Nếu như yêu - Tập 2 - Chương 23
Chương 23: Ám ảnh
Kiều Chinh ôm số báo cáo đi theo chân
giám đốc Hoàng vào phòng họp, đi ngang qua những đồng nghiệp lúc đầu còn xa
cách, nhưng sau một tuần làm việc chung đầy cố gắng, mọi người cũng đã thấy khả
năng của cô và đã chấp nhận cô.
- Thuận lợi nhé – Mọi người nhìn cô
với ánh mắt cổ vũ.
Kiều Chinh khẽ cười gật đầu với họ. Cô
và giám đốc Hoàng cùng nhau đẩy cửa bước vào phòng họp. Khá nhiều lãnh đạo đã
ngồi vào vị trí của mình.
Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ, chỉ còn
mười phút nữa. Kiều Chinh thấy Vỹ Thanh có mặt trong buổi họp, anh cũng ngồi ở
ghế chờ giống như cô, trên tay cũng cầm báo cáo. Có lẽ đó là báo cáo của nhóm
kinh doanh.
Cửa đẩy mạnh, Cảnh Phong và Cẩm Tú
bước vào, sắc mặt anh nghiêm nghị ra hiệu cho mọi người bỏ qua bước chào hỏi. Anh
ngồi vào chiếc ghế ở giữa duy nhất dành cho vị lãnh đạo cao nhất. Liếc nhìn sơ
qua những người có mặt tham dự buổi họp, ánh mắt anh chạm vào gương mặt cô, anh
cúp mắt lên tiếng:
- Bắt đầu đi.
Cẩm Tú nghe vậy liền lập tức đứng dậy:
- Bộ phận kinh doanh của chúng tôi sẽ
trình bày trước.
Không để mọi người đồng ý, Cẩm Tú đi
đến phía bảng chiếu, sẵn sàng thuyết minh cho mẫu sản phẩm của mình cùng cách
thức phát triển kinh doanh mà bên cô vạch ra.
Phần mở đầu, hoàn toàn không có gì xảy
ra, Cẩm Tú giới thiệu về sản phẩm kem dưỡng da mới đang được ưa chuộng trong
giới trẻ và sau đó đưa ra cách thức khiến cho loạt sản phẩm này càng được biết
đến nhiều hơn.
Khi những cách thức được trình chiếu
trên màn hình. Kiều Chinh giật mình đứng bật dậy, số báo cáo đặt trên đùi cô bị
hất tung xuống đất. Giám đốc Hoàng cũng kinh ngạc, ông hết nhìn bảng chiếu, rồi
nhìn về phía Kiều Chinh.
Một người từng trải như ông cũng khá
bất ngờ, bởi vì từ xưa đến nay ông quản người rất chặt. Sự việc bản kế hoạch bị
lộ, bị cướp hết, mất trắng khiến ông không thể không nghi ngờ Kiều Chinh. Trong
lòng ông vô cùng thất vọng. Nhưng khi ông nhìn vẻ sửng sốt của Kiều Chinh, tài
liệu cũng rơi hết xuống đất, sự nghi ngờ của ông bỗng dưng biến mất. Kiều Chinh
cố gắng bình tĩnh cúi đầu nói:
- Xin lỗi, tôi sơ ý quá.
Cẩm Tú đứng trên cao nhìn Kiều Chinh
loay hoay nhặt giấy tờ, cô nhếch môi khẽ cười rồi tiếp tục giới thiệu kế hoạch
của mình.
Giám đốc Hoàng thu nhặt giấy tờ cùng
Kiều Chinh, cả hai cùng đưa tay nắm lấy bản báo cáo cuối cùng trên mặt đất rồi đưa
mắt nhìn nhau. Kiều Chinh hỏi nhỏ:
- Chú có tin cháu không?
Ông đưa mắt nhìn cô thăm dò, dè chừng
những người trong phòng họp:
- Ý cháu là…
- Chúng ta không thể báo cáo với mấy
cái này được – Cô lập tức nói nhanh.
Giám đốc Hoàng hiểu ý cô, hôm nay là hạn
nộp báo cáo như đã định, nếu họ không chịu đưa ra bản báo cáo của mình xem như
họ đã thất bại. Nhãn hiệu cũ sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.
Ông nhìn thẳng Kiều Chinh khẽ gật đầu:
- Chú giao cho cháu tất cả.
Kiều Chinh ngồi yên trên ghế, mỗi thời
khắc trôi qua như một cái vòng siết chặt cổ cô khiến cô khó thở. Bản kế hoạch
Cẩm Tú trình bày từ hình thức đến nội dung đều hoàn mỹ cả.
Không trình bày được thì mất mặt, còn
nếu trình bày lại những gì Cẩm Tú đã trình bày thì xem như tự loại bỏ mình
nhanh hơn. Đằng nào cũng sẽ nắm chắc hai chữ “THUA CUỘC” mà thôi.
- Kiều Chinh – Giám đốc Hoàng khẽ gọi
tên cô.
Kiều Chinh nghe gọi liền giật mình,
lúng túng đặt số báo cáo xuống ghế rồi đứng lên đi về bục thuyết trình.
Bài báo cáo của Cẩm Tú khá dài, mọi
người cũng khá mệt mỏi, lại thấy biểu hiện có vẻ ngốc nghếch của Kiều Chinh, ai
cũng nhướng mày.
Kiều Chinh gõ nhẹ micro, lập tức vang
lên một âm thanh, khiến mọi người dù không muốn cũng phải chú ý đến cô. Cô chậm
rãi lên tiếng:
- Có một câu chuyện thế này. Trong một
cửa hàng tạp hóa, cộng doanh số bán hàng trong ngày, thấy nhân viên mới đến bán
được những một trăm ngàn đô la, chủ cửa hàng gọi anh này lên hỏi:
“Chỉ với một vị khách, làm thế nào mà
cậu bán được ngần ấy tiền hàng?”.
- Khoan đã, cái này có liên quan gì
đến báo cáo của cô – Một người lên tiếng chất vấn.
- Báo cáo của chúng tôi là nói đến vấn
đề kinh doanh. Và câu chuyện của tôi cũng là về vấn đề kinh doanh. Cùng là kinh
doanh, sao lại không liên quan nhau? – Cô hỏi vặn lại người kia.
Ông ta tằng hắng một cái rồi im lặng,
xem như chấp nhận câu chuyện kể của cô. Những người khác nghe vậy, cũng đành im
lặng. Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh nhíu mày, cô đang muốn xem Kiều Chinh bày trò gì.
Kiều Chinh thấy mọi người đã yên lặng
lắng nghe, cô nhoẻn miệng cười:
- Các vị có thể trả lời câu hỏi của
ông chủ đó được hay không ạ?
Câu hỏi kích thích sự tò mò của mọi
người, có một người lên tiếng hỏi cô:
- Cửa hàng đó buôn bán cái gì?
- Chỉ là một cửa hàng tạp hóa bình
thường mà thôi – Kiều Chinh liền đáp.
Mọi người liền đưa ra vài câu hỏi về
phương thức kinh doanh nhưng đều bị Kiều Chinh gạt bỏ.
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán. Kiều
Chinh đứng im nhìn họ khẽ cười, mắt cô lướt về phía Cẩm Tú, miệng cười nhạt
khiến Cẩm Tú tái mặt bởi vẻ tự tin của cô. Sau đó, cô đưa ánh mắt nhìn trực diện
Cảnh Phong, anh cũng nhìn cô, thế giới bỗng chìm trong màu mắt sâu hun hút của
anh.
Cuối cùng một cách tay đưa lên. Sau
đó, hết người này đến người kia giơ tay nhưng ý kiến của ai cũng đều bị Kiều
Chinh gạt bỏ, cô mỉm cười nói:
- Đây chỉ là một câu chuyện cười hóm
hỉnh.
Cuối cùng Kiều Chinh bèn hắng giọng
nói ra đáp án của mình:
- Cậu nhân viên đã nói thế này: “Đầu
tiên, ông ta mua một lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi khuyên ông ta mua thêm một cái
loại vừa và một cái lớn. Mua xong lưỡi câu, tôi bảo ông ta nên mua thêm dây
câu: loại nhỏ, loại nhỡ và loại to. Tiếp đến là cần câu, lều câu, xuồng câu hai
động cơ… Cuối cùng, thay vì chúng ta phải chở hàng đến tận nhà cho khách, tôi
khuyên ông ta nên mua luôn một chiếc microbus chuyên dùng để chở xuồng và đi
picnic”.
“Như vậy là cậu đã thuyết phục và bán
cho ông ta tất cả mọi thứ bắt đầu từ ý định chỉ mua một cái lưỡi câu. Giỏi
lắm!”.
“Cậu nhân viên giải thích: Không hẳn
thế đâu ạ! Ông ta đến mục đích chính là mua một hộp băng vệ sinh cho vợ. Nhưng
tôi khuyên ông ta rằng: Nếu vợ ông ở tình trạng như vậy, thì ông không nên ở
nhà mà tốt nhất là đi câu vài ngày”.
Mọi người bật cười khi nghe xong câu
chuyện, không khí mệt mỏi chán ngán chẳng mấy chốc tan biến. Cẩm Tú đứng lên
nhìn Kiều Chinh cao giọng nói:
- Tôi không hiểu câu chuyện tầm phào
này có liên quan gì đến nội dung báo cáo của cô?
- Thật ra tôi chỉ muốn mọi người thư
giãn một tí nên mới kể câu chuyện này – Kiều Chinh ung dung đáp.
Cẩm Tú đanh nét mặt nhìn Kiều Chinh
trừng trừng, vẫn dùng giọng chất vấn:
- Tôi nghĩ mọi người cũng thư giãn
xong rồi, giờ hãy nhanh chóng làm việc của cô đi. Xin hãy phát báo cáo của cô
cho chúng tôi tiện theo dõi.
- Không có.
- Không có? – Cẩm Tú giả vờ chau mày –
Sao lại không có? Bộ phận các cô thông báo với tất cả mọi người là hôm nay sẽ
báo cáo, đưa ra kế hoạch phát triển sản phẩm cũ mà. Nếu không có báo cáo nào
vậy thì loạt sản phẩm cũ nên dừng tại đây đúng không giám đốc Hoàng?! – Cẩm Tú
quay sang giám đốc Hoàng với ánh mắt giễu cợt.
Rồi cô nhanh chóng quay lại phía Cảnh
Phong lên tiếng:
- Vậy thì tôi tin là với bản báo cáo
vô cùng hoàn hảo của bộ phận chúng tôi, mọi người sẽ tán đồng và ủng hộ đồng
thời quyết định kinh phí cho chúng tôi phát triển mẫu sản phẩm mới càng nhanh
càng tốt để chúng mau có mặt trên thị trường.
- Bản kế hoạch có hoàn hảo đến đâu đi
chăng nữa nhưng nếu hiện thực không hoàn hảo thì việc rót kinh phí tập trung
vào một mẫu sản phẩm không phải là ý hay. Nếu mẫu sản phẩm mới thất bại sẽ
khiến công ty tổn thất không nhỏ.
Cẩm Tú tái mặt, cô gắt lên:
- Tại sao cô dám khẳng định mẫu sản
phẩm mới này sẽ thất bại và gây tổn thất cho công ty chứ?
- Tôi không khẳng định gì cả, chỉ đưa
ra giả thuyết mà thôi – Kiều Chinh nhìn thẳng Cẩm Tú, nhẹ nhàng nói – Đây chỉ
là mẫu sản phẩm mới còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa có gì chắc
chắn. Trong khi những mẫu sản phẩm cũ đã được bảo chứng về thương hiệu rồi, vì
sao phải loại bỏ? Tất nhiên, việc tạo ra sản phẩm mới tốt hơn là điều tốt nhưng
không vì thế mà loại bỏ sản phẩm cũ. Trước mắt, mặt hàng cũ vẫn là nguồn lợi
nhuận của chúng ta hiện nay.
- Ý của cô là chúng ta nên phá triển
song song hai mặt hàng sản phẩm mới và cũ này? – Một người lên tiếng vặn hỏi.
- Tôi không đồng ý cách làm này – Một
cổ đông khác lên tiếng phản đối – Bởi vì cùng lúc phát triển hai mẫu sản phẩm, công
ty sẽ phải chi ra rất nhiều tiền. Nếu may mắn lời thì không sao, nhưng nếu
không lời thì… việc này chỉ e là không ổn.
- Tôi không hề nói là sẽ phát triển
song song hai mẫu sản phẩm cùng một lúc – Kiều Chinh lên tiếng khẳng định –
Hiện nay sản phẩm mới vẫn còn đang thử nghiệm, bỏ vốn vào nó là một điều nguy
hiểm. Nhưng nếu bỏ vốn vào mặt hàng vốn đã ổn định rồi thì hoàn toàn có thể yên
tâm.
- Trong tình hình kinh tế hiện nay,
thị hiếu của người dân rất cao, họ luôn đòi hỏi cái mới. Hiện nay có rất nhiều
công ty với nhiều loại sản phẩm khác nhau được tung ra thị trường. Cô nghĩ với
những loại sản phẩm cũ như thế, người dân còn ưa dùng hay sao? Bỏ vốn vào đó
cùng lắm chỉ thu lại được lợi nhuận ít ỏi mà thôi – Cẩm Tú phản bác lại.
- Chúng ta cần làm mới sản phẩm cũ –
Kiều Chinh tiếp lời.
- Đổi mới sản phẩm cũ? – Tất cả mọi
người đều ngồi thẳng lưng nhìn Kiều Chinh kinh ngạc – Đổi như thế nào?
- Chúng ta chỉ cần thay đổi bề ngoài
của chúng một chút. Thiết nghĩ điều này ai cũng biết cả. Mỗi một sản phẩm được
vận hành một thời gian dài sẽ được thay bao bì mới, giống như chúng ta thay áo
mỗi ngày vậy. Thực chất, bên trong vẫn như vậy.
- Như vậy chẳng hóa ra là lừa gạt
người tiêu dùng hay sao? – Cẩm Tú bèn lên tiếng hỏi.
- Kinh doanh vốn là một sự lừa gạt lớn
– Kiều Chinh khẳng định.
Ai cũng ồ lên nhìn cô đánh giá. Chuyện
kinh doanh lừa gạt vốn là chuyện thường tình, thế nhưng biết thì biết thế chứ
chẳng ai dám nói ra, thế mà Kiều Chinh, một cô thư ký nhỏ nhoi lại dám lên
tiếng như thế.
- Nhưng dù sao, bộ phận của cô cũng
chưa có kế hoạch cụ thể nào cả. Làm sao tuyên truyền cho sản phẩm được? Huống
hồ với sản phẩm mới, chúng tôi có thể giới thiệu nó trong hội thảo tới đây, và
vì vậy, công ty sẽ tốn ít kinh phí quảng cáo. Còn với sản phẩm cũ, muốn vực dậy
nó phải tốn không ít.
- Ai nói là chúng tôi không có có kế
hoạch đầy đủ chứ. Chỉ cần cho chúng tôi ba tháng, chúng tôi sẽ khiến mọi người
biết đến sản phẩm của công ty mà không cần phải tốn nhiều tiền quảng cáo.
Lời khẳng định chắc nịch của Kiều
Chinh khiến mọi người xôn xao. Ai cũng đưa mắt nhìn người nãy giờ im lặng. Cảnh
Phong vẫn ngồi xoay xoay cây viết trong tay mình.
- Cạch…
Cây viết được đặt mạnh xuống mặt bàn,
Cảnh Phong đứng dậy rời đi, chỉ nhấn mạnh một câu:
- Hiện tại, công ty sẽ cung cấp cho
hai bên một số vốn ngang bằng nhau. Đợi thêm ba tháng nữa, công ty sẽ chính
thức rót vốn vào mặt hàng được ưa thích hơn.
Một giải quyết rất thỏa đáng chấm dứt
tình trạng tranh cãi giữa hai bên. Các vị lãnh đạo cũng gật gù đồng ý cách giải
quyết này của Cảnh Phong.
- Nhưng mà… - Cẩm Tú tức giận lên
tiếng.
- Lô hàng đã sản xuất đó đủ để em
chứng minh với mọi người về sản phẩm mới của mình rồi – Cảnh Phong lạnh lùng
nói khiến Cẩm Tú nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Cô ấm ức nhìn Cảnh Phong bước ra
ngoài. Mọi người thấy vậy cũng đứng dậy giải tán. Phần báo cáo của Kiều Chinh
vì thế mà được xem là thành công.
- Cô đừng đắc ý quá – Cẩm Tú đanh
giọng nói – Cứ đợi đến lúc đó đi thì sẽ biết.
- Tôi sẽ đợi – Kiều Chinh nhún vai thu
dọn rồi rời đi.
Trong phòng tổng giám đốc, Cẩm Tú tức
giận nhìn Cảnh Phong hỏi:
- Anh rõ ràng là thiên vị cô ta.
- Em thật sự cho là anh đang thiên vị sao? – Cảnh Phong mở to mắt nhìn
trừng trừng Cẩm Tú, chậm rãi lên tiếng.
Cẩm Tú bị ánh mắt của Cảnh Phong làm nghẹn lời.
- Chỉ có ba tháng, em không nên phí thời gian tìm anh như thế – Cảnh Phong
nói xong thì xoay ghế quay ra phía sau, nhìn ra bên ngoài.
Cẩm Tú biết mình không thể nói thêm được gì liền bỏ đi.
Kiều Chinh giật mình tỉnh giấc nhìn đồng hồ mới biết mình đã ngủ gục trên
bàn làm việc ở văn phòng hơn một tiếng đồng hồ. Một tháng kể từ buổi họp hôm
đó, cô và anh chưa gặp gỡ nhau lấy một lần dù là tình cờ đi chăng nữa. Cô cũng
quá bận rộn với việc giới thiệu sản phẩm mà chẳng có thời gian nghỉ ngơi,
thường phải ở lại công ty làm đến tận khuya. Mấy đồng nghiệp nhìn cô lắc đầu
chịu thua.
Cô nắm lấy chiếc áo khoác ôm nó vào lòng, thu dọn đồ đạc rồi ra về. Bên
ngoài đêm tối đã vắng lặng đi nhiều, xe cộ cũng thưa thớt. Gió lạnh thổi thốc
vào mặt cô, cô vội vàng hít sâu làn gió đó để cảm xúc nặng nề tan theo. Rõ ràng
vẫn có người qua lại, rõ ràng trong không gian ánh đèn vẫn đủ chiếu sáng thế mà
cô lại cảm thấy lạnh lẽo cô đơn như thế. “Thế giới rộng lớn, con người nhỏ bé”.
Cô mỉm cười khi nghĩ đến câu này.
- Khoác vào đi, trời lạnh.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng trong không gian tịch liêu lại truyền đến một rung
động lớn khiến tim Kiều Chinh đập mạnh, toàn thân cô co cứng, phải mất một lúc,
cô mới có thể quay lại nhìn Cảnh Phong. Anh đưa tay định khoác áo lên cho cô
thì cả thân người Kiều Chinh đã sụp xuống, Cảnh Phong vội vàng nhanh tay đỡ lấy
cô. Cả thân người cô ngã vào lòng anh, nhẹ bẫng…
- Kiều Chinh… - Cảnh Phong hoảng sợ
gọi.
- Một chút thôi, chỉ một chút thôi.
Tay cô nắm chặt lấy tay áo anh, mắt
nhắm nghiền lại, đầu tựa vào người anh, hơi thở yếu ớt của cô phủ lên ngực anh,
giọng cô thều thào như không còn sức. Cảnh Phong liền siết chặt lấy cô hơn, ôm
cô vào lòng, cằm anh cọ nhẹ trên mái tóc đen mượt của cô. Gió đêm bao quanh lấy
họ, từng cơn từng cơn như muốn níu kéo hai người gần lại bên nhau.
Kiều Chinh cũng không biết mình lên xe
Cảnh Phong khi nào. Cô chỉ cảm thấy mơ màng là xe đã nổ máy chạy đi. Con đường
này hoàn toàn không phải con đường về nhà cô, đó là con đường về nhà anh. Anh
vẫn sống trong căn nhà nhỏ hai tầng đó, so với trí nhớ của cô, nó chẳng hề thay
đổi chút nào. Cô không hỏi anh vì sao lại đưa cô đến nhà anh. Cô để mặc anh dìu
mình vào trong không một chút phản kháng, bởi cô biết, đã quá muộn để phản
kháng, dù có thế nào, anh cũng sẽ không để cô rời anh lúc này.
Chính cô cũng không muốn rời đi.
Cô không đủ mạnh mẽ, vẫn khao khát,
mong muốn nhưng vẫn sợ hãi.
Cảnh Phong dìu Kiều Chinh nằm lên sô
pha, anh vuốt ve gương mặt cô rồi khẽ nói:
- Chờ một chút, anh nấu cháo cho em
ăn.
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhắm mắt
lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ đến khi một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên
má, cô mới từ từ mở mắt.
- Ăn chút rồi hãy ngủ tiếp.
Cô ngồi dậy nhìn tô cháo nóng nghi
ngút khói trước mặt mình, chẳng chút khách sáo, múc từng muỗng cháo cho vào
miệng. Chẳng rõ mùi vị cháo thế nào, cô chỉ cảm thấy vô cùng thích ăn, từng
muỗng một cho vào miệng đầy vị ngọt. Cảnh Phong ở bên cạnh dùng khăn lau đi
những vệt mồ hôi rịn trên mặt cô.
Khi cô ăn xong, Cảnh Phong đặt nhẹ một
cốc nước ấm trước mặt cô. Tay cô khẽ run khi chạm vào chiếc cốc, nó quen thuộc
với cô vô cùng, chiếc cốc tình nhân. Cô uống một ngụm, muốn đặt nó lên bàn, thế
nhưng chẳng hiểu thế nào lại đặt lệch khiến chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan.
Cảnh Phong sợ mảnh sành bắn vào chân
cô vội vàng hỏi:
- Em không sao chứ?
Cô khẽ lắc đầu. Khi Cảnh Phong nhặt
mảnh vỡ cuối cùng, Kiều Chinh lên tiếng nói:
- Tình yêu của chúng ta cũng như chiếc
cốc vỡ này, mãi mãi không thể nào lành lại.
Nghe cô nói thế, anh đặt hết những
mảnh vỡ trên bàn, đứng dậy đi thật nhanh vào bếp rồi đi ra, trên tay cầm keo và
hồ.
Kiều Chinh ngẩn người, cô nhìn Cảnh
Phong lắp từng mảnh từng mảnh vỡ lại với nhau.
- Dù anh có gắn nó lại thì đã sao. Nó
mãi mãi vẫn không thể nguyên vẹn như ban đầu – Cô thấy Cảnh Phong đang làm một
việc vô ích, bèn nói.
- Chuyện nó không còn nguyên vẹn cũng
không sao cả – Cảnh Phong khăng khăng đáp – Nhưng mà nó chính là kỷ niệm đẹp
không bao giờ thay đổi của chúng ta. Dù nó không nguyên vẹn thì đã sao, trong
mắt anh, không có bất cứ cái cốc nào đẹp hơn nó cả.
Cô lặng người, nước mắt chảy ướt mi lúc
nào không hay.
Kiều Chinh đang chăm chú làm việc thì
giám đốc Hoàng chạy vào hào hứng nói với cô:
- Tin vui đây.
Kiều Chinh dừng tay di chuột, cô ngẩng
đầu nhìn giám đốc Hoàng hỏi:
- Tin gì vậy chú?
- Lần này phải xem biểu hiện của cháu
rồi. Từ hôm nay, cháu phải cố gắng giữ gìn gương mặt, không được thức khuya
nữa.
Kiều Chinh chau mày, cô không hiểu
chuyện gì đã xảy ra:
- Công ty chúng ta được mời tham dự
một bữa tiệc của một doanh nhân Việt kiều, đối tác tiềm năng. Đây là buổi tiệc
tụ hội nhiều nhân vật nổi tiếng từ kinh doanh, thời trang và cả giới nghệ sĩ…
Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà giới thiệu sản phẩm của chúng ta với họ. Chỉ
cần được họ ủng hộ thì chúng ta sẽ có cơ hội. Cũng may, chú có một suất tham
dự, cháu có thể đi theo chú. Chỉ cần cháu ăn mặc nổi bật một chút, chú tin cháu
có thể thu hút sự chú ý của mọi người. Cháu bảo là do dùng sản phẩm của chúng
ta mới được như thế. Vậy thì đến lúc đó, chỉ cần mời họ làm khách tham dự show
sản phẩm của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ thành công.
- Nhưng nếu nói như vậy thì Cẩm Tú
chắc chắn cũng sẽ được tham dự.
- Phải – Giám đốc Hoàng trầm mặt gật
đầu.
- Chúng ta cứ cố gắng là được – Cô
đứng dậy nhìn giám đốc Hoàng nói.
- Chú trông cậy vào biểu hiện của cháu
ngày hôm đó – Giám đốc Hoàng mỉm cười bảo – Nếu may mắn, chúng ta có thể được
đầu tư.
Kiều Chinh đứng trước gương nhìn dáng
vẻ của mình. Đã lâu rồi cô không trang điểm, cũng chưa bao giờ cô trang điểm
cầu kì đến thế.
- Em đẹp lắm – Anh chàng thợ trang
điểm trầm trồ ngợi khen.
Quả thật cô vô cùng lộng lẫy với kiểu
trang điểm nổi bật như thế này. Da cô trắng hồng lại mặc một chiếc váy đỏ rực
lộ vai, mái tóc vấn cao kiểu cách.
- Em thấy thế nào? Có được không? –
Anh chàng trang điểm tự tin hỏi cô.
- Thay đổi đi.
- Cái gì? – Anh ta ngạc nhiên.
- Xõa tóc xuống, để mọi thứ tự nhiên –
Cô lên tiếng yêu cầu.
- Trung à, cứ làm theo yêu cầu của cô
ấy đi - Anh thợ trang điểm muốn phản bác lại nhưng Tố Quyên đã lên tiếng.
- Thôi được rồi – Anh thở trang điểm
tên Trung bất đắc dĩ thở dài rồi chuẩn bị nước giúp cô tẩy xóa lớp trang điểm
trên mặt.
Chỉ một lúc sau, Trung đã reo lên thỏa
mãn:
- Xong rồi. Tự nhiên đến mức không thể
tự nhiên hơn nữa. Xem đi xem đi, lần này mà còn không chịu nữa thì anh cũng bó
tay mất.
Kiều Chinh bước đến bên gương, cô nhìn
kiểu trang điểm cực kì nhẹ, đôi môi đỏ rực rỡ đã được thay bằng một màu ấm áp
hơn. Mái tóc đen được xõa dài che hờ hững phần lưng. Từ màu sắc gương mặt đến
màu da trên cơ thể đều hòa làm một. Không phải một vẻ đẹp nổi bật mà là một vẻ
đẹp tự nhiên bắt mắt.
- Được rồi. Cám ơn anh.
- Chú em đang chờ ở ngoài xe, em mau
đi ra đi – Tố Quyên nhìn ngắm cô rồi nói.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự
khá lớn của doanh nhân Việt kiều kia.
Trong bữa tiệc, cô xuất hiện bên cạnh
ông Sĩ Thanh, người đàn ông bí ẩn đã bỏ ra ba trăm tỷ để mua một cái bình cổ,
lần đầu tiên công khai xuất hiện trước báo chí. Mọi máy chụp hình, máy quay
phim đều hướng về phía hai người họ.
Cẩm Tú hôm nay cũng ăn mặc cực kì sang
trọng. Thấy tất cả mọi người đều hướng sự chú ý vào Kiều Chinh và ông Sĩ Thanh,
cô có chút tức giận. Cô bước đến bên Cảnh Phong, cố ý chế nhạo một câu:
- Xem ra, người yêu bé nhỏ, ngây thơ
của anh cũng biết dùng thủ đoạn quá. Mới đó mà đã câu được con rùa vàng rồi.
- Đừng nói anh không nhắc nhở em, đây
là cơ hội tốt để mọi người biết đến sản phẩm mới mà em đang nắm giữ. Lo mà làm
cho tốt, đừng để ý đến chuyện người ta.
- Anh… - Cẩm Tú chẳng thể nói được lời
nào cả, ngúng nguẩy bỏ đi.
Theo sự sắp đặt của Tố Quyên, năm cô
người mẫu da trắng toát, ăn mặc rất đẹp luôn đứng bên cạnh Kiều Chinh trò
chuyện khen ngợi lẫn ganh tị với làn da đẹp tự nhiên mà không cần đi tắm trắng
của cô. So với vẻ trắng sáng của các cô người mẫu, thì làn da trắng hồng của
Kiều Chinh lại nổi bật nhiều hơn.
Kiều Chinh nhẹ nhàng và tự tin trả lời
câu hỏi của họ:
- Thật ra có câu nói: ”Không có người
phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp”. Làm đẹp vốn là sở thích
của phụ nữ, không gì có thể cấm cản được phụ nữ làm đẹp nhưng phải chọn loại mỹ
phẩm phù hợp mới được.
Ngừng một lúc quan sát những ánh mắt
tập trung về phía mình, Kiều Chinh nói tiếp:
- Tôi chỉ tin dùng Sweet Roses mà
thôi. Tôi đã sử dụng chúng từ khi hai mươi tuổi cho đến bây giờ…
Chỉ mấy phút giao tiếp trước khi bắt
đầu vào buổi tiệc, Kiều Chinh dưới sự trợ giúp của các cô người mẫu đã mang
nhãn hiệu mỹ phẩm của mình ghi khắc vào trí nhớ của mọi người. Cẩm Tú cong tay
lại đầy tức giận, không muốn Kiều Chinh chiến thắng nên cô quyết định phải loại
bỏ Kiều Chinh.
Kiều Chinh sau khi giới thiệu thành
công cái tên mỹ phẩm Sweet Roses, cô lặng lẽ đi ra bên ngoài. Phía sân là một
hồ bơi lớn, mặt nước trong suốt lấp lánh.
Cẩm Tú đi theo Kiều Chinh, cô nhếch
môi cười, bước đến chỗ mấy đứa bé đang chơi cạnh hồ nói nhỏ mấy câu.
Đám trẻ lập tức nghe lời, mang theo
chùm bong bóng chạy đến chỗ Kiều Chinh. Kiều Chinh giật mình khi nhìn thấy mấy
đứa trẻ quấn lấy mình, sợ hãi đứng bật dậy. Nỗi ám ảnh năm nào lại xuất hiện
khiến cô hoảng hốt, chẳng thể nghe rõ lời đám trẻ là gì, cô hoảng sợ đẩy chúng
dạt sang để bỏ đi. Trong lúc hỗn loạn, một đứa bé bị xô ngã xuống hồ.