Em không phải đồng tính - Chương 04 - 05 - 06
Chương 4: Bạn thân
Ngày học thứ hai, nó không đi sớm như
hôm qua nữa, vừa xách cặp đi ra đầu ngõ thì nó nhìn thấy ai như Khánh Phương
đang đứng ở đó. Nhìn thấy nó, Khánh Phương đi về phía nó và hỏi nó:
- Cậu đi học muộn thế?
- Muộn đâu, đi học thế này là vừa mà.
- Nó vừa đi vừa nói.
- Chắc do tớ đi sớm.
- Ừ! Cậu đừng nói là cậu đứng đợi tớ
đấy nhá? - Nó nhìn bạn ý rồi nói, tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ừ! Thì tớ đứng đợi cậu phải mười
lăm phút rồi.
- Ặc! Sao cậu không gọi cho tớ?
- Tớ định gọi nhưng thôi.
Nó vừa đi vừa lẩm bẩm: Xin số điện thoại
để làm gì?
Rồi cả hai cùng nhau tới trường. Vừa
đi tới cổng trường nó vội nói với Khánh Phương:
- Này, Phương, cậu đi vào trước đi, không
thì đi cách xa tớ năm mét nhá.
- Ơ, sao lại phải thế? - Khánh Phương
thắc mắc.
- Không sao cả, cậu cứ làm theo tớ
bảo là được.
- Nhưng mà… tớ biết rồi. Cậu sợ người
yêu nhìn thấy à?
- Tớ không có người yêu. - Nó trả lời
xong rồi đi nhanh và cách xa Khánh Phương khoảng năm, sáu mét.
Vào lớp, ngày hôm nay cũng không khác
ngày hôm qua, Khánh Phương lại đi xuống ngồi bàn cuối với nó. Mấy cô nàng lớp
nó lại túm tụm ở bàn của nó cho tới khi vào lớp thì thôi. Nó cũng quen được Khánh
Phương rồi nhưng mà không giờ ra chơi nào nó và Khánh Phương nói chuyện được với
nhau vì Khánh Phương còn phải tiếp chuyện mấy bạn nữ lớp nó.
Hết buổi học, nó xách cặp đi nhanh về
trước vì nó không muốn đụng mặt mấy bạn ở lớp và ai kia. Nó đi ra khỏi cổng
trường một đoạn thì có người gọi với theo:
- Quỳnh Anh, sao cậu đi nhanh thế? Đợi
tớ với.
Nó đi chậm lại và trả lời Khánh
Phương:
- Ừ, tớ quen rồi.
- Lần sau đi về đợi tớ đi về cùng với.
- Khánh Phương vừa nói, vừa thở.
- Ừ, tớ biết rồi, tớ đợi cậu ở cổng
trường thôi nha.
Khánh Phương thắc mắc nhưng không hỏi
nữa. Thế là nó và Khánh Phương đi về cùng nhau và nói về mấy chuyện ở lớp.
…
Hết một tuần, hai tuần đầu, nó và
Khánh Phương ngày nào cũng đi học cùng nhau. Nhưng, cứ tới cổng trường, nó thụt
lại đi đằng sau hoặc đi nhanh lên đằng trước. Không khi nào, nó đi vào lớp cùng
Khánh Phương, làm Khánh Phương thắc mắc, không hiểu sao nó lại phải làm vậy.
Khánh Phương đành chấp nhận lý do nó giải thích là do không muốn bị fan hâm mộ
của Khánh Phương làm phiền. Thật ra, ngay chính bản thân nó cũng không biết
chính xác lý do là gì. Nó sợ mấy bạn nữ trong lớp ghen tỵ với nó, rồi kiếm
chuyện với nó. Nó muốn bình yên hay nó sợ bạn bè trong lớp bàn tán lần nữa, rồi
lại moi móc giới tính chưa rõ ràng của nó. Hơn thế nữa, là động vào nỗi đau mà
nó đang cố che giấu bấy lâu.
…
Tám giờ sáng ngày chủ nhật, thời tiết
có gió, có chút nắng khá lý tưởng cho một cuộc dã ngoại thế là Khánh Phương gọi
điện cho nó rủ nó đi chơi:
- A lô! Gọi gì tớ đấy? - Nó trả lời
trong trạng thái mắt nhắm mắt mở.
- Ừ, giờ này còn ngủ à? Dậy đi.
Nó cố mở mắt nhìn xem mấy giờ, rồi
lại nhắm mắt tịt lại, trong khi vẫn nghe điện thoại.
- Giờ mới tám giờ mà, cuối tuần để tớ
ngủ đi.
- Thôi dậy đi. Lười thế, đi chơi
không?
- Chơi ở đâu?
- Cứ đi theo tớ thì biết, cho cậu
mười phút nhé, tớ đang đợi ở ngõ nhà cậu.
- Hả, cái gì thế này, được rồi hai
mươi phút nữa nha.
Nói xong nó tắt máy rồi lại lăn ra
ngủ cố. Năm phút sau nó mới mở được mắt và dậy chuẩn bị đi. Hai mươi phút sau
nó đã có mặt.
- Quá lâu và lề mề. - Khánh Phương
than khi nhìn thấy nó.
- Đúng hai mươi phút mà, ai bảo không
gọi sớm còn trách gì. - Nó càu nhàu.
- Thôi, được rồi, lên xe đi tớ chở
cậu đi chỗ này hay lắm, chắc là cậu chưa đi bao giờ.
- Hờ, chắc không? Lâu rồi tớ không đi
đâu nên đi đâu cũng được.
- Ok, đi thôi.
Thế là nó và Khánh Phương đi trên
chiếc xe đạp điện. Chiếc xe đạp điện mà Khánh Phương đi thuê từ sáng sớm. Khánh
Phương đèo nó đi khắp thành phố, rồi đi tới một con phố nhỏ.
- Oa, đẹp thế! - Nó nói như muốn hét
lên.
Trước mắt nó là một khu phố tuyệt đẹp,
đường được trồng rất nhiều hoa, như một công viên mini vậy. Hai bên đường là
những ngôi biệt thự sang trọng, nhưng có một điều nó thấy rất đặc biệt là tường
bao quanh nhà nào cũng được bao phủ bởi một giàn hoa giấy nở đỏ rực.
- Thấy không khí ở đây tốt chứ? - Khánh
Phương hỏi nó.
- Hi hi, tuyệt! Bao nhiêu mệt mỏi của
cả tuần học mất đi đâu rồi ý.
- Cậu có muốn chụp ảnh không?
- Chụp ảnh á. Cậu có máy ảnh à?
- Ù, chụp thì xuống nhanh. - Khánh Phương
giục nó.
- Cậu chụp nhé! - Nó cười rồi bảo
Khánh Phương.
- Không lẽ là cậu chụp à?
- Tí tớ chụp cho cậu. - Nó vừa nói,
vừa chạy đi tìm chỗ nào thật đẹp để chụp.
Thế là nó được Khánh Phương chụp cho
rất nhiều ảnh.
- Khánh Phương, đưa máy ảnh cho tớ, nhanh
lên. - Nó chạy tới rồi giật lấy cái máy ảnh trên tay Khánh Phương.
- Cậu lấy làm gì?
- Chụp ở đâu đấy, dạy tớ đi, nhanh.
- Ấn đây. - Khánh Phương nói trong sự
khó hiểu.
Thế là nó chạy ra một chỗ chụp vài
kiểu rồi hí hửng quay lại chỗ Khánh Phương đang đứng, nó đang loay hoay xem ảnh.
- Đưa tớ xem nào. - Khánh Phương giật
cái máy ảnh trên tay nó.
- Ặc, cái gì đây? - Khánh Phương trợn
tròn mắt nhìn nó.
- Ảnh đẹp chứ? - Nó nhìn Khánh Phương
rồi hỏi.
- Tớ tưởng cậu nhìn thấy cái gì đẹp
cơ chứ, hóa ra là…
- Thế cậu nhìn chị ấy có xinh không? Dáng
chị ấy chuẩn luôn, lại còn nhà giàu mặc quần áo hàng hiệu nữa chứ. - Nó nói
xong, lè lưỡi một cái rồi chạy đi tìm chỗ chụp tiếp.
Thế là hết buổi sáng nó và Khánh
Phương đi được khá nhiều chỗ, chụp được khá nhiều ảnh, cũng có vài ảnh chung
của cả hai, nhưng thẻ nhớ của Khánh Phương hình như đầy vì ảnh của nó. Nó và
Khánh Phương chia tay ra về sau bữa ăn trưa, ai về phòng người đó.
Lâu rồi, nó không có một ngày chủ
nhật tuyệt vời đến vậy. Hôm nay, nó là nó của trước đây, nó được cười nói thoải
mái, làm những điều nó thích. Nó thấy vui và thấy yêu đời hơn. Nó thầm cảm ơn
Khánh Phương vì đã làm nó cười.
Sau buổi đi chơi nó và Khánh Phương
ngày càng thân thiết hơn, thường xuyên có những hôm đi chơi vào cuối tuần như vậy,
và cũng khá hiểu về nhau. Nhưng việc nó và Khánh Phương thân nhau không ai biết,
vì nó đã thống nhất trên lớp ngoài chuyện học thì không nó chuyện gì khác.
Một tháng, đi học cùng nó, chơi cùng
nó, Khánh Phương đã hiểu hơn rất nhiều về nó, nhưng có không ít điều Phương
thắc mắc về nó mà chưa tìm được câu trả lời. Không chỉ Khánh Phương thắc mắc về
nó mà nó cũng có điều thắc mắc về Khánh Phương: Tại sao Khánh Phương đẹp trai, học
cũng được mà chỉ đi học về một mình? Tại sao Khánh Phương lại thích đi chơi
cùng mình?
Cả dãy những câu hỏi về Khánh Phương
thỉnh thoảng lại xuất hiện ở đầu nó. Mà nó cũng chưa tìm ra câu trả lời.
Chương 5: Hạnh phúc và nỗi đau
Qua hết tháng, Khánh Phương ở lớp nên
mấy bạn nữ không đeo bám Khánh Phương như những ngày đầu nữa. Thế là bàn của nó
bình yên hơn một chút.
Thứ hai đầu tuần, Khánh Phương đi vào
lớp trước còn nó đi vào sau, vừa bước vào lớp thì nó thấy các bạn nữ nhìn nó,
bàn tán, có ánh mắt ở đâu đó lườm nguýt. Nó nghĩ rằng chắc ai đó trong lớp bắt
gặp nó đi cùng Khánh Phương rồi bắt đầu tung tin soi xét nó. Nhưng giờ nó không
quan tâm nữa. Nó nghĩ: Trước sau, mọi người cũng biết, bạn bè chơi với nhau thì
làm sao đâu. Nó đi vào chỗ ngồi của nó. Bây giờ, nó bắt đầu nghĩ thoáng ra và dần
quên đi mọi chuyện. Nó vừa ngồi xuống thì lớp trưởng thông báo cho nó một tin:
- Tớ vừa nhận được thông báo trao học
bổng kì vừa rồi. Quỳnh Anh cậu nằm trong danh sách được học bổng nhé, kì vừa
rồi có tớ và cậu được.
Nó nghe từng câu lớp trưởng nói mà
không thể tin vào tai mình nữa, nó quá hạnh phúc.
- Vậy à, tớ được á, tớ có nghe nhầm
không?
- Không nhầm đâu, cậu coi danh sách
đi. - Lớp trưởng đưa danh sách cho nó.
- Ừ, khi nào đi nhận thì lớp trưởng
thông báo tớ nhé. - Nó nói trong hạnh phúc.
- Ừ, có gì tớ gọi cho.
- Hì, cảm ơn cậu.
- Oa, cậu học giỏi thế! - Khánh Phương
ở bên cạnh lên tiếng sau khi lớp trưởng thông báo xong.
- Tớ cũng không giỏi lắm đâu. - Nó cười
và khiêm tốn nói.
- Tớ không ngờ cậu học giỏi vậy đấy.
Điệu này phải khao nhé.
- Được thôi, hôm nào nhé.
Nó và Khánh Phương vui quá mải nói
chuyện mà quên mất có bao nhiêu con mắt đang nhìn nó và Khánh Phương. Ở đâu đó,
có người nói đủ để cả hai nghe thấy:
- Giỏi! Nhưng tiếc là giới tính không
rõ ràng. - Một bạn nói mỉa nó.
Bạn thứ hai tiếp lời:
- Chưa rõ gì nữa, không phải girl thì
là les thui.
Từng lời nói xoáy sâu vào đầu óc nó, cái
mà nó tưởng chừng đã gạt ra khỏi đầu, lại bị các bạn nhắc lại. Nó thấy sự đố kị
thật kinh khủng ở mấy bạn đó. Nó thấy ghét tất cả con người kia. Mặt nó bắt đầu
đỏ lên nhưng nó quyết định không khóc. Nó xấu hổ vì giới tính của nó nhưng mấy
người kia không quyền gì nói nó. Nó thấy mọi thứ xung quanh thật đáng sợ. Nó không
thể chịu quá năm phút, nó xách cặp đi ra khỏi lớp và nhờ lớp trưởng xin thầy cô
cho nó nghỉ hôm nay. Người ngồi bên cạnh nó thì cố gắng nghe từng từ, từng chữ
các bạn nói nhưng không hiểu được chuyện gì. Khi nó đứng dậy đi về, Khánh Phương
gọi lại mà không được. Còn một người nhìn thấy nó như vậy, trái tim lại đau lên
từng cơn, phải chăng hắn chưa một lần quên nó. Chưa bao giờ hắn cảm thấy có lỗi
với nó như lúc này. Nếu như hắn không kể với đứa bạn cùng lớp thì mọi chuyện đã
không như vậy. Giá như không có bài test đấy thì hắn đã không làm nó thành ra
như thế.
Trong giờ học, hắn và Khánh Phương không
ai tập trung học được. Khánh Phương thì lo lắng không yên, không biết chuyện gì
đang xảy ra với nó, không biết nó có làm sao không. Nghĩ lại mọi chuyện, cuối
cùng, Khánh Phương đã giải thích được nhiều thắc mắc trong đầu mình. Lý do tại
sao Quỳnh Anh lúc nào cũng chỉ đi một mình và ở lớp thì không ai nói chuyện với
Quỳnh Anh. Còn cả lý do tại sao Quỳnh Anh không muốn mọi người biết Quỳnh Anh
chơi với Khánh Phương. Khánh Phương giải đáp được thắc mắc này thì lại xuất
hiện trong đầu những thắc mắc khác, hai chữ “giới tính” làm Khánh Phương phải suy
nghĩ.
Bước ra khỏi lớp học, nó chỉ muốn đi
tới một nơi nào đó thật bình yên, không nghe thấy những lời nói cay nghiệt, những
ánh mắt mà khiến nó cảm thấy kinh tởm xã hội xung quanh nó. Nó thuê một chiếc
xe đạp điện rồi đi vòng vòng. Nó đi tới tất cả những nơi mà Khánh Phương đã
từng dẫn nó tới, chỉ có những nơi đó nó mới thấy bình yên. Đi từng đoạn đường, nó
thấy ở thành phố này, ngoài những mối quan hệ xã hội thì chỉ có Khánh Phương là
người bên cạnh nó, mang lại cho nó nụ cười. Nó lang thang và gạt bỏ mọi suy
nghĩ ra khỏi đầu. Trời đổ mưa, từng dòng nước mưa đập vào mặt nó, nó mặc kệ để
nước mưa hòa với nước mắt, nó muốn nước mưa xóa tan đi mọi thứ. Trời tạnh mưa
cũng là lúc nó về với căn phòng nhỏ bé của nó.
Vừa bước về tới đầu ngõ, nó đã nhìn
thấy Khánh Phương, mọi suy nghĩ lúc sáng lại ùa về. Nó sợ, sợ Khánh Phương cũng
giống như các bạn của nó trước đây. Nó trốn tránh, giả vờ như không thấy Khánh
Phương và đi một mạch. Khánh Phương vừa nhìn thấy nó đi qua thì gọi nó lại:
- Quỳnh Anh, cậu có sao không? Sao
cậu tắt máy? Sáng cậu đi đâu đấy? Mọi chuyện là như thế nào vậy? - Khánh Phương
đặt ra rất nhiều câu hỏi với nó.
- Tớ… tớ… không sao hết, tớ về đây.
- Không được, cậu phải nói cho tớ biết
cậu làm sao. - Khánh Phương như gắt lên với nó.
Khánh Phương vừa nói dứt lời thì nó
òa khóc, mọi dồn nén trong lòng nó giờ ra bằng nước mắt. Nó khóc, khóc rất
nhiều. Khánh Phương không biết phải làm gì, ngoài cho nó mượn bờ vai để dựa
vào. Chờ nó khóc xong thì Khánh Phương đưa nó về. Nó và Khánh Phương vừa đi đến
cổng thì thấy có người đang đứng ở đó, nhìn một lúc thì Khánh Phương nhận ra đó
là Minh, Khánh Phương tiến lại hỏi Minh:
- Ơ, Minh! Sao Minh ở đây? - Khánh Phương
hỏi hắn.
- Ừ, thế sao cậu ở đây?
- Tớ tới nhà Quỳnh Anh thôi, cậu cũng
đến tìm Quỳnh Anh à?
Mặc cho Khánh Phương và hắn nói
chuyện, nó đi vào, nó vừa bước được mấy bước thì có một bàn tay nắm lấy tay nó.
- Em có làm sao không?
- Bỏ tay ra. - Nó trả lời một cách lạnh
lùng.
- Em không thể nói chuyện với anh một
lúc à? - Hắn bỏ tay nó ra.
- Có liên quan gì không? - Nó nói rồi
bước vào cổng.
Câu nói của nó làm hắn đau. Hắn hiểu
tính nó, một khi nó đã bước đi thì sẽ không quay lại, giờ nói gì cũng vô ích. Nhưng
nhìn thấy nó không sao là hắn cảm thấy an tâm hơn. Khánh Phương nhìn hai người
cũng đoán ra điều gì đó nhưng cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Cậu và Quỳnh Anh… - Khánh Phương
nhìn Quỳnh Anh rồi hỏi hắn.
Hắn không trả lời câu hỏi của Khánh Phương
mà quay đi, vừa bước đi được mấy bước hắn quay lại hỏi:
- Phương, cậu chơi thân với Quỳnh Anh
à?
- Ừ, sao vậy?
- Không sao. Nhờ cậu chăm sóc Quỳnh Anh
hộ tớ nhé.
Vừa nói dứt lời, hắn bước đi còn Khánh
Phương thì chạy vào xem cô bạn của mình như thế nào.
Một ngày tưởng chừng là hạnh phúc với
nó nhưng nó lại rất đau. Nó muốn về nhà, không muốn ở lại thành phố này nữa. Nó
không muốn nghĩ gì nữa...
Chương 6: Chuyện giới tính
Bước vào phòng nó, Khánh Phương thấy
nó đang ngồi, mặt không chút cảm xúc gì, nước mắt thì cứ chảy ra. Nhìn nó khóc,
Khánh Phương không biết làm gì lúc này. Sau một lúc, thấy nó không khóc nữa thì
Khánh Phương bắt đầu hỏi chuyện.
- Bây giờ, Quỳnh Anh có thể nói cho Phương
biết chuyện gì đã xảy ra không?
- Có thật là Khánh Phương muốn nghe
không?
- Có, rất muốn nghe, có quá nhiều thứ
Khánh Phương không hiểu.
- Thôi được rồi, Khánh Phương đừng
hối hận khi biết mọi chuyện nhé.
- Ừ, Quỳnh Anh nói đi, Khánh Phương
nghe đây.
- Quỳnh Anh và Minh yêu nhau từ khi
vào đầu năm nhất, được hơn hai năm rồi.
- Hả… mà thôi Anh kể tiếp đi. - Khánh
Phương bất ngờ với việc nó và Minh yêu nhau được hơn hai năm rồi.
- Hôm đó vào cuối tuần, Quỳnh Anh và
Minh rủ nhau ra quán internet chơi. Quỳnh Anh vô tình thấy một bài test giới
tính. Quỳnh Anh bảo Minh cùng làm nhưng không hiểu sao kết quả bài test đó cho
ra Quỳnh Anh không phải con gái, có 35% là con gái thôi.
- Ừ, thế bài của Minh thì sao? - Khánh
Phương hỏi Quỳnh Anh.
- 97% là nam, Minh đọc bài test của Quỳnh
Anh rồi bỏ về, không nói gì nữa. Quỳnh Anh cũng không hiểu sao bài test đó lại
ra như thế. Sau đó, Minh đã nói chia tay vì lý do không thể chấp nhận yêu một
người đồng tính như Quỳnh Anh.
- Ặc, sao có thể như thế? Tình yêu
hai năm mà vì một bài test vớ vẩn mà chia tay. Thế Quỳnh Anh có giải thích với
Minh không, hay chấp nhận chia tay?
- Không, Quỳnh Anh không nói gì hết, Quỳnh
Anh thấy bất ngờ, và nghĩ dù nói gì thì Minh cũng cho là Quỳnh Anh đang che giấu
giới tính của mình bằng cách lợi dụng tình cảm của Minh.
- Bó tay cả hai người… Không thể hiểu
Minh thế nào nữa… Mà Quỳnh Anh kể tiếp đi.
- Ban đầu, Quỳnh Anh cũng nghĩ như Khánh
Phương, cũng thấy ghét Minh lắm, nhưng sau một tháng, thông tin về bài test đó
đã lan truyền ra cả lớp. Các bạn thi nhau đi test bài đó, nhưng kết quả không
ai giống Quỳnh Anh, mấy bạn nữ đều là “chuẩn girl”. Quỳnh Anh không biết giới
tính của mình là gì nữa, nhưng thực tình Quỳnh Anh đã từng rất yêu Minh.
Nghe nó kể tới đây, Khánh Phương lôi
cái máy tính trong cặp của nó ra và bảo nó:
- Quỳnh Anh tìm cho Phương bài test
đó đi.
- Để làm gì?
- Quỳnh Anh cứ tìm đi.
- Ừ, đây!
Quỳnh Anh tìm bài test đó cho Khánh Phương.
Thắc mắc không biết Khánh Phương muốn làm gì.
- Bây giờ, Quỳnh Anh nhìn vào bài
test này đi, rồi nói cho Phương biết hôm đó Quỳnh Anh đã chọn như thế nào. - Khánh
Phương nhìn nó và nói.
- Ừ, đây này, câu một đáp án này, câu
hai…
Nghe từng câu trả lời của nó, Khánh Phương
choáng váng, không hiểu sao nó có thể chọn mấy đáp án đó. Giờ thì Khánh Phương
hiểu tại sao Minh bỏ đi sau khi đọc bài test của nó.
- Câu hai lăm là…
- Dừng lại, thế là được rồi…
Nhìn nét mặt của Khánh Phương cũng
không khác gì của hắn lúc đó, nó thấy lo lắng, thấy sợ.
- Thôi, giờ Quỳnh Anh kể tiếp đi.
- Ừ, có chắc là Phương vẫn muốn nghe
chứ?
- Ừ, kể Phương nghe chuyện gì xảy ra
sau đó.
- Từ sau khi mọi người biết về bài
test đó, ai cũng cho rằng Quỳnh Anh có vấn đề về giới tính, không bạn nữ nào
muốn ngồi cùng Quỳnh Anh, mấy bạn nam cũng ít khi nói chuyện với Quỳnh Anh. Rất
nhiều lần, Quỳnh Anh bị các bạn nói kháy, nói đểu, trêu về giới tính không rõ
ràng của Quỳnh Anh. Nhưng qua mấy tháng, Quỳnh Anh cũng quen và để cố quên
chuyện đó Quỳnh Anh đã lao đầu vào học, chứ trước Quỳnh Anh học cũng rất bình
thường thôi. Nhưng hôm nay, Khánh Phương biết đấy, mọi người lại… Ngoài Khánh
Phương, Quỳnh Anh không thân thiết với ai cả. Lý do mà Quỳnh Anh không muốn ai
nhìn thấy Phương và Quỳnh Anh đi cùng nhau là vì không bao giờ muốn ai nhắc lại
vấn đề giới tính của Quỳnh Anh nữa, Quỳnh Anh sợ…
- Quỳnh Anh sợ Phương cũng giống
Minh, giống bọn họ à?
- Ừ!
- Mình là bạn mà, dù Quỳnh Anh có
giới tính như thế nào thì Phương vẫn chơi với Quỳnh Anh. Nhưng mà…
- Sao thế Phương? Có gì Phương cứ nói
đi.
- Quỳnh Anh đừng buồn nhé. Quỳnh Anh
nên đến gặp chuyên gia về giới tính đi.
Nó hơi sốc trước câu nói của Khánh Phương,
mắt nó trợn tròn nhìn Khánh Phương, rồi ngồi đần ra:
- Thế là cả Phương cũng nghĩ Quỳnh Anh
có vấn đề về giới tính à?
- Phương xin lỗi nhưng vì mình là bạn
nên Phương phải nói thật. Phương cũng không hiểu nổi nữa, rõ ràng Quỳnh Anh đã
rất yêu một người con trai nhưng lựa chọn trong bài test và một số tính cách
của Quỳnh Anh mà Phương cũng không hiểu.
- Ừ, chắc là Quỳnh Anh có vấn đề về
giới tính thật rồi, trước học cấp ba, nhiều bạn bè vẫn hay trêu Quỳnh Anh bị
đồng tính…
- Thôi, gác lại mọi chuyện đi, Phương
không bỏ Quỳnh Anh đâu.
- Hừ, cảm ơn bạn tốt. - Nó nói với
cái mặt mếu.
- Cười nào, Phương có người quen là
nhà tâm lý, Phương sẽ giới thiệu cho không mất phí.
- Từ mai cứ đi vào lớp cùng Phương, giờ
đừng sợ gì nữa nhé.
- Ừ! Quỳnh Anh cảm ơn Phương nhé.
- Phương là người lạ à, mà cảm ơn
nhiều thế?
- Hì.
Nghe Khánh Phương nói nó cảm thấy nhẹ
lòng hơn, nó thầm cảm ơn ông trời đã cho nó quen một người bạn tốt, không như
những gì nó đã nghĩ, đã lo lắng, nó lại tự nhủ với bản thân: Ừ, đồng tính thì
sao, rồi cũng phải đối mặt với nó thôi. Thế là suốt cả ngày nó suy nghĩ về
chuyện kia mà quên mất học bổng của nó. Tới tối nó mới nhớ ra là quên chưa báo
về gia đình. Thế là nó gọi ngay về cho mẹ, bố mẹ tự hào về nó, nghe thấy tiếng
cười của bố mẹ khi biết tin nó được học bổng giỏi, nó thấy vui, hạnh phúc nhưng
nó lại giấu kín mấy chuyện riêng của nó, nó không muốn bố mẹ buồn và lo lắng
cho nó.
Hôm sau, nó quyết định đi học bình
thường, Khánh Phương tới rủ nó rất sớm, nó và Khánh Phương tới lớp như mọi hôm.
Nó đi học với đôi mắt vẫn sưng húp nhưng nó vẫn cười tươi, vui vẻ với Khánh Phương.
Vừa tới lớp thì mấy bạn nữ lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy nó đi cười nói cùng Khánh
Phương.
- Chúng mày nhìn kìa, chuyện gì nữa
đây. - Một bạn nữ gọi mấy bạn khác rồi chỉ vào nó và Khánh Phương.
- Không phải chứ?
Mấy cô bạn thích Khánh Phương không
thể chịu được khi nhìn thấy nó đi cùng Khánh Phương nên đã kéo nhau xuống thẳng
bàn nó, ngồi vào bàn rồi nở nụ cười trên khuôn mặt tức giận rồi nói với Khánh
Phương:
- Phương không biết Quỳnh Anh thế nào
à? - Một giọng nói mỉa mai.
Khánh Phương nở một nụ cười thật tươi
trả lời mấy bạn đó.
- Thế nào là sao?
Một bạn khác tiếp lời:
- Thôi, Phương lên bàn bọn tớ ngồi
bọn tớ nói cho biết mọi chuyện.
- Cảm ơn cậu nhé, tớ thấy Quỳnh Anh
vẫn bình thường mà có sao đâu.
Khánh Phương vừa nói dứt lời thì cũng
là lúc chuông báo vào lớp, thế là mấy bạn kia đành phải về chỗ ngồi của mình với
những lời nói khó chịu. Còn nó khi nghe thấy mấy bạn nói vậy nó cũng mặc kệ, nó
chỉ thấy buồn cười vì mấy bạn đó không hề biết nó và Khánh Phương chơi thân như
thế nào.
Ở một góc nào đó, vẫn có người luôn
theo dõi nó. Thấy nụ cười nở trên môi nó, người đó cũng thấy yên lòng nhưng đằng
sau sự yên lòng đó là một nỗi đau được chôn chặt trong tim. Đau vì thấy người mình
yêu thương không phải nở nụ cười với mình mà là với một người khác. Nhưng làm
sao được khi chính mình là người đã đánh mất nụ cười đó.
Hết tiết học, mấy bạn nữ lại kéo
xuống bàn nó kể lể đủ thứ chuyện to, nhỏ về nó với Khánh Phương. Nhưng cũng không
thay đổi được gì bởi Khánh Phương biết rõ về nó hơn ai hết. Khánh Phương không để
mất lòng mấy bạn trong lớp, Khánh Phương chỉ nói là mình sống hòa đồng với cả
lớp, chứ không nói là chơi thân với nó. Thế là từ bây giờ, nó và Khánh Phương
công khai chơi với nhau mà không cần để ý xem ai dị nghị hay soi mói gì.