Hoa lệ mạo hiểm - Chương 18 - 19 - 20

Chương
18

Buổi tối, Tiêu Tử Úy kết
thúc công việc liền muốn nhanh chân chạy về nhà, nhìn thấy và được ôm cô gái hắn
yêu dù một ngày làm việc mệt mỏi cũng rất đáng giá.

Khi hắn trở lại “Di
viên”, bọn họ đang dùng bữa tối.

“Thiếu gia, cậu đã về!”
Dì Dung nói.

“Ừ.”

Khi hắn đi vào phòng ăn
nhìn thấy bố hắn ngồi đối diện Vũ Thần vui vẻ dùng bữa tối, trong lòng không khỏi
đau nhói.

Một người là bố hắn, một
người là cô gái hắn cả đời này yêu nhất.

Một màn thiêu đốt mắt hắn,
nhưng hắn bất lực không thể thay đổi, bởi vì cô gái hắn yêu là vị hôn thê của bố
hắn.

“Tử Úy, ăn cơm đi! Dì
dung, phiền dì lấy một phần cơm cho thiếu gia.” Hạ Vũ Thần vui vẻ nói. Đợi cả
ngày cuối cùng có thể gặp mặt.

“Không cần, dì Dung,
tôi không đói bụng.”

“Tử Úy, anh không khỏe
chỗ nào? Có phải người không khỏe?” Cô để xuống bát đũa, đang muốn đi tới phía
hắn, nhưng thấy hắn đã chạy lên lầu.

“Anh không sao.”

“Con rốt cuộc xem nơi
này là nơi nào? Muốn về thì về, không muốn trở lại thì ở bên ngoài làm bừa!”
Tiêu lão tiên sinh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, làm hai cha con không vui.

Tiêu Tử Úy làm bộ không
nghe thấy, vừa mới bước lên bậc thang, bố hắn lại mắng.

“Con xem nơi này là
khách sạn sao! Trở về cũng không lên tiếng gọi, ngay cả cơm cũng không chịu ngồi
ăn cùng ta, trong mắt con có còn người ba này không?”

“Tiêu bá bá, Tử Úy chẳng
qua làm việc quá mệt, có lẽ anh ấy chỉ muốn nghỉ ngơi.” Hạ Vũ Thần vội vả tìm
lý do thay Tiêu Tử Úy, cô sợ nhất chính là hai cha con bọn họ ầm ĩ.

“Vũ Thần, con không cần
nói tốt thay nói, con của bác tính tình bướng bỉnh thế nào bác biết chứ.” Ý ông
không phải như thế, sao biết vừa mở miệng lại biến thành thế này.

“Vậy thì ông nên biết,
tôi trở lại căn nhà này không phải vì ông!” Tiêu Tử Úy rốt cục không thể nhịn
được nữa, rống lớn trở lại.

“Vậy con vì ai?!” Tiêu
lão tiên sinh cũng rống.

Tiêu Tử Úy nhất thời
ngơ ngẩn, “Tôi... Tôi vì mẹ của mình.”

“Nói thật dễ nghe! Nếu
như con thật có lòng cũng không đợi đến bây giờ mới trở về!”

Trả lời ông chính là tiếng
đóng cửa “Rầm” của Tiêu Tử Úy.

“Hừ! Thằng nhóc hỗn láo
này!”

“Tiêu bá bá...”

“Đừng để ý đến nó!
Chúng ta ăn.”

Cá tính hai cha con vừa
quật cường vừa không chịu thua, ai cũng không chịu cúi đầu trước. Hạ Vũ Thần thật
không còn cách với hai bố con này.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời
trở nên ấm áp, Tiêu lão tiên sinh cùng Hạ Vũ Thần ngồi trong nhà ấm vừa uống
trà vừa thưởng hoa, thuận tiện nói chuyện trước kia xảy ra trong “Di Viên”, nói
nhiều nhất vẫn là Tiêu Tử Úy.

“Tiêu bá bá, Tử Úy khi
còn bé như thế nào?” Cô cũng rất có hứng thú biết.

“Tử Úy là thằng nhóc rất
biết nghe lời.” Tiêu lão tiên sinh thở dài, “Nếu như không phải bởi vì ông, nó
sẽ không biến thành bộ dạng như hiện tại.”

“Tại sao nha?”

“Năm đó, sự nghiệp của
ông vừa mới bắt đầu, kinh tế trong nhà không giàu bằng hiện tại, vợ ông cũng
chính là mẹ của Tử Úy, thường xuyên gạt ông đi chung quanh nhận giúp người ta
giặt quần áo lấy tiền mua đồ trong nhà. Công việc hàng ngày của ông vô cùng bận
rộn, căn bản không có thời gian chú ý hai mẹ con bọn họ, cho đến có một
ngày...” Tiêu lão tiên sinh nghẹn ngào nói.

Hạ Vũ Thần quan tâm đưa
ông một một chung trà nóng.

Ông run rẩy nhận lấy,
hơi ấm trên tay truyền đến tim ông.

“Một năm nọ, Tử Úy lên
năm hai, mẹ nó bởi vì quá cực khổ tích tụ lâu ngày, một trận cảm mạo dẫn đến
viêm phổi, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã qua đời. Mà ông lúc ấy đang dò
xét tại phía nam, không có thể trở về thấy mặt vợ mình lần cuối cùng. Vì chuyện
này, Tử Úy rất tức giận, giận đến ít nói chuyện với ông.”

“Tiêu bá bá...”

Tiêu lão tiên sinh bất
đắc dĩ cười khổ, ông thở dài, “Điều này cũng không trách được nó, Tử Úy từ nhỏ
tựu được một tay mẹ mình nuôi lớn, hai mẹ con tình cảm rất tốt, khi vợ ông mất
ông không trở về kịp, nó tức giận cũng đúng thôi.

Khi con trai còn bé cần
nhất có bố bên cạnh, nhưng ông luôn vắng mặt, thậm chí ngay cả vợ bị bệnh cũng
một mình con trai ở bên giường bệnh giống như lục bình không chỗ nương tựa.

Hiện tại ông chỉ muốn
được Tử Úy tha thứ, những thứ khác ông đều không đệ ý cứ thuận theo tự nhiên!

“Đừng nói vậy, Tử Úy chẳng
qua quá thương tâm, anh ấy cũng không có ý trách ngài, anh ấy còn rất quan tâm
ngài.” Hạ Vũ Thần cầm bàn tay gầy của Tiêu lão tiên sinh, cho ông thêm khích lệ.

Mặc dù cô không nói
cùng Tử Úy về đề tài này, nhưng cô thấy được Tử Úy đối với bố mình không phải
hoàn toàn vô tình.

“Không cần phải an ủi
bác, là hai bố con bác đương nhiên hiểu tính nó.”

“Tiêu bá bá...”

“Để cho bác nói
xong.”Ông đưa tay ngăn cản cô rồi nói tiếp, “Nguyên nhân chính để ta và nó
không vui là thời điểm nó thi lên đại học tự mình đề nguyện vọng. Khi đó công
ty của ta có chút thay đổi, ta hi vọng nó tương lai có thể tiếp nhận công việc
của ta, cho nên bắt buộc nó đi học nghành thương nhân, nhưng nó nói nó không hứng
thú với làm ăn.”

“Bởi vì anh ta thích
chính là chụp ảnh.” Cô biết hắn rất thích công việc chụp ảnh, mỗi tấm đều cẩn
thận chọn bối cảnh.

“Không sai. Sau khi lên
đại học, một mình nó chuyển ra ngoài ở, kiêm dạy kèm tại nhà kiếm tiền sinh hoạt
phí, nó chưa từng giơ tay xin ta một đồng tiền, khoảng cách với bác cũng càng
lúc càng xa. Sau nó lại đi làm nhiếp ảnh gia, cùng ta hoàn toàn đoạn tuyệt, từ
đó trở đi nó không trở về căn nhà nhày.”

Tiêu lão tiên sinh nhẹ
nhàng nói lại chuyện cũ, trong đó có đau thương có nhớ nhung tất cả đều nói hết,
ông giống như có thể nhìn thấy Tiêu Tử Úy năm đó trẻ tuổi nóng tính, lớn tiếng
nói “Tôi sẽ không trở về, không bao giờ… trở lại nơi này.”

“Hiện tại anh ấy đã trở
lại, các người có thể bắt đầu lại từ đầu.” Hạ Vũ Thần mang theo nụ cười khích lệ
nói.

“Là cháu làm cho nó trở
lại.” Ông cảm kích nhìn cô.

“Cháu không có khả năng
lớn thế, bác quá đề cao cháu rồi.” Cô lắc đầu.

Động lực lớn nhất thúc
đẩy Tử Úy về nhà là Tiêu phu nhân, mẹ của hắn. Hắn đã nói hắn vì bảo vệ địa vị
của mẹ hắn ở “Di Viên” mới về nhà.

Điểm này cô chưa từng
quên.

Chương
19

“Không, bởi vì yêu cháu
nên nó mới chịu ở lại, cho dù nó hận ta, hận cái nhà này nó vẫn trở lại.”

“Tiêu bá bá, đừng nghĩ
như vậy, Tử Úy một chút cũng không hận ngài. Anh ấy rất quan tâm ngài, chẳng
qua nó không biết làm sao biểu đạt tình cảm mình.” Dù sao cũng cha con huyết thống,
ở đâu ra cừu hận.

“Bác không dám hi vọng
xa vời nó sẽ tha thứ bác.”

“Nói cho anh ấy biết!
Đem tất cả chuyện nói cho anh ấy biết, bao gồm chuyện bác bị bệnh, chuyện trong
lòng bác nghĩ.” Nếu không đem chuyện làm sáng tỏ, trong lòng cô cũng vô cùng
đau khổ cùng khó xử.

“Bác chỉ sợ nó sẽ không
nghe.”

“Thử một chút xem,
không thử sao biết sẽ không thành công?” Cô không muốn tiếp tục lừa gạt Tử Úy.

“Sau này hẳn nói.”

Hạ Vũ Thần còn muốn nói
tiếp, đột nhiên dì Dung đi vào thông báo Chu Bá Tinh tới chơi.

“Không gặp! Đuổi nó đi,
sau này không cho mở cửa đón nó vào!” Tiêu lão tiên sinh tức giận quát.

“Nhưng...”

“Dì Dung, để tôi đi, dì
đưa lão gia trở về phòng nghỉ ngơi.” Hạ Vũ Thần xung phong nhận việc đi đón vị
khách đáng ghét kia

“Vũ Thần...”

“Không sao đâu.” Hạ Vũ
Thần nở một nụ cười với Tiêu lão tiên sinh.

“Chu tiên sinh.” Hạ Vũ
Thần đi tới phòng khách, lập tức thấy Chu Bá Tinh quần áo lòe loẹt. Mặc dù ghét
nhưng cô vẫn phải tiếp đón hắn.

“A! Mợ nhỏ!” Chu Bá
Tinh đứng lên.

“Xin đừng gọi tôi như vậy,
hay gọi tôi là Hạ tiểu thư đi. Mời ngồi.” Hạ Vũ Thần một mình ngồi xuống ghế sa
lon.

“Không được, không được,
tôi làm sao có thể không lễ phép như thế!” Hắn chọn vị trí gần phía cô ngồi xuống.

“Cậu quá khách khí.”

“Tôi là cháu ngoại, về
tình về lý cũng nên xưng như thế.” Hắn cố ý nịnh hót.

………..

“Chu tiên sinh tới có
chuyện gì không?” Hạ Vũ Thần không nhịn được hỏi.

“Cũng không có chuyện
gì đặc biệt, mẹ tôi hôm nay sức khỏe không tốt lắm, cho nên giao cho tôi đến
xem sức khỏe cậu có khá hơn chút nào không?” Hắn cười mê đắm, nghĩ thầm tuổi cậu
cũng một xấp dày, còn có thể lấy được tiểu y tá tuổi còn nhỏ vậy về làm vợ, thật
có diễm phúc.

“Tiêu bá bá rất tốt,
trước mắt cũng không lo ngại, hiện tại ngài ấy đang nghỉ ngơi, cậu tốt nhất đừng
đến ầm ĩ ngài ấy.” Cô nghĩ thầm nói như vậy, hắn chắc sẽ biết khó mà lui đi!

“Đúng! Không ầm ĩ cậu,
không ầm ĩ cậu.”

“Nếu như không có những
chuyện khác, ta trước xin lỗi không tiếp được.” Cô rốt cuộc biết tại sao Tiêu
bá bá cùng Tử Úy chán ghét hai mẹ con bọn họ.

“Tiểu... ách, Hạ tiểu
thư!” Hắn gọi ở cô.

“Còn có chuyện gì?”

“Có chuyện tôi nghĩ phiền
đến cô.”

“Xin nói.”

“Cậu những ngày qua bị
bệnh nằm trên giường, công ty đã thật lâu không có đến sao?” Hắn thử thăm dò hỏi.

“Ừ.” Cô gật đầu.

Chu Bá Tinh cho rằng Hạ
Vũ Thần vừa trẻ tuổi vừa ôn thuần, đối với chuyện của công ty một chữ cũng
không biết, hẳn sẽ rất dễ nói chuyện.

“Như vậy xin cô chuyển
cáo với cậu, nói tôi rất muốn thay cậu quản lý công ty trong lúc cậu đang dưỡng
bệnh, công ty cũng không thể một ngày không chủ!” Hắn ám hiệu hẳn rõ ràng rồi
chứ!

Lại vì tiền! Hạ Vũ Thần
thật chịu đủ rồi. Trong mắt hai mẹ con bọn họ chỉ có tiền sao?

“Chuyện này tôi không
rõ, Tiêu bá bá cũng chưa từng đề cập qua. Cậu có muốn thì cứ hỏi thẳng Tử Úy, hắn
là con trai Tiêu bá bá, nên sẽ biết nhiều hơn ta, cậu thấy thế nào?”

“Không, không cần!” Hắn
mới không muốn chọc tới anh họ đáng sợ kia, lần trước hắn đã chịu đủ, hắn không
muốn đấu thêm một lần nữa.

“Thật không cần? Tử Úy
mới vừa trở lại, tôi sẽ gọi hắn xuống nói chuyện với cậu, thế nào?”

“Không cần! Thật không
cần.” Hắn vội vàng đứng lên đi ra ngoài, “Tôi đột nhiên nhớ tới tôi ở nhà có
chuyện nên đi trước, tạm biệt.”

“Ta đây sẽ không tiễn.”

Làm ác mà không có can
đảm! Hạ Vũ Thần xoay người muốn đi xem Tiêu lão tiên sinh, đột nhiên phát hiện
có người đang đứng ở cửa thang lầu nhìn cô.

“Tử Úy!”

Sau khi Chu Bá Tinh đi,
Tiêu Tử Úy giống như trận gió kéo Hạ Vũ Thần lên lầu.

Hắn không lịch sự kéo
cô ném vào trong phòng hắn.

“Tử Úy, anh đang làm
gì? Nếu bị người khác thấy chúng ta... thì nói gì bây giờ?” Cô rất khẩn trương
đẩy hắn.

“Vậy em cũng đang làm
gì? Em không biết Chu Bá Tinh là người nổi tiếng vô lại xấu xa sao?” Bộ dạng hắn
thoạt nhìn vô cùng tức giận.

“Anh đang nói gì!” Thật
là, lại gà nói với vịt.

“Vừa nói vừa cười với
tên khốn kiếp đó! Em điên rồi sao?!” Hắn rất tức giận, một chút dấu hiệu hết giận
cũng không có.

“Kia chẳng qua là lễ
phép hàn huyên mà thôi.” Nếu như không phải cô đã hứa với Tiêu bá bá, cô sẽ mặc
kệ loại người kia!

“Thật không? Ánh mắt nó
nhìn em giống như muốn nuốt em vào bụng, anh hận không được móc hắn ra!” Hắn
hung dữ nói.

“Đừng nói nhảm.”

“Hứa với anh, lần
sau... không, không có lần sau, sau này tuyệt đối đừng một mình nói chuyện
riêng với thằng đó, hắn so với chuột càng không đáng tin!” Vừa nhìn thấy cô và
Chu Bá Tinh ở trong phòng khách, lòng hắn cũng nhói lại.

Không phải hắn không
tin cô, hắn không yên lòng chính là tên Chu Bá Tinh kia giống như con hồ ly giảo
hoạt, ai biết nó bất ngờ đánh ra chiêu gì, tốt nhất vẫn cẩn thận đề phòng.

“Anh tại sao giận giữ
thế?” Cô nhẹ nhàng dựa vào hắn, ngón tay lơ đãng chơi trêu đùa nút áo sơ mi
trên hắn.

Hắn thở dài một hơi, cầm
tay cô nói: “Anh bị ghen tị làm cho đầu choáng váng.”

Cô khẽ nở nụ cười, cảm
giác ngọt ngào tràn vào người, “Chuyện này có gì ghen tị?”

“Anh không có cách.” Hắn
đưa tay ôm cô, “Vừa nhìn thấy em nói chuyện đùa với người đàn ông khác, anh đã
khống chế không được.”

Cô nói không cảm động
là gạt người, thỉnh thoảng làm cho hắn khẩn trương cũng tốt, ha ha ăn dấm, thân
thể sẽ khỏe mạnh.

“Em yêu anh.” Cô chủ động
khẽ hôn môi hắn, “Chỉ yêu anh.”

Tiêu Tử Úy giơ tay lên,
ngón trỏ từ trán trơn bóng lướt đến sống mũi, đi tới môi đỏ căng mọng, nhẹ hôn
lên khóe môi cô.

“Ừ... Tử Úy, yêu em.”
Khêu gợi xúc giác, cơ thể cô khát khao hắn, “Em muốn anh ôm em.”

“Đây không phải chuyện
anh đang làm sao?” Ngón tay tà ác từ từ kéo đi lớp áo, tiếp theo thuận lợi cởi
nó ra.

Âu phục đáng thương bị
chủ nhân không chút lưu tình vứt xuống trên sàn nhà.

“Tử Úy...”

“Hừ, đừng nói chuyện.”

Tiêu Tử Úy quả nhiên
không tốn nhiều lời lẽ, trực tiếp hành động, bàn tay to dao động chung quanh
thân thể xinh đẹp...

“Anh yêu em.” Hắn cảm
xúc ngổn ngang nói.

Nhưng có một ngày, cô
cũng sẽ trở thành mẹ kế của hắn!

Chương
20

Sáng hôm sau Tiêu gia
không được an bình, nguyên nhân thì ra hai người Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh
không mời mà tới.

“Thơm quá! Tôi hình như
ngửi được mùi cháo trứng muối thịt nạc, không biết tôi có vinh hạnh cùng dùng một
chén?” Tiêu Mỹ Châu nghênh ngang đưa con trai đến “Di Viên”, vừa lúc gặp bọn họ
đang ăn sáng.

“Dạ được, tôi lập tức
đi chuẩn bị.” Dì Dung không dám đắc tội, cung kính nói.

“Múc thêm cho tôi một
chén!” Chu Bá Tinh da mặt dày kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thần, mê đắm
ngó chừng cô.

“Dì dung, nơi này không
có chuyện của dì, đi xuống.” Tiêu lão tiên sinh nói rõ.

“Nhưng...”

“Không cần múc cháo,
tôi không muốn lãng phí cháo cho hạng người như thế.” Tiêu lão tiên sinh nhìn
trừng trừng em gái cùng cháu ngoại trai. Hai người kia quả thật giống như quỷ
hút máu, muốn vứt cũng vứt không được.

“Đại ca, anh nói vậy em
rất đau lòng! Chúng ta ở xa tới thăm anh, ngay cả ăn chén cháo cũng không được
sao?” Tiêu Mỹ Châu không khách khí lấy tay bốc lên chút thức ăn trên bàn bỏ vào
trong miệng ăn.

“Cô muốn gì tôi còn
không nhìn ra sao?” Dù sao cùng chung huyết thống, tại sao có người không biết
đạo lý thế chứ.

“Em nào có ý gì? Đại
ca, anh đừng có hiểu lầm em, em quan tâm anh xuất phát từ trong lòng, chứ không
giống một số người muốn đèo cao.” Bà vừa nói còn vừa dùng ánh mắt khinh thường
nhìn sang Hạ Vũ Thần, nói rõ bà không vừa mắt con nhóc kia.

“Sao? Vậy em cùng con
trai bảo bối của em hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta làm gì, không phải chờ ta
chết, sau rồi chia tài sản của ta sao?” Tiêu lão tiên sinh một chút cũng không
kiêng kị, nói ra chuyện mọi người đều hiểu.

“Ôi! Phi phi phi! Không
nên nói những lời xấu đó, thân thể anh hai rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt
sẽ khỏe mạnh lại như xưa.” Bà khoa trương kéo cao thanh âm giống như sợ người
khác nghe không được.

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu
là người tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Chu Bá Tinh cũng bắt chước nịnh
bợ theo.

Hai mẹ con phối hợp vô
cùng ăn ý, một người nói ra người kia sẽ hùa theo.

“Yên tâm, ta còn chưa
chết được, cho dù ta thật chết, hai người các ngươi cũng không được chia nửa
xu.” Di chúc ông đã sớm chuẩn bị.

“Anh hai, anh đến giờ vẫn
cho em là người thích tiền? Em chỉ lo lắng cho anh thôi!” Tiêu Mỹ Châu lo lắng
nói: “Tài sản Tiêu gia lớn như thế, nếu tương lai anh lỡ như xảy ra bất trắc, sự
nghiệp sẽ do ai tiếp quản!” Tốt nhất là giao cho bà nha!

“Công ty có chuyên gia
quản lý, không cần cô quan tâm.”

“Nhưng dù sao bọn họ vẫn
là người ngoài!”

“Vậy
thì giao cho con trai ta.”

“Anh
cũng biết tính tình của thằng nhóc Tử Úy, lòng của hắn toàn bộ dán vào nhíp ảnh,
hắn đối với chuyện làm ăn công ty một chữ cũng không biết, huống chi hắn sớm đã
nói hứng thú với chuyện làm ăn, giao công ty cho nó vậy sẽ rất nguy hiểm!” Bà
không sợ thiên hạ nổi loạn dùng lời gièm pha, dù sao cha con bọn họ bất hòa ai
mà không biết.

“Ta
đâu nói để lại toàn bộ cho Tử Úy.” Tiêu lão tiên sinh nhàn nhạt nói.

“Đại
ca, anh có ý gì?” Chẳng lẽ anh hai ngoại trừ Tử Úy còn đứa con riêng khác?!

“Tương
lai ta chết, gia sản sẽ giao cho Vũ Thần toàn quyền xử lý.” Thái độ Tiêu lão
tiên sinh cữc bình tĩnh tiếp tục ăn cháo, tựa như đang nói chuyện phiếm.

“Cô
ta? Tại sao là cô ta?” Tiêu Mỹ Châu lập tức lộ ra bản tính, giương nanh múa vuốt
gầm thét.

Hạ
Vũ Thần giống như trước không hiểu. Cô cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tiêu
bá bá nói chuyện này.

“Bởi
vì cô ấy rất nhanh sẽ trở thành vợ ta, cô ấy so với cô còn có quyền thừa kế
hơn!”

“Anh
hai, anh thật là! Em còn tưởng rằng...” Dù sao gần đây không nghe nói chuyện gì
nên, bà còn tưởng rằng anh bà nói giỡn. Tuổi cũng một xấp dầy, còn cưới với chả
cưới!

“Không
sai, ta cùng Vũ Thần quyết định tháng sau kết hôn.” Ông liếc sang Vũ Thần, thấy
con bé không có bối rối. Rất tốt.

“Tháng sau? Nhanh như vậy?”

Tiêu
Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh cùng trừng to mắt, không thể tin.

“Tương
lai tài sản của ta sẽ do Vũ Thần cùng Tử Úy cùng chung thừa kế, nếu như Tử Úy
muốn bỏ, sẽ do Vũ Thần hoặc con của cô ấy thừa kế.”

“Con?!”
Lại thêm một tin tức kinh hãi, bọn họ đồng thời nhìn về phía bụng Hạ Vũ Thần.

“Các
ngươi có thể nói chúc mừng ta, sau đó trở về nhà.”

“Chúc...
Chúc mừng, đừng quên mời chúng em uống rượu mừng nhé anh hai.” Tiêu Mỹ Châu khó
khăn nặn ra lời chúc. Muốn bà gọi một cô bé nhỏ hơn bà hai mươi tuổi là chị
dâu, bà thật sự làm không được.

“A! Anh họ!” Chu Bá
Tinh kêu lên.

Tiêu Tử Úy vẻ mặt âm trầm
đứng ở cửa thang lầu, không nói một lời nhìn bọn họ chằm chằm.

Hạ Vũ Thần lo lắng hắn
lại muốn xung đột với Tiêu lão tiên sinh.

“Tử Úy, bố của anh nói
muốn cùng Hạ tiểu thư...” Tiêu Mỹ Châu bận rộn đâm thọc.

“Tôi nghe được.” Tiêu Tử
Úy ánh mắt lạnh như băng nhìn về Hạ Vũ Thần. “Tôi sẽ không chúc mừng các
ngươi.” Hắn xoay người đi ra cửa.

Hạ Vũ Thần giống như bị
hắn giáng một cái tát. Cô thật không biết mình đang làm gì

Tuy chỉ giả bộ tổ chứ
hôn lễ, nhưng trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị, Hạ Vũ Thần mỗi ngày đều bận rộn,
nào thử lễ phục, trang điểm, chụp hình, khó được gặp Tiêu Tử Úy một lần.

Cho dù thấy không phải
bên cạnh bọn họ còn một đống bạn bè đến chúc mừng sao, chính là ông chủ công ty
áo cưới hoặc quản lý tiệm châu báu đưa mục lục để cô chọn trang sức đeo tay
dùng trong hôn lễ, hai người bọn họ căn bản không có cơ hội nói một câu.

Tiêu Tử Úy cũng đang hờn
dỗi, sắc mặt mỗi ngày đều khó coi, làm cho người ta sợ hãi.

Nhẫn nại đến giới hạn,
hắn thật không muốn nhịn tiếp nữa.

Buổi trưa hắn làm việc
xong trở về nhà, chỉ thấy Hạ Vũ Thần một mình ở trong phòng khách đang sửa sang
lại cho bố hắn.

Hắn rón rén từng bước đến
gần, từ phía sau ôm lấy cô.

……………

“A!” Hạ Vũ Thần bất
thình lình bị người ta ôm sợ hết hồn, trong nhà không có người khác, chẳng lẽ
là...

“Là anh.”

Tiếng nói âm trầm quen
thuộc từ sau lưng cô truyền đến.

“Tử Úy, mau buông, nếu
để cho người khác thấy không được đâu?” Cô muốn tránh thoát vòng ôm của hắn,
nhưng hắn không chịu buông tay ngược lại ôm càng chặt.

“Bọn họ muốn nghĩ gì
thì nghĩ, anh không quan tâm.” Hắn quay cô lại, để cô đối mặt với hắn, “Anh hiện
tại muốn có em!”

“Anh điên ư!” Cô che lại
miệng hắn, “Anh cho rằng anh đang ở đâu?” Cô khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn
tây, sợ bộ dạng hiện tại của bọn họ bị người ta nhìn thấy.

“Còn như vậy nữa, anh
thật sẽ điên đấy!” Hắn kéo ra tay cô, nắm thật chặc trong tay mình.

“Tử Úy, đừng như vậy!”

“Vậy em muốn anh thế
nào? Cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn em gả cho người đàn ông khác, hơn nữa
người đàn ông kia còn là bố anh! Chẳng lẽ thật phải đợi em vào Tiêu gia, trở
thành mẹ kế của anh? Đến lúc đó anh còn cách gì có được em?”

Ai có thể hiểu trong
lòng hắn đau khổ cỡ nào? Đã yêu một cô gái sắp trở thành mẹ kế mình, hắn không
thể cùng người khác chia sẻ vui sướng, chỉ vì tình yêu bọn họ không được người
đời thừa nhận, hắn thậm chí chịu lương tâm khiển trách đoạt người yêu của bố hắn.

Những chuyện này cô có
biết không?

“Tử Úy, đừng nói như vậy,
em có nỗi khổ tâm của mình!” Cô nhận ủy thác của người khác, hơn nữa đồng ý
không nói cho bất luận kẻ nào, hôn lễ bất quá chỉ là giả thôi, cô không yêu cầu
xa vời hắn có thể khoan dung, nhưng ít nhất hắn phải tin tưởng lòng cô!

“Còn anh thì sao? Ai tới
thông cảm nổi khổ của anh?” Trán của hắn dán lên cô, khổ sở nói: “Anh yêu em,
nhưng không thể có em đây là đạo lý gì?”

“Không, anh có em, có tất
cả của em bao gồm lòng, linh hồn của em... Thân thể của em chỉ thuộc về anh.” Hắn
là người duy nhất cô yêu.

Hắn ôm chặc lấy cô, ở
bên tai cô nói nhỏ, “Anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy.” Mặt cô
áp vào lồng ngực cường trán của hắn, cảm giác giờ khắc này thật ấm áp.

Kế tiếp bốn cánh môi lập
tức quấn giao chung một chỗ, ngôn ngữ còn ý nghĩa. Chiếc lưỡi nóng ước tiến vào
trong miệng lật quấy, yêu cầu cuồng nhiệt hơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3