Yêu anh trong từng phút giây - Phần I - Chương 04 - Phần 2
Mười hai giờ trưa đã đến, tiếng trống
quen thuộc vang lên. Dương và Vũ thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Dương thu dọn
gần xong thì nghe tiếng Vũ nói nhỏ:
- Tôi sẽ đợi cậu ở cổng.
Dương chỉ ậm ừ rồi tiếp tục thu dọn đồ
của mình. Hàn Vũ đi khuất thì Tâm quay xuống nói chuyện với cô.
- Cậu với tớ cùng đi ra ngoài cổng nhé.
Hôm nay bố tớ đón.
Vậy là hai người cũng nhau đi ra cổng.
Từ khu của lớp cô ra tới cổng cũng khá gần, chỉ khoảng 40,50m. Trong khi đi,
Tâm tám đủ thứ chuyện, trên trời dưới đất,…Có lẽ thổ địa cũng bị Tâm nhà ta lôi
lên rồi ấy chứ. Chẳng hạn sáng nay hai bà ở chợ cãi nhau như thế nào? Tình hình
bán đảo Triều Tiên ra sao … bla … bla … Dương chỉ thỉnh thoảng ậm ừ cho qua
chuyện.
Ra ngoài cổng trường, đứng được một xíu
thì Dương cảm thấy có một thứ gì đó đang lao về phía mình. Vì được học võ rất
sớm nên cô có phản xạ khá sắc bén. Dương nhanh chóng ôm Tâm ngã sang một bên.
Đó là thứ chất lỏng không có màu nhìn có vẻ giống nước. Nhưng khi tiếp đất.
Chúng lập tức sủi bọt (Vụ này là mèo bịa, theo hóa học thì chưa chắc nha). Tâm
bị ngã, vừa phủi quần áo vừa hỏi:
- Có chuyện gì thế Dương? – Không nghe
thấy tiếng Dương trả lời, cô nhìn xuống đất. Khi đã xác định được là loại nước
gì Tâm lập tức chân đứng không vững, miệng không ngừng kêu lên - Ôi mẹ ơi,
axit….
Dương thấy vậy nhanh tay đỡ bạn. Sau khi
đã định thần lại, Tâm nhìn về phía trước.
- Đỗ Quyên – Tâm lên tiếng.
- Tâm, cậu về trước đi, tôi sẽ tự giải
quyết.
Nhìn thấy Quyên mặt vênh váo đi cùng một
bọn to con, trông rất đầu gấu, Tâm rất lưỡng lự, một mặt cô muốn ở lại giúp
Dương nhưng mặt khác lại cảm thấy hơi sợ hãi. Thì ra cả buổi sáng hôm nay cô ta
bùng tiết là vì đi tìm bọn này.
- Không nói nhiều! Về đi. – Dương gắt
lên.
- Cậu cẩn thận.
Nói xong Tâm chạy một mạch, không cả
ngoái đầu lại. Dương cảm thấy vai mình như vơi đi chút gánh nặng. Bởi vì, nếu
có một mình, với Nhị đẳng huyền đai[4] cô may ra còn có thể chống cự.
Còn nếu có thêm Tâm, cô không thể đảm bảo cho cả hai an toàn. Thấy náo nhiệt,
nhưng học sinh đứng vây xung quanh rất đông. Nhiều người mang điện thoại ra
quay, trong đó có cả người của Quyên.
- Mày ngon đấy, phản xạ nhanh gớm. Lột
hết quần áo nó cho tao. Nếu không được thì đánh nó, càng nặng càng tốt. Nhưng
tuyệt đối không để được nó chết. Tốt nhất là thành người thực vật. Chúng mày
nhớ quay nét vào. Được tao thưởng.
[4] Đọc những chương đầu, các bạn thấy có sự xuất hiện của Karate, Mèo xin
giải thích sơ cua. Cũng giống như một số môn võ, trong Karate, đai đen là cao
nhất. Đai đen lại chia làm 7 loại, Nhất đẳng, Nhị Đẳng, Tam đẳng … và cuối cùng
Thất Đẳng Huyền Đai là cao nhất. Vậy nên Nhị đẳng huyền đai thấp hơn Tam đẳng
huyền đai nha. Dương học võ cùng thời gian với Vũ nhưng so về trình độ vẫn là
sư muội.
Vậy là khoảng một chục tên lăm lăm tiến
về phía Dương, trong đó có cả con gái. Dương chỉ khẽ nhếch mép rồi tiến lên
phía trước. Tên đầu tiên lãnh nguyên một cùi vào mặt. Sau đó là một quyền vào
bụng, hắn ta bò lăn bò càng ra đất. Tên thứ hai có vũ khí, cô liền tránh hướng
vũ khí nện xuống, lấy đà, túm áo, lên gối vào bụng hắn. Tiếp đến tên thứ 3. Cô
văng một cước vào ngay cổ hắn sau một cú bay người hoàn hảo…….Quyền cước cứ thế
bay ra, đường võ tuyệt đẹp mà chẳng hể có một lỗi nhỏ. Dương lần lượt hạ từng
người một cho tới người cuối cùng bị đánh tơi tả. Cô tiến tới phía Đỗ Quyên
cùng hai đứa con gái khác. Mặt Quyên bây giờ tái nhợt:
- Khốn kiếp! Mày tưởng bắt nạt tao dễ
thế à? – Dương dùng hết lực tát một cái mạnh vào mặt cô ta.
Đỗ Quyên mất thăng bằng, ngã nhào ra
đất. Trên gương mặt trắng nõn như sứ kia bắt đầu có vết ngón tay nổi lên. Cô ta
lấy tay che vào chỗ vừa bị tát. Hai người kia lập tức đỡ lấy. Xung quanh đã có
tiếng xì xào.
- Thế nào? Đau chứ. Tao xưa nay chưa
từng đánh con gái, nhưng với mày thì tao không ngán. Muốn đánh nhau chứ gì, bà
mày chiều.
Dương nói xong cao ngạo đứng dậy. Trước
kia quay lưng định đi còn hung hăng lườm bọn họ một cái. Ai ngờ vị tiểu thư nào
đó vẫn chưa biết trời cao đất dày, lớn tiếng quát:
-
Mày sẽ biết tay tao. Cái tát này tao sẽ không quên đâu.
-
Sao? Mày định làm gì tao? Mày muốn ăn một cái nữa cho cân hả? – Dương quay lại
vuốt má Đỗ Quyên nói.
-
Đi thôi, Quyên. Chúng ta trả thù sau được mà. – một trong hai đứa lên tiếng.
-
Lũ ăn hại. Rút.
Đỗ
Quyên thấy mình ở thế yếu, nghe thấy lời khuyên kia như vớ được vàng, tuy
nhiên, cô vẫn nghĩ mình không thể mất mặt trước bao người nên giả vờ cao giọng
nói. Tất cả lũ người ban nãy lập tức lồm cồm bò dậy, đi theo cô ta. Cùng lúc đó
Vũ cũng chen được từ đám đông vào. Nhìn thấy vậy, anh cũng đoán được ra mọi
chuyện.
-
Cậu không sao chứ?
-
Cậu đoán xem – cô nở một nụ cười rất tươi – về thôi.
Bây
giờ anh mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Thì ra lúc nãy Tâm chạy đi tìm Hàn Vũ, kể
cho anh mọi chuyện. Nghe xong anh rất lo lắng, liền chạy ngay tới đây. Lúc đó
anh có một cảm giác rất lạ, lạ tới mức mà chính anh cũng không thể nào lí giải
nổi. Biết rằng với thân thủ của cô, lũ người ấy hoàn toàn không có khả năng gây
hại. Nhưng anh vẫn không thể kiềm chế mà lo lắng cho cô, bước chân vội vã đi
tìm cô. Trong đầu chỉ tâm niệm mong cho cô không sao, họa chăng cũng cố chống
cự cho đến khi anh tới kịp. Tới nơi, dù thấy cô không sao, nhưng tiềm thức vẫn
tự bật ra một câu hỏi đong đầy sự lo lắng. May mắn anh còn chút lí trí khi kiềm
cánh tay muốn ôm lấy cơ thể cô.
Trên
đường về, hai người cũng không nói chuyện gì cả. Anh thì đang cố lí giải mấy
cảm giác đó. Còn cô thì vừa hát vừa suy nghĩ. Cô làm vậy với Đỗ Quyên có quá
đáng không? Chẳng qua lúc đó là nhất thời nóng giận, không kiểm soát được bản
thân nên mới… Như vậy có được không? Cô với cô ta thực chất chẳng thù oán, đánh
cô ta trước mặt nhiều người như vậy, hẳn với người cao ngạo như cô ta sẽ không
thể nào chịu đựng. Không biết với bản tính ấy, sau này cô ta sẽ làm gì để trả
thù … Chiếc xe cứ như vậy lăn bánh mà mỗi người lại có những suy nghĩ riêng của
mình. Cứ như vậy, họ đã tới cửa nhà trọ, Vũ vừa quay đầu xe thì nghe thấy cô
nhỏ nhẹ nói:
-
Cậu vào nhà đi. Tôi nấu bữa trưa rồi cả hai cùng ăn.
-
Tất nhiên. Cậu tưởng tôi về sao?
-
Mặt cậu dày thật đó.
Dương
vừa nói vừa nhéo nhéo má Vũ.
-
Này! Cậu muốn chết à. Chuyện lúc nãy chưa đủ sao?
-
Ha ha. Nhằm nhò gì. Cậu tưởng tôi sợ sao.
-
Cậu dám nhìn vào mắt tôi không? Đừng bao giờ để cái vỏ bọc đó khi nói chuyện
với tôi.
Cô
vẫn luôn như vậy, ngoài mặt luôn tỏ ra cứng rắn, có thể một mình vượt qua tất
cả. Nhưng chỉ anh mới hiểu, trái tim cô nhỏ bé, yếu đuối và lương thiện đến mức
nào. Nếu không hại cô, cô sẽ không bao giờ tổn hại đến người đó, dù là một sợi
tóc.
-
Tôi … tôi…. tôi đi nấu cơm. – Dương định chuồn.
Vũ
nhanh tay hơn đã kéo Dương lại, ôm cô vào lòng mình. Dương mở căng hết cỡ hai
bên mắt. Anh nói:
-
Đừng sợ! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu.
-
Hì.Cảm ơn.
Cô
nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng tay anh rồi đi vào trong bếp. Phù! Suýt lộ. Không
hiểu tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy nữa. Cái cảm giác này, trong cuộc đời
cô chưa từng gặp phải. Là Yêu chăng? Cô nghĩ rồi lấy tay đập vào đầu mình:
“Nguyễn Hoàng Dương, mày có điên cũng phải chọn lúc chứ”. Nghĩ vậy rồi cô chăm
chú nấu ăn. Khoảng 30 phút sau, mọi thứ đã được bày biện lên bàn. Cô lớn tiếng
gọi:
-
Này! Cậu vào ăn đi.
-
Ừ. May quá không “được” ăn mì ớt nữa.
-
Cậu nói lắm thế nhờ, không ăn thì bảo.
-
Được rồi, ăn thôi.
Nghe
tiếng cô gọi, anh thò đầu vào nhà bếp. Nhìn thấy bàn thức ăn bốc nghi ngút, bất
giác nhớ tới nồi mì, anh lên tiếng trêu trọc. Thực ra Vũ đã ngửi thấy mùi thơm
của thức ăn từ lâu lắm rồi. Bụng anh đang biểu tình dữ dội. Xem nào, bữa ăn khá
đơn giản. Một đĩa thịt chiên xù, trứng chiên, rau muống sào tỏi, canh rau muống.
Hai
người ngồi khoảng 15 phút, bụng đã no căng, đống thức ăn đã được dọn sạch. Trần
Hàn Vũ vuốt bụng một cái rồi đủng đỉnh lên tầng hai.
-
Này. Cậu đi đâu vậy.
-
Ngủ. – Anh đáp lời cô mà chẳng thèm quay lại.
-
Cậu phải rửa bát chứ. Đó là phòng tôi mà….Này….này.
Dương
gọi với theo. Vũ vờ như không nghe thấy gì cả. Anh cũng muốn giúp cô nhưng vì
sáng sớm anh dậy từ bốn giờ sáng để tới nhà cô. Đã vậy hôm qua anh thức tới hai
giờ đêm để ôn bài nên hơi mệt. Anh lấy trong balô ra một bộ quần áo thể thao
rồi đi vào nhà WC thay đồ. Ngả lưng xuống gối anh nhanh chóng thiếp đi.
Dương
sau khi rửa bát xong, thu dọn phòng bếp một chút rồi nhanh chóng lên phòng. Cái
tên này vẫn luôn như vậy. Hồi còn học cùng lớp, hắn cũng suốt ngày đến nhà cô
ăn trực. Đã vậy còn dẻo miệng khen đồ ăn mẹ cô nấu, làm cho má mì phu nhân suốt
bữa ăn cười tới mức chẳng thể khép miệng. Bởi vậy mà cô luôn có cảm giác mẹ cô
quý hắn hơn cô. Tuy nhiên cô cũng chẳng vừa, cứ có thời gian rảnh là tranh thủ
chạy tới nhà họ Trần quậy phá. Những ngày cha mẹ cô vắng nhà, cô lại chạy đến
nhà họ Trần ăn trực rồi tiện thể chiếm luôn giường của anh. Anh dù không muốn
vẫn phải bất đắc dĩ sang giường em trai ngủ. Nhà họ Trần chỉ có hai mụn con
trai nên mẹ anh cũng rất quý cô. Cô còn nhớ món thịt hầm mẹ anh làm rất ngon.
Thực
ra gia cảnh nhà anh cũng rất khó khăn, bố là bộ đội công binh chuyên phá bom
mìn, đã hy sinh trong Trường Sơn khi dò mìn còn sót lại sau chiến tranh, để lại
một mình mẹ anh nuôi hai đứa con nhỏ, hơn nữa, em trai anh lại bị tim bẩm sinh.
Có lẽ vì thế mà anh có vẻ ngoài và cách suy nghĩ chín chắn hơn người khác.
Dương vừa lên phòng vừa tức tối nhớ lại chuyện cũ. Khi vào phòng cô đã thấy tên
yêu nghiệt lăn quay ra ngủ. Người ta nói khi con người ngủ là trông thánh thiện
nhất. Trông Vũ bây giờ chẳng khác nào….một thiên thần. Cô nhớ lại lần đầu tiên
khi được ngắm kĩ khuôn mặt anh.
Hôm
đó hình như là một ngày mùa thu nắng nhẹ cuối năm lớp 9, sau khi kết thúc buổi
học, Dương đã lén chui xuống thư viện xã. Dù biết đó là giờ mà thư viện đã đóng
cửa, nhưng cô vẫn xuống, vì chỉ mình cô biết còn có một lối vào bí mật trong
thư viện. Sau khi lách mình vào được bên trong, cô nhảy cẫng lên sung sướng vì
thấy xung quanh mình toàn là sách. Cô chạy vòng từ dãy này tới dãy kia. Cho tới
khi bắt gặp một người con trai đang ngủ gật ở góc thư viện. Dù có không còn học
cùng nhau nữa nhưng cô vẫn nhận ra đó là anh, cô nảy ra ý định chọc phá. Do đó,
cô tiến tới, ngồi lại rồi tinh nghịch nhổ tóc đánh thức anh dậy. Anh dụi dụi
mắt rồi cũng tỉnh hẳn. Khi anh ngước mắt lên nhìn, cô bắt gặp một đôi mắt mênh
mông như sóng triều….
Khoảnh
khắc ánh mắt chạm nhau, cô bỗng cảm thấy như chìm đắm trong một mảnh thế giới
tĩnh lặng, mọi người, mọi vật lẫn tiếng ồn chung quanh đều dạt ra thật xa.
Anh
có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu,
nhỏ hơn một chút sẽ không đủ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt xuyên thấu kia dường
như dụ dỗ cô tiến vào thế giới nội tâm của người đó – thâm sâu u uẩn, bình yên,
ẩn hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc rõ….
Một
câu khái quát: Đẹp trai hoàn hảo!
Màu
da nếu đen thêm một chút sẽ mất tao nhã, trắng thêm một chút sẽ mất đi nam
tính. Mái tóc nâu đỏ nếu dài thêm chút nữa thì có phần giống con gái, nếu ngắn
hơn chút nữa thì mất đi vẻ thanh lịch.
Khuôn
mặt nếu ốm đi một chút thì hơi gầy, nếu béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.
Cái mũi “tây” nếu thấp thêm chút nữa thì khuôn mặt sẽ gãy, nếu cao thêm chút
nữa thì chẳng khác nào Pinocchico. Về phần đôi môi, mỏng thêm một chút hóa ra
lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút lại thiếu đi một phần mỹ cảm….
Ngôn
từ của cô không đủ, không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để mô tả khí chất của
anh, đẹp trai phóng khoáng không đủ để miêu tả tài năng anh, tao nhã lịch thiệp
không đủ để miêu tả khí chất thanh cao của anh.
Tóm
lại, sức quyến rũ của anh nhìn qua chính là nằm ở nội hàm, ở nhân cách. Khi đó,
thước đo tình cảm của cô dành cho anh đã tăng lên mấy nấc.
Anh
khẽ xoay người, cô thoát khỏi mảng kí ức trong sáng. Cô bỗng nghĩ tới một điều,
tên này khi còn nhỏ đã khí khái như vậy, chẳng trách được bọn con gái bâu như
ruồi. Điều này cô đã được lĩnh ngộ sâu sắc. Ai mà vô phúc lấy hắn, chắc chỉ lo
đi đánh ghen cũng hết ngày, loại đàn ông như vậy, không nên lấy làm chồng là
tốt nhất.
Cô
khẽ mỉm cười, bật quạt, đắp chăn cho Vũ. Như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Cô đi tới bàn
học, xé một mảnh giấy nhớ màu hồng, có in hình Hello Kitty và viết cho Vũ.
“ Cậu ngủ ngon nhé. Khi nào dậy mà chưa thấy tôi về thì trông
nhà giúp tôi. Nếu đói thì trong tủ còn một chút hoa quả và bánh ngọt. Tôi sẽ về
ngay. Nguyễn Hoàng Dương”.
Cô
dán tờ giấy nhớ lên trước của ra vào rồi lấy quần áo đi thay. Sau khi đã khóa
cửa cẩn thận, cô lấy xe của anh đi ra ngoài. Cô định đi mua ít đồ làm handmade
và tìm một công việc parttime để nâng kinh phí chút đỉnh.
Sau
một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng chọn được một quán bán bánh ngọt và nước
uống cho học sinh – quán Mr. Ngon. Nói chuyện một hồi cô đã được nhận, lương
khoảng 1,5tr/tháng. Đi qua cửa hàng tạp hóa, cô mua đủ đồ rồi nhanh chóng ra về.
***.
Ở
nhà trọ, Vũ sau khi thức dậy định đi WC thì phát hiện ra tờ giấy do Dương để
lại. Anh thản nhiên đi WC rồi xuống nhà mở tủ lạnh lấy táo và bánh donut ra ăn.
Xong đâu đó anh lại xử lí nốt đống kem trên tủ đông. Cuối cùng anh ngủ ngon
lành trên ghế sôfa.
Hoàng
Dương về tới nhà đã là 6 giờ tối. Cô cũng không muốn đánh thức anh dậy nên lặng
lẽ vào nhà nấu bữa tối. Khi nấu xong, định ra ngoài thu dọn đống đồ mà Vũ “thải
ra” thì đã thấy yêu nghiệt đứng lù lù ở cửa nhà bếp. Cô khẽ giật mình. Vũ ngáp
một cái rồi lên tiếng:
-
Cậu về rồi à?
-
Ừ. Cậu dậy rồi sao. Cậu làm tôi giật mình đấy.
-
Cậu đi đâu vậy? – Anh dựa vào tường nói.
-
Tôi đi xin việc làm thêm giết thời gian.
-
Ừ. Chuyện lúc sáng. Tôi sẽ giúp cậu xử lí.
-
Chuyện nào? Mà kệ đi. Cậu dậy rồi thì rửa tay rồi vào ăn đi.
Hai
người ăn tối cùng nhau. Sau bữa ăn, hai người cùng xem phim và ăn hoa quả rất
vui vẻ. Trông họ thực sự giống một đôi vợ chồng son vậy. Nhưng cái không khí
hoà bình ấy chỉ kéo dài được một lúc. Tầm 8 rưỡi tối, Dương nhe răng đuổi người:
-
Này, 8 rưỡi rồi, về đi.
-
8 rưỡi chưa tới giờ đóng cửa kí túc xá. – ai đó mặt dày nói.
-
Cậu định ở rịt nhà tôi chắc? Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Về đi.
-
Được rồi, tôi sẽ về ngay đây.
-
Bye! – Tiễn cậu ra cửa, cô cười một cái lấy lệ tiễn Vũ.
-
Không cần cười gượng. Tôi về đây.
Sau
khi bóng Vũ khuất dần vào bóng đêm, cô vào nhà và khóa cửa xe phim tiếp. Kết
thúc một ngày đầy nguy hiểm.