Không thể ngừng yêu - Chương 09 - Phần 1

Chương 9

Hắn rốt cuộc còn muốn nhìn nàng như vậy bao lâu nữa? Đôi
mắt đẹp sợ hãi, căng thẳng trộm dò xét đáy mắt trên gương mặt tuấn tú, sau khi
thấy đôi đen đồng thâm trầm, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt vội vàng trốn tránh,
rũ mi xuống.

Từ sau khi hắn đem nàng ôm trở về phòng ngủ hắn, toàn
thân nàng đã trống rỗng vô lực, ôm nàng đưa lên giường, thân hình cao lớn cũng
ngồi lên, cánh tay chống mặt nằm bên cạnh nàng, cứ như vậy duy trì động tác
không thay đổi. Đã qua một khắc đồng hồ nhưng gân xanh trên trán hắn vẫn dữ dội,
càng lúc càng thấy sắc mặt xanh mét, nàng biết hắn lúc này giận cũng không nhẹ.

Nàng không ngần ngại hắn giận nhìn chằm chằm nàng cả đêm
như vậy, nhưng… có thể trước hết giúp nàng đem vạt áo kéo lại hay không? Tầm mắt
dời xuống, nụ cười hiện lên vẻ xấu hổ lửa đỏ.

Cố gắng nhịn xuống lửa giận trong ngực, chỉ sợ hắn nổi giận
làm nàng sợ, hắn không hy vọng nàng sợ hắn. Hắn thật vất vả mới hơi trì hoãn tức
giận, nhìn thấy trên mặt nàng nảy sinh đỏ ửng, mày rậm chau lên, theo tầm mắt e
lệ của nàng liền chạm phải làn da lỏa lồ nõn nà ngọc ngà, đen đồng chuyển nóng
bỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú thân thể mê người của nàng, thật lâu
không cách nào dời tầm mắt.

“Đông Phương Lăng… Chàng có thể trước giúp ta đem áo kéo
lại hay không, sau đó chàng muốn làm sao xử phạt ta đều được”, Băng Nhi ngập ngừng
nhẹ nói, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng hắn, đáy mắt lóng lánh ham muốn của hắn
làm nàng quẫn bách khó an, nhưng lại không làm nàng sinh chán ghét, ngược lại
còn làm cho nàng ngượng ngùng không đất dung thân.

“Băng Nhi, còn nhớ rõ nàng đã đáp ứng ta chứ? Nàng đã nói
nếu là làm cho mình lâm vào nguy hiểm thì mặc ta xử trí”, dứt lời, bàn tay thô
dày kìm lòng không đậu tỉ mỉ dao động ở xương quai xanh nàng, khiến nàng tê dại
run sợ.

“Chàng muốn như thế nào?”, giọng nói run rẩy nhỏ bé yếu ớt,
động tác hắn từ từ dời xuống, hắn sẽ không phải là nghĩ…

“Gả cho ta.”

Hắn đột nhiên toát ra lời nói làm đôi mắt đẹp nàng chấn động
trợn tròn, đã quên bàn tay hắn dao động ở trên người nàng, nháy mắt trong đầu
trống không. Bộ ngực xẹt qua mừng rỡ ngắn ngủi, nhưng sau đó rồi lại bị một cỗ
khổ sở lớn hơn nữa che mất.

“Ta không thể đáp ứng”, đáy đôi mắt đẹp trong suốt buồn
bã, nàng thừa nhận chính mình yêu nam nhân ở trước mắt nhưng hắn xuất sắc bất
phàm cũng không thuộc về nàng, hắn đã định thuộc về một nữ nhân khác.

“Tại sao?”, nàng cự tuyệt làm hắn nổi lên cơn tức giận phải
vất vả mới hơi trì hoãn, hai tay nắm giữ ở hai mảnh vai trơn trần của nàng, đáy
mắt đau đớn phẫn nộ nhìn chăm chú nàng, nàng rõ ràng là thích hắn, không phải
sao?

“Chàng đã quên sao? Chàng còn có một vị hôn thê”, đôi mắt
đẹp mơ hồ hàm chứa lệ quang, ủy khuất nhìn chăm chú vào hắn, vấn đề không tại ở
nàng có chịu gả hay không mà là hắn căn bản không thể cưới nàng.

”Nàng ta không là vấn đề, vô luận nàng có thể tìm tới hay
không, ta cũng sẽ không cưới nàng”, Đông Phương Lăng nhẹ thở ra, lúc này mới
phát hiện mình hẳn là nín thở chờ nàng trả lời, người con gái thanh linh xinh đẹp
này từ lúc ban đầu ở ven hồ đã bắt được trái tim của hắn, đến hiện tại đã chiếm
cứ cả trái tim hắn, đời này hắn nhất định không thể không có nàng.

Bàn tay yêu thương vuốt ưu sầu giữa lông mày của nàng,
Băng Nhi của hắn không buồn không lo, mỗi lần thấy nàng cười chói lọi đều khiến
hắn không thể dời tầm mắt.

“Chuyện chưa đơn giản như vậy”, đầu đẹp nhẹ lay động,
nàng biết Phương Nghĩa coi trọng hôn ước này, còn có gia thế Phương gia tại triều
đình, chuyện này cũng không dễ giải quyết.

“Chuyện này ta sẽ giải quyết, nàng đừng lo lắng. Băng
Nhi, nàng không phải là muốn báo ân sao? Vậy gả cho ta báo ân, ta chỉ thiếu một
người vợ, còn lại ta đây đều không cần”, không đợi nàng trả lời, môi nóng rực
chiếm lấy môi phấn mềm mại của nàng, hai tay lần nữa dao động ở nửa thân trần
trước ngực nàng.

Hắn cũng không phải là thánh nhân, phía nửa dưới thân trần
của người con gái là hắn thích nhất cuộc đời này, cũng là thứ duy nhất hắn nhận
định thê tử. Biết được nàng cũng không phải là không thích hắn, vậy hắn còn do
dự cái gì.

“Nhưng mà…”, môi phấn giãy dụa dưới môi lửa nóng của hắn
hộc ra hai chữ, lần nữa bị nụ hôn tinh mịn của hắn che lấp, lý trí từ từ bị bao
phủ bởi ham muốn, từng kiện áo rơi xuống đất, hai thân hình đồng dạng trần truồng,
thân thể to lớn đặt lên thân thể mềm mại, nàng biết hắn là quyết tâm muốn dùng
hành động để chứng minh tâm ý của hắn.

“Đông Phương Lăng…”

Đôi mắt đẹp mê man ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước
mắt, nàng thật có thể có được hắn sao? Phảng phất nhìn thấu chần chờ ở đáy mắt
nàng, đáy đen đồng bị lây sắc dục có vẻ giận, hai tay bưng lấy đầu nàng, đen đồng
nhìn vào thật sâu đáy mắt nàng, quả quyết tuyên thệ ở bên tai nàng: “Kiếp này
thê tử của Đông Phương Lăng ta chỉ có Lạc Băng Nhi nàng”, vừa nói xong, môi lưỡi
nóng bỏng lần nữa chiếm lấy môi phấn của nàng, hai thân thể trần trụi tương hợp
thật chặt, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội lùi bước, mạnh mẽ đưa nàng vào
nơi tình triều mê hoặc.

Tiếng rên yêu kiều cùng với tiếng gầm nhẹ vang vọng khắp
mọi góc phòng, cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên hé lộ.

Bên ngoài phòng ngủ, bóng dáng cao to đang thanh thản dạo
bước ở bên ngoài, cho đến khi cửa phòng từ bên trong được mở và thân hình cao lớn
đi ra, lúc này mới lộ ra nụ cười quỷ dị: “Đại ca, Băng Nhi không sao chứ?”

Nụ cười trên mặt Đông Phương Ngạo hết sức ám muội, đến
khi thấy mâu quang sắc bén quăng tới mới vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, ho
nhẹ giải thích: “Đệ không có ý gì khác, chỉ là sáng sớm lão Tứ trở về cho nên đệ
mới biết tối hôm qua có chuyện phát sinh”, sự kiện đoạt người lần này có vẻ
nghiêm trọng, xem ra Băng Nhi từ nay về sau đừng mơ tưởng trốn khỏi đại ca.

“Nàng không có chuyện gì, đệ rất nhanh sẽ có đại tẩu”,
Đông Phương Lăng lạnh nhạt trả lời, lại bất ngờ quăng một viên thuốc nổ làm
Đông Phương Ngạo ngu ngơ cả người.

“Đại ca, huynh xác định sao?”

Đông Phương Ngạo sắc mặt khẽ đọng lại, xem ra tất phải
phá vỡ hôn ước với Phương gia, chỉ sợ Phương gia không chịu buông tha. Đông
Phương Lăng gật đầu, hiểu được lo lắng của hắn, trước khi cưới Băng Nhi, đích
thực phải cùng Phương gia nói rõ ràng.

Đông Phương Ngạo lắc đầu than nhẹ, thật ra thì chuyện này
hắn đã sớm đoán được, từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho hắn: “Lão Tứ
nói phong thư này giao cho ngươi, đại ca huynh thật đúng là không tiếc xuống
tay đả thương hắn.”

Từ trước đến giờ biết rõ người cưng chìu lão Tứ nhất
chính là đại ca, mà hắn lúc này lại có thể xuống tay nặng vậy, cũng khó trách
tâm lão Tứ sinh ủy khuất cùng bất mãn. Đen đồng Đông Phương Ngạo thật nhanh
quét qua nội dung trong thư, bên trong nói rõ Băng Nhi sẽ có cơ hội tham dự án
kiện, sự tình về sau biến đổi, khuôn mặt tuấn lãng bình tĩnh làm người ta nhìn
không ra vẻ mặt, lãnh đạm nói: “Hắn lúc này làm việc thật là quá phận, hơn nữa
ta đã hạ thủ lưu tình. Lão Nhị, ta hiện tại rất hối hận ban đầu gật đầu để cho
hắn làm cái Ngọc Diện Thần Bộ này, nếu như kỳ hạn đến mà hắn không tuân thủ lời
hứa thì hai người các ngươi liền chịu trách nhiệm cho ta “.

Đen đồng lạnh lùng liếc mắt, hắn trong nháy mắt mặt chuyển
trắng, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi vào bên trong phòng. Cho đến
khi cửa phòng đóng kín lần nữa, Đông Phương Ngạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, mặt cười khổ, ban đầu là
hai huynh đệ bọn họ chịu thua, không ứng phó được lão Tứ mới đồng ý cầu xin sự
đồng ý của đại ca, mà hiện tại hai người kia đều không ở đây, còn lại hắn xui xẻo
đứng mũi chịu sào.

Sự thật chứng minh, Đông Phương Lăng là một người thưởng
phạt phân minh, hơn nữa đối tượng là Băng Nhi lại càng nghiêm khắc đến cả đường
sống cũng không có.

Đôi mi thanh tú khẽ vặn, nhăn nhó hé một nụ cười, Băng
Nhi miễn cưỡng liếc mắt lao đầu (người giữ nhà lao) – Tiểu Thanh ngồi ở đối diện
nàng. Lao đầu này chỉ là người thay thế tạm thời, đợi lao đầu chân chính xử lý
xong chuyện, tất nhiên sẽ đến thay cho Tiểu Thanh.

Đông Phương Lăng vì một lần nàng bất tín mà từ đó mất đi
tự do, ngoài trừ lúc hắn xử lý công sự và buổi tối ngủ ở ngoài, hắn và nàng thật
sự là như hình với bóng, cho dù không phục thế nào, nàng cũng chỉ có thể nhận.

Trong vụ việc lần này, có hai chuyện làm nàng kinh ngạc nhất,
một là Đông Phương Lăng đã sớm biết nàng nói dối, nguyên nhân là phong thư nàng
giả mạo danh nghĩa cha để viết kia nàng sơ ý không phát giác hắn lại nhận biết
bút tích của nàng, và ánh mắt nói dối của nàng khiến cho hắn hoài nghi, phái
người theo dõi nàng mới biết hết thảy tình hình. Chuyện còn lại là thân phận Ngọc
Diện Thần Bộ, thì ra hắn chính là Tứ thiếu gia Đông Phương phủ - Đông Phương Kiệt.

Lúc trước không giải thích được phản ứng trước và sau của
hắn đối với nàng, lại ngay từ đầu ngăn cản nàng dấn thân mạo hiểm, lúc này mới
có được câu trả lời.

May mà nàng hy sinh đáng giá, vụ án được phá, Di hồng viện
bị khóa, Lưu huyện lệnh và tú bà thân giam ở đại lao chờ ngày phán quyết, mà
Đông Phương Kiệt cũng tuân thủ hứa hẹn, thu hồi các bố cáo truy nã cha con họ của
đại quan phủ.

Từ đó, nàng và cha hai người không cần trốn trốn tránh
tránh. Nhưng sau khi nàng khôi phục tự do lại bị một sự giam cầm vô hình làm khốn
khổ.

Môi phấn bất đắc dĩ nhẹ bật ra một tiếng than thở quanh
quẩn ở bên trong Cổ Nguyệt đình, theo gió rồi biến mất. “Băng Nhi đừng nhíu mặt
với than thở nữa, cẩn thận bị Đại thiếu gia trông thấy thì ngươi còn thảm hơn.”

Tiểu Thanh buồn cười nhìn vẻ mặt buồn chán của nàng, mấy
ngày nay nhìn Đại thiếu gia đối với Băng Nhi cưng chìu và độc chiếm khiến người
ta muốn giật mình, nói thật, nàng lúc đầu thì hâm mộ đến cuối cùng thì chuyển
sang đồng tình.

Băng Nhi lười biếng liếc Tiểu Thanh một cái, hai khuỷu
tay chống cằm nhìn xung quanh Cổ Nguyệt đình những đóa hoa điêu tàn, thời gian
trôi qua thật là nhanh, nàng ở lại Đông Phương phủ đã ba tháng, đây cũng là
chuyện nàng mới bất ngờ.

“Tiểu Thanh, thật nhàm chán á, có chuyện gì thú vị không,
nói nghe một chút.”

Tiểu Thanh mặt ranh mãnh, đang muốn giễu cợt nàng, khóe mắt
bỗng nhìn thấy ở hướng này có hai người đi tới, lên tiếng kinh hô: “Đây không
phải là Liên tiểu thư sao? Nàng sao lại đi tới nơi này, Đại thiếu gia lại không
có ở đây?” Băng Nhi theo ánh mắt của nàng nhìn lại, quả nhiên là Liên Phương
Nghi và tỳ nữ của nàng, hai người tại sao đến đây?

Liên Phương Nghi dáng vẻ vạn phần ưu nhã đi vào bên trong
Cổ Nguyệt đình, gương mặt xinh đẹp yên lặng đánh giá Băng Nhi ngồi ở trên ghế
đá. Được, một cô gái thanh lệ thoát tục xinh đẹp tựa như như tinh linh, cũng
khó trách Đông Phương đại ca lại mê nàng. Hai tròng mắt xẹt qua vẻ ghen tỵ.

“Cô chính là Lạc cô nương? Nghe nói Đông Phương đại ca vì
cô không tiếc cùng Phương gia vạch trần, muốn hủy hôn ước hai nhà”, lời nói mềm
mại, dấu giếm điều bất thiện chất vấn.

“Cô có biết lai lịch Phương gia thế nào không, nếu người
Phương gia không chịu bỏ qua, dám kiện lên Lan quý phi chuyện này, toàn bộ Đông
Phương phủ chạy trời cũng không khỏi nắng. Nghe nói cô và cha cô là kẻ trộm bị
đại quan phủ truy nã, ta không hiểu vì sao Đông Phương đại ca lại coi trọng cô,
có thể là cô ỷ vào tự thân xinh đẹp mà hấp dẫn Đông Phương đại ca, nếu không
người sao lại thích một kẻ hại người bị mù, xuất thân cô lại không hợp.”

Ngữ điệu sắc bén hàm chứa châm biếm, Băng Nhi nghe được sắc
mặt tức giận trắng bệch, bên cạnh Tiểu Thanh lại càng bất bình trước sự tổn
thương của Băng Nhi: “Không phải đâu, là Đại thiếu gia tự mình thích Băng Nhi
trước, hơn nữa Băng Nhi có công giúp Tứ thiếu gia phá án, ưu khuyết điểm tương
hổ, quan phủ đã sớm thu hồi truy nã.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3