07. Thư gửi mẹ

Thư gửi mẹ

(Giải Nhất
tháng 4 đợt 1)

Mẹ ơi, những suy nghĩ của chúng ta sao lại
khác nhau đến thế? Con đã luôn nghĩ về điều đó trong một thời gian dài.

Hai mươi tuổi lớn con chưa được một tuổi
khôn. Con chỉ biết trách mẹ không hiểu con, trách mẹ là người của thế hệ cũ sống
an phận bình yên, không có hoài bão cuồng nhiệt thay đổi thế giới như tuổi trẻ.

Từ cấp hai lên cấp ba, rồi đại học con học
theo ý mẹ, những lúc chán học cũng chỉ biết ngồi trách móc vu vơ.

Con không nhớ nổi đã có bao nhiêu chữ “trách”
trong mới hai mươi năm cuộc đời mình.

Đúng lúc con cảm thấy nản lòng nhất vào giữa
năm hai đại học thì tai nạn xảy ra. Cả tuần con ở lì trong nhà trọ vì mặt sưng lên
như dị dạng. Hai tháng không hề ra khỏi phòng với nỗi lo bị ảnh hưởng não. Không
về nhà. Không để mẹ ra thăm. Người con gặp duy nhất là chị. Thế giới bé xíu mười
mét vuông và đầy rẫy những suy nghĩ cực đoan. Nhưng mẹ ạ, có một điều con đã không
thành thật. Hơn tất cả những sợ hãi, con coi tai nạn khủng khiếp này là một cơ hội.

Cơ hội để con bứt ra khỏi sự chán chường.

Con đột ngột gọi điện tuyên bố sẽ thi lại
và tức tốc đi lo thủ tục. Mẹ kinh ngạc, cố khuyên con kiên trì học tiếp. Con nhất
quyết không nghe. Mẹ thỏa hiệp để con học nốt năm rồi thi lại, con càng không chịu.
Mẹ thở dài đồng ý cho con bảo lưu. Con thẳng tay rút hồ sơ. Tự cắt đường lùi của
mình. Đổ công sức tiền bạc gần hai năm học xuống sông xuống bể. Từ bỏ ngành học
rất nhiều người mơ ước để thi một ngành hoàn toàn lạ lẫm: Biên kịch điện ảnh.

Mẹ có lẽ đã bị tổn thương bởi quyết định
điên rồ, đột ngột, bướng bỉnh, ích kỉ của con. Mẹ và con xa dần. Con cứ một mình
lo giấy tờ, hồ sơ, ôn thi trong ba tháng gấp gáp. Lần đầu tiên con bỏ tất cả mọi
thứ để quyết định một việc nào đó. Con không muốn bị phân tâm bởi bất kì điều gì
khác. Chỉ cắm cổ học để thi. Con còn không biết chính xác sẽ thi gì. Ba tháng. Quá
ít để chuẩn bị cho một kì thi đại học.

Trong thời gian đó, mẹ ơi, với khoảng cách
hơn một trăm năm mươi cây số, con đã gọi điện cho mẹ được mấy lần khi mà thậm chí
con còn luôn cố tình tắt máy?

Những ngày ấy, mẹ nghĩ gì?

Ngày đi thi vòng loại, trời nắng gay gắt.
Tám rưỡi sáng, con bắt xe bus chen-chúc-không-kịp-thở đến trường xem số báo danh.
Rồi lang thang chờ đến một giờ chiều vào thi. Đi bộ xung quanh đấy đến mỏi rã cả
chân nhưng con vẫn không muốn ngồi lại. Vì ai cũng có người thân đi theo. Ai cũng
có người để nói chuyện. Tay họ không run. Trừ con.

Thế rồi, mẹ ạ, chắc cả đời con sẽ không quên
cái khoảnh khắc đó. Điện thoại rung mà con vẫn đờ người ra. Vì lâu quá rồi con không
nghe điện thoại.

Mẹ gọi.

Cứ như đó là chuyện tất nhiên. Cứ như hôm
qua mẹ con mình cũng vừa nói chuyện.

Mẹ đã nói những gì nhỉ? Hỏi con ăn gì chưa?
Ngoài Hà Nội có nắng lắm không? Bảo con đừng lo lắng quá, cứ cố hết sức là được.
Giọng mẹ hơi ngập ngừng.

Lần nào con đi thi mẹ chẳng nói những thứ
tương tự. Nhưng lần này, mẹ ơi, con bỗng nhận ra nhiều quá.

Sao bao nhiêu thứ giản đơn mà trước giờ con
cứ dửng dưng không thấy?

Mẹ là giáo viên, nắn nót cho học sinh từng
chữ, dạy uốn lưỡi phát âm từng từ, lúc nào cũng nói những câu từ trang trọng, đúng
ngữ pháp. Nhưng sau này, mẹ cũng dùng những ngôn ngữ thật teen khi nói chuyện với
con.

Mẹ không thích công nghệ thông tin, đến điện
thoại cũng chỉ nghe gọi, chẳng cần biết nhắn tin là gì. Nhưng mẹ lại học gửi mail
để liên lạc với con.

Mẹ đâu thích gì nhạc US-UK mà vui vẻ chuyển
kênh, xem con hát hò nhảy nhót.

Mẹ không đam mê gì điện ảnh thế giới nhưng
lại ngồi nghe con huyên thuyên thật nhiều, rằng giải Oscar năm nay không xứng đáng,
rằng sao hai diễn viên này với này không đóng cặp với nhau, rằng kịch bản phim này
chán quá…

Và con khóc. Khóc không che giấu. Những thí sinh xung
quanh tỏ vẻ ngạc nhiên. Họ nghĩ con quá căng thẳng. Nhưng không, rất có thể lúc
ấy, con là người đang bình tĩnh nhất. Mẹ không để con thiệt thòi dù chỉ một chút.
Con cũng có sự động viên tinh thần to lớn như bất cứ thí sinh nào. Trong mấy phút
ngắn ngủi đó, con đã nghĩ thật nhiều, để thấy mình ích kỉ đến cùng cực thế nào.
Con luôn than trách mà không nhớ rằng con mới là người phải tự chịu trách nhiệm
với cuộc đời mình. Không phải mẹ áp đặt. Chỉ là lâu nay con đã quá hèn nhát.

Con nhắm mắt tự hỏi: Bao nhiêu lần rồi mẹ thay đổi
vì con? Và đã bao nhiêu lần con vô tâm trước những cố gắng đó? Cái đau đáu về giấc
mơ của con thấm vào đâu trong nỗi buồn vô tận không nói nên lời của mẹ? Con thật
tệ hại.

Khoảng cách giữa hai thế hệ, giữa hai cá nhân, mẹ
âm thầm nhẫn nại từng bước lấp đầy; trong khi con cứ vô tình bước đi. Con đã bỏ
quên tình yêu của mẹ. Nhưng tình yêu đó chưa từng rời xa con. Dù chỉ một giây.

Nước mắt rơi càng nhiều, con càng thấy nhẹ nhõm.

Con là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Rồi khi con vượt qua vòng loại, khi con chính thức
đậu vào trường, khi con tập tành đi làm phim, khi con đạt học bổng... con đều nghĩ
đến mẹ, đến cái khoảnh khắc điện thoại rung lên giữa rất nhiều âm thanh hỗn tạp.
Đó là phép thuật kì diệu nhất, khiến tâm hồn con trở nên tĩnh lặng lạ lùng.

Con hãy còn ở xa đích đến lắm, nhưng dù sao mẹ cũng
sẽ luôn ở đây mà, mẹ nhỉ? Con chỉ cần tiến về phía trước thôi. Để cho mẹ thấy giấc
mơ của con, để mẹ có thể tự hào về con. Thật nhiều.

Mà mẹ này, đã khi nào mẹ thấy nuôi con mệt quá chưa?
Có phải thứ gì cũng có giới hạn không? Thế thì sự kiên nhẫn mẹ dành cho con sao
lớn thế? Hay phải chăng nó tiệm cận với vô cùng?

Đào Thu Hằng

212
Vũ Hữu, Thanh Xuân, Hà Nội

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3