Yêu anh trong từng phút giây - Phần I - Chương 21
Chương 21:
Dương và Vũ sánh bước
trên con đường từ phòng thầy Hiệu Trưởng về lớp. Họ đi bên nhau nhưng không ai
nói một lời nào, trong mỗi bộ não, họ đều có một cách suy nghĩ riêng về sự việc
thầy nói.
Tới lớp, họ xin phép cô giáo vào lớp rồi
mau chóng ổn định chỗ ngồi, lấy sách vở ra học cùng các bạn. Được một lúc thì
Tâm bên trên quay xuống hỏi:
- Ê nè! Hai ông bà lên phòng thầy Hiệu
Trưởng làm gì vậy? – Tâm quay xuống hỏi mà như hổ đói thấy mồi.
Hai người không hẹn mà đều im lặng chẳng
ai nói câu nào, không khí chợt có chút căng thẳng. Tâm thấy vậy quay ra đả kích
Dương. Cô hỏi tiếp:
- Ê, nói đi mà, bạn thân mà thế đấy hả?
Dương liếc sang bên Vũ một cái rồi đành
lên tiếng:
- Không có gì đâu. Có chút vấn đề về
việc đi du học thôi.
- Vấn đề gì mới được chứ, nói thế cũng
nói.
- Đã bảo là không có gì rồi mà, nhập học
có chút vấn đề thôi. – Dương đã bắt đầu cáu.
Tâm chẳng thèm liếc sắc mặt Dương lấy
một cái mà vẫn tiếp tục hỏi:
- Nói cụ thể đi xem nào. Cứ làm bạn tò
mò. Mà hai ông bà sướng thật đó, lại còn được đi du học cùng nhau. Giá như tớ
với anh Hoàng Việt đẹp trai cũng được như thế nhỉ. Tớ sẽ sang vùng Provence,
thị trấn Sault[15] … À quên, đầu trâu khô như cậu thì biết Provence ở
đâu chứ. Cậu biết không, đó là một địa điểm cực kì lãng mạn ở Pháp đấy, tớ luôn
muốn được cùng anh Hoàng Việt tới đó, ….
[15] Provence nằm ở vùng Đông Nam nước Pháp, gần Mediterranean, là một
thành phố cực kì thơ mộng bởi những ruộng hoa oải hương trả dài bất tận và tỏa
hương thơm ngát.
Tâm đang định tiếp tục mơ giữa ban ngày
thì có một viên phấn đáp ngay đầu cô. Liền sau đó cả dãy lớp học đều nghe thấy
tiếng cô Lịch sử hét:
- Lê Thanh Tâm! Cô luyên thuyên gì thế
hả? Cô không muốn nghe giảng nữa thì nói với tôi một câu, tôi cho cô ra ngoài
hóng gió cho mát.
Cô giáo Lịch sử nổi tiếng là người
nghiêm khắc nếu không muốn nói là đanh đá. Vì vậy, cô giáo không thể bỏ qua cơ
hội loại chuyện học sinh không những không tập trung mà còn mất trật tự khi
giáo viên còn đang đứng lớp. Cô giáo quay xuống quát. Xem ra lần này Tâm chết
chắc rồi.
- Thật hả cô? – Tâm buột miệng.
- Cô….cô…. cô vừa nói cái gì thế hả? –
Cô giáo giận tím mặt.
Xung quanh lớp đã bắt đầu có những tiếng
cười rúc rích, Tâm lắp bắp sửa sai.
- A….dạ…không phải thế đâu ạ. – Tâm nói
rồi cúi đầu lầm bầm nhỏ – buột miệng nói nhầm rồi, phen này chắc tiêu đời quá.
Thấy cô đang lầm bầm gì đó, cô giáo nói
vặn:
- Cô đang lầm bầm chửi rủa tôi đấy à?
- Dạ….dạ… em không dám ạ. – tỏ vẻ mặt ăn
năn, thành khẩn, cô nói tiếp – Em xin lỗi cô, lần sau em không dám nói chuyện
trong giờ của cô nữa ạ. Em sẽ khóa miệng lại ạ.
Tâm nói rồi đưa tay kéo theo đường miệng
như để thực hiện lời nói của mình. Tuy nhiên, cô giáo vẫn chưa thể tha cho cô
dễ dàng như vậy:
- Còn có lần sau nữa à? – Cô giáo lớn tiếng.
- Dạ…dạ…. đây là lần cuối cùng ạ… Em
xin….
- Mà không chỉ riêng tiết của tôi, tất
các tiết khác các cô các cậu cũng nên giữ trật tự nghe giảng. Chúng tôi đi dạy
như vậy cũng có sướng gì, nói cả năm tiết, tối về đau hết cả họng. Ấy vậy mà
các cô các cậu có hiểu cho chúng tôi đâu, suốt ngày không làm bài tập, không
học bài cũ, giờ lại nói chuyện, làm việc riêng trong giờ. Chúng tôi như vậy
cũng mệt lắm chứ, mang tiếng đanh đá này nọ, thực ra cũng chỉ mong các cô các
cậu nên người thôi….
Tâm đang định “thề non hẹn biển” thì bị
cô giáo ngắt lời. Khi cô giáo vẫn đang tiếp tục “nhiệt tình” ca “bài ca năm
tháng” thì cô quay xuống bàn Dương làm mặt mếu, giả bộ thảm thương khiến Dương
suýt thì phì cười. Hành động ấy bị “tia lade” của cô giáo chiếu được, ngay lập
tức, volum được khuếch đại lên hàng chục lần:
- Lê Thanh Tâm! Cô có nghe tôi nói gì
không hả? Vừa xin lỗi xong, giờ lại thế. Cô có còn muốn lên lớp không hả? Giảng
không nghe, nói cũng không nghe, đầu cô là đầu trâu khô à?
- Dạ, em biết lỗi rồi, cô tha thứ cho em.
- Thôi được rồi, tôi cũng không phải
người khó tính ….
Lời nói vừa thốt ra, bao con người dưới
lớp đều ngã ngửa.
- Sao vậy? Tôi nói không đúng sao?
Cô giáo thấy thái độ thất thường của mọi
người nên hỏi.
-
A….dạ không ạ. – Cả lớp đồng thanh.
Nhận
được câu trả lời của cả lớp, cô tự tin thể hiện sự “không khó tính” của mình:
-
Được rồi, Lê Thanh Tâm, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa. Lên trên bục giảng thuyết
trình về diễn biến phong trào Cần Vương cho tôi. Tôi nói trước, nếu không
thuyết trình được thì mang chục trứng về mà bồi bổ cho não nó to ra nhé:
-
Phù! Dạ, vâng ạ.
Tâm
thở phào nhẹ nhõm rồi chuẩn bị lên bảng thuyết trình. Cũng may trước đó cô đã
đọc trước bài này. Nói thế cũng không hẳn là đúng. Quay ngược thời gian trở về
thời điểm tối qua, Tâm cũng tự thấy đầu mình như to ra.
Thực
ra tối qua cô tới đại bản doanh nhà Hoàng Việt, nhưng loay hoay mãi vẫn không
vào được. Đành ấm ức ra về. Ai ngờ về đến nhà thì nhận được một tin nhắn lạ.
Nội dung là:
“Ê,
sao chổi. Sao cô cứ bám lấy tôi hoài vậy? Sao không bỏ thời gian ấy ra mà học
bài đi. Phải học giỏi thì may ra mới lọt được vào mắt của tôi chứ. Tôi không
thích những kẻ ngu dốt mà lại bám dai như đỉa đâu. Vậy nhé, làm ơn tha cho
tôi.”.
Send
from: +84989******.
Khỏi
nói ai cũng đoán được tin nhắn đó là của Hoàng Việt gửi tới. Và khỏi nói ai
cũng biết Tâm vui mừng thế nào. Cô nhảy tưng tưng từ tầng hai xuống tầng một,
từ tầng một lên tầng hai. Cứ như vậy, hành động ấy lặp đi lặp lại, đến chóng cả
mặt. Sau khi bình tâm trở lại, cô mới nhớ ra, vậy là cô bấm nút Call vào số đó.
Nhưng thật đáng tiếc, bên kia đầu dây chỉ có: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện
không liên lạc….”. Cô tiếc rẻ chẹp miệng rồi tắt máy. Cô nhắn tin cho Hoàng
Việt.
“Em
sẽ ráng học hành cho anh xem. Rồi một ngày nào đó, anh sẽ biết, em không chỉ là
một con ngốc chỉ biết bám theo anh, em cũng có thể thành công, rồi anh sẽ yêu
em. Lê Thanh Tâm”.
Cô
tự nhủ sẽ phải học hành chăm chỉ, để có thể lọt vào tầm ngắm của Hoàng Việt.
Vậy đây chính là lí do mà cô học bài hôm qua. Nhưng, có một điều cô không biết,
hôm đó Hoàng Việt không có tắt máy, đó là nhạc chờ của cậu ta. Sau khi nhận
được tin nhắn của Tâm, Hoàng Việt đã thở phào nhẹ nhõm rồi đi ngủ. Đêm qua, cậu
có một giấc ngủ thật sự.
***.
Tiếng
chuông báo hiệu hết tiết vang lên, học sinh nhanh chóng ùa ra ngoài như những
đàn ong vỡ tổ. Như thường lệ, Vũ sẽ là người lấy xe nên đã đi trước cùng top
người ra khỏi lớp sớm nhất. Còn Dương, cô cũng đã dọn dẹp đống sách vở trên bàn
và nhét vào cặp xong, cô nhanh chóng nối bước ra ngoài cửa. Tuy nhiên, cô lại
thuộc top học sinh ra ngoài muộn nhất.
Nhưng
khi vừa ra tới sân, cô cảm thấy mặt đất hình như đang rung chuyển. Động đất
chăng? Không phải đâu. Đằng xa, cô thấy có một đoàn người đang tiến về phía
mình. Khói bụi phía sau bay mù mịt. Đoàn người đó ngày càng tiến gần về phía
cô. Dương cố mở mắt ra để nhìn. Ồ, nhìn ra rồi. Người dẫn đầu đoàn người đó là
Hoàng Việt. Còn đám đông đằng sau là…. toàn bộ nữ sinh của trường. Haizzzzz,
liệu có cần phô trương thanh thế như thế không? Toàn trường ai chẳng biết hắn
là hotboy chứ. Cô thầm nghĩ. Nhưng hắn tới đây làm gì nhỉ? Cô cắn môi vẻ trầm
tư suy nghĩ.
-
Dương!
Hoàng
Việt đang đứng trước mặt cô, nở một nụ cười mỉm. Toàn bộ nữ sinh phía sau lập
tức như ăn phải bùa mê thuốc lú, ai nấy như bị thôi miên vậy.
-
Anh tìm gặp có chuyện gì không?
-
Cũng không có gì, anh nói rồi mà, chẳng lẽ cứ phải có chuyện mới tìm em được.
Anh muốn mời em đi ăn.
Hàng
ngàn nữ sinh phía sau đều nhìn cô với ánh mắt ghen tị, họ hết nhìn cô từ trên
xuống dưới rồi lại bình phẩm này nọ. Dương thấy thế thì cũng chẳng buồn từ chối
nữa, cho họ tức nổ đom đóm mắt thù thôi. Cô đang định trả lời thì thấy Vũ đi xe
tới. Đi có hai người cùng Hoàng Việt thì cũng không tiện lắm, có khi thêm Vũ cô
sẽ bớt ngượng ngùng hơn. Nghĩ vậy cô hỏi luôn:
-
A, Vũ. Anh Hoàng Việt mời đi ăn nè, cậu có đi không?
-
Cả hắn nữa sao? – Hoàng Việt lên tiếng.
-
Có sao, thêm một người thôi mà, càng đông càng vui – Dương biện minh.
-
Không đâu, bận rồi, hai người đi đi. – Vũ khéo từ chối.
-
Bận gì? Cậu có việc gì à? – Dương hỏi lại.
-
Có chút chuyện.
Vũ
nói rồi quay lưng đi thẳng. Dương đứng ngơ ngác một lúc rồi cũng đi theo Hoàng
Việt. Thực ra Vũ cũng muốn đi cùng Dương, có ai lại muốn để đối tượng của mình
tham gia một bữa ăn chỉ có hai người với một “động vật giống đực” khác chứ.
Nhưng việc anh đang muốn làm còn quan trọng hơn cả. Anh nhất định phải tìm ra
sự thật.
***.
Chiếc
Lam của Hoàng Việt đỗ trước cửa một nhà hàng phục vụ những món ăn truyền thống
và đặc sản của Việt Nam. Thật bất ngờ, vì từ trước tới nay cậu không quen và
cũng không thích những món như vậy. Cậu mở cửa xe rồi nhanh chóng chạy sang bên
kia mở cửa cho Dương theo cách của những công tử ga lăng hay làm. Cô hơi ngạc
nhiên:
-
Sao lại là món ăn truyền thống Việt Nam? Chẳng phải anh không thích ăn sao?
-
Ừ, em vẫn nhớ à, đơn giản lắm, vì em. Thôi, chúng ta vào ăn thôi.
Hoàng
Việt nói rồi cầm tay Dương từ từ tiến vào trong. Nhà hàng trang trí rất đẹp.
Vừa hiện đại vừa cổ xưa, chắc hẳn người thiết kế nhà hàng này rất tài giỏi.
Những bộ bàn ghế đều được làm từ tre trúc, sơn mài láng bóng, bên hành lang có
những rặng tre giả được dựng nên một cách khéo léo. Trên những bức tường còn có
treo một số đồ cổ. Thật đẹp và ấm cúng. Trong khi Dương quan sát nhà hàng,
Hoàng Việt đã chọn được một chỗ ngồi ưng ý và gọi Dương tới.
-
Dương, lại đây ngồi đi.
Khi
Dương bước đến gần, Hoàng Việt kéo chiếc ghế ra cho cô ngồi rồi nhanh chóng trở
lại chỗ của mình. Anh ngồi đối diện Dương. Cô phục vụ nhanh chóng tiến tới. Cô
thần người nhìn Hoàng Việt. Sau khi nhận ra có hai đôi mắt đang nhìn mình, cô
phục vụ mới rối rít xin lỗi:
-
Xin lỗi quý khách, quý khách dùng gì ạ?
Hoàng
Việt nở một nụ cười tỏ vẻ lịch thiệp của cười phương Tây rồi nói:
-
Được rồi, không sao. Em muốn dùng gì?
Dương
sau một hồi nghiên cứu thực đơn bèn nói:
-
Được rồi, cho tôi một bát phở Hà Nội và một đĩa nem nữa. Hết rồi.
-
Em dùng ít vậy sao? Vậy để anh gọi thêm. Cô cho tôi Vịt cỏ Vân Đình, Cá tiến
vua, bánh đa cua Hải Phòng, canh cua lá bép, cơm tấm, bò bía Sài Gòn….
Thấy
anh chưa có dấu hiệu dừng lại, cô can ngăn:
-
Anh gọi làm gì mà nhiều vậy. Ăn không hết bỏ sẽ phí.
-
Vậy…vậy thì thôi. À, món tráng miệng cho tôi Bánh cốm Hà Nội nhé.
Hoàng
Việt gọi món xong quay lên tươi cười với người phục vụ thì thấy cô ta vẫn đang
đứng như trời trồng, ngẩn ngơ nhìn anh. Hoàng Việt nhíu mày gọi:
-
Này, cô có bị sao không vậy.
-
Dạ, quý khách đợi trong giây lát.
Cô
phục vụ như vừa tỉnh cơn mê. Cô nhanh chóng đi vào nói với bếp trưởng thực đơn
mới. Dương uống ngụm nước khoáng rồi thầm nghĩ. Đã không biết thì thôi, đi gọi
linh tinh. Ăn vớ vẩn như vậy không bị Tào Tháo đuổi mới lạ. Người đâu mà…, gọi
món đặc sản Việt Nam mà không chú ý, ăn hỗn độn từ Bắc vào Nam như vậy dạ dày
nào tiêu hóa nổi. Thế mà lúc nãy mình còn tưởng hắn đã thay đổi, đã quen lắm
với món Việt Nam. Dương chẹp miệng một tiếng.
Khoảng
chừng mười lăm phút sau, thức ăn bắt đầu được dọn lên. Nhà hàng này xem ra làm
ăn rất ổn, không làm khách đợi lâu. Món phở Hà Nội ở đây rất tuyệt, không khác
so với ăn ở vỉa hè. Đậm hương vị Hà Nội (ở Hà Nội ăn vỉa hè và ăn bình dân như
vậy mới ngon và đậm đà hương vị Việt).
Dương
cảm thấy hơi đầy bụng, cô xin lỗi Hoàng Việt rồi tìm nhà vệ sinh. Khi đi qua
dãy bên cạnh, cô nhìn thấy bóng một người. Phải, chính xác rồi. Đó là Hoàng
Văn, vẫn nụ cười ấy, không thể nào lẫn đi đâu được. Còn người ngồi kế bên là ai
nhỉ, người đó quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn rõ. Dáng người ấy, lẽ
nào là Hiệu trưởng.
Hai
người họ sao lại ở đây nhỉ. Có chuyện gì sao? Họ ăn uống, cười nói rất vui vẻ.
Ồ, Hoàng Văn đưa gì đó cho ông ta kìa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lẽ nào là
chuyện liên quan tới du học. Cô nhất định phải làm rõ mới được. Cô tiến bước
lại gần định bụng sẽ hỏi rõ mọi nguyện. Còn khoảng hai mươi mét nữa, cô bị ai
đó xô ngã xuống đất, bàn tay truyền tới cảm giác đau nhói khi phải chống đỡ sức
nặng của cơ thể.
…
Rầm! …choang….choang… Một cô phục vụ đang bê bát đã va phải cô. Bát đũa trên
tay cô phục vụ ấy rơi xuống đất và vỡ tan, không còn một cái nào lành lặn. Cô
phục vụ xám mặt, rối rít xin lỗi cô. Cùng lúc đó, quản lí của nhà hàng tới.
-
Có chuyện gì vậy?
Không
cần ai trả lời, nhìn đống đổ nát dưới sàn và cô phục vụ đang khúm núm bên cạnh
khiên ông ta tự hiểu ra. Ông khom người xin lỗi cô:
-
Xin lỗi quý khách, quý khách có sao không ạ?
Nhìn
người phục vụ, nghĩ cũng thấy thương cô tươi cười đáp lại:
-
Không sao, tôi không sao.
-
Cô đi đứng kiểu gì thế hả, nếu xảy ra chuyện gì có phải nhà hàng mất hết uy tín
rồi không?
Tên
quản lí quay sang phía người phục vụ đang khép nép mà mắng nhiếc. Cô vội vàng
lên tiếng bênh vực:
-
Không phải lỗi cô ấy, do tôi sơ xuất thôi.
Nhìn
thấy cô phục vụ khép nép, cô chợt nhớ tới lần cùng Hoàng Văn tới nhà hàng đó.
Cô cũng vô tình khiến cho một chị suýt bị đuổi. Ồ, Hoàng Văn sao. Nghĩ tới đó
cô vội vàng nhìn về phía bàn ăn lúc nãy. Trống trơn. Nhìn ngõ xung quanh. Ôi,
Hoàng Văn đã ra ngoài cửa mất rồi. Phải mau chóng đuổi theo thôi. Nghĩ sao làm
vậy, cô liền bỏ lại đám đông rồi chạy ra phía cửa. Dù đang chạy nhưng cô vẫn
nghe thấy tiếng tay quản lí:
-
Mau dọn hết đi, may mà khách hàng rộng lượng. Cô mà như vậy một lần nữa thì
nghỉ việc.
-
Xin lỗi, tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Dương
thầm cười. Vẫn chiêu bài đó, chiêu bài của hàng ngàn hàng vạn tay quản lí, giám
đốc… Trừ lương. Sao điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại mà vẫn có người sợ nhỉ. Cô
cũng nằm trong số đó. Nhưng khoan, việc chính bây giờ là phải tìm được Hoàng
Văn đã. Tuy nhiên, khi cô chạy ra ngoài cửa, Hoàng Văn đã vừa lái chiếc Bugatti
của mình đi mất. Tiếc thật, không kịp rồi. Coi như mình nhìn nhầm người vậy.
Hoàng Văn sao có thể làm chuyện đó được. Cô thầm nghĩ. Khi cô quay người chuẩn
bị vào nhà hàng thì Hoàng Việt cũng vừa chạy ra.
-
Có chuyện gì sao?
-
Không có gì đâu, vào ăn tiếp thôi.
Trở
về với Hoàng Việt mười phút trước. Sau khi nghe tiếng huyên náo bên cạnh. Sợ
rằng Dương gặp truyện nên anh vội vàng chạy ra xem. Khi tới nơi, thấy một tay
quản lí đang quát mắng nhân viên của mình, anh đã tặc lưỡi. Nhưng cũng chính
lúc đó, anh nhìn thấy Dương đang chạy như bay ra ngoài cửa. Thắc mắc nên anh
chạy theo, ai ngờ….
Hai
người quay trở lại nhà hàng rồi tiếp tục ăn rất bình thường. Tuy nhiên, trong
lòng Dương có một cảm giác bất an nào đó.