Nàng không là góa phụ - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

Nàng không hiểu tại sao
nàng lại phải vướng vào chuyện này. Nàng đã cố hết sức tránh để khỏi bị cám dỗ,
hay là tránh để người ta khỏi bàn tán xầm xì. Khiêu vũ với Ngài tử tước
Rawleigh, rồi dự bữa ăn phụ với anh ta, thế nào cũng khiến cho nàng gặp hai
chuyện không tránh khỏi trên. Cho nê, nàng ra khỏi phòng khiêu vũ và định ra về
luôn. Nàng lấy áo khoác, đi đến phòng âm nhạc, rồi từ đây nàng có thể lén ra
ngoài trời đêm để về nhà mà không sợ gia nhân hay khách khứa trông thấy. Nhưng
rồi nàng cứ đứng ở ngưỡng cửa, sợ không dám đi ra. Trời bên ngoài rất tối - mà
đường về nhà thì xa hơn một dặm, hầu hết con đường khuất dưới bóng hàng cây sồi
rậm rạp âm u.

Chẳng khác nào trẻ con,
nàng rất sợ bóng tối.

Vì thế nàng đã ngồi lại
trên ghế đàn dương cầm, cố bình tâm để lấy can đảm. Còn nếu không đủ can đảm để
ra về, thì nàng cứ ngồi ở đây cho đến khi bữa ăn phụ đã xong.

Bây giờ thì nàng lại
gặp thêm chuyện rắc rối nữa rồi, thật không hay ho tí nào hết. Thế nào người ta
cũng phát hiện ra thiếu vắng anh ta. Vì chắc anh ta phải vắng mặt ít ra là một
giờ để đưa nàng về nhà và quay lại đây. Nàng tin chắc thế nào anh cũng đi bộ
với nàng chứ không gọi người lấy xe để đi. Thế mới mệt chứ. Thế nào người ta
cũng thấy anh vắng mặt và rồi có lẽ có người - chắc chắn người đó là bà Adams -
sẽ nhận thấy nàng cũng mất tích luôn.

Đáng ra nàng phải cương
quyết nói không để anh đưa nàng về nhà mới đúng. Đáng ra nàng phải nhất quyết
trở lại phòng khiêu vũ mới đúng. Có thể bây giờ nàng lẻn một mình ra ngoài thì
tiện biết mấy. Thế nào anh cũng không tìm nàng ngoài trời tối được. Nàng không
tin là anh sẽ thực hiện lời đe dọa là sẽ la làng lên để mọi người đi tìm nàng.
Thế nào anh cũng không tập họp được một số người dự tiệc đi tìm nàng. Lời đe
dọa của anh chỉ để dọa người đàn bà nào dễ bị lừa như nàng thôi, quả thật điên
khùng mới tin anh ta.

Ôi Chúa, nàng không
nghĩ nàng vẫn còn dễ tin vào những lời xảo trá điêu ngoa của đàn ông được
nữa.

Thế nhưng nàng vừa mới
tin, hẳn thế. Nàng còn đứng phân vân trong phòng nhạc thì anh quay lại, mặc
chiếc áo khóac màu đen, hai vạt áo đung đưa quanh người, trông anh còn ma quái
hơn trước. Nàng choàng áo khoác lên người, kéo mũ trùm đội lên đầu. Nàng rùng
mình.

- Nào. - Anh nhanh nhẩu
nói. - Ta đi thôi.

- Không đứng đắn. -
Nàng nói. - Thật không đứng đắn chút nào.

Anh nhướng mày nhìn
nàng. Nàng phân vân không biết khi anh nhướng mày như thế trông anh có vẻ kiêu
ngạo không, rồi nàng nghĩ có lẽ anh biết thế. Anh hỏi nàng:

- Sợ ư, bà
Winters?

Nàng… sợ anh ta, sợ
bóng đêm ngoài trời, sợ quay lại phòng khiêu vũ với anh. Nàng ghét tâm trạng lo
sợ này. Nàng ghét tình cảm yếu đuối, dễ bị tấn công, và cần có sự che chở của
đàn ông. Thật giống y như lần kia. Nhưng xem ra thì lần này trông còn tệ hơn.
Lần này nếu nàng bước ra ngoài trời với anh thì chắc là nàng đã tự ý làm thế,
nàng nghĩ rằng nếu xã hội thượng lưu biết sự thật việc này, thế nào họ cũng có
cách đối xử với nàng.

Nhưng xã hội thượng lưu
làm gì được một việc mà họ không thể làm được? Xã hội này từ lâu không lưu tâm
đến nàng hay thậm chí không biết đến nàng. Bây giờ mà lo sợ tai tiếng thì quả
thật điên khùng biết bao. Ngoại trừ...

- Sao, bà Winters? -
Anh đứng nơi khung cửa sổ thấp tận nền nhà, một tay để trên nắm cửa, tay kia
chìa ra về phía nàng.

- Không. - Nàng đáp,
bước đến phía anh. - Thưa ngài, tôi thấy sợ.

Ngay khi nàng đi qua
mặt anh ra hành lang, và anh đóng cửa lại xong, anh liền lấy vạt áo khoác quàng
quanh người nàng và đưa tay ôm quanh eo nàng. Anh dìu nàng đi nhanh qua hành
lang rồi đi xuống qua bãi cỏ tối đen. Nàng hồi hộp, hít mạnh vào một hơi. Họ
không đi theo đường xe chạy sao? Anh nói:

- Đi đường này nhanh
hơn và không có ai thấy.

“Không có ai thấy”. Câu
nói quay cuồng qua óc nàng, nàng nghe hai hàm răng mình va nhau lộp cộp. Cánh
tay anh ôm quanh người nàng cứng cáp và ấm áp. Nàng cảm thấy đùi chân và hông
của anh cà vào hông vào đùi nàng, đùi chân anh rắn chắc, cứng cáp. Người nàng
vẫn còn ngây ngất, thèm khát do mấy điệu van và nụ hôn vừa rồi gây ra.

“Không có ai
thấy.”

Nàng có thể kháng cự
lại anh được không? Nàng có muốn anh không? Nàng có nghị lực không? Ôi, chuyện
này nhắc nàng nhớ lại chuyện cũ.

Trời rất tối. Mắt nàng
không thấy gì trong bóng tối hết, dù nàng đã ngồi trong phòng nhạc tối tăm suốt
nửa giờ hay có thể lâu hơn nữa. Thế mà anh lại bước đi một cách rất tài
tình.

- Trời tối quá. - Nàng
nói to lên, và nàng thất vọng khi nghe giọng mình yếu ớt.

Anh dừng lại, quay nàng
đối diện với mình rồi hôn nàng – lần này miệng mở rộng. Anh nói:

- Bà sẽ không gặp nguy
hiểm gì đâu. Khi còn ở trong quân đội, tôi nổi tiếng là người có khả năng nhìn
trong đêm tối. Vả lại, khi còn bé, tôi thường đến đây. Bịt mặt lại tôi cũng
biết được đường đi.

“Bà sẽ không gặp nguy
hiểm gì đâu.” Nàng bật cười lớn.

Khi họ đi dưới rừng
cây, trời lại còn tối hơn nữa. Nàng tin chắc nếu đưa ra trước mặt một bàn tay,
nàng cũng không thấy được. Còn mặt đất thì gồ ghết. Nhưng anh đã ôm nàng bên
hông rất bảo đảm, chỉ đi chậm lại một chút thôi. Anh có vẻ thông thạo đường đi
nước bước ở đây. Thế nhưng nàng đợi anh dừng lại. Nàng đợi… cảnh hãm hiếp xảy
đến. Tuy nhiên, nàng không tin là chuyện như thế này sẽ xảy ra. Nàng không tin
là nàng sẽ được yên ổn trong những giây phút sắp đến.

- A, ta đến rồi. - Anh
nói sau một hồi im lặng căng thẳng rất lâu, căng thẳng đối với nàng. - Khả năng
định hướng của tôi quả không lầm.

Lần này thì nàng thấy
thật. Nàng thấy có ánh sáng yếu ớt trên then cửa của cánh cổng sau lấp lánh
trong đám cành cây. Bên kia cánh cửa là con đường và nhà nàng chỉ cách đấy có
vài bước. Quả thật là anh đã dẫn nàng về thẳng tới nhà. Hai đầu gối nàng bỗng
yếu đi vì nhẹ nhõm cả người. Đi như thế này dù sao cũng hay hơn là đi theo con
đường chạy qua làng. Mặc dù đã khuya, nhưng đi theo con đường làng vẫn có khả
năng có người trông thấy họ.

Đi ra ngoài ban đêm với
anh như thế này thật không đứng đắn tí nào hết.

Rex thả nàng ra để mở
cổng, rồi cẩn thận nhìn cả hai phía

- Không có ai hết. -
Anh nói. Anh đưa tay cho nàng nắm. Nàng thấy cửa đã mở, ngoài kia bầu trời hiện
ra rõ ràng. - Đi thôi.

Nhưng nàng trở lại,
nói:

- Từ đây tôi có thể về
nhà một mình được rồi. Cám ơn ông. Tiễn tôi như thế này thật quí hóa quá rồi.

Rex im lặng một lát rồi
cười khúc khích. Anh đáp:

- Phải chăng bây giờ
đến lúc tôi cúi chào rất lịch sự và nói những lời rất bóng bẩy rằng tôi thậtn
hân hạnh và sung sướng được đưa bà về nhà. Nào, ta cùng đi. Tôi muốn xem nhà
bà. Biết đâu từ đây đến nhà, sẽ có vài chục đứa vô lại nhảy bổ vào bà. Nếu bà
gặp tai nạn nguy hiểm thì làm sao tôi tha thứ cho mình được?

Anh cười với nàng. Ánh
sáng lờ mờ ngoài trời chiếu rõ nữa khuôn mặt của anh. Anh quá đẹp trai. Đêm nay
nàng đã nhảy điệu van với anh hai lần. Một lần trong phòng khiêu vũ, một lần
trong phòng nhạc, lần này không còn tính thân ái và lãng mạn nữa, mà nặng mùi
đam mê, ham muốn nhau. Âm nhạc và vũ điệu đã tạo cơ hội cho hai cơ thể áp sát
vào nhau, cọ vào nhau khi chuyển động. Đêm nay anh đã hôn nàng và nàng cũng hôn
anh.

Từ ngày Rex xuất hiện ở
Bodley đến nay đã hai tuần rồi, rõ ràng bây giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa,
sự thật đã quá rõ ràng. Tất cả những rào chắn, mặt nạ, áo giáp mà nàng đã tọa
nên cho mình trong năm năm qua, bây giờ đã sụp đổ, biến mất không còn lưu lại
dấu vết nào. Nàng không thể đánh lừa mình rằng nàng là một thiếu phụ không cần
đến các nhu cầu và ước vọng của tuổi thiếu nữ. Có lẽ những thứ này không bao
giờ biến mất khi người ta còn trẻ. Nếu cứ tin rằng mình có thể xua đuổi được
hết những thứ đó, thì có lẽ mình là kẻ điên cuồng.

- Ta đi thôi. - Chàng
lại nói, giọng dịu dàng hơn. Không cưỡng lại được. Nàng không vịn vào tay anh,
mà đi trước anh, ra ngoài đường làng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sự thật trần
truồng. Anh bước theo nàng qua cổng, đóng cổng lại, rồi lấy vạt áo khoác phủ
quanh người nàng và quàng tay ôm nàng như hồi nãy.

Khi họ đi đến nhà và mở
cửa, con Toby sủa vang. Tiếng sủa của nó vang thật lớn giữa đêm khuya. Nàng lo
chuyện làm cho con chó im lặng đến nỗi quên bẵng việc dừng lại trên ngưỡng cửa,
cương quyết chào tạm biệt ngài Rawleigh mời ngài ra về để đóng cửa lại.

- Thôi, im đi, ngài ơi.
- Anh lên tiếng, giọng bình tĩnh, cương quyết, con Toby bèn thôi sủa, vẫy đuôi
và chạy lon xon vào nhà bếp - chắc chắn là nó sẽ nhảy lên chỗ nằm êm ái trên
ghế xích đu.

Khi cửa đóng lại, dãy
hành lang tối om. Anh ôm nàng vào lòng, chiếc áo khoác của anh quàng quanh
người nàng, rồi họ lại hôn nhau.

Nhưng phải nói đây
không phải là nụ hôn thật sự. Gì thì gì, nàng vẫn xem đây không phải là hôn.
Miệng anh mở rộng, và miệng nàng cũng thế, lưỡi anh thọc sâu vào trong miệng
nàng. Đây là nụ hôn thông dâm thôi, nụ hôn ngây ngất đê mê. Phải xem đây là nụ
hôn dâm dật. Hai tay anh luồn vào trong áo khoác của nàng, úp lên hai vú nàng,
thoa hai đầu núm vú đến độ cứng ngắt, hai bầu vú rần rần vì khoái cảm, rồi cảm
giác rần rần lan xuống bụng, xuống đùi, khiến hai đùi chân đau cứng, giật mạnh
từng cơn.

Rồi anh lần hai tay ra
sau lưng nàng, lần tay xuống ôm cứng hai mông, nhẹ nâng nàng lên để nàng cảm
thấy vật cứng của anh áp vào chỗ kín của nàng.

Cái kiểu này chắc phải
thua cuộc thôi, nàng nghĩ, cái nhu cầu điên loạn này đã lên đến cực điểm rồi,
đã hiện ra lộ liễu quá, khả năng đối kháng ngưng hoạt động, buông xuôi theo dục
vọng rồi, chắc nó để cho cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra mất.

- Catherine! - Anh thì
thào bên môi nàng, giọng khàn khàn. - Thật quá tuyệt vời.

Nàng không suy nghĩ
được nữa. Nàng không tìm ra ý để nói. Tóc chàng dày sậm, mềm mại giữa mười ngón
tay nàng.

- Dẫn anh lên gác đi. -
Anh nói bên tai nàng. - Làm nằm sẽ tuyệt vời hơn làm đứng.

Rồi. Hai cơ thể sẽ
chồng lên nhau. Của anh sẽ vào trong của nàng. Để hưởng lạc thú. Mặc dù nàng
chưa bao giờ biết được lạc thú theo cách như thế này, nhưng nàng nghĩ với anh
chắc nàng sẽ được hưởng. Bây giờ. Đêm nay.

Nàng không nhớ lý do
tại sao nàng không muốn làm tình nhân của anh. Nàng rất tha thiết muốn có cơ
thể đàn ông ở bên mình kia mà. Cơ thể đàn ông của anh. Của anh. Nàng cần
anh.

Làm tình nhân của anh.
Bao lâu? Một hay hai tuần trong thời gian anh còn ở lại Bodley? Rồi thế nào anh
cũng chán nàng. Chắc anh không mang nàng đi theo như có lần mới đây anh đã đề
nghị như thế - nàng không nhớ lần ấy là khi nào. Rồi nàng lại sống đơn côi. Làm
sao chịu cho nổi cảnh đơn côi, trống trải sau khi đã làm tình nhân anh một thời
gian ngắn ngủi?

Có lẽ nàng không còn
đơn côi một mình nữa. Mà có lẽ anh sẽ cho nàng một đứa con.

Anh hôn lên cổ nàng rồi
lướt môi lên cằm rồi lên miệng nàng lại.

- Nào, đi thôi. - Anh
nói.

- Không. - Giọng nàng
nghe vô cảm. Nàng hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ nói như thế. Nhưng nàng nghĩ
là cần phải nói lại từ ấy lần nữa. – Không.

Anh nhích đầu ra sau
một chút. Nàng tự hỏi không biết anh có nhìn thấy nàng không. Mặt anh nằm khuất
trong bóng tối.

- Bà không định gây khó
dễ chứ? - Chàng hỏi.

- Có. - Giọng nàng to
hơn một chút. - Tôi không làm theo ý ông đâu. Bây giờ xin ông làm ơn ra về
cho.

- Lạy Chúa. - Anh đưa
hai tay ôm đầu nàng, ấn vào tường. - Tôi có điên không nhỉ? Có phải tôi quá u
mê đến nỗi không thấy được phản ứng đáp lại của bà? Khi chúng ta nhảy van lần
đầu, bà đã đáp ứng lại tôi phải không? Rồi khi trong phòng nhạc nữa? Rồi trên
đường về nhà và bây giờ ở đây, phải không? Bà rất ham muốn tôi cũng như tôi ham
muốn bà kia mà.

- Cho nên vì thế mà
chúng ta vào giường với nhau. Có phải như thế là hợp lý không?

- Đúng. - Anh đáp bằng
một giọng bối rối, giận dữ. - Đúng thế đấy, Catherine.

- Tôi không phải là
tình nhân của ông. - Nàng đáp.

- Tại sao lại không? -
Anh cúi đầu gần xuống đầu nàng một chút. - Tại sao không mãi mãi như thế? Bà sợ
tôi sẽ đối xử không tốt với bà ư? Tôi đã quen thói trao cho tình nhân nhiều lạc
thú như họ trao cho tôi.

Bỗng nhiên lòng ham
muốn đáng ghét lại nổi dậy trong lòng nàng.

- Tôi không muốn thế. -
Nàng đáp. - Tôi khỏi cần phải nêu ra lý do. Tôi không muốn thế. Tôi đã nói với
ông như thế trước đây rồi. Hôm nay tôi cố tránh mặt ông bằng cách trốn vào
phòng âm nhạc. Tôi đã ngăn ông đừng đưa tôi về nhà. Tôi đã cản ông đừng đi theo
tôi qua cổng sau của trang viên. Tôi đã từ chối tất cả kia mà.

- Cơ thể của bà đã biểu
lộ sự thèm khát, mời gọi rất rõ. - Anh nói. Anh đã quá tức giận. - Catherine,
có phải bà muốn hôn nhân không? Bà đã đặt giá rất cao rồi đấy. Thôi được, tôi
sẽ trả giá đó. Hãy thành hôn với tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3