Không thể ngừng yêu - Chương 06 - Phần 1

Chương 6

“Đừng khổ sở.”

Đông Phương Lăng hai cánh tay vòng trước ngực, thân hình
cao lớn dựa sau cột giường, đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng
lộ vẻ sầu thảm, gương mặt tuấn tú thủy chung mỉm cười, còn mang chút an ủi
nàng.

“Ngươi như thế nào nhìn ra sơ hở?”, nàng không thể động đậy,
chỉ có thể nằm ở trên giường nhìn thẳng hắn, khiêm tốn thỉnh giáo hắn để lần
sau cố gắng nâng cao trình độ hơn. Thanh âm hùng hậu trầm thấp cười một tiếng,
nàng chờ đợi, dưới ánh mắt hắn, khóe môi khẽ nhếch cười đến quỷ dị. “Nàng sơ hở
quá nhiều, trừ ánh mắt và vẻ mặt không đồng nhất, sơ hở lớn nhất, cũng là cho
dù hai mắt ta mù cũng có thể nhận ra nàng, nguyên nhân chủ yếu là…ta sẽ không
nói cho nàng biết.”

Hắn không thể nào nói cho nàng biết lời nói thật, dù sao
hắn cũng có tâm tư.

Vốn là nàng tập trung tinh thần, nghe được câu cuối cùng,
ngơ ngẩn một lát mới hiểu được nàng vừa bị chơi xỏ, tên ghê tởm này! Băng Nhi
giận đến hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt đẹp trong suốt bốc lửa trừng mắt
nhìn hắn.

“Đừng đem cánh môi cắn cho bị thương.”

Đông Phương Lăng hai mắt đen híp lại, nhìn thấy cánh môi
mềm mại của nàng bị cắn ra một tia máu, sắc mặt trầm xuống. Dưới ánh mắt kinh
ngạc của nàng, ngón tay dài của hắn khẽ vuốt trên môi phấn vương máu của nàng.
Một cỗ khác thường rung động, ngón giữa của hắn khẽ động, đôi mắt đẹp nghi hoặc
nghênh đón tròng mắt đen thâm thúy như đầm sâu của hắn, thoáng chốc, nàng phảng
phất bị khốn trụ, bị vây ở sâu trong tròng mắt đen không thấy đáy kia, tầm mắt
thật lâu không cách nào dời đi. Cho đến khi khóe môi hắn vung lên vẻ chế nhạo,
nàng mới đột nhiên hoàn hồn, hai gò má lửa đỏ, không dám nhìn thẳng hắn.

“Ngươi đã sớm hoài nghi ta, vì sao còn muốn lưu ta lại?”

Biết rõ nàng có vấn đề, vì sao còn muốn lưu lại một người
không rõ rắp tâm như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ?

“Bởi vì ta tin tưởng nàng không có ý hại ta, mặt khác, ta
cũng biết nàng lưu lại đây ngoài vì áy náy ra, vẫn là có nguyên nhân khác.”

Đen đồng nhìn chăm chú vào vẻ mặt ngượng ngùng của nàng,
trên mặt tuấn lãng có chút thương tiếc, ngón tay không tha cánh môi nàng lưu
luyến một lát, xác định hết chảy máu mới thu hồi.

“Ngươi có thể giúp ta giải huyệt trước hay không, như vậy
ta không nói chuyện được.”

Dưới chỗ nàng nằm chính là giường của hắn, mà hắn cứ như
vậy nhìn thẳng vào nàng, làm nàng toàn thân cũng không được tự nhiên. “Bản thân
ta cảm thấy nói như vậy không có gì không tốt, nhưng mà nàng đã mở miệng thì ta
đây giúp nàng đổi lại tư thế cho thoải mái một chút”, vừa nói xong, cánh tay sắt
nhấc lên, đem nàng đang ở trên giường ôm trước ngực, hứng thú mang thân thể mềm
mại vô lực của nàng nằm tựa vào trong lồng ngực của hắn.

“Đông Phương Lăng, ngươi…”, đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn hắn
chăm chú, vì ngoài dự liệu của nàng, cử chỉ hắn vô cùng thân mật. Hắn sao có thể
làm như vậy? Căn bản là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nữa chứ!

“Còn không mau nói”, thân hình cao lớn nửa nằm ở trên giường,
thuận thế thay người trong ngực điều chỉnh một vị trí tương đối thoải mái, cũng
là làm cho hắn có thể thấy rõ vẻ mặt của nàng. Băng Nhi bị chế trụ, tức thì cảm
thấy cử chỉ hắn quá mức đường đột, ngược lại thấy hắn một bộ dáng như là lẽ
đương nhiên, làm nàng không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy
thất bại mà nói ra sự thật: “Ngươi đoán không lầm, ta lưu lại đây ngoài đền bù
việc ta vô tình phạm sai lầm với ngươi, còn có một việc quan trọng nhất, cũng
là lý do ta đến thành Lạc Dương này.”

“Nguyên nhân gì?”, hơi thở ấm áp nhẹ phẩy qua hai gò má
nàng, rước lấy hai gò má ửng hồng, gương mặt tuấn tú mỉm cười nhìn chăm chú vào
bộ dáng xấu hổ của nàng.

“Mười mấy năm trước, Đông Phương lão ông trên đường về
quê có hảo tâm cứu một người bị thương nặng, hơn nữa lại chiếu cố người đó cho
đến khi khỏi hẳn, mà người nọ chính là cha ta. Ta lần này tới thành Lạc Dương
chính là phụng mệnh cha ta đến trả lại Đông Phương gia một ân tình này”, khẽ
thu lại đôi mắt đẹp không dám giơ lên, chỉ sợ nhìn thấy đôi đen đồng thâm thúy
như mê của hắn.

“Cha nàng có phải giang hồ gọi là Khoái Thủ Thần Thâu Lạc
Huyền?”, cho dù đáy lòng đã có đáp án nhưng hắn vẫn muốn chính miệng nàng chứng
thực.

“Ngươi điều tra ta!”, Băng Nhi kinh ngạc, đôi mắt đẹp
nheo lại, không vui chất vấn.

“Không sai. Nhưng mà không phải là ta sai người điều tra,
là lão Nhị chủ động đi thăm dò.”

Cái gì? Là Đông Phương Ngạo! Khó trách cảm thấy hắn gần
đây nhìn nàng với ánh mắt quái dị.

”Cha ta đã qua đời, chỉ còn lại có bốn người huynh đệ
chúng ta, nàng lần này tới là muốn báo ân người nào? Còn nữa, nàng xác định là
tới báo ân à, không phải là đến báo thù đấy chứ?”, Đông Phương Lăng trên mặt
phát ra một tia ranh mãnh, ngầm chỉ tội nàng đả thương hai mắt hắn, hài hước
nói.

Nghe vậy, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không đất dung thân,
môi phấn theo bản năng cắn môi dưới, đôi mắt đẹp dư quang nhìn thấy đen đồng của
hắn nheo lại, vội nhả cánh môi cắn chặc ra.

“Ngươi nói không sai, Đông Phương lão ông đã tạ thế cho
nên ta chỉ có thể chọn một người trong bốn huynh đệ ngươi để báo ân. Vì bù đắp
lại sai lầm đã phạm của ta, ta lựa chọn ngươi!”

“Hử?”, mày rậm bởi vì lời của nàng mà khẽ nhếch, nhìn
chăm chú vào nàng, đôi đen đồng phiếm nhu hòa, “Nàng muốn báo ân như thế nào?”

“Chỉ cần là nằm trong năng lực của ta, phân phó chuyện
gì, ta cũng có thể giúp ngươi hoàn thành.” Hắn vì sao nhìn nàng như vậy, khi hắn
soi mói nàng một cách ôn nhu, đôi mắt đẹp của nàng không dám cùng hắn tiếp xúc.
“Ta cũng không có gì cần nàng giúp ta hoàn thành, không bằng nàng cứ tiếp tục
lưu lại, có lẽ sau này sẽ có cơ hội cho nàng báo ân”, đưa mắt nhìn nàng, đôi
đen đồng xẹt qua chút dị quang, môi mỏng giương lên vẻ biến hoá kỳ lạ.

“Nếu thân phận của ta đã bị ngươi khám phá, ta cũng không
nên làm nha hoàn bên người của ngươi nữa”, nàng một lời nói trước, nàng không
muốn lại cùng hắn ở chung phòng, như vậy quá nguy hiểm. “Được, nàng có thể lấy
thân phận khách nhân mà ở lại, điều kiện duy nhất là, nàng phải khôi phục lại
dung mạo chân thật”, dứt lời, bàn tay xoa hai gò má của nàng, đôi đen đồng như
đuốc khóa đôi mắt đẹp khẽ kinh ngạc của nàng, tình cảm chân thành lưu chuyển
trong mắt nhau không nói gì, trong lòng cũng lại nhộn nhạo.

Theo thời gian trôi qua, thân phận sau đó tự nhiên được vạch
trần, Băng Nhi ở Đông Phương phủ nháy mắt đã qua nửa tháng. Nàng bị hầu hạ tựa
như khách quý ở Đông Phương phủ, nhưng nàng trời sanh tính hiếu động, chỉ cảm
thấy không thú vị. Liếc mắt vào cái bàn phía sau, bóng dáng tuấn lãng đang vùi
vào sổ sách. Đông Phương Lăng hai mắt đã khỏi hẳn, lại bắt đầu bận rộn vào sản
nghiệp nhà mình. Lúc này Đông Phương Ngạo mới vừa đưa ra sổ sách tồn đọng hơn một
tháng qua, lúc rời đi trên mặt kia hiện lên nụ cười như trút được gánh nặng,
làm nàng thấy thiệt buồn cười không dứt. Hắn thật kiên nhẫn không bằng Đông
Phương Lăng, có thể thẩm tra đối chiếu những đống chữ kia thật làm người khác
choáng váng, nếu là nếu đổi lại là nàng, sớm đã cùng Chu công đánh vài ván cờ rồi.

Cầm chén sứ Thanh Ngọc trên bàn rồi múc một khối kem Phỉ
Thúy đưa vào trong miệng, nếm mùi thơm bốn phía. Đôi mắt đẹp linh động đảo một
vòng, trộm dò xét ánh mắt bóng dáng cao lớn kia, thân thể nhỏ nhắn mềm mại đứng
dậy rời chỗ ngồi, cước bộ nhẹ nhàng không tiếng động hướng cánh cửa đóng chặt dời
đi.

“Ăn uống no đủ liền muốn đi sao?”, một thanh âm đạo hùng
hậu trầm thấp đột nhiên vang lên, kéo lại nàng cước bộ đang muốn bước ra.

Khuôn mặt xinh đẹp ranh mãnh xẹt qua vẻ thầm oán, bất đắc
dĩ xoay người, đợi chờ đón nhận đôi mắt đen đồng kia.”Tới đây”, Đông Phương
Lăng ngón tay hướng nàng ngoắc, tròng mắt đen như mực khóa nàng lại, thân hình
cao lớn dựa lưng vào ghế, đợi nàng tiến tới.

Hắn cho là hắn đang gọi chó sao? Môi phấn không vui vểnh
lên, vẫn là không tự chủ được đi về phía hắn. “Ta chỉ định xuất phủ đi một
chút, ngươi còn bận việc của ngươi không cần phải để ý đến ta”, Băng Nhi đi tới
bên cạnh hắn, thấp giọng nói. Chưa từng thấy có người khách nào không tự do giống
như nàng vậy, muốn đi đâu còn phải hướng chủ nhân thông báo, nàng cảm giác bị hắn
đoán được.

Đen đồng phiếm ánh sáng nhu hòa, ngưng mắt nhìn dung nhan
thanh lệ thoát tục của nàng, môi phấn nàng khẽ vểnh làm tăng thêm vẻ kiều mỵ.
“Nhìn nàng, chỉ lo tham ăn, môi dính lại mẩu bánh”, thình lình, dứt lời, bàn
tay nhấc lên, nhẹ lau đi mẩu bánh trên mép nàng. Đột nhiên thân mật làm nàng
kinh ngạc thụt lui một bước, hai gò má khó nén đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong suốt
chống lại đen đồng thâm trầm của hắn, cuống quýt dời tầm mắt.

Người nọ là đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi hai mắt hắn hồi
phục thị lực, lão thích nhìn thẳng vào nàng, hại nàng mỗi lần bị nhìn thì tâm
hoảng ý loạn.

“Có muốn đợi ta thêm một canh giờ nữa hay không, ta có thể
cùng nàng đi ra ngoài.”

Ngưng mắt nhìn nàng bộ dáng kinh hoảng phòng bị, vẻ ảm đạm
xẹt qua đáy mắt hắn, hắn quá nóng lòng sao?

“Không cần, ngươi còn bận việc của ngươi, ta tự đi một
mình được.”

Nói đùa gì vậy, nếu hắn phụng bồi nàng thì còn gì là dạo
chơi nữa? Một mình tự do tự tại là tốt hơn hết! Nàng mãnh liệt lắc đầu, phối hợp
với hai tay khua loạn, kiên quyết cho thấy quyết tâm của nàng. “Được rồi, cẩn
thận một chút, đừng bỏ qua thời gian dùng bữa tối.”

Đông Phương Lăng buồn cười nhìn nàng, để cho hắn phụng bồi
đáng sợ như vậy sao?

Được đáp ứng, Băng Nhi gương mặt tinh xảo nở rộ nụ cười
chói lọi, khi đen đồng của hắn nhìn thấy thì nàng bóng dáng màu cánh bướm đột
nhiên rời đi.

Khi Đông Phương Lăng đang đắm chìm với má lúm đồng tiền
kia, hoàn hồn thì đã sớm không thấy bóng dáng của nàng, gương mặt tuấn tú lắc đầu
cười khổ, nhìn sổ sách đang mở ra ở trên bàn, tâm tư lại đã sớm lơ lửng đi theo
bóng dáng xinh đẹp kia.

Bước ra khỏi thư phòng, Băng Nhi vui vẻ khua tay múa
chân, miệng nhẹ ngân nga bài hát, có cảm giác giải thoát. Chung đụng càng lâu
càng cảm thấy Đông Phương Lăng này tâm cơ thâm trầm, luôn lợi dụng nhược điểm của
nàng, đem nàng ăn đến sít sao. Giống như lần trước, lấy bánh của Nhất Phẩm lâu
làm mồi nhử, dụ nàng cùng hắn đi tuần tra cửa hàng, dọc đường đi hại nàng cảm
thấy nhàm chán muốn chết; có bài học này, nàng bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ
không bị thức ăn ngon hấp dẫn nữa.

Sắp rời khỏi Tử tiêu viện, mơ hồ nghe được tiếng khóc lóc
rất nhỏ, Băng Nhi tò mò đi theo tiếng khóc, tìm được bóng dáng khóc vẻ thương
tâm ở trong bụi hoa.

“Tiểu Thanh?”, nhìn thấy người đứng ở trong bụi hoa khóc,
nàng kinh ngạc thấp giọng gọi.

“Băng Nhi!”, Tiểu Thanh khi nghe thấy thanh âm của nàng,
như người sắp chết chìm nhìn thấy một tấm ván nổi, chợt hướng nàng chạy tới, ôm
chặt nàng, chôn đầu ở vai nàng khóc rống.

“Tiểu Thanh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao
ngươi khóc đến thương tâm như vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi nhíu, hạ mắt nhìn nàng
khóc, một bên cầm y phục của nàng lau lệ, trong bụng khẽ đau lòng, bộ y phục
này là Đông Phương Lăng đưa nàng, nàng mới mặc một ngày đã bị nàng làm cho dơ.
“Băng Nhi, ta nên làm thế nào mới tốt?”, Tiểu Thanh gục ở trên người nàng khóc
rống, đầu vai không ngừng lay động, không đầu không đuôi nghẹn ngào nói.

“Ngươi không nói ta làm sao giúp ngươi.”

Không muốn nữa làm cho nàng làm hỏng bộ đồ mới, vội mang
đầu người khóc rống kéo ra, dọc theo đường đi trấn an nàng, đi trở về tạm sương
phòng của nàng.

“Được rồi, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, có
chuyện gì ngươi cứ nói đi”, thay nàng rót chén trà, thấy nàng tâm tình tương đối
vững vàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3