Không thể ngừng yêu - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

Đông Phương Lăng dưới sự hướng dẫn của người hầu Phương
phủ, đi tới một gian trước sương phòng bài trí trang nhã, bàn tay còn chưa gõ
nhẹ cửa, trong phòng liền truyền đến một đạo thanh âm ôn nhu.

“Vào đi”, theo lời đẩy cửa phòng ra, cất bước đi đến bên
trong phòng, nhìn thấy trên ghế nhỏ có một phu nhân dung mạo xinh đẹp đang ngồi,
bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang đứng.

“Dì Huệ, người đã về rồi.”

Người này chính là phu nhân Phương phủ, Phương phu nhân
nhận được tin tức đã tìm được nữ nhi liền vội vàng trở về, sau khi xác nhận
đúng là nữ nhi đã mất tích mười sáu năm liền vội vàng phái người đến Đông
Phương phủ tìm Đông Phương Lăng đến đây nói chuyện.

“A Lăng, dì Huệ cuối cùng đã tìm được Sở Sở, ngươi mau đến
xem vị hôn thê của ngươi một chút”, Phương phu nhân vui vẻ kéo tay nữ nhi, đem
nàng đẩy tới trước mặt Đông Phương Lăng, nhìn hai người bộ dáng xứng đôi, cười
đến toe toét.

“Dì Huệ định để cho hai người các ngươi mau sớm thành
thân, hoàn thành tâm nguyện của ta, mặc dù ta cũng không nỡ gả đi Sở Sở mới tìm
được về cho ngươi, nhà hai chúng ta cũng gần, ta thỉnh thoảng cũng có thể gặp Sở
Sở.”

Đông Phương Lăng lãnh đạm liếc mắt Sở Sở ngượng ngùng cúi
đầu ở trước mặt, hắn hiểu được tâm ý dì Huệ, hắn hôm nay đến Phương phủ cũng
đang định đem chuyện này giải quyết.

“Dì Huệ, con hôm nay đến đây cũng là vì chuyện này, thật
xin lỗi, con không thể cưới Sở Sở.”

“Tại sao? Lời này của ngươi là có ý gì?”

Phương phu nhân nghe vậy giận dữ, nàng thật vất vả mới
đưa được nữ nhi trở về nhưng hắn lại muốn hủy hôn, Sở Sở phải làm thế nào đây?

“Con đã sớm đã có người mình thích, con chỉ định cưới
Băng Nhi làm vợ”, Đông Phương Lăng không sợ hãi nhìn thẳng trưởng bối hắn kính
trọng từ trước đến giờ, tiếc nuối hai nhà ắt phải vì chuyện như vậy mà trở mặt,
nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không thể không hủy hôn.

“Nghe A Nghĩa nói, ngươi thích một cô nương tên là Lạc
Băng Nhi, thì ra đúng là có chuyện này, ngươi vì nàng mà không tiếc phá hủy
tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà, ngươi làm như vậy thật khiến dì Huệ thất vọng.”

Phương phu nhân vô cùng đau đớn, Đông Phương gia có bốn
huynh đệ, nàng từ trước đến giờ thương yêu nhất đứa nhỏ này, không chỉ vì hắn
là con rể tương lai của nàng mà là vì thái độ xử sự của hắn tỉnh táo trầm ổn, từ
trước đến giờ luôn làm nàng khâm phục, không ngờ hắn đến cuối cùng lại làm nàng
thất vọng.

“Thật xin lỗi, dì Huệ, con cũng không yêu Sở Sở, nếu là
ép buộc cưới nàng chỉ có thể làm cả hai thống khổ thôi, tin là người cũng không
hy vọng như vậy.”

“Đứa nhỏ này, uy hiếp xong A Nghĩa, bây giờ lại uy hiếp
ta”, Phương phu nhân tức giận nói, nàng từ miệng nhi tử sớm biết được hết thảy,
chẳng qua là nàng vẫn không tin Đông Phương Lăng thật là vừa gặp đã nói hủy
hôn, cái này là từ chính miệng hắn chứng thực, cũng không phải do nàng không
tin.

“Mẹ, nữ nhi không thể gả cho chàng.”

Sở Sở vẫn luôn yên lặng, vừa mở miệng không chỉ làm
Phương phu nhân kinh ngạc mà Đông Phương Lăng cũng kinh ngạc nhíu mi.

“Sở Sở, con mới vừa nói cái gì?”

“Mẹ, nữ nhi sớm đã có người mình thích, hơn nữa chúng con
đã sớm tự đính ước chung thân, lần này đến đây nhận thân là chàng mang con tới,
mục đích là để hoàn thành tâm nguyện của con”, gương xinh đẹp của Sở Sở hiện
lên ý xấu hổ, tay nhỏ bé ngượng ngùng nhẹ vặn khăn lụa trong tay, không dám
nhìn hai người.

“Con nói người nọ chẳng lẽ là…”, “Là Thiếu Khâm ca, năm
đó nếu không phải chàng phát hiện ra con, kiên trì nói cha chàng thu dưỡng con
thì bây giờ cũng sẽ không có con đây. Hai người chúng con tình đầu ý hợp, là
con yêu cầu chàng thành thân trước, theo ta một chuyến đến Lạc Dương.”

Mười sáu năm trước, phía tây ngoại thành Lạc Dương, hai
cha con Trầm gia phát hiện bé gái khóc nỉ non ở trong bụi cỏ, lúc ấy Trầm Thiếu
Khâm gần tám tuổi vừa thấy bé gái này liền yêu thích, kiên trì muốn nhận nuôi
nàng. Trầm phụ chỉ có một đứa con, vì vậy cũng muốn có một nữ nhi.

Đây cũng lý do tại sao nàng lại cố ý tới Lạc Dương một
chuyến, vốn chỉ là đi tìm vận may, không ngờ thật đúng là làm cho nàng tìm được
người nhà thất lạc nhiều năm. Dựa vào miếng ngọc bội chim điểu trên người nàng
và ngực phải có một nốt ruồi son đã xác nhận nàng chính là nữ nhi Phương gia thất
lạc mười sáu năm. Phương phu nhân trầm ngâm hồi lâu, khẽ thở dài.

Thôi! Có lẽ là hai người bọn họ nhất định vô duyên, hai
người đều có người yêu, việc hôn sự này xem ra không thể không hủy bỏ. Nhân phẩm
và gia thế Trầm Thiếu Khâm cũng không kém, đối với Sở Sở lại là một tấm chân
tình, nàng cũng thật hồ đồ, lại không phát giác tình ý hai đứa.

“Mẹ, người cũng biết vị cô nương hôm qua cứu người chứ,
nàng đã từng đã cứu con, mà nàng lại chính là vị cô nương Băng Nhi mà Đông
Phương đại ca thích kia.”

Sở Sở rất sợ mẹ nàng vẫn hờn trách trong lòng liền cuống
quít nói ra chuyện này. Thì ra Sở Sở chính là Tiểu Liên mà hôm đó Băng Nhi ở kỹ
viện cứu được cùng những cô nương khác, không có Băng Nhi nói gì đến tìm người
thân, chỉ sợ cả đời nàng đều hủy hoại. Nàng hôm qua nhìn thấy Băng Nhi bị
thương nặng liền thất kinh hồn vía, Băng Nhi xem như là ân nhân hai mẹ con
nàng.

“Cái gì?”, Phương phu nhân kinh hô, hôm nay rốt cuộc là
thế nào, liên tiếp nhận được tin tức chấn động làm nàng cảm thấy chịu không nổi.

“Hãy nói rõ ràng, Băng Nhi tại sao lại ở đây, nàng làm
sao?”, Đông Phương Lăng mới vừa mất tỉnh táo, gương mặt tuấn tú lòng như lửa đốt,
kích động cầm lấy cánh tay Phương Sở Sở.

Tìm kiếm suốt hai ngày, từ trong đến ngoài thành Lạc
Dương đều tìm không thấy người, hắn đã định sau khi giải trừ hôn ước liền lên
núi một chuyến, có lẽ nàng trở về nhà, không ngờ lại gặp nàng ở Phương phủ. Sở
Sở bị bộ dáng kích động của hắn làm cho sợ, nuốt ngụm nước miếng, cuống quít
nói: “Mẹ muội trên đường trở về Lạc Dương bị thổ phỉ chặn lại, bởi vì bọn chúng
quá đông nên hộ vệ ứng phó không nổi. May mà lúc nguy cấp thì Băng Nhi xuất hiện,
nhưng nàng vì cứu mẹ ta mà ngực trái bị dao găm đâm trúng, đại phu nói nếu như
lệch một tấc nữa thì Băng Nhi liền mất mạng, nhưng thương thế nàng bây giờ thật
sự cũng rất nặng, còn sốt cao không giảm, người vẫn chưa tỉnh.”

Đông Phương Lăng thân hình chấn động, gương mặt tuấn tú
âm trầm kinh người, thân hình cao lớn chuyển động, đang muốn rời khỏi phòng
khách đi ra thì ngoài cửa vào lúc này lại chạm mặt một thân hình nhỏ xinh chạy
đến vẻ bối rối, mà lời của nàng lại càng làm cho thân hình cao lớn của Đông
Phương Lăng bất động tại chỗ, thật lâu vẫn không thể nhúc nhích:

“Không xong rồi phu nhân, vị cô nương trọng thương trong
phòng kia bị một nam nhân trung niên mặc áo màu xám tro mang đi.”

Lông mi như điệp khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra
nhìn cảnh vật trước mắt, cho đến khi một trận đau đớn tê liệt ở ngực trái nàng
như nổ tung thì đôi mắt đẹp thống khổ mới đóng chặt lần nữa, cánh môi không có
chút máu phát ra âm thanh kêu đau.

“Băng Nhi, tỉnh rồi?”, cửa gỗ bị đẩy ra, thân hình màu
xám tro hướng vào người bên trong phòng, nhanh chóng đi tới giường, hai mắt khẩn
trương nhìn nàng.

“Cha… Người làm sao lại ở nơi này?”, đột nhiên nghe thanh
âm quen thuộc khiến nàng đã quên ngực trái đau đớn, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn
chăm chú người vẻ mặt lo lắng trước mặt.

“Nha đầu ngươi còn dám nói, ta gọi ngươi xuống núi tìm cơ
hội báo ân, kết quả ngươi làm ngươi ra thành bộ dạng này. Ngươi có biết ngươi
nóng rần, hôn mê ba ngày, nếu như dao găm kia nhích thêm một tấc, cái mạng nhỏ
này của ngươi sẽ không còn nữa.” Lạc Huyền thấy nữ nhi tỉnh lại cũng thực thở
phào nhẹ nhõm, hắn từ Phương phủ đem nàng mang đi, không ngờ nàng lại bị thương
nặng như vậy. Sau khi đến khách điếm này lại nóng sốt kéo dài, may mà đến sáng
nay cuối cùng thuyên giảm, nhưng thiếu chút nữa đem hắn hù chết, chỉ sợ người đầu
bạc tiễn người đầu xanh.

“Cha, chúng ta tại sao lại ở nơi này?”, vết thương truyền
đến đau nhức làm nàng không dám lộn xộn nữa, nằm ở trên giường, hơi thở mong
manh suy yếu hỏi.

Nàng rõ ràng nhớ được sau khi rời Đông Phương phủ, vốn là
định trực tiếp quay về ngày tháng sống trên núi, nhưng trên đường lại gặp phải
một đám thổ phỉ chặn cỗ kiệu, cũng cùng hộ vệ đối phương đánh nhau, nàng thấy đối
phương tình huống nguy cấp liền xuất thủ tương trợ, không ngờ lại vì cứu người
phu nhân trang phục cao quý kia mà thay nàng ta trúng một dao, chuyện sau đó
nàng cũng không biết.

Lạc Huyền trợn mắt nhìn nàng một cái, kéo băng ghế ngồi cạnh
giường nữ nhi, bắt đầu quở trách nàng: “Nha đầu ngươi, ta đã nói ngươi bao
nhiêu lần, rảnh rỗi cũng bớt can thiệp vào chuyện người khác, nhưng ngươi hết lần
này tới lần khác vẫn không nghe”, bất đắc dĩ thở dài, rồi nói tiếp: “Ngươi cũng
đã biết người ngươi cứu là người nào? Bà ta chính là có hôn ước với Đông Phương
phủ, phu nhân Phương phủ.”

Hắn không thôi thương tiếc khẽ vuốt khuôn mặt nữ nhi trắng
như tờ giấy, hắn đau lòng a!

Nghĩ lại nữ nhi hắn vốn là một đứa vui vẻ, thích lo chuyện
bao đồng, như vậy mà lại hấp hối nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao lại không
oán không hận chứ! Nếu là nữ nhi có gì không hay xảy ra vậy khi hắn chết xuống
làm sao đối mặt với vợ yêu của hắn chứ.

“Cha làm sao biết, cha không phải là đang ở trên núi sao?
Như thế nào lại tới Lạc Dương?”, Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, làm sao nàng vừa
tỉnh lại mà mọi chuyện cha dường như đều biết hết.

“Còn không phải là không yên lòng vì ngươi sao, thấy
ngươi ba tháng chưa trở lại, sợ ngươi lại ở bên ngoài gây ra chuyện gì cho nên
mới đi theo xuống núi. Vậy mà dọc đường lại không thấy được bố cáo truy nã
chúng ta nhiều năm, tò mò hỏi thăm mới biết được là ngươi giúp Ngọc Diện Thần Bộ
phá án, lấy công đền tội. Đến thành Lạc Dương, đang định tới Đông Phương phủ
tìm ngươi, không ngờ liền thấy một cái kiệu gấp gáp chạy liều mạng trên đường,
phía sau lại dẫn theo đại phu, ta thấy quái dị liền theo sau nhìn, không ngờ lại
thấy từ bên trong kiệu khiêng ra là ngươi cả người máu me, thiếu chút nữa làm
cho ta sợ đến hồn phi phách tán. Ta ở Phương phủ đợi hai ngày, hiểu rõ mọi chuyện
từ đầu đến cuối, liền thừa dịp không ai chú ý, đem ngươi mang đi.”

Hắn sau khi nghe lén được toàn bộ Đông Phương Lăng và mẹ
con Phương phủ nói chuyện với nhau liền quyết định đem Băng Nhi mang đi. Băng
Nhi cứu hai mẹ con Phương phủ, mà Phương phủ lại cùng Đông Phương phủ có hôn ước,
chẳng khác gì là gián tiếp trả Đông Phương phủ một cái ân tình.

Như vậy, bọn họ không thiếu nợ lẫn nhau, phần ân tình này
chẳng khác gì là dùng tính mạng Băng Nhi đổi lấy, vậy là đủ rồi! Nếu là sớm biết
như thế, hắn tuyệt không để cho nữ nhi tới đây một chuyến, dù sao Đông Phương
lão ông đã chết, hắn cần gì phải hết lòng tuân thủ lý luận ‘có ân phải trả’
trên giang hồ chó má kia, bất luận kẻ nào cũng không bằng nữ nhi bảo bối duy nhất
của hắn.

“Cha, chúng ta quay về sống như những ngày tháng trên núi
đi, nữ nhi không muốn lưu lại nơi này nữa”, khẽ thu lại đôi mắt đẹp có chút âm
u, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt lộ vẻ đau thương.

Lạc Huyền hai mắt suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú vào nữ
nhi hồi lâu, đáy lòng hắn hiểu được tình cảm giữa nữ nhi và Đông Phương Lăng có
gút mắt, lúc ở Phương phủ nghe lén lời nói của hắn càng rõ ràng Đông Phương
Lăng thề nhất định phải ở cùng với nữ nhi của hắn.

Nhưng chẳng lẽ Đông Phương Lăng muốn Băng Nhi thì hắn sẽ
dâng hai tay lên sao? Chưa đơn giản như vậy, còn phải xem người làm cha này có
đồng ý hay không rồi hãy nói.

“Trước khi trở về, ngươi trước tiên phải dưỡng thương cho
tốt, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta lập tức trở về”, khẽ thương tiếc vuốt gương mặt
tái nhợt của nữ nhi, một cơn tức giận không lý do dâng lên, hắn quyết định
không nói cho Băng Nhi chuyện Đông Phương Lăng và tiểu thư Phương phủ đã hủy bỏ
hôn ước. Hắn biết mình không nên trách tội Đông Phương Lăng nhưng lại không nhịn
được đổ tội lên hắn, nếu hắn chiếu cố tốt nữ nhi của mình thì sao lại phát sinh
chuyện như vậy? Ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không trông coi tốt thì bảo
hắn làm sao yên tâm đem nữ nhi giao cho.

Cửa gỗ từ bên ngoài nhẹ nhàng được mở ra, một bóng dáng
cao lớn bước vào, cước bộ trầm ổn hướng đi tới bên giường, cho đến khi thấy rõ
người nằm ở trên giường, cả thân hình cao lớn liền sững sờ.

Nếu không phải nhìn thấy bộ ngực nàng còn phập phồng, hắn
nghĩ là nàng đã chết, ngay tại đây trong lòng tan nát. Khuôn mặt thanh lệ tinh
tế không có một chút hồng hào, không có một chút máu, trắng bệch; cánh môi khô
khốc tựa như đóa hoa tàn, mất đi màu sắc mỹ lệ ban đầu; mà đôi mắt đẹp trong suốt
động lòng người kia giờ phút này lại đang đóng chặt.

Bộ dáng an ổn bình thản kia lại làm cho đáy tâm hắn sợ
hãi dựng lên, giống như là nóng lòng muốn xác định cái gì, bàn tay khẽ run muốn
xoa gương mặt tái nhợt của nàng.

“Không được phép đụng nó!”, một thanh âm trầm thấp cảnh
cáo vang lên. Bàn tay dừng ở giữa không trung chậm chạp thu hồi, thân hình cao
lớn xoay người lại đối mặt với nam nhân trung niên mặc áo bào tro đang đứng ở cửa.

“Đi ra ngoài rồi hãy nói, Băng Nhi uống thuốc xong vừa mới
thiếp đi, đừng đánh thức nó.”

Lạc Huyền liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài hành
lang khách điếm chờ hắn. Đông Phương Lăng lo lắng liếc nhìn người trên giường,
xác định nàng còn đang ngủ say lúc này mới đi ra bên ngoài, nhân tiện nhẹ nhàng
đóng kín cửa lại.

“Đông Phương Lăng, ta đây nói cho ngươi rõ, Băng Nhi hai
lần cứu người của Phương phủ, tương đương gián tiếp trả ân tình đã thiếu của
Đông Phương phủ các ngươi, từ đây chúng ta không thiếu nợ nhau, vậy hy vọng
ngươi đừng đến tìm Băng Nhi nữa”, Lạc Huyền đi thẳng vào vấn đề, bất kể Đông
Phương Lăng rốt cuộc muốn thành hôn cùng Phương phủ hay không, hắn chỉ muốn
mang Băng Nhi trở về, tóm lại hắn sẽ không đáp ứng cho Băng Nhi ở chung một chỗ
với Đông Phương Lăng.

“Lạc tiền bối, ta đối với Băng Nhi là thật lòng, kính xin
tiền bối thành toàn”, Đông Phương Lăng ôm quyền hành lễ, trong giọng nói thành
khẩn có sự kiên trì. Hai ngày trước, Băng Nhi ở Phương phủ mất tích, lúc ấy hắn
gắng ép mình tỉnh táo lại, nhiều lần cân nhắc rốt cuộc là vị nam nhân trung
niên đem Băng Nhi mang đi kia là ai, cuối cùng hắn đoán được là phụ thân của
Băng Nhi – Khoái Thủ Thần Thâu Lạc Huyền, chỉ bất quá lần này không phải trộm kỳ
trân dị bảo mà là người.

Hắn suy đoán dưới tình huống Băng Nhi đang trọng thương,
Lạc Huyền không thể nào mang nàng đi xa, nhất định là còn đang trong thành Lạc
Dương. Sai người lần tìm tất cả các khách điếm tửu lâu lớn nhỏ bên trong thành,
cuối cùng hắn đã hỏi ra, hai ngày trước, có một nam nhân trung niên ôm một cô
nương bị thương nặng hôn mê đến khách điếm Duyệt Lai tìm nơi ngủ trọ.

Vừa bắt được tin tức, hắn liền hoả tốc chạy tới, sự thật
chứng minh hắn quả nhiên không đoán sai, là Lạc Huyền đem Băng Nhi mang đi.

“Ngươi và Phương phủ đã giải trừ hôn ước?”, hai tròng mắt
Lạc Huyền sắc bén nhìn chăm chú hắn, không khách khí nhìn người trước mắt từ
trên xuống dưới. Một nam nhân cao lớn, hắn mấy ngày gần đây hỏi thăm tin tức ở
thành Lạc Dương, hắn không phải không thừa nhận, Đông Phương Lăng đích xác là một
nam nhân xuất sắc bất phàm, cũng khó trách Băng Nhi gặp hắn liền khuynh tâm.

“Đúng vậy”, mày rậm chau lên, xem ra Lạc Huyền đã sớm hỏi
thăm chuyện có liên quan đến hắn.

“Cho dù ngươi đã mất hôn ước ta cũng sẽ không đem Băng
Nhi giao cho ngươi, ngươi đi đi”, nói xong, không hề quan tâm đến phản ứng của
hắn nữa, tiến lên muốn đẩy cửa bước vào bên trong phòng.

“Tại sao? Tiền bối”, thân hình cao lớn chợt lóe, ngăn chặn
ở trước cửa, ánh mắt hắn nhìn với vẻ bất mãn hết sức, vô luận như thế nào, hắn
hôm nay tuyệt đối không thể tay không mà quay về.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3