Ảo tưởng hôn nhân - Phần 07 - Chương 1
Phần
7: Tình yêu đẹp đẽ và dung tục đồng hành
Trước
khi Chu Tiểu Hổ gọi điện đến, Giang Yến Ni gần như đã quên mất con người này.
Lần
trước gọi đến bị Giang Yến Ni mắng mỏ tơi bời. Lần này gọi điện cho Giang Yến
Ni, Chu Tiểu Hổ nhẹ nhàng nói:
-
Yến Ni, anh với Phùng Hán Trân chia tay rồi!
Cái
từ “Yến Ni” thì không vấn đề gì, ai cũng có thể gọi, thế nhưng không hiểu sao
qua miệng của Chu Tiểu Hổ lại cảm thấy gai gai, khiến cho toàn thân Giang Yến
Ni nổi da gà.
Nể
tình Chu Tiểu Hổ đang bị thất tình, Giang Yến Ni liền tỏ vẻ hiền hòa với anh
ta:
-
Ờ.
Chu
Tiểu Hổ nói:
-
Ra ngoài ăn cơm với anh được không? Anh cần có người để tâm sự!
Giang
Yến Ni thờ ơ nói:
-
Được thôi, anh chi tiền!
Giang
Yến Ni nhận lời rất nhanh. Cô nhớ là mình chưa bao giờ ăn một bữa cơm của Chu
Tiểu Hổ. Nghĩ kĩ lại thì đúng là chưa một lần nào.
Chuyện
này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc quan hệ với đàn ông của cô. Cô mới
hai mươi tám tuổi, sao đã rơi vào tình cảnh để đàn ông ăn không của mình như
vậy chứ?
Nghĩ
đến đây, cô lại nhớ ra Trịnh Tuyết Thành trước đây. Chẳng phải trước đây anh ta
cũng từng ăn không, ngủ không của cô hay sao. Thế nên tâm trạng vốn dĩ rất tốt
bỗng nhiên trở nên tồi tệ vô cùng.
Cũng
may là hiện giờ Trịnh Tuyết Thành rất ngoan, không chỉ mời cô đi ăn còn tặng
quà cho cô. Món quà mới nhất là sợi dây chuyền bằng pha lê, mặc dù chẳng đáng
bao nhiêu tiền nhưng Giang Yến Ni đã vô cùng bất ngờ khi mở cái hộp ấy ra.
Chẳng
còn cách nào khác cả, người đàn ông này là người có phẩm chất, có trí tuệ, có
kĩ năng bỏ ít tiền mà vẫn làm được nhiều việc lớn. Anh ta thực sự rất tài tình.
Chu
Tiểu Hổ mặc một chiếc áo sơ mi đen, những cái khuy làm bằng nhựa trong lấp
lánh. Ôi trời ơi, một kẻ đen đúa lại phảng phất quê mùa như anh ta làm sao có
thể mặc chiếc áo màu đen như thế này được?
Điểm
hẹn mà Chu Tiểu Hổ chọn là Đào Nhiên Cư. Ở đây có món ốc xào ngon tuyệt, giá cả
cũng tuyệt đối không bình dân. Cảm nhận đầu tiên của Giang Yến Ni là: Chu Tiểu
Hổ điên rồi.
Đây
chính là anh chàng có ăn một bát mì cũng phải lên blog than thở tốn tiền sao?
Nếu
đã đến rồi thì Giang Yến Ni chẳng định khách sáo làm gì. Cô thản nhiên gọi vài
món, gọi xong mới phát hiện ra từ trong tiềm thức, cô không muốn làm một người
xấu, thế nên những món cô gọi đều là những món được nhiều mà giá cả lại thấp,
có thể khiến cho gã Chu Tiểu Hổ đang ngồi dựa lưng vào tường kia ăn no bụng.
Sau
đó, cô lắng tai nghe Chu Tiểu Hổ tâm sự về quá trình thất tình của mình. Đây là
cái giá phải trả cho việc ăn của người ta, vì vậy Giang Yến Ni quyết định ngày
hôm nay sẽ trở thành bạn tâm giao, dù sao thì cô với Chu Tiểu Hổ chỉ có sự bất
đồng về quan điểm sống chứ không phải kẻ thù không đội trời chung.
Quá
trình thất tình của Chu Tiểu Hổ vô cùng đơn giản, mặc dù anh ta đã cố sức kể lể
thật phức tạp. Chu Tiểu Hổ thất tình sau khi cho Phùng Hán Trân ăn một cái bạt
tai vì cô ta đã lén xem blog riêng của Chu Tiểu Hổ, trong đó đã nhiều lần nhắc
đến Giang Yến Ni.
Đây
là lần thứ hai Chu Tiểu Hổ tuyên bố đã cho Phùng Hán Trân ăn bạt tai. Chu Tiểu
Hổ quả là một kẻ gia trưởng.
***
Câu
chuyện kết thúc, Chu Tiểu Hổ chăm chăm nhìn Giang Yến Ni.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Chỉ có vậy thôi.
Khoảnh khắc này Giang Yến Ni thật sự muốn giết chết
Chu Tiểu Hổ. Anh ta hết lần này đến lần khác đẩy cô đến trước mặt Phùng Hán
Trân, sau đó cười sung sướng nhìn cô ta cầm dao lao về phía cô.
Trong khi đó, Giang Yến Ni hoàn toàn vô tội.
Cô chẳng muốn trở thành tình địch của Phùng Hán
Trân chút nào, không phải vì sợ Phùng Hán Trân mà là vì Chu Tiểu Hổ không xứng.
Phải trở thành tình địch với vợ của Trịnh Tuyết
Thành đã khiến cho cô phải chịu đủ ấm ức rồi. Giờ thì hay ho rồi, trên đời này
lại có thêm một người đàn bà căm hận cô.
***
Sự gào khóc của Tưởng Đại Bình là thật lòng, anh ta
biết rằng từ chối Thẩm Anh Nam có nghĩa là anh ta đã mất đi người phụ nữ ấy.
Thẩm Anh Nam là một người phụ nữ cực kì phù hợp với
tâm ý của anh ta: đanh đá, quyết đoán. Thế nhưng anh ta quyết không níu kéo,
bởi anh ta biết từ sâu thẳm trong lòng Thẩm Anh Nam không hề yêu anh. Không yêu
thì thôi, anh ta vẫn là anh ta, đứng yên ở chỗ đó chờ đợi một quả cầu may mắn
tự lăn đến chỗ anh ta, đó chính là phong cách của Tưởng Đại Bình.
Tưởng Đại Bình không ngờ Thẩm Anh Nam không hề giận
anh ta. Cô tỏ vẻ như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì, ngày ngày thản nhiên
đối mặt với Tưởng Đại Bình.
Tối đến lại sẵn sàng dâng hiến. Tưởng Đại Bình
không biết phải làm thế nào, lúc nào Thẩm Anh Nam cũng nhanh chóng cởi sạch
quần áo trên người mình, chui vào trong chăn của anh ta, sau đó nhìn anh ta
bằng ánh mắt đầy cám dỗ.
Thỉnh thoảng Tưởng Đại Bình cũng từ chối, cũng
giống như liên tục được người khác mời nên cũng phải từ chối cho có lệ, thế
nhưng đến phút cuối cùng vẫn không từ chối thành công.
Thẩm Anh Nam không đẹp cũng chẳng quyến rũ, nhưng
cô lại có sự chân thật, tự nhiên và dịu dàng, thái độ vô cùng nồng nhiệt, có
thể không đối phó được với người khác nhưng lại dễ dàng làm tan chảy Tưởng Đại
Bình.
Cô chẳng còn nhắc đến chuyện vay tiền nữa.
Ngay cả cái sự thực hai người đã chia tay giờ cũng
trở nên mơ hồ. Bọn họ sống chung dưới một mái nhà, cùng kinh doanh một cửa
hàng, có quan hệ về xác thịt.
Với tình trạng hiện nay, làm sao có thể chia tay?
Vì vậy, trên thực tế, bọn họ đã làm lành với nhau
một cách kì lạ.
Cái giá của việc làm lành là, cuối cùng Tưởng Đại
Bình lại cho Thẩm Anh Nam vay 60 nghìn tệ. Thẩm Anh Nam không hề nhắc đến nhưng
Tưởng Đại Bình đã chủ động chìa tấm thẻ tiết kiệm ra trước mặt Thẩm Anh Nam.
Có thể nhận thấy Tưởng Đại Bình không nỡ bỏ ra ngần
ấy tiền cho Thẩm Anh Nam vay. Lúc làm tình Tưởng Đại Bình cũng tỏ vẻ rất u uất.
Thẩm Anh Nam đã nồng nhiệt hết mức có thể mà vẫn không thể khiến cho anh ta
“hoạt bát” lên.
Lúc chuẩn bị kết thúc, Tưởng Đại Bình chỉ hỏi Thẩm
Anh Nam một câu:
-
Em sẽ không chia tay với anh nữa chứ?
Khoảnh
khắc ấy, Thẩm Anh Nam có thể xác định chắc chắn rằng Tưởng Đại Bình thật lòng
yêu cô. Tình yêu của những người tầm thường chính là “lấy tình đổi tình, lấy
vật đổi vật,” có thể tính toán được mất bất cứ lúc nào, đẹp đẽ và dung tục luôn
song hành với nhau.
Khi
mà con người ta đã qua cái tuổi hai mươi lăm rồi thì chẳng nên tin vào những
lời thề non hẹn biển kiểu như: “Dù cho sông cạn đá mòn. Còn non, còn nước, hãy
còn thề xưa.”
***
Cuộc
sống của Đổng Du bỗng chốc trở nên có thêm nhiều chuyện cười, bởi vì Bác Đạt Vĩ
có thể cung cấp chuyện cười cho cô bất cứ lúc nào.
Kể
từ khi chuyện Đổng Du không phải là gái trinh bại lộ, Bác Đạt Vĩ càng trở nên
cởi mở hơn, chẳng có gì là anh ta không thể kể cho cô vợ mới cưới của mình
nghe.
Tất
cả các vấn đề đều xoay quanh chuyện tình dục. Hóa ra Bác Đạt Vĩ có một đời sống
tình dục phóng túng, tình nhân của anh ta có thể liệt kê ra hàng danh sách dài
dằng dặc.
Bác
Đạt Vĩ nằm trên giường, vừa ấn điện thoại vừa nói với Đổng Du:
-
Cái cô Vương Lợi này, tôi với cô ta đã từng hai lần lên giường.
-
Cô Trịnh Gia Phương này cả thảy năm lần, hai lần là ở trong xe của cô ta.
-
Cái cô Lưu Dĩnh này thì quá tuyệt luôn, làm tình với cô ta bao nhiêu lần tôi
cũng chẳng nhớ rõ nữa!
Bác
Đạt Vĩ là một gã đẹp trai, thân hình cơ bắp, rắn chắc. Làm việc trong phòng
tập, Bác Đạt Vĩ có môi trường tuyệt vời để đi săn gái đẹp. Nhưng trên thực tế
không phải là anh ta đi săn mà là người ta săn anh ta.
Đổng
Du không biết rằng hiện giờ đàn bà con gái đã thoáng tới mức này. Rõ ràng là
phụ nữ đã có gia đình, ấy vậy mà vẫn gạt chồng sang một bên để lẳng lơ, vụng
trộm với Bác Đạt Vĩ. Bọn họ muốn gì chứ?
Vì
vậy Đổng Du tuyệt đối không tin vào những câu chuyện cười này. Cô hi vọng Bác
Đạt Vĩ có thể nhanh chóng bình tĩnh và thoát khỏi nỗi phẫn uất này. Cho dù có
thế nào cũng được, bởi vì có thế nào cũng còn tốt hơn tình trạng hiện nay.
Danh
sách những người tình mà Bác Đạt Vĩ bịa ra, Đổng Du không nhìn, không nghe cũng
không tin.
Bác
Đạt Vĩ cũng bó tay với cô:
-
Tôi thật sự xem thường cô!
Bác
Đạt Vĩ nói xong điều này thì không bao giờ còn đem những câu chuyện cười này ra
để giày vò cô nữa mà tỏ thái độ thờ ơ, không buồn đếm xỉa đến cô như trước.
Đổng
Du đã học cách uống rượu. Sau lần thử đầu tiên, Đổng Du phát hiện ra “kĩ năng”
này cô chẳng cần học cũng làm được. Uống hết một bình Nhị Oa Đầu[1]mà
cô vẫn chẳng thấy say.
[1]
Một loại rượu của Trung Quốc.
Tỉnh
táo thật là thứ khiến cho con người ta chán ghét, nó buộc cô phải nghĩ đến một
số vấn đề mà cô hoàn toàn không muốn nghĩ.
Mỗi
lần uống hết rượu cô lại tự cổ vũ mình, cho dù có thế nào cũng phải cố gắng mà
chịu đựng.
Không
chịu đựng thì biết làm thế nào? Mới kết hôn có bốn tháng, lẽ nào lựa chọn con
đường li hôn? Thật là uổng phí, thật là oan ức!
Vì
vậy, tuyệt đối không thể li hôn!
Hi
vọng duy nhất là Bác Đạt Vĩ nhanh chóng bình thường trở lại... nhanh chóng!
***
Đổng
Du không có được sự bình thường trở lại của Bác Đạt Vĩ mà là sự điên cuồng của
anh ta.
Hôm
nay là cuối tuần, theo như quỹ đạo hoạt động của Bác Đạt Vĩ thì anh ta sẽ chơi
bời ở bên ngoài đến tối muộn mới về. Có thể anh ta đang phiêu lưu tình ái trên
xe của một người đàn bà giàu có nào đó đúng như anh ta kể, để rồi đến sáng còn
có tiền cầm về.
Vì
vậy những đêm như thế này, Đổng Du liền bớt chút tiền để mua rượu uống. Gần đây
đều như vậy, cô chỉ biết mượn rượu để vượt qua những đêm mất ngủ.
Nào
ngờ hôm nay Bác Đạt Vĩ lại về nhà, hơn nữa anh ta lại rất bận.
Đổng
Du thay giày ở ngoài cửa, phát hiện ra cánh cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên
trong phòng còn có tiếng động phát ra.
Người
từng trải chỉ nghe qua cũng biết đó là tiếng động gì. Tiếng rên rỉ phát ra càng
lúc càng lớn.
Những
chuyện như thế này Đổng Du chỉ nhìn thấy trong tiểu thuyết, tin rằng phần lớn
độc giả khi đọc đến cảnh tượng này đều không thể thấu hiểu được tâm trạng của
người trong cuộc. Đổng Du không thể nào hiểu thấu cái cảm giác ấy, vì vậy cô
chẳng hề cảm thấy đau khổ hay sụp đổ tinh thần. Cô vội vàng mở cửa mà chẳng kịp
suy nghĩ.
Giống
hệt như trong ti vi hay trong tiểu thuyết, Bác Đạt Vĩ đang đứng ở bên giường,
mình trần như nhộng...
Người
đàn bà kia vẫn mặc quần tất mỏng, những móng chân sơn đỏ chót lộ ra. Cô ta
khinh khỉnh nhìn Đổng Du.
Rất
lâu sau đó, Đổng Du vẫn không sao quên được đôi chân ấy, đôi chân đi tất đen
với những móng chân sơn đỏ chót.
Đổng
Du bỏ chạy nhưng trong đầu của cô vẫn hiện lên những móng chân đỏ chót ấy.
Đương
nhiên cô chẳng biết đi đâu, chỉ biết chạy về phía trước, nếu có thể chạy được
lên sao Hỏa thì tốt quá.
***
Giang
Yến Ni nghênh đón một Đổng Du đã hoàn toàn sụp đổ.
Tháng
thứ tư sau khi kết hôn, đây là lần thứ hai Đổng Du bỏ nhà ra đi. Phải rồi, giữa
hai lần bỏ nhà ra đi còn có một lần gặp phải bạo lực gia đình.
Giang
Yến Ni chẳng muốn khuyên Đổng Du bất kì câu nào, bởi vì cô biết chẳng có tác
dụng gì đâu, Đổng Du mãi mãi sẽ chỉ đi theo lối mòn trong suy nghĩ của mình, đổ
hết tội lỗi lên đầu mình. Đấy chính là “phẩm chất tốt đẹp” của cô.
Vì
vậy Giang Yến Ni chỉ lấy cái khăn mặt ấm, lau sạch khuôn mặt Đổng Du rồi pha
cho cô một cốc nước chanh.
Đổng
Du vừa nhấp một ngụm nước chanh đã buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn
ọe ầm ĩ, cứ như thể sắp nôn hết cả ruột gan ra ngoài.
Sau
khi bình tĩnh lại, Đổng Du bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện. Giang Yến Ni khoanh
tay lắng nghe, lúc nghe đến đoạn người đàn bà với những cái móng chân màu đỏ
kia, Giang Yến Ni thực sự không thể kiềm chế nổi nữa, lông mày cô nhíu lại,
toàn thân như run lên:
-
Cái gã khốn nạn này, cậu mà còn không li hôn với anh ta là tôi tuyệt giao với
cậu đấy!
Nói
xong Giang Yến Ni lại thấy mình có phần hơi quá, cái mà Đổng Du cần hiện giờ
không phải là một sự đe dọa mà là một người cho cô vài lời khuyên.
Giang
Yến Ni biết khuyên nhủ cái gì bây giờ? Điều cô muốn khuyên chỉ là bảo Đổng Du
bỏ Bác Đạt Vĩ như bỏ một thứ rác rưởi. Thế nhưng Đổng Du lại khóc mà nói:
-
Vẫn phải bỏ sao? Anh ta đã dẫn đàn bà về nhà rồi, rõ ràng là muốn ép tớ li hôn
còn gì!
Giang
Yến Ni hoàn toàn không đồng ý với cách nhìn nhận của Đổng Du.
Cấu
tạo tâm lí của loại đàn ông như Bác Đạt Vĩ rõ ràng là rất khác biệt so với
người thường. Anh ta luôn sống trong thế giới của riêng mình. Trong thế giới
của anh ta, anh ta tuyệt đối là chúa tể, không chấp nhận bất cứ sự lừa gạt hay
trêu đùa nào, cho dù đó có là sự thiện chí đi chăng nữa thì với anh ta cũng chỉ
là sự tổn thương lòng tự trọng một cách sâu sắc. Vì vậy anh ta phải dùng một
cách thức điên loạn để trả thù kẻ đã xúc phạm đến anh ta.
Trong
vương quốc của anh ta chỉ có một thần dân duy nhất là Đổng Du. Ra khỏi thế giới
này rồi anh ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường, bị hiệu trưởng chỉ trích, bị đồng
nghiệp chèn ép, bị học sinh khinh bỉ, thậm chí là thú tiêu khiển của các quý bà
lắm tiền.
Thu
mình vào trong cái vỏ ốc của mình, Đổng Du là cái bao cát trút giận duy nhất
của anh ta. Hơn nữa, hiện giờ điểm yếu của cô lại nằm trong tay anh ta.
Vì
vậy Bác Đạt Vĩ sẽ không li hôn với Đổng Du, đi đâu để mà tìm được một “bao cát”
như Đổng Du đây? Chuyện li hôn chỉ có Đổng Du đề cập đến và dũng cảm thực thi
nó mà thôi.
Giang
Yến Ni đưa ra đề nghị này đầu tiên là để trút bực dọc cho mình. Cô biết muốn
bảo Đổng Du li hôn thì trừ phi những chuyện này phải xảy ra lặp đi lặp lại hàng
trăm lần.
Thế
nhưng thật không ngờ Đổng Du lại gật đầu, nói:
-
Được, li hôn!
***
Đêm
đó Đổng Du ngủ lại nhà Giang Yến Ni. Đổng Du đòi uống rượu, Giang Yến Ni cũng
chẳng ngăn cản.
Thực
ra là Giang Yến Ni cũng muốn uống, mặc dù người bị bắt tại trận không phải là
cô nhưng tâm trạng của cô cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Cô
không muốn nói cho Đổng Du biết chuyện Trịnh Tuyết Thành lại lần nữa mất tích.
Mặc dù ban ngày ở công ti, anh ta vẫn xuất hiện. Thế nhưng tối đến, anh ta cứ
như người chết rồi, điện thoại không nhận, nhắn tin không thấy trả lời.
Cái
kiểu mất tích gián đoạn như thế này của anh ta đã diễn ra mấy lần rồi. Giang
Yến Ni đoán là vợ anh ta lại tập kích, hơn nữa lại còn quản thúc rất nghiêm
ngặt.
Có
thú vị không? Chẳng thú vị chút nào. Cái gã đàn ông luôn miệng nói đã kí sẵn
đơn li hôn này dường như quan tâm đến cảm nhận của vợ mình còn hơn cả cô.
Còn
một vấn đề nữa cô rất muốn tự hỏi mình, tại sao cứ phải là cái gã Trịnh Tuyết
Thành ấy? Đàn ông bên ngoài thiếu gì? Chọn đại một người cũng chưa chắc anh ta
đã là chồng của người khác.
Cô
không muốn coi những hành vi này của mình là “tình yêu,” bởi vì cô không cam
tâm, không muốn đề cao loại người khốn kiếp như Trịnh Tuyết Thành.
Đành
phải uống rượu, Đổng Du một cốc, cô một cốc. Hai người đàn bà, mỗi người đều có
những nỗi đau riêng.
Còn
có cả những câu chuyện phiếm.
Đổng
Du hình như đã được cổ vũ bởi ý nghĩ li hôn nên ra sức miêu tả một viễn cảnh
tốt đẹp sau khi li hôn.
Không
có sự dối trá. Không có cãi cọ. Ngủ một mình.
Cô
sẽ cố gắng kiếm tiền, mua nhà, chơi cổ phiếu, mua bảo hiểm, sau này già nếu có
điều kiện sẽ vào nhà dưỡng lão.
Cô
sẽ không có con, chẳng có ai đến thăm cô, dần dần tính tình cô sẽ trở nên cổ
quái, nóng nảy, gắt gỏng với cô hộ lí... Thế là đợi đến khi cô mất đi khả năng
tự chăm sóc bản thân, cô ta sẽ hành hạ cô, ba ngày chỉ có ăn một bữa, muốn cho
cô chết đói...
Những
tưởng tượng của Đổng Du nhờ rượu càng “bay cao bay xa.” Đã bao lâu rồi Đổng Du
chưa hoạt bát như vậy? Kể từ khi kết hôn, cô giống như một củ cải khô, chẳng
tươi ngon cũng chẳng có mùi thơm, người ta vừa nhìn đã thấy chán ngấy rồi.
Nếu
như li hôn có thể mang đến cho người ta một sức sống mới, vậy thì li hôn có gì
không tốt?
***

