cả à, chỉ cần công ty Cừ Giang chấp nhận là được. Lợi nhuận,
cô cho thêm vài phần trăm vào giá tổng. Mọi người đều phấn khởi”.
Vương Thiết cười cười nhìn cô.
Phùng Hy cố gắng làm ra vẻ đã hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ nếu quyết định chọn
Giang Thị thì nghiễm nhiên Vương Thiết sẽ được hưởng lợi từ Giang Thị, chắc chắn
vụ giao dịch này sẽ không để người thứ ba biết chuyện. Cô nhớ đến sự bỏ mặc
không quan tâm của Phụ Minh Ý, lập tức nhắc nhở mình, việc anh và Vương Thiết đấu
đá nhau không có liên quan gì đến mình, làm tốt công việc bổn phận của mình là
được rồi. Tổng giám đốc không quan tâm, phó tổng giám đốc quen với mảng vật liệu
đã chỉ định nhà cung cấp, mình là con tép riu lẽ nào lại lớn tiếng quát Vương
Thiết rằng: “Không, vì lợi ích của công ty, mỗi loại vật liệu chúng ta cần phải
có mức báo giá thấp nhất” hay sao!
Cô dám cam đoan rằng nước trà trong
miệng Vương Thiết sẽ phun ra ngay.
Phùng Hy cầm ba tập giấy báo giá,
cười bẽn lẽn, “Những lời phân tích của sếp đã giúp em hiểu ra ngay được vấn đề.
Trong buổi họp hôm thứ hai tổng giám đốc Phụ đã nói rồi, lần này hợp đồng của Cừ
Giang có sự thay đổi, biến thành lấy vật liệu làm chính. Mặc dù là bộ phận cơ
khí đứng ra để làm, nhưng dù sao thì cũng không quen, mọi việc đều tiến hành
theo ý kiến chỉ đạo của sếp. Trong ba bảng báo giá của ba công ty, sếp đã thấy
Giang Thị là tốt nhất thì chúng ta quyết định Giang Thị. Em sẽ soạn hợp đồng
theo bảng báo giá của Giang Thị”.
Ra khỏi phòng làm việc của Vương
Thiết, Phùng Hy ngần ngừ một lát, len lén nhắn tin cho Phụ Minh Ý.
“Sếp Vương phụ trách, làm theo ý
ông ấy”. Câu trả lời của Phụ Minh Ý hết sức đơn giản và không nằm ngoài dự đoán
của Phùng Hy, khiến Phùng Hy cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân, vừa quay ra là đã báo cáo tình hình. Cô
hậm hực nghĩ, nếu như không phải vì chuyện Phụ Minh Ý muốn đấu đá với Vương Thiết,
thì mình cần gì phải quan tâm đến vậy.
Trong lòng Phùng Hy, cho dù giữa cô
và Phụ Minh Ý căng thẳng đến đâu vì chuyện năm xưa thì anh vẫn là Phụ Minh Ý,
là người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết. Cho dù thế nào, cô vẫn mong anh
được bình an.
Văn phòng mời thầu, đấu thầu bận tối
mắt tối mũi, Dương Thành Thượng lại phải điều thêm bốn người đến giúp. Tiểu
Cao, Tiểu Lưu rất phấn khởi, về công ty đã nửa năm nay, cuối cùng đã có việc để
làm, giọng nói qua điện thoại cũng to hơn rất nhiều.
Phùng Hy đi qua chỗ họ, mỉm cười,
ngoài sự khích lệ nhân viên ra còn mang một hàm ý khác là cô đang khá vui. Sếp
vui, nhân viên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Phùng Hy nhớ lại năm xưa
Dương Thành Thượng cũng đối xử với cô như vậy, để cho cô hào hứng làm tất cả những
việc vặt mà ông không muốn động tay vào làm và không có một lời kêu ca, phàn
nàn. Cô còn nói thêm với mọi người một câu: “Tuần này ký được hợp đồng chị sẽ mời
mọi người đi chơi”.
“Có cho người nhà đi cùng không hả
chị?”.
“Đương nhiên! Người nào không có
người nhà thì cho phép phát triển quan hệ trong nội bộ!”. Nghe thấy mọi người
cười ồ, Phùng Hy cũng cười theo.
Đóng cửa lại, mọi cảnh tượng ngoài
cửa đã trở thành kịch câm. Ba tập giấy báo giá để trên bàn làm việc, lúc này
Phùng Hy mới bình tĩnh trở lại để nghĩ về dụng ý của Phụ Minh Ý. Công việc của
bộ phận vật liệu lại nhét vào tay bộ phận cơ khí, anh muốn để cô hớt tay trên
khách hàng cũ của Vương Thiết và Trần Mông ư? Trên thương trường, lợi nhuận vẫn
là trên hết. Trước đây khi còn quản lý bộ phận vật liệu, Vương Thiết có thể hợp
tác mười mấy năm với tập đoàn Giang Thị, giờ đây trong tay ông ta không có đơn
đặt hàng lớn, lẽ nào tập đoàn Giang Thị không làm ăn nữa hay sao? Chắc chắn sẽ
hợp tác với cô - người nắm trong tay đơn đặt hàng. Tuy nhiên cô phát hiện thấy
Vương Thiết không hề tỏ ra lo lắng. Vậy thì dụng ý thực của Phụ Minh Ý là gì?
Phùng Hy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra được khâu trung gian.