Nàng không là góa phụ - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

Mặt trời chiếu qua màn
cửa, rọi vào giường ngủ của nàng. Nàng biết trời còn sớm và bên ngoài còn lạnh.
Nhưng chắc hôm nay trời cũng sẽ đẹp như hôm qua. Và chắc nàng không làm sao ngủ
lại được. Nàng duỗi người rồi lại chuồi hai tay dưới tấm chăn ấm áp. Mấy đêm
vừa rồi nàng không ngủ được ngon giấc. Nhưng nàng quyết định ngồi dậy, đi dạo
một vòng buổi sáng sớm với Toby. Sáng nay sẽ có mấy đứa trẻ đến nhà nàng để tập
đọc.

Khi nàng vừa rửa ráy,
mặc áo quần xong thì con Toby hiện ra trong phòng ngủ. Nó vẫy đuôi nhè
nhẹ.

- Mầy cứ đứng đấy mà
nhìn. - Nàng nói với nó. - Tao không nói đến chữ “Đ” cho đến khi nào tao mở cửa
để đi, nếu không thì mầy sẽ nhảy nhót loạn xạ khiến tao không làm gì được. Mầy
để yên cho tao một lát.

Nhưng hình như con Toby
hiểu nghĩa chữ “Đ” có nghĩa là “Đi dạo” rất rõ. Cho nên nó vẫy đuôi như điên,
miệng rên ư ử vì sung sướng, rồi nhảy nhót quanh Catherine, nhào đến thang gác
lầu như thể thúc nàng nhanh tay lên.

Nàng cười.

Một lát sau, khi nàng
đi dọc theo con đường làng, nàng thầm nghĩ: vài tuần thôi là yên. Nàng gặp ông
Hardwick, chủ quán trọ đang quét dọn trên vỉa hè, nàng vẫy tay, cười chào ông
ta. Tiệc tùng ở trang viên kéo dài vài tuần là cùng, không thể nào lâu hơn.
Ngài Tử tước Rawleigh và các bạn của anh ta sẽ quay về thành phố để tham dự Lễ
Hội Mùa. Dù sao thì họ cũng là những nhà quí tộc thời thượng, không làm sao giữ
họ ở lại đây lâu được. Quả là bà Adams đang cố ghép tử tước cho cô Hudson,
nhưng còn hai nhà quí tộc kia nữa thì sao. Hai người mà chỉ có một cô Lipton
thôi.

Không, không có gì giữ
họ lại đây lâu. Nàng biết Ngài Tử tước không thích cô Hudson.

Nếu nàng ráng chịu đựng
được vài tuần, thì tình hình sẽ đâu vào đó, nàng sẽ trở lại sống yên ổn. Nàng
không còn cách gì khác hơn. Khi ấy, mỗi lần nàng đặt chân vào nhà ông Adams,
nàng sẽ khỏi sợ phải đụng đầu với anh ta.

- Không phải đi ngã ấy
đâu, Toby. - Nàng cất tiếng gọi con chó, vì nó đang chạy theo con đường này để
đến trang viên Bodley. Nàng thường đi theo con đường này để đến Bodley, con
đường rẽ qua khu rừng cây để đến trang viên. Bây giờ không cần đi băng qua ngã
này. Ông Adams thích để cho dân làng được tự do đi qua khu công viên của ông.
Dĩ nhiên đây là một chiến thuật dễ hiểu của ông ta, vì khi băng qua công viên,
họ không đến gần nhà ông ta quá, khỏi trông thấy mọi sinh hoạt trong nhà. Nhưng
sáng nay nàng muốn đi dọc theo con đường làng, con đường này chạy qua trước mặt
tòa nhà, dọc theo bức tường rêu phong của công viên.

Nàng đã cố hết sức để
tạo cho mình một cuộc sống mới có ý nghĩa trong suốt năm năm qua. Những cố gắng
của nàng không phải dễ dàng gì… Cuộc sống trước đây của nàng hết sức khác biệt…
Nàng đã chế ngự tất cả mọi nhu cầu ngoài nhu cầu để sống còn. Thậm chí khi mới
đến sống ở đây, nàng cũng không thiết tha gì đến các nhu cầu này để sống
nữa.

Suốt năm năm, nàng đã
dẹp bỏ được những nhu cầu khác. Nàng đã có bạn bè mới, có công việc để làm, có
mái nhà thân thương để ở. Rồi năm ngoái nàng có con chó Toby. Đã hai lần có
người đến đề nghị lập gia đình với nàng nhưng nàng từ chối, một lần cách đây đã
ba năm và một lần mới năm ngoái. Họ là những người quí phái, nàng kính trọng họ
và họ vẫn đối đãi tử tế với nàng. Nàng không muốn lấy chồng. Không cần hôn
nhân.

Thế nhưng bây giờ bỗng
nhiên nàng cảm thấy cần những nhu cầu mà khi còn con gái nàng không cảm thấy
quá cần thiết, quá thúc bách. Dĩ nhiên là những nhu cầu bây giờ khác hẳn những
nhu cầu vào hồi ấy. Khi còn con gái, nàng không nghĩ gì về ham muốn xác thịt
hết. Nàng chỉ cảm thấy cần có sự lãng mạn, cần có đàn ông đẹp trai con nhà quí
phái mến mộ, cần có hôn nhân. Lúc ấy nàng còn thơ ngây quá. Sự thơ ngây rất
nguy hiểm.

Trong những ngày vừa
rồi, nàng thèm khát những điều làm nàng lo sợ. Toàn những khát vọng về xác
thịt. Nói trắng ra là thèm muốn đàn ông sờ mó vuốt ve. Muốn có đàn ông nằm bên
cạnh, để cảm thấy khỏi trống vắng, khỏi cô đơn.

Những thèm muốn mới mẻ
này làm nàng sợ, là vì nàng không có những kỷ niệm ái ân tốt đẹp. Mà nàng chỉ
có những kỷ niệm đớn đau. Cho nên nàng không bao giờ muốn có lại cảnh ái ân đã
gây cho nàng đau khổ như trước đây.

Mà nàng đâu phải cô
đơn. Hay nếu quả nàng cô đơn, thì cảnh cô đơn này là một cái giá phải trả để có
sự độc lập, có được sự tự trọng và sự yên ổn trong lòng. Một cái giá phải trả
nho nhỏ. Mà cũng không phải là cô đơn, mà là cảnh đơn chiếc. Hai trường hợp
khác nhau. Cảnh đơn chiếc của nàng được lấp đầy, xóa tan bằng những cuộc thăm
viếng của nhiều bạn bè và láng giềng.

Nhưng nàng sợ rồi đây
nàng sẽ không thể tiếp tục tự lừa dối mình. Nàng sợ nàng sẽ nhận thấy sự cô đơn
của mình. Hiện nàng đã thấy mình cô đơn rồi.

Và đó cũng chỉ vì một
gã đàn ông kiêu căng, xấc láo. Một gã đàn ông cách đây hai đêm đã ngồi trong
nhà bếp của nàng, đề nghị nàng làm tình nhân cho anh ta. Một gã đàn ông mà mặc
dù nàng đã tỏ thái độ hằn học, sỉ nhục, nhưng vẫn đeo đuổi cám dỗ nàng. Một gã
đàn ông mà hôm qua đã xúc phạm nàng và trước khi bị bà Adams kéo đi, đã nhìn
nàng bằng cặp mắt như muốn lột hết áo quần của nàng ra.

Đúng gã là người đàn ông
nàng muốn.

Nghĩ thế, nàng thấy
hoảng sợ.

Thế rồi con Toby, đang
chạy ra cánh đồng bên cạnh để đánh hơi tìm tòi, vội vã chạy lui, cất tiếng sủa
vang. Nàng thấy từ xa có ba người đang cưỡi ngựa đi tới. Ai mà đi trong lúc
trời còn sáng sớm như thế này? Tim nàng đập thình thịch. Phải chăng đi bách bộ
một mình như thế này mà cũng không yên.

Từ xa có một người
trông giống như ông Adams, nhưng nàng biết không phải ông ấy. Vì người ấy đi
với ông Gascolâgne và Huân tước Pelham. Không còn đường nào để đi cho khỏi gặp
họ. Một bên là dãy tường, một bên là cánh đồng rộng. Ngoài ra, giống như ngày
hôm qua, con Toby chạy đến đón họ như ông David đương đầu với anh chàng khổng
lồ Goliath, nó hung hăng, làm ra bộ can đảm, không sợ sệt.

Ông Gascolâgne phải ra
sức mới giữ được con ngựa đứng yên. Ông ta vừa điều khiển con ngựa vừa cười toe
toét. Huân tước Pelham cất mũ nghiêng đầu chào Catherine. Còn Tử tước Rawleigh
thì nhoài người từ trên ngựa xuống bế con chó săn nhỏ lên, nó phản ứng lại bằng
tiếng gầm gừ tức giận và ngạc nhiên, rồi ngồi lắc lư trên lưng ngựa trước mặt
ông ta, tai nhúc nhích, lưỡi thè ra. Nó đã đầu hàng kẽ thù quá dễ dàng.

- Chào bà Winters. -
Nam tước Pelham lên tiếng. - Bà đã tô điểm thêm cho cảnh đẹp ban mai. Tôi chưa
gặp người đẹp nào lại dậy sớm như bà.

- Xin chào ngài. - Nàng
đáp, hơi nhún chân để chào anh ta. Nàng thấy anh ta thật dễ thương, hai hàm
răng trắng bóng, cặp mắt rất xanh. Anh ta đẹp trai như ngài tử tước và có lẽ
duyên dáng hơn. Tại sao nàng nhìn anh ta và nói năng một cách tự nhiên, không
một chút hồi hộp nhỉ? –Lúc này là lúc trời đẹp nhất trong ngày.

Ông Gascolâgne cười,
cất mũ chào nàng và nói:

- Chắc tôi phải bán con
ngựa này cho rồi. Tôi sẽ không chịu được nỗi nhục nhã khi có con ngựa sợ chó
như thế này. Nhưng nếu tôi là chó mà bà là chủ, thì thưa bà, tôi sẽ sủa hết sức
kịch liệt để bảo vệ bà.

- Xin chào ngài. - Nàng
cười, đáp. - Tôi xin cam đoan với ngài chó sủa hay cắn gì cũng đều bậy hết. -
Lại một ông đẹp trai nữa, cặp mắt rạng rỡ, vẻ người duyên dáng khoan thai.
Nhưng nàng vẫn không hồi hộp.

Để cho được tự nhiên,
khỏi lúng túng như hai hôm trước đây ở cổng trước nhà nàng, nàng quay qua chào
Tử tước Rawleigh. - Xin chào ngài. - Tử tước Rawleigh đang gãi sau tai cho con
chó, khiến nó mê mẩn ngồi im. Một ông đẹp trai thứ ba, như hai người kia. Ruột
gan nàng bỗng co lại, xao xuyến.

- Chào bà. - Rex nhìn
thẳng vào mắt nàng, nghiêng đầu chào.

Nàng cảm thấy tình thế
trở nên khó xử. Đáng ra nàng chỉ mỉm cười chào anh ta đáp lễ, rồi đi tiếp.
Nhưng con Toby vẫn còn trên lưng ngựa với ngài tử tước, xem nó có vẻ như muốn
ngồi yên tại chỗ cho hết cả buổi sáng.

Ông Gascolâgne lên
tiếng nói:

- Thưa bà Winters, chắc
chúng tôi không thể đi cùng chiều với bà, phải không?

Nàng cười với ông ta.
Nam tước Pelham nói:

- Chúng ta không thể đi
cùng chiều với bà ấy được đâu, Nat à. Than ôi, chắc bà ấy mỏi cổ vì cứ ngước
mặt nhìn ba chúng ta ngồi nói chuyện trên lưng ngựa như thế này. Và con chó của
bà ấy làm cho ngựa của anh run khiếp vía lên kia kìa. – Nói xong, ông ta cười
khúc khích.

Ông Gascolâgne cười
theo, rồi nói:

- Một người trong chúng
ta nên nhường ngựa cho bà ấy. Thế mới đúng phép lịch sự.

Họ trêu nàng, rất tế
nhị, rất nhã nhặn. Tử tước Rawleigh cứ nhìn nàng đăm đăm, tay vẫn vuốt ve con
Toby.

- Thưa quí ngài. - Nàng
đáp. - Tôi đi bách bộ để tập thể dục. Và con Toby cũng thế. - Nàng nhìn qua tử
tước, tay anh để trên lưng con chó, những ngón dài, khỏe, rắn rỏi làm
sao.

Bỗng anh cúi người để
con chó xuống mặt đường. Con chó vẫy đuôi, rồi chạy lon xon ra phía trước. Tử
tước Rawleigh nói:

- Chúc bà đi dạo vui
vẻ, thưa bà. Chúng tôi không giữ bà lại đâu. - Anh không cười mà cũng không
trêu ghẹo nàng như các bạn.

Nàng đi dạo tiếp, tiếng
chân ngựa nhỏ dần ở phía sau lưng nàng.

Chỉ vài tuần thôi, nàng
nghĩ. Vài tuần là yên. Rồi cuộc sống lại đâu vào đấy như cũ. Nàng hy vọng như
thế.

Nhưng nàng nghĩ chắc
việc đời không dễ gì như thế.

***

- Duyên dáng quá! - Ông
Gascolâgne nói. - Áo quần giản dị nhưng vẫn duyên dáng, phải không? Cảnh thôn
quê thanh tịnh lại càng tăng vẻ duyên dáng, đúng không?

- Ba người cùng rỏ dãi
về một phụ nữ xem ra chẳng hay ho gì. - Nam tước Pelham nói. - Áo quần giản dị
chỉ trông duyên dáng cho người nào vốn đẹp mà thôi, người ta đẹp thậm chí không
cần áo quần vẫn duyên dáng, Nat à. Lạy Chúa, nhất là khi không có áo quần.
Nhưng Rex này, chỗ này thiếu vắng phụ nữ đẹp kinh khủng - dĩ nhiên là tôi không
có ý xúc phạm đến em vợ của ông Claude.

-Ý kiến của anh quá
chính xác. - Ngài tử tước nói. - Chúng ta đến chỗ hoang vắng ngày là để trốn
tránh rắc rối với phụ nữ kia mà, phải không? Eden thì trốn bà quí tộc đã có
chồng, Nat thì trốn cô gái chưa chồng, còn tôi thì trốn… người vị hôn thê cũ.
Có lẽ chúng ta nên xa lánh phụ nữ một thời gian thì tốt hơn. Tốt cho cả linh
hồn lẫn mọi thứ.

- Rex này, cô ta mê
anh. - Nam tước Pelham nói. – Trong khi cô ta cười nói với Nat và tôi, thì con
mắt vẫn liếc nhìn anh, như thể chúng tôi là anh trai của cô ấy. Tôi rất bất
bình về chuyện này. Anh không hé môi cười một tiếng. Vấn đề là… anh có thích cô
ấy hay không? Tôi rất ghét chuyện để phí mất người đẹp duy nhất trong vùng này,
vì Nat và tôi quá lịch sự, không nỡ dấn thân vào lãnh địa của anh.

Ngài tử tước khịt mũi.
Ông Gascolâgne nói:

- Tôi chắc Rex đã bị
tát vào mặt tối hôm nọ. Không bị tát bằng tay thì cũng xem như bị tát bằng lời.
Có phải anh đi bộ đến nhà cô ấy suốt buổi tối không? Rex, có phải anh đã vụng
về không? Có phải anh vào đề ngay mà không đợi thời gian theo tán tỉnh vài ngày
đã không? Chúng tôi phải dạy cho anh cách tán gái mới được, ông bạn ạ. Không ai
lại đi xộc vào nhà một góa phụ có đức hạnh, rồi vỗ vai người ta, đề nghị người
ta lên giường với mình. Có phải anh đã làm như thế không?

- Dẹp anh đi! - Tử tước
Rawleigh đáp.

- Eden, anh ấy đã làm
thế đấy. - Ông Gascolâgne nói.

- Thật chúng ta không
lấy làm lạ khi sáng nay anh ấy không cười với nàng, còn nàng thì tránh không
nhìn anh ta. - Nam tước Pelham đáp. - Này Nat, phải chăng anh bạn của chúng ta
là người đã nổi tiếng chinh phục rất tài tình các phụ nữ Tây Ban Nha tuyệt thế
giai nhân trong những năm ở bán đảo? Một người đã tụt hậu nhanh chóng vì thiếu
khả năng tán tỉnh người đẹp như thế này, quả đáng làm cho chúng ta kinh ngạc
đấy.

Gascolâgne nói:

- Có lẽ tôi phải ra tay
thử sức để xem có kết quả khả quan hơn không, cũng khó gặp may đấy, bạn Rex à,
nhưng xem anh có vẻ đã mất hết hy vọng rồi.

Cả hai người cười xòa,
Tử tước Rawleigh thấy họ khoái trá những lần chọc như thế này thì anh phải tham
gia đùa cợt với họ, phải ăn miếng trả miếng với họ. Nhưng bây giờ anh không thể
làm như thế được. Anh đành càu nhàu cho qua chuyện. Anh nói:

- Thôi, Nat, bỏ chuyện
này đi.

Gascolâgne bèn đưa hai
tay lên trời như thể có ai dí súng vào lưng anh.

- Nàng là người có tư
cách. - Tử tước nói. - Nàng không phải là hạng đàn bà dễ dàng cho ta tán tỉnh
vui chơi.

- Lạy Chúa lòng lành. -
Gascolâgne đáp. - Eden này, tôi tin anh ấy đã bị đại bại rồi.

- Tôi nghĩ anh nói
đúng, Nat à. - Nam tước Pelham đáp. - Hấp dẫn. Rất hấp dẫn. Lần này thì chúng
ta hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Thường khi ba người -
và cả Ken nữa, khi nào anh ấy có mặt với họ - đều nói chuyện về những đề tài
quan trọng với một tinh thần rất sáng suốt, họ bàn luận dông dài, hợp ý nhau.
Cho nên họ đã trở thành bạn bè thân thiết. Họ cũng thường trao đổi nhau những
câu bỡn cợt ý nhị, tôn trọng nhau. Họ đã sống với nhau trong tinh thần ấy suốt
những năm dài ở Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha và ở Bỉ. Họ đối xử với nhau một tinh
thần nghiêm túc và vô tư. Họ cùng sát cánh bên nhau để chiến đấu, cùng nhau đối
diện với tử thần.

Nhưng thỉnh thoảng,
thỉnh thoảng thôi, một người bất bình với những người kia. Thỉnh thoảng một
người nói với những người kia: thôi, dẹp đi, và người ấy có ý muốn dẹp vấn đề
khó chịu ấy đi thật.

Nàng không phải là đầu
đề đem ra bỡn cợt.

Thế nhưng nếu anh không
theo tinh thần của bạn bè khi nói chuyện với nhau thì không bao giờ họ để cho
anh yên. Hãy để cho nàng yên.

Trên đường về, họ đã
đến con đường rẽ vào chuồng ngựa của trang viên. Có lẽ bây giờ đang còn ít
người thức dậy, cả nhà chưa ăn sáng được. Clarissa đã có kế hoạch xế trưa nay
sẽ đi du ngoạn đến lâu dài Pinewood cách nhà khoảng năm dặm, nếu thời tiết
thích hợp cho cuộc đi chơi. Rõ ràng là thời tiết như thế này rất thích hợp. Bà
ta đã có kế hoạch để anh đi hộ tống Ellen Hudson. Có lẽ sáng nay bà chủ nhà
cũng thu xếp để anh và cô ấy gặp nhau, ngồi bên nhau.

Bỗng
anh cho ngựa dừng lại. Anh cố lấy giọng nhẹ nhàng để nói với các bạn:

-
Hai người cứ đi về đi. Tôi ưa làm đối tượng cho các anh châm chọc giải trí, vì
các anh quá quắt quá.

Cả
hai đều nhìn anh rồi nhìn nhau, vẻ kinh ngạc và ánh châm chọc trên mắt họ tắt
đi. Trải qua nhiều năm sống với nhau trong tình bạn thắm thiết, họ biết phải
trôn trọng tình cảm của nhau. Khi đã nhận ra có người không đồng quan điểm với
nhóm, không chịu được sự trêu chọc của nhóm, thì tất cả đều phải thôi ngay,
không tiếp tục đùa giỡn nữa.

-
Vậy là anh thích đi riêng một mình. - Nat nói. - Được thôi, Rex.

-
Chúng tôi sẽ gặp lại anh ở nhà. - Eden tiếp lời bạn.

Không
một tiếng chứng tỏ họ biết anh quay lại để tìm Catherine Winters. Không có ánh
trêu chọc trong mắt họ. Anh hoàn toàn không hiểu tại sao anh không thấy được
chuyện tức cười của tình huống trước mắt. Trước đây anh đã từng bị phụ nữ từ
chối rồi. Tất cả họ đều bị. Họ đã thường cười cợt sự thất bại của họ cũng như
cười nhau. Nói tóm lại, không người nào trong bọn họ không ham mê chuyện ái ân
trai gái.

Anh
cho ngựa quay lại, chạy ra đường. Anh có thể giả vờ chạy rong chơi trong làng,
nhưng còn sớm quá không làm thế được. Ngoài ra, thế nào họ cũng biết anh giả
vờ. Khi anh ra khỏi con đường vào nhà, anh không theo đường vào làng mà đi
ngược lại con đường họ vừa mới đi qua cách đây mấy phút. Anh không vội. Anh
muốn chậm rãi cho nàng có đủ thời giờ đi khuất không còn bóng dáng đâu nữa.
Trong vùng không có nhiều đường dọc ngang để cho nàng có thể biến vào đấy. Anh
nghĩ thế nào con chó cũng làm cho nàng đi chậm lại vì nàng không có dây xích
chó, cho nên con chó thích chạy loanh quanh tìm tòi khắp nơi.

Anh
mong sao đừng gặp nàng. Thế nhưng khi không thấy bóng dáng nàng đâu cả, anh lại
cảm thấy buồn, chán nản. Đi một lát, anh vẫn không thấy tăm hơi của nàng, anh
lại mải miết nhìn ra trước để mong thấy được nàng. Nhưng anh đã đoán ra nàng đi
đâu rồi. Bỗng anh thấy xuất hiện cánh cửa hông đi vào vườn cây. Cánh cửa đóng,
nhưng anh nghĩ chắc nàng đóng lại để cho hươu khỏi ra ngoài. Anh bèn thử đẩy
cửa. Cánh cửa dễ dàng mở ra. Rõ ràng cánh cửa này thường được sử dụng. Anh cho
ngựa đi vào trong vườn cây.

Con
đường chạy quanh vườn cây có nhiều cây cổ thụ. Đây là nơi anh rất thích đi chơi
vào thời còn thơ ấu. Mùi vị ở đây quá quen thuộc, gần gũi, cho đến cả bóng râm
và không khí tĩnh mịch ở đây cũng làm cho anh thoải mái. Anh xuống ngựa, cầm
dây cương, dẫn ngựa đi. Có lẽ nàng không đi theo con đường này. Nhưng cho dù
nàng không đi theo đường này, thì anh cứ đi để về nhà cũng được. Anh thích cây
cối. Dù sao thì cây cối cũng mang lại cho anh cảnh yên ổn.

Bỗng
anh nghe có tiếng cành khô gãy rồi con chó săn nhỏ màu nâu trắng chạy đến, đưa
hai chân trước níu chân anh. Nó ve vẫy đuôi. Chắc nó xem anh là bạn, tử tước
nghĩ, lòng cảm thấy tức cười. Thậm chí nó không sủa một tiếng.

-
Xin ngài đứng xuống cho. - Anh ra lệch cho con chó. - Tao không ưa thấy hai
chân mày làm vấy bẩn lên ủng và lên quần tao.

Con
chó liếm tay anh. Anh thấy con chó săn này chưa bao giờ chịu vâng lời. Rõ ràng
nó đã được nàng nuông chiều thành hư.

-
Toby, mày đâu rồi? - Anh nghe nàng gọi - Toby?

Thế
rồi trong khi anh loay hoay nắm hai chân trước con chó lôi xuống đất khi nàng
hiện ra trước mặt anh. Thấy anh, nàng dừng lại, nhìn anh và anh nhìn lại nàng.
Thế này thì điên thực anh nghĩ. Tại sao anh làm như thế này nhỉ? Nàng là một
phụ nữ đạo hạnh, mà anh thì không muốn dính dáng đến loại phụ nữ đạo hạnh. Nhất
là mặt đối mặt như thế này.

Chuyện
chiều hôm qua giải quyết như thế nào?

Nàng
nhìn ra phía sau lưng anh như thể xem có Nat và Eden không, rồi nàng lại nhìn
anh, nhưng không nói gì.

-
Tôi đang đứng trên khu đất của em tôi. - Anh nói. - Bà vào đây làm gì?

Nàng
hếch cằm lên, đáp:

-
Ông Adams mở rộng vườn cây cho dân làng vào chơi. Nhưng tôi đi băng qua vườn
cây để về nhà. Đến giờ chúng tôi về rồi.

-
Băng qua cây cối để về nhà. - Anh nói. - Từ đây bà theo con đường này sẽ đến
cổng sau của trang viên, bà tránh con đường đi qua làng. Đi đường này thoải mái
hơn. Để tôi chỉ đường cho bà.

-
Tôi biết rồi, cảm ơn ông.

Anh
không để ý đến lời nàng, định dắt ngựa đi với nàng qua rừng cây, nghĩ bụng với
cách con chó tìm tòi khám phá loanh quanh, họ phải đợi nó, nên ít ra họ cũng
phải mất nửa giờ mới đến nơi. Chỉ ở một mình với nàng trong rừng cây, thế nào
Claude cũng điên đầu khi biết chuyện này.

Anh
cười rồi hỏi:

-
Bà để tôi cùng đi với bà nhé? Bà đi với tôi sẽ được hoàn toàn yên ổn. Sáng hôm
nay, tôi không có thái độ gì quyến rũ bà hết.

Nàng
đỏ mặt, anh nhìn vào mắt nàng, vẫn tươi cười, nụ cười và ánh mắt như đang khép
nhẹ sợi dây vô hình nối hai người lại.

-
Tôi không thể cấm đoán ông được. - Nàng nói. - Vì tôi là người đi vào lãnh địa
của em trai ông và ông là khách quí.

Nhưng
anh nhận thấy nàng không đả động gì đến chuyện đi qua cổng để ra con đường về
nhà hết.

Họ
đi bên nhau, không đụng chạm nhau. Nhưng anh cảm thấy hoàn toàn biết hết về
nàng, lòng anh rộn rã.

-
Hoa anh thảo nở rồi. - Anh nói. - Hoa thủy tiên vàng cũng sắp nở. Trong bốn mùa
tôi thích mùa xuân nhất, còn bà, bà cũng thích chứ?

-
Phải. - Nàng đáp. - Năm mới, hy vọng mới. Mùa hè tươi sáng đầy hứa hẹn đang nằm
trước mắt. Phải, mùa xuân là mùa tôi thích nhất, mặc dù hoa trong vườn tôi
không đủ muôn sắc như mùa hè.

Hy
vọng mới. Anh phân vân không biết nàng hy vọng cái gì? Không biết nàng mơ cái
gì? Nàng có mơ cái gì không nhỉ? Hay nàng chỉ bằng lòng cuộc sống buồn bã như
thế này và không mơ cái gì hết?

-
Hy vọng mới. - Anh nói. - Bà hy vọng gì? Bà hy vọng điều gì nhất?

Nàng
nhìn ra phía trước. Anh nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng sáng rực, ánh mắt khiến anh
hiểu được phần nào tâm trạng của nàng. Ánh mắt lóe lên nỗi ao ước được sống
theo ý mình. Nàng đáp:

-
Hy vọng được sống hạnh phúc yên ổn.

-
Có phải bà không được như thế nên mới hy vọng? - Anh hỏi.

-
Tôi được cả hai. - Nàng ngước mắt nhìn anh. - Tôi muốn được giữa hai thứ này.
Chắc ông biết hai thứ này rất mong manh, mong manh như bọt nước. Hai thứ này
không bền vững, người ta rất khó giữ được mãi mãi cho mình. Tôi ước chi được
giữa mãi cuộc sống hạnh phúc và yên ổn.

Anh
đã làm cho nàng lo sợ cuộc sống hết yên ổn. Trong giọng nói của nàng không có
vẻ gì là lên án anh, nhưng anh biết nàng cố tình tránh anh. Mà tại sao lại mong
manh như giọt nước? Vì chồng chết nên nàng thấy cuộc sống như thế ư? Cũng như
anh, anh thấy hạnh phúc mong manh khi người vị hôn thê của anh thay lòng đổi
dạ?

Anh
nhún vai. Anh hy vọng gì? Anh mơ gì? Không mơ gì hết. Nghĩ như thế xem ra thật
quá đáng, nhưng sự thật là thế. Chỉ khi người ta không hy vọng gì, không mơ gì,
người ta mới có thể làm chủ được đời mình. Mơ mộng thường dính dáng đến người
khác, mà người khác thì không đời nhào chịu trách nhiệm về việc ta bị thất
vọng, ta bị đau khổ. Anh đáp:

-
Tôi không để tâm vào việc mơ mộng. Tôi sống vui chơi thỏa thích từng ngày. Cứ
mơ đến chuyện tương lai, người ta bỏ phí hiện tại trước mắt.

-
Đúng là hiện sinh theo mốt thời thượng. - Nàng cười. - Nhưng tôi nghĩ người ta
không thể sống mà không mơ mộng. Theo tôi thì tất cảm chúng ta ai cũng có mơ
mộng. Nếu không mơ mộng, làm sao ta chịu đựng được cuộc sống?

-
Thế đôi lúc bà cảm thấy cuộc đời không chịu đựng được à? - Anh hỏi. Anh phân
vân không biết thật sự nàng có được sống trong hạnh phúc không. Nàng đã sống ở
đây năm năm rồi. Nàng sống cuộc đời góa bụa ít ra đã lâu như thế. Nàng bao
nhiêu tuổi? Anh đoán nàng vào khoảng hai mươi lăm tuổi. Tức là nàng đã sống đơn
côi vào khoảng hai mươi tuổi. Có thật nàng đã sống hạnh phúc với cuộc sống như
thế này không? Dĩ nhiên có thể cuộc hôn nhân của nàng không được may mắn, và vì
thế mà nàng thấy cuộc sống góa bụa như thế này là được tự do như sống trong
cảnh thiên đàng.

-
Tất cả chúng ta đều thỉnh thoảng gặp những trường hợp rất khó chịu trong cuộc
sống. – Nàng nói. - Theo tôi thì không ai đủ may mắn để hoàn toàn tránh khỏi
cảnh tối tăm của cuộc đời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3