Dốc quỷ ám - Chương 28

Chương 28: Chân
tướng vụ án

Đêm đã về khuya, động thạch nhũ im phăng phắc.

Vì chủ nhân của nó vừa mới qua đời, nên động này
hiện đang ở trong tình trạng không có người quản lí, đèn màu treo trên vách
động cứ sáng mãi, phát ra thứ ánh sáng u ám lóe mắt đủ màu sắc.

Bỗng có âm thanh từ đâu vọng đến, phá tan sự yên
tĩnh bên trong động. Nghe kĩ thì hình như là tiếng bước chân người, lững tha
lững thững, không có chút sức sống nào, cho thấy người phát ra thứ âm thanh này
vừa gặp một tai nạn rất nặng nào đó.

Âm thanh được phát ra từ một hang động bên vách đá
xung quanh động thạch nhũ, hơn thế nghe càng lúc càng rõ, cho thấy người cũng
càng lúc càng tiến đến gần động thạch nhũ. Cuối cùng, bóng đen xuất hiện cùng
với ánh đèn mờ ảo, một người đi từ trong hang động ra giữa động thạch nhũ.

Chỉ thấy người này toàn thân ướt như chuột lột, tóc
tai rối tung dính trên khuôn mặt tái nhợt, mặc cả cây màu xanh lục, hóa ra là
Kim Chấn Vũ – người đã bị lạc trong hang động tối tăm!

Không biết bằng cách nào mà ông ta có thể thoát
chết trong hang động đầy nước biển như vậy, nhưng cho dù thế nào, Kim Chấn Vũ
lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, đói, lạnh, sợ hãi… tất cả đang giày vò ông
ta. Ông ta khẽ run lên, gập người cúi đầu, dường như ngay cả chút sức lực để
đứng thẳng người dậy cũng không còn. Đối với ông ta, tiến lên mỗi bước đã là cả
một vấn đề, thân người ông ta liêu xiêu như muốn đổ, sẵn sàng ngã xuống bất cứ
lúc nào.

Cứ như vậy, Kim Chấn Vũ giãy giụa, định đi tới cửa
ra của động thạch nhũ. Nhưng chưa đi được vài bước thì ông ta đã không trụ
được, ngã gục xuống.

Có lẽ do uống phải quá nhiều nước biển, hai tay ông
ta chống lên mặt đất, bắt đầu lớn tiếng nôn ra. Âm thanh đau khổ ấy vọng lại
trong động thạch nhũ, thứ âm thanh mà bất kì người nào nghe được đều không khỏi
động lòng trắc ẩn.

Kim Chấn Vũ nôn suốt hai, ba phút liền, trận giày
vò này gần như đã tiêu hao hết chút sức lực còn lại cuối cùng của ông ta. Sau
vài cái lắc lư thân người, cuối cùng ông ta ngã gục xuống đất, có vẻ như đã bị
ngất xỉu.

Bóng đen trên vách đá không nhịn thêm được nữa, ả
ta lặng lẽ bò xuống, từ từ lại gần chỗ Kim Chấn Vũ đang bị hôn mê. Một lát sau,
ả ngồi xổm bên cạnh người đàn ông, sau đó rút ra một con dao nắm chặt bên tay
phải!

Đây là một con dao gọt hoa quả thông thường, không
được sắc cho lắm, nhưng cũng đủ để đưa một người không còn sức phản kháng về
chầu Diêm Vương!

Bóng đen giơ tay phải lên, mũi dao lóe sáng lạnh
lùng, sau đó ả vung tay thật mạnh, đâm vào cổ người đàn ông!

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn
ông bất tỉnh nhân sự nãy giờ bỗng lật người qua một bên, nhanh như cắt nắm lấy
cổ tay của bóng đen, năm ngón tay của anh có sức mạnh như bộ móng vuốt bằng
thép, lập tức khiến đối phương không thể cử động.

Bóng đen kinh ngạc thốt lên: “Hả! Sao lại là anh?”

“Chính là tôi đây, bất ngờ lắm phải không? Còn tôi
thì biết đó là cô từ lâu rồi, Diệp Tử Phi!” Người đàn ông vừa nói vừa gạt tóc
ướt dính trên trán ra, lộ rõ khuôn mặt thật của mình, hóa ra là La Phi.

Cái bóng đen huyền bí này thực ra đã có lần gặp La
Phi, đó chính là Diệp Tử Phi – người đã cãi cọ và chia tay với Mông Thiếu Huy ở
huyện Hoàng Bình.

Diệp Tử Phi lúc này thần sắc kinh ngạc, mãi không
nói ra một câu, còn La Phi thì có cảm giác thanh thản của một người chiến
thắng, anh quan sát kĩ người con gái trước mặt mình.

So với mấy ngày trước lúc ở bưu điện, Diệp Tử Phi
lúc này rõ ràng là đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt trông cũng có phần tiều tụy.
Tóc cô rối tung, quần áo lấm bẩn, nhưng khuôn mặt thì vẫn sạch sẽ trắng trẻo.
Vì ở trong bóng tối đã lâu, nên màu da cô trông có vẻ hơi ốm yếu, thân người
cũng phát ra mùi ẩm mốc nhẹ, nhưng tất cả những điều này đều không giấu nổi vẻ
đẹp trời phú và khí chất khác người đến mê hồn của cô.

Trước cái nhìn của La Phi, Diệp Tử Phi như bình
tĩnh trở lại, bằng một giọng nhẹ tênh nhưng không dễ gì bắt bẻ được: “Xin lỗi,
anh làm ơn buông tay tôi ra.”

“Cuối cũng tôi cũng đã sập bẫy và thua anh.” Diệp
Tử Phi đứng dậy, xoa xoa cổ tay vừa bị bóp đau, miệng cười đắng chát.

La Phi cũng đứng dậy theo: “Tôi biết toàn bộ những
gì xảy ra trong động lúc chiều đều không thoát khỏi cặp mắt của cô. Kaka cũng
là do cô thả ra để dẫn đường cho Mông Thiếu Huy. Kim Chấn Vũ chết đuối trong
hang, cái hang đó nối liền ra bờ biển, về đêm thi thể của ông ta bị sóng đánh
dạt vào bờ. Tôi bèn lấy quần áo của ông ta mặc vào người, đến đây để dụ cô mắc
bẫy. Cô ra công gắng sức che giấu bí mật đó, Kim Chấn Vũ mà chưa chết, thì cô
không thể nào yên tâm được. Vì thế khi tôi giả làm Kim Chấn Vũ bị ngất xuống,
làm sao mà cô bỏ qua cơ hội hiếm có này được. Tôi nói có đúng không?”

“Anh không cần phải nói nhiều nữa, những điều này
ai mà chả nghĩ tới được. Vả lại, đằng nào thì anh cũng đã bắt được tôi, tôi mà
giấu giếm anh cũng chẳng ích gì.” Diệp Tử Phi lạnh lùng đáp, nhưng ngay sau đó
sắc mặt cô ta có phần dịu xuống, “Tôi chỉ không rõ một điều là, làm sao anh
biết được đó là tôi?”

“Sợi tóc, và cả con mèo nữa.”

Diệp Tử Phi nhíu mày, hiển nhiên là chưa hiểu sự
tình.

“Trong lúc khâm liệm thi thể của Đức Bình, tôi đã
phát hiện thấy sau tai Tiết Hiểu Hoa có sợi tóc dài của phụ nữ.” La Phi giải
thích chi tiết, “Cần lưu ý rằng thi thể của Tiết Hiểu Hoa đã được khám xét rất
kĩ, khi ấy tuyệt đối không có sợi tóc này. Vậy thì chỉ còn một khả năng: Sợi
tóc đó đã ở trong quan tài từ trước, sau đó do vết máu nên đã dính vào thi thể
của Tiết Hiểu Hoa. Chuyện tiếp sau đó thì cũng dễ đoán thôi: Trước khi cỗ quan
tài này được khâm liệm tử thi, đã có người phụ nữ từng nằm trong đó. Lúc này
trên đảo xuất hiện một người phụ nữ thần bí, không ai biết được cô ta là ai.
Tại sao ư? Tại vì cô ta đã đến đây bằng chiếc quan tài này, vả lại chưa một lần
xuất hiện công khai. Cô ta ẩn nấp trong ngôi mộ vong linh, chỉ đợi đến lúc đêm
khuya thanh vắng mới ra ngoài hoạt động. Hiển nhiên, trong chuyện này, cô ta và
Đức Bình là đồng bọn, ông ta phụ trách cung cấp đồ ăn, nước uống, đồng thời
truyền đạt lại một số thông tin từ bên ngoài, ông ta thậm chí còn khoét một lỗ
thông gió bên trong huyệt mộ. Dĩ nhiên, nếu chỉ có thế thì tôi chưa thể khẳng
định được người phụ nữ này là cô, nhưng bên trong ngôi mộ còn có tiếng mèo kêu,
cộng với chi tiết này, thế là đủ.”

Diệp Tử Phi nhìn La Phi vẻ hơi thắc mắc: “Sao anh
biết là tiếng mèo kêu? Rất nhiều người vẫn tưởng đó là tiếng trẻ con khóc, đến
Tang Quân Dũng còn phải sợ phát khiếp.”

“Rất đơn giản, vì trên đảo này không có trẻ con.
Đối với tôi, cái gì không có thì tuyệt đối không thể tồn tại. Nhưng trên đảo
này có một con mèo bị mất tích, tiếng mèo kêu trong trạng thái sợ hãi và lo
lắng nghe rất giống với tiếng trẻ con khóc. Vì thế khi nghe nói có tiếng khóc của
trẻ con là tôi lập tức liên tưởng đến tiếng mèo, điều này cũng giải thích luôn
tại sao con Kaka đã mất tích. Kaka rất không thân thiện với người lạ, nó muốn ở
trong mộ vì trong đó người ở cùng với nó kể cũng coi như chủ nhân của nó. Chỉ
có điều tôi không hiểu tại sao cô lại đem theo Kaka? Là để nó giả làm đứa trẻ
được ôm trong lòng sao?”

“Vì nó quá nhạy cảm. Lúc tôi ở trong quan tài trên
thuyền, cả lần đầu tiên các anh đến ngôi mộ nữa, nó đều có thể biểu hiện khác
thường. Tối hôm đó, lúc tôi đi chặn Tiết Hiểu Hoa trên đường, thế mà nó cũng
chạy đến tìm được tôi. Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng bị bại lộ vì nó,
vì thế nên tôi đành phải giữ nó lại bên mình.”

“Nhưng cuối cùng vẫn là do con mèo này khiến cô bị
bại lộ. Có điều…” La Phi nói tiếp, “… giả sử không phải nó đột nhiên kêu lên,
thì lần đó Tang Quân Dũng cũng đã phát hiện ra cô rồi.”

“Anh hơi bị xem thường tôi đấy.” Diệp Tử Phi lạnh
lùng nhìn La Phi,"Nếu không phải do con Kaka làm hỏng việc của tôi, thì
Tang Quân Dũng đã chết lâu rồi.”

La Phi đành cười gượng, anh tin là không phải cô ta
đang khoác lác.

“Những kẻ ham sống sợ chết ấy, họ đâu có đáng là
đối thủ của tôi.” Lúc này trên khuôn mặt Diệp Tử Phi cũng biểu lộ vẻ bất lực,
“Chỉ tại sự xuất hiện của anh đã làm cho sự việc trở nên phức tạp. Nói thật,
lần đầu tiên gặp anh, tôi đã có cảm giác vô cùng bất an. Nếu không phải tại
anh, thì Mông Thiếu Huy đâu có đến đảo Minh Trạch; nếu không phải tại anh, thì
trên đảo cũng không có nhiều người thiệt mạng đến thế.”

La Phi sững người ra, ngay sau đó đã hiểu được ý
đối phương. Bản thân Chu Vĩnh Quý và những người khác cũng không muốn chuyện
ngày ấy bị bại lộ, ở một góc độ nào đó, chính sự truy sát không thỏa hiệp của
anh đã làm cho đối phương nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.

“Tôi đâu dám trách anh, anh không có lỗi.” Thấy
thần sắc La Phi có chút khó xử, Diệp Tử Phi chủ động an ủi đối phương, “Trong
hàng loạt những vụ việc đã xảy ra trên đảo mấy ngày nay, Tiết Hiểu Hoa mới là
thủ phạm thực sự. Ông ta nhận ra chữ viết của cha mình trong bức thư ấy, sau đó
tìm được sổ ghi bệnh án ngày ấy, rồi dựa vào đó để tống tiền một cách bẩn thỉu.
Cứ như bản chất con người ông ta, thì kiểu tống tiền này sẽ không có điểm dừng.
Vì thế ngoài Chu Vĩnh Quý là con người nhu nhược ra, những người khác không ai
đáp ứng yêu cầu của ông ta cả.”

“Thế nên cô đã quyết định giải quyết vấn đề theo
cách của riêng mình. Tiết Hiểu Hoa đồng ý đi theo cô, vậy ông với cô phải khá
là quen biết?”

“Tất nhiên. Người trên đảo ai mà chả biết tôi. Vì
thế tôi không thể công khai cùng đi với Mông Thiếu Huy lên đảo.” Nghe giọng
điệu có thể đoán Diệp Tử Phi cảm thấy câu hỏi này của La Phi hơi thừa, sau đó
cô ta nói tiếp, “Mới đầu tôi không hẳn có ý định giết ông ta, tôi chỉ muốn nói
với ông ta một vài chuyện để ông ta hiểu. Ai ngờ ông ta đã đưa ra yêu cầu bỉ
ổi, còn động tay động chân nữa – cũng tại ông ta đã tự tìm đến cái chết.”

“Chu Vĩnh Quý đã nhìn thấy cô với Tiết Hiểu Hoa
cùng đi, chuyện này chắc cô không ngờ tới đúng không? À mà cô ôm con Kaka. Chu
Vĩnh Quý vốn nhát gan, lúc đó tinh thần lại đang hoảng loạn, nên đã liên tưởng
cô thành người phụ nữ ôm con, kể ra cũng hợp tình hợp lí.”

“Cái gã bất tài này đã để lại cho anh quá nhiều
manh mối. Ngày thứ hai sau khi Tiết Hiểu Hoa chết, bọn họ tụ tập lại để bàn bạc
kế sách. Bọn họ vừa nghi ngờ lẫn nhau, lại vừa muốn cất giấu chân tướng sự
thật. Nhưng tôi biết, nếu để Chu Vĩnh Quý sống, ông ta chắc chắn không qua được
cửa ải của anh.”

“Bọn họ chắc đã bàn bạc rất lâu, nên mãi đến đêm
khuya Chu Vĩnh Quý mới lên đường về nhà. Lợi dụng tâm lí của ông ta, cô đã hóa
trang thành thứ mà ông ta khiếp sợ nhất, khiến ông ta bị đau tim đột phát mà
chết. Có điều, cô trốn ở trong mộ, làm sao kịp biết tình hình bên ngoài để lên
chờ sẵn ở ‘Dốc quỷ ám’?” Đây là một trong những câu hỏi mà La Phi chưa tìm được
lời giải.

“Cha tôi đã đi từ trước đó, ông ấy không còn hứng
thú tham gia vào cuộc thảo luận vô bổ đó nữa. Nên biết rằng, trong toàn bộ sự
việc, chỉ có tôi và ông ấy là suy nghĩ giống nhau, nên sự bàn bạc giữa hai
chúng tôi mới là có tác dụng.”

“Đúng thế, Đức Bình là cha cô.” La Phi không lấy
làm lạ về vấn đề này, “Khi suy đoán ra người trong ngôi mộ là cô, tôi đã đi hỏi
một số người dân trên đảo, biết được Đức Bình có một người con gái, nhưng đã
rời khỏi đảo Minh Trạch từ mấy năm trước.”

“Tôi đã thành công trong việc làm Chu Vĩnh Quý sợ
mà chết – Tang Quân Dũng nghi ngờ cha tôi giả làm người phụ nữ đó, thật là buồn
cười! Những tưởng việc lần này sẽ không thể truy ra, nhưng tôi đã đánh giá thấp
anh. Anh không chỉ có óc quan sát nhanh nhạy và tư duy chặt chẽ, mà còn có một
niềm tin và nghị lực hiếm có. Anh đã phơi gió nằm sương một đêm bên bờ biển chỉ
để tìm lời giải cho hiện tượng vật thể biến mất trên ‘Dốc quỷ ám’, khi ấy chúng
tôi mới ý thức được rằng, anh là một đối thủ đáng gờm biết chừng nào.”

Trước những lời “có cánh” của Diệp Tử Phi, La Phi
vẫn giữ một thái độ bình thản, không đổi sắc mặt, anh nói: “Sau đó cho con cô
lên kế hoạch cho buổi cúng tế, nhằm cất một mẻ lưới cuối cùng: hạ độc tất cả
những người biết được bí mật, tôi nói không sai chứ?”

Diệp Tử Phi khẽ lắc đầu: “Việc này hoàn toàn là do
ý của cha tôi, không liên quan gì đến tôi. Nhưng quả thực đó là một kế hoạch
rất hoàn hảo. Nhưng anh và Mông Thiếu Huy là khách không mời cũng đến, khiến
ông ấy đành phải từ bỏ giữa chừng.”

“Có một chuyện có lẽ cô không biết…” La Phi nhắc
nhở đối phương, “Tang Quân Dũng khi ấy đã không uống cốc tịnh tâm trà có bỏ ‘Mỹ
nhân nhãn’ đó.”

“Thật sao?” Diệp Tử Phi tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, cùng
lúc khóe môi cô ta nhoẻn cười một cách mỉa mai, “Nhưng sau đó lại chỉ có một
mình anh ta bị trúng độc chết, chuyện đời nhân quả luân hồi, thật là khó nói.”

Mặc dù đã kinh qua nhiều ngày khổ nạn, lúc này
đương ở trong hoàn cảnh khó thoát, nhưng cách nói chuyện của Diệp Tử Phi vẫn
nửa đùa nửa thật, toát lên vẻ hấp dẫn khó cưỡng. Trong đầu La Phi không khỏi
nghĩ thầm: Chỉ e rằng Tang Quân Dũng và những người khác không thể nào ngờ tới,
kẻ đưa họ đến chỗ chết, lại là một cô gái xinh đẹp và yếu ớt như vậy.

Nghĩ đến cái chết của Tang Quân Dũng, có một chuyện
mà La Phi cảm thấy hơi có chút kì lạ: “Sao cô biết được hang bí mật dẫn đến
‘Dốc quỷ ám’ đó?” Theo anh được biết, Tang Quân Dũng đã cất giấu bí mật này rất
cẩn thận, một mặt anh ta coi hố trời là tượng trưng cho kì tích huy hoàng của
mình, không cho phép người khác cùng hưởng; mặt khác, cái hang đó thông với
“Dốc quỷ ám”, đây quả thực là điều mà anh ta không muốn.

“Đó cũng là nhờ công của con Kaka. Tôi đã đẩy Tiết
Hiểu Hoa rơi từ trên cao xuống, lần đầu tiên kết liễu sinh mạng của một con
người, cái cảm giác ấy thật là khó chịu. Tôi bị hoảng hốt trong năm, sáu phút
liền, trong quá trình này, Kaka nhảy ra khỏi vòng tay tôi và lao vào trong
hang. Tôi đi theo nó vào sâu bên trong, cuối cùng mới thấy là mình đã đặt chân
đến ‘Dốc quỷ ám’. Lúc đó tôi như bị mất hồn, cảm thấy có rất nhiều việc, cứ như
là do ý trời đã sắp đặt sẵn.”

“Thế còn cha cô? Cô tận tay siết cổ chết ông ta,
chả lẽ cũng là do ý trời sao?” Nói đến chuyện này, giọng La Phi trở nên nghiêm
nghị.

Diệp Tử Phi nhìn La Phi, không một chút áy náy hay
bối rối, sau đó cô ta bình tĩnh nói: “Anh đúng là vẫn chưa hiểu gì cả. Ngần ấy
năm nay, cha tôi từ lâu đã coi nhẹ chuyện sinh tử, nếu có thể bù đắp được lỗi
lầm đã phạm phải ngày ấy, thì cái chết đối với ông thậm chí còn là một sự giải
thoát. Thực ra lúc bị ngộ độc do uống trà, ông đã có ý muốn chết, sau đó bị anh
hỏi dồn, càng khiến ông kiên định với suy nghĩ của mình.”

“Thế tại sao ông ta không tự vẫn, mà lại phải nhờ
cô ra tay?” La Phi vẫn chưa hiểu hết sự tình.

“Chúng tôi muốn tạo nên một vài hiện tượng khó giải
thích, cùng với lời đồn ‘Dốc quỷ ám’, điều này sẽ làm cho một số người khiếp
sợ, và cũng hi vọng có thể ngăn cản anh tiếp tục điều tra.”

“Nhưng tôi là một kẻ vô thần tuyệt đối.” La Phi tỏ
vẻ tiếc thay cho đối phương, “Các người làm vậy chẳng những không dọa được tôi,
ngược lại càng làm tôi có hứng thú, hơn nữa càng để lại nhiều manh mối hơn.”

“Đúng vậy, trước sau anh luôn là rắc rối lớn nhất
mà tôi phải đối mặt.” Diệp Tử Phi thản nhiên thừa nhận, “Đã có lúc tôi thậm chí
còn cảm thấy tuyệt vọng: Một khi anh đã quyết tâm đi tìm lời giải cho điều bí mật
nào đó, thì dường như không gì có thể ngăn cản được anh.”

“Cứ cho là tôi không tóm được cô, thì dựa vào hàng
loạt vụ án xảy ra liên tiếp trên đảo mấy ngày nay, tôi cũng có thể đoán được
tám, chín phần. Nhưng đối với sự việc xảy ra mười tám năm trước, vẫn còn vài
điều mấu chốt mà tôi chưa hiểu được. Bây giờ, cô hãy nói cho tôi biết rốt cục
là như thế nào, thi thể của mẹ Mông Thiếu Huy tại sao lại xuất hiện trên ‘Dốc
quỷ ám’? Tình tiết trong chuyện này chính là điều bí mật mà hai cha con cô dày
công cất giấu đúng không?” Đôi mắt La Phi lúc này lại lóe lên một thứ ánh sáng
sắc lẹm, khiến người ta không thể lẩn tránh.

Diệp Tử Phi không hề tỏ ra bị lép vế trước ánh mắt
của đối phương, cách cô ta nói chuyện thậm chí còn có cảm giác như một kẻ chiến
thắng: “Sư việc năm đó, đến giờ chỉ còn lại mình tôi là người trong cuộc. Tôi
phải lao tâm khổ tứ để cất giấu, hà cớ gì tôi phải nói cho anh biết?”

“Cô cũng là người trong cuộc sao?” La Phi tỏ vẻ
ngạc nhiên, sau đó mới vỡ lẽ, “Phải rồi, vì cô là con gái của Đức Bình, nên mặc
dù lúc đó cô cũng có mặt, nhưng vợ Tang Quân Dũng không cho rằng Đức Bình đã
‘cứu mạng’ cô. Như vậy thì càng tốt, tôi cứ tưởng rằng cô chỉ nghe cha mình kể
chuyện thôi, còn sợ cô kể lại không rõ nữa.”

“Đúng thế, tôi biết tất cả, nhưng tôi sẽ không nói
cho anh biết đâu!” Diệp Tử Phi bị La Phi chọc tức bởi điệu bộ như "đi guốc
trong bụng" của mình, cô mở to mắt nói, “Tôi thà chết như cha mình, cũng
phải giữ điều bí mật này đến cùng.”

“Có đáng không? Rốt cục đó là bí mật gì mà phải trả
giá bằng nhiều sinh mạng như thế?” La Phi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu. “Nếu cái chết
cũng không thể làm cô sợ hãi, thì còn chuyện gì đã qua mà không thể đối diện
với nó nữa chứ?”

Diệp Tử Phi cười khẩy: “Anh đâu có hiểu được sự
tình, anh chỉ nhìn thấy những thứ bề ngoài thôi. Thế anh nghĩ cha con tôi nhọc
công cất giấu bí mật vì bản thân mình hay sao?”

Diệp Tử Phi ngẩng đầu kiêu ngạo, ánh mắt lộ vẻ bất
cần, như thể với cô ta chỉ cần bàn về việc này thôi đã là một nỗi nhục rồi.

La Phi động lòng: “Thế thì vì ai? Mông Thiếu Huy?”

Nghe đến cái tên này, Diệp Tử Phi lập tức trở nên
hiền dịu hơn: “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, tôi đã làm nhiều việc như vậy vì anh
ấy, tuy anh ấy không biết, nhưng tôi vẫn rất vui. Ý nghĩa cuộc sống của tôi là
làm cho anh ấy được sống hạnh phúc, đối với tôi điều này quan trọng hơn bất cứ
thứ gì khác.”

La Phi khẽ thở dài: “Tôi biết tình cảm giữa hai
người. Mông Thiếu Huy đã từng nhắc về cô với tôi, cậu ta cũng rất rất yêu cô.”

Diệp Tử Phi nhoẻn một nụ cười: “Điều này thì không
cần anh phải nói, vả lại anh không thể hiểu được chúng tôi yêu nhau đến nhường
nào. Vì tận sâu trong tâm hồn chúng tôi luôn có một sự cộng hưởng rất mạnh mẽ.
Trong trận sóng thần năm ấy, chúng tôi đều đã mất mẹ. Tôi mãi mãi không sao
quên được cảnh hai mẹ con họ chia li, tôi hiểu mọi thứ trong lòng anh ấy, tôi
hi vọng có thể ở bên anh ấy đến trọn đời, để che chở cho anh ấy, không để anh
ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.”

Trong lúc nói những lời này, thoạt tiên cô hoàn
toàn là một người phụ nữ chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu, nhưng cùng với
sự dội về của kí ức, nét mặt cô bắt đầu thay đổi, không giấu nổi vẻ bi thương,
xót xa.

La Phi cũng không khỏi động lòng trước tâm trạng
của đối phương, nhưng ngay sau đó lí trí anh đã thắng được tình cảm, lòng chính
nghĩa và sứ mệnh thiên phú của một cảnh sát lại choáng ngợp trong anh. Anh
quyết định không vòng vo nữa, mà đi thẳng vào chủ đề chính.

“Cô có thể giấu bí mật đó, nhưng liệu cô có giấu
được tội ác mình phạm phải trong mấy ngày nay không? Sau khi biết hành vi giết
người của cô, Mông Thiếu Huy sẽ nghĩ gì? Liệu cậu ấy có tha thứ cho cô không?
Tất cả những gì mà cô đã dày công vun đắp, liệu có đạt được kết quả như mong
muốn hay không?” Giọng nói của La Phi tuy không lớn, nhưng một tràng câu hỏi
như vậy cũng đủ để hăm dọa.

Diệp Tử Phi rõ ràng là đã bị chọc trúng tim đen,
người cô run bắn lên, nước mắt cứ thế trào ra. Trong chốc lát, cô đã trở thành
một cô gái cô đơn yếu ớt không có chỗ dựa.

“Không, không thể để anh ấy biết những chuyện này…”
Cô khóc lóc cầu khẩn, “Tôi không thể giải thích với anh ấy…”

Trông điệu bộ của cô, La Phi thấy đau nhói trong
lòng, đây là lần đầu tiên anh có sự đồng cảm với một kẻ thủ ác. Anh lại thở
dài: “Nhưng giờ đây đã muộn rồi… những việc cô đã làm, không có cách gì cứu vãn
được.”

Diệp Tử Phi chìm trong im lặng hồi lâu, cô cúi đầu,
cắn chặt môi, thỉnh thoảng nấc lên vài tiếng.

La Phi không nói gì, chỉ đợi trong im lặng. Anh
biết trong lòng cô đang rất mâu thuẫn, đồng thời, cô cũng đang phải đưa ra
những quyết định khó khăn.

La Phi tin rằng, sự việc sẽ đi đến một kết quả như
anh mong muốn.

Quả nhiên, cuối cùng Diệp Tử Phi đã quyết định, cô
hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với La Phi: “Thôi
được, tôi sẽ nói cho anh biết những chuyện đã từng xảy ra. Nhưng mục đích của
tôi, là hi vọng sau khi hiểu được mọi chuyện, anh sẽ giúp tôi tiếp tục cất giấu
chúng. Có thể lúc này mà tôi đưa ra yêu cầu sẽ khiến anh cảm thấy buồn cười,
thậm chí còn có chút ngây thơ. Nhưng tôi đã không còn đường lui, chỉ hi vọng
anh cũng sẽ giống như cha con tôi có được sự đồng cảm đối với cảnh ngộ của một
đứa trẻ. Để từ đó có thể có một sự nhượng bộ thỏa hiệp nào đó. Cha tôi từng
nói, anh là người coi trọng chính nghĩa, anh sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của
tôi, đúng không?”

Diệp Tử Phi mở to mắt nhìn La Phi, đôi mắt rưng
rưng hàng lệ, chất chứa đau thương và khẩn cầu. Dù là người sắt trông thấy ánh
mắt ấy, cũng không thể không mềm lòng.

La Phi không nói gì, anh chỉ vểnh tai, bắt đầu lắng
nghe lời kể của đối phương.

Báo cáo nội dung xấu