Nàng không là góa phụ - Chương 01 - Phần 1

Chương 1

Dấu
hiệu đảm bảo nhất báo mùa xuân đang đến là việc Ngài Claude Adams khả kính và
phu nhân trở về Bodley, một trang viên ở nông thôn vùng Derbyshire của họ. Dĩ
nhiên còn có nhiều chỉ dấu khác báo hiệu mùa xuân đến. Như là hoa giọt tuyết,
hoa anh thảo đua nhau nở, ngay cá một ít hoa nghệ tây trong rừng và dọc theo
các hàng giậu hai bên đường cũng bắt đầu đơm hoa, và trong các khu vườn, cây cối
đã bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Nếu chịu nhìn kỹ một chút, người ta sẽ thấy những
chồi li ti bắt đầu ló dạng. Không khí ấm hơn, mặt trời có vẻ sáng sủa hơn. Khắp
nơi, đường sá đã khô ráo sau những ngày tuyết phủ dày đặc.

Vâng,
mùa xuân đang đến. Nhưng dấu hiệu rõ ràng nhất làm nức lòng dân chúng trong
ngôi làng nhỏ ở Bodley-on-the-Water, là việc gia đình lãnh chúa Adams quay về.
Hầu như năm nào cũng thế, gia đình ông bà Adams đều rời khỏi làng vào dịp lễ
Giáng sinh, thỉnh thoảng đi trước Giáng sinh để sống những tháng mùa đông lạnh
lẽo với bạn bè ở thành phố.

[Chúc bạn đọc sách vui
vẻ tạiwww.gacsach.com-
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Đối với nhiều dân làng,
mùa đông đã là cảnh buồn chán rồi, mà việc vắng mặt của gia đình Adams lại càng
làm cho họ chán nản thêm, họ cảm thấy việc ra đi của gia đình vị lãnh chúa này
là một hình phạt dành cho họ. Vì suốt hai tháng trời, họ phải sống trong cảnh
vắng bóng bà Adams đi xe qua làng, vắng cảnh được hân hạnh cúi đầu chào bà mỗi
khi bà đi qua cửa nhà họ, hay được diễm phúc nhìn bà phục sức hợp thời trang
tiến vào lối đi giữa hai hàng ghế trong giáo đường, để lên ngồi trên hàng ghế
có lót nệm ở hàng đầu. Người nghèo, người bệnh và người già phải sống trong
cảnh không có bà thân hành mang thức ăn đến cho họ - và thiếu vắng cảnh bà
chiếu cố hỏi han sức khỏe của họ. Những lần bà Adams thăm hỏi sức khỏe dân làng
như thế là để bà lấy lòng họ, mặc dù bà vẫn ngồi trên xe, người được bà chiếu
cố ra tận xe để bà thăm hỏi. Bà vẫn ngồi trên xe, người được bà hỏi thăm đứng
bên vệ đường nhún chân cúi chào, chúc sức khỏe bà và hai quí tử của bà, cậu
William và cô Juliana.Thậm chí trong suốt những tháng mùa đông, người ta
cũng hiếm thấy mặt các quí tử con nhà Adams, mặc dù cha mẹ cô cậu thường không
đem họ đi theo. Bà vú nhất quyết tin rằng thời tiết mùa đông rất có hại cho sức
khỏe của cậu ấm cô chiêu.

Năm nay, hai ông bà
Adams vẫn ở chơi tại Stratton Park, vùng Kent, với tử tước Rawleigh suốt một
tháng trời. Mọi người đều biết Tử tước là anh cả của ông Adams Ai cũng biết,
tuy Tử tước ra đời sớm hơn ông Adams chỉ hai mươi phút, nhưng cũng đủ cho ông
ta được vận may ngàn năm một thuở, vì ông có quyền nhận lãnh tước hiệu của gia
tộc, còn người em sinh đôi ra đời sau hai mươi phút kia thì không được lập
tước. Nhiều người trong lúc trà dư tửu hậu, kháo với nhau rằng, nếu hoàn cảnh
đảo ngược lại, thì thế nào bây giờ ở Bodley đã có ngài Tử tước và bà Tử tước
rồi. Bên ngoại của họ không có người nối dõi, nên bà ngoại đã giao hết cả gia
sản cho ông anh, và bây giờ ông Tử tước đã đến ở một mình tại đấy.

Ông bà Adams chẳng bận
tâm đến việc gia đình họ không có tước vị. Họ có đầy đủ nghi thức của giai cấp
quí tộc, bất cứ người lạ nào đến đây cũng đều được dân chúng cho biết chủ nhân
trang viên Bodley là một vị lãnh chúa có người anh là Tử tước Rawleigh ở
Stratton.

Ngài Adams và phu nhân
sẽ về nhà trong tuần này. Tin tức được một gia nhân ở trang viên Bodley loan đi
– người này hằng đêm thường đến uống rượu tại quán rượu trong làng – thế là
khắp làng đều biết. Họ có mời nhiều khách về nhà chơi, người trưởng nhóm phục
vụ cho ông thợ rèn biết thế, nên tin tức này xem như chính xác.

“Phải chăng Ngài Tử
tước Rawleigh cũng là một trong đám khách này?”

Đúng, trong đám khách
này có ông Tử tước. Bà Croft, quản gia của trang viên Bodley nói cho bà
Lovering vợ ông Mục sư biết thế. Và chắc trong đám khách đến chơi sẽ có nhiều
Bà, nhiều Ông quí phái. Bà quản gia không biết đích xác trong số khách quí này
có bao nhiêu người có tước vị. Bà ta chưa được chủ nhân cho biết thành phần
khách đến chơi, nhưng theo thư của bà Adams gởi về, thì trong số khách này có
người anh chồng của bà, tức là Ngài Tử tước chứ còn ai khác nữa? Mà khách đã
tháp tùng theo Tử tước Rawleigh, thì chắc đều là những nhân vật danh
tiếng.

Mọi người đều nhất trí
rằng hai tháng vắng bóng gia đình Adams, cảnh sống trong làng thật vô vị buồn
tẻ. Từ ngày ông Adams mời khách về nhà chơi lần trước đã hai năm qua rồi, và đã
nhiều năm nay, ông Tử tước Rawleigh chưa về quê thăm em trai.

Cả làng đều náo nức khi
nghe tin này. Không ai biết ngày giờ họ về đến làng, nhưng ai nấy đều nôn nóng
đợi chờ. Thế nào cũng có rất nhiều xe cộ chở quan khách và nhiều xe chở đồ đạc
cùng gia nhân của họ. Không thể bỏ qua cảnh tượng này được. May thay là từ Kent
về nhà chỉ có một con đường duy nhất chạy qua làng. Không ai nghĩ đến chuyện họ
sẽ về nhà vào ban đêm. Chắc chắn là họ sẽ không đi ban đêm, vì đường sá tối tăm
rất dễ bị bọn lưu manh tấn công cướp bóc, nhất là khi trong đoàn khách có nhiều
bà.

Cuối cùng, mùa xuân lại
về, mang theo cuộc sống mới, sinh lực mới, nét huy hoàng mới – nét huy hoàng
hiện ra trong rừng, trên các bờ giậu, và trong cảnh sinh động hấp dẫn ở trang
viên Bodley.

Mặc dù bà góa phụ
Katherine Winters không náo nức như dân làng, nhưng nàng thường vẫn đưa mắt
nhìn qua cửa sổ trước nhà nhiều hơn mọi khi. Nàng ở trong một ngôi nhà tranh
nhỏ nằm cuối con đường làng, phía Nam. Không những nàng đưa mắt nhìn ra ngoài
đường, mà nàng còn lắng tai nghe chừng tiếng xe đến gần nữa. Nàng thích khu
vườn ở phía sau nhà hơn là mặt tiền, vì sau vườn có nhiều cây ăn trái, cành cây
trĩu quả trên bãi cỏ và tỏa bóng mát vào mùa hè. Ngoài ra, ở cuối vườn, có dòng
sông nước chảy róc rách trên bờ đá rêu phong. Nhưng những ngày gần đây,
Catherine lại thường ra ngắm mảnh vườn phía trước nhà hơn, ngắm những cây nghệ
tây bắt đầu đơm hoa, ngắm hoa thủy tiên đâm chồi trên mặt đất. Nhưng nếu nàng
nghe có tiếng xe từ xa đến, nàng liền chạy vào nhà. Một buổi sáng nàng nghe có
tiếng xe, nàng vội vã vào nhà, nhưng đấy chỉ là tiếng xe độc mã của Mục sư
Ebenezer Lovering đi thăm một nông trại gần đấy trở về.

Việc gia đình ông Adams
trở về làm cho Catherine có nhiều cảm nghĩ khác nhau. Thế nào các quí tử của họ
cũng vui sướng. Chúng mong mỏi mẹ chúng trở về đã mấy tuần nay. Dĩ nhiên là bà
Adams sẽ mang về cho chúng rất nhiều quà, và để cho chúng vui chơi thỏa thích
vài tuần, khỏi phải học hành gì. Bọn trẻ sẽ cần mẹ hơn cần học. Catherine dạy
chúng học đàn dương cầm, mỗi tuần hai buổi, nhưng cả hai đứa bé không đứa nào
có năng khiếu về dương cầm. Dĩ nhiên, vì chúng còn nhỏ quá. Juliana mới tám
tuổi và William bảy tuổi.

Khi ông Adams và phu
nhân có mặt ở nhà, cuộc sống của nàng có phần vui hơn đôi chút. Thỉnh thoảng
Catherine được họ mời đến nhà ăn cơm tối hay chơi bài. Nàng biết họ mời nàng
như thế là vì bà Adams muốn có số chẵn, và cần có phụ nữ cho đủ cặp. Và nàng
cũng biết bà chủ thỉnh thoảng có hành động chiếu cố với nàng như thế.

Dù biết thế, nhưng nàng
vẫn cảm thấy rất thú vị khi có cơ hội mặc chiếc áo dài đẹp nhất của mình để đến
dự và có dịp chuyện trò với mọi người – mặc dù chiếc áo do nàng tự tay may lấy,
không hợp thời trang, không đúng tiêu chuẩn của dân thành phố.

Ông Adams luôn luôn tỏ
ra rất lịch sự, rất đáng yêu. Ông ta rất đẹp trai, con cái của ông đều mang nét
xinh đẹp của ông, mặc dù bà Adams cũng rất duyên dáng. Nhưng Catherine thường
tránh mặt ông khi đến nhà họ. Nàng sợ miệng lưỡi cay độc của bà Adams, nếu nàng
đứng nói chuyện với ông. Thế nào bà chủ cũng nhiếc mắng nàng, như thể nàng là
đồ trắc nết, là gái muốn tán tỉnh chồng bà.

Nàng không phải là loại
đàn bà ấy. Nàng đã ngán đàn ông rồi. Và cũng ngán tình yêu nữa. Ngán cảnh tán
tỉnh nhau. Chính tình yêu đã đẩy nàng đến nông nỗi này, đến chỗ nàng đang sống.
Không phải nàng ta thán cuộc sống hiện tại. Trước mắt, nàng đang sống trong một
ngôi nhà dễ chịu giữa một ngôi làng êm ả, nàng phải biết cách gìn giữ cuộc sống
hiện tại cho được trường tồn để cuộc sống khỏi tẻ nhạt, khỏi đau khổ.

Nàng vui mừng khi thấy
gia đình ông Adams trở về – “một phần” vui mừng. Nhưng họ lại mời về nhà nhiều
khách – rất nhiều khách. Nàng không biết Tử tước Rawleigh. Trước khi nàng đến ở
tại Bodley-On-the-Water, nàng chưa bao giờ gặp ông ta và chưa bao giờ nghe ai
nói đến ông ta. Nhưng ngoài ông ta ra, còn có nhiều khách khác nữa, và dĩ nhiên
họ đều là những người thuộc giai cấp “quí tộc”. Có thể có người nàng đã quen
biết, hay có thể có người đã biết nàng.

Đây chỉ là trường hợp
hiếm hoi, nhưng biết đâu, và nếu thế thì chắc nàng sẽ lâm vào một hoàn cảnh rất
khó xử.

Nàng không muốn cuộc
sống hiện tại của mình bị xáo trộn. Nàng đã quá đau khổ trong cuộc sống
rồi.

Họ trở về vào một buổi
chiều tà nắng ráo, khi nàng đang đứng ở đầu ngõ trước nhà để tiễn đưa cô Agatha
Downes, cô gái là ái nữ của ông cựu Mục sư, cô ta đến thăm nàng và uống trà
cùng nàng. Nàng không thể nào chạy kịp vào nhà để đứng nấp sau màn cửa sổ phòng
khách để nhìn đoàn xe đi qua được. Nàng đành phải đứng tại chỗ để họ nhìn thấy,
thậm chí không có đến chiếc khăn trùm đầu để che bớt khuôn mặt nữa. Nàng đâm ra
ghen với con chó Toby của mình, vì nó đang ở trong nhà yên ổn, cất tiếng sủa
inh ỏi.

Khách ngồi trên ba cỗ
xe, và cách xa phía sau một đoạn có nhiều cỗ xe khác chở hành lý và gia nhân.
Không thể nào thấy rõ ai ngồi trong xe, nhưng bà Adams ngồi trên chiếc xe đi
đầu, bà chồm người ra phía trước, tay đưa cao, đầu cúi xuống. Trông bà ta chẳng
khác nào một nữ hoàng đang vẫy chào thần dân. Catherine nghĩ thầm trong bụng
như thế khi trông thấy thái độ của bà ta trước mặt dân làng. Bà ta gật đầu chào
lại mọi người khi dân làng chào bà.

Có ba nhà quí tộc cưỡi
ngựa đi theo đoàn xe. Nhìn qua, Catherine nhận ra hai trong số ba người này là
khách lạ, còn một người là ông Adams. Nàng cười, nhún chân cúi đầu chào ông ta
– nàng chỉ chào như thế này mỗi khi không có vợ ông ta đi bên cạnh – nhưng chào
xong, bỗng nàng giật mình lo sợ, vì ông ta có vẻ lạnh lùng, không cười chào
lại, thái độ kiêu căng. Nàng liền nhận ra mình lầm, vì ông ta không phải là ông
Adams.

Nàng biết ông Adams có
người anh sinh đôi – Tử tước Rawleigh. Trời! Xấu hổ làm sao! Nàng cảm thấy hai
má nóng bừng, ửng đỏ. Nàng hy vọng ông ta đã đi qua khỏi, không kịp thấy vẻ e
thẹn hiện ra trên mặt nàng. Nàng lại còn mong sao ông ta nghĩ rằng nàng nhún
chân Cô Downes cất tiếng nói:

- Bà Winters thân mến
này, chúng ta thật may mắn có mặt ở ngoài đường, vào lúc gia đình ông Adams
cùng khách quí về nhà. Tôi thấy bà Adams gật đầu chào như thế này quả là một
vinh hạnh cho chúng ta. Tôi nghĩ đáng ra bà ta phải ngồi khuất vào trong xe để
nghỉ ngơi sau chuyến đi xa xôi mệt nhọc mới đúng, nhưng đằng này bà lại ngồi ra
trước để vẫy chào chúng ta.

- Phải đấy, cô Downes
à, – Catherine đáp. – đi đường xa quả rất mệt. Tôi nghĩ chắc họ rất sung sướng
khi về đến trang viên Bodley đúng giờ uống trà.

Cô Downes bước ra khỏi
cổng, đi về nhà, cô nôn nóng về kể lại cho bà mẹ bệnh hoạn nghe cảnh tượng cô
vừa trông thấy. Catherine nhìn theo cô ta. Nàng thích thú khi trông thấy mọi
người đều đổ xô ra đường để xem cảnh đoàn xe đi qua, như thể đây là một đoàn
diễn hành quan trọng, và ai nấy đều lộ vẻ hớn hở hân hoan.

Thế rồi nàng lại cảm
thấy rầu thúi ruột. Chắc có lẽ Tử tước Rawleigh hiểu ra việc nàng đã lầm lẫn
tưởng ông ta là ông em, nên mới cười chào ông ta. Nàng hy vọng những người khác
trong làng cũng mắc phải lỗi lầm như nàng. Cũng có thể có người chưa nhận ra
mình đã lầm cũng nên.

Nàng thấy ông ta quá
giống ông Adams. Nhưng nếu chịu khó nhận xét một chút, thì chắc nàng sẽ thấy
được có sự khác biệt giữa hai người, và cho dù nhận xét của nàng có bất công đi
nữa, nàng cũng kết luận rằng cá tính của hai người rất khác nhau. Ông Tử tước
này có vẻ cao ngạo, thiếu tế nhị. Cặp mắt đen của ông ta trông thật lạnh lùng.
Có lẽ chỉ cần chào đời trước hai mươi phút là định mệnh đã khác nhau một trời
một vực rồi. Ngài Rawleigh đã được định mệnh ưu đãi cho tước vị, cho gia sản
kếch xù, để sống một cuộc đời sung túc đầy đủ và hạnh phúc.

Nàng hy vọng nếu có dịp
gặp lại ông ta, nàng sẽ không mắc phải lầm lẫn đáng tiếc như thế này nữa. Nàng
hy vọng ông ta chỉ ở lại chơi ở Bodley một thời gian ngắn, đồng thời nàng cũng
hy vọng rằng ông ta chỉ nhìn nàng như nhìn bao người khác đứng hai bên đường để
đón chào đoàn người quí tộc đi qua, chứ không có nhận xét gì đặc biệt về nàng
hết.

Khi đoàn xe ngựa đi dọc
theo con đường độc đạo qua Boley-on-the-Water thì Eden Wendell, Nam tước Pelham,
tự nhiên cảm thấy họ như đoàn xiếc đi diễn hành qua làng, anh cất tiếng nói với
hai bạn:

- Này các cậu, ít ra
chúng ta đã mắc phải một sai lầm.

Hai người bạn không hỏi
anh ta sai lầm đó là gì, vì chính họ đang nói đến điều lầm lẫn mà họ mắc phải
trước khi họ quyết định về Derbyshire để vui thú điền viên và trong thời gian
họ về đây chơi.

Nathaniel Găcôgne buồn
rầu lên tiếng đáp với giọng châm chọc:

- Theo tôi thì chỉ có
một trong ba chúng ta lầm lẫn thôi. Nhưng biết đâu phía sau màn cửa sổ của các
ngôi nhà kia có nhiều người đẹp đang nhìn lén chúng ta.

- Nát, cậu luôn luôn
tưởng tượng viễn vông. - Rex Adams tức Tử tước Rawleigh, đáp. - Theo tôi thì
tất cả dân làng và chó đều tuôn hết ra đường để xem chúng ta đi qua. Và theo
nhận xét của tôi thì trong đám dân làng này chỉ có một người đẹp mà thôi.

Nam tước Pelham thở
dài, nói:

- Và nàng chỉ để ý đến
anh thôi, Rex à, chỉ để ý đến đôi mắt quỷ quái của anh thôi. Cặp mắt xanh của
tôi cũng nổi tiếng làm cho nhiều bà rung động, nhưng người đẹp chốn thôn dã này
không thèm nhìn vào mắt tôi. Nàng chỉ chú ý đến anh.

Tử tước Rawleigh châm
biếm đáp lại:

- Này Eden, nếu nàng
không rung động trước cặp mắt của anh thì cũng là chuyện thường tình. Nếu nàng
gặp tôi ở thành phố, thì chắc nàng cũng nhìn tôi chứ không nhìn anh đâu, và nếu
thế thì chắc anh không còn dịp để về quê vui chơi một thời gian, kể cả việc đi
tham dự lễ hội Mùa Tình Yêu.

Nam tước Pelham cau mày
phật ý, còn Gascoigne thì ngẩng đầu ra sau, cười vang. Anh ta nói:

- Eden, đúng thế thật.
Cậu phải chấp nhận đi thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3