Nhật ký lấy chồng - Chương 12 - Phần 1

Chương 12

Trong
nỗi tuyệt vọng gặp niềm vui bất ngờ

Rơi xuống giếng sâu, tôi gào thét thất thanh, chờ đợi sự
cứu viện... Trời tối rồi, chán nản cúi đầu, mới phát hiện ra mặt nước tràn ngập
ánh sao lấp lánh, tôi luôn gặp được niềm vui bất ngờ tuyệt vời nhất trong nỗi
tuyệt vọng sâu sắc nhất.

Trích trong Nghe Jimmy hát

Đêm
nay Tiền Đa Đa ngồi một mình trên ban công rất lâu, khi quay vào giường đầu đau
như búa bổ, người nặng trĩu. Nửa đêm Hứa Phi gọi điện thoại đến, cô chưa hề chợp
mắt, điện thoại vừa đổ chuông bèn nhấc máy, nhưng giọng khàn đặc, nói “a lô” mà
không thốt ra thành tiếng.

“Đa
Đa?”.

“Vâng,
em đang nghe đây”. Ho một tiếng, cuối cùng cô đã nói ra thành lời. Đã quen với
việc nói chuyện với anh trong đêm khuya, trước đây dù bận rộn, dù mệt thế nào,
cô vẫn luôn trả lời rất vui vẻ, nhưng ngày hôm nay là một ngày trôi qua một
cách đầy khó khăn, chỉ muốn tìm sự an ủi từ phía anh, nhưng lại không biết phải
bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

“Sao
vậy em?”. Chỉ nói được một câu, bên cạnh lại có tiếng chuông điện thoại, Hứa
Phi có phần chán nản, “Đa Đa, anh nghe điện thoại một chút, rất nhanh thôi, em
đừng cúp máy”.

Bên
tai vang lên tiếng anh trả lời điện thoại bằng tiếng Anh. Trong bóng đêm, cô
nhìn thấy chiếc đồng hồ tinh thể lỏng bên gối, đã hơn mười hai giờ rồi, buổi
sáng mới nghe anh nói anh vừa từ Luân Đôn trở về Hồng Kông, ngày nào cũng bận đến
tận đêm khuya, người đàn ông này thực sự có thể tham gia ba môn thi đấu dành
cho người thép được rồi.

“Xong
rồi. Đa Đa, hôm nay em thế nào?”. Anh kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại rất
nhanh, một phút sau lại quay sang nói chuyện với cô.

“Kerry, bao giờ anh về? Em rất nhớ
anh”. Không muốn trả lời câu hỏi đó, cô nằm ngửa trên giường, chậm rãi thốt ra
câu này.

Đầu bên kia yên lặng, hồi lâu anh mới
trả lời, “Đa Đa, anh sẽ về sớm thôi. Được không em?”.

“Vâng”. Cô gật đầu trong bóng tối,
không biết bày tỏ niềm khát khao muốn ôm một người như thế nào, cuối cùng chỉ
đáp một chữ.

Đầu bên kia anh không nói gì, cuối
cùng chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ngủ nhé”.

Căn hộ của khách sạn rộng rãi sang trọng,
ngoài cửa sổ là cảnh biển dưới trăng. Đêm mùa hạ sóng biển yên ả, trên mặt biển
có một màn sương mỏng bao phủ, điện thoại vẫn đang cầm trong tay, tiếng tút tút
đơn điệu vang lên, trước cảnh đẹp này anh lại cau mày, trong lòng rất buồn
chán.

Vừa nãy giọng cô trong điện thoại rất
mềm yếu, cô hỏi anh bao giờ về, lại nói với anh rằng cô rất nhớ anh. Đa Đa tính
tình thẳng thắn, rất ít khi nói ra những lời như thế, nhưng anh nghe lại không
thấy ngọt ngào, mà chỉ cảm thấy xót xa.

Chỉ còn mấy ngày cuối cùng này
thôi, thành bại đều phụ thuộc vào lần ra tay này, anh không thể ra về vào lúc
này. Đứng cách xa cô hơn nghìn kilomet, anh lại không có đôi cánh, dù thế nào
cũng không thể cả đi và về chỉ hết một đêm.

Anh rất nhớ cô, mấy ngày qua dù bận
rộn đến đâu, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện ra hình ảnh cô nhìn mình cười, vẻ
làm nũng như trẻ con, lúc lo lắng mày hơi cau lại. Khát khao được có cô ở bên
anh, ý nghĩ này dày vò anh liên hồi.

Cô cũng như vậy ư? Nhớ nhung một
người, không thể làm chủ được mình, trong đầu suốt ngày suốt đêm chỉ có hình ảnh
của đối phương.

Điện thoại lại đổ chuông, anh nhìn
số, lập tức nhấc máy, đầu bên kia là Trương Thiên, “Kết quả có rồi, các cậu vẫn
chưa ký chứ?”.

Trong điện thoại Hứa Phi nói sẽ về
sớm, đến ngày hôm sau lại bặt vô âm tín. Lịch làm việc của Tiền Đa Đa dày đặc,
lại đau đầu, về đến nhà đã là nửa đêm, cứ cảm thấy có điều gì bất thường, cô liền
gọi điện thoại cho anh.

Đầu bên kia tắt máy, sau khi gọi
hai lần cô đành bỏ cuộc, nằm vật xuống giường nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau Tiền Đa Đa tỉnh dậy rất
khó khăn, người đau ê ẩm, giống như bị chiếc xe lu lăn qua lăn lại hàng nghìn lần.
Lúc ngồi dậy các khớp đều kêu răng rắc, nhưng nghĩ đến công việc đang chất cao
như núi, cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng bước xuống giường.

Trong gương nhìn thấy mình mặt mày
tiều tụy, vỗ nước lạnh lên mặt, Tiền Đa Đa thấy khinh bỉ mình - chưa đến mức thất
tình, ly hôn mà đã vô tích sự như thế này!

Vì thực sự rất khó có thể ôm bộ mặt
này đi gặp mọi người, lúc đánh phấn nền cô đã bỏ ra khá nhiều thời gian, dù sao
cũng phải che đi vẻ hốc hác của mình hôm nay. Mất quá nhiều thời gian đứng trước
gương, đi làm thành ra vội, cô lao đến công ty, lúc đỗ xe, thầm thấy may trên
đường mình không tông vào đâu.

Lúc bước vào khối thị trường cô cảm
thấy bầu không khí rất lạ, ngay cả Tiểu Lãm khi cười chào cô cũng rất miễn cưỡng,
không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ còn biết cười đáp lại.

Sau khi bước vào phòng làm việc, điện
thoại nội bộ lập tức đổ chuông, nhấc máy lên, là giọng Lý Vệ Lập, giọng nói
khác hẳn với ngày thường, vô cùng nghiêm túc, “Giám đốc Tiền, cô có thể đến
phòng làm việc của tôi ngay được không?”.

Đứng trong thang máy cô hít thở thật
sâu, ngẫm đi ngẫm lại những công việc mà mình đã làm trong thời gian gần đây, tự
cảm thấy không có gì sai sót, nhưng thực sự lại không thể giải thích tại sao sếp
lại cho gọi mình, cô cau mày lại.

Phòng của phó tổng giám đốc nằm ở tầng
ba mươi, trong thang máy ngoài cô ra không có ai khác, thang máy chạy thẳng lên
trên, không hề dừng lại, ảo giác thế giới này đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình
cô. Lúc thang máy mở ra, cô liền bước ra.

Gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của
Lý Vệ Lập: “Vào đi”.

Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước
vào, bên trong không chỉ có một mình Lý Vệ Lập, mà còn có một khuôn mặt quen
thuộc khác đang ngồi trước bàn của Lý Vệ Lập cau mày.

Là Carlos, gần đây ông toàn bay
sang làm việc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn, giờ đột nhiên quay về trụ sở
chính ở châu Á Thái Bình Dương, lại triệu kiến riêng mình ở phòng làm việc của
Lý Vệ Lập, Tiền Đa Đa lập tức cảm thấy có gì bất ổn, tim đập thình thịch.

Nhưng người đã lên đến đây, sự việc
đã đến nước này, không còn lối nào để tiến thoái nữa, cô trấn tĩnh trở lại, cất
tiếng chào: “Willie, em đến rồi. Carlos, lâu lắm rồi không gặp”.

“Dora, lâu lắm rồi không gặp”.
Carlos ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.

“Cảm ơn. Xin hỏi, hôm nay cho gọi
em lên đây có vấn đề gì muốn hỏi em ư?”. Không thể đoán được ý đồ của họ, cô
liền đi thẳng vào vấn đề.

“Willie, anh ra ngoài một lát, tôi muốn nói
chuyện riêng với Dora”. Câu đầu tiên của ông không phải nói với cô.

Lý Vệ Lập đi lướt qua cô, lúc đi
ngang qua nhìn cô một cái, nét mặt rất đắc ý.

Tại sao khuôn mặt một người lại có
thể thiên biến vạn hóa đến vậy, Tiền Đa Đa không nói gì.

“Dora, mời cô ngồi”. Trước bàn làm
việc có ghế dùng để hội đàm, Tiền Đa Đa bước đến ngồi xuống, nhìn Carlos không
nói gì.

“Dora, dự án thu mua Hòa Điền gần
đây gặp một số rắc rối, cô có nghe nói không?”.

“Liên quan đến vấn đề độc quyền thị
trường ư? Tôi có được nghe nói một chút”. Sự việc này mọi người trong công ty đều
biết, mặc dù như vậy, Tiền Đa Đa vẫn cân nhắc câu chữ của mình.

“Ngoài cái đó ra còn gì nữa
không?”.

Carlos chưa đến năm mươi tuổi, được
ngồi lên ghế tổng giám đốc khu vực châu Á giữa bao gió tanh mưa máu, đương
nhiên phải là một nhân vật rất có thủ đoạn. Lần trước ăn cơm cùng với ông ta ở
Hồng Kông, Tiền Đa Đa đã có cảm nhận rằng tính cách của ông ta rất kín đáo, lần
này nói chuyện trực tiếp với ông ta, ông ta hỏi rất ngắn gọn, nhưng lại lập lờ.
Cô cảm thấy vô cùng ức chế, không biết ý đồ của ông ta là gì, bất giác đôi vai
Tiền Đa Đa căng lên về phía sau, người cảm thấy cứng đờ.

Nghĩ một lát, cô chậm rãi nói: “Ông
nói là tin đồn M&C muốn cạnh tranh với chúng ta để thu mua Hòa Điền ư?”.

“Trước ngày hôm nay, đây đích thực
là tin đồn, nhưng chúng tôi vừa nhận được nguồn tin chính xác, M&C đã chính
thức đệ đơn lên bộ thương mại, muốn cạnh tranh thu mua, chính vì thế giờ đây đã
không còn là tin đồn nữa, mà là sự thật rồi”.

Tiền Đa Đa giật mình, “Nhưng chúng
ta và Hòa Điền đã thảo luận sơ bộ về phương án thu mua rồi mà, vụ thu mua có
quy mô như thế này cần phải có sự chuẩn bị và kế hoạch trong thời gian dài, về
phương diện này M&C không thể đuổi kịp chúng ta. M&C đệ đơn lên bộ
thương mại đột xuất như thế này, rất có thể chỉ là muốn tranh thủ thời gian”.

“Nói rất khá”. Carlos gật đầu,
nhưng ánh mắt không lộ ra vẻ tán thưởng, “Còn có một giả thiết khác, nếu nói họ
lấy được cả bộ phương án của chúng ta, thậm chí bao gồm cả chênh lệch giá và
giá cơ bản, thì dựa trên cơ sở này tiếp xúc với Hòa Điền sẽ nắm chắc phần thắng,
không cần phải tranh thủ thời gian gì nữa”.

Mặc dù là người Pháp, nhưng Carlos
nói tiếng Anh rất tốt, phát âm rõ, nói không nhanh, nhưng Tiền Đa Đa nghe lại
thấy rất khó hiểu. Ngẫm đi ngẫm lại mấy câu này trong đầu một hồi lâu, cuối
cùng đáy mắt cô lộ rõ vẻ ngần ngừ, “Ý ông là có người trong nội bộ đã để lộ
phương án của chúng ta ư?”.

“Cô cũng có cảm giác này sao?”. Nét
mặt ông ta vô cảm sau đó đẩy một công văn ra trước mặt cô.

Đón lấy một cách bị động và mở ra,
vừa xem một chút, Tiền Đa Đa ngẩng ngay đầu lên nhìn Carlos. Tài liệu này rất
quen thuộc với cô, chính là lá thư diễn tả ý định của M&C mà cô đã nhận được
trước đó. Giật mình, lúc mở ra lần nữa giọng cô khô khốc, “Tại sao cái này lại...”.

“Dora, được M&C ngắm trúng, trước
hết tôi muốn khẳng định năng lực của cô”, ông ta đứng dậy nhìn cô nói, đôi mắt
màu xanh lam như một lưỡi dao sắc lạnh, “Nhưng nếu cái này là dùng việc bán rẻ
lợi ích của công ty để đổi lấy thì công ty sẽ yêu cầu cô phải gánh vác trách
nhiệm tương ứng”.

Ngón tay cô không kìm chế được bóp
chặt lại, tờ giấy phẳng phiu trở nên nhàu nát, những chữ cái màu đen đó nhảy
múa trước mặt. Sợ mình mở miệng sẽ nói ra những điều khiến mình phải hối hận,
Tiền Đa Đa nghiến chặt răng, im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, giọng chậm
rãi, “Carlos, đúng là M&C đã thông qua công ty săn đầu người và liên hệ với
tôi, nhưng tôi đã từ chối. Hơn nữa tôi vừa mới tiếp nhận vị trí giám đốc điều
hành của khối thị trường, có rất nhiều cơ hội phát triển ở UVL, về tình về lý,
ông cho rằng tôi sẽ làm những việc không hề có lợi gì cho mình hay không?”.

Cô nói rất dài, câu nào cũng hợp
tình hợp lý, cô đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra. Sau khi nghe xong, Carlos liền
cười, “Dora, nếu nói về cơ hội phát triển, vị trí mà lá thư diễn tả không phải
càng có sức hấp dẫn với người ta hơn hay sao?”.

Trong đầu hiện thoáng qua những
hình ảnh mơ hồ, Tiền Đa Đa lại mở lời, tốc độ nói nhanh dần lên, “Được, vậy thì
tôi đổi sang một góc độ khác để nói, kế hoạch thu mua và phương án rất lớn và
phức tạp, khối thị trường chỉ là bộ phận thực hiện, tôi có năng lực gì để tiết
lộ phần quan trọng là giá chênh lệch và giá cơ bản?”.

“Những phần quan trọng chỉ được nắm
trong tay một số người, lẽ nào cô muốn nhắc nhở tôi rằng, người tiết lộ bí mật
là tôi, hội đồng quản trị hoặc chính Kerry hay sao?”.

“Ông cũng đã nói rồi, tất cả các phần
quan trọng chỉ được nắm trong tay một số ít người, là bí mật thương mại, cấp bậc
của tôi ở công ty, không thể nằm trong số những người đó”.

“Đương nhiên, nhưng cô và Kerry có
mối quan hệ đặc biệt với nhau, cộng với lá thư diễn tả ý định này, tôi không thể
không nghi ngờ cô”.

Thở hắt ra một hơi thật sâu, Tiền
Đa Đa đứng bật dậy, “Tôi hiểu rồi, nếu công ty nghi ngờ về lòng trung thành của
tôi thì tôi thực sự lấy làm tiếc, bất kỳ một sự cáo buộc nào đều phải có bằng
chứng xác thực, đặc biệt là trong lời cáo buộc của ông ban nãy đã động chạm đến
cuộc sống riêng tư của tôi một cách vô lý, tôi không thể chấp nhận được”.

Carlos ngồi yên tại chỗ nghe cô
nói, lúc này cau mày lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, giọng rất lạnh
lùng, “Sự việc vẫn đang được điều tra, trước khi chưa có kết quả, chúng tôi
cũng sẽ không đưa ra kết luận với cô. Nhưng trong thời gian này, công ty yêu cầu
cô tạm thời nghỉ việc, đợi thông báo, giờ thì cô có thể ra ngoài được rồi”.

Tiền Đa Đa im lặng vài giây, sau đó
gật đầu, quay người đi ra. Ra đến cửa đột nhiên lại quay lại, nhìn Carlos hỏi
câu cuối cùng: “Carlos, nội dung câu chuyện mà ông vừa nói với tôi, Kerry có biết
hay không?”.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc
cũng đang nhìn cô, lúc này ánh mắt lạnh lùng, nói rất chậm rãi: “Đương nhiên, vụ
làm lộ bí mật quan trọng như thế này, nếu không có sự nhắc nhở của cậu ấy, cô cảm
thấy chúng tôi sẽ tìm ra cô nhanh được như vậy sao?”.

Cô không trả lời, rời khỏi căn
phòng đó. Trong thang máy không có người nào, nghiến răng mạnh quá thấy rất
đau, trong miệng có mùi tanh của máu, lúc thang máy đi xuống cô có cảm giác
trái tim như bị treo ngược lên, không gian kín bưng dường như có vô số những âm
thanh điên cuồng quái dị gào rú.

“Đa Đa, em để lại anh đơn thương độc
mã chiến đấu một mình ư?”.

Hóa ra là như vậy, Kerry, hóa ra là
như vậy.

Nếu buộc có người phải hy sinh, nếu
buộc phải có một người đứng ra để tất cả những điều này có lời giải thích, thì
cô có nên cảm thấy vinh hạnh, hóa ra người này chính là mình ư?

Sợ không thể kìm chế được mình, cô
lấy tay phải bấm vào cổ tay trái theo thói quen, móng tay đâm sâu vào thịt, đau
nhói khiến cô giữ được tỉnh táo, mắt đau đến nỗi như muốn nổ tung. Không muốn
nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ trong gương nữa, cuối cùng cô quay mặt đi,
nhắm chặt mắt lại.

Khi cô bước vào khối thị trường một
lần nữa, cảm thấy bầu không khí rất lạ, mọi người đều tỏ ra vô cùng bận rộn, Tiểu
Lãm nhìn cô mặt đầy lo lắng, nhưng lại không dám nói gì. Tiền Đa Đa đã vỡ lẽ ra
mọi chuyện, cô cười gượng gạo, cũng không giải thích gì, một mình đi vào phòng
làm việc.

Có tiếng gõ cửa, Nhậm Chí Cường bước
vào, cô đang với tay lấy túi xách, liền quay đầu lại nhìn anh ta không nói gì.

“Dora
chuẩn bị về à? Anh đến để nói với em một tiếng. Vừa nãy phó tổng giám đốc Lý đến
tuyên bố, trong thời gian em nghỉ, anh sẽ làm thay vị trí giám đốc điều hành của
em, không vấn đề gì chứ?”.

Tiền
Đa Đa im lặng, anh ta cũng không ngồi xuống mà đứng trước mặt cô nói, đột nhiên
nét mặt tỏ vẻ quan tâm, “Em sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế? Có phải ốm rồi
không? Ốm rồi thì ở nhà nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn mọi thứ”.

Sáng
nay đầu mỗi lúc một đau, huyệt thái dương giật giật, không cần soi gương cô
cũng biết trạng thái của mình tồi tệ đến mức nào, nhưng đã kiên trì được đến giờ
này rồi, làm sao có thể vì một phút cuối mà để mất thể diện trước người đàn ông
này, bị anh ta nhìn rồi cười vào mặt?

“Trưởng
phòng Nhậm Chí Cường, cảm ơn sự quan tâm của anh, em sẽ không quên đâu”. Cười một
cái, Tiền Đa Đa chỉ tay ra cửa, “Em vẫn còn phải bàn giao một số giấy tờ, đi ra
nhớ đóng cửa hộ em. Cảm ơn”.

Tiếng
đóng cửa của Nhậm Chí Cường hơi mạnh, rầm một tiếng, màn hình máy tính dường
như rung lên một cái. Phòng làm việc im lặng như tờ, túi xách của mình vẫn đang
cầm trên tay, cô móc điện thoại ra, cúi đầu nhìn thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ,
đều là của Hứa Phi.

Tối
qua cô ngủ chập chà chập chờn, sáng nay lại lên thẳng tầng ba mươi, không nghe
được cuộc gọi nào. Không muốn nhìn nữa, Tiền Đa Đa đưa tay tắt máy.

Mùa
hè, nhiệt độ tăng rất nhanh, lúc Tiền Đa Đa bước ra khỏi tòa nhà của công ty,
hơi nóng bốc lên hầm hập. Không phải là giờ cao điểm, hai bên con đường này đều
là những tòa nhà sang trọng, các cô gái xinh xắn xách túi đồ vừa đi shopping về
nhàn nhã đi qua, còn cô đứng ở góc đường, trước mắt mơ hồ, đầu vẫn còn đau,
nhưng đã chai lì, không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Chỉ
muốn được gặp anh, mặt đối mặt, mắt đối mắt, chỉ hỏi một câu tại sao. Cô mơ
màng đưa tay ra, trước mặt có xe taxi dừng lại, lái xe hỏi: “Em đi đâu vậy?”.


trả lời ngắn gọn: “Sân bay, cảm ơn”.


gái lên xe trong tay chỉ cầm một chiếc túi công sở, lái xe vừa nhìn là biết mới
ở công ty ra, hành lý không có lại đòi ra sân bay, anh ít khi nhìn thấy dạng
khách này, muốn hỏi thêm một câu “Đón bạn à”, nhưng nhìn qua gương chiếu hậu, đột
nhiên nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, dưới ánh sáng mặt trời nhìn rất sợ, giật
nảy mình, anh lái xe bèn chăm chú lái xe, không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Cách
thời điểm cất cánh của chuyến bay gần nhất vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa,
phòng đợi trong sân bay đều là hành khách kéo va ly lớn nhỏ, ồn ào nhộn nhịp.

Tiền
Đa Đa một mình ngồi xuống chiếc ghế ở phía cuối, mọi người bên cạnh vui vẻ hớn
hở, còn trong tay cô chỉ có một túi xách nhỏ, lặng lẽ, nhìn càng cách biệt so với
mọi thứ xung quanh.

Giọng
nữ phát thanh viên bắt đầu thông báo thông tin đã có thể lên máy bay, mọi người
xung quanh bắt đầu tập trung về hành lang nhỏ hẹp đó. Cô cũng đứng dậy, nhưng
bước chân nặng trĩu, bước được một bước sau đó lại loạng choạng lùi lại một bước.


người từ phía sau hớt hải chạy đến, không kịp tránh, vai cô bị xô mạnh.


một người đàn ông tuổi trung niên đang kéo va ly, vừa nhìn đồng hồ vừa ngoái đầu
lại nhìn cô, miệng nói thêm một câu với vẻ bực bội: “Muốn thẫn thờ thì đi ra chỗ
khác, đừng chặn đường người khác”.

Suýt
nữa thì ngã xuống đất, Tiền Đa Đa một tay vịn vào thành của chiếc ghế bên cạnh,
nhìn ông ta không nói được lời nào. Dưới lòng bàn tay là lớp kim loại lạnh
băng, lúc này cô mới phát hiện ra người mình nóng thế nào, đầu mỗi lúc một nặng,
mọi thứ bên cạnh dường như đang quay cuồng.


bắt đầu suy nghĩ có phải mình đã ốm rồi không, ngày đêm bận rộn, ngủ kém, bận
chuyển vào nhà mới, tối qua lại ngồi trước gió lâu như vậy…

Gạt
hết mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay ra khỏi đầu, cô bắt mình phải chú ý
vào những chuyện không có gì liên quan đến nó.

Ốm
rồi thì về nhà nằm, mò ra sân bay làm gì? Người nóng như vậy, chắc là sốt rồi,
đúng vậy, chắc chắn là cô sốt cao quá nên mới làm chuyện hoang đường như thế
này.

Nhấc
chân đi ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng, trước mắt mờ nhòe, không nhìn thấy gì cả,
nhưng cô cứ đi theo một hướng, không ngờ cũng ra được bên ngoài. Cô bước thẳng
đến một chiếc xe, mở cửa ngồi vào, bên tai có tiếng người: “Ê, cô làm gì vậy?
Muốn gọi xe thì phải xếp hàng chứ”.


mơ màng, nói địa chỉ với lái xe ngồi ghế trước, không nghe rõ tiếng mình, cô lại
cố gắng nhắc lại một lần nữa.

Xe
đã chuyển bánh, Tiền Đa Đa ngồi dựa vào cửa nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại
một suy nghĩ - về nhà thôi, trong nhà có bố có mẹ, về đến nhà là ổn.

Sau
khi nghỉ hưu, bố mẹ Tiền Đa Đa hàng ngày đều cùng nhau tập thể dục buổi sáng.
Sáng nay mẹ cô vừa xoay người vừa lẩm bẩm: “Ông này, ông bảo con Đa Đa nhà mình
có phải là hạ quyết tâm không lấy chồng nữa không? Không nói một câu với mình
mà tự đi mua nhà, hiện giờ lại chuyển về đó ở, sắp đến sinh nhật nó rồi đấy, cứ
tiếp tục như thế này thì làm thế nào?”.

Hai năm gần đây bố Tiền Đa Đa đã quá quen với
những phàn nàn như thế của vợ mình rồi, lúc này lại khuyên vợ lần thứ 1001:
“Thôi bà ơi, con gái tự mua được nhà, được xe, bà phải cảm thấy tự hào mới
đúng, hiện giờ có bao nhiêu kẻ chỉ ăn bám bố mẹ, ăn hết các thứ trong nhà rồi
còn xòe tay xin thêm. Nó lớn rồi, có suy nghĩ riêng của mình, chuyện lấy chồng,
bà ép nó cũng không phải là hay”.

“Lớn
bằng ngần đó rồi, nó sắp ba mươi tuổi rồi đấy. Nếu tôi đẻ được thằng con trai,
ba mươi tuổi có nhà có xe là chuyện vui, nhưng Đa Đa là con gái”.

“Thời
đại nào rồi, trai gái bình đẳng mà!”.

“Bình
đẳng cái gì! Con gái con đứa ba mươi tuổi có nhà có xe, người ta vừa nhìn là biết
không định kết hôn nữa. Tôi mở miệng nhờ người khác giới thiệu người yêu cho nó
cũng không dám nói tình hình hiện nay của nó”.

Mẹ
Tiền Đa Đa cau mày, vẻ mặt rất lo lắng. Bố cô nhìn thấy chỉ muốn cười, nhưng
nghĩ lại thấy chua xót, thở dài một tiếng tiếp tục bài thái cực quyền của mình.

Sau
bữa sáng, hai người cùng đi đến trung tâm khu dân cư để tham gia hoạt động, mẹ
Tiền Đa Đa là hội viên tích cực, còn kiêm nhiệm đội trưởng đội thể thao người
cao tuổi của khu dân cư, hôm nay có nhiệm vụ biểu diễn, đương nhiên bố Tiền Đa
Đa phải đến cổ vũ.

Nhảy
xong lại nói chuyện với mấy bác hàng xóm một lúc, thời gian nhàn nhã trôi qua rất
nhanh, đợi đến khi họ về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều.

Nhà
nằm ở khu nhà hai tầng kiểu cũ, khoảng sân trước nhà rất rộng, chếch đó có một
chiếc xe lạ đỗ lại, trên xe phủ một lớp bụi mỏng, dưới ánh nắng nhìn rất phong
trần.

Ông
Ngô nhà ở tầng dưới đang dắt con chó Nhật của mình đi dạo, từ xa nhìn thấy họ
đã vẫy tay, “Ông Tiền, nhà ông có khách, người ta đợi một lúc rồi, mau lên mà
xem”.

Ai
nhỉ? Hai vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau, mẹ Tiền Đa Đa vốn là người nhanh nhảu,
xách làn rau rảo bước nhanh vào bên trong. Lên tầng nhìn thấy một người đàn ông
trẻ tuổi đứng trước cửa nhà mình, nghe thấy tiếng bước chân anh ta vội quay đầu
lại.

Bố
mẹ Tiền Đa Đa lại đưa mắt nhìn nhau, không quen. Trông đẹp trai như vậy nếu đã
có lần gặp, chắc chắn họ không thể không có ấn tượng, ngần ngừ một lát, mới cất
tiếng hỏi: “Cháu tìm ai?”.

“Cháu
chào hai bác, bác có nhìn thấy Đa Đa đâu không ạ? Cô ấy có về qua nhà không?”.
Người đang nói là Hứa Phi, giọng rất sốt sắng.

Hai
ngày nay liên tục xảy ra biến cố, trước tiên là lãnh đạo của Hòa Điền bất ngờ
tuyên bố giá cơ bản mà M&C đưa ra cao hơn UVL, đồng thời trên cơ sở giá cơ
bản của họ nhích lên mấy phần trăm, rõ ràng là M&C nắm rất rõ số liệu của họ.
Carlos đang trong quá trình bàn bạc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn vô cùng sửng
sốt, Hứa Phi đã phải bay sang ngay trong đêm hôm đó, đặt nội dung của bản báo
cáo kiểm nghiệm mà Viện nghiên cứu sinh học của Trương Thiên xác định lên bàn của
ông ta.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3