Dốc quỷ ám - Chương 07

Chương 7: Thi thể trong hang động

Tang Quân Dũng được mệnh danh là người dũng cảm nhất trên đảo Minh Trạch,
trong đó phần lớn nguyên nhân là do cậu đã từng một thân một mình đến khai phá
“hố trời” ở trên đảo.

“Hố trời” nằm trên đỉnh núi ở phía tây bắc đảo Minh Trạch, là một hang núi
huyền bí miệng chọc trời, sâu không đáy. Về cái hang núi này, đã từng có nhiều
lời đồn khác nhau, trong đó không ít những câu chuyện yêu ma quỷ quái. Nhưng
thực hư thế nào, trước giờ chưa ai có thể nói một cách chuẩn xác được. Vì đã có
ai xuống đó đâu mà biết.

Mấy trăm năm nay, dĩ nhiên là có những thanh niên hiếu kì và dũng cảm muốn
xuống dưới động xem rốt cuộc thế nào. Họ đem đến cuộn dây dài nhất, một đầu
buộc vào thắt lưng, đầu kia buộc vào tảng đá bên miệng hang, sau đó lần theo
miệng hang mà đi xuống khám phá. Nhưng lần nào cũng có cùng một kết quả: Bất kể
sợi dây của họ dài bao nhiêu, đều không có cách nào bảo vệ được họ cho đến tận
cùng của “hố trời” – bởi vì “hố trời” quả thực quá sâu, họ chỉ biết lần xuống
cho hết sợi dây rồi thất vọng quay trở lại mặt đất.

Tang Quân Dũng đã từng là một thanh niên trong số đó, sau vài lần thất bại,
cậu không can tâm nên đã đưa ra một quyết định đáng sợ: xuống thám hiểm động
trong điều kiện không có dây bảo hộ!

Mọi người trên đảo đều cho rằng cậu ta bị điên, vì theo như lời của những
người đã từng xuống hang, thì từ trên miệng hang trở xuống đều là vách núi
thẳng đứng, thậm chí có đoạn còn lõm ngược vào phía trong, tay không leo xuống,
khác nào tự nộp mạng cho thần chết.

Thế mà Tang Quân Dũng vẫn quyết tâm xuống, dụng cụ duy nhất mà cậu đem theo
là một chiếc đèn pin đeo ở bên hông, theo như lời kể của cậu ta sau đó, cậu đã
xuống đến độ sâu hơn trăm mét, dọc đường nhiều lần gặp nguy hiểm, lần đáng sợ
nhất là cậu hoàn toàn "rơi tự do" khỏi vách núi, may mà gần đó có một
khe đá kẹp lấy người cậu nên mới thoát chết. Suốt chặng đường, có thể nói là
cậu đã trải qua nhiều kiếp nạn mà một người bình thường không thể nào tưởng
tượng nổi.

Cũng vì thế mà cuối cùng cậu mới được tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp mà một
người bình thường cũng không thể nào hình dung nổi.

Động thạch nhũ khổng lồ. Bên trong hang khúc khuỷu sâu hoắm, cao thấp nhấp
nhô, nhũ đá muôn hình vạn trạng, màu sắc sặc sỡ, cảnh tượng hiếm có, trông hệt
như một cái cung điện nguy nga tráng lệ dưới lòng đất được điêu khắc bằng đá
quý, san hô và ngọc bích.

Tang Quân Dũng hoàn toàn bị chinh phục bởi phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây,
lúc đó cậu không thể nào nghĩ được rằng, lần mạo hiểm này sau đó còn đem lại
cho cậu ích lợi lớn hơn thế.

Cuộc thám hiểm lần này của Tang Quân Dũng đã được người dân trên đảo lưu
truyền như một huyền thoại, nhưng không ai dám bắt chước cậu ta. Đến ngay bản
thân Tang Quân Dũng sau khi bước ra khỏi động thạch nhũ, cũng chưa từng có một
thử nghiệm nào tương tự như thế nữa. Cậu chỉ biết ghi sâu trong tâm trí cảnh
tượng và cấu trúc kì ảo bên trong động thạch nhũ ấy.

Vài năm sau, Kim Chấn Vũ lên làm trưởng thôn, người đàn ông rất có đầu óc
này bắt đầu dẫn dắt mọi người khai thác tiềm năng du lịch trên đảo. Một hôm,
ông chợt nhớ đến cái động thạch nhũ mà Tang Quân Dũng đã có lần nhắc đến, thế
là tìm đến nhà gặp Tang Quân Dũng. Tang Quân Dũng sảng khoái nhận lời đi đầu
tiến hành khai phá động thạch nhũ, nhưng cậu đưa ra điều kiện là động thạch nhũ
sau khi khai phá phải do cậu quản lý, và phải chiếm giữ 1/3 cổ phần. Kim Chấn
Vũ không có cách nào từ chối mức giá mà cậu đưa ra, vì cả cái đảo Minh Trạch
này người duy nhất có thể vạch ra bản đồ quy hoạch khai thác động thạch nhũ là
Tang Quân Dũng.

Động thạch nhũ được khai thác một cách thuận lợi, và đã trở thành điểm đến
hấp dẫn đối với du khách trên đảo Minh Trạch, Tang Quân Dũng cũng nhờ đó mà trở
thành lớp người giàu có đầu tiên trên đảo.

Vào mùa đông giá lạnh, động thạch nhũ hầu như ở vào trạng thái bỏ không.
Nhưng trong con mắt của cặp tình nhân đang yêu say đắm và giấu giếm như Đại
Cương và Phượng Kiều thì động thạch nhũ này vẫn còn một công dụng tuyệt vời
khác.

Trận đại hỏa hoạn đêm qua đã khiến người dân trong làng rệu rã, mặt trời
lên rồi mà mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ chưa tỉnh dậy, đúng lúc này
Đại Cương và Phượng Kiều đã xuất hiện ở cửa động thạch nhũ.

“Mau vào động đi, bên trong động rất ấm.” Thấy Phượng Kiều mặt đỏ ửng lên
vì lạnh, Đại Cương trong lòng xót xa.

“Em không dại gì mà vào đâu.” Phượng Kiều bĩu môi, “Mỗi lần vào trong động
là anh lại trở thành một kẻ xấu.” miệng thì nói vậy nhưng Phượng Kiều thoắt cái
đã chui vào bên trong động.

Đại Cương mau chóng cầm đèn pin theo sau, đi qua một lối đi mở ra trong
núi, hai người họ đã có mặt tại trung tâm động thạch nhũ.

“Ở đây ấm áp thật, cứ như đang mùa xuân ấy.” Phượng Kiều vừa nói vừa cởi
chiếc áo bông dầy cộp đang khoác trên người, để lộ ra một thân hình với đường
cong khúc nào ra khúc nấy, khiến Đại Cương nhìn dán mắt không rời.

“Làm gì mà nhìn em ghê thế? Trong động thì tối om, mắt anh trông cứ như mắt
sói ấy!” Phượng Kiều quay người đi vẻ nũng nịu.

Đại Cương trông cái cổ trắng ngần ấy, chỉ cảm thấy như có một luồng hơi
nóng bốc lên từ dưới bụng, cậu ta chạy về đằng trước, giang hai tay ra ôm chặt
lấy thân hình mềm mại của Phượng Kiều.

Phượng Kiều giãy giụa lấy lệ: “Anh làm cái gì thế, buông ra…” Đại Cương bỏ
ngoài tai, đôi bàn tay cậu ta thọc vào bên trong áo.

“Này, không được, lạnh lắm…” Phượng Kiều làm bộ kêu lên vài tiếng, nhưng
tiếng kêu của cô chả mấy chốc đã biến thành tiếng thở hổn hển mê người. Thân
thể cô cũng càng lúc càng mềm nhũn ra, cuối cùng với một cú đẩy nhẹ của Đại
Cương, hai cơ thể hòa quyện vào nhau lăn trên chiếc áo bông vừa mới bị vứt
xuống. Chiếc đèn pin tội nghiệp không biết đã lăn sang một bên từ khi nào, cột
sáng ở khối thạch nhũ phía xa lắc lư không ngừng.

Đại Cương cuộn áo Phượng Kiều lên, một cơn mưa hôn rơi trên làn da mịn như
tơ óng của cô. Đang lúc cuồng nhiệt, cậu ta bỗng nhiên dừng lại: “Phượng Kiều,
sao người em lại có vị ngọt ngọt thế?”

“Em… em cũng không biết nữa.” Phượng Kiều thở hổn hển, “Hình như… hình như
có nước gì đó rơi từ trên xuống.”

Lúc đó, Đại Cương cũng cảm thấy có một giọt chất lỏng rơi trúng đầu mình.
Thấy lạ, cậu với tay lấy đèn pin, soi lên phía trên.

“Á… á!” tiếng kêu của Phượng Kiều vang lên trong động, cảnh tượng xuất hiện
trên cột sáng khiến Đại Cương cũng phải nổi hết da gà!

Một xác chết nằm sấp trên nhũ đá phía trên đầu họ cách đấy không xa, máu
chảy theo khe các nhũ đá từ trên xuống. Đầu của tử thi bị dập nát, nằm vắt sang
một bên, hai con mắt mở to, như thể đang ngắm cảnh mây mưa diễn ra ngay trước
mắt.

Người chết chính là Tiết Hiểu Hoa.

Tin phát hiện thấy xác chết trong động được loan đi rất nhanh trên đảo. Vì
cửa động nằm ở phía tây hòn đảo, nên La Phi và mọi người biết tin chậm hơn một
chút. Không một chút nấn ná, dưới sự dẫn đường của Tôn Phát Siêu, La Phi lập
tức đến nơi xảy ra vụ việc.

Khi hai người có mặt ở cửa hang, lúc này ở đây đã có rất nhiều người dân
vây quanh, bọn họ ngó ngó nghiêng nghiêng, bàn tán xôn xao, thi thoảng có một
vài người muốn vào bên trong, nhưng bị một người đàn ông trung niên đứng ở cửa
hang ngăn lại. Người đàn ông này thân hình cao to, vai rộng lưng tròn, hai hàng
lông mày nhọn hoắt dựng ngược, trông thật oai phong. Thấy La Phi và Tôn Phát
Siêu lại gần, ông ta đưa tay ra: “Không được vào bên trong, không có gì hay đâu
mà xem.”

Tôn Phát Siêu vội lại gần giải thích: “Vị này là cảnh sát, đến từ thành phố
Long Châu!”

Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn khắp người La Phi dò xét, ra vẻ
không tin. Lúc này, trong động có người nói vọng ra: “Quân Dũng, anh cảnh sát
này tôi quen, cậu cứ để anh ấy vào đi.”

Người vừa nói chính là Kim Chấn Vũ, ông lại gần cửa hang, trỏ tay về phía
người đàn ông cao to và giới thiệu với La Phi: “Đây là Tang Quân Dũng, động
thạch nhũ này hiện do cậu ấy quản lý.”

Trên đường đi La Phi đã được nghe Tôn Phát Siêu kể qua về câu chuyện của
Tang Quân Dũng, anh nhìn vào chàng thanh niên cao to đang đứng trước mặt mình:
“Anh chính là người dũng cảm nhất trên đảo?”

Tang Quân Dũng gật đầu, không giấu nổi vẻ đắc chí, xem ra anh ta rất lấy
làm hài lòng với cái danh hiệu này.

La Phi chỉ gọn ghẽ nói mỗi một tiếng “Tốt”, giọng ít nhiều mang vẻ tán
thưởng, rồi lập tức chuyển chủ đề, hỏi Tang Quân Dũng: “Anh có đem theo máy ảnh
không?”

Tang Quân Dũng trả lời ngay: “Có.” Vào mùa du lịch, công việc mà Tang Quân
Dũng thích làm nhất là chụp ảnh lưu niệm với du khách với tư cách là người phát
hiện ra động thạch nhũ, chiếc máy ảnh của anh ta cũng có thể coi là hàng cao
cấp ở phố huyện.

“Thế thì anh mau đi lấy lại đây đi.” Kim Chấn Vũ nói chen vào, sau đó vội
quay sang La Phi: “Cảnh sát La Phi, anh mau đến đó xem đi, Tiết Hiểu Hoa chết
rồi!”

La Phi không nói thêm lời thừa nào mà lập tức cùng Kim Chấn Vũ rảo bước vào
bên trong động. Đi xuyên qua con hầm tối dài hơn bốn mươi mét, một động thạch
nhũ tự nhiên khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người họ.

Cách chỗ cửa hang không xa, một đôi nam nữ đang ngồi bên nhau, cô gái ngồi
đầu gối khóa tai, khóc thút thít; chàng trai tuy đang ngồi bên cạnh an ủi,
nhưng mỗi lúc ngẩng đầu lên lại tỏ vẻ sợ hãi.

“Chính hai người họ đã phát hiện ra xác chết.” Kim Chấn Vũ nói cho La Phi
biết sơ qua tình hình.

La Phi vừa gật đầu lắng nghe, vừa cố gắng thích nghi với thứ ánh sáng lờ mờ
trong động. Khoảng một phút sau, thị lực anh mới dần được hồi phục và bắt đầu
quan sát chung quanh.

Diện tích chính của động thạch nhũ chừng hai, ba ngàn mét vuông, độ cao
thẳng đứng của hang chỗ lớn nhất cũng lên đến bốn mươi mét. Bên trong động cao
thấp mấp mô, đâu đâu cũng thấy nhũ đá mọc lô nhô và bậc đá chằng chịt. Trên bức
trần ở góc đông nam của thân động có một cái hố lớn rộng khoảng vài mét, tối
mịt không biết sâu bao nhiêu.

Thấy La Phi nhìn cái hố một cách chăm chú, Kim Chấn Vũ chủ động giải thích:
“Cái hố này thông thẳng lên đỉnh núi, dạo ấy Tang Quân Dũng phát hiện ra động
thạch nhũ cũng là nhờ cái hố này.”

La Phi “Ừ” một tiếng, ánh mắt di chuyển sang hướng khác.

“Tử thi ở vị trí kia.” Kim Chấn Vũ chưa kịp nói hết, tự La Phi cũng đã
trông thấy. Tại vị trí giữa động hơi lệch về hướng bắc, có một bậc đá cao
khoảng trên hai mét, rộng khoảng bảy, tám mét vuông, thi thể Tiết Hiểu Hoa đang
nằm úp trên bậc đá ấy, La Phi lập tức tiến lại gần.

Vừa mới chập tối hôm qua còn ăn nói như thánh tướng, vậy mà hôm nay Tiết
Hiểu Hoa đã chết cách đây nhiều giờ. Ông ta lặng lẽ trườn trên bậc đá rắn chắc,
miệng thấm vết máu, giác quan mờ ảo, trán bị trầy xước do va đập với phiến đá,
tạo thành một khối chất lỏng hồng hồng trắng trắng. Rõ ràng là, do ngã từ trên
cao xuống đã cướp đi sinh mạng của ông ta. Một cái mầm đá sắc nhọn trên bậc đá
xuyên đúng vị trí ngang tim tử thi, khiến máu từ vết thương này chảy ra lai
láng, những vệt máu đã đông cứng nối đuôi chạy dài cho đến tận mặt đất dưới bậc
đá.

La Phi ngẩng đầu nhìn, ở vị trí cao khoảng mười lăm mét có một khán đài nối
liền với lối đi tham quan, hẳn là Tiết Hiểu Hoa đã ngã từ trên đó xuống.

“Các anh ai đã từng lên bậc đá này chưa?” La Phi hỏi.

Kim Chấn Vũ lắc đầu: “Tang Quân Dũng không cho bất cứ ai không liên quan
vào, sau khi đến đây tôi đã lập tức đứng canh bảo vệ hiện trường, đồng thời cho
người đi gọi anh.”

La Phi không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn xác chết. Lúc này, Tang Quân Dũng
tay cầm máy ảnh, hăng hái chạy lại.

La Phi cầm lấy máy ảnh, bám tay vào mấy nhũ đá bên cạnh thềm đá có xác chết
và chụp liên tiếp từ những góc độ khác nhau, cùng lúc tranh thủ tìm hiểu thêm
tình hình qua Kim Chấn Vũ.

“Cái hang này là do anh quản lý à?”

“Ừ.”

“Anh phát hiện ra vụ việc khi nào?”

“Khoảng sáu rưỡi sáng. Lúc ấy tôi còn đang ngủ thì
hai đứa trẻ kia cuống cuồng lao vào nhà tôi, Phượng Kiều sợ gần như ngất lịm.”

“Buổi tối động thạch nhũ không đóng cửa à?”

“Mùa đông thường không đóng cửa, bên trong không có
gì đáng giá, mà cũng chẳng có du khách đến, vì thế nên cứ để cho thoáng gió.”

“Có nghĩa là người trên đảo có thể thoải mái ra vào
mà không ai phát hiện?”

“Ừm. Chắc là vậy.”

Những thông tin mà La Phi muốn biết tạm thời có
vậy, sau khi chụp xong một tập ảnh, anh buông máy xuống, thận trọng trèo lên
thềm đá, cận cảnh quan sát tử thi.

Xung quanh tử thi không có vật dụng hay dấu vết gì
đáng chú ý. Nạn nhân mặc một chiếc áo khoác bẩn màu nâu và một chiếc quần dài
màu xanh thẫm, chân đi một đôi dày rách. La Phi có thể khẳng định đây chính là
bộ trang phục mà Tiết Hiểu Hoa mặc lúc còn sống. Túi áo ngực bên phải cẳng
phồng, La Phi nhớ lại hôm qua ông ta đã móc từ túi đó ra một bức tranh đưa cho
Mông Thiếu Huy, ông ta lấy ra một đôi găng tay mỏng màu trắng đem theo, đeo vào
tay xong mới đưa tay vào túi áo.

Điều đáng ngạc nhiên là, thứ lấy ra từ trong túi áo
của Tiết Hiểu Hoa lại là một xấp tiền có mệnh giá một trăm tệ, được thắt chặt
vuông vắn bằng dây chun. La Phi đếm số tiền thì vừa hay tròn bốn ngàn tệ.

Kim Chấn Vũ và Tang Quân Dũng đều tròn to mắt, tỏ
vẻ rất ngạc nhiên. Tang Quân Dũng tò mò hỏi: “Ông… ông ta lấy đâu ra số tiền
này?”

Đây cũng chính là vấn đề mà La Phi đang suy nghĩ.
Bất luận thế nào, thì số tiền này chắc chắn sẽ là một manh mối rất quan trọng
có liên quan đến cái chết của Tiết Hiểu Hoa, anh bảo Tang Quân Dũng tìm một cái
túi nilông sạch để đựng vật chứng quan trọng này lại.

Trên những di vật của nạn nhân hầu như không tìm
được manh mối nào thêm, La Phi tiếp tục tập trung sự chú ý vào thi thể nạn
nhân. Anh lay nhẹ cánh tay nạn nhân để cảm nhận độ sơ cứng của tử thi, sau đó
vén áo vùng bụng của nạn nhân lên xem. Suy nghĩ giây lát, anh hỏi Kim Chấn Vũ:
“Vừa rồi anh có nói lúc phát hiện thấy, xác chết vẫn còn rỉ máu xuống dưới?”

Kim Chấn Vũ chỉ về phía đôi tình nhân tội nghiệp:
“Là bọn họ nói thế, chắc không sai đâu.”

“Ừm.” La Phi đưa tay xoa cằm, “Như vậy có thể phỏng
đoán, thời gian nạn nhân chết vào khoảng chín giờ tối qua đến không giờ sáng
nay.”

Là người đứng đầu một thôn, Kim Chấn Vũ quan tâm
đến một vấn đề khác hơn, ông hỏi La Phi: “Dựa vào tình hình hiện tại thì nguyên
nhân dẫn đến cái chết là gì? Tự sát hay bị sát hại? Hay chỉ là một tai nạn?"

La Phi tạm thời không trả lời. Anh nhảy từ trên bậc
đá xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh, cái khán đài trên kia chính là nơi
Tiết Hiểu Hoa bị ngã xuống.

“Anh đã lên đó chưa?” La Phi hỏi Kim Chấn Vũ.

“Còn chưa kịp lên.”

La Phi men theo bậc đá đi lên chỗ khán đài, Kim
Chấn Vũ rảo bước theo sau.

Khán đài là nơi được thiết kế chuyên dành cho du
khách đứng từ trên cao ngắm nhìn toàn cảnh của động thạch nhũ, rộng khoảng bốn
mét vuông, xung quanh có vây hàng rào bảo vệ, nhưng hàng lan can cao chưa đầy
một mét rõ ràng là không thể ngăn được một người đàn ông tuổi thành niên lao từ
trên khán đài xuống dưới. Vì đã lâu không đón khách du lịch nên khán đài sạch
trơn, chỉ thấy ở dưới chân hướng đông nam có một cái vỏ chai bia như sắp rơi,
trông rất chướng mắt.

“Đây chắc chắn là vỏ chai do Tiết Hiểu Hoa để lại.”
Kim Chấn Vũ lập tức đưa ra phán đoán, “Chắc là do hôm qua lão lại uống quá
nhiều, lúc vào bên trong động để tránh lạnh, chân đứng không vững nên mới bị
ngã.”

“Không, tôi thấy không giống với người say rượu bị
trượt chân.” La Phi khẽ lắc đầu, phủ định phán đoán của Kim Chấn Vũ.

Kim Chấn Vũ tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao? Không giống
ở chỗ nào?”

“Hồi nãy anh có trông thấy mắt của Tiết Hiểu Hoa
không? Đó là ánh mắt kiểu gì?”

“Ánh mắt?” Kim Chấn Vũ chau mày, hồi tưởng lại thảm
cảnh của một người chết thật không phải là một trải nghiệm thú vị gì, “Tôi nhớ
mắt ông ta mở rất to, có vẻ như… vô cùng sợ hãi.”

“Đúng thế, một nỗi sợ kinh hoàng, thứ cảm xúc này
khó mà có thể thấy ở một gã say xỉn. Hơn nữa, cứ như độ cao ở đây, thì quá
trình ngã xuống của nạn nhân chỉ mất hơn một giây, mà với một người bị mất
thăng bằng do say rượu, thời gian phản ứng của anh ta thường mất khoảng hơn hai
giây, như thế, anh ta hầu như không kịp cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết
đang đến thì đã toi mạng rồi.” Nói đoạn, La Phi nhặt vỏ chai bia lên tay, vừa
xoay vừa xem.

“Quảng Tứ Đặc Khúc?” Anh bất giác khẽ đọc thành
tiếng.

Kim Chấn Vũ chen ngang: “Có phát hiện gì mới
không?”

Sau một hồi trầm ngâm, La Phi đã có phán đoán sơ bộ
của mình, anh nói với Kim Chấn Vũ: “Tình hình diễn ra ở đây không đơn giản thế
đâu, anh phải mau cho người về phố huyện báo cảnh sát đi.”

“Ông Hồ đánh thuyền đi từ sáng sớm.” Kim Chấn Vũ
trả lời sắc lẹm.

La Phi gật đầu vẻ hài lòng: “Được rồi, anh với Tang
Quân Dũng tiếp tục ở đây bảo vệ hiện trường, tôi sẽ đến nhà của Tiết Hiểu Hoa
xem sao.”

“Đến nhà Tiết Hiểu Hoa?” Kim Chấn Vũ thấy hơi khó
hiểu, “Nơi đó đã bị thiêu rụi rồi còn đâu!”

“Chính vì thế nên tôi mới phải đến đó càng sớm càng
tốt.” Lời nói của La Phi rõ ràng là có ẩn ý sâu xa, nhưng chưa kịp để Kim Chấn
Vũ truy hỏi tiếp thì anh đã nhanh chân bước xuống thềm đá và đi ra khỏi động.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3