Dốc quỷ ám - Chương 19

Chương 19: Sợi
tóc khả nghi

Một buổi cúng lễ cầu siêu đã biến thành một màn
hiểm kịch ngộ độc tập thể, sự biến đổi này khiến La Phi cũng có phần không
lường trước được. May mà anh có cách xử lý tình huống hợp lý, thêm vào đó là Lý
Đông lại có kinh nghiệm giải độc, nên mọi người mới thoát khỏi lưỡi hái tử
thần. Sau khi TangQuân Dũng bỏ ra về trước, những người còn lại nghỉ ngơi
một lát rồi cũng lần lượt ra về.

La Phi đưa Mông Thiếu Huy về chỗ trọ, sắp xếp cho
cậu đi ngủ. Một cậu thư sinh yếu ớt thế này mà đã phải chịu đựng sự giày vỏ cả
về thể xác lẫn tinh thần, nhiều lúc tưởng chừng không thể trụ nổi. Còn La Phi
thì vẫn chưa thể yên tâm nghỉ ngơi được, lúc rời khỏi căn phòng nhỏ, Lý Đông đã
ra ám hiệu với anh, bây giờ thời gian cũng đã sắp đến, La Phi đi một mình về
hướng nhà Lý Đông.

Lý Đông vẫn chưa đóng cửa, có vẻ như đang đợi La
Phi đến. La Phi đi thẳng vào trong nhà, hỏi vào chủ đề chính luôn: “Bác sĩ Lý
Đông, có chuyện gì vậy?”

Lý Đông khách khí vài câu, mời La Phi ngồi xuống
rồi mới bắt đầu nói: “Tôi vừa mới đến chỗ bà Vương và kiểm tra số chè trong nhà
bà ta. Chỗ chè đó…” Anh hơi dừng lại một chút, “… đều không thấy vấn đề gì cả.”

“Vậy sao?” La Phi hoàn toàn hiểu ngụ ý trong lời
nói của Lý Đông, anh đưa tay gãi cằm, “Thế có nghĩa là, khả năng bỏ thuốc độc
vào sau đó là rất lớn? Vậy có thể là ai nhỉ? Huệ Thông? Hay là Đức Bình?” Nhưng
anh lại tự lắc đầu, Huệ Thông là một đứa trẻ nhút nhát, không có lí do và dấu
hiệu gì cho thấy nó là thủ phạm; còn Đức Bình lại là người bị trúng độc nặng
nhất trong vụ này, cho rằng ông ta là kẻ đầu độc cũng không hợp lí.

“Để bỏ một nhúm lá ‘Mỹ nhân nhãn’ vào trong ấm trà
đâu có khó khăn gì, không nhất thiết phải là chủ nhân căn phòng mới có khả năng
làm việc này.”

“Thật sao? Anh lại có ý tưởng gì à?” La Phi nhận
thấy trong câu nói của Lý Đông còn hàm chứa ẩn ý, lập tức nhìn thẳng vào mắt
đối phương.

“Có một tình huống thế này, hồi nãy tại hiện trường
tôi không tiện nói ra, vì thế tôi đã ra hiệu cho anh đến gặp riêng.” Lý Đông
cắn môi, sau đó nói một cách trịnh trọng: “Tang Quân Dũng, anh ta không hề bị
ngộ độc.”

“Sao cơ?” Đây có lẽ là một phát hiện lớn, La Phi
nhấn giọng hỏi, “Anh có dám chắc không?”

Lý Đông gật đầu: “Tuy anh ta có giả vờ, nhưng một
người không bị trúng độc không thể nào qua mặt được bác sĩ. Trong lúc tiêm
thuốc giải độc, anh ta khẽ chau mày lại, cho thấy anh ta có cảm giác đau khi bị
kim đâm vào. Đây là hiện tượng không bình thường đối với một người đang bị
trúng độc nặng, bụng dạ đau đớn cồn cào. Vì thế tôi đặc biệt chú ý đến đôi mắt
của anh ta, đồng tử hoàn toàn bình thường, còn các anh thì đều có triệu chứng
đồng tử bị dãn nở.”

La Phi cúi đầu trầm tư, những manh mối rời rạc đang
tụ lại trong đầu anh: Tang Quân Dũng phải là người cùng uống tịnh tâm trà với
Đức Bình và Kim Chấn Vũ, nhưng thời gian “độc phát” lại rất muộn, hơn nữa anh
ta lại là người hồi phục sớm nhất, đích thực là có chỗ khả nghi. Tiếp tục suy
luận, trong đầu La Phi bỗng lóe lên: Phải rồi! Lúc tôi uống trà có phát hiện ra
ở mép bàn có vết nước trà bị đổ, lúc đó cứ nghĩ là do Huệ Thông làm rớt trong
lúc rót trà, giờ nghĩ lại, rất có thể là do Tang Quân Dũng đã lén đổ trà đi,
anh ta đã không uống cốc tịnh tâm trà đó!

“Thông tin mà anh cung cấp rất có giá trị!” La Phi
nhìn Lý Đông và khen ngợi một cách rất chân thành, “Có điều, bây giờ tôi chưa
có thời gian để cảm ơn anh, tôi có việc quan trọng phải đi ngay.”

Lý Đông cười một cách thấu hiểu: “Anh cứ đi bận
việc của mình đi. Tôi nghĩ, nơi anh cần đến ngay là nhà Tang Quân Dũng, đúng
không?”

La Phi gật đầu, anh phát hiện ra mình với cậu bác
sĩ trẻ này có một sự ăn ý hiếm thấy, điều này khiến anh bất giác nhớ lại Chu
Bình – nhân vật đã sát cánh cùng anh hồi còn ở đội cảnh sát núi Nam Minh, hai
người này ít nhất có mấy điểm chung sau: nhiệt tình, chính nghĩa, trách nhiệm,
làm việc đâu ra đấy.

Nhà Tang Quân Dũng ở ngay gần động thạch nhũ, trước
đó La Phi chưa từng đến lần nào, nhưng chỉ cần hỏi thăm dân làng một chút là đã
tìm được đến nơi. Căn nhà này vốn đã rất chướng mắt, nhà cao cửa rộng, tường ốp
gạch men cao cấp vuông vức, cho thấy tiềm lực kinh tế của chủ nhân nó không
phải hạng tầm thường.

Trước sự viếng thăm bất ngờ của La Phi, Tang Quân
Dũng tỏ ra không có sự chuẩn bị gì về tâm lí. Anh ta sững sờ khoảng năm, sáu
giây gì đó, sau khi định thần trở lại, mới thay bằng bộ mặt khách sáo mời La
Phi vào trong nhà.

“Thế nào? Cơ thể bình phục rồi chứ?” La Phi nhìn
thấy trên bàn có bày rượu và đồ nhắm, biết là đối phương hồi nãy đang ngồi uống
rượu một mình, bèn cố tỏ ra vẻ quan tâm: “Đã uống rượu rồi cơ à? Vừa mới bị ngộ
độc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ?”

Tang Quân Dũng cười gượng, quay sang bảo vợ đi pha
trà, sau đó hỏi La Phi: “Cảnh sát La Phi, muộn thế này rồi còn đến chơi, có
chuyện gì không?”

La Phi tạm thời không nói gì, nhận cốc trà từ tay
vợ Tang Quân Dũng đem ra, anh chưa uống ngay, mà cố tình đổ ra mép bàn.

Tang Quân Dũng mặt lập tức biến sắc: “Cảnh sát La
Phi, anh thế này là có ý gì vậy?”

La Phi cười nhạt: “Có ý gì à? Tôi đến chính là hỏi
anh câu hỏi này đây!”

Tang Quân Dũng cúi đầu, trên trán nổi lên những
đường gân xanh, một lát sau, anh ta biết là mình không giấu nổi, ngẩng phắt mặt
lên, nói một cách tỉnh bơ: “Đúng vậy, tôi đã không uống cốc tịnh tâm trà đó, thế
thì sao nào? Tôi rất sợ uống cái thứ đắng ngắt ấy, với lại gì mà tâm không tịnh
thì sẽ bị ma quỷ mê hoặc, tôi không tin vào mấy chuyện đó.”

“Thế tại sao anh lại giả vờ bị ngộ độc?” La Phi hỏi
dồn.

Tang Quân Dũng xòe tay bĩu môi: “Các anh đều bị ngộ
độc cả, tôi không bị ngộ độc mà được sao? Thế khác nào tôi đã trở thành kẻ bị
tình nghi đầu độc số một? Tôi đâu có ngu thế, tôi dại gì mà đi rước họa vào
thân.”

La Phi thấy anh ta nói rất thản nhiên, không giống
như đang nói dối, vả lại cách giải thích này xem chừng cũng có lí. Nhưng trong
đầu anh lập tức lại phát hiện ra điều nghi vấn tiếp theo: “Nếu anh không tin
vào chuyện ma quỷ, ngay cả tịnh tâm trà cũng đã không uống, thì tại sao anh lại
muốn tham gia vào lần cúng tế này?”

Tang Quân Dũng chần chừ, có vẻ như câu hỏi này
không dễ trả lời chút nào. Sau một hồi suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta nhếch
miệng nói: “Thôi được, vậy tôi cũng xin nói thật, tôi thấy thằng cha Đức Bình
này không ổn lắm, nên muốn xem rốt cục hắn làm nên trò trống gì. Lúc đến đó tôi
lại có thêm một suy nghĩ nữa, nên cốc trà đó là do tôi cố tình không uống.”

Mắt La Phi như sáng lên, nhìn chăm chú vào đối
phương: “Ý anh muốn nói, Đức Bình chính là người đã bỏ thuốc độc vào trà? Hơn
nữa anh đã có dự cảm là ông ấy sẽ hạ độc? Tại sao?”

Tang Quân Dũng lẩn tránh cái nhìn của La Phi, hình
như trong lòng có điều gì lo lắng, anh ta bắt đầu có biểu hiện ấp úng: “Điều
này… Điều này… Tóm lại là tôi chỉ thấy ông ta không bình thường, trên đảo chưa
có người chết mà đã mua quan tài về làm gì? Cứ như thể ông ta biết trước là
Tiết Hiểu Hoa sẽ chết vậy.”

Nghe anh ta nói vậy, La Phi chợt nhớ lại lúc thầy
trò Đức Bình nhận thi thể người chết, Tang Quân Dũng đã cạnh khóe bằng một câu
gì đó. Đức Bình mua quan tài trong khi không có người chết, kể cũng kì lạ,
nhưng nếu vì thế mà nhận định ông ta đã giết Tiết Hiểu Hoa, thì cũng có vẻ hơi
khiên cưỡng. Trái lại, trong đầu La Phi lúc này đang đặt nghi vấn đối với Tang
Quân Dũng, anh ta tỏ ra rất nhạy cảm trong vấn đề này, phải chăng vẫn còn đang
che giấu chuyện gì đó?

La Phi quyết định dùng lời lẽ công kích đối phương,
sau một hồi cân nhắc, anh hỏi: “Hình như anh có vẻ rất thành kiến với Đức Bình?
Tại sao thế? Anh đang sợ điều gì đó à?”

“Tôi sợ? Đùa, tôi mà sợ cái gì cơ chứ!” Tang Quân
Dũng bỗng trở nên kích động, đứng phắt dậy khỏi ghế, vung tay gào lên, “Ai cũng
biết, tôi là người dũng cảm nhất trên đảo Minh Trạch này! Cái hố trời sâu cả
hơn trăm mét cũng chẳng hù dọa được tôi, tôi mà còn phải sợ sao?!”

La Phi ngồi im không nhúc nhích, anh ngoảnh mặt làm
ngơ. Phản ứng của Tang Quân Dũng rõ ràng là đã vượt qua mức bình thường, điều
này càng chứng tỏ những lời vừa rồi của La Phi đã gãi đúng chỗ ngứa. Trong đầu
anh ta, chắc phải đang cất giấu một vài bí mật nào đó, nhưng phải làm thế nào
để anh ta mở miệng nói ra đây?

Tang Quân Dũng lúc này cũng đã ý thức được biểu
hiện thái quá của mình, hậm hực ngồi trở lại ghế, có điều vẫn còn thở hổn hển,
cho thấy hơi thở vẫn chưa được ổn định.

La Phi quyết định chuyển sang một chủ đề khác để
thăm dò.

“Anh nhìn nhận thế nào về việc xuất hiện bóng đen
trên ‘Dốc quỷ ám’? Tức là người phụ nữ ôm con trong cái lời đồn ấy.” La Phi vừa
hỏi vừa tập trung quan sát tỉ mỉ xem sắc mặt đối phương có thay đổi gì không.

Cơ mặt Tang Quân Dũng khẽ rung lên, nhưng lần này
anh ta giấu đi cảm xúc của mình rất nhanh, làm ra vẻ như không có điều gì xảy
ra: “Người chết giống như ngọn đèn đã tắt, làm gì có chuyện ma nữ ma niếc, cơ
bản là không thể có chuyện đó, điều này chỉ cần người có văn hóa một chút thôi
là biết cả, Tang Quân Dũng tôi càng không thể cảm thấy sợ hãi vì những chuyện
này.”

La Phi tạm thời không nói gì, chỉ nhìn đối phương
với ánh mắt sắc nhọn. Ánh mắt ấy như có một ma lực nào đó, người nhút nhát nhìn
vào đó sẽ tìm thấy dũng khí, người ủ rũ nhìn vào đó sẽ cảm thấy như được động
viên an ủi, người đau khổ nhìn vào đó sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, còn người trong
lòng có ý đồ xấu xa mà nhìn vào đó, sẽ có cảm giác như bị kim đâm vào tim phổi,
đứng ngồi không yên.

Tang Quân Dũng dường như không chịu nổi trước sức
ép của đối phương, một lát sau, cuối cùng anh ta cũng xin đầu hàng, quyết định
nói ra một số chuyện, hi vọng có thể dồn sức ép này về phía đối phương.

“Tôi cho rằng con ma nữ đó là do Đức Bình cải
trang.” Tang Quân Dũng nghiến răng, bỗng nhiên buột miệng ra câu nói này.

“Tại sao?” La Phi hiển nhiên là rất có hứng thú với
điều này, anh vươn người về phía trước truy hỏi.

“Tôi đã từng nhìn thấy trên người ông ta có tóc của
phụ nữ.” Chuyện đã đến nước này, Tang Quân Dũng cũng không muốn che giấu điều
gì nữa. “Chính là vào cái hôm nhận xác Tiết Hiểu Hoa. Tôi đứng cạnh ông ta, nên
nhìn thấy rất rõ. Ở chỗ cổ áo ông ta, có một cọng tóc rất dài. Anh thử nghĩ,
một hòa thượng như ông ta, trên người sao lại có cọng tóc như vậy? Nhất định là
do lúc cải trang làm phụ nữ đã để sót lại!”

La Phi chìm trong suy nghĩ, nếu những gì Tang Quân
Dũng nói là sự thật, thì đây đúng là một nghi vấn rất lớn!

“Anh đã có suy nghĩ như vậy, sao lúc đó không nói
ra?” Một lát sau, La Phi tiếp tục hỏi đối phương câu hỏi này.

“Lúc đó…” Tang Quân Dũng lục lọi trong đầu để tìm
cho ra một lí do thích hợp, do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta nói tiếp, “Lúc đó
mới chỉ có một người chết là Tiết Hiểu Hoa, vả lại tôi cũng không biết là những
chuyện này lại có liên quan đến người phụ nữ nào đó. Phải rồi, sau đó thì đã
biết… nhưng sau đó… sau đó anh đâu hỏi tôi có đúng không? Chả nhẽ lại để tôi
chủ động tìm anh để báo cáo tình hình à? Tôi đâu có rảnh rỗi đến thế, ai muốn
làm gì thì kệ người ta, dù sao thì tôi cũng chẳng sợ, để xem ai làm gì được tôi
nào!”

Lời giải thích này rõ ràng là gượng gạo, nhưng La
Phi hiểu rằng, với tình hình hiện nay mà muốn moi được nhiều thông tin hơn nữa
từ miệng của đối phương, e là vô cùng khó. Vậy mình phải làm gì bây giờ? Lại
đến gặp Đức Bình à? Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ? Chỉ dựa vào cọng tóc phụ nữ mà
hiện vẫn chưa thể xác minh được là nó có thực sự tồn tại hay không sao? Anh đã
có lần đấu trí với Đức Bình, nên biết đối phương không phải là một tay dễ dàng
đối phó, mạo muội đến đó, khác nào tự chuốc lấy bẽ bàng. Anh cần có thêm chứng
cứ và manh mối.

“Hi vọng những điều anh nói đều là sự thật.” Trầm
ngâm giây lát, La Phi quyết định lùi một bước để tiến nhiều bước, tạm thời
không nên nói cho cạn lời, nhưng cũng phải dành cho đối phương một sức ép đủ
mạnh, “Có điều, anh nên hiểu rõ tình hình hiện nay, cứ cho là anh có điều gì đó
còn che giấu, thì chúng tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật. Đến khi đó, anh sẽ
thấy, hành vi của mình hiện giờ chỉ là nhẹ không ưa ưa nặng mà thôi.”

“Tôi sẽ có trách nhiệm với chính mình. Mà sự thực
thì cũng chỉ có tôi thực sự có trách nhiệm với bản thân tôi mà thôi.” Thái độ
của Tang Quân Dũng xem ra vẫn rất kiên quyết.

“Thôi được, nếu có việc gì cần, tôi sẽ lại đến tìm
anh.” Nói xong câu cuối cùng, La Phi đứng dậy từ biệt ra về.

Báo cáo nội dung xấu